Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 25

CHƯƠNG 25 – TÌM ĐỒNG MINH

Bị nàng gạt ra, bàn tay Tạ Lãm cứng đờ giữa không trung.   

Hắn đã nói điều gì không nên nói sao?

Nàng cứ trêu chọc mãi khiến hắn nôn nao muốn giải thích về lòng trung thành mà hắn tôn thờ.

Hay hắn đã mạo phạm nàng?

Nhưng đây đâu phải lần đầu hắn nắm tay nàng.

“Tại ta nói cần thêm thời gian nên nàng cảm thấy lòng ta vẫn không thích nàng sao?” Trừ điều này ra, Tạ Lãm không tìm ra nguyên nhân nào khác khiến nàng đột nhiên tức giận như vậy.

Hỏi xong hồi lâu vẫn không nghe đáp lại.

“Xem ra nàng không hiểu lời giải thích của ta.”

Mặc kệ hắn nói, Phùng Gia Ấu vẫn ôm rịt lấy mình, rúc vào trong góc, thậm chí không dám thở mạnh.

Sao lại thế này? Có khi nào mình suy luận sai rồi không? Nếu hắn đúng là vị thiếu trại chủ kia, mạo danh ẩn núp ở kinh thanh đã lâu, vì sao cuối cùng vẫn lựa chọn tới cửa cầu hôn? Cưới mình rồi chẳng phải càng dễ lộ thân phận hơn trước sao?

Không nghĩ ra.

Càng kéo tơ lột kén, xét lại hành vi cử chỉ của Tạ Lãm, Phùng Gia Ấu càng xác định là hắn. Nàng khiếp hãi, hệt như ngày cập kê bị Bùi Nghiên Chiêu ném vào khe núi đó.

Người này là ai, chính là thủ lĩnh cường đạo nổi danh trên sa mạc Tây Bắc! Không ai trong vô số hãn phỉ chiếm cứ tuyến đường thông thương với Tây Vực có thể vượt qua hắn.

Lúc trước Phùng Gia Ấu thấy chẳng có gì đáng sợ khi đàm luận về hắn. Bởi vì nàng đang cách rất xa. Hiện tại không rõ hắn mang theo ý đồ gì đến ẩn nấp bên cạnh nàng, còn có quan hệ thân mật ngủ cùng giường với nàng thế này. Nàng tựa như đang đi trên dây mỏng băng qua vực sâu, một khi sơ sẩy để lộ sẽ lập tức tan xương nát thịt.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Roạt một tiếng, rèm bị Tạ Lãm vén sang bên, ánh trăng mờ ảo lần nữa tràn vào giường, Phùng Gia Ấu đột nhiên không còn chỗ nào để trốn.

Biết Tạ Lãm sẽ quan sát mình, Phùng Gia Ấu vội vùi mặt giữa hai cánh tay, không dám để lộ ra nàng đang sợ hãi.

Nhưng cánh tay đặt trên đầu gối của nàng bất chợt bị Tạ Lãm nắm lấy, không cần dùng sức vẫn có thể kéo nàng ra khỏi góc giường. Nàng theo đà, ngã nhào vào vòng tay hắn.

Phùng Gia Ấu chưa kịp phản ứng, Tạ Lãm dùng một tay ôm nàng như ôm một đứa trẻ, chân trần bước xuống giường, đi đến bên bàn. Cánh tay còn lại quét toàn bộ đồ vật trên bàn rơi xuống đất, làm vang lên một loạt tiếng loảng xoảng.

Phùng Gia Ấu được đặt ngồi trên bàn, đối mắt với hắn.

Nàng chợt nhớ đến câu trêu chọc của mình khi trước “Sợ giường sập thì không phải cứ ở trên giường mới có thể…”

Chết mất thôi!

“Ngươi buông ta ra!” Nãng giãy giụa theo bản năng, nhưng sức lực chẳng khác nào con kiến rung cây.

Sợ hắn phát hiện nên nàng không dám phản kháng thái quá.

