CHƯƠNG 23 – DÁM LÀM KHÔNG DÁM NHẬN
Lại nói đến mỹ nhân kế.
Lúc cầu hôn Phùng Gia Ấu hắn biết mình bị nhị thúc lừa nhưng hắn vẫn nguyện ý làm theo, điều đó chứng tỏ hắn vô năng đáng kiếp. Song nghĩ theo hướng tích cực, chưa biết chừng có khi nhị thúc vừa mất con gái còn lỗ cả quân?
Tạ Lãm quyết định tạm thời ở lại. Rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng, thầm nghĩ còn mệt hơn đánh một trận lớn.
Thức tỉnh khỏi dòng suy tư, Tạ Lãm giật bắn khi cảm thấy làn hương thơm ngát nóng bỏng phả vào mặt, khí nóng vọt lên đầu khiến hắn không thở nổi. Phùng Gia Ấu đang ôm vai co ro nép sát vào ngực hắn.
Tạ Lãm theo bản năng muốn lùi về sau, song thấy nàng đang run rẩy, hắn vội khom lưng bế ngang nàng lên quay về phòng.
Phùng Gia Ấu bất chợt mất trọng lượng, chưa kịp choàng tay câu lấy cổ hắn đã bị đặt ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm.
Hắn lập tức quay người đi đóng cửa phòng. Xong xuôi không hề liếc nhìn nàng, tiến đến bàn rót chung trà lạnh uống một hơi cạn sạch, rồi ngồi xuống ghế.
Chút xíu cảm giác ướt át chưa kịp nảy sinh trong lòng Phùng Gia Ấu đã biến mất vô tung. Nàng bước đến cạnh hắn, không còn chỗ ngồi, nàng đành đứng cúi đầu nhìn: “Chàng không giận nữa chứ? Có tin ta không?”
Khuỷu tay gác trên mặt bàn, Tạ Lãm cầm chung trà lắc nhẹ, không nói.
“Còn chuyện gì khác nữa đúng không? Tối nay ta thấy chàng không bình thường.” Phùng Gia Ấu đưa tay đẩy nhẹ cánh tay hắn, dường như hắn cố tình ghìm lại, nàng không đẩy được.
Lại thấy trước trán hắn có vài sợi tóc rối bung ra, nàng muốn giúp hắn vuốt lại.
Tạ Lãm nghiêng đầu tránh khỏi tay nàng, giọng chất chứa oán trách: “Nàng biết không, từ nhỏ ta đã không chấp nhận để mình chịu thiệt, càng không thích nhẫn nhịn.”
Càng nhẫn nhịn sẽ càng tức giận, lùi một bước sẽ chết không có chỗ chôn.
Ngày xưa ở Đất Bắc, có lần hắn đang nằm ngủ trên nóc thành lâu, một con chim ưng bay qua sà xuống, quặp móng vuốt lên người hắn. Hắn lập tức ghi nhớ đặc điểm của nó, sau đó đeo trường cung đuổi theo nó suốt mấy ngày trong sa mạc cho đến khi bắn hạ được nó.
“Từ lúc đến kinh thành, ta thường xuyên bị khinh bỉ.” Nhưng vẫn chưa sao vì hắn chỉ đang mạo danh, chưa biết ai khinh ai.
Đêm nay thì khác, hắn vậy mà bị Thẩm Khâu đe dọa thẳng mặt. Còn phải nể mặt nhị thúc không thể động thủ.
Phùng Gia Ấu không hiểu được ý thật đằng sau, hỏi: “Vị nào ở Đại Lý Tự ức hiếp chàng?”
Nàng cũng chẳng phải người tốt tính, có thể tranh nàng đều sẽ đối mặt tranh đến cùng. Nếu không thể tranh lại, vậy sẽ tận lực báo thù.
Phùng Gia Ấu chống eo hừ một tiếng: “Chàng cho ta biết là người nào, nếu sau này kẻ đó nhờ ta giúp xem hồ sơ, ta sẽ chẳng nể mặt hắn.”
Tạ Lãm ngước mắt, nhìn bộ dạng bao che cho con của nàng thì thầm cười trộm, đột nhiên cảm thấy chẳng còn uất ức nữa: “Không nhắc nữa, ta đã nghĩ thông suốt rồi, quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Chàng thật sự không giận nữa?”
