CHƯƠNG 22 – HẮN ĐÃ NGHĨ THÔNG
Phùng Gia Ấu ngờ vực nhìn hắn: “Chàng về lấy đao làm gì?”
“Ta…” Tạ Lãm chuẩn bị bỏ nàng lại nên không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tầm mắt hạ xuống, lại thấy nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, thứ không nên thấy liếc mắt một cái đã thấy. Hắn lập tức quay người đóng cửa phòng đang mở rộng.
Kế đó Tạ Lãm quyết định nhìn thẳng vào nàng: “Ta lo lắng có kẻ đêm nay đến cướp ngục nên cần dùng binh khí.”
“Dưới chân hoàng thành mà dám tới Đại Lý Tự cướp ngục?” Phùng Gia Ấu thầm nghĩ chuyện khiến người nghe kinh hãi như này ngay cả gia gia nàng làm Đại Lý Tự khanh hai mươi năm cũng chưa từng gặp được.
Nhưng nàng không phản bác, bởi suy cho cùng Đại Lý Tự cũng chưa bao giờ bắt được người bị tình nghi là thiếu trại chủ bao giờ.
Tạ Lãm hỏi lại: “Đao để ở đâu?”
Mày đẹp của Phùng Gia Ấu nhíu lại, ánh mắt lần nữa lộ vẻ hoài nghi: “Trong Đại Lý Tự nhiều binh khí lắm mà, sao chàng cứ nhất quyết phải lấy cây đao đó?”
Tạ Lãm nói thật: “Ta dùng quen tay.”
Phùng Gia Ấu cảm thấy hắn thật quái dị, nửa canh giờ trước vẫn yên ổn, ra ngoài một chuyến xong quay lại như đổi thành người khác. Không rõ có phải vì y phục dạ hành đen tuyền làm hiện ra vài phần u ám hay không, nàng chợt cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, hắn cứ đứng ở cửa, không tiến lên dù chỉ một bước. Cảm giác xa cách hắn cố tình tạo ra trước kia lại xuất hiện.
Phùng Gia Ấu bất mãn: “Đó là sính lễ chàng cầu hôn, đã tặng cho ta, sao còn đòi lại?”
Tạ Lãm trầm mặc.
Hắn cũng không muốn đòi lại đồ đã tặng nhưng thanh đao này xác thật là binh khí hắn thuần thục nhất. Có nhị thúc bên cạnh, tối nay Thẩm Khâu sẽ không vạch trần hắn, nhưng muốn giết ra khỏi kinh thành chắc chắn không dễ dàng, hắn cần thanh đao.
Đêm nay không đi, sau này càng khó.
Cứ cho rằng hắn có thể nuốt xuống cơn giận này, không màng thể diện của mình ở Tây Bắc, chấp nhận để nghĩa huynh tạm thời thế hắn tiếp nhận chiêu an. Nhưng tiếp đó, chiêu an giả này ắt sẽ trở thành thật.
Người Đất Bắc tôn sùng vũ lực, không nhiều mưu mô như Trung Nguyên, Tạ Lãm đã quen dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Song, không thích động não không có nghĩa hắn sẽ không động não.
Trước nay nhị thúc luôn chủ trương tiếp nhận chiêu an, quy thuận triều đình.
Lúc hắn đối đầu với Thẩm Khâu ban nãy, nhị thúc không hề khuyên can, như thể chắc chắn rằng hắn sẽ không bỏ đi. Bởi vì nhị thúc biết đao hắn nằm trong tay Phùng Gia Ấu, cho rằng hắn không thể vượt qua cửa ải Phùng Gia Ấu.
Tạ Lãm bắt đầu hoài nghi, nhị thúc khiến hắn thành thân với Phùng Gia Ấu không chỉ đơn giản vì mục đích ở bên cạnh bảo vệ nàng.
Là mỹ nhân kế. Là muốn anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Cuối cùng dẫn Mười Tám Trại quy thuận triều đình, trở thành thanh đao của triều đình ổn định Tây Bắc. Bàn tính đánh đến kêu vang.
Tạ Lãm cho rằng hắn không vô dụng như Bùi Nghiên Chiêu, vì sắc đẹp khom lưng. Nhưng hắn không cần chứng minh điều đó, thoát thân càng sớm càng tốt mới là đúng đắn.
Tạ Lãm lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta không đòi lại, đêm này dùng giết tặc, xong rồi sẽ trả lại cho nàng.”
Phùng Gia Ấu chất vấn: “Ban nãy chàng không cho ta tới nhà lao, nói tân hôn đến nhà lao không may mắn, chỉ nháy mắt chàng lại đòi cầm sính lễ đi giết tặc? Rốt cuộc câu nào của chàng là thật, câu nào giả?”