“Không phải ta không thích nàng đâu, thật đó, nếu có không thích thì cũng là nàng không thích ta thôi.” Tạ Lãm giữ chặt nàng không buông, tỉ mỉ dỗ dành, “Ta thường bị nói là kẻ cố chấp bướng bỉnh, ta vẫn luôn cảm thấy vậy chẳng có gì không tốt. Nhưng nếu nàng không thích, sau này ta sẽ để ý sửa đổi.”

Hắn nhẹ nhàng nói, dùng giọng dịu dàng nhất, mà Phùng Gia Ấu lại như con thỏ bị mãnh thú bóp chặt yết hầu, kinh hoàng rằng ngay khoảnh khắc kế tiếp sẽ bị xé xác lột da.

Nàng giằng khỏi tay hắn, run rẩy cầu xin: “Chàng mau buông tay, ta không thở được, sắp bị chàng bóp chết rồi.”

Tạ Lãm không nghe, hắn rất rõ ràng mình dùng bao nhiêu lực, đã cân nhắc vừa đủ.

Cảm nhận Phùng Gia Ấu đang run rẩy, nghĩ nàng lạnh, Tạ Lãm càng ôm chặt hơn: “Sửa ngay bây giờ.”

Ban đầu hắn quyết định tối nay sẽ trở thành phu thê thật sự với nàng chủ yếu là vì không muốn nàng tiếp tục nghĩ nhiều về chuyện này. Nhanh chóng nhập vai làm trượng phu cũng tốt. Nhưng lúc này, khi ôm thê tử thơm tho mềm mại của mình trong vòng tay, hắn như bị cuốn vào cơn mê muội. 

Phùng Gia Ấu bị khí chất cường ngạnh tỏa ra từ hắn vây lấy, nàng cảm nhận được nhịp tim đập mãnh liệt và hỗn loạn của hắn. Đang hoảng loạn, trong đầu bỗng dưng dần dần sáng tỏ. 

Hắn không đến mức mê đắm nàng nhưng rõ ràng đã nảy sinh chút tình cảm. Nếu không đã không để lộ rõ ràng đến mức khiến nàng phát hiện được. Còn vì sự “trung thành” hắn tôn thờ mà nhẫn nại không chạm vào nàng, có thể thấy hắn là người có nguyên tắc riêng.

Có lẽ sẽ không giết nàng vì một lời không hợp .

“Chàng không cần sửa, cứ là chính mình thôi.” Phùng Gia Ấu tạm thời gắng bình tĩnh để dỗ hắn, “Vừa rồi không phải ta giận đâu, chỉ là cảm thấy không khỏe thôi. Có lẽ vì tối hôm qua đuổi theo chàng ngoài sân, bị trúng gió nên giờ đau đầu choáng váng.”

Nghe nàng nói vậy, Tạ Lãm gần như lập tức buông nàng ra, lui về sau nửa bước, giơ tay sờ trán nàng.

Độ ấm vẫn bình thường, Phùng Gia Ấu kiều diễm ôm ngực: “Ngực cũng khó chịu, không thở nổi.”

“Sao nàng không nói sớm?” Thảo nào cứ run rẩy như thế, Tạ Lãm gấp gáp ôm nàng về lại giường, nhét vào chăn.

Phùng Gia Ấu xoay người đưa lưng về phía hắn, thều thào: “Chàng bảo San Hô mời Lý đại phu đến đây đi.”

Vị Lý đại phu này ưa chuyện bé xé to.

Tạ Lãm vốn định gọi Tùng Yên đến, do dự một hồi vẫn làm theo lời nàng.

Lý đại phu chạy đến bắt mạch, nghe nàng nói nghiêm trọng bèn hùa theo, kê một loạt thuốc bổ đắt tiền.

Nhốn nháo náo loạn mãi cho đến giờ Tý, Phùng Gia Ấu uống thuốc xong tiếp tục nằm. Lợi dụng lý do thân thể không khỏe, nàng nằm ngay giữa giường, không chừa chỗ cho Tạ Lãm.

Hắn bèn ngồi ở cuối giường, cứ thế dựa vào vách giường mà ngủ.

