CHƯƠNG 17 – BIỆN PHÁP
Phùng Gia Ấu đổ hết lỗi lên mấy tên cao thủ kia xong, thấy Tạ Lãm quả nhiên không còn tâm sự nặng nề như trước nữa thì thở phào.
Xe ngựa chợt lắc mạnh, nàng theo quán tính ngã đụng vào người hắn. Hai người ngồi cạnh nhau, phần trán bên trái của Phùng Gia Ấu va vào cánh tay phải của Tạ Lãm. Cũng chẳng êm ái hơn va vào vách xe là bao.
“Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Phùng Gia Ấu xoa trán, mắt liếc qua cánh tay hắn, mơ hồ thấy được cơ bắp ẩn dưới tay áo.
Võ công tầm thường, nhìn cũng không thấy cường tráng, thể trạng lại tốt vậy sao?
Đoán chừng ngày thường rất thích rèn luyện thân thể đây, ừm khoẻ mạnh thì sống lâu, Phùng Gia Ấu rất vừa lòng.
*
Ra khỏi thành, Phùng Hiếu An đưa họ đi vào vùng hoang vu, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới dừng lại.
Phùng Hiếu An đuổi họ xuống xe, không nói tiếng nào, bẻ tay Tạ Lãm rồi bất ngờ đá mạnh vào khủyu chân trái hắn.
Tạ Lãm đau đớn nhíu mày, nhìn thâý Phùng Hiếu An nhanh chóng nháy mắt ra hiệu ở góc độ Phùng Gia Ấu không nhìn được. Hắn hiểu ngay, lập tức rên lên, ôm đầu gối té ngã xuống đất.
Cổ tay Phùng Gia Ấu xích chung nên cũng bị kéo ngã, nàng vươn hai tay đỡ Tạ Lãm, trừng mắt với Phùng Hiếu An. Đang định mở miệng, Phùng Hiếu An đã lấy chìa khoá mở xiềng xích trên cổ tay hai người. Kế đó để lại cỗ xe, ông cưỡi ngựa phóng đi không hề quay đầu lại.
Phùng Gia Ấu nhìn theo bóng dáng biến mất nhanh chóng của Phùng Hiếu An mà nghĩ, cảm giác quen thuộc của mình với ông ta lúc trước chỉ là ảo giác: “Ông ta là trộm thật hả? Trộm gì kỳ quái!”
Làm Tạ Lãm đau chân là để cản trở họ quay trở lại đường cái quá nhanh rồi gọi người bắt ông ta. Nhưng chẳng phải đeo xiềng xích nặng nề cũng có hiệu quả tương tự sao, hà cớ gì làm chuyện thừa?
Tạ Lãm lại biết rất rõ, nếu đeo xiềng xích đi về, cổ tay mềm yếu của Phùng Gia Ấu chắc chắn sẽ phồng rộp. Đã diễn thì phải tròn vai, hắn da dày thịt béo nên cứ thế bị hành.
Thật ác nghiệt.
Ngày xưa ở Đất Bắc hắn như cá gặp nước, từ ngày đến kinh thành phồn hoa lại chưa từng có một ngày lành.
“Huynh có sao không?” Phùng Gia Ấu đỡ hắn đứng dậy, “Nghỉ ngơi trước đã.”
Tạ Lãm giả vờ khập khiễng: “Không sao, trời cũng tối rồi, chúng ta nhanh chóng về đi.”
Phụng Gia Ấu đi đến chỗ xe ngựa đậu: “Trong xe có để sẵn giấy bút, để ta vẽ lại chân dung ông ta trước đã, ra đến đường chính thì giao ngay cho quan tuần tra ngoại thành.”
“Không cần.” Tạ Lãm gọi nàng lại, “Người này có ích cho ta, ta nhất định phải tự tay bắt ông ta.”
Phùng Gia Ấu quay đầu, ngờ vực trong mắt chạm đến giới hạn.
Tạ Lãm kiên trì chống đỡ: “Hay cô cho rằng ta thua ông ta một lần, lần sau không thể thắng?”
Thôi vậy, Phùng Gia Ấu cũng có cả mớ chuyện gạt hắn nên không truy vấn tiếp, quay lại bên cạnh hắn: “Huynh vịn vào ta nhé?”
Nàng mím môi, ra hiệu cho hắn vòng tay qua vai nàng, dùng nàng làm gậy chống.
Tạ Lãm lắc đầu nói không, đỡ chân bước đi: “Cứ đi từ từ là được.”
“Huynh sợ người khác nhìn thấy à?” Phùng Gia Ấu bước từng bước nhỏ đi theo sát bên hắn, “Vài ngày nữa chúng ta thành thân rồi mà.”
“Đó là chuyện mấy ngày sau, trước khi thành thân thì vẫn là nam nữ thụ thụ bất thân.”
Phùng Gia Ấu không lên tiếng, không cảm thấy Tạ Lãm đang giữ gìn nam nữ thụ thụ gì đấy mà là đang đề phòng nàng.
Trên xe ngựa khi nãy chỉ mãi lo an ủi hắn, bây giờ mới phát hiện, dù bị trói lại với nhau nhưng hắn vẫn luôn giữ khoảng cách xa nhất có thể với nàng. Sắp thành thân đến nơi mà vẫn đề phòng nàng như phòng cướp. Nàng nghi ngờ có khi đêm thành thân, Tạ Lãm sẽ tìm đủ lý do để không viên phòng với nàng.
Đã chọn hắn làm bạn đồng hành, Phùng Gia Ấu không có ý định chỉ làm phu thê trên danh nghĩa với hắn.
Rốt cuộc hắn nghĩ cái gì? Vẫn thầm coi thường nàng sao? Chỉ xem nàng như bậc thang để sẵn sàng vươn tới chỗ cao?
Đừng có mơ!
Phùng Gia Ấu nổi nóng.
“Ta đang mặc nam trang nên đâu có sao.” Mắt Phùng Gia Ấu nhìn về phía trước nhưng đuôi mắt cố ý mà như vô tình liếc hắn: “Cho dù mặc nữ trang cũng thế, tin đồn đã nói ta và huynh làm chuyện quá đáng rồi mà. Nhắc tới lại nhớ, ta nuốt không trôi chuyện này, cứ luôn ấm ức, hay là…”
Tạ Lãm nghe vậy thì nhìn nàng, cho rằng nàng không muốn gả đi.
Phùng Gia Ấu giật ngọc bội đang đeo trên eo ra, tiếp tục nói: “Hay là trước khi thành thân, chúng ta làm luôn những gì lời đồn nói đi. Thế thì không còn oan ức nữa, lòng ta mới có thể thoải mái.”
Ban đầu Tạ Lãm không hiểu, chừng ngộ ra thì lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Tạ Lãm xem như đã hiểu được nàng đôi chút, nàng nghịch ngợm, ưa nói đùa trêu chọc.
Hắn không định tiếp lời, Phùng Gia Ấu lại đột ngột dán sát vào, nhón chân, kề bên tai hắn nói nhỏ: “Thật ra trong lòng huynh cũng muốn thế đúng không?”
Tai ngứa ngáy, Tạ Lãm ngượng ngùng nghiêng người né tránh nàng: “Phùng tiểu thư, tâm trạng ta hôm nay không tốt, cô đừng đùa.”
“Hả? Là ta hiểu lầm à?” Phùng Gia Ấu che miệng tựa như trót lỡ lời, mắt mở to linh động như nai con, “Ta thấy huynh không đi về phía đường chính, cứ dẫn ta đi sâu vào nơi hoang vu vắng vẻ, nên tưởng huynh định đưa ta đi làm gì đó.”
Tạ Lãm dừng bước, thân thể sượng cứng.
Đi nhầm đường?
Theo hướng xe ngựa dừng lại và vết bánh xe, đây hẳn là đường quay lại đường chính mà?
Chắc chắn nhị thúc cố ý!
Uổng công Tạ Lãm giả vờ đau chân đi đứng khập khiễng nãy giờ.
“Ta không quen thuộc kinh thành, cô lại biết rất rõ, sao không chịu nói sớm?”
Phùng Gia Ấu ấm ức: “Huynh chỉ biết nam nữ thụ thụ bất thân mà không biết phu xướng phụ tùy sao? Ta cứ nghĩ huynh có ý tưởng khác nên không dám thắc mắc.”
Tạ Lãm: “…”
Hiểu rồi, là vì mình không cho nàng đỡ, cự tuyệt ý tốt của nàng đây mà.
Nếu chân hắn bị thương thật, ngoài thành không an toàn, cho dù nàng không đề nghị, hắn cũng sẽ mở miệng nhờ để cố gắng về thành càng sớm càng tốt.
Vấn đề là hắn đang giả vờ, làm vậy chẳng phải là lợi dụng nàng sao?
“Hướng bên kia mới về được đường chính à?” Tạ Lãm thoã hiệp, nâng cánh tay ý bảo nàng đến đỡ.
“Bên này!” Phùng Gia Ấu làm lơ ý định của hắn, chắp tay sau lưng xoay người dẫn đường, đầu ngẩng thật cao hệt như khổng tước kiêu ngạo.
Giận sao? Tạ Lãm đỡ chân đi theo sau, không nghĩ ra nàng giận cái gì.
Tam thúc nói không sai, nữ nhân quả nhiên còn khó hiểu hơn cả bí kiếp võ công.
*
Mất chừng một canh giờ mới ra đến đường chính. Tạ Lãm từ từ duỗi thẳng chân nhưng Phùng Gia Ấu thỉnh thoảng phải dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc đầu Phùng Gia Ấu cứ thờ ơ không để ý đến hắn, Tạ Lãm hỏi hai lần có muốn hắn cõng không, biểu cảm trên mặt nàng mới dần hoà hoãn lại.
Họ bắt được một chiếc xe ngựa chở hàng và đi nhờ đến cổng thành, xe ngựa Phùng phủ đã chờ sẵn ở đó.
Về đến Phùng phủ, Phùng Gia Ấu đi gặp Giang Hội Từ trước tiên. Chuyện hôm nay có thể giấu mọi người nhưng không thể giấu được Giang Hội Từ. Đinh hộ vệ là người hầu từ nhà mẹ của bà sang nên không dám nói dối cho Phùng Gia Ấu mà trước mặt bà.
Phùng Gia Ấu vốn chỉ định đến báo bình an nhưng vừa nhìn thấy nàng, câu đầu tiên Giang Hội Từ nói lại là: “Con suy nghĩ kỹ lại đi, ta thấy họ Tạ này không đáng tin.”
“Ban đầu mẹ tìm huynh ấy bảo thành thân, không phải vì thấy huynh ấy đáng tin à.” Phùng Gia Ấu chỉ mớ thiệp mời trên bàn trà, “Đã đến mức này rồi, bây giờ con hủy hôn chẳng phải sẽ càng bị chê cười sao?”
Cữu cữu (cậu) và biểu ca (anh họ) ở tận Giang Hoài đã lên đường đến kinh thành từ hai ngày trước.
Vẻ mặt Giang Hội Từ phiền não: “Ta chỉ nhắc nhở con thôi, tự mình lựa chọn thì phải tự gánh, sau này đừng tìm ta than thở.”
Phùng Gia Ấu: “Con hiểu rồi.”
Giang Hội Từ lại nói: “Hôm nay, từ khi thức dậy đến giờ, ta cứ thấy bứt rứt khó chịu trong lòng, có lẽ vì chuyện chuẩn bị hôn lễ của con mà ra. Ta thanh tu nhiều năm rồi, thật sự không muốn lo những chuyện vặt vãnh này, tốt hơn là con tự xem rồi làm đi.”
Phùng Gia Ấu hơi sửng sốt, rồi đáp vâng.
Giang Hội Từ dặn dò: “Làm đơn giản, đừng phô trương quá.”
Phùng Gia Ấu: “Con đã biết.”
Nàng không có ý định làm lớn chuyện, làm xa hoa hay đơn giản đều có ý nghĩa như nhau, trong khi xa hoa lại khiến nàng mệt chết.
Tạ Lãm cũng ưa đơn giản khiêm tốn.
Quan trọng hơn cả là có đồ tốt thì nên giấu đi, tránh cho kẻ xấu để mắt.
Sau khi rời khỏi nơi ở của Giang Hội Từ, mấy ngày kế tiếp Phùng Gia Ấu đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ của mình, không rảnh đến thư lâu, không còn ngủ nướng, cũng không rảnh quan tâm đến Tạ Lãm.
Mấy năm nay Phùng Gia Ấu quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, kể cả cửa hàng và ruộng đất nàng đứng tên, làm việc không hề rườm rà, mọi việc gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng, buổi chiều trước hôn lễ, Phùng Gia Ấu chợt nhớ mình đã phát thiếu một tấm thiệp mời.
Cho Trình Lệnh Thư.
Lúc đấu khẩu trước cửa Thanh Vân Quan nàng đã hứa rồi.
Phùng Gia Ấu vội vàng đi viết rồi phái người mang đến cho Trình Lệnh Thư.
Thật trớ trêu, nàng chỉ có hai người bạn thân ở kinh thành này, nhưng một người hiện đang ngồi trong nhà giam Đại Lý Tự chưa ra, một người lại bị Bùi Nghiên Chiêu bám sát không thể tới. Cuối cùng người được mời đến xem lễ lại là đối thủ một mất một còn với nàng.
*
Trên lầu hai của quán trà, vị trí gần cửa sổ, Trình Lệnh Thư cầm xem một tấm thiệp mời vừa gửi tới, vẻ mặt rất khinh thường.
Ném nó lên bàn trà, tiếp tục uống trà.
Ánh mắt bay qua cửa sổ nhìn xuống con đường bên dưới, chợt bị một người đàn ông thu hút.
Người này mặc trang phục của người trung nguyên nhưng diện mạo hình như… là người Bắc Nhung?
Cha Trình Lệnh Thư trấn thủ Tây Bắc, nàng ở Uy Viễn Đạo trọn ba năm. Nơi đó là giao giới của nhiều phương, thường xuyên gặp được người ngoại tộc, ít nhiều có thể phân biệt được.
Đại Ngụy và Bắc Nhung không giao hảo, nếu đúng là người Bắc Nhung, hắn lẻn vào kinh thành để làm gì?
Trình Lệnh Thư tiếp tục chú ý quan sát, phát hiện hắn đang theo dõi một nam tử cưỡi ngựa, ăn mặc như thư sinh. Trông hắn có vẻ sợ sệt vô cùng nhưng vẫn đi theo sát sao.
Trình Lệnh Thư lập tức xuống lầu tìm quân tuần thành. Bất kể hắn có phải người Bắc Nhung hay không, lén lút như vậy ắt chẳng tốt lành.
Vừa ra khỏi quán trà lại không thấy người nọ đâu nữa, lẽ nào đã phát hiện ra nàng?
Trình Lệnh Thư nhíu mày, đi về phía thư sinh bị theo dõi kia, muốn nhắc nhở y.
Đúng lúc này, thư sinh nọ dừng lại, hỏi thăm người bán hồ lô đường bên cạnh: “Vị tiểu ca này, xin hỏi muốn đến Đại Lý Tự phải đi thế nào?”
Nghe được giọng nói nàng ngày đêm mong nhớ, bước chân Trình Lệnh Thư khựng lại, sững người dưới ánh đèn.
*
Bên trong Huyền Ảnh Ti, Thẩm Thời Hành cũng đang cầm thiệp mời, vừa liếc trộm bức hoạ trong tay Bùi Nghiên Chiêu.
“Ngươi chắc chắn đây là chân dung của Tạ Lãm?” Bùi Nghiên Chiêu vẫn không muốn tin nhưng người trong tranh đích thực là Tạ Lãm đang ở Đại Lý Tự.
Hắn trong tranh khoảng mười hai mười ba tuổi, ngoài đôi mày nổi bật ra thì ngũ quan không khác biệt lắm, hẳn là cùng một người.
Lăng Đào ôm quyền: “Đây là do tiên sinh từng dạy Tạ ti trực trong học viện vẽ ra.”
Bùi Nghiên Chiêu im lặng nhìn chằm chằm, sao có thể, không thể nào.
Y bực dọc. Thẩm Thời Hành thấy thời cơ chín muồi lập tức thò qua nói: “Đại ca, đệ đã nói huynh cho người đi Thục điều tra là vô ích mà. Có gan giả mạo làm quan kinh thành thì chắc chắn đã chuẩn bị đâu đó hết rồi, sao để huynh dễ dàng bắt được nhược điểm chứ? Huynh nghe đệ đi, chỉ có một cách…”
Bùi Nghiên Chiêu nhìn bức hoạ, không chờ hắn nói hết: “Được, ta tìm cách cho đệ đến Đại Lý Tự.”
*
Không chỉ Bùi Nghiên Chiêu nôn nóng, Tạ Lãm cũng sốt ruột.
Hắn hồi hộp.
Thậm chí hồi hộp hơn cả đêm trước ngày thành thân thật sự của hắn.
Đi đi lại lại trong phòng.
Lực chú ý của Tùng Yên chỉ tập trung vào đống đồ ăn vặt trước mặt: kẹo đậu phộng Lang Gia, đường Trạng Nguyên, bánh phù dung, bơ bào ốc, sữa đông chưng đường…
“Thiếu chủ, cậu không ăn thật sao?”
Thấy Tạ Lãm xua tay, hắn bắt đầu vục mặt vào đống đồ ăn.
Phùng Gia Ấu hỏi Tùng Yên rằng Tạ Lãm thích ăn gì, Tùng Yên nói đồ ngọt.
Hắn không nói dối, thiếu chủ nhà hắn thích ăn đồ ngọt từ nhỏ, nhưng lão gia không cho phép. Cũng không cho phép thiếu chủ nuôi những con vật nhỏ yếu ớt, nên tặng thiếu chủ một con kền kền.
Tuy rằng thiếu chủ thường xuyên đối nghịch với lão gia, bực lên còn động tay động chân, song lại hiếm khi làm trái những quy tắc cứng rắn mà lão gia lập ra từ hồi thiếu chủ còn nhỏ.
Tùng Yên cảm thấy trời cao hoàng đế xa, còn giữ mấy quy tắc của lão gia làm gì nữa. Từ giờ sống ở kinh thành, quy tắc của thiếu phu ngân mới là quy tắc.
“Thiếu chủ, người Trung Nguyên thường nói tới đâu hay tới đó, cậu sốt ruột cũng vô ích thôi.”
“Không cách gì bình tĩnh nổi.” Tạ Lãm nói.
Mấy ngày nay hắn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đã hiểu vì sao hôm đó Phùng Gia Ấu lại tức giận.
Hắn đã xem mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng giữa họ có sự hiểu ngầm, sau khi thành thân, chẳng qua là ở chung dưới một mái nhà thôi, còn lại thì không khác hiện tại.
Nhưng thái độ Phùng Gia Ấu cho thấy nàng không có ý đó, nàng muốn làm thật.
Vậy sao được chứ?
Thành hôn chỉ là kế sách tạm thời, sau này nàng sẽ bị coi là quả phụ, Tạ Lãm cứ băn khoăn chuyện này suốt.
Phải mau tìm ra cách.
“Hay là đêm mai ta giả say?” Tạ Lãm khoanh tay ngồi trên bậu cửa sổ.
“Cậu tin tôi đi, cậu không lừa được Phùng tiểu thư đâu.” Tùng Yên nói ngay.
“Có rồi.” Tạ Lãm nhảy xuống, vẻ đắc ý, “Ngày mai, sau khi bái thiên địa xong, ngươi chặn cửa phòng tân hôn, nói là vừa nhận được tin nhà báo rằng cha ta chết, ta phải túc trực bên linh cữu.”
Miếng bánh tàng ong đang gặm trong miệng suýt làm Tùng Yên sặc chết, trong đầu hiện ra hình ảnh lão gia cầm đao vượt ba ngàn dặm tới chém thiếu chủ: “Cậu quên rồi à, hiện giờ cậu là Tạ cử nhân đó. Phụ mẫu anh ta chết lâu rồi.”
Mặt Tạ Lãm lại xám như tro.
Nhìn bộ dạng Tạ Lãm như sắp lên pháp trường, Tùng Yên cảm thấy thiếu chủ đúng là có phúc mà không biết hưởng, hắn bèn đứng dậy, đi đến tay nải của mình, giũ mở, mười mấy bình thuốc lăn ra: “Tiểu nhân có thuốc này của sư phụ cho, có lẽ giúp được cậu.”
Sư phụ Tùng Yên chính là Diêu cô cô, Tạ Lãm đi qua: “Thuốc gì?”
Vừa hỏi xong, hắn ra hiệu Tùng Yên đừng mở miệng.
Liền sau đó vang lên tiếng đập cửa: “Tạ ti trực, có vị đồng hương họ Tạ của ngài đến thăm, đang ở phòng tiếp khách ạ.”
—
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích: