CHƯƠNG 19 – HỨA HẸN
Tạ Lãm hối hận.
Nếu hắn cúi đầu trước cha mình, hẳn đã hỏi được chân tướng của kho lương Điền Trung năm xưa rồi. Có đâu ương bướng chạy đến kinh thành để chịu tội như này.
Tạ Lãm cúi đầu tránh ánh mắt nàng, im lặng không nói. Làm gì bây giờ? Bịa ra một cô gái để gạt cho qua chuyện?
Thấy hắn giả câm, Phùng Gia Ấu cũng không nóng vội, kéo ghế qua ngồi xuống, thẳng thắn đối mặt với hắn.
Nàng không bực Tạ Lãm từng có một hai hồng nhan tri kỷ ở Đất Thục, tạo thành vài món nợ phong lưu, với tài mạo này của hắn cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng nhắc đến ngay đêm tân hôn của hai người thì Phùng Gia Ấu không cách nào chịu nổi.
Tạ Lãm cũng ý thức được điểm này, hơi ngập ngừng. Nhưng nghĩ lại, chi bằng nhân cơ hội này bịa ra một người trong lòng nhớ mãi không quên làm cớ kéo xa khoảng cách với nàng.
Hắn bắt đầu “vẽ” ra trong đầu.
Phùng Gia Ấu lại nói: “Để công bằng, ta nói trước vậy. Ta từng giải thích với chàng quan hệ giữa ta và Thẩm Thời Hành rồi, thật ra, người dây dưa không rõ với ta chính là Bùi Nghiên Chiêu.”
Tạ Lãm đã sớm biết.
Phùng Gia Ấu hơi rũ mắt: “Lúc trên đường ra khỏi thành đi leo núi, chàng đã hỏi có phải Bùi Nghiên Chiêu ức hiếp ta hay ko, ta đã nói dối. Thật ra, vài năm sau khi gia gia qua đời, y ức hiếp ta rất thảm. Đặc biệt khoảng thời gian nửa năm sau khi cặp kê, ban đêm ta gần như không ngủ nổi, sống không bằng chết.”
Tạ Lãm bất chợt ngẩng đầu lên từ án thư, vẻ xấu hổ ban đầu trên mặt dần biến mất, chờ đợi nàng nói tiếp.
“Mặc dù Bùi Nghiên Chiêu bây giờ có thể xem là một nhân vật ở kinh thành, nhưng thật ra từ rất lâu trước kia, y là người gia gia ta chọn làm phu quân nuôi từ bé…”
Phùng Gia Ấu kể tường tận cho hắn nghe. Có ý tứ ăn miếng trả miếng, nhưng dầu gì nàng cũng đã có ý định tìm cơ hội nói với hắn. Tạ Lãm cần biết hết mọi chuyện giữa nàng và Bùi Nghiên Chiêu, bởi thành thân với nàng đồng nghĩa hắn cũng trở thành mục tiêu.
“Ta biết, ân oán giữa ta và y sẽ liên lụy đến chàng, ta nên báo sớm cho chàng. Nhưng thật mâu thuẫn, nếu chàng không cưới ta, những chuyện bí mật đó không tiện nói ra.”
Nói xong, Phùng Gia Ấu nhìn thấy quyển sách trong tay Tạ Lãm đã bị nắm thành một cục. Những vết mẩn trên mặt đã lặn hết, sắc mặt lạnh như băng, khiến Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn xem cửa sổ đã đóng chưa, có phải gió rét thổi vào rồi không.
“Tạ lang sợ ư?”
Tạ Lãm đang sợ thật, sợ bản thân không nhịn được mà cởi bỏ áo cưới thay sang y phục dạ hành, lao đến Huyền Ảnh Ti, trước mặt thủ hạ của Bùi Nghiên Chiêu thọc y một đao!
Nếu không vì phải túc trực bên cạnh Phùng Gia Ấu, phong cách làm việc của hắn chính như thế. Bạn bè bình thường hắn còn giúp đến vậy huống chi là thê tử của hắn hiện giờ.
Tạ Lãm khoanh tay, hơi ngả ra sau, lưng tựa sát vào ghế, tựa như đang kìm giữ chính mình: “Nàng nói Bùi Nghiên Chiêu có thù với Phùng gia?”
“Thẩm Thời Hành đã cho ta biết trong lần leo núi đó, nói là có thù oán với phụ thân ta.” Hiện giờ Phùng Gia Ấu chưa thể kể cho hắn về Hội Đồng Minh Thiên Thu, “Trước kia cha ta làm việc ở Hình bộ, có lẽ đã kết án oan người nhà của y.”
Tạ Lãm cau mày nhớ đến sai lầm khiến nhị thúc tự lưu đày, lẽ nào liên quan đến Bùi Nghiên Chiêu? Sai lầm đó do nhiều người cùng gây ra, bao gồm cả Thẩm Khâu. Trong khi đó Bùi Nghiên Chiêu lại được Thẩm Khâu nhận nuôi, xác thật có khả năng. Nhưng nhị thúc cũng nói nguy hiểm lần này Phùng Gia Ấu gặp có liên quan đến sai lầm năm đó, thế lại không giống Bùi Nghiên Chiêu.