Cả đêm thao thức, Phùng Gia Ấu mở mắt nhìn hắn vài lần. Có lẽ trước kia hắn không nói dối, bởi vì từ nhỏ nhà nghèo nên hắn ngủ được ở bất kỳ đâu. Hắn ngủ không sâu, chỉ cần Phùng Gia Ấu cử động nhẹ, hắn lập tức tỉnh lại, cẩn thận đưa tay thăm dò trán nàng vài lần.

Phùng Gia Ấu lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ suốt đêm.

Mặc kệ hắn đến kinh thành vì mưu đồ gì, hẳn không hề có ác ý với nàng. Người Thẩm Thời Hành nói luôn âm thầm giúp đỡ nàng đoán chừng chính là hắn. Thái độ của hắn đối với nàng trước đây không liên quan gì đến ái mộ. Quyết định cưới nàng có lẽ vì Xích Lưu Kim, hắn cần phải ở bên cạnh nàng. 

Nhưng dù xuất phát từ nguyên nhân gì, Phùng Gia Ấu không dám nhận ân tình này. Bởi hắn không chỉ là cường đạo đơn thuần mà đã mấp mé cái danh “phản tặc”. Một khi dính dáng đến tội danh này thì chính là trọng tội tru di cửu tộc.

Khi thân phận hắn bại lộ, Phùng Gia Ấu chẳng thể nào giải thích cho thông, toàn tộc Phùng thị và Giang gia của mẫu thân nàng đều đi đời.

Nghĩ đến đây, Phùng Gia Ấu dần dần chuyển từ sợ hãi sang lo lắng bất an, còn phảng phất chút buồn bã ảm đạm.

Làm thế nào cho phải đây?

*

Sáng hôm sau, khi San Hô gõ cử, Phùng Gia Ấu mới giả vờ tỉnh lại.

“Nàng sao rồi? Khỏe hơn chưa?” Tạ Lãm đứng dậy ra mở cửa.

“Ừm.” Phùng Gia Ấu ậm ừ.

San Hô chào “Cô gia!”, rồi đi thẳng vào gian trong: “Tiểu thư, đêm qua Đại Lý Tự xảy ra chuyện lớn, có một đám cao thủ đột nhập vào nhà lao cướp nghi phạm đang bị giam bên trong!”

“Cái gì?” Phùng Gia Ấu tỏ vẻ kinh hoảng nhưng trong lòng chẳng hề kinh ngạc.

Nàng ngồi trên giường, liếc mắt nhìn Tạ Lãm vừa vươn vai vừa đi đến bên bàn trà.

Tạ Lãm cảm nhận đươc ánh mắt nàng liền quay đầu: “Chẳng phải ta đã sớm đoán được rồi sao?”

Phùng Gia Ấu nhìn đi chỗ khác.

San Hô nói: “Đám người kia đánh vào Đại Lý Tự hệt như vào chốn không người, nhưng may mắn không gây ra thương vong.” Biểu cảm không tin nổi, “Dưới chân thiên tử mà đạo tặc dám càn rỡ như vậy, ngay cả Thẩm chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti cũng bị kinh động, đích thân xuất mã, dẫn người ra thành truy bắt.”

Phùng Gia Ấu: “Bắt được không?”

San Hô gật đầu: “Bắt được ạ, đã trả lại nghi phạm cho Đại Lý Tự rồi, toàn bộ đám người cướp ngục đã bị Thẩm chỉ huy sứ tống vào Ngục Tối.”

Phùng Gia Ấu lại liếc nhìn Tạ Lãm, phát hiện hắn đang nhàn nhã uống nước. Cướp ngục thất bại mà hắn chẳng phản ứng gì. Người này thường xuyên vênh váo, chẳng phải người vui buồn không lộ sắc mặt, cho nên nhất định là đã có hậu chiêu.

San Hô tiếp tục nói: “Việc này gây ra náo động rất lớn, hiện giờ đã truyền khắp phố rồi ạ. Cái người bị Đại Lý Tự bắt giam kia đích thực là thiếu trại chủ Mười Tám Trại thành Hắc Thủy, Tạ Tiểu Sơn.”

“Khụ…” Tạ Lãm đang uống trà suýt thì bị sặc chết.

Lão quỷ Thẩm Khâu này giở trò khỉ, bị Huyền Ảnh Ti bắt sống đã đủ mất mặt, còn dám lôi cả nhũ danh của hắn ra?

Chờ đó!

Phùng Gia Ấu nghĩ thầm, hóa ra hắn cũng mang họ Tạ?

Nàng lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo trang điểm. Suốt hai đêm không ngủ, dưới mắt đã có quầng thâm, cộng thêm cảm xúc bất an khiến sắc mặt càng kém.

Tạ Lãm thấy nàng mặc nam trang: “Nàng thế này mà còn muốn ra ngoài?”

Phùng Gia Ấu kinh ngạc nhìn hắn: “Mấy chục năm qua Đại Lý Tự lần đầu tiên bị cướp, Thôi Thiếu khanh chắc chắn triệu tập mọi người tới sả giận. Huynh là Ti trực mà giờ vẫn chưa đi, muốn đến sau để chịu mắng một mình à?”

“Nàng vẫn còn bệnh mà.” Tạ Lãm đâu thèm quan tâm Thôi Thiếu khanh mắng hay không, bịt lỗ tai là được, hắn cũng không có ý định thăng quan dưới quyền ông ta nên chẳng thèm để ý.

“Ta không sao.” Phùng Gia Ấu đứng dậy vịn cánh tay hắn, vẫn đối xử hệt như trước đây nhưng trong đáy mắt đã thiếu mất ý cười.

Tạ Lãm biết không khuyên được nên đành thay quan phục ra cửa.

Phùng Gia Ấu im lặng suốt đường đi, dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Tạ Lãm cố ý đến gần nàng cũng không ngả đầu tựa vào vai hắn.

Tạ Lãm mơ hồ cảm thấy điều khác lạ, từ sáng đến giờ nàng trở nên lãnh đạm, song cho rằng nguyên nhân vì nàng bị bệnh nên cũng không nghĩ nhiều.

*

Đến Đại Lý Tự, hệt như lời Phùng Gia Ấu, toàn bộ quan viên đều bị Thôi Thiếu khanh gọi đến phòng nghị sự.

Phùng Gia Ấu đưa Tạ Lãm đến tận cửa phòng, rồi đứng gần đó chờ Thôi Thiếu khanh thượng triều trở về, hỏi mượn eo bài của ông. Nàng muốn gặp Tạ Lâm Khê.

Tạ Lâm Khê vừa bị cướp, không có eo bài của Thôi Thiếu khanh, nàng chắc chắn không vào gặp được.

“Con nghi ngờ có ẩn tình gì sao?” Thôi Thiếu khanh vừa bị đồng liêu châm chọc trên triều, lúc này mặt mày cau có tối sầm.

“Con vẫn chưa chắc chắn.” Hiện giờ Phùng Gia Ấu không dám để lộ chút gì, “Gặp Tạ Lâm Khê rồi xem sao ạ.”

Thôi Thiếu khanh chứng kiến nàng trưởng thành nhưng chưa từng thấy nàng thận trọng quá mức thế này, không còn chút tươi cười nào. Suy nghĩ một lúc, ông tháo eo bài đưa cho nàng.

Phùng Gia Ấu nhận bằng hai tay, lại hỏi: “Thôi thúc thúc, nếu đã xác định Tạ Lâm Khê là thiếu trại chủ, vậy tiếp theo sẽ thế nào?”

“Hắn không phải cường đạo đơn thuần, lý ra phải giao cho Binh Bộ, nhưng hịch văn Nội Các ban ra vẫn khăng khăng là cường đạo, nhất quyết ấn vào đầu Đại Lý Tự chúng ta.”

Nhắc tới Thôi Thiếu khanh lại rầu rĩ: “Còn phải xem vị đại trại chủ kia nói thế nào nữa. Trên triều hiện giờ chia thành hai phái, phái chủ chiến muốn trực tiếp xuất binh đánh Mười Tám Trại. Bởi vì Tạ Tiểu Sơn này là trụ cột của Mười Tám Trại hiện giờ, chém hắn ngay trước chiến tuyến sẽ khiến sĩ khí Mười Tám Trại hao tổn. Đây là cơ hội tốt thu phục thành Hắc Thủy, đoạt lại quyền khống chế Tây Bắc.”

Phùng Gia Ấu hiểu, còn lại là phái chủ hòa, chủ trương chiêu an. Hơn nữa, chắc hẳn có rất nhiều người ủng hộ chiêu an. Trận loạn Nam Cương Vương hai mươi năm trước đã giết chết quá nhiều tướng giỏi của Đại Ngụy, triều đình tổn hại nặng nề đến giờ vẫn chưa hồi phục.

Thôi Thiếu khanh nói: “Ta không nhìn ra, nhưng chính miệng Thẩm chỉ huy sứ đã khẳng định người này là cao thủ thượng thừa. Vì bị nội thương nghiêm trọng nên y mới thúc thủ chịu trói. Con đi gặp phải cẩn thận đó.”

Phùng Gia Ấu khom người: “Vâng.”

Chờ Thôi Thiếu khanh bước vào phòng nghị sự, nhân lúc Tạ Lãm bị kẹt bên trong hồi lâu, Phùng Gia Ấu gần như chạy đến nhà lao.

Sau vụ cướp ngục, thân phận của Tạ Lâm Khê được xác nhận, y được đưa đến nhà lao khác.

Nhà lao ngầm dưới đất, và chỉ nhốt một mình y.

Phùng Gia Ấu cầm eo bài đi vào dễ dàng. Khi lần nữa nhìn thấy Tạ Lâm Khê, y đang ngồi dựa lưng vào tường, cổ tay và chân đều bị xích, tiều tụy hơn trước rất nhiều.

Tạ Lâm Khê ngẩng đầu thấy nàng, thoáng kinh ngạc: “Tạ phu nhân?”

Phùng Gia Ấu nghe được mấy chữ “Tạ phu nhân”, trong lòng vô cùng phức tạp, nàng gọi: “Tạ công tử.”

Kế đó thận trọng liếc ra ngoài như muốn xem có ai đang nghe lén không, rồi ngàng ngồi xổm xuống như đạo tặc, hạ giọng nói: “Tạ Lãm, phu quân bảo ta tới chuyển lời cho huynh…”

Vừa nói nàng vừa chăm chú quan sát biểu cảm của Tạ Lâm Khê, lúc nghe thấy “Tạ Lãm” hắn quả thực lộ vẻ kinh ngạc.

Tạ Lâm Khê hỏi: “Hắn nói với cô cả rồi?”

Hy vọng mà Phùng Gia Ấu cố giữ suốt đường tới đây hoàn toàn tan biến.

Đồng tử Tạ Lâm Khê chợt co chặt: “Cô lừa ta.”

Phùng Gia Ấu xoa trán: “Hắn mạo danh thay thế huynh, huynh còn nhận tội thay hắn, rốt cuộc huynh bị hắn  nắm giữ nhược điểm gì?”

Tạ Lâm Khê kéo xiềng xích đứng lên: “Tạ phu nhân, không có chuyện mạo danh thay thế nào cả, hắn thật sự là Tạ Lãm.”

Phùng Gia Ấu: “Huynh không nói thật, ta làm sao giúp huynh được?”

Tạ Lâm Khê hỏi: “Tạ phu nhân biết được bao nhiêu?”

Phùng Gia Ấu không đáp mà hỏi lại: “Người nhà huynh bị bắt sao?”

Tạ Lâm Khê không trả lời, nhìn gương mặt tiều tụy rõ ràng của Phùng Gia Ấu, hồi lâu sau mới nói: “Tạ phu nhân phiền muộn là vì nhận ra mình đã nhận sai người, gả nhầm người sao?”

