CHƯƠNG 15 – BỊT LỖ BẮT TRÙNG
Bùi Nghiên Chiêu đang tập trung chú ý vào Tạ Lãm, không ngờ được Phùng Gia Ấu đột nhiên xoay người nhắm vào mình. Y theo bản năng dừng bước.
“Muội muốn làm gì?” Thẩm Thời Hành không kéo được nàng, chỉ đành đứng phía sau nhỏ giọng dặn, “Muội chớ có tiết lộ chuyện Hội Đồng Minh là do ta nói đấy nhé. Phụ thân ta mà biết được, chắc chắn sẽ ném ta vào Ngục Tối ngồi nửa năm đó!”
“Yên tâm đi.” Phùng Gia Ấu trấn an hắn.
Nàng đâu dám để lộ, thành viên Hội Đồng Minh bây giờ đều là quan lớn quyền quý. Đặc biệt là Thẩm Khâu tiếng xấu vang xa.
Rất có thể Thẩm Thời Hành nói không sai, cha nàng và Thẩm Khâu năm xưa từng là bạn thân. Mười mấy hai mươi năm đã trôi qua, cảnh còn người mất. Thẩm Khâu bò được đến vị trí hiện giờ, lương tâm chẳng biết còn sót lại bao nhiêu chứ nói gì đến tình nghĩa ngày xưa. Một khi động chạm đến lợi ích của ông ta, mạng nhỏ của nàng sợ là khó giữ nổi.
Đi được nửa đường, Phùng Gia Ấu dừng lại chờ đợi Bùi Nghiên Chiêu tiến lên.
Bùi Nghiên Chiêu do dự nhưng vẫn bất động, biết rằng Thẩm Thời Hành chắc chắn đã nói hết với nàng.
Tạ Lãm đứng phía sau hỏi: “Bùi thiên hộ cảm giác được xung quanh có nguy hiểm à?”
Ý là, sao ta thấy ngươi căng thẳng quá vậy?
Bùi Nghiên Chiêu không thèm để ý đến hắn, lần nữa cất bước tiến lên, ánh mắt ghim vào người Thẩm Thời Hành phía sau Phùng Gia Ấu. Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Thẩm Thời Hành đã bị chém thành thịt vụn.
Bùi Nghiên Chiêu đi đến trước mặt Phùng Gia Ấu, giữ khoảng cách một chút.
Mấy năm nay mỗi khi hai người gặp mặt đều là Phùng Gia Ấu lên tiếng trước, lần này cũng không ngoại lệ: “Huynh biết vì sao ngày xưa gia gia ta lại chọn huynh không?”
Khi gia gia lựa chọn phu quân nuôi từ bé cho nàng, không chọn văn nhân mà chỉ tìm trong bọn trẻ nhà võ quan. Ông nói văn nhân tâm tư thâm trầm, phần lớn bạc tình, sợ sau này nàng không áp chế được.
“Ông ấy nhìn trúng tính cách cứng cỏi và thiên phú luyện võ của huynh. Vì bồi dưỡng huynh mà hao phí rất nhiều tâm huyết.”
Ông bỏ ra rất nhiều tiền mời cao thủ từ các môn phái khác nhau về dạy võ cho y, cho y tiếp xúc thử qua một lần để xác định môn y giỏi nhất, tránh cho y phải đi đường vòng. Còn việc đọc sách viết chữ, ông trực tiếp cầm tay chỉ dẫn hệt như y là cháu ruột của mình.
“Ông ấy tốt với ta chỉ vì cô thôi.” Bùi Nghiên Chiêu trông chẳng cảm kích.
Y đứng nghiêng, nhìn những đám mây lững lờ trên bầu trời xanh thẳm.
Phùng Gia Ấu nhìn sườn mặt y: “Tới giờ ta vẫn nợ huynh một tiếng cảm ơn. Đặc biệt nghe Thẩm Thời Hành nói xong, càng cảm thấy như vậy.”
Bùi Nghiên Chiêu hơi nhíu mày khi nghe nàng nói: “Cảm ơn huynh lúc gia gia còn sống đã không nói gì, cũng không làm gì cả.”
Y chỉ bắt đầu khinh nhục nàng từ sau khi gia gia qua đời. Càng không canh ngay lúc gia gia triền miên trên giường mà chạy tới nói ra chân tướng.
