CHƯƠNG 21 – MIÊU ĐAO
Tối nay Phùng Gia Ấu nhất định không được vào nhà lao, nàng phải ở trong phòng.
Tạ Lãm nhanh chân đuổi theo, bắt lấy cổ tay nàng nắm chặt, ngăn nàng đi gặp Thôi thiếu khanh: “Nàng không thể đi.”
“Vì sao?” Phùng Gia Ấu ngạc nhiên hỏi, “À, tại chàng tới Đại Lý Tự chưa lâu, không biết thẩm tra đêm cũng là thẩm vấn bí mật, tiến hành trong mật thất của nhà lao. Mấy năm nay ta thường xuyên giúp thẩm tra phạm nhân, mấy người nha dịch kín miệng lắm.”
“Không phải vì chuyện này.” Tạ Lãm nhớ tới chuyện nàng xin săm, “Chúng ta mới thành hôn ngày đầu tiên, vào ở trong nha môn đã không ổn rồi, buổi tối còn vào nhà lao, không may mắn chút nào.”
Phùng Gia Ấu nghi hoặc: “Chẳng phải lúc trước chàng không tin mấy chuyện này sao?”
“Trước khác nay khác.” Tạ Lãm hạ quyết tâm, bàn tay từ cổ tay nàng trượt xuống dưới, vụng về và gắng sức nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng.
Thấy Phùng Gia Ấu nhíu mày vì bị đau, hắn vội vàng thả bớt lực.
Phùng Gia Ấu ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng Tạ Lãm khác hẳn bình thường: “Tóm lại nàng đừng đi, ta cũng cố gắng đi nhanh nhất có thể. Hôm qua nàng bảo muốn lấy điềm may, hôm nay ta cũng muốn.”
Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp thấm chút mồ hôi của hắn, nàng biết hắn đang căng thẳng. Sự căng thẳng này lan truyền qua đôi bàn tay đang giao nhau của hai người, khiến trái tim Phùng Gia Ấu nhất thời đập loạn. Nàng không thể nhìn thẳng vào hắn, mắt hơi rũ, gương mặt dịu dàng.
Tạ Lãm không cho nàng cơ hội suy nghĩ, dẫn nàng tiếp tục đi về chái đông.
Thật kỳ lạ, binh khí nặng trăm cân hắn vẫn nâng nhẹ bẫng, vậy mà một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn lại khiến hắn như đối mặt với đại địch. Càng không ngờ, đời này Tạ Lãm hắn lại có ngày phải bán đứng bản thân để đánh bại đối thủ.
Phùng Gia Ấu chợt nói: “Tạ lang đã chịu khổ rất nhiều phải không?”
Tạ Lãm hiểu nàng đang muốn nói đến bàn tay hắn, người luyện võ hay đọc sách có thể phân biệt dễ dàng nhất thông qua bàn tay.
Nhưng hắn không lo lắng, Phùng Gia Ấu không có khả năng chỉ thông qua bàn tay mà đoán được hắn rốt cuộc cầm bút hay vung đao. Hắn tập luyện đủ loại binh khí khác nhau, còn thường xuyên dùng tay trần, lòng bàn tay không kết thành những vết chai mà là da tay dần dần bị bào mòn, thậm chí vân tay cũng đã bị mài phẳng. Thứ duy nhất Tạ Lãm hài lòng trên cơ thể mình chính là đôi tay này, chúng hiển lộ phần nào tính cách thật của hắn.
Đáng tiếc không thể khoe với Phùng Gia Ấu, chỉ có thể nói: “Không, cũng là do bệnh dịch hồi đó gây ra.”
Phùng Gia Ấu không nói gì nữa.
Đi thẳng đến chái đông, Tạ Lãm mới buông tay nàng ra.
Phòng không người ở hơn nửa tháng, Phùng Gia Ấu vừa bước vào liền hắt xì mấy cái, nàng vội chạy ra sân: “Chàng mở cửa sổ cho thoáng trước đi.”
Tạ Lãm thắp đèn, mở cửa sổ liền thấy nàng đứng trong sân không ngừng quạt tay trước mũi. Hắn chợt thấy lo lắng, nàng thế này lúc đến Đất Bắc phải làm sao? Hắn có thể giúp nàng chắn đao thương nhưng đâu thể kiểm soát được cát bụi. Không lẽ hắn phải san bằng toàn bộ sa mạc?
Phùng Gia Ấu thấy hắn mở cửa sổ, mang chút nước vào phòng rồi không trở ra nữa. Nàng đi đến cửa sổ, đứng nhìn vào trong, thì ra hắn đang lau bụi trên bàn sách và giường đệm. Thoáng kinh ngạc nhưng không nói lời nào, Phùng Gia Ấu khom người dựa vào cửa sổ, mỉm cười nhìn hắn bận rộn.
Tạ Lãm thu dọn xong, xoay người nhìn nụ cười diễm lệ của nàng: “Sao vậy?”
Phùng Gia Ấu chống tay lên bệ cửa sổ nhoài người vào trong: “Vui vẻ đó, vì gả được cho một phu quân hiền huệ.”
“Việc nhỏ tiện tay thôi.” Tạ Lãm chẳng hiểu hiền huệ có liên quan gì ở đây.
Hơn nữa, chẳng phải hiền huệ là từ để miêu tả phụ nữ sao?
