CHƯƠNG 30 – ĐỒ TỐT THÌ PHẢI GIẤU ĐI
Ánh trăng chiếu vào vốn yếu ớt, nàng cứ một mực cúi đầu, Tạ Lãm không nhìn rõ biểu cảm của nàng: “Ta lại nói sai gì nữa sao?”
Phùng Gia Ấu kiềm chế cảm xúc, khẽ đáp: “Không, ta chỉ thấy lạnh thôi.”
Lúc nàng xuống giường đi đến đây, Tạ Lãm chưa hoàn toàn tỉnh táo, bây giờ mới nhìn thấy nàng đang dẫm chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo.
Không chỉ vậy, khi nàng ngồi xuống mép sập, vì sợ tà váy ngủ quét đất nên nàng khẽ vén lên. Bây giờ phần lớn váy bị nàng đè dưới mông, để lộ ra hơn phân nửa đôi chân thon dài xinh đẹp.
Tạ Lãm không khống chế nổi ánh mắt mình, từ bàn chân nàng lướt dần lên trên, cổ họng khô khốc.
Hắn muốn đứng dậy bế nàng quay lại giường lớn, nhưng nàng chợt rút chân, leo luôn lên sập, chui vào trong chăn của hắn.
Tạ Lãm vội vàng ngồi dậy dịch vào trong nhường chỗ, nhưng sập ngủ vốn chỉ đủ cho một người, muốn không dựa sát vào nhau thật khó.
“Ta lạnh.” Phùng Gia Ấu kéo chăn, ý bảo hắn đừng ngồi, tránh hơi lạnh lùa vào.
Nhưng Tạ Lãm không thể nằm xuống. Một khi nằm, hắn chắc chắn phải nghiêng người ôm nàng từ phía sau.
Tạ Lãm nhớ lại đêm nàng phát hiện ra thân phận thật của hắn. Lần đầu tiên ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác kỳ lạ ấy, mềm mại như không có xương cốt, nhưng lại có thể tùy ý đốt bừng ngọn lửa khắp người hắn.
Từ khi thành hôn với Phùng Gia Ấu, hắn không biết sao định lực trước đây của mình biến đi đâu mất. Mỗi khi đối diện với những cử chỉ trêu đùa của nàng, hắn liên tục mất kiểm soát.
Tạ Lãm không hiểu nhưng Phùng Gia Ấu rất rõ ràng.
Xuất phát từ ý thức trách nhiệm mà trong lòng Tạ Lãm đã tiếp nhận nàng là thê tử, nên tự nhiên sẽ không bài xích sự gần gũi của nàng.
Phần còn lại là những phản ứng thân thể tự nhiên của một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân trẻ tuổi.
Kể từ đêm nay, Phùng Gia Ấu bỗng nhiên muốn nhiều hơn. Muốn có được lòng si mê của hắn. Muốn sự sâu đậm thề nguyền sống chết của tình yêu thuần khiết nhất giữa hai người yêu nhau.
“Ta nói ta lạnh.” Nàng lặp lại lần nữa.
Tạ Lãm không biết làm thế nào, đành phải nằm xuống. Cố tình đặt chăn ở giữa hai người, còn vươn tay ra ngoài, ôm nàng qua lớp chăn.
Phùng Gia Ấu bực bội: “Chàng nghĩ ta sẽ ăn thịt chàng hay sao?”
Tạ Lãm ngửi hương thơm say lòng của nàng, ậm ừ nói: “Gần đây ban ngày ta mệt như chó, mỗi đêm chỉ có thể ngủ được hai canh giờ.”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Ta không cho chàng ngủ à?”
Tạ Lãm: …
Trong sự tĩnh mịch của màn đêm, Phùng Gia Ấu như lấy hết can đảm, nói khẽ: “Chàng vất vả đến mức trong mơ cũng nhớ tên Tế tửu Quốc Tử Giám, có thể thấy áp lực rất lớn. Để ta giúp chàng giải tỏa chút được không?”
Nói xong, nàng bỗng dưng quay đầu, gương mặt vô tình cọ qua môi hắn.
Tạ Lãm chỉ cảm thấy môi tê dại. Còn chưa kịp hồi hồn từ sự kích thích ấy, nàng đã xoay người đối diện và áp vào ngực hắn.
Tạ Lãm mở to mắt.
Nhớ lại hai ngày đầu mới cưới, hễ có cơ hội là Phùng Gia Ấu lại trêu chọc, khiến hắn tay chân luống cuống đầu óc choáng váng.
Từ khi hai người làm rõ sự thật, nàng không đối xử lạnh nhạt hay xa cách với hắn mà gần như là giữ đúng bổn phận thê tử, duy trì thái độ “tôn trọng nhau như khách” với hắn. Hắn thích cách cư xử này, cảm thấy rất thoải mái, song trong lòng vẫn không khỏi hơi hụt hẫng.
Bây giờ nàng lập lại hành vi cũ, Tạ Lãm thế nhưng không mấy vui mừng. Nàng là người đầy kiêu hãnh, trước đây vì “thiên mệnh” mới tìm mọi cách lấy lòng hắn. Sau khi biết đó chỉ là trò lừa đảo, nàng rõ ràng rất chán ghét hắn.
Tạ Lãm muốn nói với nàng rằng không cần thiết như vậy. Tất cả những gì hắn làm đều là tự nguyện, không cần nàng phải đánh đổi bất cứ điều gì, nên đối với hắn thế nào thì cứ đối thế ấy.
Nhưng hắn biết nói ra sẽ chọc nàng tức giận, chần chừ mãi không nói nên lời.
Phùng Gia Ấu cảm thấy rõ ràng, lúc đầu cả người hắn nóng rực, chỗ kia cũng nổi lên phản ứng. Nhưng không biết vì sao, giống như bị dội gáo nước lạnh từ cái hồ ngoài sân, hắn nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí còn tỏa ra chút lạnh lùng.
Lòng nàng chợt dâng lên cảm giác ê chề nhục nhã, Phùng Gia Ấu tức giận đẩy mạnh vào ngực hắn, đứng dậy bước xuống sập, quay trở lại giường lớn.
Nhưng nàng giận quá không chịu nổi, lại quay lại giật chăn của hắn ném xuống đất: “Chàng cho rằng tại khích lệ chàng đi liều mạng vì ta, ta mới muốn gần gũi với chàng sao?”
Tạ Lãm không nói gì, lần nữa ngồi dậy, co chân trái lên, cánh tay trái chống lên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào tay mình.
Chỉ cần có điều gì phiền lòng, ông tướng này căn bản không giữ được lời nào trong lòng. Bây giờ hắn trầm mặc không lên tiếng, Phùng Gia Ấu biết hắn đang không vui.
Cũng chẳng thể trách hắn sao lại nghĩ như vậy, vì từ trước đến giờ, nàng luôn có ý đồ không chính đáng với hắn.
Tuy nhiên trước đây, hắn dù biết rõ cũng không bận tâm mấy. Bây giờ cảm thấy không vui thật ra lại là một sự tiến bộ.
Phùng Gia Ấu “ô” một tiếng, chế giễu: “Nếu chàng đã nghĩ vậy, sao không nghĩ luôn rằng ta bị câu chuyện về vị quan võ cấm quân chàng kể dọa sợ rồi? Đáng thương ngày nào đó ta bị đưa vào Giáo Phường Ti mà vẫn còn thân xử nữ. Chẳng phải hời cho Tề Chiêm Văn hay kẻ xấu khác quá rồi ư?”
Ánh mắt Tạ Lãm lập tức chuyển lên mặt nàng, muốn biết liệu nàng đang nói thật hay giả: “Nàng đừng nghĩ lung tung, loại chuyện này căn bản không thể xảy ra. Lỡ như ta có chết, vẫn còn…”
Bùi Nghiên Chiêu.
Tạ Lãm cảm thấy Bùi Nghiên Chiêu dù xa cách không rõ, cũng sẽ không để Phùng Gia Ấu trở thành đồ chơi của đám công tử quyền quý kia.
“Chàng bảo ta làm sao không nghĩ ngợi cho được?” Phùng Gia Ấu chất vấn, “Trước đây chàng nói tình ý giữa chúng ta chưa đủ, cần thời gian, để không vi phạm lòng trung thành mà chàng tôn thờ. Nhưng đã một tháng sau khi thành hôn, chàng cả ngày cách xa ta tám trượng, không muốn cùng ta chung giường, phát triển tình cảm kiểu gì đây? Ta thật sự nghi ngờ, rốt cuộc chàng và ta kết phu thê hay kết liên minh?”
“Chẳng lẽ trước đây ta chưa từng muốn chung giường với nàng?” Tạ Lãm thấy oan ức quá, “Chẳng phải nàng giả bệnh rồi đuổi ta xuống giường sao? Còn cái sập ngủ này, chẳng phải do nàng kêu người dọn vào sao? Giữa chúng ta, từ trước đến nay chẳng phải đều do nàng quyết định mọi chuyện à?”
“Ta…” Phùng Gia Ấu bị hắn làm cho á khẩu, dậm chân một cái, “Chàng còn dám nói nữa!”
“Không nói, không nói.” Tạ Lãm nhìn nàng lúc này vừa tức vừa thẹn, dáng vẻ thật đáng yêu.
Hắn cười nhẹ bỏ chân xuống sập, vòng tay ôm lấy eo nàng, sau đó đứng dậy trực tiếp vác nàng lên vai, bước nhanh đến giường lớn, thả nàng xuống đệm giường mềm mại.
Phùng Gia Ấu lăn một vòng trên đệm giường, rồi ngồi thẳng dậy.
Tạ Lãm quỳ trước mặt nàng, cẩn thận kéo lại áo ngủ trượt khỏi bả vai nàng: “Ta thừa nhận đêm đó ta đã quá cố chấp. Nếu không vì phải thi được vào Huyền Ảnh Ti, bây giờ ta thật muốn cùng nàng thành phu thê thực sự.”
“Viện cớ! Liên quan gì đến việc thi vào Huyền Ảnh Ti, chiếm dụng bao nhiêu thời gian của chàng chứ?” Phùng Gia Ấu nói xong mới nhận ra lời này không ổn lắm.
“Một đêm đã là chậm trễ rồi. Ta sợ được một lần mở đầu, thực tủy biết mùi, sẽ không dừng lại được. Nàng đọc sách nhiều, hẳn biết câu thơ…” Tạ Lãm tỉ mỉ nhớ lại, “Tóc mây hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng ấm độ đêm xuân. Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi. Từ đây quân vương bất tảo triều.”
Đây là 4 câu trích trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị – nhà thơ nổi tiếng đời Đường, nói về mối tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Dịch nghĩa:
Tóc mây, mặt hoa, những chuỗi ngọc trên đầu rung rinh,
Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân.
Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy,
Từ đấy vua không ra chầu sớm nữa.
Phùng Gia Ấu đỏ bừng mặt, liếc nhìn Tạ Lãm, thấy hắn cau mày như đang thực sự vì thế mà lo lắng.
Nàng bật cười: “Thiếu trại chủ danh chấn Tây Bắc sao lại không tự tin vào chính mình như vậy?”
Tạ Lãm uể oải: “Gần đây ta cũng mới nhận ra mình chẳng có gì để tự tin.”
Phùng Gia Ấu càng cười lớn.
“Cười đi, ta cũng muốn tự cười chính mình.” Tạ Lãm che trán thở dài, “Ấu Nương, thật ra ta không thông minh như nàng. Nàng không biết đâu, ngoài học võ ra, từ nhỏ đến lớn, làm chuyện gì quan trọng ta đều phải tập trung hết sức, giữa đường không thể phân tâm, bằng không rất khó đạt thành.”
Phùng Gia Ấu bị sự nghiêm túc của hắn lây nhiễm, ngừng cười.
Tạ Lãm thề: “Chờ ta thi đỗ vào Huyền Ảnh Ti rồi, ta sẽ nghiêm túc hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu, vì vợ mà cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
“Chàng lại nói bậy gì nữa đấy.” Đột nhiên không kịp phòng bị, Phùng Gia Ấu đỏ bừng cả người, đánh hắn một cái, “Ta hiểu rồi, không quậy chàng nữa, mau về ngủ đi!”
“Ta phát hiện, giường của chúng ta vẫn là thoải mái nhất.” Tạ Lãm nằm nghiêng xuống mé ngoài giường, rút chiếc gối bên hắn đặt giữa hai người, kê đầu lên cánh tay, quay sang nhìn nàng, “Gần đây ta cực kỳ mệt mỏi, chỉ cần nửa đêm nàng đừng lao vào người ta, ta vẫn đủ định lực.”
“Ai lao vào người chàng chứ?” Phùng Gia Ấu cầm gối đầu đánh hắn một cái rồi quay lưng nằm xuống.
Tạ Lãm ở phía sau nàng cười mãi không thôi.
Màn che được cuốn lên, không ngăn cản luồng không khí lưu thông. Hai người sống chung phòng suốt cả tháng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, sự thân thuộc đã rất nhiều, đến mức không còn chút ngượng ngùng nào như lần đầu cùng giường nữa.
Phùng Gia Ấu lắng nghe nhịp thở của Tạ Lãm từ hỗn loạn dần trở nên đều đặn, nhưng bản thân nàng lại chẳng có chút buồn ngủ.
Trong bóng đêm, nàng không ngừng tự vấn lòng mình.
Nàng bị hắn làm cảm động, trong lòng cảm kích, còn không biết thõa mãn mà muốn lòng si mê của hắn.
Nhưng nàng có định đem lòng si mê của mình ra đổi lấy không?
Nàng mơ hồ có cảm giác, đối với Tạ Lãm, muốn mưu cầu điều gì từ hắn đều có thể đạt được. Nhưng riêng sự si mê của hắn thì cần thiết phải đổi bằng sự si mê tương tự.
Nếu không có, thì dù cố gắng thế nào cũng chỉ là uổng công mà thôi.
*
Kể từ sau khi Tề Chiêm Văn mở tiệc chiêu đãi Tạ Lãm, hắn không có thêm động thái gì khác.
Bên ngoài cũng không truyền ra bất kỳ tin tức nào cho thấy Tề Chiêm Văn bị đe dọa. Chỉ biết rằng hắn cáo ốm vài ngày không đến Kinh Kỳ Ti. Có lẽ hắn không chịu nổi mất mặt nên không dám để lộ ra.
Phùng Gia Ấu cũng nghĩ rằng hắn sẽ không nghi ngờ đến Tạ Lãm. Trong yến tiệc hôm đó, đám công tử chơi bời quá đà rồi sau đó đắc tội không ít người. Là người đứng ra tổ chức, Tề Chiêm Văn bị nhắm vào là điều hết sức bình thường.
Cứ như thế, hơn một tháng nữa trôi qua.
Tháng sáu đến, giàn nho trong sân trước phòng tân hôn của hai người đã phủ đầy lá xanh um.
Tạ Lãm dành toàn bộ thân và tâm cho chuẩn bị khảo hạch, chỉ thỉnh thoảng ghé qua Đại Lý Tự điểm danh. Thôi thiếu khanh dung túng hắn vì Phùng Gia Ấu mang về không ít hồ sơ nghi án từ Đại Lý Tự.
Ngày thường, Phùng Gia Ấu ngồi trên xích đu đọc hồ sơ, trong khi Tạ Lãm nằm trên ghế mây dưới giàn nho chăm chú đọc sách. Bây giờ hắn đã quen với việc đọc sách, không cần dùng nước lạnh để làm mình tỉnh táo nữa. Phùng Gia Ấu hơi tiếc vì không còn cơ hội ngắm thân trên để trần của hắn nữa.
Mấy ngày gần đây, vụ án của Liêu Trinh Trinh đã khép lại, Tùy Anh cuối cùng cũng được thả.
Trước đây, Tùy Anh thường ghé thăm Phùng phủ mà không cần thông báo. Nhưng hiện tại, trong phòng Phùng Gia Ấu nhiều hơn một người, làm Tùy Anh vô cùng bất mãn. Mỗi lần gặp Tạ Lãm, mặt nàng đều chẳng tươi lên được. Thế nên Tùy Anh thường kéo Phùng Gia Ấu ra ngoài chơi.
Ban đầu Tạ Lãm không đồng ý.
Nhưng rồi biết được Bùi Nghiên Chiêu đã không còn đi theo Thẩm Thời Hành, chứng tỏ Thẩm Khâu đã làm gì đó, ra ý rằng ông ta thôi điều tra tên “tiểu nhân” bên cạnh đại ca nhà mình năm xưa, vị “tiểu nhân” này hẳn sẽ không tiếp tục làm ra động tác gì. Cho nên Tạ Lãm cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
*
So với những ngày tháng yên bình của Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu, mọi người trên dưới đều xôn xao kinh ngạc khi tên Tạ Lãm xuất hiện trong danh sách khảo thí của Huyền Ảnh Ti năm nay.
Huyền Ảnh Ti hoàn toàn độc lập trong hệ thống quan chức ở kinh thành, cứ ba năm lại chiêu mộ người mới kiêm khảo hạch nội bộ một lần.
Quá trình bắt đầu bằng thi đấu võ đài, sao đó là khảo văn.
Không có bất kỳ tiêu chuẩn nào, chỉ cần Huyền Ảnh Ti có thể tra rõ lai lịch, người tham gia đều có tư cách.
Tuy nhiên, thông thường người báo danh tham gia đều là nhân viên nội bộ của Huyền Ảnh Ti và các quan võ lớn nhỏ của Đô Ti. Hiếm khi có quan văn báo danh.
Hiện tại trong kinh thành, mấy giáo đầu tiếng tăm lừng lẫy đều kinh ngạc cảm thán Tạ Lãm là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, tiến bộ thần tốc.
“Nhưng thần tốc đến mấy cũng không thể nào trực tiếp nhảy vọt lên chức thiên hộ được, đúng không?” Lăng Bách hộ khó tin hỏi Bùi Nghiên Chiêu.
Bùi Nghiên Chiêu sắp thăng nhiệm lên làm Trấn phủ của Bắc Trấn phủ Ti dưới quyền Huyền Ảnh Ti, nên trống ra một vị trí thiên hộ. Y nói: “Dù sao hắn cũng đang là ti trực thất phẩm của Đại Lý Tự, có đủ tư cách để tranh chức thiên hộ.”
Chức thiên hộ tuy là quan ngũ phẩm, nhưng Đại Ngụy luôn trọng văn khinh võ, quan văn thất phẩm khi gặp quan võ lục phẩm cơ bản không cần phải hành lễ.
Lăng Đào chỉ đơn giản thắc mắc không biết trong vòng vài tháng, rốt cuộc Tạ Lãm có thể học thành cái gì. Còn Bùi Nghiên Chiêu thì suy nghĩ sâu xa hơn.
Từ khi thân phận thiếu trại chủ được xác nhận rồi bị đưa đến Uy Viễn Đạo, Bùi Nghiên Chiêu đã không còn hoài nghi Tạ Lãm. Nhưng Phùng Gia Ấu bày ra chuyện thuê cả mớ giáo đầu, lại thấy tên Tạ Lãm xuất hiện trên danh sách này, y lần nữa nảy sinh nghi ngờ.
Bùi Nghiên Chiêu chợt nhớ đến vụ Tề Chiêm Văn bị tập kích trước đó, liền bảo: “Ngươi giúp ta đưa thiệp mời đến Kinh Kỳ Ti, giao cho Tề Chiêm Văn.”
*
Trong kinh thành, dù là quan chức có quyền lực lớn đến đâu, hay có thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ thế nào, cũng đều tận lực tránh xung đột với Huyền Ảnh Ti.
Tề Chiêm Văn dù không muốn, nhưng cũng không thể từ chối lời mời của Bùi Nghiên Chiêu. Người này tuy không có bối cảnh và hiện tại chỉ là một quan thiên hộ, nhưng lại là nghĩa tử của Thẩm Khâu. Phụ thân hắn đã nói, không chừng người này sẽ là Chỉ huy sứ tiếp theo của Huyền Ảnh Ti, nếu không thể mượn sức thì tuyệt đối cũng không được đắc tội.
Khi đến nhã gian của tửu lầu, vừa ngồi xuống, Tề Chiêm Văn đã bị Bùi Nghiên Chiêu hỏi ngay: “Nghe nói cách đây hơn một tháng, Tề phó thống lĩnh từng bị tập kích trong phủ?”
Tề Chiêm Văn giật thót, nhớ tới trong lòng còn sợ hãi.
Tối hôm đó, hắn hôn mê rất lâu. Khi tỉnh dậy thì phát hiện giữa hai chân đau đớn dữ dội. Nhìn xuống, thấy máu me khắp nơi, giữa đũng quần còn cắm một thanh đao. Tưởng rằng mình đã bị thiến, hắn kinh hoảng suýt ngất đi lần nữa.
Tề Chiêm Văn ngượng ngùng nói: “Quả nhiên giấu kỹ đến mấy cũng không qua được mắt Huyền Ảnh Ti các người.”
Bùi Nghiên Chiêu liền hỏi: “Không biết còn giữ lại thanh đao đó không?”
Y muốn xác định xem đó có phải thanh đao ngắn mà tên tặc nhân kia từng dùng để đỡ mũi tên của y bên ngoài Phùng phủ hay không.
Tề Chiêm Văn thở dài: “Không tra ra được gì, chỉ là một thanh đao rất bình thường, có thể mua ở bất kỳ cửa hàng binh khí nào. Nếu Bùi huynh muốn, ta sẽ sai người mang đến cho huynh.”
“Đa tạ.” Bùi Nghiên Chiêu nhấc bầu rượu rót cho hắn.
“Bùi huynh mời ta tới chỉ để hỏi về thanh đao đó thôi sao?” Tề Chiêm Văn cảm thấy còn điều gì khác, nếu không đã trực tiếp phái người tới lấy rồi.
Hắn biết Bùi Nghiên Chiêu không phải người thích xã giao vô cớ. Nếu người họ Bùi này đến chỗ nào xã giáo, nơi đó thường sẽ máu chảy thành sông.
Bùi Nghiên Chiêu nhấp ngụm rượu: “Vào đêm Tề phó thống lĩnh bị tập kích, có phải trước đó đã tổ chức yến tiệc trong trang viên ở ngoại thành?”
Tề Chiêm Văn đáp rất nhanh: “Chỉ là mời vài người bạn đến tụ tập thôi.”
Bùi Nghiên Chiêu không vòng vo: “Từ khi nào Tạ ti trực của Đại Lý Tự trở thành bạn bè của Tề phó thống lĩnh vậy?”
Giọng điệu như đang thẩm vấn phạm nhân khiến Tề Chiêm Văn cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, chức trách của Huyền Ảnh Ti là giám sát mọi quan lại. Không rõ Bùi Nghiên Chiêu đang điều tra cái gì, nhưng nếu không phối hợp, rất có thể hắn sẽ bị mời vào Hắc Ngục để thẩm vấn.
Dù phụ thân hắn là Đại đô đốc, cũng không thể tự tiện xông vào Hắc Ngục. Trước hết phải đi tìm Thẩm Khâu mới có thể mang hắn về.
Tề Chiêm Văn liền giải thích: “Trước đó Tạ ti trực đã giúp ta xử lý một con chó điên, tránh cho ta bị buộc tội…”
Bùi Nghiên Chiêu ngắt lời hắn: “Bùi mỗ có thù riêng với họ Tạ đó, đang định đối phó hắn. Nếu Tề phó thống lĩnh có quan hệ tốt với hắn, thì…”
Tề Chiêm Văn vừa nghe liền thấy thấy đây quả là chuyện tốt, không cần tự mình ra tay: “Bùi huynh xin cứ tùy ý. Chỉ cần để lại phu nhân của hắn, còn lại huynh muốn làm gì, Tề mỗ thậm chí có thể giúp.”
Bùi Nghiên Chiêu trầm mặc không nói.
Không cần phải xem xét thanh đao nữa, không còn nghi ngờ gì, nhất định là hắn. Nhưng nếu hắn không phải thiếu trại chủ của Mười Tám Trại, vậy rốt cuộc Tạ Lãm có địa vị gì?
Tề Chiêm Văn thấy Bùi Nghiên Chiêu không nói gì, lại gần như bóp nát chén rượu trong tay, bèn hỏi: “Bùi huynh, chẳng lẽ huynh cũng muốn phu nhân của hắn?”
Bùi Nghiên Chiêu chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Tề Chiêm Văn: “Còn ai khác muốn phu nhân của hắn?”
Tề Chiêm Văn tất nhiên không khai ra Tiết Trản: “Bùi huynh cũng biết mà. Từ khi Phùng các lão qua đời, trong kinh thành có không ít người muốn Phùng Gia Ấu. Chỉ riêng ta đã biết được hai ba người, nhưng tiếc là chẳng ai đủ can đảm đối nghịch với Thẩm công tử của Huyền Ảnh Ti các vị.”
Lời này hoàn toàn là sự thật.
Giờ phút này Tề Chiêm Văn hơi đau đầu, nếu giao Phùng Gia Ấu cho Tiết Trản thì có thể sẽ đắc tội với Bùi Nghiên Chiêu, bèn đề xuất: “Theo ta, tốt nhất là nghĩ cách đưa Phùng Gia Ấu vào Giáo Phường Ti, như vậy chẳng ai phải tranh giành nữa.”
“Ta không có hứng thú với tàn hoa bại liễu.” Bùi Nghiên Chiêu đứng dậy rời đi.
Chân vừa bước ra khỏi tửu lầu, Bùi Nghiên Chiêu đã bị người do Thẩm Khâu phái tới gọi lại.
Y quay về Huyền Ảnh Ti gặp Thẩm Khâu: “Nghĩa phụ, vị Tạ ti trực của Đại Lý Tự kia…”
“Con không cần lo lắng về hắn.” Thẩm Khâu đúng là tìm y để nói về chuyện này, “Tạ Lãm muốn tham gia khảo hạch của Huyền Ảnh Ti chúng ta thì cứ để hắn làm.”
Nhận thấy vẻ mặt Thẩm Khâu như đang cười, Bùi Nghiên Chiêu không khỏi căng thẳng: “Nghĩa phụ biết lai lịch của hắn?”
“Ta đâu chỉ biết lai lịch của hắn.” Thẩm Khâu xoa xoa cổ, “Còn vô cùng rõ ràng thực lực của hắn.”
Bùi Nghiên Chiêu định hỏi thêm, nhưng Thẩm Khâu giơ tay ngăn lại: “Con không cần biết quá nhiều, cũng không cần điều tra thân phận của hắn. Nếu con không phục, sau này có thể đích thân kiểm tra thực lực của hắn trên võ đài.”
Bùi Nghiên Chiêu biết Thẩm Khâu nói một không hai, hỏi cũng vô dụng, bèn ôm quyền nói: “Hài nhi đã hiểu, chỉ cần nghĩa phụ tin hắn là đủ.”
*
Mấy ngày sau, vào một đêm nào đó, khi Tề Chiêm Văn đang ngủ, đột ngột cảm nhận được nguy hiểm lại lần nữa cận kề! Đang giãy giụa chuẩn bị tỉnh dậy thì cổ hắn bỗng đau nhói, lại bị ai đó đánh cho hôn mê.
Lần này sau khi tỉnh lại, dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ lần trước, hắn vẫn không kiềm được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai. Bắp đùi bên kia của hắn bị chém một vết sâu, máu chảy ướt đẫm cả giường.
Ngay đũng quần cũng lại cắm một thanh đao!
Lần trước Tề Chiêm Văn sợ bị trách phạt, không dám nói gì với phụ thân hắn. Nhưng lần này, vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng, hắn rống giận với đám hộ vệ vừa chạy vào: “Lũ vô dụng các ngươi! Mau đi mời cha ta đến! Đi tìm Đại đô đốc đến đây cho ta!”
*
“Đại đô đốc Tề Phong hiển lộ bản lĩnh từ sự kiện nào?”
Hôm nay là ngày Huyền Ảnh Ti chiêu mộ, Phùng Gia Ấu vừa giúp Tạ Lãm mặc quần áo, vừa tùy tiện khảo bài hắn.
Tạ Lãm dang tay cho nàng thoải mái đùa nghịch: “Tổ tiên Tề gia vốn là tướng tài khai quốc của Đại Ngụy, nhưng dần dà suy tàn, chỉ còn lại vài nhánh phụ, trong đó có một nhánh là Tề Phong. Khi Nam Cương Vương phản loạn, Tề Phong đang nhậm chức ở Đô Ti Liêu Đông.”
Lúc ấy, Tề Phong có một người em rể làm ngôn quan ở Ngự Sử Đài, họ Lục, xuất thân là trạng nguyên, cùng khóa với Phùng Hiếu An.
Nhưng khác với Phùng Hiếu An xuất thân quý tộc và khôn khéo linh hoạt trong quan trường, vị trạng nguyên nọ lại là con cháu hàn môn, tính tình cương trực, luôn làm mất lòng người khác.
Dù vậy, được bổ nhiệm làm ngôn quan ở Ngự Sử Đài lại rất phù hợp với y.
Sau đó xảy ra tràng bại trận ở Nam Cương, vị trạng nguyên buộc tội một loạt mấy chục người, thậm chí không nể tình cả con trai của ân sư. Hậu quả là chẳng lâu sau y bị điều khỏi kinh thành, đến nơi nào đó ở Kinh Bắc làm huyện lệnh.
Thời bấy giờ thế đạo rối ren, trên đường đi nhậm chức, y và phu nhân gặp phải cướp núi và cả hai đều bị giết.
“Tề Phong biết chuyện, liền dẫn theo hơn mười thủ hạ từ Liêu Đông chạy đến Kinh Bắc, quét sạch đạo tặc trong vùng. Ông ta còn trấn áp một cuộc khởi nghĩa của gần vạn người trên đường đi.”
Triều đình thấy ông ta có thực lực như vậy, liền phong làm tiên phong, một lần nữa tấn công Nam Cương. Ông ta giành được đại thắng ngay trong trận đầu đối chiến với Nam Cương Vương.
Công lao Tề Phong không nhỏ trong toàn bộ chuyện bình định Nam Cương, không đến mấy năm đã leo lên vị trí Đại đô đốc.
“Ta đánh giá ông ta rất cao đấy.” Tạ Lãm xem lý lịch của ông ta cũng tán dương một tiếng anh hùng, “Đáng tiếc, lại sinh ra đứa con như Tề Chiêm Văn.”
Nhắc đến Tề Chiêm Văn, sắc mặt Tạ Lãm lập tức trở nên khó coi.
Phùng Gia Ấu vòng ra sau lưng giúp hắn chỉnh lại đai lưng: “Lão sư của Đại thần Phụ chính Hạ Nghĩa Xung là ai?”
Động tác tay nàng làm Tạ Lãm hơi nhột, sống lưng thẳng tắp thoáng uốn cong: “Mấy người nàng hỏi đều là quyền thần chạm tay là bỏng trong triều hiện giờ, ai ai cũng biết, Huyền Ảnh Ti cũng mang ra khảo sao?”
“Chàng nghĩ Huyền Ảnh Ti có thể ra đề khó cỡ nào? Trước là thí võ sau mới đến khảo văn, đa số người biết đọc sách đã bị loại hết rồi.” Phùng Gia Ấu trả lời trước khi Tạ Lãm kịp chất vấn, “Chỉ là có vài người qua được thí võ nhưng Huyền Ảnh Ti không muốn nhận, nên sẽ cố tình làm khó dễ.”
Tạ Lãm gật đầu, tiếp tục trả lời.
Phùng Gia Ấu tiếp tục hỏi mấy câu đơn giản, xen lẫn thêm vài câu khó. Câu nào Tạ Lãm không trả lời được chi tiết thì ít nhất cũng có thể nói đại khái.
“Cũng ổn rồi.” Phùng Gia Ấu đi vòng ra trước mặt hắn, mỉm cười: “Chàng chắc chắn không gặp vấn đề gì.”
“Ta đã nói với nàng rồi mà, chỉ cần ta muốn học, không ít thì nhiều ta đều học được.” Tạ Lãm nhướng mày.
Hắn hoàn toàn có thể kiêu ngạo, ba bốn tháng qua hắn còn vất vả hơn cả ba bốn năm luyện võ.
Cả quãng đời còn lại, e rằng hắn chỉ đủ dũng khí liều mình cho thi cử một lần duy nhất này thôi.
“Vậy chúng ta xuất phát nào.” Phùng Gia Ấu không đổi sang nam trang, chỉ chuẩn bị mang mũ rèm.
Hôm nay cũng coi là một sự kiện lớn trong kinh thành, không hề kém cạnh cuộc thi võ trạng nguyên. Võ trường của Huyền Ảnh Ti mở cửa cho công chúng, chắc chắn sẽ rất đông đúc.
“Nàng thật sự muốn đi cùng?” Tạ Lãm có thể tưởng tượng ra sự hỗn loạn ở võ trường.
“Đương nhiên là muốn đi, ta phải trông chừng chàng, nếu không, lỡ bị người ta bắt mất thì sao?” Phùng Gia Ấu cầm lấy miêu đao của hắn, cùng hắn xuất phát.
Tạ Lãm đuổi theo hỏi: “Bắt mất?”
Phùng Gia Ấu cùng lên xe ngựa với hắn, nói: “Trước đây chàng chỉ có danh tài tử Đất Thục. Nhưng kinh thành này không thiếu nhất chính là tài tử, đi vài bước cũng có thể gặp một người, huống chi chàng chỉ là cử nhân. Hôm nay, chàng nhất chiến thành danh tại võ trường, nhiều thế lực trong kinh sẽ để mắt đến chàng.”
Hơn nữa, với khí độ và dung mạo của hắn, không biết sẽ có bao nhiêu tiểu thư khuê các nhớ thương.
Năm xưa, Bùi Nghiên Chiêu cũng từng làm kinh động võ trường Huyền Ảnh Ti với chiến thắng vang dội.
Phùng Gia Ấu lẫn trong biển người xem y thi đấu.
Sau đó đám đông chen lấn làm nàng té ngã. Ánh mắt y không dừng lại trên người nàng dù chỉ một khắc, mà quay đầu cứu giúp con gái của thị lang Công Bộ.
Lúc ấy, nàng còn chưa hiểu nguyên do, chỉ bực bội gia gia không nên bồi dưỡng y thành quá ưu tú như vậy.
Đồ tốt thì phải giấu đi, đó luôn là suy nghĩ của nàng từ trước đến nay.
“Nàng đang bất an sao?” Tạ Lãm phát hiện nàng ôm chặt lấy miêu đao của hắn, hắn đưa tay lấy hai lần mà không được, bèn hỏi, “Lo lắng ta không đánh lại Bùi Nghiên Chiêu à?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Không phải, ta chỉ phát bệnh, nghỉ một lát sẽ ổn.”
“Phát bệnh?” Tạ Lãm vội vàng đưa tay thăm trán nàng.
“Là tâm bệnh thôi.” Phùng Gia Ấu tránh đi, nói tiếp, “Ta nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, rất nhanh thôi.”
Tạ Lãm suy nghĩ về những lời nàng vừa nói, không khỏi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nàng đang lo sau khi ta nổi danh sẽ vứt bỏ thê tử đã kham khổ cùng mình?”
Nghĩ đi đâu không biết! Chỉ là đánh một trận lôi đài ở kinh thành thôi, cũng gọi là nhất chiến thành danh sao?
“Hồi nàng chưa quen ta, ta đã sớm đánh xuyên qua cả Tây Vực. Bây giờ phải đánh mấy cái lôi đài nhỏ thế này, còn phải kiềm chế thực lực, lòng ta nghẹn khuất chết đi được. Nàng còn để ý dữ như vậy.”
Phùng Gia Ấu hơi ngẩn ra, rồi bỗng nhiên đỏ mặt, ném miêu đao lại cho hắn: “Ai thèm để ý chàng chứ.”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