Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 29

CHƯƠNG 29 – NGƯỜI NGUYỆN Ý SUY TÍNH VÌ NÀNG

“Huynh chắc chắn chứ?” Phùng Gia Ấu cầm tờ giấy tuyên thành lên, che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe, lấp lánh sự tinh nghịch, “Phu quân, đừng nên miễn cưỡng chính mình nhé.”

“Sao lại miễn cưỡng được, sóng to gió lớn nào ta chưa từng thấy qua.” Tạ Lãm vừa nói vừa ngồi xuống phía sau án thư.

Hắn cầm miêu đao chiếm chỗ lên ném loảng xoảng xuống đất, rồi bày những quyển sách ra trước mặt.

Đâu cần ganh đua đến mức này chứ, Phùng Gia Ấu nhẹ nhàng nói: “Không cần gấp gáp, cứ từ từ. Huynh rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng đã.”

Tối qua, sau khi tắm xong, hắn chỉ buộc tạm mái tóc dài lộn xộn thành một cái đuôi ngựa cao, ngủ qua một đêm, giờ trông càng bù xù.

“Nàng cũng đã xin phép nghỉ với Thôi thiếu khanh rồi mà, sáng nay ta không cần ra ngoài.” Tạ Lãm lúc này tràn đầy ý chí chiến đấu, không muốn lãng phí một giây phút nào, “Cho ta một bữa đơn giản là được.”

Phùng Gia Ấu đành để mặc hắn, chỉ phân phó San Hô mang tới một bát cháo thêm nhiều dược liệu bổ dưỡng.

Tạ Lãm thực sự ngồi trong phòng suốt cả buổi sáng, ngay cả lúc ăn trưa tay vẫn cầm sách.

Buổi chiều, hắn cầm miêu đao đi đến võ lâu gặp giáo đầu, bắt đầu từ những bài tập cơ bản nhất.

Hắn vừa có thể ứng phó với giáo đầu, vừa hồi tưởng lại những gì đã học sáng nay trong đầu.

Đến tối trở về phòng, hắn tiếp tục nghiền ngẫm sách vở, cho đến khi mệt mỏi đến nỗi gục xuống án đài mà ngủ.

Trạng thái này kéo dài suốt bảy tám ngày, trong lòng Tạ Lãm dần dần buông bỏ so đo với Bùi Nghiên Chiêu, bắt đầu cảm giác được mệt mỏi. Nhưng hắn đã làm thì há bỏ dở giữa chừng, thế là vẫn kiên trì tiếp tục.

*

Sau nhiều ngày mưa dầm, buổi sáng hôm nay trời cuối cùng cũng hửng nắng.

Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, hoa đào trong sân nở rộ rực rỡ. Phùng Gia Ấu ngồi nhàn nhã thưởng trà bên bàn đá dưới gốc cây hoa.

Một hộp trang sức vàng đặt trên mặt bàn, nàng hỏi Tùng Yên: “Anh theo huynh ấy từ nhỏ à?”

Tùng Yên cung kính đứng bên cạnh: “Tám tuổi tiểu nhân đi theo thiếu chủ, lớn hơn thiếu chủ ba tuổi.”

Là nhị gia chọn hắn từ trong rất nhiều đứa trẻ khác, nhưng hắn biết thiếu phu nhân nhà mình không có quan hệ tốt với nhị gia, nên không nói nhiều.

Phùng Gia Ấu hỏi: “Ta thấy anh dường như đã đọc không ít sách?”

“Thiếu chủ đọc sách thì tiểu nhân cũng theo học.” Tùng Yên vội bổ sung, “Thiếu chủ dành phần lớn thời gian luyện võ theo lệnh của lão gia, nên tiểu nhân cũng được lợi.”

Quả là lanh lợi, Phùng Gia Ấu định khen hắn có hiểu biết hơn Tạ Lãm: “Vậy quan hệ giữa lão gia và thiếu gia thế nào?”