Nhưng hắn không rảnh nghĩ vẩn, bởi thoáng nghe được chút tiếng động lạ, dường như là âm thanh đạp ngói.
Hắn ra hiệu cho Phùng Gia Ấu: “Đừng nói nữa.”
Phùng Gia Ấu bối rối nhưng vẫn gật đầu.
Tạ Lãm xoay người đưa lưng về phía nàng, nhắm mắt lại, hơi hơi nghiêng tai, cẩn thận phân biệt nơi phát ra âm thanh: chỉ có một người, khinh công cực giỏi, đang rất thận trọng tiếp cận nơi này.
Kỳ lạ, trời đã tối nhưng vẫn chưa thật sự vào đêm, chưa đến thời gian Thôi thiếu khanh thẩm vấn Tạ Lâm Khê. Nếu nội gián đến cướp ngục, lẽ ra nên chọn lúc nhà lao đông người nhất mới có thể chứng minh Tạ Lâm Khê là thiếu trại chủ Mười Tám Trại.
Bây giờ lại xuất hiện trước ở đây tìm hắn. Vì đoán được hắn sẽ thừa cơ hội quấy rối, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn dụ hắn đi à?
Dẫn dụ hắn đi? Cho rằng có thể dẫn đi bao lâu?
Tạ Lãm chẳng sợ thứ tiểu xảo này, chẳng qua giết nhiều thêm một người thôi. Kẻ chơi chiêu này với hắn lần trước đã bị hắn dần nát đầu.
Tạ Lãm mở mắt, xoay người gọi Phùng Gia Ấu: “Nàng…”
Hắn đột nhiên nghẹn lời, trước khi thành hôn gọi nàng là Phùng tiểu thư, bây giờ nên gọi bằng gì? Cứ dùng “nàng” trống không như vậy hình như không hay lắm.
“Hả?” Phùng Gia Ấu gần như đã quen với sự kỳ quái của hắn.
“Ta nhớ tới chuyện quan trọng, muốn đi gặp Thôi thiếu khanh, cũng muốn nàng giúp ta làm một việc.” Tạ Lãm nhìn về phía Tây, “Đến gặp Thẩm công tử hỏi dùm ta…”
Để nàng đến chỗ Thẩm Thời Hành là bảo đảm an toàn nhất.
Phùng Gia Ấu giục hắn: “Chàng muốn hỏi cái gì?”
Tạ Lãm đâu biết phải hỏi gì, nghe tiếng kẻ kia sắp tới gần, thuận miệng nói: “Hỏi hắn nghĩ gì về vụ án kho lương Điền Trung mười chín năm trước.”
Phùng Gia Ấu nháy mắt đứng thẳng lưng: “Kho lương Điền Trung?”
“Đúng, hỏi kỹ càng vào.” Tạ Lãm kéo nàng ra ngoài.
Vì sao Tạ lang muốn biết về kho lương Điền Trung? Phùng Gia Ấu thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn đoán được oán hận của Bùi Nghiên Chiêu có liên quan đến kho lương Điền Trung? Nàng tiết lộ rất ít, cũng không nhắc đến Hội Đồng Minh Thiên Thu, sao hắn có thể liên tưởng đến?
Tạ Lãm đi cùng nàng đến cửa thùy hoa, thuận miệng nói: “Có lẽ có liên quan đến việc vị trại chủ kia đến kinh thành.”
Phùng Gia Ấu thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Thành Hắc Thủy do dân lưu đày đoạt lại từ tay Bắc Nhung, chẳng lẽ đại trại chủ là quan viên của Đô Ti Điền Trung bị lưu đầy vì vụ án kho lương? Thiếu trại chủ đến kinh thành để báo thù?”
Tạ Lãm không dám nói nhiều thêm chữ nào: “Nếu ta biết nhiều như vậy đã không bảo nàng đi hỏi.”
Hắn nhìn Phùng Gia Ấu đi hết hành lang rồi xoay người, quay lại phòng, vừa đi vừa trút bỏ bộ áo như gông xiềng trên người. May mắn vẫn còn cất giấu bộ y phục dạ hành ở Đại Lý Tự để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Sau khi đeo khăn bịt mặt, Tạ Lãm nhảy lên nóc nhà, chủ động đuổi theo tên nội gián kia. Kẻ kia vừa thấy Tạ Lãm liền xoay người bỏ trốn.
Tạ Lãm vừa nấp vừa đuổi theo bên trong Đại Lý Tự, càng thêm chắc chắn mình đã đoán không lầm, quả nhiên đến dẫn dụ hắn.
*
Kẻ nọ chạy ra khỏi Đại Lý Tự, nhảy vào một ngôi nhà đang xây.
Nơi này ban đêm không người, sân nhà trống trải, Tạ Lãm thấy thích hợp để xuống tay, quyết định tốc chiến tốc thắng.
Chờ kẻ nọ chuẩn bị nhảy lên lần nữa, Tạ Lãm nhanh chóng vọt lên, nhắm chuẩn vị trí, hạ xuống ngay phía trên y, cúi người đấm vào giữa mặt!
Nấm đấm hung mãnh, uy lực đánh xuống như khí thế ngàn quân. Kẻ nọ gấp gáp thụt lùi về sau, lần nữa đáp xuống sân.
Chân y vừa đứng vững, nắm đấm của Tạ Lãm lần nữa bức đến giữa mày y.