Tạ Lãm không giỏi động não phân tích, còn hứa với nhị thúc sẽ không tiết lộ với Phùng Gia Ấu, lòng hắn bứt rứt không thôi.
Vỗn dĩ hắn đứng về phía nhị thúc, xót cho ông từ Thám Hoa lang đẹp đẽ đột ngột rớt xuống tình cảnh hiện tại. Nhưng nghe hết những gì Phùng Gia Ấu trải qua mấy năm nay, lòng hắn xoay chuyển, nhị thúc nào giống tự lưu đày, rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm. Nếu đổi thành người khác hắn đã sớm mắng thẳng mặt là đồ nhu nhược!
Còn Bùi Nghiên Chiêu kia nữa, uổng công hắn từng coi trọng y như một đối thủ tốt, y chẳng đáng mặt!
Bàn tay siết chặt đấm xuống mặt án thư, đã cực kỳ kiềm chế rồi nhưng nghiên mực bằng đá đặt trên án vẫn bị chấn đến nảy lên.
Tiếng va đập “leng keng” làm Phùng Gia Ấu giật mình. Buồn bực ban nãy tiêu tan, nàng dè dặt quan sát hắn, khẽ khàng gọi: “Tạ lang…”
“Nàng đừng như vậy.” So với một Phùng Gia Ấu ưa trêu chọc, Tạ Lãm không thích dáng vẻ thận trọng lấy lòng hắn này của nàng chút nào.
Đã lạy trời đất tất không phải vợ chồng hờ, Tạ Lãm bừng bừng khí huyết, đứng bật dậy khỏi ghế, sừng sững như tùng bách.
Khi hắn đứng lên, dường như có áp lực vô hình ập tới làm Phùng Gia Ấu ở đối diện hơi ngả người ra sau, đúng lúc ngửa đầu nhìn hắn.
“Ta không sợ, nàng cũng không cần sợ.” Ánh mắt Tạ Lãm chân thành tha thiết, “Ta vẫn giữ lời mình nói lúc trước. Chỉ cần ta còn bên cạnh nàng ngày nào, ta chắc chắn bảo vệ nàng chu toàn. Mưa tuyết rơi ta là dù của nàng, đao chém tới ta là khiên của nàng. Ngưỡng cửa cao đến đâu ta cũng đưa nàng an ổn vượt qua dù có đổ máu rách thịt. Nếu vẫn để nàng hoảng sợ như trước, vậy thì Tạ Lãm ta vô năng!”
Phùng Gia Ấu nín thở, nhất thời quên cả chớp mắt.
Lần đi cùng trên xe ngựa đó, khi hắn nói sẽ che chắn cho nàng, nàng chỉ cảm thấy hắn thuận miệng thì nói vậy nên không để ý lắm. Nhưng tối nay động phòng hoa chúc, hắn mặc áo cưới đỏ thắm, đứng trước mặt nàng trịnh trọng tuyên bố thế này, nàng đương nhiên trân trọng.
Nhưng nàng có thể tin thật sao?
Phùng Gia Ấu không nghi ngờ sự chân thành của hắn, song nàng có thói quen nghiền ngẫm từng câu chữ, nên đã nhặt ra được điểm mấu chốt trong lời hắn: Ta còn ở cạnh nàng ngày nào.
Thâm tâm hắn dự định rời khỏi nàng.
Luyện khả năng đào ra thâm ý trong lời nam nhân nói là việc cần thiết.
Phùng Gia Ấu ha một tiếng, nheo mắt nhìn hắn: “Những điều chàng vừa nói, có phải cũng từng nói với nàng ấy không?”
“Nàng ấy?” Tạ Lãm nhíu mày nghĩ ngợi một chốc mới nhận ra, không muốn chọc nàng không vui bèn quyết định nói thật, “Đâu có nàng nào. So với nàng, ta đơn giản hơn nhiều.”
Từ nhỏ, Tạ Triều Ninh luôn đề phòng hắn không tập trung luyện công, trừ Diêu tam nương, không người khác phái nào có thể đến gần hắn trong vòng mười bước. Ngay cả con kền kền hắn nuôi cũng là chim trống.
Đến khi trưởng thành, Tạ Lãm quả thật được vài cô nương theo đuổi, nhưng hắn suốt ngày bận rộn đánh Bắc Nhung, thông Tây Vực, phát triển Mười Tám Trại. Dư chút thời gian nào đều mang ra đi thách đấu với người ta, nào có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt.
Chỉ khi đến kinh thành mới rảnh rang.
“Ồ?” Phùng Gia Ấu chỉ vào mặt hắn, “Vậy làm sao chàng biết được mình có loại di chứng này?”
“Là do thuốc của Tùng Yên đưa ta dùng.” Tạ Lãm sợ nàng không tin, móc bình thuốc trong tay áo ra đưa cho nàng, còn giải thích cách sử dụng.