Nghĩ đến đây, Phùng Gia Ấu bất chợt sợ hãi, nếu như khi đó y làm vậy, gia gia ắt phải ôm hận mà chết.
“Ta nhận tiếng cảm ơn này của cô.” Bùi Nghiên Chiêu không chút lưu tình nói, “Chung quy đến giờ ta vẫn hối hận vì sao trước khi ông ta tắt thở, ta không đến châm chọc ông ấy có con trai thật giỏi.”
Sự thật là lúc ấy Bùi Nghiên Chiêu đã muốn đi, thậm chí đã trèo tường vào sân Phùng gia. Nhưng bỗng chốc nhớ lại ân tình dạy dỗ, bỗng chốc cảm thấy, nếu không do Phùng Hiếu An, y làm gì được Phùng gia đào tạo? Miễn cưỡng đi đến chỗ Phùng các lão ở, nghe tiếng khóc nức nở cố nén của Phùng Gia Ấu truyền ra từ trong phòng. Cuối cùng y lựa chọn rời đi.
Phùng Gia Ấu nói: “Nói cảm ơn thay gia gia xong rồi, ta còn muốn nói một câu cho chính mình. Bùi Nghiên Chiêu, huynh là đồ khốn kiếp!”
“Bây giờ mới giống cô.” Đối mặt với Phùng Gia Ấu như vậy Bùi Nghiên Chiêu mới có thể thoải mái bình thản, “Nếu cô biết chuyện gì đã xảy ra với ta, thì sẽ hiểu, mấy năm nay để mặc cô đứng trước mặt mắng chửi ta, thật không dễ dàng chút nào.”
“Theo ta thấy, chuyện xảy ra với huynh chắc cũng chẳng thê thảm lắm đâu.” Phùng Gia Ấu cười lên, “Nếu không, sống trong nhà kẻ thù, không cảm thấy như kim đâm vào lưng thì thôi, lại còn thích con gái của kẻ thù! Phụ mẫu huynh dưới chín suối e là phải khen huynh một tiếng “con ngoan” đó.”
Bùi Nghiên Chiêu đột nhiên xoay người nhìn đăm đăm vào nàng.
Phùng Gia Ấu khiêu khích nhìn lại.
“Cô khích ta? Muốn bắt ta nói ra ân toán giữa ta và phụ thân cô à?” Ngày thường có lẽ Bùi Nghiên Chiêu đã trúng chiêu, nhưng hôm nay có mặt Tạ Lãm, trái tim y luôn căng thẳng, liên tục cảnh giác, cho nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
“Vì sao huynh sợ nói ra? Có phải người nhà huynh cũng làm chuyện luật pháp không dung?” Phùng Gia Ấu quan sát y, “Hoặc là, ngay cả huynh cũng mờ ám, sợ ta phát hiện sẽ tố giác huynh?”
Có bài học vừa nãy, Bùi Nghiên Chiêu không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng nữa, xoay người định đi.
Phùng Gia Ấu nói: “Ta an tâm hơn rồi. Vốn tưởng rằng phụ thân ta làm chuyện đại gian đại ác gì. Nhưng giờ xem ra, bản thân các người cũng không phải hoàn toàn…”
“Phùng Gia Ấu!” Bùi Nghiên Chiêu ngắt lời nàng, siết chặt nắm tay, “Ta khuyên cô dừng lại ở đây.”
Phùng Gia Ấu bình tĩnh nhìn y: “Huynh chưa từng kêu ta “dừng lại ở đây” chắc?”
Bùi Nghiên Chiêu nhìn thẳng vào mắt nàng, Phùng Gia Ấu cũng không chịu thua kém.
Chẳng biết chỗ đau nào bị chạm vào, Bùi Nghiên Chiêu buông lỏng nắm tay, không nói tiếng nào xoay người, sải bước bỏ đi.
Thẩm Thời Hành đang nói chuyện với Tạ Lãm thì đột ngột bị Bùi Nghiên Chiêu chặn ngang vác lên vai.
Đầu hắn lộn ngược vẫn chào Tạ Lãm: “Tạ huynh, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp!”
Bùi Nghiên Chiêu vác hắn gần như nhảy xuống núi. Đến khi lên ngựa, Thẩm Thời Hành nằm rạp trên lưng ngựa bắt đầu nôn.