Tạ Lãm: “…” Tự bê đá đập vào chân mình.
Phùng Gia Ấu không khỏi phiền muộn, rốt cuộc ông tướng này thế nào vậy, khi trái khi phải, tới tới lui lui. Một khắc trước còn chủ động nắm tay dắt nàng đi, ngay sau đó lại đẩy nàng ra xa. Hồi đó bị thương tay phải, lẽ nào cũng bị tổn hại đến đầu óc luôn rồi?
Phùng Gia Ấu ném mạnh chiếc lược ngà đang cầm trong tay lên bàn, làm phát ra tiếng động lớn.
Lan đến tim Tạ Lãm, khiến nó khẽ run lên.
Hắn không sợ Phùng Gia Ấu nhưng không thể không thận trọng với nàng.
Quả thật, Phùng Gia Ấu không hề làm sai điều gì, ngược lại từ nhỏ nàng đã phải chịu đựng bất hạnh do nhị thúc gây ra.
Bây giờ Tạ Lãm không đủ thời gian dàn cảnh giả chết, có lẽ sẽ cứ thế biến mất, vậy chẳng phải giống hệt nhị thúc năm đó sao?
Mới sinh ra phụ thân mất tích, mới thành hôn phu quân mất tích, rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì?
Hôm qua Tạ Lãm còn thầm oán nhị thúc vô trách nhiệm, hôm nay chính hắn lại giẫm vào vết xe đổ sao?
Thật cứ vậy mà bỏ đi ư?
Lần đó nàng suýt bắt được nhị thúc nhưng sau đó vì hắn, nàng tự nộp mình, chịu bị bắt cùng hắn. Chẳng phải hắn đã cảm động, thầm hứa trước khi chuyện Xích Lưu Kim kết thúc hắn sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nàng ư?
Lời hứa của đại trượng phu há có thể lật lọng?
…
Không đúng!
Tạ Lãm chợt ý thức được vì sao lúc đó nhị thúc nhất quyết phải bắt Phùng Gia Ấu theo, chẳng phải vì khiến hắn sinh ra mấy ý nghĩ vừa rồi sao?
Quả nhiên nhị thúc đã tính kế hắn!
Tạ Lãm lần nữa quyết tâm, bày ra dáng vẻ của kẻ tham vọng: “Chẳng phải nàng luôn hi vọng ta nhanh chóng thăng chức sao? Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội lập công này, chỉ cần lập được công, ắt sẽ gặp may mắn.”
Phùng Gia Ấu phức tạp nhìn hắn: “Tạ lang, chàng vẫn chưa từ bỏ con đường bắt tặc lập công này sao?”
Nghe câu này Tạ Lãm khó hiểu: “Ta đang ở Đại Lý Tự, không bắt tặc thì bắt gì?”
Phùng Gia Ấu khẩn trương đứng lên: “Chàng mặc y phục dạ hành, còn đòi ta lấy đao, chàng đang tính toán đại kế gì?”
Tạ Lãm nói: “Khi nào làm xong ta sẽ nói với nàng, nàng đưa đao cho ta đi.”
Phùng Gia Ấu thấy cái tướng kiên quyết không đổi này của hắn thì đau đầu. Hai lần vào kinh khảo thí, hai lần vì đánh nhau mà bị thương ở tay. Lần trước ở thư lâu, trong tình huống không có gì nguy hiểm mà hắn còn bị bắt. Rốt cuộc người này dựa vào đâu mà tự tin cho rằng mình có bản lĩnh bắt tặc lập công?
Phùng Gia Ấu lo lắng, có phải đại thụ che trời khi còn là cây non đều khó dưỡng như vậy không?
Trầm mặc một lát.
Phùng Gia Ấu đột nhiên nói: “Đao trong thư lâu, trên nóc tủ để bộ luật ta đang soạn thảo ấy, chàng dùng thang leo lên đến đỉnh là thấy liền.”
“Thì ra trong thư lâu.” Tạ Lãm thấy lạ vì sao mình không nghĩ đến chuyện tìm trong thư lâu, dẫu sao đồ cất trong thư lâu đều là bảo bối của Phùng Gia Ấu. Có lẽ vì trước giờ không nghĩ Phùng Gia Ấu lại xem thanh đao này như bảo bối, suy cho cùng, món hàng duy nhất đáng giá để nàng đầu cơ kiếm lợi là con người hắn.
Lúc xoay người mở cửa, trong đầu Tạ Lãm vẫn đang nghĩ, sao nàng lại đặt thanh đao hắn tặng chung với bộ luật nàng quý trọng nhất?
“Kẹt!” cửa mở một nửa, Tạ Lãm không nhịn được quay đầu nhìn nàng.