Phùng Gia Ấu biết được sự thật càng buồn bực hơn, đứng phắt dậy đập án thư: “Tạ Lãm!”
Nghiên mực kia lần nữa nảy lên vì chấn động, lần này đến phiên Tạ Lãm giật thót.
Bình thường cha hắn mà gọi hết cả tên lẫn họ của hắn ra, còn đập bàn, y như rằng hắn sắp bị đánh.
Phùng Gia Ấu chỉ vào hắn, oán giận nói: “Trong mắt chàng ta là thứ dơ bẩn gì hay sao? Chàng thà uống thứ thuốc tự gây hại này chứ cũng không muốn gần gũi ta?”
Dù lâu rồi nàng không màng đến chuyện gả cưới, nhưng có bao nhiêu cô nương không âm thầm mơ mộng về đêm tân hôn chứ?
Vậy mà lại bị hắn ghét bỏ!
Tạ Lãm khổ không nói nên lời, hươ tay ý nói nàng bình tĩnh lại: “Nàng nghe ta giải thích…”
Phùng Gia Ấu ngắt lời: “Nghe chàng giảo biện thì có.”
Hai người cách nhau cái án thư, nàng chỉ hận tay mình không đủ dài, bằng không nhất định cho hắn nếm mùi ngũ trảo!
Uất ức xót xa, nàng quay phắt người đi vào gian trong, vừa đi vừa rút trâm cài, búi tóc bung ra, tóc đen xõa tung: “Nếu chàng thấy ta thật chướng mắt, nhân lúc còn sớm chúng ta hòa ly đi, ta không phải không có chàng thì không được!”
Tạ Lãm thấy nàng dường như lấy tay áo lau nước mắt, tim thắt lại, vội vòng qua án thư đuổi theo: “Ta đâu có chướng mắt nàng!”
Ban đầu cảm thấy Phùng Gia Ấu quá thực dụng nên không thích lắm. Sau đó dần hiểu ra, trong hoàn cảnh của nàng, còn có lựa chọn tốt hơn ư? Nàng bản lĩnh như vậy, nếu Trung Nguyên không quá mức hà khắc với phụ nữ, nàng cần gì dựa dẫm vào hắn?
Tạ Lãm có thể tùy ý làm điều hắn muốn, song cũng minh bạch trên đời này không phải ai cũng may mắn như hắn, có được năng lực tùy ý ấy. Phùng Gia Ấu hiện tại đang rất cố gắng để đạt được năng lực này, có gì sai ư?
Tuy nhiên, nàng đang cố gắng sai phương hướng mà hắn lại không tiện nói rõ ra.
Tạ Lãm nhìn Phùng Gia Ấu ngồi lại trên giường, ngả sấp người lên chăn gấm được xếp chồng mấy lớp.
Hắn đi đến cạnh giường khuyên nhủ: “Ta sợ nàng chướng mắt ta đó chứ, bởi vì ta không có khả năng đạt được như nàng kỳ vọng, cũng sợ nàng sau này thua thiệt mất cả chì lẫn chài.”
Phùng Gia Ấu úp mặt xuống chăn nên giọng nói ồm ồm: “Chàng không nghe những lời ta nói hồi sáng sao? Hay là chàng vẫn coi thường ta, không tin ta sẽ là thê tử tốt, có thể cùng chàng lên núi xuống vực?”
Tạ Lãm định lên tiếng thì Phùng Gia Ấu vung tay chỉ ra cửa, hiểu được nàng bảo hắn cút, hắn không khỏi buột miệng thốt lên: “Không có núi cao vực sâu, chỉ có sa mạc cát vàng, nàng làm được không?”
Phùng Gia Ấu đang tức giận bỗng ngẩn ra, nhận ra hắn ám chỉ gì đó nhưng không đoán được cụ thể là gì. Nàng ngẩng đầu khỏi đống chăn nhìn về phía hắn, đôi mắt hồng hồng.
Tạ Lãm cảm thấy nếu bị nàng bức nữa hắn sẽ bại lộ mất, lưỡng lự chốc lát, hắn nói: “Quan trường nguy hiểm, nàng tưởng rằng chỉ có lên lên xuống xuống ở kinh thành thôi sao? Ta lấy ví dụ, lỡ như ngày nào đó ta bị biếm đến biên thùy, một nơi cực kỳ khắc nghiệt… Ở đó có tiền cũng không thể tiêu, chỉ lấy vật đổi vật như thời cổ, nước quý hơn vàng, thức ăn chỉ lèo tèo vài thứ, ra cửa có thể gặp gió lốc cuốn nàng đi bất cứ lúc nào, nàng có chắc sẽ không phiền chán, không chịu đựng nổi mà chết ở đó không?”
Đó là nơi lưu đày hơn trăm năm qua của Đại Ngụy. Cũng là nơi lưu đày xa xôi, ác liệt và tàn khốc nhất của Đại Ngụy. Dù hiện giờ nó đã phồn vinh hơn nhờ nỗ lực của bọn họ, nhưng cũng không phải nơi tiểu thư quý tộc kinh thành được nuông chìu từ bé như nàng có thể chịu đựng.