Né cú này chật vật hơn hẳn cú trước, y lần nữa thoái lui cực nhanh ra sau.
Tạ Lãm khóa chết đường lui của y, vòng ra phía sau tấn công vào lưng y. Thế nhưng kẻ này có thể nhanh chóng xoay chuyển, trở tay phản công lại Tạ Lãm.
Tạ Lãm không né tránh, nấm đấm mở ra, cùng y đánh vài chiêu.
Đối phương không nói, Tạ Lãm cũng không lên tiếng.
Tạ Lãm luôn như thế, có người tới giết, hắn không bao giờ hỏi những câu vô nghĩa như: “Ngươi là ai, ai phái ngươi tới?”. Trừ phi có người bên cạnh kêu lên “Để lại người sống!” giống nhị thúc hắn hay làm, Tạ Lãm mới thu tay.
So qua mười mấy chiêu, mảnh sân gần như bị phá hủy hoàn toàn.
Tạ Lãm không thể không thừa nhận kẻ này quả thật lợi hại, có thể nhận ra y dồi dào kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.
Thời gian không nhiều, nhất là khi nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, biết có mai phục, Tạ Lãm rút ủng đao, nhanh chóng tấn công kẻ nọ, quyết định một đao dứt điểm y!
Ủng đao:
đao ngắn giắt trong giày
Đúng lúc này, trên lầu cao hai bên sân nhà xuất hiện mấy chục người, mũi tên từ tay bọn họ nhất loạt bắn về phía Tạ Lãm, cản trở hắn áp sát kẻ nọ.
Tạ Lãm không hề bị bức lui, dùng tốc độ không thể quan sát nổi né tránh loạt mưa tên, lưỡi đao đâm thẳng đến cổ kẻ nọ!
Y buộc phải nắm lấy cổ tay cầm đao của Tạ Lãm kìm lại, song không thắng nổi sức lực như gió lốc sa mạc, y bị đẩy lui cực nhanh về sau, “ầm” một tiếng đập vào tường, nửa mảng tường sụp đổ!
Kẻ nọ khiếp hãi ngã trên đất.
Tạ Lãm vung ủng đao đâm xuống!
Khoảnh khắc mạng sống như tơ mỏng, kẻ nọ hét lên: “Phùng Hiếu An!”
Tạ Lãm không hề dao động.
Kế đó nghe giọng Phùng Hiếu An gấp gáp hô to: “Tạ Tiểu Sơn!”
Lúc này Tạ Lãm mới sửng sốt, nhị thúc gọi thẳng tên hắn trước mặt bao người mà không sợ bị lộ, lẽ nào là người một nhà?
Tạ Lãm vội vàng thu tay, song lực tung ra quá mạnh, bất chợt thu về không hề dễ dàng, lúc hắn rút đao lại phải thối lui liên tục vài bước. Cánh tay buông xuống run nhè nhẹ.
Nỏ thủ trên lầu hai bên sân rút đi, chỉ để lại một mình Phùng Hiếu An đứng đó. Tạ Lãm ngẩng đầu nhìn, suýt nữa không nhận ra.
Nhị thúc đã chải lại mái tóc nào giờ vẫn rối bù, nửa buộc nửa buông lơi, thay miếng bịt mắt bằng chiếc mặt nạ bạc hình nửa cánh bướm, che đi nửa bên mặt. Nửa bên còn lại không còn râu ria xồm xoàm như trước mà sạch sẽ, để lộ xương hàm thanh tú. Dáng đứng thẳng tắp, phong thái lỗi lạc. Không còn giống nhị thúc mà đã trở thành Phùng Hiếu An của kinh thành, bớt vẻ hào hoa, thêm phần trầm ổn lão luyện.
“Ngươi có sao không?” Phùng Hiếu An đáp xuống đất, đi đến trước mặt kẻ kia.
Người nọ đứng dậy, phủi bụi đất trên người: “Chẳng phải ngươi thấy hết rồi à, suýt chết trong tay đồ đệ tốt của ngươi rồi đấy.”
Phùng Hiếu An tức cười: “Tự ngươi nhất quyết muốn thử, còn trách ta?”
Tạ Lãm lạnh nhạt nghe bọn họ nói chuyện, đã đoán được người này là ai.
Những chiếc nỏ đám người phục kích trên lầu khi nãy giống hệt chiếc nỏ Bùi Nghiên Chiêu từng dùng trước đây.
Giọng nói này có chút quen thuộc, Tạ Lãm từng nghe thấy trong phòng nghị sự ở Đại Lý Tự cách đây không lâu.
Nhị thúc hắn quen biết kẻ này, từng cùng nhau phạm sai lầm.
Chỉ có thể là cha của Thẩm Thời Hành, chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, Thẩm Khâu!
Kẻ nọ kéo khăn che mặt xuống, đúng là Thẩm Khâu, thở dài xua tay: “Xưa nay tre già măng mọc, ta già rồi.”
Phùng Hiếu An chọc ngoáy không lưu tình: “Dù là trước kia ngươi cũng không phải đối thủ.” Lại hỏi, “Bùi Nghiên Chiêu so với hắn thế nào?”
Thẩm Khâu cảm thán: “Thiếu rèn luyện, kinh thành quá mức an nhàn.”
