Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 24

CHƯƠNG 24 – ĐAO CỦA TA VÀ TIM CỦA TA

Tạ Lãm đứng đó, mặt bối rối.

Hắn thầm mắng mình không biết bao nhiêu lần, bốc đồng làm chi để ra nông nỗi rối rắm này, còn không thể tự đi dọn dẹp. Mà, để Bùi Nghiên Chiêu hứng tội cũng tốt. Trước đây y thường xuyên bắt nạt Phùng Gia Ấu, giờ cho y nếm mùi bị bắt nạt đi.

Tuy nhiên, câu “dám làm không dám nhận” của Phùng Gia Ấu lọt vào tai Tạ Lãm nghe thật chói. Tạ Lãm chưa bao giờ đẩy lỗi lầm của mình cho người khác, kể cả kẻ thù, hắn không làm được.

“Tạ huynh đừng sợ.” Thẩm Thời Hành cổ vũ, “Ở đây là Đại Lý Tự, huynh ấy đột nhập Phùng phủ, phá hủy tài sản, theo luật có thể bắt lấy vấn tội. Ta đại nghĩa diệt thân sẽ làm nhân chứng cho huynh, mọi người cùng nhau trừng trị tiểu nhân đê tiện.”

Tạ Lãm thật sự muốn đập chết Thẩm Thời Hành.

Bùi Nghiên Chiêu chừng như đã hiểu ra: “Đệ đừng nói lung tung, ta đánh đệ ngất xỉu xong vẫn ở lại trong phòng, cả đêm không hề ra ngoài.”

Thẩm Thời Hành chất vấn: “Vậy khi không huynh đánh ngất đệ làm gì? Nếu không muốn đệ đi xem thẩm tra thì sao không nói trước? Nhất định là đêm qua vì ở gần phu thê hai người họ, trong lòng huynh càng phẫn uất, không nhịn nổi nên chạy đến Phùng phủ trút giận!”

So với chuyện tân phòng Phùng Gia Ấu bị hủy, Thẩm Thời Hành càng phẫn nộ vì bị cản trở tham gia thẩm tra đêm. Còn động thủ đúng một khắc trước, đó chính là xẻo tim hắn.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên huynh lén lút! Lần trước biết được Tiểu Gia trúng Xích Lưu Kim, chẳng phải huynh cũng đánh ngất rồi nhốt đệ vào mật thất ngay trong đêm đó sao? Đích thân chạy tới Phùng phủ bảo vệ muội ấy, còn bị người ta đâm một dao, huynh dám nói không có không?”

Phùng Gia Ấu không hề biết chuyện này, nàng không truy vấn tiếp chuyện tân phòng nữa, nhìn Thẩm Thời Hành rồi lại nhìn Bùi Nghiên Chiêu.

Bùi Nghiên Chiêu lúng túng, phất tay áo nói: “Ta muốn làm gì thì làm đó, cần phải giải thích hết với đệ sao?”

Nói xong bỏ đi.

Thấy y đi ra phía cửa lớn Đại Lý Tự, Thẩm Thời Hành thầm than “Tiêu rồi”, đại ca giận thật rồi, không muốn bảo vệ mình nữa.

“Ta phải đi theo huynh ấy, bằng không huynh ấy sẽ bị cha ta phạt nặng.” Thẩm Thời Hành giải thích với Phùng Gia Ấu rồi cất bước đuổi theo.

Phùng Gia Ấu gấp gáp hỏi: “Huynh biết ai đâm Bùi Nghiên Chiêu không?”

Thẩm Thời Hành quành trở lại, dùng giọng mà hắn cho rằng Tạ Lãm không nghe được nói: “Không phải ta đã nói với muội rồi sao? Chính là cao thủ đã cứu ta ra khỏi Lầu Không đó, hình như hắn vẫn đang âm thầm bảo vệ muội. Nếu không phải người muội mời tới, vậy thì chính là người ái mộ muội.”

Nói xong lần nữa chạy đuổi theo: “Ai! Đại ca, huynh đừng nóng, chúng ta huề nhau đi!”

Cao thủ âm thầm bảo vệ mình sao? Phùng Gia Ấu suy nghĩ một chốc rồi chợt nhớ ra Tạ Lãm: “Không có gì đâu, chàng mau đến phòng nghị sự đi.”