Tạ Lãm xua xua tay: “Không giận.”
Nghe giọng hắn đã thoải mái hơn, nàng mới quay lại chuyện cũ: “Vậy chàng nghỉ ngơi trước đi, ta gọi người về lấy đao giúp chàng.”
Tạ Lãm vội giữ nàng lại: “Đừng, ta nghĩ kỹ rồi, mới thành hôn đã để sính lễ dính máu thì không hay.”
“Không sao, chính sự quan trọng mà.” Phùng Gia Ấu thấy hắn đã bình tĩnh bèn giục hắn đi làm việc.
“Không đi.” Tạ Lãm hiện tại không có việc gì cần làm, lát nữa chỉ cần tránh trong phòng là được.
“Vậy sao được?” Phùng Gia Ấu lo lắng vì nụ cười không kìm được kia của mình mà hại hắn vứt bỏ cơ hội, chẳng phải tội lỗi quá lớn ư.
Lý tưởng của nàng chỉ là chuyện nhỏ, bốn chữ “trời yên biển lặng” mới là đại sự.
“Chàng muốn làm gì thì làm đi, đừng gác lại vì ta. Chàng muốn quay về lấy đao, vậy thì đi thôi, đừng trì hoãn.”
Tạ Lãm cong môi: “Giờ ta chỉ muốn ngủ thôi.”
Nếu không phải nàng đã thề độc, hắn thật sự cảm thấy nàng đang ngóng trông hắn ra chết ngoài kia.
Tạ Lãm đứng dậy, vòng qua nàng đi đến giường, để nguyên y phục dạ hành nằm xuống, hai tay giao nhau gối sau đầu. Xong xuôi mới chợt hối hận, hắn nằm trên giường vậy Phùng Gia Ấu phải nằm đâu? Phòng ở Đại Lý Tự không thể so với tân phòng ở Phùng phủ, giường chỉ lớn bằng phân nửa.
Nhưng giờ Phùng Gia Ấu không rảnh để ý mấy chuyện ướt át, nàng đi tới cạnh giường: “Tạ lang…”
Phát hiện hình như Tạ Lãm ngủ rồi.
Mắt của mọi người thường sẽ cử động khi họ giả bộ ngủ, đặc biệt là khi bị nhìn chằm chằm, tâm không vững càng không kiên trì được lâu. Nhưng nàng nhìn hồi lâu, tròng mắt bên dưới mi mắt nhắm chặt vẫn không có chuyển động dù chỉ một chút.
Nằm xuống là ngủ ngay, đủ biết hắn mệt mỏi thế nào.
Phùng Gia Ấu thoáng do dự, thôi vậy, trạng thái này của hắn dù có ra ngoài cũng chẳng thể làm gì. Nàng bèn quay trở ra, ngồi xuống trước bàn sách lật giở hồ sơ. Chưa khuya lắm, dù sao nàng cũng không ngủ được.
Hai mắt nhìn chữ nhưng trong đầu lại nghĩ liệu tối nay Đại Lý Tự có xảy ra việc gì không. Thân phận của nghi phạm đặc biệt, Thôi Thiếu khanh nhất định có chuẩn bị, huống chi Bùi Nghiên Chiêu cũng ở Đại Lý Tự, hẳn sẽ không xảy ra đại loạn gì.
Trên giường, Tạ Lãm thở phào nhẹ nhõm, hắn đoán được Phùng Gia Ấu sẽ nhìn chằm chằm mắt mình nên vững vàng giả vờ. Chờ nàng mệt mỏi quay lại đi ngủ, hắn sẽ đứng dậy nói mình đã tỉnh ngủ muốn xem hồ sơ. Chuyển giao hoàn hảo.
Nhưng ngay sau đó Tạ Lãm nghe thấy tiếng đẩy ghế, Phùng Gia Ấu đứng lên, lần nữa bước đến cạnh giường. Tạ Lãm vội nhắm mắt lại.
Nàng rướn người vào phía trong giường, vài lọn tóc buông xuống quệt lên cằm nhồn nhột khiến Tạ Lãm suýt nữa không kìm được mà nhấp nháy mắt.