Nhận sai người là thật, nhưng đối với Phùng Gia Ấu mà nói, nàng chưa từng tự hỏi có phải gả nhầm người rồi không, chỉ biết rằng không thể gả, cũng không dám gả.

Tạ Lâm Khê nhìn nàng giấu vẻ sầu muộn sau hàng mi dài: “Cô cố tình chạy tới đây cứu ta?”

Phùng Gia Ấu muốn biết tất cả mọi chuyện, càng muốn biết mục đích của Tạ Lãm là gì khi phái người cướp ngục, chứng minh thân phận của Tạ Lâm Khê. Nàng sợ nếu hắn làm chuyện phản nghịch, cả gia tộc của nàng coi như xong đời.

Phùng Gia Ấu đang định trả lời thì Tạ Lâm Khê kéo lê xích sắt tới gần nàng: “Cô cả đêm không ngủ là vì lo lắng cho ta sao?”

Phùng Gia Ấu nhíu mày, lui về sau một bước, cách song sắt nhìn hắn. Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ đó nhưng trong mắt dường như dâng lên chút ý cười.

“Cô đoán được rồi à?” Tạ Lâm Khê đột ngột đổi đề tài, “Cũng bình thường, hắn là người ưa đơn đả độc đấu, không dễ dàng tin tưởng ai, nhưng một khi đã chấp nhận cô ắt sẽ gỡ xuống phòng bị. Ta đã sớm đoán ra sau khi thành hôn với cô, chẳng bao lâu hắn sẽ bị lộ, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cô thông minh hơn tưởng tượng của ta đấy.”

“Hình như huynh rất hiểu hắn?” Phùng Gia Ấu hỏi.

“Đương nhiên. Bọn ta trùng tên trùng họ, từ khi biết nhau lúc mười bốn tuổi đến giờ, mỗi năm đều gặp nhau, tình cảm rất tốt.” Tạ Lâm Khê tiến thêm một bước, “Yên tâm, chuyện không phức tạp giống cô nghĩ đâu, hắn đến kinh thành chỉ vì muốn vào Kho Tư Liệu điều tra vụ án gia tộc hắn bị lưu đày. Đúng lúc đó ta nhận được công văn của Lại Bộ nên để hắn thay ta vào Đại Lý Tự.”

Nghe y nói nhẹ nhàng thong dong như vậy, ngực Phùng Gia Ấu bắt đầu nhói lên: “Vậy tại sao hắn tới cầu hôn ta?”

Phùng Gia Ấu nảy sinh tâm tư muốn trưởng thành cùng mầm non, hi vọng đối phương có thể giúp nàng thực hiện lý tưởng cải cách pháp chế. Song nàng có tự trọng của mình, muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên và không có ý cưỡng ép trói buộc. Đêm trước hắn khăng khăng nói không cưới, nàng đã hết hi vọng, ai ngờ sáng hôm sau hắn lại chủ động đến cầu hôn. Vậy không thể đổ lỗi hoàn toàn do nàng được, rõ ràng hắn đã chọn nàng trước!

Tạ Lâm Khê thoáng do dự: “Việc này không do ta, là lệnh tôn. Chính ông ấy cầu xin Tạ Lãm cưới cô.”

Ngón tay Phùng Gia Ấu khẽ run: “Phụ thân ta?”

“Năm đó lệnh tôn không mất tích, mà đi thành Hắc Thủy.” Tạ Lâm Khê kể hết mọi chuyện.

Phùng Gia Ấu chăm chú lắng nghe, vô cùng khiếp sợ, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh tên trộm trong thư lâu. Thảo nào trông ông ta chỗ nào cũng kỳ quái, thì ra là cha nàng. 

“Chuyện đại khái là vậy.” Tạ Lâm Khê trật tự rõ ràng nói xong, nhìn nàng, “Lệnh tôn muốn dùng Tạ Tiểu Sơn bảo vệ cô, cũng muốn dùng cô từ từ chiêu an Tạ Tiểu Sơn.”