Hôm nay từ biệt liệu còn có thể gặp lại? Hắn muốn nói xin lỗi vì đã để nàng mua bán lỗ vốn. Hắn có kiêu ngạo của mình, hoàn toàn không thể cúi đầu trước triều đình. Chỉ mới ở chung một thời gian rất ngắn, hẳn nàng cũng không thật sự như lời nàng nói, nguyện ý lấy chó theo chó cùng hắn.
Cánh tay Tạ Lãm dùng sức đẩy cửa, ủ rũ bước ra ngoài.
Kết quả, cửa chưa kịp đóng lại Tạ Lãm đã sải bước tiến tới, trừng mắt với Phùng Gia Ấu: “Chuyến này ta đi cực kỳ hung hiểm, có thể không quay về, nàng vui vẻ cái gì?”
Phùng Gia Ấu nắm tay áo lau lau khóe mắt: “Đâu có, ta lo lắng thật mà.”
“Nàng tưởng ta mù à?” Tạ Lãm thầm nghĩ cô gái này giả bộ thật hay, khi sắp bước ra hắn liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh nàng mỉm cười trong gương đồng.
Rõ ràng nàng không tin hắn có bản lĩnh bắt tặc, cho rằng hắn không biết lượng sức tự tìm đường chết, vậy mà đột nhiên chỉ chỗ cất đao cho hắn, còn cười trộm. Có lẽ cuối cùng nàng ý thức được mình đầu cơ nhầm chỗ, muốn tìm hàng khác nên bắt đầu hi vọng hắn chết quách cho rồi!
Phùng Gia Ấu nhất thời nghẹn lời, quay mặt sang nhìn gương đồng chằm chằm, rồi nhìn hình ảnh Tạ Lãm phản chiếu trong gương.
Ban nãy nàng thật sự rất lo, vì không tin năng lực của hắn, không rõ hắn tính toán điều chi, còn định đánh xỉu hắn giống như từng đánh Tùy Tư Nguyên trước kia.
Nhưng đột nhiên nàng nhớ ra, khi đó nàng dùng nghiên mực đánh ngất Tùy Tư Nguyên là để sửa mệnh cho cậu ta. Từ giấc mộng tiên tri, nàng đã biết được Tạ Lãm có thể sống đến lúc hắn quan cư nhất phẩm, như vậy nàng căn bản không nên cản trở chuyện Tạ Lãm quyết chí muốn làm.
“Người gần như là vương Đất Bắc”, “cướp ngục ở Đại Lý Tự”, kinh thành chưa từng xảy ra đại sự thế này trong mười mấy năm qua.
Không chừng thật sự là cơ hội của hắn. Cho nên nàng mới cười.
Thấy dáng vẻ có tật giật mình của nàng, Tạ Lãm càng thêm chắc chắn mình đoán không sai.
Hay thật.
Hắn một lòng bảo vệ nàng, đau lòng nàng, thương tiếc nàng, cố gắng thấu hiểu cho hoài bão của nàng, kết quả khi nàng cho rằng hắn không còn giá trị liền lập tức đổi sắc mặt cầu mong hắn chết.
Từ trong gương đồng, Phùng Gia Ấu nhìn thấy hắn đứng đó, mặt lạnh lùng hờn dỗi, nàng lại không tiện giải thích trắng ra: “Chàng nghĩ nhiều rồi, chàng cũng biết mà, chàng là phu quân ta hao tổn tâm tư cầu được, sao có thể mong chàng gặp chuyện được chứ?”
Lý tưởng của nàng và tiền đồ của hắn cột chung với nhau. Nếu có ai đó trong thiên hạ này mong hắn không tốt, người đó tuyệt không phải nàng.
Lần thứ hai Tạ Lãm xoay người rời đi, dứt khoát hơn hẳn lần trước.
Phùng Gia Ấu thấy bộ dạng này của hắn, lo sợ lát nữa hắn sẽ gặp nguy hiểm vì phân tâm. Nghe nói trên đời có nhân quả báo ứng, nàng sửa mệnh cho Tùy Tư Nguyên, lỡ đâu báo ứng lại lên người Tạ Lãm thì làm sao.
Nàng vội vàng đuổi theo, không thể giải thích rõ được, bèn chọn thủ đoạn thô sơ nhất, nàng giơ hai ngón tay lên trời: “Phùng Gia Ấu ta thề với trăng, chỉ cần chàng không phụ ta, đời này ta chỉ có một mình Tạ Lãm là phu quân, cùng chàng sống chung chăn chết chung huyệt. Nếu lòng ta có bấy kỳ ý niệm không đúng nào sẽ bị vạn tiễn xuyên tim!”
Nàng thốt lên bất ngờ, Tạ Lãm choáng váng không cản kịp, xoay người quát nàng: “Nàng nói nhảm gì đấy!”
