Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 28

CHƯƠNG 28 – HƯỚNG ĐI MỚI

Nụ cười này đã xua tan bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng.

Bao nhiêu năm nay, nàng luôn một mình đối mặt với mọi chuyện. Nay, bên cạnh có một nam nhân biết cách an ủi, cảm giác đó thực sự không tệ.

Tạ Lãm nghe thấy tiếng cười khẽ dễ chịu của nàng, trái tim treo cả ngày cuối cùng cũng hạ xuống được quá nửa.

Phùng Gia Ấu vươn vai, giãn gân cốt, bỗng nhớ tới điều gì: “Ê, chàng trước giờ thật sự chưa từng thân mật với cô nương nào sao? Ai dạy chàng cách dỗ dành con gái vậy?”

“Cần ai dạy chứ?” Tạ Lãm tỏ ra khó hiểu, “Vợ mình không biết dỗ dành, còn đợi ai tới dỗ?”

Còn nữa, hắn thực không vui: “Hiện giờ nàng và ta đã thành thật tỏ rõ hết rồi, nàng không gọi ta là Tạ Lang như trước thì thôi, gọi ‘ê’ là sao?”

“Ban đầu chàng không có ý xấu, nhưng dù sao cũng giả thân phận để lừa ta.” Phùng Gia Ấu ngồi thẳng, hơi hếch cằm, gương mặt tràn đầy kiêu hãnh, “Ta đây không dễ gì bỏ qua đâu.”

Tạ Lãm thầm nghĩ, chẳng phải nàng cũng đã gạt ta chuyện “thiên mệnh” đó sao? Nhưng hắn vất vả lắm mới dỗ được nàng vui vẻ, nên đành nín nhịn, không dám nói thêm.

“Chàng lên đây đi.” Phùng Gia Ấu khẽ thúc ngựa tiến lên, gọi hắn, “Đuổi theo ta ngoài thành cả buổi trưa rồi, chàng không phải người sắt, ta không tin chàng không mệt.”

Tạ Lãm vỗ nhẹ cổ ngựa: “Nàng cứ nằm đi, ta thấy nàng còn mệt hơn cả ta.”

Phùng Gia Ấu muốn nói, chàng ngồi lên đây, ta dựa vào ngực chàng nghỉ ngơi chẳng phải thoải mái hơn sao? Nhưng lời ấy do dự mãi cũng không thốt ra được, có lẽ trong lòng nàng vẫn còn chút mâu thuẫn.

Nhưng không sao, nàng biết đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi.

“Vậy tùy chàng.” Phùng Gia Ấu lại nằm sấp xuống, mặt hướng về phía Tạ Lãm, lần nữa nhắm mắt lại.

Trong lòng nàng chợt nhớ đến lời Phùng Hiếu An nói, muốn nàng cho Tạ Lãm một gia đình.

Tạ Lãm chỉ không có gia đình ở kinh thành thôi, gia đình hắn ở Tây Bắc. Nhìn tính cách của Tạ Lãm, phụ thân hắn chắc hẳn đối xử với hắn cũng không tồi.

Người thật sự không có gia đình là nàng mới đúng.

“Phu quân.” Nàng đột nhiên lên tiếng.

Tạ Lãm ngẩn người một lúc mới khẽ đáp lại nàng: “Hửm?”

“Phu thê chúng ta tiếp tục qui ước ba điều nhé? Điều thứ hai, sau này phải luôn đối xử thẳng thắn thành khẩn với nhau. Bất kể, bất kể chuyện gì cũng tuyệt đối không được giấu giếm đối phương. Đặc biệt không được viện cớ “vì tốt cho nàng hay chàng”, được không?”

“Đều nghe nàng.”

*

Về tới Phùng phủ, Phùng Gia Ấu trước tiên tắm rửa rồi nghỉ ngơi, sau đó mới nhớ ra phải phái quản gia mang bạc đến phủ Thượng thư Hộ Bộ gửi trả cho Tiết Trản.

Sau đó, nàng sắp xếp lại giường chiếu trong tân phòng.

Nàng hiểu rõ ý Tạ Lãm lúc trước nói “cần thời gian” là gì, biết rằng hắn đối với nàng phần nhiều vẫn là ý thức trách nhiệm.

Còn nàng bây giờ cảm thấy không quá bận tâm, giữ thái độ thuận theo tự nhiên.

Tuy vậy, sau một hồi suy tính, nàng quyết định bảo gia nhân chuyển sập ngủ từ gian ngoài vào phòng trong, đặt không quá xa giường chính.

Tạ Lãm đã căng thẳng cả ngày, lại thêm việc chạy đuổi theo ngựa phi nhanh suốt buổi trưa, chỉ vừa dựa vào sập đã gần như chìm vào giấc mộng.

Đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện: “Ấu Nương, ta cần nàng giúp ta tìm một con đường.”

“Đường gì cơ?” Phùng Gia Ấu đang ngồi đối gương chỉnh lại tóc, qua gương nhìn thấy hắn nằm dài trên sập, vùi mặt vào gối mềm.

Sau khi mọi chuyện vỡ lỡ, hắn chẳng thèm nghiêm cẩn chi nữa, hành động thoải mái hơn hẳn.

“Đường làm đại quan.” Giọng Tạ Lãm ngập trong cơn buồn ngủ, “Dựa theo kế hoạch ban đầu của nàng, ta dần dần thăng tiến từ Đại Lý Tự… Sẽ được thôi, nhưng chắc chắn rất chậm. Nàng thử nghĩ xem có cách nào khác nhanh hơn không?”

Hắn không rành về chốn quan trường ở kinh thành, thua xa nàng.

Nếu nàng suy tính chu toàn, chắc chắn có thể tìm cho hắn con đường phù hợp nhất để tiến bước. Còn hắn thì gắng hết sức, ắt sẽ có thể làm ít công to.

“Chàng nghiêm túc?” Phùng Gia Ấu cầm lược xoay người nhìn hắn.

Nàng vốn nghĩ hắn chỉ đang dỗ mình vui vẻ mà thôi. Nhưng trông hắn đã mệt mỏi như vậy mà vẫn còn nhớ đến chuyện đó, lẽ nào những lời hắn nói đều là thật sao?

“Trừ mấy lời để đóng giả làm nghĩa huynh, có câu nào ta nói không nghiêm túc đâu?” Tạ Lãm không muốn bị nàng xem thường, “Nếu nàng không tin, ta sẽ lập chứng từ cho nàng.”

Hắn vừa định đứng lên thì Phùng Gia Ấu đã nhanh chóng bước tới, ấn hắn nằm xuống: “Ta tin chàng rồi, ngủ đi.”

Tạ Lãm lại thiếp đi, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại bị tiếng động khẽ làm tỉnh giấc. Mở hé mắt, hắn nhìn thấy Phùng Gia Ấu đang ngồi xổm bên cạnh giường, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay hắn.

Hắn định nói rằng vết thương nhỏ này chẳng đáng gì, Tùng Yên mà nhìn còn thấy tiếc thuốc mỡ. Nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, hắn không mở nổi miệng, chỉ mỉm cười rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Phùng Gia Ấu bôi xong thuốc, nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa rồi đi ra ngoài tìm San Hô dặn dò vài việc.

Nàng cũng kiệt sức, sau đó chìm ngay vào giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau, dù mệt mỏi nhưng Phùng Gia Ấu vẫn sờ soạng rời giường thật sớm.

Trong cơn mơ màng, Tạ Lãm cảm giác được nàng mở cửa ra khỏi phòng. Sau đó, không ít người hầu lần lượt đi vào, liên tục dọn dẹp đồ đạc trong phòng.

Khi hắn tỉnh dậy, rời giường và bước ra gian ngoài, đập vào mắt là hai kệ sách mới chất đầy sách, xuất hiện gần án thư. Lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, đứng ngây người tại chỗ, không dám tiến lên phía trước.

“Tỉnh rồi?” Phùng Gia Ấu từ sân đi vào phòng, trên tay cầm thanh miêu đao mà trước đây hắn dùng để hạ sính lễ, “Đây, trả lại chàng.”

Tạ Lãm chăm chú nhìn đao trên tay nàng, không nhận: “Nàng vẫn định hòa li với ta sao?”

Phùng Gia Ấu không đáp, chỉ chìa thanh đao dài về phía hắn: “Ta đã mời một vị danh sư ở kinh thành cho chàng, ông ấy tinh thông loại đao này nhất.”

Tạ Lãm khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không cần tìm người luyện đao cùng ta, không có gì thú vị.”

Phùng Gia Ấu mỉm cười: “Không phải người luyện cùng, mà là sư phụ dạy chàng.”

Tạ Lãm ngạc nhiên: “Người đó có bản lĩnh lớn thế nào mà dạy ta dùng miêu đao?”

Phùng Gia Ấu kéo hắn ra ngoài cửa, chỉ về phía tòa lầu cao cách đó không xa: “Sau này chàng sẽ theo vị sư phụ đó học đao. Ngoài ra, ta còn vận dụng các mối quan hệ, tốn một số tiền lớn để mời hơn mười vị giáo đầu danh tiếng nhất ở kinh thành. Họ sẽ chuyên dạy chàng các loại võ học. Việc chàng phải làm là tự điều chỉnh bản thân sao cho mỗi ngày tiến bộ vài bậc, để không làm mất danh xưng ‘thiên tài’.”

Tạ Lãm đưa mắt nhìn về phía tòa lầu cao, hắn đã từng đi qua đó. Tòa lầu này nằm không xa thư lâu, bên trong là kho binh khí và sân luyện tập, nghe nói trước đây được dùng để huấn luyện hộ viện Phùng phủ.

Tuy nhiên, Tạ Lãm cảm thấy Phùng các lão sẽ không xa xỉ đến mức xây hẳn một tòa lầu chỉ để huấn luyện hộ viện.

Có lẽ trước đây tòa lầu này là nơi được chuẩn bị riêng cho Bùi Nghiên Chiêu.

Trong lòng Tạ Lãm không khỏi dâng lên chút hụt hẫng. Hắn mới ở bên Phùng Gia Ấu chưa đầy một tháng, nhưng Bùi Nghiên Chiêu đã ở bên cạnh nàng suốt sáu năm trời.

Ánh mắt hắn lại hướng về thư lâu, sau đó dừng lại ở giữa hai tòa lầu, cảm xúc chộn rộn không yên. Trong đầu hiện lên hình ảnh nàng ở thư lâu đọc sách, Bùi Nghiên Chiêu ở võ lâu luyện võ, đôi khi rảnh rỗi họ bước ra mái hiên, cách khoảng không nhìn nhau đưa tình.

“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Phùng Gia Ấu nhìn sắc mặt không bình thường của hắn, ngón cái nghịch ngợm khẽ đẩy chỗ tiếp nối giữa vỏ đao và chuôi đao, làm lưỡi đao khi hiện ra, khi lại ẩn đi, tạo ra âm thanh sàn sạt nho nhỏ.

Tạ Lãm lấy lại tinh thần, thu hồi tâm tư: “Nàng muốn ta chuyển từ quan văn sang quan võ sao?”

Diễn một màn luyện tập đột phá võ nghệ.

Nghĩa huynh vốn xuất thân từ quân hộ, có nền tảng cơ bản về võ nghệ. Bây giờ được Phùng Gia Ấu mạnh tay đầu tư vào đào tạo, nhóm giáo đầu danh tiếng ở kinh thành kia dần dần phát hiện, tài tử Đất Thục hóa ra là kỳ tài võ học. Sau khi tiếng khen đồn khắp, năm sau là hắn có thể đi khảo thí võ cử.

Phùng Gia Ấu giải thích: “Không cần phải khảo võ cử. Ba tháng nữa Huyền Ảnh Ti sẽ tuyển người mới. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta thấy huynh ứng tuyển vào Huyền Ảnh Ti là phù hợp nhất.”

“Huyền Ảnh Ti?” Tạ Lãm nghĩ ngay đến sắc mặt của Thẩm Khâu, bảo hắn đi làm thủ hạ của lão tặc kia kiếm miếng cơm, không bằng giết quách hắn đi.

Hắn suýt nữa chém đinh chặt sắt nói “Ta không đi”, nhưng lời đến bên miệng lại sửa thành: “Ta không muốn đi lắm.”

Bởi hắn biết Phùng Gia Ấu đã cân nhắc rất kỹ trước khi đưa ra quyết định này. Hôm qua hắn nhờ nàng tìm đường xong liền không lo không nghĩ ngủ thẳng đêm, hắn không có mặt mũi kén chọn.

“Huyền Ảnh Ti xuất thân từ Cẩm Y Vệ của tiền triều, Hắc Ngục chẳng qua là sửa tên từ Chiếu Ngục. Đội ngũ này chỉ tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế, hàng ngày phụ trách giám sát các quan lại, hỗ trợ xử lý các vụ án nghiêm trọng. Đây chính là lĩnh vực mà ta am hiểu.”

Phùng Gia Ấu tiếp tục phân tích một cách tỉ mỉ: “Điều quan trọng nhất là, trong tất cả văn võ bá quan của Đại Ngụy, chỉ có Huyền Ảnh Ti không phải chịu giám sát của Lại Bộ và Binh Bộ. Chỉ huy sứ do hoàng đế trực tiếp chỉ định, nhưng thường thì đều là người được các chỉ huy sứ tiền nhiệm tiến cử. Việc thăng tiến trong Huyền Ảnh Ti chủ yếu dựa vào thực lực, với bản lĩnh của huynh, thăng tiến ba bậc chắc chắn không khó.”

Hơn nữa, Thẩm Khâu đã biết rõ về Tạ Lãm, vì vậy không cần lo lắng thân phận thật của Tạ Lãm bị bại lộ.

Bùi Nghiên Chiêu là người được Thẩm Khâu đào tạo để kế thừa, song thật ra Tạ Lãm có cơ hội để tranh.

“Nàng nghĩ đi đâu vậy?” Trời lạnh, Tạ Lãm thấy nàng mặc đồ mỏng manh, liền cầm đao quay vào phòng, “Thẩm Khâu biết thân phận của ta, tương lai chịu giao quyền cho ta sao?”

“Chỉ cần huynh đủ thích hợp, ta nghĩ ông ấy sẽ làm.”

Thẩm Khâu có thể còn cho rằng mình đã chiêu an được Tạ Lãm, tự hào vì lập nên thành tựu.

Phùng Gia Ấu thậm chí cảm thấy Phùng Hiếu An cũng tính toán theo hướng này. Không phải vì Phùng Hiếu An có mưu đồ gì, mà bởi trong tất cả các nha môn của Đại Ngụy, chỉ có Huyền Ảnh Ti không coi ai ra gì là phù hợp với tính cách của Tạ Lãm nhất.

Phùng Gia Ấu theo vào phòng: “Chàng suy xét thử nhé?”

“Ta sẽ đi thi.” Tạ Lãm lười suy xét, dù sao đi đâu cũng tốt hơn ở Đại Lý Tự, “Đợi ta ăn sáng xong, sẽ đi tìm giáo đầu kia học miêu đao.”

“Không cần gấp. Luyện võ là sở trường của chàng, huống chi chỉ là diễn kịch thôi mà, cứ để đến chiều, lúc tinh thần kém nhất hẵn đi.”

Phùng Gia Ấu bước đến giá sách mới chuyển tới, sách bên trong đã được nàng phân loại sẵn, lấy ra mười cuốn: “Giờ dần mỗi ngày là thời điểm thích hợp nhất để đọc sách.”

Tay Tạ Lãm run lên, đao đang ôm trước ngực suýt rơi ra: “Ta đã chuyển từ văn sang võ, tại sao còn phải đọc sách nữa?”

“Đây không phải sách thường.” Phùng Gia Ấu đặt chồng sách lên bàn, “Đây đều là những cuốn ta phái người suốt đêm đi hỏi Thẩm Thời Hành, cũng coi như lợi dụng mối quan hệ mà có được.”

Nàng vẫy tay, Tạ Lãm liền tiến tới đặt đao lên bàn, cầm một quyển tùy tiện giở ra.

Bên trong là danh sách quan viên các nha môn ở kinh thành, cùng với một số mối quan hệ như đồng môn, đồng hương, hoặc thông gia.

Lật thêm một quyển khác, bên trong là những sở thích ngầm của các quan viên từ ngũ phẩm trở lên.

Lại lật thêm một quyển khác, mắt Tạ Lãm hơi nhíu lại.

Đây là cái quỷ gì vậy?

Thị lang Công Bộ nuôi tình nhân bên ngoài, còn tiểu thiếp của Viên ngoại lang Hộ Bộ lại là chị em với tình nhân ấy?

Nhạc phụ của Bố chính sứ Hoài Nam Đạo gần đây bắt đầu kinh doanh lụa, đối tác là anh vợ của một võ quan thuộc Đô Ti Giang Nam?

Đô Ti:

là một tổ chức chỉ huy quân sự địa phương được thành lập vào thời nhà Minh. Đô Ti Giang Nam là đô ti của vùng Giang Nam. Vụ đại án kho lương Điền Trung được nhắc đến trong mấy chương trước có liên quan đến Đô Ti Điền Nam.

Tạ Lãm không hiểu nổi: “Ta cần biết mấy thứ này để làm gì?”

“Bởi vì từ chức quan Bách hộ trở lên, có thể sẽ bị hỏi những thông tin này.” Phùng Gia Ấu giải thích, “Án do Huyền Ảnh Ti phụ trách khá đặc biệt, bọn họ thường điều tra những án không phải do vi phạm pháp lệnh thông thường. Nếu chàng hiểu rõ mối liên hệ nhỏ nhặt giữa các quan viên này, nhiều khi chỉ cần nhắm mắt cũng có thể phá án.”

Không đợi Tạ Lãm kịp phản ứng, nàng tiếp tục: “Ví như vụ hỏa hoạn tối qua tại khách điếm, chàng có đoán được ai là kẻ phóng hỏa không?”

Tạ Lãm nhíu mày: “Có người phóng hỏa sao?”

Phùng Gia Ấu gật đầu: “Chắc chắn có kẻ phóng hỏa. Tề Chiêm Văn đại diện cho cha hắn, Tề Đại Đô đốc, đang cố gắng lấy lòng Tiết Ngự sử. Sao lại trùng hợp đến mức hai người vừa đi qua, khách điếm liền bốc cháy? Sao lại đúng lúc đó, quan tuần thành dắt chó chạy tới? Và sao con chó lại đột nhiên phát cuồng?”

Mục đích là để chó điên làm trò cắn người trước mặt Tiết Trản, ép Tiết Trản buộc tội Tề Chiêm Văn.

“Bọn họ muốn phá hủy chuyện đảng Thái hậu mượn sức Tiết gia. Có thể đoán được đây là hành động của phái Đại thần Phụ chính kia. Nhưng để xác định đó chính xác là bút tích của vị nào, huynh phải bắt đầu từ viên quan tuần thành dẫn chó kia, vì hắn là kẻ đáng nghi nhất.”

Tạ Lãm không biết người đứng bên cạnh Tề Chiêm Văn là ngự sử, chỉ thấy kỳ quái khi người nọ cứ quan sát hắn, tựa hồ có địch ý với hắn.

Tạ Lãm siết chặt quyển sách trong tay: “Vậy là bọn họ có thể tùy tiện phóng hỏa giết người sao?”

Nếu tối qua hắn không tình cờ ở đó, khách điếm chắc chắn đã có người chết, và không chỉ một mạng!

“Đáng giận hơn là, cuối cùng cuộc điều tra có thể sẽ phải dừng lại ở viên quan võ dắt chó kia.”

Phùng Gia Ấu rầu rĩ.

Dù có cải cách bộ luật thế nào, nếu không có một đôi tay đủ cứng cáp thì cuối cùng vẫn phải khom lưng trước quyền lực.

Gia gia của nàng làm Đại Lý Tự Khanh nhiều năm như vậy, dù đã bước vào Nội Các, cũng chẳng thể từ trong góc tối ấy dọn ra được mảnh đất phù hợp để gieo mầm cho bộ luật mới.

Nàng nhìn Tạ Lãm, thở dài: “Phu quân, đôi tay của chàng có thể cứu họ một lần, nhưng chưa chắc đã cứu được họ lần thứ hai.”

Tạ Lãm càng nắm chặt tay, trang giấy trong tay hắn gần như bị bóp nát.

“Ta hiểu điều đó.” Ánh mắt Tạ Lãm dừng lại trên bàn, nơi đặt một tờ giấy tuyên thành, trên giấy là nét chữ xinh đẹp của Phùng Gia Ấu, ghi chi tiết những thứ hắn phải học trong mỗi canh giờ.

Đặc biệt là mớ thông tin rắc rối của đám quan viên, hắn thực sự phải học mười quyển mỗi ngày sao? Tạ Lãm ngờ rằng mình có thể không chống đỡ nổi, sớm chết trước khi kịp thi vào Huyền Ảnh Ti.

Hắn thử thương lượng: “Nàng thật sự cảm thấy sắp xếp như thế này là phù hợp?”

Phùng Gia Ấu nhíu mày, cầm lấy tờ giấy tuyên thành: “Ta biết đây có hơi quá sức, nhưng chàng chỉ có hơn ba tháng để chuẩn bị thôi, ta lo không kịp…”

“Nhưng mà, thật sự khó đến vậy sao? Bùi Nghiên Chiêu hồi đó cũng học như thế. Chàng chỉ giả vờ học võ thôi, mà y là luyện công thật… À đúng rồi!”

Phùng Gia Ấu khẽ vỗ trán, làm như vừa nhận ra sự hồ đồ của mình: “Năm đó y còn là thiếu niên, năng lực học tập của thiếu niên tốt…”

“Ấu Nương, ý của ta là nàng đừng xem thường ta như vậy!” Tạ Lãm vén tay áo lên, “Chừng đó vẫn chưa đủ, nàng thêm cho ta nhiều hơn nữa!”


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x