CHƯƠNG 31 – NÀNG THÍCH HÙNG HỔ DỌA NGƯỜI
Võ trường tọa tại Tiểu Hoàn Sơn, nằm ở rìa phía bắc thành.
Tên gọi của núi cũng đã nói lên địa thế, một vùng đất trũng được bao bọc bởi ngọn núi thấp.
Chứ Hoàn 環 trong Tiểu Hoàn Sơn có nghĩa là vòng quanh, xung quanh
Núi này không dốc, sườn núi lài thoai thoải, xe ngựa có thể đi lên dễ dàng. Tuy nhiên, theo tục lệ lâu đời, trước khi đến võ trường, mọi người đều phải xuống ngựa và đi bộ lên.
Phùng Gia Ấu cùng Tạ Lãm rời nhà từ sớm, khi đến nơi, số người đến xem còn chưa đông.
Nhưng bên trong võ trường đã chen chúc đầy người, xô đẩy nhau.
Tạ Lãm vốn định đợi đến khi khảo thí bắt đầu mới xuống sân đấu, nán lại trên sườn núi để bầu bạn với Phùng Gia Ấu thêm một lúc.
Nhưng Thẩm Thời Hành đứng bên dưới sân đấu nhìn thấy họ liền vui mừng vẫy tay, sau đó bắt đầu leo lên sườn núi.
Tạ Lãm liền xuống trước.
Thẩm Thời Hành đi tới chỗ Phùng Gia Ấu chẳng dễ dàng gì, chỉ một đoạn đường ngắn, hết quan viên này đến công tử kia cản lại. Mà hắn ra ngoài phải giữ phong thái nho nhã lễ độ, nên không thể không nhẫn nại dừng lại chào hỏi.
Trước mắt bao người, Thẩm Thời Hành ngọc quan bạch y tiến thẳng về phía Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu nghe thấy sau lưng có tiếng nữ tử bắt đầu bàn tán về nàng.
“Tỷ nói xem, hôn sự của Phùng Gia Ấu có khi nào chỉ là bình phong không? Nàng ta và Tạ ti trực kia chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa? Tỷ nhìn kìa, vẫn lén lút dây dưa không rõ với Thẩm công tử.”
“Muội không biết sao? Phu quân nàng ta hôm nay cũng đến võ trường, tranh vị trí quan thiên hộ. Một quan văn nhỏ nhoi, học mấy tháng võ nghệ, được những giáo đầu kia thổi phồng lên, chẳng phải chỉ để che mắt thiên hạ sao?”
“Che mắt thiên hạ?”
“Phụ thân Thẩm công tử là Chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti. Ti trực kia đến khảo thí vị trí thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, còn chưa hiểu ra sao?”
Phùng Gia Ấu nghe rất hào hứng. Bây giờ bọn họ chế giễu hăng say bao nhiêu, lát nữa Tạ Lãm lên sàn, mặt mũi bọn họ sẽ bị vả đau bấy nhiêu.
Đáng tiếc, Thẩm Thời Hành đã đến bên nàng léo nhéo, chặn hết lỗ tai nàng: “Tạ huynh thật sự muốn chuyển sang làm quan võ sao? Hắn thực sự có thiên phú về võ học à? Ta không tin nổi luôn đấy. Trước đây, đại ca ta luôn nghi ngờ hắn, không lẽ lại là thật?”
Phùng Gia Ấu liếc hắn qua lớp lụa mỏng của mũ rèm: “Huynh đừng quên ta đã gả làm thê tử của người. Huynh thế này thật chẳng biết kiêng dè gì cả…”
“Tạ huynh hiểu rõ là được rồi mà.” Thẩm Thời Hành có chút cố ý trêu chọc, “Ta còn biết chuyện Tề Chiêm Văn muốn khuyên Tạ huynh hưu thê nữa đó nha. Ta thấy ta đến gặp muội thế này còn là giúp muội chắn bớt đó.”
Phùng Gia Ấu lạnh lùng: “Cảm ơn, không cần.”
Thẩm Thời Hành bóp cổ tay, thở dài: “Trước đây ta luôn nghĩ rằng đại ca có nỗi khổ tâm, chỉ muốn tác hợp cho hai ngươi hòa hảo trở lại. Nhưng sau này mới biết phụ thân ta và phụ thân muội có quan hệ sâu xa. Nói thật, nếu ta cưới muội, trên đời này không ai xứng với muội hơn ta.”
Phùng Gia Ấu cạn lời: “Chúng ta xứng đôi sao?”
Thẩm Thời Hành: “Chẳng lẽ không phải? Muội và ta đều chẳng màng đến chuyện tình cảm nhi nữ, mỗi người đều say mê sự nghiệp của mình…”
“Huynh mà cũng gọi là sự nghiệp? Đừng làm nhục ta.” Phùng Gia Ấu phẩy tay, ra hiệu cho hắn tránh qua một bên.
“Sao lại không? Sự nghiệp cũng có phân ba bảy loại. Muội chưa từng nghe câu ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên à?” Thẩm Thời Hành chỉ vào mình, “Nếu muội gả cho ta, cái khác không nói, ít nhất muội không cần lo bị kẻ gian nhớ thương.”
“Đó là nhờ bản lĩnh của cha huynh, chẳng liên quan gì đến huynh. Nói thật, lỡ ngày nào đó cha huynh thất thế, huynh còn thảm hơn ta nhiều.”
Đây không phải lần đầu tiên Phùng Gia Ấu khuyên nhủ Thẩm Thời Hành. Một người rõ ràng có tài hoa xuất chúng, còn có lòng trung chân thành, tiếc thay lại quá mê chơi, đến nỗi chẳng nhớ nổi mình đã đổi qua bao nhiêu nha môn.
Phùng Gia Ấu nói: “Không biết khi nào huynh mới có thể tĩnh tâm, sớm ngày tìm được nơi an cư lạc nghiệp. Sao huynh không thử đến Ngự Sử Đài?”
Thẩm Thời Hành nhạy bén nhận ra ý đồ: “Muội muốn buộc tội ai? Bây giờ ta cũng có thể buộc tội giúp muội.”
“Không giống nhau,” Phùng Gia Ấu lắc đầu, “Bây giờ huynh buộc tội thì tất cả đều tính lên đầu cha huynh, liên lụy quá lớn. Ngự sử thì khác, đó là công việc chính thức của họ, ít bị người để ý.”
Chức quan tuy nhỏ và không có thực quyền, nhưng đôi khi có thể đóng vai trò mấu chốt.
Khi Phùng Gia Ấu nói, đuôi mắt nàng lướt thấy Tiết Trản ở đằng xa.
Hắn ăn mặc giản dị, nếu không phải dáng vẻ xuất chúng thì thật khó nhận ra giữa đám đông quyền quý chỉ với một cái liếc mắt. Hơn nữa, Phùng Gia Ấu không ngạc nhiên khi hắn xuất hiện ở đây. Giám sát Huyền Ảnh Ti có tuyển chọn công bằng hay không cũng là công việc của ngự sử.
“Đúng rồi, ta nhờ huynh điều tra Tiết Trản, huynh điều tra được gì rồi?”
Thẩm Thời Hành nhìn theo hướng ánh mắt nàng, cũng thấy Tiết Trản.
Hắn và Tiết Trản chỉ quen sơ.
Trong số các công tử quyền quý ở kinh thành, cả hai đều thuộc dạng không thích kết bè phái.
Thẩm Thời Hành đáp: “Tiết thượng thư Hộ Bộ là người giỏi luồn cúi, nhưng Tiết Trản thì ta thấy còn tốt, khá chính trực. Hạ Các lão có ý gả cháu gái nhỏ của mình cho hắn, nhưng Tiết thượng thư dường như không mấy hài lòng. Ông ta có xu hướng đứng vào đảng của thái hậu.”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, điều này cũng hợp lý. Nếu chọn đứng trong phái cựu quan văn, Tiết gia chỉ có thể uống ngụm canh thừa. Trong khi đó, đảng thái hậu có hai nhân vật cường thịnh, đại đô đốc và Từ công công Chưởng Ấn.
Tiết gia đứng vào hàng ngũ này rồi, giả như sau này lật đổ được mấy vị đại thần phụ chính kia, khả năng Tiết thượng thư được vào Nội Các làm Thủ phụ là hoàn toàn có thể.
“Nhưng hình như Tiết Trản bất mãn.” Thẩm Thời Hành hạ giọng, “Hoặc có thể nói là hắn bất mãn với thiến đảng, không muốn phụ thân hắn liên kết với họ. Trước đây, hắn từng viết tấu sớ buộc tội Từ Súng, nghĩa tử của Từ công công về việc nuôi dưỡng chó sói cắn người, còn có cường đoạt dân nữ, không chuyện ác nào không làm. Nhưng đáng tiếc đều bị đè ép xuống.”
“Ồ?” Phùng Gia Ấu híp mắt, cảm thấy hứng thú: “Thật thú vị.”
Lúc hai người đang trò chuyện, Tiết Trản dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của họ, nên nhìn sáng hướng này.
Thẩm Thời Hành bảo trì phong thái nho nhã, chắp tay chào Tiết Trản.
Tiết Trản lãnh đạm đáp lễ.
Phùng Gia Ấu rời khỏi Thẩm Thời Hành, tiến về phía Tiết Trản.
Tiết Trản có vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rời xa bạn đồng hành và bước về phía nàng.
Phùng Gia Ấu dừng lại ở một khoảng đất trống và yên tĩnh: “Tiết ngự sử, cảm ơn ngài đã giúp ta giải vây lần trước.”
Dù nàng đội mũ có rèm che, Tiết Trản vẫn rũ mắt: “Tạ phu nhân đã trả lại bạc, không cần cảm ơn.”
Phùng Gia Ấu nhàn nhạt nói: “Nhưng trong lòng ta vẫn còn một thắc mắc. Tiết ngự sử có ý tốt giúp ta, tại sao lại nhờ tay Tề phó thống lĩnh?”
Tiết Trản cũng nhàn nhạt đáp: “Tại hạ thân phận đặc biệt, để tránh cho người khác có cớ lợi dụng.”
Phùng Gia Ấu cười nhẹ: “Ngài không sợ Tề phó thống lĩnh sẽ lợi dụng cớ đó sao?”
Tiết Trản không đáp lời.
Phùng Gia Ấu tiếp tục: “Vậy người tiếp theo Tiết ngự sử định hặc tội có phải là Tề phó thống lĩnh?”
Nàng vén rèm lụa, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiết Trản liền dời mắt xuống võ trường phía dưới: “Tạ phu nhân, xin hãy tự trọng.”
“Câu này ta nên nói mới đúng, Tiết ngự sử xin hãy tự trọng.” Phùng Gia Ấu đáp lại.
Phùng Gia Ấu từng tranh cãi với Tiết Trản hai lần.
Lần đầu là khi họ còn nhỏ, Tiết Trản không cãi lại nàng, tức giận quá liền ném một quả quýt vào trán nàng, làm nàng khóc.
Lần thứ hai khi họ là thiếu niên, hắn bị nàng làm cho đỏ mặt, cả đêm giận dỗi không nói lời nào.
Nhưng giờ đây, Tiết Trản đã học cách che giấu cảm xúc, không để lộ hỉ nộ.
“Hôm đó khách điếm bị cháy, chó tuần thành phát điên, lẽ nào không phải là tác phẩm của Tiết ngự sử?” Phùng Gia Ấu thả rèm xuống, “Chung quy, chỉ mình ngài có khả năng kiểm soát chính xác đường đi của ngài và Tề phó thống lĩnh khi đó.”
Tiết Trản khẽ nhíu mày: “Tạ phu nhân cẩn trọng lời nói, cái mũ này không nhỏ đâu.”
Phùng Gia Ấu tiếp tục: “Trong lòng ngài không chấp nhận sự lôi kéo kết giao của Tề phó thống lĩnh, nhưng không tiện nói thẳng với lệnh tôn. Thế nên ngài mượn chuyện này hặc tội Tề Chiêm Văn. Nhân tiện, con sói kia cũng cho ngài cơ hội hặc tội Từ Súng, nghĩa tử của Từ công công.”
Tiết Trản: “Tạ phu nhân…”
Phùng Gia Ấu không để hắn nói tiếp: “Còn việc gặp ta thật sự chỉ là tình cờ. Ngài cố ý lấy ra một thỏi bạc vượt xa giá trị của cây trâm gỗ rồi nhờ Tề phó thống lĩnh giải vây cho ta, khiến hắn hiểu lầm rằng ngài có ý với ta.”
Tiết Trản chắp tay, trầm giọng: “Tại hạ giúp Tạ phu nhân chỉ vì xuất phát từ chân tâm, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.”
Hắn cúi đầu, khiến Phùng Gia Ấu không thể nhìn thấy ánh mắt hắn: “Vậy là sau khi giúp ta xong, Tề Chiêm Văn lắm lời nói gì đó, ngài thuận theo đó mà tiếp tục kế hoạch?”
Tiết Trản im lặng một lúc: “Tạ phu nhân vẫn như ngày thiếu niên, thích dùng lời lẽ hùng hổ doạ người.”
“Rốt cuộc là ai dọa ai? Ta khuyên Tiết ngự sử một câu, lập tức thu hồi thái độ ái muội của ngài với ta trước mặt Tề Chiêm Văn đi. Đừng tưởng rằng Phùng Gia Ấu ta hiện giờ không chỗ dựa sẽ để mặc cho các người bày bố. Trước khi ngài nghĩ đủ cách hặc tội Tề Chiêm Văn, ta sẽ tìm mọi cách, nhanh chóng đưa bằng chứng việc ngài mua chuộc quan tuần thành hạ thuốc con sói đến chỗ Đại đô đốc và Từ công công. Xem ai nhanh hơn ai?”
Phùng Gia Ấu cười lạnh: “Ta thập phần thưởng thức khí tiết không muốn thông đồng làm bậy của Tiết ngự sử. Nhưng ngài dám đem bát nước bẩn hắt lên đầu phu thê chúng ta, ta nhất định sẽ không để yên!”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