Bùi Nghiên Chiêu cưỡi ngựa của mình, tay kia nắm dây cương ngựa của Thẩm Thời Hành, từ từ đi về thành. Mỗi người nghĩ chuyện của riêng mình, im lặng suốt dọc đường.
Thẩm Thời Hành hồi thần trước, nghiêng người nhìn sắc mặt Bùi Nghiên Chiêu: “Đại ca, có phải khác với huynh nghĩ không? Muội ấy biết được chuyện của huynh nhưng cảm xúc không dao động, bình tĩnh quá sức.”
Bùi Nghiên Chiêu không để ý đến hắn, buông tay thả dài dây cương, cách hắn xa một chút.
Thẩm Thời Hành nhún vai: “Đây vốn là chuyện huynh muốn mà, huynh đau lòng cái gì?”
Bùi Nghiên Chiêu thả toàn bộ dây cương ra.
“Nhìn dáng vẻ này của huynh đi, đừng nói Phùng Gia Ấu ghét huynh, ngay cả đệ cũng không thích huynh nổi. Không phải phụ thân thường nói gông xiềng trên đời này chỉ để trói buộc kẻ yếu thôi sao, người mạnh chân chính chỉ dựa vào bản tâm, không để ý đến tiền đồ.”
Thẩm Thời Hành giục ngựa đi theo sau y: “Ân oán của các bậc cha chú đâu có liên quan đến hai người. Nếu huynh cứ muốn đeo mớ gông xiềng này, thì cứ tiếp tục hận muội ấy, tra tấn muội ấy đi, nhưng đừng đau lòng, cũng chớ mềm lòng. Đệ cũng kính huynh là trang hảo hán. Giống như phụ thân vậy, làm người lòng lang dạ sói cũng là một tài năng.”
Bùi Nghiên Chiêu quay đầu liếc hắn: “Nãy giờ đệ suy nghĩ thật lâu là vì muốn tìm lý lẽ để dạy bảo ta?”
Thẩm Thời Hành xua xua tay: “Thế thì không phải, đệ nghĩ về Tạ Lãm.”
Bùi Nghiên Chiêu rốt cuộc khôi phục trạng thái bình thường: “Đệ phát hiện cái gì?”
Thẩm Thời Hành vuốt cằm: “Đệ nghĩ…”
Rốt cuộc Tạ Lãm đã gặp chuyện gì vào năm mười hai mười ba tuổi ấy mà đến giờ vẫn chưa gượng dậy được?
Khi nãy chỉ tùy tiện nói vài câu, hắn không dám hỏi thăm nhiều. Sau này hắn muốn tìm cơ hội làm thân với Tạ Lãm để thăm dò thêm, xem có thể giúp hắn cởi bỏ khúc mắc không. Người có thể viết ra “Trị Quốc Luận” khi mới mười một tuổi chắc chắn sẽ trở thành rường cột của nước nhà nếu chịu vươn lên.
“Đại ca, đệ không muốn ở lại Lễ Bộ nữa, huynh giúp đệ nói với phụ thân chuyển đệ sang Đại Lý Tự đi.”
“Đại Lý Tự không nhận người trói gà không chặt như đệ. Huống chi hai năm nay, đệ đã đổi sáu nha môn, chẳng biết đệ làm gì suốt ngày.”
Thẩm Thời Hành cực kỳ hăng hái: “Không phải huynh đang nghi ngờ Tạ Lãm à? Đệ đi điều tra giúp huynh đó.”
Bùi Nghiên Chiêu quăng roi ngựa, không nói được hay không: “Chờ lấy được chân dung của Tạ Lãm về rồi nói.”
*
Trên núi, Phùng Gia Ấu vẫn đứng tại chỗ. Khi hồi thần lại liền tìm bóng dáng Tạ Lãm.
Thấy Tạ Lãm vẫn đứng ở vị trí ban nãy, dường như đang đợi nàng điều chỉnh lại cảm xúc, nàng thầm nghĩ không ổn, vội vàng đi đến chỗ hắn: “Xin lỗi, vừa rồi ta đang suy nghĩ nên nhất thời thất thần.”
Tạ Lãm hỏi: “Phùng tiểu thư muốn tiếp tục lên núi hay là xuống núi đi về?”
Bọn họ đang ở giữa sườn núi, thời tiết hôm nay rất tốt, Phùng Gia Ấu muốn tiếp tục leo núi với hắn.
Nhưng giờ trong lòng đang có chuyện buồn bực, sợ lại thất thần sẽ càng không tốt: “Về thôi, ngoài thành vẫn nguy hiểm.”
Tạ Lãm không cho ý kiến, gật đầu nói: “Được.”
Hai người sóng vai đi xuống núi.
Phùng Gia Ấu phát hiện hắn đang nhìn chăm chú vào đường xuống núi, khi thì nheo mắt, khi thì hơi nghiêng đầu, làm rất nhiều cử chỉ nhỏ như vậy. Dường như đang thầm tính toán chi đó. Cho rằng hắn đang phân tích chuyện quan trọng nên nàng không lên tiếng quấy rầy, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm hắn.
Thật ra Tạ Lãm đang quan sát mấy điểm Bùi Nghiên Chiêu dùng sức bật nhảy xuống núi và đánh giá liệu mình có thể giỏi như hắn khi cũng khiêng một người làm vậy hay không. Trong bụng ngọ nguậy muốn khiêng Phùng Gia Ấu lên nhảy xuống thử. Hắn theo bản năng liếc qua nàng.
Không ngờ hai ánh mắt lén lút liếc nhau vừa khéo đụng trúng.
Cả hai đều ngẩn ra một chốc, Tạ Lãm dời mắt đi trước, không hỏi Phùng Gia Ấu vì sao lại lén nhìn hắn.
Thấy hắn ra vẻ trấn định, Phùng Gia Ấu buồn cười, mây mù trong lòng vì đoạn nhạc đệm nho nhỏ này mà tiêu đi một ít. Dù trước kia phụ thân làm sai hay đúng, cũng mặc kệ chuyện phải trái rắc rối với Bùi Nghiên Chiêu, Tạ Lãm mới chính là tương lai nàng lựa chọn.
Phùng Gia Ấu bình tĩnh lại, nhanh chóng thoát khỏi những áp lực nặng nề: “Tạ ti trực không thắc mắc bọn ta đã nói chuyện gì sao?”
“Cô định nói cho ta biết sao?” Tạ Lãm cũng không tò mò, hắn chỉ muốn biết có liên quan đến Xích Lưu Kim hay không thôi, bởi có liên quan đến nhị thúc.
“Manh mối còn rối rắm lắm, để ta nghĩ kỹ lại rồi nói với huynh.” Phùng Gia Ấu không muốn giải thích với hắn.
Thẩm Thời Hành nói, cha của Liêu Trinh Trinh cũng từng là thành viên của Hội Đồng Minh Thiên Thu. Khả năng lớn rằng án Xích Lưu Kim lần này có liên quan đến hội này. Phùng Gia Ấu không muốn để Tạ Lãm biết cha nàng đã từng có quá khứ không sáng sủa như vậy.
“Được.” Tạ Lãm không nài ép.
Phùng Gia Ấu nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta phát hiện tính cách của huynh tốt thật.”
Mặt Tạ Lãm toát lên vẻ không tin nổi, muốn biết liệu nàng có đang cố ý lấy lòng hắn. Sống bao nhiêu nắm, đây là lần đầu tiên có người khen hắn tốt tính.
Có lẽ vì đã lâu hắn lắm rồi hắn không rút đao.
*
Sau khi hai người trở về Phùng phủ, trời vẫn còn sớm, Phùng Gia Ấu không muốn ngủ thêm nên đi thẳng đến thư lâu.
Tạ Lãm đưa nàng về nên cũng cũng đi đến thư lâu, vừa bước xuống đò, ánh mắt hắn chợt căng thẳng.
Bên trong thư lâu có người, nghe tiếng bọn họ về nên hoảng hốt trốn đi.
Không chắc có phải nhị thúc hay không, Tạ Lãm vẫn bình tĩnh đưa Phùng Gia Ấu đến trước cửa.
Phùng Gia Ấu ngẩng đầu nhìn ba chữ “Thiên Thu Các” trên tấm biển, trong lòng ngộ thêm vài điều.
Năm xưa phụ thân cào hư tấm biển rồi phóng hỏa bên trong thư lâu, có lẽ là có ý tự thiêu.
Nàng đẩy cửa bước vào, đi đến chỗ đặt bản nháp của bộ luật mới. Vì có lĩnh ngộ mới nên muốn sửa chữa đôi chỗ.