“Không muốn đi.” Sắc mặt Tạ Lãm bây giờ còn tệ hơn Bùi Nghiên Chiêu, xoay người quay lại trong phòng.

Ông tướng này lại làm sao nữa rồi? Phùng Gia Ấu cầm hộp đồ ăn trong tay San Hô, vội vã theo hắn quay về.

Không thấy nàng hỏi mình lý do tại sao, Tạ Lãm không nhịn được: “Có phải nàng xem thường ta không?”

Phùng Gia Ấu sửng sốt: “Vì sao?”

Tạ Lãm ngập ngừng một chốc rồi bấm bụng nói: “Ta từng nói sẽ không để nàng sợ hãi Bùi Nghiên Chiêu nữa, sẽ che chắn cho nàng, vậy mà ban nãy ta lại trốn tránh, thậm chí còn không dám nói lời nào. Giờ nhớ lại những gì ta đã hứa với nàng, cảm thấy thật nực cười.”

Trước nay Tạ Lãm tự tin làm việc bằng bản lĩnh của mình, chưa từng nếm mùi thất bại. Thế nên khi Tạ Triều Ninh nói hắn không thể báo thù, cũng không chịu cho hắn biết chi tiết nguyên nhân toàn gia bị lưu đày năm đó, hắn thật ấm ức. Hiện giờ, hắn dần nhận ra rằng trên đời luôn có lý do này lý do khác khiến hắn không có đất dụng võ.

“Chàng đâu có sợ y! Lần nào đụng mặt y, chàng cũng cố ý che chắn cho ta, chàng tưởng ta không phát hiện ra sao?” Phùng Gia Ấu bước lên kéo cánh tay hắn, cùng đi song song, “Hồi nãy chàng không lên tiếng, chắc chắn là vì có lý do.”

Tạ Lãm thoáng sững người.

“Ta đoán là vì chàng nghi ngờ người phá tân phòng của chúng ta không phải Bùi Nghiên Chiêu.” Từ đầu Phùng Gia Ấu đã nghĩ không phải, nhưng khi Thẩm Thời Hành bảo đảm, cộng thêm sự chán ghét của nàng với Bùi Nghiên Chiêu, nàng lại cho rằng là y.

Nhưng quan sát phản ứng vừa rồi của Bùi Nghiên Chiêu, nàng xác định không phải y. Mỗi lần Bùi Nghiên Chiêu làm chuyện vô sỉ nhằm vào nàng, y chỉ ước có thể ném thẳng vào mặt nàng.

Phùng Gia Ấu rất vừa lòng với biểu hiện này của Tạ Lãm, dù bị người ta đập vào đầu cũng không ảnh hưởng khả năng phán đoán: “Lúc ta nóng nảy cực đoan mà có người bên cạnh bình tĩnh, cảm giác tốt thật đó. Chẳng như tên Thẩm Thời Hành kia, chỉ toàn dẫn ta xuống mương thôi.”

Nàng càng nói càng khiến Tạ Lãm xấu hổ, chẳng dám ngẩng đầu. Hắn cầm lấy hộp thức ăn trong tay nàng, ngoan ngoãn đi theo không dám lên tiếng.

Hắn thầm nhủ, mai này dù xảy ra chuyện gì nhất định phải giữ bình tĩnh, không được kích động thái quá nữa, trước khi ra tay phải cân nhắc hậu quả. Đêm qua nếu hắn thật sự đi luôn, biến mất không lý do, Phùng Gia Ấu về phủ và nhìn thấy tân phòng bị phá tan nát như vậy, nàng sẽ khổ sở bao nhiêu.

Hai người vào phòng ăn sáng.

Tạ Lãm tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng rồi dè dặt hỏi: “Nếu không phải Bùi Nghiên Chiêu, nàng đoán là ai?”

Phùng Gia Ấu nghĩ ngợi: “Ta đoán là người từng cứu Thẩm Thời Hành khỏi Lầu Không.”

Tim Tạ Lãm khẽ nảy lên.

Phùng Gia Ấu đặt muỗng xuống: “Người nọ võ công cao cường lại cứ âm thầm giúp ta, có lẽ là người ái mộ ta.”