“Chàng muốn nói Uy Viễn Đạo?” Phùng Gia Ấu nhớ Trình Lệnh Thư đã canh giữ ở đó ba năm, gầy và đen hơn, không còn mơn mởn như trước kia.
Tạ Lãm không dám nói quá nhiều: “Ta chỉ tùy tiện lấy ví dụ thôi.”
Uy Viễn Đạo vẫn còn cách ba trăm dặm biển cát không người ở nữa mới tới thành Hắc Thủy Mười Tám Trại của bọn họ.
Phùng Gia Ấu ngồi thẳng dậy, nhíu mày, câu hỏi này của Tạ Lãm thật sự khiến nàng sững lại. Từ khi ra đời nàng chưa bao giờ ra khỏi ranh giới của kinh thành, không tưởng tượng được cuộc sống hắn vừa nói.
Tạ Lãm rũ mắt chăm chú nhìn dáng vẻ nàng suy tư, rất muốn biết câu trả lời của nàng, nếu nàng vẫn quyết tâm, có lẽ sau này…
Nhưng Phùng Gia Ấu vẫn im lặng, nét lo lắng giữa đôi mày càng lúc càng đậm, Tạ Lãm cười bản thân nghĩ vẩn quá rồi: “Nàng xem, kỳ thật nàng chưa chuẩn bị tốt gì cả, chi bằng nghĩ kỹ lại đi.”
“Ta không hiểu biết nhiều, chưa chuẩn bị thì thế nào?” Phùng Gia Ấu đột nhiên lên tiếng chất vấn, “Khi nãy chẳng phải chàng hứa hẹn hùng hồn lắm mà, nào là làm dù, làm khiên cho ta, lấy mạng bảo vệ ta chu toàn. Chẳng lẽ lời hứa của chàng chỉ trong phạm vi kinh thành, rời khỏi kinh thành liền không tính nữa? Ta đến nơi đó không có nước uống, không đủ cơm ăn, bị gió lốc cuốn đi, còn chàng thì làm gì? Đứng đó mở to mắt nhìn thôi sao?”
Tạ Lãm bị nàng hỏi đến đờ ra: “Ta…”
“Ta có chán chết hay không thì chưa biết được, nhưng nếu vì mấy chuyện đó mà bị bức chết thì chỉ chứng tỏ chàng vô năng.” Phùng Gia Ấu suýt bị lời hắn dẫn dắt, nàng hừ lạnh, “Chưa chuẩn bị sẵn sàng chính là chàng, rốt cuộc có thật muốn bảo vệ ta không?”
Sắc bén phản bác xong, nàng không thèm để ý đến hắn nữa.
Một lát sau, nàng nghe thấy Tạ Lãm bật cười, hoài nghi ngẩng đầu, thấy hắn dường như đã thông tỏ điều gì, ánh mắt mềm đi, tư thái thoải mái hơn không ít. Phùng Gia Ấu khó hiểu.
Xoay tới xoay lui nãy giờ, nến đỏ đã tàn một nửa, Tạ Lãm quay người ngồi xuống cạnh nàng, lại cười lần nữa.
Phùng Gia Ấu kinh hoảng: “Chàng cười cái gì?”
Nàng không nhìn thấu được hắn, cảm thấy hắn có rất nhiều mặt, có lúc thần bí khó lường, có lúc đơn giản cộc cằn, lúc này hắn dường như lại lộ ra một gương mặt khác nữa, không biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn.
Nét cười vẫn chưa giảm, Tạ Lãm nói: “Cười ta thật có phúc, cưới được vợ đẹp giỏi tranh luận đến thế.”
“Giờ chàng mới biết sao?” Từ nhỏ Phùng Gia Ấu đã hiếm khi thất bại khi tranh luận với người khác. Vị ngôn quan họ Tiết tiếng tăm lẫy lừng ở Ngự Sử Đài hiện giờ, năm xưa từng bị nàng nói đến không thốt nổi nên lời.
“Nàng cũng rất có phúc đấy, vì ta cũng không kém.”
Phùng Gia Ấu trừng mắt với hắn.
“Ta nói thật đấy.” Tạ Lãm rất muốn đem hết những chiến tích của mình ra khoe với nàng, hiện giờ toàn bộ Tây Bắc không ai so được với danh tiếng thiếu trại chủ Mười Tám Trại, kể cả cha hắn.
“Quả thật không kém.” Phùng Gia Ấu nói, “Đêm tân hôn uống thứ thuốc kia để trợ hứng e rằng chỉ có một mình Tạ lang thôi.”
Tạ Lãm: …
Lại chế nhạo người ta được rồi, Phùng Gia Ấu rốt cuộc không còn bực nữa.
Tạ Lãm thu lại nét cười: “Thật ra ta có điều khó nói, tạm thời chưa thể nói với nàng.”
Điều khó nói?
Ánh mắt Phùng Gia Ấu theo bản năng dời từ mặt hắn xuống bên dưới.
“Không phải như nàng nghĩ!” Tạ Lãm lúng túng đứng dậy, xoay lưng về phía nàng ngượng ngùng nói, “Tóm lại, nàng cho ta chút thời gian.”
Hắn phải viết thư về nhà, nhờ Tạ Lâm Khê mang về Đất Bắc cho Tạ Triều Ninh, giải thích chuyện thành thân của hắn ở kinh thành. Mặc kệ cha hắn phản ứng ra sao, chỉ cần ông biết được, hôn sự này mới trở thành thật trong lòng hắn, vì đây là lễ nghi cưới gả ở Đất Bắc.
Tính Tạ Lãm vốn không hay nghĩ nhiều, lòng thầm quyết đi được bước nào hay bước đó, nhị thúc đã nói đấy thôi ai biết được sau này thế nào.
“Không còn sớm nữa, nàng ngủ trước đi.” Hắn nói xong liền bước ra gian ngoài, lần nữa ngồi xuống sau án thư.
Phùng Gia Ấu đứng dậy đi đến bên bình phong, vịn khung ngắm hắn đề bút viết chữ. Nàng mơ hồ có cảm giác Tạ Lãm dường như đã gỡ xuống đề phòng, không chặn nàng ngoài cửa nữa.
Vậy thì không cần cứ một hai bắt hắn thuận theo, Phùng Gia Ấu không thích dưa chín ép, dù gì nàng cũng đâu thật sự khát nước. Chẳng qua thái độ mơ hồ của hắn trước đây khiến nàng bất an.
*
Đêm đó Phùng Gia Ấu ngủ đặc biệt ngon, thậm chí còn không biết mình đã ngủ khi nào.
Lúc tỉnh lại thì thấy Tạ Lãm vẫn mặc hỷ phục, nửa người ngả lên án thư, gối đầu lên cánh tay nghỉ ngơi. Phùng Gia Ấu không rõ hắn định cứ thế này bao lâu, trông đáng thương quá, nàng nghĩ có nên kê thêm chiếc sạp hay không. Song ý niệm vừa lóe lên trong chớp mắt đã bị nàng lập tức gạt đi.
Tạ Lãm đã tỉnh lại từ lâu, ngẩng đầu ngồi dậy, thấy nàng chỉ mặc trung y mỏng manh, để mặt mộc không trang điểm, mất một lúc mới thích ứng được, mở miệng hỏi: “Phải đi thỉnh an… mẫu thân à?”
“Không cần đâu.” Phùng Gia Ấu ra hiệu bảo hắn đi vào gian trong thay quần áo, “Ta phải gọi mấy người San Hô vào rửa mặt chải đầu, chàng thế này để người ta nhìn thấy sẽ không khỏi lời ra tiếng vào.”
Tạ Lãm vội vàng đứng dậy, đi đến mé tường của gian trong, liên tiếp mở mấy tủ quần áo làm từ gỗ tử đàn mới nhìn thấy quần áo nam tử. Đây đều do Phùng Gia Ấu lấy quần áo cũ của hắn ở chỗ Tùng Yên mang đến phường may, bảo họ y theo kích cỡ rồi làm ra mười mấy bộ, đều là kiểu dáng đang thịnh hành của quý công tử ở kinh thành.
Tạ Lãm nhìn mấy món áo nhẹ thắt lưng lỏng* được làm tinh xảo mà đau cả đầu, nhưng không tiện làm phật ý tốt của nàng bèn chọn đại một cái.
Áo nhẹ thắt lưng lỏng:
Hán Việt: khinh cầu hoãn đới 輕裘緩帶I, dịch sát nghĩa là “áo da nhẹ, thắt lưng lỏng”. 輕裘” (qīng qiú) là áo da nhẹ, tượng trưng cho sự thoải mái và tiện nghi. “緩帶” (huǎn dài) là thắt lưng lỏng, biểu hiện cho sự thư thả, không bị ràng buộc.
Thành ngữ này tạo ra hình ảnh một người ăn mặc thanh nhàn, thoải mái, sống một cuộc sống không lo toan, không bị gò bó bởi trách nhiệm hoặc công việc nặng nhọc, thường được sử dụng để miêu tả lối sống của những người có địa vị cao trong xã hội, những người có điều kiện sống thoải mái.
“Để ta giúp chàng.” Phùng Gia Ấu thấy hắn đã mặc xong bộ trường bào màu xanh lá trúc, tay đang cầm hai chiếc đai lưng dài ngắn khác nhau, vẻ mặt bối rối, nàng bèn bước đến cầm lấy, “Chàng phải bắt chéo chúng thế này rồi mới đeo vào.”
Tạ Lãm đang định giang ngang hai tay để nàng đeo giúp nhưng khi đôi tay nàng chạm đến sau eo thì hắn giật bắn, giành lại đai lưng: “Ta phải tự học cách đeo.”
Phùng Gia Ấu liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài gọi thị nữ vào.
Mãi đến khi Phùng Gia Ấu rửa mặt chải đầu xong, hắn khó khăn lắm mới đeo xong hai chiếc đai lưng.
Bàn đá trong sân đã bày sẵn bữa sáng, Tạ Lãm hỏi: “Ngày đầu tiên sau khi thành thân ở kinh thành phải làm gì?”
Phùng Gia Ấu: “Không có gì.”
Tạ Lãm: “Vậy có thể ra ngoài được không?”
Phùng Gia Ấu thấy không sao: “Tạ lang muốn đi đâu?”
Tạ Lãm thăm dò: “Trong khách đến dự hôm qua có vị Trình tiểu thư của Uy Viễn Hầu phủ, nàng và cô ấy là bạn thân à?”
Thấy sắc mặt Phùng Gia Ấu chợt biến, hắn vội giải thích: “Nàng đừng hiểu lầm, Lâm Khê huynh quen cô ấy, được cô ấy tiếp đón hai ngày nay. Ta có việc cần nhờ Lâm Khê huynh nhưng không biết huynh ấy đang ở đâu.”
Phùng Gia Ấu tiếp tục ăn chè hạt sen: “Vậy dễ thôi, bảo San Hô qua đó hỏi thăm, sau đó mời Tạ công tử đến.”
Tạ Lãm ngăn lại: “Lâm Khê huynh không muốn người ngoài biết chúng ta quen nhau cho nên ta mới muốn nhờ đến quan hệ giữa nàng và Trình tiểu thư.”
Phùng Gia Ấu cụp mi, không hỏi tại sao: “Việc này hơi khó. Ta và Trình Lệnh Thư tuy quen biết nhưng không đến mức có thể hẹn gặp uống trà.”
Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn phái San Hô đến phủ Uy Viễn Hầu xem Trình Lệnh Thư nói thế nào. Không ngờ Trình Lệnh Thư lập tức cho nàng thời gian hẹn, chính là hôm nay khi vừa lên đèn.
*
Hoàng hôn xuống, Phùng Gia Ấu thay nam trang cùng Tạ Lãm ra ngoài, đi đến bờ hồ đã hẹn. Thuyền hoa của phủ Uy Viễn Hầu đã chờ sẵn.
Phùng Gia Ấu cố ý đến muộn một chút, bước lên boong thuyền, liền thấy Trình Lệnh Thư cũng mặc nam trang, nhưng mặt mày nhìn qua là biết đã được trang điểm tỉ mỉ. Nàng lại liếc mắt quan sát người đứng phía sau nàng ta, Tạ Lâm Khê đang giả làm hộ vệ.
Phùng Gia Ấu phớt lờ Trình Lệnh Thư, nàng ta cũng không để ý đến nàng, chỉ chắp tay với Tạ Lãm: “Tạ ti trực, ngưỡng mộ đã lâu.”
Phùng Gia Ấu che miệng cười: “Hôm đó gặp ngoài cửa Thanh Vân quan, lúc ngươi cười nhạo phu quân là “cái gã kia”, chàng ấy đang ngồi trong xe ngựa, nghe hết cả đấy.”
Mặt Trình Lệnh Thư sượng ngắt, trước khác giờ khác, lúc đó nàng không biết Tạ Lãm là bạn bè với ân công. Ả hồ ly tinh Phùng Gia Ấu này chỉ lo phá đám, ngay cả thể diện của phu quân mình cũng không màng. Cũng may Tạ Lãm dường như không để ý, còn cười lễ độ với nàng.
“Tạ phu nhân.” Tạ Lâm Khê cũng chào hỏi Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu lịch sự đáp lễ. Khác với lần nhìn trộm ở phòng khách, tiếp xúc gần có thể nhìn ra trên mặt Tạ Lâm Khê có dấu vết của bệnh dịch để lại. Nếu chưa nghe Tạ Lãm kể qua, dù nàng cố để tâm nhìn có lẽ cũng không dễ phát hiện. So với y, Tạ Lãm xem như hồi phục hoàn hảo.
Chào hỏi xong, mọi người đi vào trong, Phùng Gia Ấu và Trình Lệnh Thư đi thẳng ra đuôi thuyền để hai người kia ở lại nói chuyện trên đầu thuyền.
Tạ Lãm hỏi: “Sao rồi? Trình tiểu thư có bắt được thám tử Bắc Nhung kia không?”
Tạ Lâm Khê lắc đầu: “Không xuất hiện nữa, có lẽ sợ Trình gia, cũng có thể là thấy ta qua lại với Trình gia nên cho rằng ta không phải đệ, thậm chí không có khả năng là người của Mười Tám Trại.”
Tạ Lãm gật đầu: “Khả năng sau cao hơn.”
Trình gia là quan binh trấn giữ Tây Bắc, Tạ Lãm là đầu sỏ bá chiếm Tây Bắc trong mắt triều đình, hai bên luôn đối địch nhau.
Tạ Lâm Khê quan sát quần áo trên người Tạ Lãm, cười cười: “Đệ vừa tân hôn xong lại nóng lòng muốn gặp ta, có phải còn chuyện quan trọng không?”
“Đúng vậy.” Tạ Lãm đưa thư nhà cho y, trên đó không viết chữ nào để lộ thân phận, “Khi nào huynh về thì đưa cho cha đệ dùm.”