“Nhị thúc!” Tạ Lãm thấy phiền, “Con có chuyện muốn gặp thúc nhưng bây giờ không rảnh, con phải quay về ngay…”
Phùng Hiếu An nói: “Tối nay có người đến Đại Lý Tự cướp ngục, ý đồ chứng minh thân phận của Tạ Lâm Khê, con vội về để giết đám cướp ngục đó trước chứ gì?”
Không đợi Tạ Lãm trả lời, Thẩm Khâu nói: “Người cướp ngục chính là người của ta, ta không thể thả cháu về.”
Tạ Lãm căm tức nhìn Thẩm Khâu: “Thì ra các người đang giở trò!”
Các người ở đây bao gồm cả Phùng Hiếu An.
Phùng Hiếu An là người cầm tay Tạ Lãm dạy hắn viết chữ, chẳng ai có thể giả mạo chữ viết của hắn tốt hơn ông ấy. Nhưng hắn hoàn toàn không đem hai chữ “nội gián” gắn lên người Phùng Hiếu An.
“Các người đẩy nghĩa huynh của ta ra, khiến người ta nghĩ huynh ấy là ta, rốt cuộc muốn làm gì?”
Thấy hắn nổi giận, Phùng Hiếu An bình tĩnh nói: “Bởi vì ta cảm thấy đây là cơ hội tốt cần nắm lấy.”
Tạ Lãm vẫn nhìn Thẩm Khâu: “Cơ hội gì?”
Phùng Hiếu An: “Cơ hội giúp con tẩy sạch nước bẩn.”
“Ta chẳng biết nước bẩn quái quỷ gì hết, giờ chỉ cảm thấy đầu úng đầy nước.” Tạ Lãm cười lạnh, sau đó quay đầu nhìn Phùng Hiếu An, ánh mắt xa lạ, “Ta không quen ông, nhị thúc của ta không phải người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”
“Thiếu trại chủ muốn nói mấy thiết vệ kinh kỳ chết trên thuyền?” Thẩm Khâu chắp tay sau lưng, toát lên phong thái người nắm quyền lâu năm, “Chúng đều là tử tù kéo ra từ Ngục Tối của Huyền Ảnh Ti bọn ta, gương mặt đã bị làm biến dạng khó nhận ra, hơn nữa thiết vệ thu xác cũng là người của ta. Tiểu đội Tề Chiêm Văn phái đi ban đầu kia đã bị ta nhốt lại, chờ tình hình qua đi ta sẽ thả bọn họ ra.”
Tạ Lãm vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Nghĩa huynh ta nói hynh ấy nhớ rõ một người trong đó…”
Phùng Hiếu An ấn bả vai hắn: “Tạ Lâm Khê không thể nói dối để bọn con tin tưởng mấy người chết kia thật sự là thiết vệ sao?”
Tạ Lãm chợt hiểu ra: “Thúc đã gặp nghĩa huynh?”
Phùng Hiếu An gật đầu: “Buổi tối trước khi con và Tiểu Gia thành hôn, Tạ Lâm Khê gặp con xong, lúc đi ra khỏi phủ đã bị ta nhìn thấy, ta kéo hắn đi nói chuyện.”
“Rốt cuộc các người mưu tính chuyện gì?” Nhận ra có âm mưu rắc rối, đầu Tạ Lãm liền đau.
“Đã nói rồi, tẩy sạch cho con trước.” Phùng Hiếu An nhẹ nhàng nói, “Không phải con muốn biết sai lầm kia của ta là gì sao?”
Tạ Lãm trợn mắt.
“Bọn ta từng cùng nhau thành lập một hội, gọi là Hội Đồng Minh Thiên Thu.” Phùng Hiếu An chỉ vào Thẩm Khâu đang đứng bên cạnh, “Hồi đó ta còn học ở Quốc Tử Giám, ông ấy là tuần thành vệ ở Kinh Kỳ Doanh.”
Thẩm Khâu tiếp lời: “Còn có một võ quan tứ phẩm lên kinh báo cáo công tác, một tiểu quan ở Binh Bộ, một phú thương, một nhân sĩ giang hồ…”
Bọn họ xuất thân khác nhau, học vấn khác nhau nhưng đều cùng chung chí hướng – không để gian thần hoành hành, bá tánh chịu khổ. Thế nên phối hợp nhịp nhàng, kết thành đồng minh, liên tục thu hút thêm người có “thức”.
“Bọn ta cứu người trong loạn thế, cũng giết người, nhưng một số người không có khả năng giết người công khai sẽ dùng độc dược phát tác chậm, không dễ bị phát hiện do vị bằng hữu giang hồ kia cung cấp.”
Phùng Hiếu An nhìn Tạ Lãm: “Lúc trước con tưởng Xích Lưu Kim là do Diêu tam nương phỏng chế, thật ra không phải, bà ấy có được Xích Lưu Kim từ Hội Đồng Minh, là ta cho bà ấy. Chúng ta đã quen biết từ sớm. Sỡ dĩ ta chọn đến thành Hắc Thủy khi tự phán mình lưu đầy là vì có người quen ở đó, nếu không cha con đâu dễ dàng tiếp nhận ta.”
Tạ Lãm không nghi ngờ việc này.
Hắn vẫn đang nghĩ về sai lầm nọ: “Các người dùng Xích Lưu Kim giết người, giết sai người, cho nên đối phương trả thù lên con cái?”