Tạ Lãm cắn đũa mỉm cười.

Phùng Gia Ấu tùy tiện đoán: “Nhưng hắn giấu đầu hở đuôi không dám xuất hiện trước mặt ta, hẳn vì có án tội chi đó, có thể là cường đạo bị triều đình truy nã.”

Đôi đũa trong tay Tạ Lãm suýt rơi.

“Vì ta bất ngờ thành thân, hắn đâm ra bực bội nên đập phá tân phòng của chúng ta, đúng kiểu giang hồ mãng phu.” Phùng Gia Ấu bàn với Tạ Lãm, “Nhưng mà niệm tình hắn từng giúp ta, chúng ta đừng truy cứu chuyện này nhé?”

Đúng ý Tạ Lãm quá rồi: “Nàng nói đúng lắm.”

Phùng Gia Ấu chống cằm cười với hắn: “Tạ lang thật hiểu lý lẽ.”

Lòng Tạ Lãm rầu không thôi, muốn xin nàng đừng khen nữa, khen nữa hắn sẽ thật sự đào lỗ dưới đất để chui vào mất. Trước kia, hễ có người làm hại hắn, hắn đều cho rằng đối phương ghen ghét mình, bởi trừ dung mạo, hắn tuyệt không chê vào đâu được. Hiện giờ Phùng Gia Ấu thích khen ngợi, động viên hắn, hắn ngược lại cảm thấy mình chỉ là đống bùn nát không cầm lên được, sớm muộn cũng làm nàng thất vọng.

“Mình nát như vậy thiệt sao?” Tạ Lãm bất giác buột miệng.

“Chàng nói gì?” Hắn chỉ lầm bầm nên Phùng Gia Ấu không nghe rõ.

“Không có gì.” Tạ Lãm phiền muộn cúi đầu ăn cháo.

Chợt, hắn ngẩng đầu khỏi chén cháo: “Vợ à, ta lấy ví dụ, chỉ là ví dụ thôi nhé. Nếu một ngày nàng phát hiện trừ đánh nhau, ta chẳng có gì tốt. Không hề điềm tĩnh như nàng nghĩ, thậm chí còn hay nổi nóng bốc đồng nữa. Càng không hiểu lý lẽ như nàng nói, thậm chí còn ngang ngược vô lý. Nàng có ghét bỏ ta giống như ghét bỏ Thẩm Thời Hành không?”

Hắn lấy hết dũng khí nói một tràng, song Phùng Gia Ấu nghe xong hai chữ đầu rồi không nghe tiếp nữa: “Chàng gọi ta là gì?”

“Ta gọi…” Tạ Lãm sửng sốt.

“Vợ à?” Phùng Gia Ấu vẫn đang chờ hắn gọi nàng tiếng “phu nhân” đầu tiên, hoặc là thân mật hơn, trực tiếp gọi “Ấu Nương”, “Ở Đại Ngụy chúng ta, hình như người phía Đất Bắc mới thích gọi “vợ” thì phải?”

Nếu nàng không chỉ ra, Tạ Lãm cũng không ý thức được mình vừa gọi gì.

Mắt hắn chớp nhanh vài cái, giữ vẻ đoan chính: “Quý tộc các nàng nhiều quy tắc quá, nhà bình thường trước nay thích gọi thế nào thì gọi. Nếu nàng không thích thì ta không gọi nữa.”

“Ta thích mà.” Phùng Gia Ấu cảm thấy rất mới lạ, giục hắn gọi thêm hai tiếng, Tạ Lãm chết sống không mở miệng, bị bức quá hắn buông chén không ăn nữa, nói phải đi đến phòng nghị sự.

Phùng Gia Ấu thấy vành tai hắn đỏ lựng, càng nhìn theo hắn cười thích ý đến mức hắn vấp phải ngạch cửa, eo bài cầm trên tay chưa kịp giắt vào thắt lưng bị bắn đi rõ xa.

*

Suốt hôm đó, Thẩm Khâu chăm chăm để ý mọi hành động của Tạ Lãm. Biết được hắn ở Đại Lý Tự cả buổi sáng, buổi trưa trở về Phùng phủ cùng Phùng Gia Ấu, buôi chiều lại cùng nàng đi cửa hàng chọn mua tranh chữ, Thẩm Khâu mới xác định hắn đã thật sự bình tĩnh, bèn ra lệnh ám vệ tối này làm việc.