Tạ Lâm Khê nhận lấy: “Được.”
Tạ Lãm đột nhiên nhíu mày: “Sao lại có mùi máu? Trình tiểu thư đã giết người ở đây à?”
Câu này khiến Tạ Lâm Khê không thốt nên lời: “Nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử, vương pháp nghiêm ngặt, sao có thể tùy tiện giết người? Có lẽ đầu bếp mang thịt lên thuyền, ta thấy Trình tiểu thư chuẩn bị rất kỹ càng, dự định mở tiệc thịnh soạn chiêu đãi vợ chồng đệ.”
Tạ Lãm nhắm mắt không nói rồi chợt mở bừng: “Không đúng, đây là mùi máu người.”
Hắn không truy xét thi thể ở đâu, ai giết mà bước nhanh về phía đuôi thuyền trước tiên.
Phùng Gia Ấu đang đối chọi gay gắt với Trình Lệnh Thư trong phòng trà ở đuôi thuyền.
“Thế sự khó lường, thật không ngờ có ngày ta lại uống rượu mừng của Phùng Gia Ấu ngươi.”
“Đúng thế, đời này ta cũng không ngờ có thể uống trà do Trình Lệnh Thư ngươi đích thân pha.”
“Ta hi vọng, rượu mừng này không phải là lần cuối cùng của ngươi.”
“Ta cũng hi vọng, đây là ấm trà cuối cùng ngươi đích thân pha.”
“Ngươi trù ta chết sớm hả?”
“Không phải ngươi cũng trù ta…”
Phùng Gia Ấu chưa kịp hớp trà, lời cũng chưa nói xong, đã thấy Tạ Lãm đi vào, khom lưng hất văng chung trà trong tay nàng!
Ý thức được nguy hiểm, nàng lập tức nấp sau lưng hắn.
Gần đây thức ăn trong nhà đều được nàng dùng châm bạc thử trước khi ăn, lâu rồi vẫn không thấy gì nên thiếu đề phòng với chung trà của Trình Lệnh Thư.
Trình Lệnh Thư không hiểu nguyên do: “Tạ ti trực có ý gì?”
“Trình tiểu thư có biết trên thuyền có người chết, máu chảy gần cạn không?” Ánh mắt Tạ Lãm nhìn nàng ta có ba phần lạnh lẽo, “Thi thể hẳn ở nhà kho dưới đáy.”
Trình Lệnh Thư không tin, lập tức đứng dậy ra khỏi trà thất đi xuống đáy thuyền.
Tạ Lãm dẫn theo Phùng Gia Ấu cùng đi xuống, lúc mở cửa nhà kho, mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt.
Đồng tử Phùng Gia Ấu co chặt, thấy được mấy thi thể bên trong khoang, nàng hơi buồn nôn nhưng vẫn nhìn một lượt qua từng thi thể.
Đây không phải nơi bọn họ bỏ mạng, hẳn đã bị giết ở nơi khác rồi chuyển đến trên thuyền. Nhìn cách ăn mặc, hẳn là thiết vệ của Kinh Kỳ Doanh, chịu trách nhiệm bảo vệ các khu vực quan trọng của kinh thành.
Tạ Lâm Khê đi xuống cuối cùng, không nỡ nhìn nhưng rồi lại nhìn chằm chằm một thi thể trong số đó: “Ta nhớ người này, hắn từng tra hỏi ta lúc ở cổng thành, hình như là tiểu thủ lĩnh.”
“Huynh chắc chắn không?” Tạ Lãm có dự cảm bất ổn.
“Không sai đâu, ta nhớ rõ nốt ruồi trên cánh mũi của hắn.” Tạ Lâm Khê trao đổi ánh mắt lo lắng với Tạ Lãm.
Tạ Lãm thầm đoán có lẽ người ra tay là kẻ giả mạo mình dẫn dụ nghĩa huynh đến kinh thành. Chỉ là không đoán được người nọ không trực tiếp vạch trần bọn họ, bày binh bố trận thế này là vì mục đích gì? Trốn trong tối án binh bất động trái lại khá đáng ngại.
Tạ Lãm tranh thủ lúc Phùng Gia Ấu không để ý đưa mắt ra hiệu với Tạ Lâm Khê, ý bảo tĩnh xem kỳ biến.
Tạ Lâm Khê trả lại ánh mắt “đã hiểu.”
Trình Lệnh Thư đờ ra tại chỗ hồi lâu. Ai đã giết thiết vệ tuần thành rồi ném lên thuyền của nàng, vì sao?
“Trình Lệnh Thư, ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì?” Phùng Gia Ấu bước đến đẩy nàng ta, “Mau cho thuyền cập bờ.”
Trình Lệnh Thư bị nàng đẩy tỉnh, vội vàng gọi người làm việc.
Thuyền rời bến chưa lâu nên cập bờ rất nhanh. Chưa kịp xuống thuyền, đã thấy vài nhóm thiết vệ kinh kỳ dàn hàng thành hình quạt nhanh chóng đến gần bọn họ. Người đi đầu đang dắt theo ba con chó mực khí thế uy phong, có lẽ đánh hơi mà lần theo tới đây.