Phùng Gia Ấu kéo chăn qua đắp cho hắn lên đến tận ngực, còn tỉ mỉ dém góc chăn cho hắn. Có lẽ lo ánh sáng gian ngoài rọi vào ảnh hưởng, nàng cẩn thận buông rèm xuống rồi mới quay lại xem hồ sơ.
Rèm giường ngăn cách hai người thành hai thế giới, Tạ Lãm lần nữa mở to mắt, nhìn chằm chằm lên nóc giường ngẩn người hồi lâu…
*
Giờ Tý một khắc (khoảng 23h15), thẩm tra đêm sẽ bắt đầu tại nhà lao.
Thẩm Thời Hành sửa soạn đi xem. Bùi Nghiên Chiêu vừa ra đến cửa thì nhận được mật tin ám vệ đưa tới. Thẩm Khâu ra lệnh hắn coi chừng Thẩm Thời Hành, đêm nay bắt đầu từ giờ tý canh ba (từ 23h – 1h sáng), dù bên ngoài xảy ra việc gì cũng không được ra ngoài. Cũng không cho phép tiết lộ với Thẩm Thời Hành mệnh lệnh này.
Bùi Nghiên Chiêu cảm thấy kỳ quái, sang bên cạnh gõ cửa phòng Thẩm Thời Hành.
Thẩm Thời Hành vừa thay đồng phục Đại Lý Tự: “Đại ca, đệ cải trang thế này trông được lắm đúng không?”
Bùi Nghiên Chiêu lại hỏi: “Nếu ta không cho đệ đi, đệ chắc chắn không chịu đúng không?”
Thẩm Thời Hành đương nhiên đâu chịu: “Đại ca…”
Bùi Nghiên Chiêu biết không khuyên được hắn, cũng lười đôi co, một đao đánh hắn ngất xỉu, khiêng vào phòng ném lên giường.
*
Lại nói trong đội ngũ tuần tra ở Đại Lý Tự, có người thỉnh thoảng đi ngang qua chái đông. Sau đó truyền tin ra ngoài cho Thẩm Khâu.
Lúc này Thẩm Khâu đang ngồi cùng Phùng Hiếu An trong xe ngựa của mình, xem xong mật tin liền nhíu mày: “Tiểu tử ngông cuồng đó từ bỏ thật sao? Có khi nào làm bộ lên giường ngủ nhưng trên giường thực ra không có ai không? Lỡ đâu lát nữa ta cho người đột nhập Đại Lý Tự…”
Đó đều là ám vệ ông ta hao phí tâm huyết bao nhiêu năm bồi dưỡng ra, tinh anh trong tinh anh. Đừng nói bị tiểu tử kia giết hết, giết một người thôi ông ta cũng đau lòng.
Phùng Hiếu An không lấy làm phiền: “Ta nói nhiều lần với ngươi rồi, Tiểu Sơn thật sự không lỗ mãng, chỉ là nào giờ tốc độ động thủ của hắn vượt xa động não giải quyết vấn đề. Ngươi chỉ cần cho hắn thời gian bình tĩnh, tự hắn sẽ thông suốt rằng rốt cuộc lựa chọn nào có lợi với hắn nhất.”
Thẩm Khâu không khỏi tò mò: “Vậy nếu không cho hắn thời gian bình tĩnh?”
Phùng Hiếu An nhúng vai: “Ta cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi cứ nhất quyết ép hắn thì ngươi bị đánh là xứng đáng.”
Thẩm Khâu cả giận: “Ta cũng nói cho ngươi biết, cục tức này ta nuốt không trôi! Ngươi đừng trách ta không nể mặt…”
“Ừ, vậy đi.” Phùng Hiếu An nghĩ ngợi, “Nếu ngươi bực quá thì cho Tiểu Sơn mặc quan phục Huyền Ảnh Ti của ngươi rồi trút giận.”
Thẩm Khâu ngẩn ra, sau đó lại do dự: “Hắn thật sự không động thủ hả?”
Phùng Hiếu An nhắc nhở ông ta: “Ngươi không bức hắn quá thì vẫn ổn.” Bổ sung thêm, “Hiện tại có con gái ta ở bên cạnh hắn càng tốt.”