Chuyến ra ngoài vào buổi chiều do Tạ Lãm đề nghị, mục đích để Thẩm Khâu nhìn thấy, giục ông ta nhanh chóng hành động. Nếu đã quyết định, đương nhiên làm càng nhanh càng tốt để tránh đêm dài lắm mộng.

Buổi tối khi bọn họ về phủ, tân phòng đã khôi phục nguyên trạng. Giường tân hôn không nên đổi nên chỉ được sửa lại.

Suốt đêm qua Phùng Gia Ấu không ngủ, buổi sáng chỉ chợp mắt được một lúc, buổi chiều lại bị Tạ Lãm kéo a ngoài, nàng rất mệt, rửa mặt chải đầu xong liền lên giường.

Nàng nhìn qua, thấy Tạ Lãm cứ đứng cạnh cửa sổ ngẩng đầu nhìn trăng như đang ước lượng thời gian, lại nhớ tới bộ dạng vừa ngả xuống gối liền ngủ của hắn tối qua, nàng không đành lòng để hắn tiếp tục ngồi ngủ bên bàn sách.

Phùng Gia Ấu chống tay ngồi dậy, mệt đến không muốn cử động thêm nữa: “Tạ lang, ta không muốn đứng dậy, chàng đi ra ngoài bảo San Hô tìm một cái sạp ngủ mang vào đây đi. Nói là giường sửa lại, sợ không chắc chắn lỡ đâu bị sập.”

“Không cần.” Đêm qua Tạ Lãm đã nghĩ thấu đáo chuyện này, hắn cởi bỏ áo ngoài, đi vào gian trong.

Trước tiên khom lưng thổi tắt nến trên bàn.

Nương theo ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng, nhìn bóng hắn ngồi cởi giày bên mép giường, cơn buồn ngủ của Phùng Gia Ấu bay biến. Nàng lặng lẽ dịch vào trong chừa chỗ cho hắn. Muốn nói gì đó nhưng tim cứ nảy lên thình thịch, phải cố gắng dằn xuống.

Trước khi nằm xuống, Tạ Lãm còn học theo nàng đêm qua, thả hết màn xuống.

Nhất thời, ánh trăng bị ngăn cách bên ngoài, thế giới trong giường tối tăm.

Phùng Gia Ấu hiểu Tạ Lãm chỉ muốn nằm ngủ trên cùng một chiếc giường mà thôi. Nàng cũng nằm xuống, giường rộng, chỉ cần không cố tình sẽ không ai đụng vào ai.

Nàng ổn định tâm trí hỗn loạn, định vươn tay kéo chăn, trước ngực đột nhiên nằng nặng, Tạ Lãm đã đắp chăn cho nàng, mép chăn vừa đúng chạm tới cằm nàng.

Nàng nghe Tạ Lãm nói: “Ngủ thôi, ta canh cho nàng.”

Lần đầu nằm cạnh nam nhân, Phùng Gia Ấu nào ngủ được, giả như làm gì đó thật có lẽ cũng không ngượng ngùng đến vậy. Nàng muốn bảo Tạ Lãm vén màn lên, không gian bí bách quá khiến nàng thấy ngột ngạt mặt nóng ran, nhưng bỗng nhận ra nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác giống thế này, thật khó miêu tả.

Nàng cũng muốn nói gì đó với Tạ Lãm, thăm dò cảm xúc của hắn, nhưng để ý lắng nghe, hắn đã thở đều nhẹ nhàng, dường như đã ngủ mất. Giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống, bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc chỉ như vừa nằm mộng.

Phùng Gia Ấu nghiêng người nhìn Tạ Lãm. Nhiều lần hoài nghi nhưng lần nữa nàng xác định, dẫu cây non này bây giờ có siêu vẹo thế nào, tương lai nhất định có thể trưởng thành nên đại thụ che trời. Nhờ vào phần định lực “mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không rối loạn” này của hắn.

Kỳ thật, định lực của Tạ Lãm sắp đứt phựt.