Nàng để mặc Tạ Lãm, leo lên thang đi lên, lấy ra một quyển trục.
Tạ Lãm chắp tay sau lưng đi loanh quanh, giả vờ tìm sách, cuối cùng đi đến giá sách người nọ đang trốn. Thận trọng liếc nhìn, quả nhiên là nhị thúc. Thần kinh căng thẳng rốt cuộc được thả lỏng.
Phùng Hiếu An đặt ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt” với hắn.
Phùng Gia Ấu thích ngủ nướng, bình thường chỉ đến thư lâu vào buổi chiều hoặc tối, Phùng Hiếu An không ngờ hôm nay nàng lại đến vào buổi sáng.
Tạ Lãm khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển giá sách giúp ông ấy che chắn tốt hơn.
Phùng Gia Ấu ngồi trên thang suy nghĩ hồi lâu, dường như gặp khó khăn nào đó, nàng trả lại quyển trục vào vị trí rồi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Lãm ngạc nhiên: “Nhanh vậy?” Mỗi lần nàng đến thư lâu sẽ ở lại ít nhất hai canh giờ.
“Tạ ti trực muốn đọc sách à?” Nàng nhìn hắn.
“Không có.” Tạ Lãm vội vàng rời khỏi nơi Phùng Hiếu An ẩn thân, dẫn nàng ra cửa.
Hai người lên thuyền, Phùng Gia Ấu vẫn phụ trách đưa mái chèo.
Đến khi lên bờ, Tạ Lãm vừa thở phào một hơi đã thấy Phùng Gia Ấu sải bước đến cạnh chiếc đèn đá bên bờ hồ, ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy, dùng sức xoay tròn!
Không xong! Tạ Lãm lập tức nhìn đến thư lâu ở giữa hồ, chỉ thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ bên trong! Không thấy ánh lửa, hẳn là có cơ quan chuyên phóng khói làm người ta cay mắt!
Phùng Gia Ấu móc trong hà bao ra một mũi tên tín hiệu rất nhỏ, kéo chốt, mũi tên “phựt!” một tiếng bay lên không trung.
Chẳng mấy chốc, cung thủ từ bốn phương tám hướng xuất hiện, bao vây và chĩa thẳng cung tên vào thư lâu!
Tạ Lãm từng chứng kiến không ít trận hoành tráng, đây không tính là gì, thế nhưng lại làm hắn phải trợn mắt há hốc mồm.
Dàn trận đâu ra đó, Phùng Gia Ấu hét lớn về phía thư lâu: “Đạo chích phương nào, ra đây!”
Kế đó hạ thấp giọng giải thích với Tạ Lãm: “Bộ luật ta soạn thảo đã bị ai đó động vào, hai ngày trước ta đã thấy là lạ. Nhưng kẻ này vô cùng cẩn thận, gần như có thể đặt lại nguyên trạng, làm ta còn nghi ngờ mình đã nhầm. Hôm nay có lẽ vì ta đến sớm, hắn hoảng loạn nên đặt nhằm một quyển… Ta cá là bây giờ hắn vẫn còn trốn trong thư lâu.”
“Cô… cẩn thận thật.” Tạ Lãm thầm muốn phát điên. Nhất định là do hắn nói với nhị thúc Phùng Gia Ấu đang soạn thảo bộ luật nên ông ấy mới muốn đến xem.
Giờ hay rồi, nên giải quyết thế nào đây?
Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Mặc kệ có phải hung thủ Xích Lưu Kim hay không, không biết kẻ này trốn bên trong Phùng phủ là có mục đích gì, bắt được hắn không chừng cũng có ích lắm.”
Tạ Lãm vội vàng khuyên: “Chỉ vì bắt một kẻ đột nhập mà phá hủy cả thư lâu, không đáng đâu. Bên trong đều là bảo bối của cô mà.”
Phùng Gia Ấu cười thoải mái: “Không sao, phá hư sau này sửa lại.”
Lại cho hắn một ánh mắt đầy ưu ái, tựa như đang nói: không gì quan trọng bằng chuyện thăng chức của huynh, huynh mới là bảo bối lớn nhất của ta đó, phu quân tương lai.
Bầu trời trong xanh nhưng Tạ Lãm bất giác rùng mình.
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: