Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 26

CHƯƠNG 26 – DUYÊN TRỜI TÁC HỢP

Phùng Gia Ấu khoanh tay, lạnh lùng nhìn y: “Nếu ta gia nhập phe của Tạ công tử, vậy công tử yêu cầu ta làm gì?”

Tạ Lâm Khê thản nhiên nói: “Hiện giờ không cần làm gì, nếu cần ta sẽ nhờ cô tương trợ.”

“Nghe có vẻ như một cuộc mua bán rất có lời.” Phùng Gia Ấu nâng tay, nhẹ nhàng xoa cằm, dường như đang suy tư, “Nhưng mà, ta không thích cảm giác giao tính mệnh cửu tộc nhà mình vào tay người khác chút nào, suốt ngày phải lo lắng đề phòng, ngủ không yên giấc…”

Tạ Lâm Khê không nói gì, như thể cho nàng thời gian suy xét.

Ánh mắt Phùng Gia Ấu bất chợt ngưng trọng: “Để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất là ta trực tiếp giết Tạ Tiểu Sơn đi! Hắn là trụ cột của Mười Tám Trại, hắn chết rồi thì không cần lo lắng Mười Tám Trại tạo phản nữa. Cha ta nhầm đường lạc lối, chỉ trở thành quân làm loạn mà thôi, không liên lụy đến cửu tộc của ta.”

“Giết hắn sao?” Tạ Lâm Khê như nghe chuyện cười, “Cô có biết từ nhỏ hắn đã trải qua trăm trận chiến, dù cô ra tay trong lúc hắn đang ngủ, thân thể hắn vẫn sẽ phản kháng theo thói quen, kết quả là cô sẽ bỏ mạng.”

“Thì ra là thế.” Phùng Gia Ấu tiếp tục suy tư, “Vậy nhân lúc hắn ý loạn tình mê…”

Tạ Lâm Khê lắc đầu: “Cô vẫn đánh giá hắn quá thấp.”

“Có cách rồi!” Phùng Gia Ấu nhướng đôi mày đẹp, tràn đầy tự tin nói, “Ta sẽ nhằm vào lúc hắn tỉnh táo nhất, nói với hắn rằng giữa phu thê quan trọng nhất là “tin tưởng” và ta muốn thử xem hắn có tin ta không. Sau đó ta bảo hắn đứng im không được cử động, ta sẽ lấy miêu đao mà hắn tặng ta, thanh đao hắn quen dùng nhất, đâm vào tim hắn… Không phải ngươi hiểu hắn lắm sao, ngươi cảm thấy ta có thể thành công lấy mạng hắn không?”

Hỏi xong, Phùng Gia Ấu ung dung nhìn Tạ Lâm Khê.

Nét cười trên mặt Tạ Lâm Khê dần thu lại, ánh mắt nhìn nàng dần hiện ra địch ý.

Phùng Gia Ấu hơi hếch cằm, chậm rãi nhìn thẳng vào y.

Ánh mắt hai người đối nhau một hồi, tựa hồ Tạ Lâm Khê bại trận, y khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, mỉm cười nói: “Xem ra ta vẫn còn quá tự phụ, lệnh tôn từng nhắc nhở ta, đối với thẩm vấn nghi phạm, cô cũng đã kinh qua trăm trận.”

Phùng Gia Ấu cười lạnh: “Sao vậy, không giả vờ được nữa à?”

Tạ Lâm Khê nhìn thẳng vào nàng: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi đệ muội câu hỏi vừa rồi, nếu lời ta nói ban nãy là thật, muội sẽ chọn thế nào?”

Phùng Gia Ấu tránh ánh mắt hắn: “Giả thiết này của ngươi vô nghĩa.”

Lòng nàng không muốn nghĩ đến, đó thật sự là câu hỏi khó.

Tạ Lâm Khê lẳng lặng quan sát biểu cảm của  nàng, rũ mắt, cũng không gặng hỏi thêm: “Đệ muội, chẳng biết ta sơ hở chỗ nào?”

“Theo lẽ thường, nếu ngươi thật sự cứng rắn và có dã tâm như ngươi nói, sẽ không dễ dàng tiết lộ con át chủ bài cho ta.”

“Vì Tạ mỗ nhận được ưu ái của Phùng tiểu thư nên động tâm…”

“Ánh mắt ngươi nhìn ta không có tình yêu.” Rất khó che giấu yêu hận trong ánh mắt, Phùng Gia Ấu liếc mắt nhìn hắn, “Ban đầu ta không chắc chắn lắm nhưng sau khi ngươi nghe ta nói sẽ dùng kế một đao đâm chết Tạ Tiểu Sơn, ánh mắt ngươi không thể khống chế được cảm xúc hoảng sợ và phẫn nộ, nhờ đó ta xác định ngươi đang lừa ta.”

Tạ Lâm Khê xoa xoa xiềng xích trên tay: “Ta hi vọng đệ muội cũng chỉ lừa ta thôi, chưa từng thật sự có ý niệm đó.”

Phùng Gia Ấu không cần giải thích với y, hỏi: “Cha ta vẫn định tiếp tục trốn tránh ta?”

Nếu Tạ Lâm Khê chỉ muốn thử nàng, sẽ không giải thích kỹ càng như vậy. Đặc biệt khi kể đến đoạn cha nàng đi thành Hắc Thủy, tựa như y từng tận mắt chứng kiến vậy.

Xem ra cha nàng cũng biết, sau khi thành hôn, Tạ Lãm không lừa nàng được mấy ngày, đoán được nàng sẽ đến tìm Tạ Lâm Khê nên nhờ y kể lại chi tiết cho nàng từ đầu đến cuối.

Mặc kệ người khác nghĩ về Phùng Hiếu An thế nào, trong mắt nàng, ông ta chính là tên khốn ích kỷ, vô tình và hèn nhát.

“Cho ta biết Phùng Hiếu An đang ở đâu.” Phùng Gia Ấu cần phải giáp mặt mắng ông ta một trận mới có thể hả giận.

“Ta không biết.” Tạ Lâm Khê lắc đầu.

Phùng Gia Ấu “ừm” một tiếng: “Vậy ta cũng chẳng có việc gì làm, sẽ kéo phu quân đi luyện đao, thử xem rốt cuộc hắn có thể tránh được không, da hắn chung quy dày bao nhiêu.”

Tạ Lâm Khê nhắm mắt lại hít sâu một hơi: “Lệnh tôn hiện giờ hẳn đang ở Sanh Tiêu Lâu, thành nam.”

“Đa tạ.” Phùng Gia Ấu cất bước đi ngay.

Tạ Lâm Khê gọi nàng: “Muội chờ nghĩa đệ cùng đi sẽ tốt hơn.”

“Không cần các người quan tâm.” Nàng không cảm kích.

“Phùng Gia Ấu.” Tạ Lâm Khê bỗng gọi thẳng tên nàng.

Phùng Gia Ấu dừng bước quay đầu: “Còn gì chỉ giáo chăng?”

Tạ Lâm Khê hơi cụp mi, chắp tay với nàng: “Nghĩa đệ ta tâm địa thiện lương, trọng tình trọng nghĩa, thật sự là người rất tốt. Nhưng từ khi mười ba tuổi đến nay, Tây Bắc chưa từng có ai đánh bại được hắn. Trừ lần ngũ sư phụ bị Bắc Nhung sát hại lúc hắn còn nhỏ, hắn chưa bao giờ thực sự trải qua suy sụp, tính tình khó tránh khỏi cuồng vọng, không biết trời cao đất dày. Mong cô sau này khoan dung nhiều hơn.”

Phùng Gia Ấu không tỏ thái độ.

Tạ Lâm Khê cúi mình thật thấp với nàng: “Quá cứng sẽ dễ gãy, ta vẫn luôn rất lo lắng… Nói chung, làm phiền đệ muội phải nhọc lòng rồi.”

Phùng Gia Ấu không hứa hẹn, rời khỏi địa lao.

Ra khỏi lòng đất, bị ánh mặt trời làm chói mắt, nàng dừng lại, giơ tay lên ngang mày để che chắn cho đôi mắt. Nàng bình tĩnh lại, hồi tưởng từng câu từng chữ đã nói với Tạ Lâm Khê. Đây là thói quen của nàng, mỗi lần ra khỏi địa lao sau khi thẩm vấn phạm nhân, nàng đều ôn lại toàn bộ trong đầu một lần để tránh bỏ sót những chi tiết không được chú ý.

Sau khi nhớ lại toàn bộ, quả nhiên nàng phát hiện được một chi tiết ý vị sâu xa. Càng nghĩ càng khiến nàng sởn tóc gáy!

Không đúng!

Phùng Gia Ấu chạy xuống địa lao lần nữa, hấp hấp đến nỗi trán rịn một lớp mồ hôi. 

Tay nàng nắm lấy song sắt: “Tạ Lâm Khê, ta hỏi một chuyện, ngươi trả lời thành thật!”

Tạ Lâm Khê: “Ừ.”

Phùng Gia Ấu hỏi: “Khi nãy lúc ngươi lừa ta đã từng nói, Tạ Lãm nói với ngươi, ta cho rằng hắn sau này sẽ quan cư nhất phẩm? Tạ Lãm đã thật sự nói như vậy sao?”

Tạ Lâm Khê thoáng giật mình, do dự chốc lát rồi đáp: “Nghĩa đệ chưa từng nói vậy, chỉ nói với ta rằng cô ký thác kỳ vọng cao vào hắn, cho rằng hắn là món hàng hiếm có lời.”

Phùng Gia Ấu nghiêm mặt khẽ trừng mắt: “Vậy đó là lời tùy tiện của ngươi thôi sao?”

Tạ Lâm Khê ngậm miệng không đáp, cũng không nhìn nàng.

Phùng Gia Ấu đã hiểu, nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng bảo mình phải bình tĩnh, lần nữa rời khỏi địa lao, sửa soạn đi tìm Phùng Hiếu An tính sổ.

*

Phùng Gia Ấu biết cưỡi ngựa. Lúc còn nhỏ, khi gia gia mời người huấn luyện Bùi Nghiên Chiêu, nàng hay ở bên cạnh quan sát, trừ đao thương kiếm kích, nàng đều học theo  những món mình cảm thấy hứng thú. Khi nàng không lĩnh ngộ được, Bùi Nghiên Chiêu không ngại phiền âm thầm chỉ dẫn cho đến khi nàng học được mới thôi.

Sợ Phùng Hiếu An chạy mất, ra khỏi Đại Lý Tự, Phùng Gia Ấu giục ngựa chạy thẳng đến thành nam.

Sanh Tiêu Lâu mà Tạ Lâm Khê nói đến là một nhạc phường, chỉ mở cửa đón khách vào lúc lên đèn.

Phùng Gia Ấu tới nơi, xuống ngựa, tiến lên gõ cửa.

Đứa hầu nhỏ mở hé cửa, vừa ngáp vừa nhìn nàng: “Tiểu công tử, mời ngài đến tối hãy quay lại.”

Phùng Gia Ấu đưa cho nó một túi tiền nặng trĩu.

Đứa hầu vừa cầm lấy thì hai mắt tỏa sáng, ngay sau đó rầu rĩ trả lại cho nàng: “Hôm nay thật sự không được, bà chủ đã dặn dò…”

Phùng Gia Ấu hạ giọng: “Tiền này mua ngươi té ngã, la lớn một chút!”

Nói xong lập tức giơ tay đẩy nó.

Người nàng không khỏe nên cũng chẳng có mấy sức lực, đứa hầu lại như bị gã lực lưỡng đạp một cước. Nó ngã xuống đất xong còn lăn hai vòng, kêu lên đau đớn: “Công tử, ngài không thể xông vào được…”

Cửa rộng mở, Phùng Gia Ấu bước vào đại sảnh trang trí đẹp mắt, đảo mắt nhìn khắp các loại nhạc cụ bày biện chung quanh. 

Tiếng kêu của đứa hầu nhỏ đánh thức người trong lâu, mấy khung cửa sổ ở lầu trên mở ra, không ít ánh mắt tụ lại trên đỉnh đầu nàng.

“Ui chao, tiểu công tử nhà ai, mới sáng sớm mà hỏa khí dữ thế?”

Phùng Gia Ấu ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trên lầu, trông lớn hơn nàng nhưng không nhìn ra tuổi thật, hẳn là bà chủ nơi này, Vạn Uyển.

Vạn Uyển vốn xuất hiện để trừng trị người tới, nhưng Phùng Gia Ấu vừa ngẩng đầu, Vạn Uyển dường như bị mê hoặc, nhìn nàng chằm chằm.

Sắc mặt Phùng Gia Ấu không chút thân thiện: “Chắc bà chủ Vạn đã biết ta là ai và ta tới tìm ai.”

Nhìn thấy ngoại hình của nàng, Vạn Uyển đương nhiên biết, từ trừng trị chuyển thành bị trị, ngượng ngùng xoay người rời khỏi cửa sổ.

Chốc lát quay trở lại: “Tiểu công tử, mời bên này.”

Phùng Gia Ấu đi lên lầu, theo Vạn Uyển đến trước một gian phòng.

Vạn Uyển đang định gõ cửa, lại thấy Phùng Gia Ấu nhấc chân, “ầm” một tiếng đá tung cửa phòng.

Vạn Uyển hết hồn. May mà đã biết nàng đến gặp phụ thân, bằng không nhìn cái khí thế này sẽ tưởng là đến bắt gian.

Phùng Gia Ấu đi vào, cửa phòng được Vạn Uyển đóng lại.

Phùng Gia Ấu nhìn Phùng Hiếu An bên trong phòng, hoàn hoàn khác với tưởng tượng của nàng, người trước mặt đã không còn bộ dáng lôi thôi như trước.

Ông đang nhàn nhã dựa vào cửa sổ, một tay cầm sách một tay cầm ly sứ. Mắt không mù, chân không thọt, tất cả đều là giả. Xem ra đều là ngụy trang để trà trộn vào Mười Tám Trại.

Lúc quay trở lại kinh thành vẫn giữ, bây giờ cởi bỏ ngụy trang, có ý gì đây?

Phùng Gia Ấu siết chặt nắm tay, cất tiếng trước: “Phùng Hiếu An!”

Phùng Hiếu An lắc lắc đầu: “Con sao không biết lớn nhỏ thế?”

Phùng Gia Ấu tức giận đến run rẩy: “Thì sao, chẳng lẽ ông còn muốn ta gọi ông một tiếng cha?”

Phùng Hiếu An nhìn nàng: “Dù con có thừa nhận hay không, có gọi hay không gọi, trước sau ta đều là cha con, cả đời này con và ta đều không thay đổi được.”

“Vậy ông nói ta nghe xem, trừ huyết thống ra, giữa ta và ông còn cái gì?” Lời Phùng Gia Ấu sắc bén như dao, “Ông đã từng dạy dỗ ta chưa, từng nuôi dưỡng ta chưa? Ngoại trừ mang tới tai họa cho ta, ông còn cho ta được cái gì?”

“Ta không cùng con lớn lên, nhưng con từ nhỏ đến lớn ăn ngon mặc đẹp, tiêu xài phung phí, chẳng phải đều là ta cho à?” Phùng Hiếu An cuộn tròn quyển sách trong tay, đặt bên môi, làm động tác “suỵt”, “Đừng nói là mẹ con cho, thập lí hồng trang mẹ con mang đến từ Giang gia đều là do ta bán mình đổi lấy.”

Ánh mắt Phùng Gia Ấu chấn động, thì ra ông ngoại cũng có phần trong Hội Đồng Minh? Đối với lý do thoái thác này của Phùng Hiếu An, nàng chẳng thể nào nghĩ được lời nào để phản bác.

Không hổ là kẻ mặt dày thiên hạ vô địch.

“Ta hỏi ông, Hội Đồng Minh gây ra bao nhiêu phiền toái như vậy chưa đủ, ông còn chạy đi làm nhị trại chủ Mười Tám Trại. Ông thật sự không sợ liên lụy Phùng gia tru di cửu tộc sao?”

“Vậy thì yên tâm.” Phùng Hiếu An thấy môi nàng trở nên trắng bệch, rót ly nước đưa đến tầm tay nàng, “Ta đến thành Hắc Thủy để làm mật thám, bình thường không liên lạc nhưng khi xảy ra xung đột thì sẽ là cái loại quay lưng phản bội. Liêu Thị lang Binh Bộ khi đó vẫn còn là Viên ngoại lang Binh Bộ có ghi lại công văn, hiện giờ đang cất trong kho bí mật của Binh Bộ.”

Phùng Gia Ấu thoáng giật mình, bỗng cười lạnh: “Xem ra ông cũng không quá điên.”

“Chú ý giọng điệu và lời nói của con.” Phiếu Hiếu An buồn cười, “Giống hệt như gia gia con dạy dỗ ta khi xưa.” 

Phùng Gia Ấu hờ hững nhìn ông đứng đó tươi cười không dứt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trái tim treo lơ lửng của nàng đã bình ổn trở lại. Phùng Hiếu An có công văn đặt sẵn ở Binh Bộ, dù thân phận của Tạ Lãm lộ ra ánh sáng, cửu tộc Phùng gia cũng không bị liên lụy.

Giọng Phùng Gia Ấu đã không còn bén nhọn như trước: “Nhưng ông vẫn muốn chiêu an Mười Tám Trại?”

Phùng Hiếu An đặt ly trong tay xuống: “Đáng tiếc Tiểu Sơn cái gì cũng chịu nghe ta, chỉ duy nhất chuyện đó lại thật sự kiên quyết. Hắn hoàn toàn không có cảm giác thân thuộc hay gắn bó với Đại Ngụy. Tiếp nhận chiêu an của Đại Ngụy đồng nghĩa với buộc hắn quỳ xuống trước Bắc Nhung, hắn thà chết cũng không chịu.”

Phùng Gia Ấu cả giận nói: “Tự ông khuyên không được cho nên đẩy ta ra, sao ông không dứt khoát để ta bị độc chết cho rồi?”

Phùng Hiếu An nói: “Đúng lúc tính mạng con nguy kịch, hắn lại tới kinh thành, quả thực duyên trời tác hợp. Ta chỉ quạt gió thêm củi mà thôi.”

Một tay Phùng Gia Ấu chỉ vào mình, một tay chỉ về hướng Đại Lý Tự, cơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ gà gật trong phòng nghị sự của Tạ Lãm: “Ông cảm thấy ta và hắn là duyên trời tác hợp sao?”

Trừ tướng mạo còn có vẻ xứng đôi, hai người có điểm nào giống nhau đâu?

“Huống chi, ở đâu ra cái gọi duyên trời tác hợp?”

Phùng Gia Ấu đột nhiên bật cười, cười bản thân ngốc hết chỗ nói: “Vừa rồi khi Tạ Lâm Khê thử ta, đã nói rằng Tạ Lãm nói ta nghĩ hắn sẽ trở thành quan cư nhất phẩm. Nhưng ta chưa hề nhắc đến bốn chữ “quan cư nhất phẩm” với Tạ Lãm!”

Ánh mắt Phùng Hiếu An chợt tập trung, chăm chú nhìn Phùng Gia Ấu, gương mặt đầy vẻ thưởng thức, vừa mong chờ nàng nói tiếp.

Phùng Gia Ấu nói: “Vụ án của Liêu Trinh Trinh và Tùy Anh đến nay vẫn chưa kết, là vì đoạn giữa có vấn đề.”

Hung thủ giết Liêu Trinh Trinh là tình lang của nàng ta. Tình lang kia thừa nhận giết người, thừa nhận đánh ngất xỉu Tùy Anh nhưng lại không thừa nhận đưa Tùy Anh đến quán trà. Quả thật, khiêng một người ra vào phủ Thị lang Binh Bộ được canh phòng nghiêm ngặt là rất khó.

Hơn nữa, trước kia Phùng Gia Ấu không hiểu vì sao hung thủ phải nhất quyết đưa Tùy Anh đi xa như vậy, đến gần trà lâu nơi Tùy Tư Nguyên đấu khúc, trong khi Tùy Anh có sản nghiệp khắp nơi.

“Là ông đúng không?” Phùng Gia Ấu chỉ Phùng Hiếu An, “Ông và cha Liêu Trinh Trinh là bạn thân từ lâu. Có lẽ khi đó ông đang ở ngay trong phủ Thị lang Binh Bộ, sau khi các người phát hiện Liêu Trinh Trinh đã chết, nhìn thấy Tùy Anh cũng ở đó, cho nên ông đưa Tùy Anh đến trà lâu, nơi gần Tùy Tư Nguyên nhất. Ông còn cố ý lưu lại nhiều manh mối để Huyền Ảnh Ti truy theo.”

“Sau đó ông quay về Phùng phủ. Khoảng thời gian đó, có lẽ vì dư độc Xích Lưu Kim, ta liên tục uể oải và buồn ngủ. Ông đã tới phòng ta, thấy ta ngủ liền bắt đầu kể chuyện vào tai ta, chuyện Liêu Trinh Trinh bị giết, chuyện Tùy Anh ở trà lâu, còn kể Tùy Tư Nguyên sẽ bị Huyền Ảnh Ti giết chết.”

Sau khi Phùng Gia Ấu tỉnh lại, phát hiện mọi chuyện đều có thật liền đến trà lâu, Tùy Tư Nguyên cũng nhanh chóng tới nơi.

Hết thảy đều hoàn mỹ.

“Ta thậm chí vừa vặn nhanh hơn Huyền Ảnh Ti một bước, bởi ông cũng có giao tình với chỉ huy sứ Thẩm Khâu.”

Tất cả những điều này chỉ nhằm một mục đích duy nhất, thuyết phục Phùng Gia Ấu tin tưởng nàng vừa trải qua một giấc mộng tiên tri, làm nàng tin tưởng có một nam nhân tên Tạ Lãm sẽ quan cư nhất phẩm!

Hơn nữa, bây giờ nghiệm lại, nàng mới chợt nhận ra, người đi bắt Tùy Anh ngày hôm đó chính là Bùi Nghiên Chiêu.

Tùy Tư Nguyên sao có thể bị ngộ sát trong trận hỗn chiến vì phản kháng Huyền Ảnh Ti?

Có Bùi Nghiên Chiêu ở đó, làm gì có khả năng xảy ra hỗn chiến?

Tùy Tư Nguyên vốn chỉ là một thằng nhóc, căn bản không thể qua nổi ba chiêu dưới tay Bùi Nghiên Chiêu.

Nàng không hề nghĩ tới điểm này, cũng giống như khi nàng không thể kịp thời nhận ra Tạ Lãm là giả mạo, bởi, nàng đã bị hai chữ “thiên mệnh” che mắt.

“Phùng Hiếu An, ông thật là phụ thân tốt, từng bước tính kế với con gái ruột của mình. Ông thật giỏi, giỏi lắm thay!”

Phùng Gia Ấu lên án tới đây thì gần như không thể tự khống chế nổi nữa.

Biết nàng khao khát cải cách pháp chế, nên đã cố ý dựng nên một giấc mộng đẹp cho nàng! Nếu không, sao nàng có thể bằng lòng khi Tạ Lãm tới cửa cầu thân? Dẫu cho Phùng Hiếu An lộ diện nói rõ chân tướng, nàng cũng sẽ không gả!

Nghĩ đến đây, Phùng Gia Ấu đột nhiên nhận ra vì sao ông phải tính kế như vậy. Ông cho rằng, lòng nàng có quá nhiều bất mãn với ông, chắc chắn không nghe theo sắp xếp của ông, thậm chí còn làm ngược lại. Chung quy khi xưa ông cũng đối nghịch với cha mình mọi lúc mọi nơi còn gì!

“Vậy con nói xem, ta phải làm gì với con đây? Trơ mắt nhìn con hãm sâu vào nguy hiểm sao?”

Ánh mắt Phùng Hiếu An thấp thoáng sự bất lực: “Hơn nữa, chuyện con muốn suốt đời không gả cưới là không thể nào. Với mỹ mạo của con, biết bao nhiêu người trong kinh thành rình rập. Lúc trước có Thẩm Thời Hành giúp con cản đường, có Tùy Anh với phủ Trấn Quốc Công sau lưng. Nhưng tình hình hiện tại con cũng thấy rồi đó, Thẩm Thời Hành sớm muộn cũng phải thành hôn, Trấn Quốc Công phủ đang dần suy thoái, sớm muộn cũng bị người xuống tay. Con thật sự nghĩ rằng, với chút thông minh đó của mình là có thể chống đỡ được cuồng phong quét tới sao?”

Tính cách này của Phùng Gia Ấu quả thật cực kỳ giống ông. Ông biết rất rõ, trừ việc đặt cái ấn “thiên mệnh” lên đầu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tự nguyện chấp nhận Tạ Lãm.

“Phùng Hiếu An, ông còn biết hổ thẹn hay không?” Phùng Gia Ấu run rẩy chỉ vào ông, “Ta trúng độc là do ông làm hại, mỹ mạo này cũng là ông cho, phủi mông chạy lấy người không giúp ta che mưa chắn gió cũng là ông, ông lại còn trách ta không nhận rõ hiện thực sao?”

“Không phải ta đã bù đắp cho con rồi sao?” Phùng Hiếu An nói, “Tạ Tiểu Sơn do ta chăm sóc mà trưởng thành, sẽ là trượng phu tuyệt đối đáng tin cậy. Con không biết đâu, bao nhiêu cô nương ở Tây Bắc cầu mà không được.”

Phùng Gia Ấu: “Ta không thèm!”

Phùng Hiếu An khuyên: “Dù sao con vốn cũng không muốn lấy chồng, tạm thời xem hắn như hộ vệ trung thành là được rồi.”

“Nói khéo thật! Ông dám nói mình không có mưu đồ để ta chiêu an hắn không? Ta nói cho ông biết, quay về ta sẽ hòa li với hắn ngay lập tức! Ta thà bị trúng độc, bị giết một lần nữa cũng tuyệt không để ông mặc sức thao túng!”

Phùng Gia Ấu cố nén cay cay nơi khóe mắt, cảnh cáo bản thân không được khóc, tuyệt đối không để rơi một giọt nước mắt nào trước mặt ông ta!

Nàng quay người đi ra.

Nghe thấy Phùng Hiếu An hỏi sau lưng: “Vậy Tạ Lãm đã làm gì sai? Nó biết rõ mình bị ta tính kế nhưng vẫn luôn tận tâm tận lực bảo vệ con, rốt cuộc chỉ đổi lại được sự căm ghét của con?”

Bước chân Phùng Gia Ấu hơi loạng choạng.

“Con không muốn bị ta thao túng, nhưng lại nguyện ý để thiên mệnh thao túng? Vì thiên mệnh không nói với con hắn là quan cư nhất phẩm, con liền cho rằng mình đã gả sai người?” Phùng Hiếu An chế nhạo nàng, “Thì ra con chỉ tin vào thiên mệnh, không tin vào sức người, không tin sự thành do người?”

Phùng Gia Ấu đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng tiếp tục vang lên giọng nói Phùng Hiếu An: “Ta vốn không cần con giở thủ đoạn gì để chiêu an hắn cả. Cứ tiếp tục sống cuộc đời của con, cho hắn một gia đình là được rồi.”

Phùng Gia Ấu chạy xuống lầu, lúc đi qua người Vạn Uyển nàng dừng bước: “Bà chủ Vạn, bà có quan hệ gì với ông ấy?”

Vạn Uyển nhớ tới một cước kia của nàng, vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không phải loại quan hệ Tạ phu nhân nghĩ.”

Phùng Gia Ấu không nói nữa, ra khỏi Sanh Tiêu Lâu, dắt ngựa trở về.

Nàng không cưỡi, cứ dắt ngựa đi lang thang vô định. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người qua lại, hai bên đường đầy dãy cửa hàng và người bán rong, bên tai ồn ào náo nhiệt, nhưng lại tràn ngập cảm giác cô độc và bất lực.

Trước khi ra khỏi Sanh Tiêu Lâu, nàng vẫn luôn cố gắng nén nước mắt, cứ tưởng sau khi ra ngoài sẽ bật khóc. Nhưng hiện giờ chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ còn sự bức bối đè ép trong lồng ngực.

Chẳng biết đi lang thang bao lâu.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có người gọi: “Phùng Gia Ấu?”

Nàng ngẩng đầu, Trình Lệnh Thư đang ngồi trên lầu hai của quán trà.

“Ối, ngươi làm sao vậy, hệt như cà tím phơi sương?” Trình Lệnh Thư đón nàng đi lên uống trà, “Nói ra cho ta vui một chút được không?”

Bị khiêu khích, Phùng Gia Ấu lập tức phấn chấn, đưa ngựa cho tiểu nhị rồi lên lầu, ngồi xuống đối diện Trình Lệnh Thư: “Tạ Lâm Khê bị xác nhận là thiếu trại chủ mà ngươi còn cười được?”

Trình Lệnh Thư nhướng mày: “Sao lại không? Đại Lý Tự vừa cho ta biết sau giờ ngọ có thể tới, đồng ý cho ta gặp Tạ Lâm Khê một lần. Điều này có nghĩa là gì?”

Phùng Gia Ấu nói: “Xem ra phe chiêu an chiếm đa số trong triều, muốn để ngươi thăm dò anh ta trước.”

Trình Lệnh Thư gật đầu: “Chỉ cần chiêu an được, huynh ấy sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Mà sao ngươi quen anh ta vậy?” Phùng Gia Ấu nâng chung trà.

“Mấy năm trước ta đi du ngoạn ở Thục, đường núi khó đi, trời đổ mưa lớn, ta không cẩn thận trượt ngã xuống vách núi thấp, bị thương chân.” Cảnh tượng đó như hiển hiện trước mắt, Trình Lệnh Thư không cần hồi tưởng, “Lúc ấy ta đã nghĩ ta phải chết ở đó rồi. May sao ta gặp Tạ Lâm Khê, chính huynh ấy cõng ta ra ngoài, cõng ta đi suốt đến y quán…”

Phùng Gia Ấu vừa uống trà vừa lắng nghe.

Trình Lệnh Thư nói được một nửa bỗng nhíu mày: “Thật ra, ta hơi nghi ngờ, Tạ Lâm Khê sao có thể là Tạ Tiểu Sơn được. Huynh ấy khác xa với thiếu trại chủ ta từng nghe nói đến hồi ở Uy Viễn Đạo.”

Phùng Gia Ấu vừa nghe nhắc đến ba chữ “thiếu trại chủ”, bàn tay cầm chung trà vô thức siết chặt: “Khác chỗ nào? Ân nhân ngươi tâm địa thiện lương còn thiếu trại chủ tàn nhẫn độc ác à?”

“Sự tàn nhẫn của hắn chỉ nhằm vào Bắc Nhung và mã tặc thôi.” Trình Lệnh Thư không vui khi nghe nàng nói vậy, “Ngươi cũng coi như tai thính mắt tinh, đừng có ai bảo sao nghe vậy.”

“Ồ?” Phùng Gia Ấu nhìn Trình Lệnh Thư bằng ánh mắt nghi hoặc, song vẫn để nàng tiếp tục nói.

“Ngươi không biết đâu, thiếu trại chủ rất có uy danh ở Tây Bắc. Nếu hắn thật sự phản lại triều đình, hơn phân nửa bá tánh sẽ quy thuận. Nếu không ngươi nghĩ vì sao triều đình phải kiêng kỵ hắn?”

Trình Lệnh Thư kể lại toàn bộ những gì mình nghe được với Phùng Gia Ấu, vừa kể vừa cảm thấy nghi hoặc, từ khi nào mình và Phùng Gia Ấu có thể ngồi uống trà tán gẫu cùng nhau?

Nói chuyện gần nửa canh giờ, Trình Lệnh Thư đứng dậy: “Ta phải đến Đại Lý Tự, ngươi trả tiền trà đi. Ta kể ngươi nghe nhiều tin tức như vậy mà.”

Phùng Gia Ấu đáp “được”, trong đầu vẫn suy tư về những tin đồn Trình Lệnh Thư vừa kể, rồi gắn vào với hình ảnh của Tạ Lãm.

*

Sau khi Trình Lệnh Thư đi, Phùng Gia Ấu ngồi lại quán trà thêm nửa canh giờ, uống hết một ấm trà, ăn hết một đĩa hạt dưa đậu phộng.

Sau đó trả tiền, ra khỏi quán.

Vừa cầm lấy dây cương, Phùng Gia Ấu cảm nhận được ánh mắt uy hiếp đang chằm chằm dán lên người mình. Nàng biết là ai, định phớt lờ rồi lên ngựa bỏ đi, nhưng do dự hồi lâu nàng vẫn quay đầu nhìn qua, thấy Tạ Lãm đang trừng mắt với mình cách đó không xa.

Tạ Lãm ra khỏi Đại Lý Tự, hẳn đã chạy đi tìm nàng hồi lâu. Hắn đang thở hồng hộc, không rõ vì mệt hay vì giận.

Sắc mặt Phùng Gia Ấu không chút biểu cảm, chuẩn bị cưỡi ngựa bỏ đi.

Tạ Lãm bước nhanh đến túm chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn nàng, nén cơn giận: “Ta không hiểu, rốt cuộc ta đã làm gì đắc tội với nàng mà ngay cả mạng mình nàng cũng không thèm quan tâm?”

“Không có.” Phùng Gia Ấu không nhìn hắn, nhắc nhở bản thân không được giận cá chém thớt. Thật ra Tạ Lãm không làm gì sai, chỉ trách bọn họ đều quen biết Phùng Hiếu An.

Phùng Gia Ấu cố gắng khiến giọng mình nghe nhẹ nhàng hơn: “Chàng đừng nghĩ lung tung. Tâm trạng ta không tốt nên muốn ở một mình thôi.”

Hiện giờ tâm trí nàng vô cùng hỗn loạn, rất cần thời gian để nghĩ cho thông suốt.

“Nếu nàng không giận ta, vậy có phải kẻ nào bắt nạt nàng không? Nói ta hay, ta báo thù cho nàng.” Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của nàng, Tạ Lãm nào yên tâm để nàng một mình, giữ chặt dây cương không buông.

Phùng Gia Ấu cúi đầu nhìn hắn: “Chàng báo thù thế nào? Giúp ta giết hắn à?”

Tạ Lãm hỏi dò: “Giết ai?”

Phùng Gia Ấu trách cứ: “Chàng giết người dễ dàng như vậy hả?”

Tạ Lãm tranh luận: “Không dễ, nhưng người nàng muốn giết chắc chắn không phải người tốt.”

“Đúng thế! Người đó xấu xa lắm, chính là thiếu trại chủ Tây Bắc tên Tạ Lãm. Mau đi giết hắn đi, giúp ta đâm hắn ngàn vạn đao.”

Editor muốn nói:

Tui đồng cảm với Phùng Gia Ấu về cha Phùng lắm. Ăn ngon mặc đẹp lớn lên, Phùng Gia Ấu xem như là “có công ăn việc làm” đàng hoàng, nhưng sâu trong lòng vẫn có cảm giác cô đơn và bị cha mẹ bỏ rơi. Giờ phát hiện ra, người bỏ rơi mình bao nhiêu năm lại bày mưu tính kế lừa gạt, điều khiển và lợi dụng mình. Hỏi sao không tức, không uất ức?

Cha Phùng có bao nhiêu lý do đi chăng nữa thì cũng không thể tẩy trắng được sự vô trách nhiệm và hèn nhát của ông với gia đình, đặc biệt là Phùng Gia Ấu. Câu nói: “Con từ nhỏ đến lớn ăn ngon mặc đẹp, tiêu xài phung phí, chẳng phải đều là ta cho à? Đừng nói là mẹ con cho, thập lí hồng trang mẹ con mang đến từ Giang gia đều là do ta bán mình đổi lấy.” theo tui chỉ là đánh tráo khái niệm.

Thứ nhất, chuyện ông ấy bán mình đổi lấy cái gì đó từ Giang gia không phải vì Phùng Gia Ấu mà vì điều ông ấy muốn làm.

Thứ hai, sự ra đời của Phùng Gia Ấu không nằm trong kế hoạch của ông ấy lúc thực hiện trao đổi với ông ngoại Giang. Thứ ba, đã là con của mẹ Giang, cháu của Giang lão thì dù thế nào đi nữa cũng sẽ được Giang gia cho ăn ngon mặc đẹp, tiêu xài phung phí, không có thập lý hồng trang mang đến Phùng gia thì Giang gia cũng sẽ đưa của cải khác đến cho Phùng Gia Ấu dùng.

Cho nên tiền bạc Phùng Gia Ấu xài hoàn toàn không phải ông ấy cho, vẫn là của mẹ Giang cho.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x