Hạ độc con cái bọn họ, để bọn họ cảm nhận nỗi khổ mất người thân?
Thẩm Khâu nghe thấy liền cười lạnh: “Trước khi Hội Đồng Minh giải tán, ta chưa bao giờ giết kẻ nào không nên chết.”
Tạ Lãm nhìn Phùng Hiếu An: “Phải không?”
Phùng Hiếu An không trả lời trực tiếp, ngẩng đầu nhìn màn đêm đầy sao: “Cha ta dành cả đời cố gắng sửa chữa, hoàn thiện luật pháp, nhưng ta thấy nó mấy hữu dụng. Xưa nay luật pháp chỉ có thể áp chế những người yếu đuối, kẻ đáng hận thật sự luôn có cách chạy thoát khỏi luật pháp. Sửa tới sửa lui, sửa mãi cũng chẳng ích gì.”
Im lặng một lát, “Nhưng sau này ta không thể không thừa nhận, ông ấy nói rất đúng một việc. Ông thường khuyên ta không thể nóng lòng cầu thành mọi việc, dao sắc chỉ có thể chặt đay rối, vĩnh viễn không thể tháo gỡ hoàn toàn đay rối.”
Thanh niên sở hữu chút tài hoa chẳng ai không tưởng rằng chân mình đạp trăng sáng, tay mình cầm càn khôn*.
Chân đạp trăng sáng, tay cầm càn khôn:
Chân đạp trăng sáng nghĩa là hiểu rõ mọi việc, tay cầm càn khôn nghĩa là có thể thay đổi mọi việc.
Phùng Hiếu An không nghe, thậm chí xem thường cha mình, cho rằng thân ở địa vị cao, rõ ràng có thể làm được rất nhiều nhưng lại lựa chọn bo bo giữ mình.
“Bọn ta quả thật quá nôn nóng thành công, Hội Đồng Minh phát triển nhanh chóng, vượt ngoài tầm khống chế của bọn ta. Trong đó, rắc rối lớn nhất chính là đại ca kết bái của bọn ta, ông ấy là minh chủ Hội Đồng Minh, lúc đó nhậm chức ở Đô Ti Điền Nam…”
Tạ Lãm bình thản chăm chú lắng nghe câu chuyện xưa, cho đến khi mấy chữ “Đô Ti Điền Nam” vang lên, thần sắc chuyển thành căng thẳng: “Là cha con sao?”
“Cha ngươi hồi đó chỉ là kẻ vô danh ở Đô Ti Điền Nam thôi.” Thẩm Khâu tiếp lời, “Đại ca bọn ta lúc đó là võ quan chính tứ phẩm, nếu bây giờ còn sống ít nhất cũng là…”
Thẩm Khâu thở dài một hơi, “Thật đáng tiếc, bên cạnh đại ca xuất hiện tên tiểu nhân gian tà, tên cẩu tạp chủng được đại ca thu nạp vào Hội Đồng Minh!”
Thẩm Khâu nhắc tới vẫn còn buồn bực: “Tên này thật sự lòng muông dạ thú, vẫn luôn lợi dụng Hội Đồng Minh để kiếm lợi, làm đủ chuyện xấu! Đại ca không nhìn thấu còn bị hắn lừa gạt, ngày càng xa cách với bọn ta! Hơn nữa đại ca còn từng làm mất eo bài, dùng thẻ bài này có thể tự do ra vào kho lương Điền Trung. Đến giờ bọn ta vẫn hoài nghi vụ án kho lương Điền Trung có thể do tên cẩu tạp chủng kia làm!”
Tạ Lãm cũng cùng mối hận: “Hắn rốt cuộc là ai?”
Thẩm Khâu nói: “Bọn ta không biết, vì e ngại rút một lại ra ba bốn, bọn ta nhất trí ai thu nạp người nào sẽ chịu trách nhiệm người đó. Bọn ta toàn dùng biệt danh, chỉ có đại ca là minh chủ mới có danh sách của toàn bộ thành viên trong hội.”
Phùng Hiếu An lắc đầu: “Nói gì đi nữa cũng vì nôn nóng kiến công, Hội Đồng Minh bành trướng quá nhanh, bọn ta căn bản chưa chuẩn bị sẵn sàng, quản lý cực kỳ hỗn loạn.”
Thẩm Khâu tái mặt nói tiếp: “Trên dưới Đô Ti Điền Nam bị điều tra triệt để, vậy mà chuyện mất eo bài của đại ca lại có thể lướt qua, tránh được kiếp nạn. Điều đó chứng minh, tên cẩu tạp chủng bên cạnh đại ca có thế lực trong kinh thành, chúng lưu lại đại ca là vì muốn tiếp tục lợi dụng huynh ấy, lợi dụng Hội Đồng Minh làm chuyện ác!”
Phùng Hiếu An vỗ nhẹ vai ông ta, như an ủi sâu sắc và cũng tựa như sợ ông ta tức chết.
Thẩm Khâu thở hắt ra: “Đại ca vì giữ được mạng đã quyết định dẫn Hội Đồng Minh đầu nhập vào thế lực sau lưng tên cẩu tạp chủng kia! Nhìn thấy huynh ấy nhầm đường lạc lối, càng đi càng xa, giao Hội Đồng Minh Thiên Thu hoàn toàn vào tay giặc, trở thành chó săn…”
Ông bỗng ngừng giữa chừng, nhìn Phùng Hiếu An.
Phùng Hiếu An im lặng một lát, nét cô đơn dần hiện rõ trên gương mặt, cất giọng nặng nề: “Cho nên ta âm thầm viết thư tố giác chuyện ông ấy từng làm mất eo bài, gửi đến Ngự Sử Đài, để ngôn quan ra mặt buộc tội. Cuối cùng đại ca bị hạch tội, phán trảm cả nhà. Hành quyết rất gấp gáp, bọn ta chỉ kịp cứu con trai huynh ấy khi đó mới bốn tuổi. Sau đó bọn ta giải tán Hội Đồng Minh, còn ta tự xử mình lưu đày…”
Tạ Lãm nghĩ ngợi: “Đứa bé các người cứu được là Bùi Nghiên Chiêu?”
Phùng Hiếu An và Thẩm Khâu đều đang đắm chìm trong đau thương, nghe được câu hỏi nhất loạt nhìn Tạ Lãm.
Tạ Lãm nói thật: “Phùng Gia Ấu nói với ta, nàng kể Thẩm Thời Hành nói với nàng Bùi Nghiên Chiêu có huyết hải thâm thù với nhị thúc, hình như còn có nhiều chuyện khác nữa.”
“Tiểu tử nhà ta nói?” Thẩm Khâu sững cả người, “Làm sao thằng nhãi ranh đó biết được?”
Nhắc tới đây, Tạ Lãm bất bình thay Phùng Gia Ấu: “Nhị thúc, thúc có biết Thẩm Khâu từng đưa Bùi Nghiên Chiêu vào phủ của thúc không?”
Thẩm Khâu tạm gác lại chuyện Thẩm Thời Hành, giải thích: “Chuyện ngày đó không do ta, Phùng các lão đến tìm ta trước.”
Sau khi Phùng Hiếu An mất tích, Phùng các lão ráo riết tra xét liên tục mấy năm. Ông ấy là Đại Lý Tự khanh dùng cả đời tra án, chuyện gì qua được mắt ông?
“Ông già chặn miết ở cửa nhà ta, bừng bừng mắng chửi không biết bao nhiêu câu gia môn bất hạnh mới sinh ra thứ nghịch tử gian tà ngỗ ngược, mắng ta tối tăm mặt mũi, còn hận không thể đập chết ta. Dáng vẻ cứ như ta dạy hư con trai ông ấy.”
Thẩm Khâu thật sự oan uổng. Ông ta đang yên đang lành làm bổn phận tuần thành thì bị Phùng Hiếu An nhìn trúng võ công không tầm thường. Phùng Hiếu An cứ quấn lấy muốn kết giao, suốt ngày cầm theo rượu đến ngồi xổm trước cửa nhà Thẩm Khâu, tẩy não cho ông ta.
Thẩm Khâu nói mình thân phận hèn mọn, Phùng Hiếu An nói con người đều sẽ thay đổi theo thời gian.
Thẩm Khâu nói mình chỉ là thất phu, Phùng Hiếu An nói thiên hạ suy vong thất phu cũng có trách nhiệm.
Thẩm Khâu hoàn toàn bị Phùng Hiếu An kéo lên thuyền giặc, vĩnh viễn không thể vào bờ.
“Sau đó Phùng các lão đề nghị đưa A Chiêu vào phủ Phùng gia trên danh nghĩa chọn cháu rể, ông ấy muốn đích thân dạy dỗ. Ông ấy nói ông ấy nhìn ra tương lai A Chiêu sẽ không tầm thường, sợ tiểu tử này hạ độc thủ báo thù nên muốn dùng ân tình để cảm hóa nó trước. Đến lúc nó mười ba mười bốn tuổi, Phùng các lão có lẽ cảm thấy đã đủ nên đưa trả nó về cho ta.”
Thẩm Khâu cho rằng Phùng các lão phát hiện Bùi Nghiên Chiêu thích Phùng Gia Ấu, cho rằng y không có tính uy hiếp nữa nên mới buông tay.
“Mấy năm nay A Chiêu quả thật làm sai, nhưng dù ta có dùng mệnh lệnh cưỡng chế thì thù hận trong lòng nó vẫn không thể tiêu tan. Ngươi phải biết cả nhà nó đều bị chém đầu vì mật thư kia, khi đó nó bốn tuổi, đã nhớ được rồi.” Thẩm Khâu quay sang nói với Phùng Hiếu An, “Ta vẫn luôn chú ý, không để nó làm gì con gái ngươi đâu. Nó cũng tự hành hạ bản thân dữ lắm, hai năm nay mới từ từ thoát ra.”
Phùng Hiếu An thản nhiên, chỉ hỏi: “Ta cứ thắc mắc, sau khi ngươi cứu hắn ra, hắn vẫn chưa biết ta là người viết mật thư, hồi hắn bảy tuổi, ai đã nói cho hắn biết?”
Thẩm Khâu nói: “Ta đã giải thích nhiều lần rồi, ta không nói, ta cũng hỏi nó rất nhiều lần nhưng nó nhất quyết không nói với ta. Ta đoán là tên cẩu tạp chủng kia, phỏng chừng danh sách của đại ca nằm trong tay hắn, chúng ta lại không biết hắn là ai, tức thật chứ!”
Thẩm Khâu cầu Phùng các lão đưa mình vào Huyền Ảnh Ti chính vì để điều tra. Nhưng ông ta từ quan tép riu vọt lên thành chỉ huy sứ, sắp chạm tới trời rồi, cũng không điều tra ra tên cẩu tạp chủng kia rốt cuộc là người nào.
“Mấy năm nay ta nghĩ mọi cách, nhìn toàn bộ quan lớn của kinh thành trở thành hắn hết rồi!” Thẩm Khâu xoa xoa huyệt thái dương, liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, tự làm mình tức chết cũng không ích gì.
“Có lẽ ngươi đã đến gần với chân tướng rồi.” Phùng Hiếu An nói, “Cho nên hắn dùng Xích Lưu Kim hạ độc mấy đứa nhỏ, chỉ chừa con trai ngươi, mục đích là muốn cảnh cáo ngươi nên dừng tay, còn tiếp tục tra, hắn sẽ giết luôn con trai ngươi.”
Tạ Lãm nghe đến đây đã hiểu được vì sao Phùng Gia Ấu bị hại, cũng hiểu nguyên nhân bọn họ đẩy nghĩa huynh ra hứng chịu.
Tên gian tặc kia muốn giết Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm hắn đột nhiên xuất hiện, theo sát không rời. Kẻ nọ khôn khéo thế nào chứ, há có thể không điều tra hắn? Hơn nữa, năm xưa kẻ nọ thích kích phát chiến tranh kiếm lợi, nếu điều tra được hắn chính là thiếu trại chủ Mười Tám Trại, nhất định sẽ lợi dụng thân phận này gây rắc rối.
Vậy nên, đẩy nghĩa huynh ra trước và tẩy trắng cho hắn, sau này kẻ nọ không cách gì dùng thân phận của hắn để làm to chuyện được.
Điều Tạ Lãm không hiểu là: “Vậy vì sao nói với nghĩa huynh mà không nói với con?”
“Ông ấy một hai muốn thử bản lĩnh của con.” Phiếu Hiếu An bất đắc dĩ chỉ vào Thẩm Khâu, “Muốn xem con có kham nổi trọng trách không.”
Tuy trong lòng vẫn còn phẫn uất nhưng Tạ Lãm đã nhẹ nhõm hơn không ít, hỏi Thẩm Khâu: “Các người cướp nghĩa huynh của ta đi rồi sẽ đưa huynh ấy về Đất Bắc?”
Phùng Hiếu An không đáp: “Con có thể về rồi, bọn ta chỉ muốn dặn dò con, lúc xảy ra cướp ngục, con đưa Tiểu Gia tránh đi, đừng động thủ.”
Ánh mắt Tạ Lãm dần sa sầm, nhìn không ra cảm xúc của nhị thúc, hắn dời mắt nhìn Thẩm Khâu. Thẩm Khâu tránh né.
Tạ Lãm chợt cảm thấy sự tình không đơn giản, sấn tới ép hỏi: “Đừng nói rằng các người đã trót thì làm cho tới, mượn thân phận của ta làm thêm chuyện gì đó nữa?”
Phùng Hiếu An không đáp.
Tạ Lãm không tin nổi: “Các người lấy danh nghĩa của ta cúi đầu trước triều đình, tiếp nhận chiêu an của triều đình sao?”
“Nghĩa huynh con có vài ý kiến, là hắn đề nghị, ta chẳng qua chỉ tán đồng thôi.”
Phùng Hiếu An quan sát sắc mặt Tạ Lãm: “Hắn nói, sau khi hắn đến Bắc Địa mới hiểu được vì sao triều đình kiêng kị Mười Tám Trại chúng ta như vậy. Hắn nghĩ chỉ tạm thời thay thế con là chưa đủ, sau khi con rời khỏi kinh thành, hắn sẽ thay con gánh vác. Hắn muốn Thẩm Khâu dâng thư đề nghị chiêu an, còn hắn sẽ tiếp nhận chiêu an, sau đó đến Uy Viễn Đạo làm con tin, triều đình mới có thể yên tâm về Tây Bắc. Hắn quen biết Trình Lệnh Thư, Uy Viễn Đạo sẽ không làm khó hắn, trong khi đó cha con biết hắn là giả, cũng sẽ không tức giận, đôi bên đều bình an vô sự…”
“Bình an vô sự? Thế mà gọi là bình an vô sự?” Thật nực cười, Tạ Lãm siết chặt nắm tay, “Đó là nhân nhượng thõa hiệp!”
Chẳng cần suy nghĩ gì hết, hắn tuyệt đối không đồng ý!
Cho dù chỉ giả vờ, dùng tên tuổi của hắn cúi đầu trước triều đình Đại Ngụy tiếp nhận chiêu an là vô cùng nhục nhã, truyền về Đất Bắc hắn còn mặt mũi nào? Mà Tạ Lâm Khê chẳng biết sẽ phải gặp bao nhiêu uất ức, làm con tin dễ dàng lắm sao? Mắc gì phải tự hi sinh bản thân chứ?
Tạ Lãm hắn không cần!