Hắn muốn giơ tay kéo toẹt màn ra không biết bao nhiêu lần. Chẳng hiểu màn này làm bằng gì mà còn đáng sợ hơn cả mặt trời giữa trưa ở đại mạc, nóng như thiêu đốt khiến hắn không thở nổi.

Tự dưng học đòi làm hảo trượng phu chi không biết để rồi tự ném mình đống lửa. Hắn một không phải thái giám, hai không phải hòa thượng, đương độ tinh lực dồi dào thể lực cường tráng, lúc này mà Phùng Gia Ấu có hành động tiến gần thêm chút nữa, hắn nhất định không nhịn được.

Nghĩ gì trúng đó, Phùng Gia Ấu thật sự vươn tay về phía hắn, không rõ muốn làm gì.

Tạ Lãm không nhịn được lên tiếng: “Nàng đừng lộn xộn! Nàng không phải không biết giường này của chúng ta không chắc, thật sự sẽ sụp đấy. Nửa đêm phải gọi người đến sửa giường, nàng không sợ mất mặt thật sao?”

Giọng nói đột ngột khiến Phùng Gia Ấu giật mình: “Thì ra chàng giả bộ.”

Tạ Lãm: “Ta nói thật đó.”

Phùng Gia Ấu đã sớm thành thạo thuật lấy lại bình tĩnh, nàng ghé vào tai hắn, thì thầm ám chỉ: “Thì ra chàng sợ giường không chắc chắn sao?”

Hơi thở phả vào tai, lông tơ khắp người Tạ Lãm dựng đứng.

Lại nghe nàng cười khúc khích ái muội: “Cũng đâu nhất thiết ở trên giường mới có thể.”

Tạ Lãm muốn điên lên: “Ta chưa từng gặp cô gái nào không biết xấu hổ giống nàng.”

“Ta nói ngủ mà, chàng tưởng cái gì?” Phùng Gia Ấu chế nhạo, “Xem ra ngày thường Tạ lang không chỉ đọc sách thánh hiền.”

Tạ Lãm bị nàng chọc đến phát cáu, thầm nghĩ cô nương này chớ tiếp tục làm càn, nếu không ta sẽ cho nàng biết ngày thường ta đọc sách gì, khiến nàng phải khóc lóc xin tha!

“Không trêu chàng nữa, ngủ thôi!” Phùng Gia Ấu hiểu nên dừng đúng lúc, lần nữa nằm xuống.

Chăn bị kéo căng, Tạ Lãm liền biết Phùng Gia Ấu đang quay lưng về phía hắn, bực dọc vừa nổi lên lập tức biến mất không dấu vết. Thầm nghĩ, tại hắn nói nàng không biết xấu hổ nên nàng giận rồi.

Tạ Lãm lấy lòng gọi: “Ấu Nương!”

Phùng Gia Ấu chớp chớp trong bóng tối.

“Hẳn nàng cũng từng nghe nói đất nào người nấy.” Tạ Lãm sống tại lưu vực sông Hắc Thủy, mỗi trại có quy định riêng, nhưng tựu chung có một quy định nhất quán, “Nơi ta lớn lên, không có kiểu nói “lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nam nữ thích nhau liền có thể thành thân, không thích nữa thì có thể chia tay bất cứ lúc nào. Nhưng một khi đã là phu thê thì nhất định phải trung thành* …”

Trung thành: đây là cách dùng từ của riêng Tạ Lãm, là một khái niệm của người Đất Bắc, nó không chỉ mang nghĩa chung thủy – không ngoại tình mà còn bao gồm đối xử chân thành và tận tâm.

Bên không trung thành sẽ bị tịch thu toàn bộ gia sản, có khi còn bị thích chữ lên mặt, nam nữ hai bên đều được đối xử bình đẳng, “Ta nghĩ nàng và ta bây giờ chưa thích nhau đến mức chủ động thành thân, cho nên ta luôn cảm thấy nếu ta làm gì đó với nàng thì không thật sự trung thành.”

Chỗ nào ở Đất Thục có qui định này nhỉ? Phùng Gia Ấu nhíu mày, nghe giống vùng hoang dã nào đó chưa chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Nguyên vậy?

Nàng không lên tiếng, để hắn thuận theo cảm xúc tiếp tục nói.