May mắn nàng khôn khéo bỏ thêm điều kiện, chỉ cần hắn phụ nàng, lời thề này sẽ không tính.
Phùng Gia Ấu hỏi: “Vậy chàng tin chưa?”
Tạ Lãm không muốn nghĩ tin hay không tin, không quan trọng vì dù gì hắn cũng rời đi: “Bên ngoài lạnh lẽo, nàng về phòng đi.”
Thần sắc chưa giãn ra nhưng giọng điệu đã mềm đi đôi phần.
“Vậy như thế nào chàng mới bằng lòng tin? Chàng nói đi.”
Phùng Gia Ấu không thể để hắn ra ngoài làm việc với tâm trạng giận dỗi như vậy, nàng chạy tới chặn trước mặt hắn, giang tay ngăn cản hắn: “Đêm qua ta quên nói, sau này phu thê chúng ta phải cùng giữ ba điều qui ước. Điều đầu tiên chính là quyết không chia ly vì giận dỗi.”
Điều nàng không chịu đựng nổi nhất chính là chia ly, “Ta có tâm bệnh, lúc nào cũng lo lắng người bên cạnh sẽ giống như phụ thân ta, đột ngột mất tích. Mà lúc ly biệt vẫn còn mang tức giận thì đó chính là nỗi tiếc nuối cả đời.”
Tạ Lãm đang định đi vòng qua thì bị lời nàng làm sững lại.
Bởi vì hắn đang chuẩn bị đột ngột mất tích. Sự áy náy vốn đã dằn xuống lại nảy lên trong lòng, tràn ra trong ánh mắt.
Trăng sáng, gió lạnh thổi. Mái tóc dài buông xõa của Phùng Gia Ấu bay bay, áo ngủ lụa mỏng cũng bị gió cuốn lên, làn váy tung lên khẽ chạm vào người Tạ Lãm.
Tạ Lãm nửa muốn nhìn nàng, nửa không dám nhìn nàng, trong lòng cực loạn.
Chính miệng hắn đồng ý bảo vệ nàng, càng không ai ấn đầu ép hắn bái đường. Dù có thêm bao nhiêu lý do chăng nữa thì việc hắn bỏ đi đột ngột đều là vô trách nhiệm. Ít nhất phải chờ đến khi nguy hiểm Xích Lưu Kim được giải trừ. Huống chi kẻ hạ độc Xích Lưu Kim có thể liên quan đến vụ án kho lương Điền Trung.
Nhưng nếu hắn tiếp tục ở lại bên cạnh Phùng Gia Ấu, thì bắt buộc nghĩa huynh phải thay hắn cúi đầu nhận chiêu an của triều đình để phòng ngừa kẻ sau màn kia dùng thân phận của hắn khơi mào chiến tranh.
Tính ra nghĩa huynh đến Uy Viễn Đạo chờ đợi, có Trình Lệnh Thư làm bạn bên cạnh cũng không tệ. Trình Lệnh Thư rất thích nghĩa huynh, nghĩa huynh hiện giờ cũng không có chỗ ở cố định, không chừng còn có được mối duyên tốt.
Tạ Lãm hiểu Tạ Lâm Khê, Tạ Lâm Khê nguyện ý thay hắn nhận chiêu an không chỉ vì nghĩ cho hắn, mà còn vì sợ Tây Bắc dấy lên chiến tranh giống nhị thúc. Mười Tám Trại đánh nhau với Đại Ngụy, Bắc Nhung sẽ thừa dịp gây rối.
Cố gắng không tranh chấp với Đại Ngụy trước khi diệt được Bắc Nhung, đây chẳng phải luôn là suy nghĩ của cha con hắn sao?
Kỳ lạ, những việc trước kia cảm thấy là chuyện lớn thì bây giờ chẳng còn quan trọng đến thế.
Suy cho cùng, hắn đang bận tâm điều gì?
Đúng rồi, chính là thanh danh, Tạ Lãm xác thực không chịu nổi việc mang tiếng cúi đầu trước triều đình, dù không phải đích thân hắn cúi đầu cũng không được!
Phùng Gia Ấu thấy hắn cứ rũ mắt im lặng: “Chàng nói gì đi.” Nàng mặc mỏng manh nên rất lạnh, vì thế co người đến gần hắn hơn, gần như dán sát vào lòng ngực hắn.
Ơ? Tạ Lãm đột nhiên phát hiện chuyện thanh danh thật ra cũng chẳng cần phải bận tâm.
Hắn dùng tên tuổi của nghĩa huynh đến kinh thành ở rể, nghĩa huynh dùng tên tuổi của hắn về Tây Bắc nhận chiêu an, hai người họ đều hại đối phương bị nhạo báng, chẳng phải rất công bằng sao?
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