Phùng Hiếu An khuyên can: “Triều đình bây giờ rất kiêng dè…”
“Không hề kiêng dè, ít nhất trong vòng ba năm, triều đình sẽ tấn công các ngươi!” Khi bàn đến chuyện này, nét mặt Thẩm Khâu uy nghiêm, chỉ vào Tạ Lãm nói, “Mấy năm nay ta phải ngăn cản không ít tấu sớ đệ trình lên, vì ta biết còn Phùng Hiếu An thì sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng hắn không sống được bao lâu nữa, ta không yên tâm về các ngươi!”
Đặc biệt sau khi thử Tạ Lãm, Thẩm Khâu càng không dám thiếu cảnh giác. Tiểu tử này thực hung hãn, cắt đầu người giữa vạn quân dễ như chơi, tuyệt đối có bản lĩnh trấn áp Bắc Nhung, tự lập làm vương và khơi mào chiến tranh.
Thẩm Khâu nói tiếp: “Ngươi tốt nhất thành thật cho ta! Nếu không, không cần đến ba năm…”
“Ai bận tâm ông mấy năm!” Tạ Lãm từ nhỏ đã gặp biết bao uy hiếp, sợ Thẩm Khâu mới là lạ, “Cứ đánh tới đi, giống như mới nãy ta dồn ông vào góc chết, tới bao nhiêu ta đều cho các ông có đi không về, không tin cứ thử xem.”
Thẩm Khâu bốc hỏa: “Ngươi tưởng mình thiên hạ vô địch à?”
“Ta nói phải thì thế nào? Nếu không vì nhị thúc ngăn cản, thủ lĩnh mười mấy vạn Huyền Ảnh vệ là ông đã bị ta một đao giết chết, còn mặt mũi nói câu này với ta?”
Tạ Lãm châm biếm xong liền xoay người bỏ đi: “Nhị thúc sợ thân phận con bại lộ, con đi là được. Thúc lợi hại như vậy cần gì con bảo vệ Phùng Gia Ấu? Con đi cứu nghĩa huynh xong sẽ đưa huynh ấy cùng trở về Đất Bắc. Còn Thẩm Khâu, ta ở Mười Tám Trại chờ cẩu quan các người đánh tới cửa.”
“Tiểu tử ngông cuồng!” Bao năm nay Thẩm Khâu chưa từng giận đến vậy, gần như không thở nổi, vung tay định ra lệnh bắn tên nhưng bị Phùng Hiếu An cản lại.
Phùng Hiếu An gọi: “Tiểu Sơn, không phải con đến kinh thành điều tra án kho lương Điền Trung sao? Hiện giờ đã có manh mối con cũng không quan tâm?”
Tạ Lãm chừng không nghe thấy, phi thân lên nóc nhà nghênh ngang bỏ đi.
“Không thể thả hắn đi!” Thẩm Khâu lần nữa muốn ra lệnh bắn tên.
“Nó chỉ là trẻ con, ngươi hà tất chấp nhặt với nó? Ngươi yên tâm, ta hiểu tính nó, tự nó sẽ nghĩ thông suốt.” Phùng Hiếu An đè chặt tay Thẩm Khâu không buông.
“Ngươi đang thả hổ về rừng đó!”
“Nó chỉ là hổ giấy.”
“Hổ giấy cái khỉ, ngươi không thấy vừa nãy hắn đè ta ra đất mà đánh sao?”
“Có người có thể đè nó ra đất mà đánh, chẳng qua không phải ngươi thôi. Bình tĩnh đi, tạm thời đừng nóng, nghe ta, buông lệnh tiễn ra cái đã…”
*
Tạ Lãm không quay lại Đại Lý Tự mà về Phùng phủ trước, đi đến tiểu viện trước kia hắn ở: “Tùng Yên, thu dọn hành lý ra ngoài thành chờ ta, đi đường hết sức chú ý, có chết ta cũng mặc kệ!”
Tùng Yên đang ngủ kinh hãi. Bộ dạng quái dị này giống hệt lần trước về lấy đao đi bắt nhị gia, nhưng khủng khiếp hơn.
“Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?”
Tạ Lãm không đáp, đi đến lật tung đệm giường. Lần này là trận huyết chiến, hắn muốn cho triều đình xem thực lực của mình nên cần binh khí tiện tay nhất: “Miêu đao của ta đâu rồi?”
Tùng Yên kinh ngạc nói: “Cậu hỏi gì lạ vậy, miêu đao đưa cho thiếu phân nhân làm sính lễ rồi mà?”
Sét đánh ngang tai, Tạ Lãm đã lâu không chạm đến cây đao nên quên mất. Phóng nhanh đến tân phòng của hắn và Phùng Gia Ấu, tìm kiếm một vòng cũng không thấy.
*
Nói về Phùng Gia Ấu đi tìm Thẩm Thời Hành hỏi chuyện kho lương Điền Trung. Nàng gặp hắn trò chuyện đôi câu, không muốn ở gần Bùi Nghiên Chiêu quá lâu nên quay về căn phòng phía đông.
San Hô đã mang quần áo tới. Đêm đã khuya, nàng thay áo ngủ, đang ngồi đối diện gương trang điểm thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.
Phùng Gia Ấu giật mình, quay đầu thấy Tạ Lãm thì vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại: “Tạ lang, sao chàng lại mặc y phục dạ hành đi gặp Thôi thiếu khanh?”
Tạ Lãm đè nén cơn giận hỏi: “Ta muốn quay về lấy miêu đao, nàng cất đâu rồi?”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