“Lão gia ngày thường ít khi cười nói, hành xử cẩn trọng. Thiếu chủ thì ngược lại, hơi lỗ mãng, tùy ý mà làm. Điểm chung duy nhất là tính cách bướng bỉnh, hai người chẳng ai chịu nhường ai, hiếm khi ngồi xuống nói chuyện mà không cãi vã, nói quá ba câu là có thể động thủ.”

Trước đây có nhị gia bên cạnh khuyên can nên còn ổn. Từ khi nhị gia để lại thư trốn khỏi thành Hắc Thủy, mâu thuẫn giữa hai cha con ngày càng nhiều, bằng không thiếu chủ cũng không chạy đến kinh thành.

Tùng Yên nghĩ đến điều gì đó, nói thêm: “Nhưng mỗi lần đánh nhau đều kết thúc bằng việc thiếu chủ bị lão gia đánh rồi phạt nặng.”

Phùng Gia Ấu hiểu ngụ ý của hắn. Tạ Lâm Khê từng nói sau năm mười ba tuổi, Tây Bắc không ai địch nổi Tạ Lãm. Vị cha chồng kia của nàng ắt cũng không phải là đối thủ của con trai mình.

Xem ra, dù tức giận đến đâu, Tạ Lãm cũng không mụ mị đầu óc, vẫn luôn nhớ mình là con.

Phùng Gia Ấu tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Còn gì ư? À, lão gia quá mức khắc nghiệt với thiếu chủ. Phu nhân không biết ông ấy dùng thủ đoạn tàn khốc thế nào để ép thiếu chủ luyện công đâu. Rất hiếm khi cho thiếu chủ sắc mặt tốt nữa. Nhưng thực ra lão gia ngầm thương yêu thiếu chủ lắm.”

Điểm này không ai hiểu rõ hơn Tùng Yên: “Trong lòng thiếu gia chắc cũng hiểu rõ điều đó.”

Phùng Gia Ấu gật đầu, ở thành Hắc Thủy, nơi lưu đày gian khổ lại bốn bề thụ địch, nếu không khắt khe với hắn, muốn sống sót trưởng thành là điều không dễ dàng.

Nàng lại liếc Tùng Yên một cái.

Tùng Yên hiểu ngay nàng đang nghi ngờ hắn có âm mưu bán chủ cầu vinh, nhanh chóng giải thích: “Thiếu phu nhân, xin đừng nghi oan tiểu nhân. Tiểu nhân nói những việc này với ngài là vì biết sẽ càng tốt hơn cho thiếu chủ.”

Hắn chỉ vào hộp vàng đặt trên bàn đá: “Tiểu nhân từng theo thiếu chủ lang bạt khắp Tây Bắc, chứng kiến không ít chuyện đời. Xa xôi không nói, năm ngoái, lượng vàng tiểu công chúa của nước Ô Tôn mang ra còn nhiều hơn ngài, vậy mà tiểu nhân không chớp mắt cái nào.”

Nghe đến đây, Phùng Gia Ấu hơi nheo mắt lại: “Ta nhớ, nơi các người ở có chỗ gọi là Suối Trăng đúng không?”

“Đúng ạ.” Tùng Yên trả lời, giọng đầy ấn tượng, “Nơi đó khó tìm, càng khó vào. Thiếu chủ phải dẫn tiểu nhân tìm suốt nửa tháng mới đến được.”

Phùng Gia Ấu hỏi tiếp: “Huynh ấy đến đó để làm gì?”

Tùng Yên đáp: “Thiếu phu nhân đã nhắc đến Suối Trăng, chắc cũng biết về truyền thuyết của nó. Thiếu chủ trăm đắng ngàn cay đi tìm, đương nhiên là để uống nước suối.”

Sắc mặt Phùng Gia Ấu khẽ biến: “Huynh ấy đi vì ai?”

“Vì Tiểu Hoa.” Tùng Yên trả lời, nhận thấy biểu cảm của nàng khác lạ, bèn nói, “Là một con kền kền trống mà lão gia cho thiếu chủ từ nhỏ, làm bạn với thiếu chủ mười mấy năm. Lúc nó chết, thiếu chủ đau buồn rất lâu, chạy đến Suối Trăng uống ngụm nước suối, cầu cho Tiểu Hoa kiếp sau tiếp tục làm sủng vật của thiếu chủ thì mới nguôi ngoai được.”

Ngọn lửa trong lòng Phùng Gia Ấu chưa kịp bùng lên đã tắt ngúm, không biết nên nói gì thêm.

“Ta đã hiểu rồi.”

“Vậy tiểu nhân xin phép đi làm việc khác.”

Khi rời đi, Tùng Yên chẳng buồn liếc nhìn chiếc hộp vàng lần nữa.

Phùng Gia Ấu gọi San Hô lại, dặn nàng mang số vàng đó đưa cho Tùng Yên. Nhớ đến nàng tiểu công chúa nước Ô Tôn mà hắn từng nhắc, Phùng Gia Ấu liền bảo San Hô đưa thêm gấp đôi.

Sau khi phơi nắng đủ lâu, Phùng Gia Ấu đứng dậy dưới gốc cây hoa đào, qua cửa sổ mở rộng nhìn vào trong phòng.

Tạ Lãm vẫn tựa bên bàn đọc sách, nhưng rõ ràng đã không thể tịnh tâm được nữa. Hắn ngồi trên ghế thái sư, lưng khòm xuống, thỉnh thoảng còn đập đập trán lên mặt bàn.

Trông hơi thảm, Phùng Gia Ấu bất giác muốn cười dù như thế không tử tế chút nào. Lòng nàng quả thực có chút mong chờ, nhưng phần nhiều vẫn giữ tâm thái đùa vui, chờ xem khi nào hắn sẽ từ bỏ.

Nàng tin là đêm đó Tạ Lãm chẳng qua chỉ nhất thời bốc đồng, muốn dỗ dành nàng nên không ngại tự đào hố cho mình.

Hoặc có thể nói, hắn còn quá trẻ, quá bồng bột, quá không biết trời cao đất dày, xem sân khấu danh lợi của kinh thành này quá đơn giản.

Có lẽ sau lần lăn lộn này, hắn sẽ tỉnh ngộ. Câu “Phu nhân đại quan đúng không? Ta sẽ đoạt cho nàng” của hắn thật sự làm nàng rung động, song cũng là câu nói quá mức tùy tiện.

*

Trong khi Tạ Lãm bế quan ở Phùng phủ, triều đình diễn ra tranh chấp gay gắt về thiếu trại chủ Mười Tám Trại. Cuối cùng, phái chủ hòa chiếm ưu thế vượt xa phái chủ chiến.

Tạ Lâm Khê cũng đồng ý cúi đầu. Phụ thân Trình Lệnh Thư, Uy Viễn Tướng quân, đích thân từ Tây Bắc trở về để hộ tống Tạ Lâm Khê đi đến Uy Viễn Đạo. Đây không chỉ xem Tạ Lâm Khê như con tin để đề phòng Mười Tám Trại, mà nhân cơ hội chiêu hàng đại trại chủ.

Có Trình Lệnh Thư bên cạnh chăm sóc, Tạ Lãm không có gì phải lo lắng. Đáng tiếc hắn chỉ có thể cùng Phùng Gia Ấu đứng từ xa nhìn Tạ Lâm Khê theo đội ngũ hùng hậu rời khỏi thành, chẳng được nói với nhau câu nào.

*

Khi hai người vừa trở lại Phùng phủ, bất ngờ nhận được thiếp mời của Tề Chiêm Văn, mời Tạ Lãm tham gia tiệc tối. Lý do là vì cảm ơn Tạ Lãm lần trước đã giúp giải quyết giết con chó điên.

Tạ Lãm mặc kệ, nhưng không ngờ lúc chạng vạng, Tề Chiêm Văn đích thân đến Phùng phủ, đậu xe ngựa phủ Đại đô đốc ngay trước cửa Phùng phủ.

Đường đường công tử nhà Đại đô đốc, phó thống lĩnh Kinh Kỳ Ti, nhân vật quyền quý như vậy đích thân đến mời, nếu không đi quả thật khó xử.

Phùng Gia Ấu thuyết phục mãi, Tạ Lãm mới bất đắc dĩ leo lên xe ngựa của Tề Chiêm Văn. Trên đường, Tạ Lãm chào hỏi hắn đôi ba câu rồi im lặng, Tề Chiêm Văn dường như cũng không bận tâm. 

Xe ngựa chạy đến một trang viên ở ngoại thành.

Vừa bước vào trang viên, Tạ Lãm liền nghe thấy tiếng đàn sáo hỗn toạn, xen lẫn chút âm thanh ái muội.

Từ đại viện đến hoa viên, rồi tới phòng tiệc, nơi nơi đều là vũ cơ Tây Vực ăn mặc hở hang, uốn éo thân hình và thi triển mọi chiêu thức quyến rũ, lan tỏa sự hấp dẫn nóng bỏng.

Xung quanh là những gương mặt không quen biết, nhưng vừa nghe tên, Tạ Lãm có thể đối chiếu ngay đến những công tử quyền quý trong sách hắn đã học.

Tạ Lãm trước sau vô cảm nhìn đám công tử phóng đãng trầm mê trong ao rượu rừng thịt, mùi dâm dục lan tràn khắp trang viên.

Tề Chiêm Văn bỏ mặc lời kêu gọi của đám công tử, chỉ chuyên tâm đi cạnh Tạ Lãm, vừa quan sát thần thái của hắn vừa lên tiếng: “Tạ huynh quả nhiên là người đọc sách thánh hiền, đối với những mỹ nhân Tây Vực này thật sự không động lòng.”

Không rõ là thật hay chỉ đang giả vờ.

“Gần đây thân thể ta không khoẻ.” Tạ Lãm lười biếng đáp trả, tùy tiện bịa ra lý do.

Mấy mỹ nhân dị vực này có gì đặc biệt đâu, từ nhỏ hắn đã thấy nhiều rồi. Trong mắt hắn, Phùng Gia Ấu mới thực sự là mỹ nhân dị vực.

“Thân thể không khoẻ? Cũng đúng nhỉ, huynh vừa mới tân hôn mà.” Tề Chiêm Văn cười đầy ẩn ý.

“Tề phó thống lĩnh, ngài có việc bận thì cứ đi trước.” Tạ Lãm dừng bước, chắp tay tỏ ý.

Tề Chiêm Văn mỉm cười: “Chiêu đãi Tạ huynh chính là chuyện quan trọng nhất đêm nay. Tiệc này đặc biệt tổ chức vì huynh. Tạ huynh mới đến kinh thành, thiết nghĩ chưa từng được thưởng thức qua.”

Tạ Lãm trầm mặc không đáp.

“Tạ huynh thấy vũ cơ kia thế nào?” Tề Chiêm Văn chỉ về phía vũ đài cao cao trước mặt, nơi một nữ tử đang múa, dung mạo dưới tấm khăn che mặt khiến người phải động tâm, “Ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mua nàng về từ Tây Vực đấy.”

Tạ Lãm chỉ khẽ nhấc mí mắt nhìn qua, thầm nghĩ: Thế mà cũng cần phải bỏ ra số tiền lớn à? Tự hắn lên vặn vèo vài cái còn giỏi hơn cô ta.

Không biết là ai mới thực sự chưa được thưởng thức.

Tề Chiêm Văn thấy Tạ Lãm cứ im lặng bèn thử thăm dò: “Tề mỗ tặng nàng cho Tạ huynh làm quà đáp lễ được không?”

“Tề phó thống lĩnh có gì cứ nói thẳng.” Suốt đường đến đây Tạ Lãm đã nhịn đủ rồi, muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.

Đích thân tới đón, đưa hắn đến biệt viện, sau đó lờ đi đám công tử quý tộc để bồi hắn. Bộ dạng dẫn hắn mở rộng tầm mắt quả thực làm Tạ Lãm ghê tởm chết được.

Tề Chiêm Văn chỉ mỉm cười: “Hay là Tạ huynh muốn điều gì khác? Chức quan hay chỗ dựa vững chắc? Chúng ta có thể bàn bạc, nhất định không để huynh chịu thiệt.”

“Chịu thiệt?” Tạ Lãm cảm thấy như Tề Chiêm Văn đang đàm phán mua bán với mình.

Nói chuyện với hắn nãy giờ, nghe hắn lòng vòng quanh co, Tạ Lãm cứ thấy khó hiểu. Cho đến khi nghe thấy tiếng thì thầm từ gần đó, không rõ là do Tề Chiêm Văn cố ý sắp đặt hay không, rằng: “Tề phó thống lĩnh để ý phu nhân của hắn, muốn hắn hưu thê…”

Tạ Lãm sững sờ, nắm tay lập tức siết chặt, không buồn khách sáo nửa câu, xoay người bỏ đi chẳng chào một tiếng. Nếu chậm một bước, hắn chắc chắn sẽ không kìm được mà vặn rớt đầu Tề Chiêm Văn.

Sau lưng, Tề Chiêm Văn còn gọi với theo: “Hy vọng Tạ huynh cân nhắc kỹ, cơ hội thế này không nhiều đâu.”

*

Khi trở về phủ, Tạ Lãm tức giận đến mức uống nước không ngừng, suýt chút nữa làm bản thân căng bụng đến chết. Phùng Gia Ấu hỏi mãi, cuối cùng hắn mới chịu kể ra toàn bộ câu chuyện.

“Không thể nào.” Phùng Gia Ấu không tin Tề Chiêm Văn thực sự để mắt đến nàng.

Từ nhỏ hắn đã thích Trình Lệnh Thư và vẫn luôn giữ mình trong sạch. Chẳng lẽ Trình Lệnh Thư đi rồi, hắn phát điên?

“Ta nghĩ chắc chàng hiểu lầm rồi. Có khi nào hắn đang cố ý nhục nhã chàng không?”

“Ta có là gì trong mắt hắn đâu, đáng để hắn dàn dựng lớn như vậy chỉ để nhục nhã ta sao?” Tạ Lãm đâu phải kẻ ngốc, “Nàng tin ta, Tề Chiêm Văn tuyệt đối không có hảo ý, không phải vì chính mình thì cũng vì người khác.”

Phùng Gia Ấu nghĩ đến Tiết Trản, nhưng cảm thấy điều đó thật khó tin.

Tạ Lãm tức giận muốn chết, cũng chẳng màng đọc sách, leo lên sập ngủ nằm vật ra.

Chờ đến khuya, khi nghe thấy hơi thở đều đặn của Phùng Gia Ấu, biết nàng đã ngủ rồi, Tạ Lãm lặng lẽ đứng dậy, thay y phục dạ hành, trực chỉ phủ Đại đô đốc.

Cơn giận này mà không xả, hắn sẽ chết mất.

Vượt qua hàng rào phòng vệ nghiêm ngặt, Tạ Lãm lẻn vào phòng của Tề Chiêm Văn, đứng trước giường hắn.

Tề Chiêm Văn dẫu gì cũng là phó thống lĩnh, tính cảnh giác vẫn có, song vừa định mở mắt thì bị Tạ Lãm nhẹ nhàng đánh ngất.

Tạ Lãm rút ủng đao, rạch một nhát lên đùi hắn, sau đó cắm phập con dao dính máu vào ván giường giữa hai chân hắn!

Nếu không vì ngại chuyện nháo đến ồn ào, một dao này của hắn đã trực tiếp biến Tề Chiêm Văn thành thái giám rồi!

Xong việc, Tạ Lãm rời khỏi phòng Tề Chiêm Văn. Vì né tuần tra, hắn tạm lánh vào Phật đường trong phủ.

Tại đây, Tạ Lãm nhìn thấy một bức họa nữ tử treo trên tường. Kỳ lạ, bức họa này trông rất quen mắt, như thể hắn đã từng gặp người trong tranh ở đâu đó.

Nhìn trong bóng tối không rõ, và nơi này không nên ở lâu, hắn quyết định rời đi, nghĩ rằng sẽ quay lại xem kỹ hơn vào lần sau.

*

Về đến nhà, Tạ Lãm rón ra rón rén thay y phục, đưa tay gỡ búi tóc, giũ thẳng những sợi tóc quấn vào nhau rồi thuần thục cột cao kiểu đuôi ngựa. 

Vừa mới bò lên sập, liền nghe Phùng Gia Ấu hỏi: “Phu quân, chàng vừa đi đâu về?”

Tạ Lãm suýt nữa rớt khỏi sập vì giật mình.

Chết thật, hắn ngày càng thiếu cảnh giác với Phùng Gia Ấu, thậm chí còn không cẩn thận phân biệt xem nàng ngủ hay tỉnh qua tiếng thở.

“Ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo chút.” Tạ Lãm có tật giật mình, giọng hơi khác thường.

“Chàng nghĩ ta dễ bị lừa vậy sao?” Phùng Gia Ấu vén màn lên, nhìn hắn.

Tạ Lãm bất đắc dĩ xoay người, ngồi ở mép sập, nói: “Ta đến phủ Đại đô đốc dọa Tề Chiêm Văn một chút.”

Phùng Gia Ấu đã sớm đoán được: “Chàng không bị phát hiện chứ?”

Tạ Lãm đáp: “Sao có thể, ngay cả hoàng cung cũng không phát hiện nổi ta.”

“Vậy thì tốt rồi.” Phùng Gia Ấu thả màn xuống. “Mau ngủ đi.”

Phản ứng của nàng khiến Tạ Lãm bất ngờ, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng: “Nàng không mắng ta sao? Nếu bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được. Nơi đó là phủ Đại đô đốc nắm giữ binh mã thiên hạ mà.”

Giọng của Phùng Gia Ấu vọng ra từ sau màn, có cảm giác xa xăm: “Chàng có thể kiềm chế không động thủ với Tề Chiêm Văn ngay lúc đó, không tấn công trên đường hắn về nhà, ta đã thấy rất không tồi rồi.”

Dù hy vọng hắn thận trọng hơn, nhưng bản lĩnh và khí phách thì cũng nên có, “Ta không có bản lĩnh nên đành nhịn. Chàng có bản lĩnh, dùng cách của chàng để xả giận thay ta. Ta mắng chàng làm gì?”

Tạ Lãm thở phào nhẹ nhõm.

Phùng Gia Ấu đột nhiên xốc màn lên, nhìn thẳng vào hắn: “Nhưng lần sau đi ra ngoài, chàng phải báo cho ta một tiếng, tỉnh dậy ta lo lắng lắm.”

Tạ Lãm gật đầu liên tục: “Ta nhớ rồi.”

Phùng Gia Ấu lại nằm xuống, cuối cùng không còn phải lo lắng lung tung nữa.

*

Sáng hôm sau, Phùng Gia Ấu nhận ra điều bất thường khác. Chắc chắn Tạ Lãm còn giấu nàng chuyện gì đó.

Từ hai ngày trước, hắn đã tỏ ra cực kỳ bất mãn khi phải đối diện với mớ thông tin khô khan của các quan viên.

Phùng Gia Ấu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ chờ hắn tức tối quăng sách, nói không thi nữa, rồi nhờ nàng giúp hắn đổi con đường khác.

Nhưng hôm nay, Tạ Lãm như đổi thành người khác, trầm tĩnh khác thường ngồi đọc sách.

Ngồi mệt thì đứng dậy dạo bước, vừa đi vừa đọc tiếp.

Còn nữa, buổi chiều, bình thường sau khi làm bộ học xong miêu đao trở về từ võ lâu, là lúc hắn mệt mỏi nhất trong ngày, phải tắm rửa nghỉ ngơi một lát. Hôm nay, hắn chỉ mặc quần luyện công, để trần nửa người trên rắn chắc bước ra sân, khom lưng múc một gáo nước lạnh trong hồ dội thẳng lên đầu.

Tóc mai hai bên bung ra ướt sũng, cơ bắp rõ nét lấp lánh ánh nước. Hắn chỉ lau khô tay rồi tựa vào cạnh hồ tiếp tục đọc sách.

Mệt mỏi, lại dội thêm một gáo nước.

Phùng Gia Ấu lo hắn sẽ bị cảm trong thời tiết thay đổi lạnh nóng thất thường này.

Nàng về phòng định lấy áo choàng mang đến cho hắn, nhưng Tùng Yên ngồi xổm ở cửa uể oải nói: “Thiếu phu nhân không cần lo đâu. Đêm trên sa mạc lạnh hơn nhiều, thiếu chủ đã quen rồi.”

Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Chàng bị đại trại chủ ép luyện công như vậy sao?”

Tùng Yên lắc đầu: “Không phải ép buộc. Hồi nhỏ thiếu chủ không thích luyện công, từng trốn khỏi nhà, chạy ra ngoài thành Hắc Thành, không ngờ bị quân Bắc Nhung bắt được, vì thế khiến ngũ gia mất mạng.”

Chuyện này Phùng Gia Ấu biết, hôm đó Tạ Lâm Khê đã nói, đó là trở ngại duy nhất trong cuộc đời suôn sẻ của Tạ Lãm.

“Sau đó, quân Bắc Nhung treo thi thể ngũ gia trên cổng thành, lão gia một tay dắt thiếu chủ, một tay cầm đao giết tới đoạt lại thi thể ngũ gia.” Tùng Yên nhớ lại, “Từ đó về sau, thiếu chủ không cần lão gia dùng roi để ép luyện công nữa.”

Nhấc tay chỉ vào Tạ Lãm đang lần nữa dội một gáo nước lạnh, Tùng Yên nói tiếp: “Không khác tình cảnh lúc này là bao.”

Nghe Tùng Yên kể, lòng Phùng Gia Ấu càng lo lắng, bất an.

Rốt cuộc hôm qua hắn đã gặp phải chuyện gì mà tâm thái thay đổi lớn đến vậy?

Càng lo lắng, nàng càng không dám hỏi, chỉ chặt chẽ chú ý quan sát.

*

Mấy ngày sau, Tạ Lãm vẫn giữ nguyên trạng thái ấy, khiến Phùng Gia Ấu càng thêm nôn nóng lo âu.

Nhưng khi trò chuyện với hắn, nàng lại không cảm nhận được dấu hiệu hắn gặp phải đả kích gì.

Đến nửa đêm hôm nay, Tạ Lãm đang ngủ say đột nhiên ngồi bật dậy kêu: “Tế tửu Quốc Tử Giám tên gì?”

Tế tửu:

là một chức quan trong Quốc Tử Giám, người đứng đầu học viện, chịu trách nhiệm về việc giảng dạy và lễ nghi.

Thốt ra miệng xong hắn liền tỉnh lại, vội vàng nhìn sang giường chính.

Phùng Gia Ấu vốn không ngủ được, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, xốc màn lên, để chân trần bước đến bên sập: “Phu quân, rốt cuộc chàng bị làm sao vậy?”

Tạ Lãm ngượng ngùng che mặt: “Tên người đó thật sự khó đọc, ta cứ quên hoài.”

Phùng Gia Ấu ngồi xuống rìa sập: “Ta không hỏi chuyện đó. Tại sao sau khi trở về từ yến tiệc của Tề Chiêm Văn, chàng trở nên kỳ lạ vậy?”

“Kỳ lạ?” Tạ Lãm hỏi lại, “Ta kỳ lạ chỗ nào?”

“Nhiều ngày nay chàng cực kỳ chăm chỉ.”

“Nàng nói đùa sao, từ khi chúng ta định ra mục tiêu, nàng nói xem có ngày nào ta không chăm chỉ?”

“Rõ ràng có khác biệt.” Phùng Gia Ấu nhìn thẳng vào đôi mắt đen mơ màng của hắn, “Nói cho ta biết, rốt cuộc chàng đã gặp chuyện gì? Đừng quên chúng ta đã qui ước ba điều, không được gạt ta đó.”

Tạ Lãm liền giơ tay kêu oan: “Ta thật sự không có gì mà!”

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tạ Lãm nhìn thấy Phùng Gia Ấu khẽ đổi sắc mặt. Hắn vội vã suy nghĩ kỹ lời nàng nói, cố gắng tìm hiểu cái “khác biệt” nàng nhắc đến chung quy là gì.

Sau thoáng trầm ngâm, hắn mơ hồ hiểu ra: “Nếu nhất định phải nói ra khác biệt thì… Trước đây ta vì giúp nàng thực hiện lý tưởng mới muốn tranh một chức đại quan, nhưng gần đây ta có thêm một lý do khác.”

Phùng Gia Ấu: “Ồ?”

“Ta đọc mấy quyển kia.” Tạ Lãm chỉ vào kệ sách ở gian ngoài. “Trong đó có kể về một vị quan võ của cấm quân, cấp bậc chính ngũ phẩm. Phu nhân ông ta rất xinh đẹp, bị con trai của đại đô đốc tiền nhiệm để ý. Một loạt âm mưu được sắp đặt, khiến vị quan võ kia bị xử chém đầu với tội danh mơ hồ, còn phu nhân ông ta bị đày vào Giáo Phường Ti, chịu tra tấn đến chết.”

Phùng Gia Ấu thở dài: “Những thảm án như vậy, từ xưa đến nay chỗ nào cũng có. Nữ tử sinh ra quá xinh đẹp, nếu không có chỗ dựa, đó chỉ là tai họa.”

Lúc đó Tạ Lãm đã đọc sách đến đầu óc mụ mị, cũng không rảnh cảm thán, xem như chuyện kể đọc xong rồi thôi.

Đến khi chứng kiến yến tiệc của Tề Chiêm Văn, nhìn sắc mặt đám con cháu đại quan và nghe Tề Chiêm Văn bàn “chuyện làm ăn” với hắn, ngoại trừ muốn làm thịt tên kia, Tạ Lãm không thể nào xua chuyện đó khỏi đầu: “Ta chỉ là quan thất phẩm, kém xa vị quan võ cấm quân kia. Giả như bị bọn họ gài bẫy bắt lỗi, e rằng ngay cả sức phản kháng cũng không có.”

Phùng Gia Ấu cũng nghĩ đến bản thân mình. Câu nói của Phùng Hiếu An không hẳn đã sai, gả chồng hay không, thật sự không do nàng quyết định.

Trước đây, nàng dựa vào tin đồn mờ ám với Thẩm Thời Hành và sự bảo vệ của Tùy Anh, nên cuộc sống mới yên ổn.

Nhưng cuộc đời vốn vô thường.

Nàng không khỏi tự hỏi, với chút thông minh cỏn con của mình, liệu nàng có đủ sức chống chọi với giông bão không biết khi nào sẽ ập đến?

Tạ Lãm thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, liền nắm lấy tay nàng an ủi: “Ta không sợ gì cả, cùng lắm thì dẫn nàng chạy về Tây Bắc địa bàn của ta, không ai ngăn được. Trước khi đi, ta cũng không ngại làm thịt tên Tề Chiêm Văn kia. Chỉ là…”

Phùng Gia Ấu ngẩng đầu: “Chỉ là gì?”

“Chỉ là nếu như vậy, chuyện nàng muốn làm, có lẽ cả đời này sẽ không còn hy vọng.”

Tạ Lãm bắt đầu ý thức được: “Ta không thể chỉ dựa vào võ công và đường lui của bản thân mà tiếp tục không coi ai ra gì nữa. Ta phải mau chóng kiếm một chức đại quan để đảm đương, dùng phương thức của người kinh thành để bảo vệ nàng, làm chỗ dựa cho nàng.”

Nói xong, hắn thấy Phùng Gia Ấu lại cúi đầu, im lặng hồi lâu không đáp, lo nàng không tin, vội thề thốt: “Ta thề, ta thật sự không gặp chuyện gì đâu, chỉ là ta đã hiểu rõ được chuyện này thôi. Nàng đừng đoán lung tung nữa nhé.”

Phùng Gia Ấu không đoán lung tung nữa, nàng chỉ đột nhiên cảm thấy mắt cay cay, trong lòng khó chịu vô cùng.

Trên đời này, ngoài gia gia, có phải nàng đã gặp được một người nữa, chân thành nguyện ý vì nàng mà suy tính?


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x