“Ông ấy điên rồi!” Phùng Gia Ấu liên tục lắc đầu, không tin nổi Phùng Hiếu An lại điên thành như vậy.

Thân phận của Tạ Lãm là gì chứ, nửa bước nữa thôi là thành phản tặc. Nếu nàng bị hại thì chỉ một mình nàng chết, nhưng dính líu đến hắn thì chính là tru di cửu tộc!

“Không muốn dính líu cũng vô dụng.” Tạ Lâm Khê nhẹ thở dài, “Cha cô hiện giờ là nhị trại chủ Mười Tám Trại. Cô đoán thử xem, một khi cha con họ Tạ tự lập, cửu tộc của cô sẽ thế nào?”

Phùng Gia Ấu hơi choáng không đứng vững, nàng vịn lấy song sắt: “Thảo nàng ông ta trốn tránh ta.”

Xem ra mối ác cảm từ nhỏ của nàng với cha mình không phải là bất hiếu. Ông ấy đúng là người ích kỷ, chẳng những cướp đi người mẹ nàng yêu quý, hiện giờ còn dẫn tai họa ngập đầu đến cho nàng.

Tạ Lâm Khê nhìn nàng với ánh mắt thương hại: “Đáng tiếc, lẩn trốn cũng vô dụng thôi, ông ta và Thẩm Khâu đã sớm bị lão sư của ta theo dõi, không thoát được đâu.”

Phùng Gia Ấu thoắt cái nhìn y chằm chằm, sớm đã cảm thấy y là lạ rồi.

Lão sư?

Có người đứng sau lưng y?

“Phùng tiểu thư là người thông minh hiếm có, ta không ngại nói thật cho cô biết. Từ năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy lệnh tôn dẫn Tạ Tiểu Sơn đến Thục du ngoạn, ta đã biết bọn họ là chính là cơ hội để ta một bước lên trời.” Tạ Lâm Khê lúc này đã đứng trước song sắt, chỉ cách Phùng Gia Ấu nửa bước.

Phùng Gia Ấu chẳng còn thấy vẻ ẩn nhẫn ban nãy trên mặt y nữa, trong mắt y tràn đầy phấn khích.

Tạ Lâm Khê nói: “Sáu năm trời, ta từ bỏ khảo thí hai lần chính là để lấy được tín nhiệm của bọn họ. Đặc biệt là người cha thận trọng kia của cô, ta tự làm tay phải của mình bị thương mới khiến ông ta thật sự tin tưởng ta không thích triều đình, chán ghét làm quan. Ta gian nan đánh đổi rất nhiều chính là chờ cơ hội như ngày hôm nay.”

Phùng Gia Ấu thẳng lưng: “Ngươi muốn lấy thân phận thiếu trại chủ của Tạ Lãm để làm gì?”

Tạ Lâm Khê không đáp chỉ hỏi: “Phùng tiểu thư, ta nghe nghĩa đệ nói cô suốt ngày cho rằng hắn sau này có thể vào Nội Các, quan cư nhất phẩm?”

Phùng Gia Ấu không nói.

Tạ Lâm Khê mỉm cười nhìn nàng: “Tạ mỗ không có gì báo đáp ân tri ngộ này của Phùng tiểu thư, nhưng sau này chỉ cần cô bằng lòng đứng bên cạnh ta, đến lúc cần thiết ta sẽ làm chứng cho cô, dùng thế lực sau lưng ta tách cô ra khỏi Phùng Hiếu An và Tạ Tiểu Sơn, bảo vệ gia tộc cô bình an. Không biết ý cô thế nào?”

Mặt Phùng Gia Ấu không biểu cảm, nhìn y từ từ đưa tay về phía nàng chờ đợi cánh tay đồng minh. Trên cổ tay y thấp thoáng dấu vết của những vết thương nứt toác khủng khiếp khi xưa.

Đây chính là người có quan cư nhất phẩm trong giấc mơ của nàng. Nàng tự hỏi, nếu y thật là người có tâm tư sâu xa như vậy, sao dễ dàng đề nghị nàng làm đồng minh thế này?

Bịp bợm.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x