“Thôi bỏ đi!” Thẩm Khâu không đồng tình, “Con gái ngươi giống hệt ngươi, chẳng phải đèn cạn dầu, moi được nhiều lời từ thằng ngốc cứng đầu nhà ta vậy kia mà. Không chừng lúc nào đó hai người bọn chúng, đứa ngoài sáng mắng ta, đứa trong tối đánh ta, ta nể mặt ngươi nên không làm gì tụi nó, chẳng phải càng tức chết à?”
Phùng Hiếu An cười cười, vén rèm xe nhìn trăng: “Tới lúc nên ra tay rồi!”
Nhắc tới chính sự, Thẩm Khâu nháy mắt nghiêm túc, trầm ngâm nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, tối nay vẫn không nên động thủ, đợi thêm một ngày xem tình hình đi.”
Cho tiểu tử kia thêm một ngày bình tĩnh.
Phùng Hiếu An chặc lưỡi: “Ngươi sợ rồi.”
“Ta đây cẩn thận!” Đương lúc nói, Thẩm Khâu theo bản năng xoa xoa cổ. Không bị thương, nhưng cảm giác lạnh lẽo mà lưỡi đao của tiểu tử ngông cuồng đó để lại dường như vẫn còn phảng phất trên cổ.
Hồi lâu sau, Thẩm Khâu nói lời thấm thía: “Hiếu An, nếu thật sự không thể chiêu an Tạ Tiểu Sơn, ta tuyệt đối không để hắn còn sống trở về Tây Bắc.”
Phùng Hiếu An nín thinh.
Thẩm Khâu nhắc nhở: “Đừng quên lời thề năm đó khi chúng ta giải tán Hội Đồng Minh.”
Tuy Hội Đồng Minh đã giải tán nhưng chuyện bọn họ muốn làm vẫn không thay đổi, chẳng qua rút được kinh nghiệm xương máu nên chuyển sang dùng phương thức khác. Người bình thường không thể ảnh hưởng đến thời cuộc vậy họ sẽ trở thành người không tầm thường. Dao sắc chỉ có thể chặt đay rối, vậy thì họ cùng nhau nhẫn nại từ từ tháo dây gỡ rối. Họ nâng đỡ lẫn nhau ngồi lên vị trí cao, dùng quyền hành trong tay lay chuyển vương triều, giúp bá tánh có cơ hội an cư. Sau mười mấy năm nỗ lực, cuối cùng cũng đạt kết quả bước đầu.
“Năm xưa ngươi vì hổ thẹn với đại ca mà không muốn làm quan, lựa chọn đi Tây Bắc, vốn cũng vì coi trọng bản lĩnh của những phạm nhân lưu đày nơi đó, muốn mượn tay họ trấn áp Bắc Nhung. Mười mấy năm đã qua, ngươi đừng quên sơ tâm của mình. Ngươi là Phùng Hiếu An, thám hoa lang ở kinh thành, không phải nhị trại chủ Mười Tám Trại ở thành Hắc Thủy.”
*
Nhà lao Đại Lý Tự đèn đuốc sáng trưng trong khi nơi khác rơi vào đêm sâu yên tĩnh.
Tạ Lãm vậy mà ngủ thiếp đi thật, lúc tỉnh lại, khẽ đẩy màn ra thì nhìn thấy Phùng Gia Ấu vẫn còn đang xem hồ sơ. Tạ Lãm đi ra khuyên nàng đi ngủ nhưng nàng không chịu, dường như đang đắm chìm trong điều gì đó, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Lãm không miễn cưỡng, quay lại giường nằm tiếp.
Suốt đêm, Đại Lý Tự không xảy ra việc gì, Tạ Lãm thầm hiểu Thẩm Khâu thật sự kiêng kỵ hắn.
Sáng sớm rời giường thay quan phục, vừa vươn vai vừa nói với Phùng Gia Ấu: “Tối hôm qua ta không đến nhà lao nên sáng nay phải đến phòng nghị sự.”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Ta ngủ một lát.”
“Nàng đang cố gắng quá sức rồi.” Tạ Lãm nhìn thấy trên bàn bày đầy giấy tuyên thành liệt kê các manh mối vụn vặt.
“Có thể làm việc mình yêu thích chính là hạnh phúc.” Phùng Gia Ấu cười với hắn, mắt tràn ngập niềm vui.
Tạ Lãm đoán có lẽ giống khi hắn tập võ, không hề biết mệt mỏi: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài trước.”
Vừa kéo cửa mở, San Hô cầm hộp đồ ăn đi từ cửa thùy hoa tới: “Cô gia.”
Tạ Lãm chưa mở miệng, San Hô gấp gáp nói: “Đêm qua trong phủ chúng ta có trộm.”
Tạ Lãm kinh ngạc: “Trộm?”
Không lẽ Thẩm Khâu sợ hắn nên đánh cắp miêu đao của hắn?”
Phùng Gia Ấu đi ra: “Bị trộm ở đâu?”
San Hô nói: “Không chỗ nào bị gì, chỉ duy tân phòng của tiểu thư và cô gia bị lật tung lên hết.”
Tạ Lãm: “…”
Là hắn lật tung lên lúc đi tìm đao tối qua chứ đâu, lúc đó đang nóng nảy nên quả hơi mạnh tay.
San Hô lại nói: “Càng đáng giận là ván giường của tiểu thư và cô gia bị đập thủng một lỗ!”
Tạ Lãm: “…”
Đêm qua lúc tìm đao, hắn tưởng Phùng Gia Ấu cũng hay giấu đồ dưới ván giường giống hắn.
Phùng Gia Ấu lạnh lùng nói: “Những nơi khác không bị gì sao?”
San Hô: “Không sao hết ạ. Tối hôm qua nô tì đi vào tân phòng lấy đồ thấy vẫn bình thường, sáng nay đi vào liền thành như vậy. Người hầu canh bên ngoài sân đều nói không có ai đi vào…”
Phùng Gia Ấu bắt đầu suy tư.
Tạ Lãm bỗng dưng căng thẳng dẫu biết rằng Phùng Gia Ấu sẽ không liên hệ đến hắn. Bởi vì đêm qua họ tách ra không lâu, có cưỡi ngựa đi về giữa Đại Lý Tự và tân phòng cũng chẳng kịp.
Phùng Gia Ấu quả thực không nghĩ đến Tạ Lãm mà nàng hoài nghi Bùi Nghiên Chiêu. Hắn có khả năng, cũng có động cơ, nhưng lại cảm thấy với địa vị của hắn hiện giờ hẳn sẽ không bỉ ổi như thế.
Ngoài sân, Thẩm Thời Hành gọi to: “Tiểu Gia!”
Phùng Gia Ấu quay vào trong mặc quần áo đang hoàng rồi ra sân.
Thẩm Thời Hành kéo nàng vào góc, nhỏ giọng oán giận: “Ta vừa nghe San Hô nói rồi, muội tin ta, chuyện này chắc chắn là đại ca ta làm! Đêm qua huynh ấy đánh ta ngất xỉu, không biết làm gì, hại ta không tham dự được buổi thẩm tra!”
Phùng Gia Ấu híp mắt, quay lại nói với Tạ Lãm vừa đuổi theo tới: “Tạ lang, chàng đi trước tới phòng nghị sự làm việc của chàng đi, chuyện này để ta giải quyết.”
Tạ Lãm miết miết bàn tay đã đổ mồ hôi: “Ta…”
Đúng lúc Bùi Nghiên Chiêu đi qua tìm Thẩm Thời Hành, thấy đủ mặt tụ họp nơi này, y không khỏi khựng lại.
Phùng Gia Ấu quay qua nhìn y, mặt lạnh tanh: “Huynh làm đúng không?”
Bùi Nghiên Chiêu nhíu mày: “Ta làm gì?”
“Đường đường quan thiên hộ Huyền Ảnh Ti, lẽ nào dám làm không dám nhận?” Phùng Gia Ấu nói, lại quay sang Tạ Lãm, tựa như đang nói nếu hắn cũng bực mình chuyện này thì không đến phòng nghị sự nữa, cùng nhau ba mặt một lời.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