Quả nhiên Tạ Lãm ngồi dậy, nhìn bóng lưng của, ngập ngừng mấy lần: “Nhưng lòng ta đã thật sự tiếp nhận nàng, chỉ cần nàng nguyện ý theo ta một ngày, ta nhất định trung thành với một mình nàng. Đao của ta, tim của ta, mạng của ta, tất cả đều thử giao cho nàng, chỉ là cần thêm chút thời gian.”

So với lời hứa hùng hồn trong lúc bốc đồng của đêm động phòng hoa chúc kia, Phùng Gia Ấu nhận rời lời này của hắn đã trải qua suy nghĩ thấu đáo.

Nhưng chính vì vậy Phùng Gia Ấu càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Giọng điệu này của Tạ Lãm toát ra sự nhiệt tình sâu sắc một cách rất chân chất, hoàn toàn không giống cách nói của người đọc sách.  

Sao lại thế này?

Nghĩ lại lời hắn từng nói trước kia, nào là ra cửa sẽ bị gió lốc cuốn đi, điều kiện sống thập phần gian khổ, dường như là thành Hắc Thủy?

Phùng Gia Ấu kết hợp hai hình ảnh lại với nhau, trong đầu vậy mà hiện lên hình ảnh Tạ Lãm đứng giữa đại mạc cát vàng, tóc đen xõa tung, trên trán đeo vật trang trí bằng xương đại bàng, toàn thân tỏa ra phong thái hoang dã của người dị tộc.

Nàng dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.

Kỳ thật, cho đến tận lúc này, ở hắn luôn có điều không đúng nhưng đều bị nàng bỏ qua. Bởi vì được báo mộng biết trước, trong mắt nàng luôn chỉ có tương lai mà bỏ qua hiện tại của hắn.

Phùng Gia Ấu đột nhiên nghĩ tới Tạ Lâm Khê.

Tạ Lãm nói hắn và Tạ Lâm Khê từng cùng nhiễm ôn dịch. “Tài tử Đất Thục” bị hủy dung nên lánh đời nhiều năm, song trên mặt Tạ Lãm không hề có dấu vết từng bị tổn thương, mà trên mặt Tạ Lâm Khê lại có thể nhận ra từng bị biến dạng.

Trong nhà lao, khi nàng nói với Tùy Anh rằng nàng thích Tạ Lãm vì tài văn chương của hắn, Tạ Lâm Khê đã thở dài nói nàng quá hời hợt qua loa. Còn nói “xin lỗi” như thể đang nợ nàng điều gì.

Hôm qua, Tạ Lâm Khê bị xác định là thiếu trại chủ Mười Tám Trại.

Tối qua, Tạ Lãm mặc y phục dạ hành vẻ mặt đằng đắng sát khí hỏi nàng tìm đao.

Hơn nữa, khi Tạ Lãm nhắc đến vị thiếu trại chủ hung tàn kia, đã thản nhiên như không nói rằng hắn giết người như điên, nhiều hơn cả số người nàng từng gặp. Từ giọng điệu cho đến cái nhướng mày biểu cảm của hắn có thể thấy, đó không phải lời đồn đãi mà như lời tự thuật.

Bình thường Phùng Gia Ấu rất giỏi nghiền ngẫm suy luận, nhưng nàng dường như hoàn toàn bị che mắt khi đối diện với hắn. Hiện giờ chắp nối toàn bộ manh mối với nhau, nàng như rơi vào hầm băng.

Tạ Lâm Khê đang bị Đại Lý Tự giam giữ quả thực không phải vị thiếu trại chủ tung hoành Tây Bắc giết người không chớp mắt kia.

Mà chính là người bên gối của nàng?

Hắn mượn thân phận của Tạ Lâm Khê ẩn núp ở kinh thành nhằm mưu đồ gì?

Tạ Lâm Khê bị hắn uy hiếp sao?

Phùng Gia Ấu không cách gì nghĩ tiếp được, bởi trong bóng đêm, Tạ Lãm cầm lấy tay nàng.

Không gian kiều diễm được màn giường bao bọc giờ phút này tựa như lồng giam.

Tay Phùng Gia Ấu run rẩy, nỗi sợ hãi không tên khiến nàng gạt hắn ra, bò vào trong góc co rúm người: “Ngươi đừng chạm vào ta!”


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x