Skip to content

Xương Rồng Đốt Rương (Vĩ Ngư) – Audio, Review & Hình ảnh

Giang Luyện ngày ngày nhìn lão Gàn xào rau, nấu cơm, băm thức ăn cho lợn, cầm búa đục điêu
khắc những chiếc mặt nạ rước thần dáng vẻ dữ tợn ngay trước cái quan tài, nhìn nhiều lại cảm thấy chuyện sống chết cũng dần trở nên bình thường.

Giới thiệu

Tác giả: Vĩ Ngư

Edit: Cụt

Diễn đọc: Vy Miu

Thể loại: phiêu lưu kỳ bí, linh dị, HE

Nguồn truyện: đọc ở đây

Review

Review có spoil nội dung, nếu bạn chưa đọc hoặc nghe truyện thì hãy nghe hoặc đọc truyện trước nhen. Nhiệt liệt đề cử!

Mình tin là giây phút này đây, bạn cũng giống như mình, vừa vui mừng vì Mạnh Thiên Tư đã gặp được Giang Luyện, vừa buồn man mác khi chứng kiến những nhân vật chúng ta yêu quý lần lượt đi đến đoạn cuối cuộc đời của họ.

Lại một lần nữa, mình mất rất nhiều thời gian khi thu âm tập cuối cùng này bởi cứ đọc hai câu là phải dừng lại để bình ổn cảm xúc rồi mới thu âm tiếp được.

Thận cảnh Huống Đồng Thắng chứng kiến nhà họ Huống bị cướp

Thời gian vô hạn, kiếp người hữu hạn và tình yêu là vĩnh cữu

Tác giả Vĩ Ngư đã dùng một cách theo mình là tuyệt vời và rất đẹp để kết thúc cho một chuỗi 4 bộ truyện dài về chuông linh, hung giản, ma nước và quỷ non, cũng là một phần cuộc đời oanh liệt của Thần Côn.

Tuy cái kết này khiến chúng ta rơi nước mắt, thổn thức không thôi nhưng nó hợp lý bởi ai rồi cũng sẽ phải chấm dứt phần đời vật lý hữu hạn của mình.  

Nương theo sự nhiệm màu trong vũ trụ mà Vĩ Ngư đã xây dựng nên, chúng ta hoàn toàn có thể tin vào lời Thần Côn trong giây phút cuối cuộc đời của lão: người sau khi chết thần hồn vào đại hoang thì cuối cùng mọi người đều sẽ gặp nhau ở đại hoang, đến lúc đó hẳn sẽ náo nhiệt lắm, nhiều người lão tưởng niệm như vậy đều tụ tập dưới cùng một mái nhà.

Nắp dây leo che kín hố trời nơi giấu túi mật núi ở Tương Tây

Phân đoạn Thần Côn 94 tuổi đến núi Côn Lôn thăm lại chốn xưa, chắc bạn cũng như mình, cảm thấy thời gian là sức mạnh vô hình ghê gớm, nó là thứ không thể ngăn cản, không ai thoát khỏi vòng xoáy của nó. Nhưng mình cũng nhìn thấy dù thời gian tàn phá mọi thứ, song tình yêu và ký ức về những người yêu thương không hề biến mất hoàn toàn.

Cặp đôi Luyện Tư chính là minh chứng cho sức mạnh tình yêu vượt thời gian, kéo dài qua các chiều không gian khác nhau. Tượng đá hình người của họ trên vách đá, mỉm cười kề bên nhau chính là biểu tượng cho tình yêu bền chặt vượt qua cả cái chết.

Kiếp người hữu hạn, ngay cả người tộc thần cũng không thể trường sinh mãi kia mà. Những nhân vật chúng ta yêu quý lần lượt đi đến điểm cuối của cuộc đời, đó là điều hiển nhiên. Nhưng cuộc sống của họ vẫn được tiếp nối và ký ức về họ vẫn được lưu giữ bởi những thế hệ tiếp theo. Như cô bé Niệm Niệm, tên của cô bé mang ý nghĩa “nhớ mãi không quên”. Như đứa cháu nhỏ níu ống quần Thần Côn hỏi: “ông cháu đi đâu vậy ạ?” và được trả lời “Lái xe việt dã đi chơi rồi!”

Những bức ảnh, những món đồ nhỏ lưu lại trên đài đá cũng là minh chứng cho sự sống tiếp diễn qua các thế hệ, dù người đi trước đã không còn. Ký ức về những người đã mất vẫn được lưu giữ và truyền lại, giống như một phần linh hồn của họ còn tồn tại qua thời gian.

Mắt nhỏ dầu, lưỡi chạy lung tung
Túi mật núi

Cái nhìn toàn cục

Đọc xong bộ truyện này mình càng thêm phục tác giả Vĩ Ngư. Giống như câu Thần Côn hay nói với Giang Luyện: “cậu phải có cái nhìn toàn cục”, Vĩ Ngư thực sự là nắm chắc toàn cục trong tay, bố trí cực kỳ liền mạch xuyên suốt bốn bộ truyện. Mình không phát hiện ra chỗ sơ hở thiếu logic nào luôn. Đọc đến mấy chi tiết được lôi lại từ Chuông gió đời nảo đời nào mà giật mình kêu ối, sao mà mọi thứ lại ăn khớp với nhau như vậy được chứ.

Vĩ Ngư cứ như người tộc Xi Vưu hay tộc Hoàng Đế với bộ não thông minh vượt xa người thường chúng ta vậy, sắp đặt, cài cắm từng chi tiết nhỏ cực kỳ khéo léo và tạo nên một tác phẩm lớn toàn vẹn.

Rồng rơi trong giấc mơ của Thần Côn

Nếu bạn có dịp nghe lại bộ truyện này, bạn sẽ nhận ra, Vĩ Ngư đã cài cắm rất nhiều chi tiết nhỏ dự báo về cái kết.

Ví dụ như cảnh Giang Luyện bị hút vào trong đại hoang chẳng hạn. Trước kia Mạnh Thiên Tư đã từng nằm mơ thấy chơi thả diều cùng Giang Luyện, sau đó diều đứt dây và rồi không thấy Giang Luyện đâu nữa.

Hay như có lần Giang Luyện nằm mơ thấy cụ Đoàn lấy đi chiếc linh phượng hoàng, anh đứng bên cạnh cố gắng ngăn cản kêu lên: đừng lấy, đừng lấy. Tỉnh dậy Giang Luyện không hiểu vì sao mình lại nằm mơ như vậy. Nhưng giờ thì chúng ta đã hiểu: ai chạm vào linh phượng hoàng sẽ trở thành “phượng hoàng sống bay ra” và sẽ bị hiến tế khi thang trời mở ra.

Đi qua thang dây, để xuống 9 bậc và mở thang trời

Từ những giây phút đầu tiên Giang Luyện xuất hiện ở đầu bộ truyện, cái chết đã được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

Ví dụ như lúc anh ấy đứng nhìn lão Gàn điêu khắc mặt nạ rước thần ngay trước quan tài, anh cảm thấy “chuyện sống chết cũng dần trở nên bình thường”.

Hoặc là lúc nói gọi video call cho Huống Đồng Thắng, Giang Luyện đã nghĩ như thế này Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của cụ nuôi, Giang Luyện đều bớt đi vài phần ham muốn mưu cầu sống lâu trăm tuổi, cảm thấy thật tuyệt vời nếu mình chết đi khi đang tuổi hưng thịnh.

Có lần không nhớ là lần nào, Giang Luyện đã nói một câu thế này: “Đời người thật sự rất giống một quyển sách, không giở đến trang cuối cùng sẽ không thể nào biết được mình sẽ kết thúc theo cách nào…”

Còn có lần Giang Luyện đã đùa anh được thừa hưởng gia tài của Huống Đồng Thắng nhiều như vậy, sợ rằng có khi chưa kịp tiêu xài gì hết thì đã chết rồi.

Biểu tượng của tình yêu và ước ao về cuộc sống tốt đẹp

Quả thực là như vậy, nhưng, có điều Giang Luyện không chết, anh ấy chỉ rời khỏi thế giới này, bước vào một thế giới, một chiều không gian khác mà thôi.

Cả cuộc đời cô độc của Giang Luyện, đến với thế giới này chẳng có gì, ra đi cũng chẳng có gì, song anh cũng lại có tất cả, bởi Mạnh Thiên Tư đã đến bên anh.

Mình rất thích hình ảnh Giang Luyện thả con diều dạ quang tên “sao trong tay” bay cao trong gió đêm. “Sao trong tay” tượng trưng cho ước mơ và hi vọng mà anh luôn ấp ủ trong lòng. Ngôi sao đó là biểu tượng của tình yêu, sự ước ao về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Và ngôi sao đó đã đi vào đại hoang cùng anh, tìm thấy anh.

Bạn có mong Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư sẽ trở về vào một ngày nào đó không?

Mình thì không đâu. Thời gian ở thế giới thường hữu hạn lắm, còn ở đại hoang thì có thể không vô hạn nhưng mình tin sẽ rất dài, rất dài.

Thêm nữa, bạn còn nhớ không, lúc hai người họ bị nhốt trong cái động giấu linh phượng hoàng được cá sấu khổng lồ canh giữ, họ đã rất vui, rất hạnh phúc. Họ bị vây khốn trong không gian nhỏ, sống chết chênh vênh, nhưng tâm trạng cả hai người khi ở bên nhau, trò chuyện cùng nhau lại nhẹ tênh, trải ra vô cùng vô tận. Họ cảm thấy thế giới bên ngoài phiền nào nhiều bao nhiêu, ở đây họ không buồn không lo, vô dục vô cầu. Giang Luyện đã nghĩ, đây là khoảng thời gian đẹp nhất.

Mình tin bên trong đại hoang họ cũng sẽ như vậy, mà Thần Côn cũng đã nhiều lần mơ thấy như vậy thật.

Cá sấu khổng lồ bên trong mắt phượng hoàng

Đây thật sự là happy ending cho hai người. Tuy nhiên bạn bè người thân của họ ở thế giới này thì thương tiếc không nguôi. Mình rất ngạc nhiên với chi tiết Mạnh Kình Tùng năm nào cũng đến thăm tượng đá của hai người cho đến tận lúc anh ta chết. Tình cảm của anh ấy phải sâu đậm đến mức nào đây?

Haiz… Vĩ Ngư viết một cái kết ấn tượng và nhiều thổn thức quá.

Di chuyển đến THƯ VIỆN TRUYỆN để khám phá thêm nhiều truyện audio hay khác


Share lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x