Khi mấy nhóm thiết vệ nọ đến sát bờ, bao vây thuyền, một nam tử mặc quân phục bước ra hỏi: “Sao lại là thuyền của nàng?”
Phùng Gia Ấu lúc này mới ý thức được chuyện không nhỏ, vậy mà đã kinh động đến phó thống lĩnh của Thiết Vệ Doanh Kinh Kỳ, Tề Chiêm Văn. Còn dẫn theo nhiều thiết vệ như vậy.
“Hôm nay ta đãi khách trên thuyền.” Trình Lệnh Thư có giao tình thân thiết với y, tiến lên nói, “Đang định phái người đi tìm huynh đây, có mấy người của Thiết Vệ Doanh bị sát hạt rồi ném lên thuyền của ta.”
Tề Chiêm Văn không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ nhìn Tạ Lâm Khê trên boong tàu, đề phòng nói: “Có phải ngươi giết không?”
Trình Lệnh Thư lập tức bực bội: “Huynh nói gì đấy, đó là bạn ta.”
“Trình tiểu thư nói năng cẩn thận!” Tề Chiêm Văn nhắc nhở, “Nàng biết hắn là ai sao?”
Trình Lệnh Thư quả thật không biết, chưa từng hỏi thân phận hắn: “Tình cờ gặp được, sá gì xuất thân, ta chỉ biết tâm địa huynh ấy lương thiện, tuyệt ko phải hạng tiểu nhân gian tà.”
“Ta đã bắt được người nàng nói là thám tử kia!” Tề Chiêm Văn tiến lên vài bước, hạ giọng nói, “Thám tử cung khai, hắn có thể là nhân vật quan trọng ở Mười Tám Trại thành Hắc Thủy, thậm chí có thể là vị thiếu trại chủ kia, giờ lại có người chết trên thuyền này, nàng giải thích thế nào?”
Trình Lệnh Thư khiếp sợ, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Lâm Khê.
Phùng Gia Ấu cũng ngỡ ngàng, trước kia chỉ nghe nói đến Mười Tám Trại từ Thẩm Thời Hành, không ngờ hôm nay lại liên quan đến.
Nàng vội vàng quan sát biểu cảm của Tạ Lãm, thấy hắn cũng đang kinh ngạc. Tạ Lãm không đứng ra làm chứng cho Tạ Lâm Khê, hẳn vì không biết rõ lai lịch của y cũng giống Trình Lệnh Thư, có lẽ trước đây hai người cũng không gặp mặt nhiều.
Phùng Gia Ấu lại quay sang nhìn về phía khoang đáy của du thuyền, nếu sự thật là vậy, kẻ này lạm sát người vô tội, không đáng giá kết giao.
Tạ Lâm Khê thở dài, lắc đầu với Trình Lệnh Thư: “Không phải ta.”
Trình Lệnh Thư lập tức nói với Tề Chiêm Văn: “Mấy năm trước ta đã quen huynh ấy, võ công thường thường, làm sao là cường đạo Mười Tám Trại được, càng không thể là vị thiếu trại chủ kia. Huynh ở kinh thành đã lâu, không biết người nọ điên cuồng thế nào đâu.”
Tề Chiêm Văn không để ý, quát: “Người đâu, bắt lấy hắn!”
Trình Lệnh Thư: “Tề Chiêm Văn!”
Ngược lại, Tạ Lãm không hề lo lắng, Tề Chiêm Văn không phải Bùi Nghiên Chiêu, nghe nói là người phân rõ phải trái. Nghĩa huynh thật sự bị oan, không sợ bị hắn tra xét. Nếu thật sự không ổn, hắn sẽ đến Kinh Kỳ Doanh cướp ngục.
Phùng Gia Ấu nhân lúc người khác không để ý, đá vào chân Trình Lệnh Thư. Trình Lệnh Thư tức giận quay lại, nhìn thấy Phùng Gia Ấu đứng phía sau Tạ Lãm dùng ngón tay chỉ chỉ vào gáy hắn.
Từ nhỏ Trình Lệnh Thư đã đấu đá với nàng, không ít lần chịu khổ, lập tức hiểu được ý tứ: “Tề phó thống lĩnh! Huynh không thể bắt người, khi nãy ta đã báo án với Đại Lý Tự rồi!”
Nàng chỉ vào Tạ Lãm: “Chính là vị này, Tạ ti trực của Đại Lý Tự.” Tạ Lãm là bạn của ân công, tốt hơn bị rơi vào tay thiết vệ, “Đại Ngụy vẫn luôn thông cáo rõ ràng Mười Tám Trại là cường đạo, không cần biết huynh ấy có phải thiếu trại chủ hay không, chỉ cần là tặc đều phải giao lại cho Đại Lý Tự!”
Tề Chiêm Văn và chúng thiết vệ đồng loạt nhìn về phía Tạ Lãm.
Tạ Lãm: …
Ý gì đây, định để hắn tự điều tra chính mình à?
—
Share truyện lên: