CHƯƠNG 33 – NÀNG ĐÃ LÝ TRÍ LÂU NAY, GIỜ MUỐN TÙY HỨNG MỘT LẦN
Phùng Gia Ấu ngồi suốt đêm trong phòng không thắp đèn.
Nàng biết mình mới chỉ suy đoán được đại khái, vẫn còn quá nhiều chi tiết chưa khớp, cần phải tiếp tục suy nghĩ cẩn thận hơn.
Nhưng đầu óc nàng giờ đây trống rỗng, hoàn toàn đình trệ.
Gặp quỷ rồi sẽ càng sợ bóng tối.
Giống như cảm giác thê lương và bất lực lúc này, nàng đã từng phải dằng dặc chịu đựng đêm này đến đêm khác.
Hoàn toàn không muốn nhớ lại mùi vị ấy.
Hiện giờ nhìn thấy nguy cơ giẫm lên vết xe đổ nguy hiểm, làm sao nàng không sợ hãi?
Một lời hứa đơn giản của Tạ Lãm căn bản không thể xua tan lo lắng trong lòng nàng.
Bởi vì nàng không dám tưởng tượng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, sau này nàng và hắn sẽ phải đối mặt với nhau thế nào?
Không, nàng thậm chí nghi ngờ rằng Tạ Lãm có lẽ sẽ không bao giờ quay lại kinh thành.
Phùng Gia Ấu đứng dậy, nàng không thể chỉ ngồi đây chờ kết quả, nàng phải làm gì đó.
Giống như với Bùi Nghiên Chiêu trước đây, trước khi hết hi vọng, nàng suốt ngày tìm lý do cho hắn. Nhưng cũng chỉ âm thầm nghĩ trong lòng, âm thầm nhìn từ xa, mà chưa bao giờ trực tiếp làm gì.
Nàng nghĩ, năm đó khi gia gia qua đời, trong những ngày tháng khó khăn nhất, nếu nàng chịu đi tìm Bùi Nghiên Chiêu, hạ mình và khóc lóc, dùng sự yếu đuối và chân tình của mình làm mềm đi trái tim sắt đá của hắn, có lẽ đã có thể hóa cuồng phong giận dữ của hắn thành sợ chỉ mỏng.
Nhưng nàng khi đó dù đau khổ đến mấy cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Bởi từ nhỏ đều là Bùi Nghiên Chiêu nâng niu nàng, chiều chuộng nàng, vì nàng mà khom lưng làm theo mọi ý muốn của nàng.
Nàng đã không thể hạ thấp lòng kiêu hãnh của mình, chỉ hy vọng hắn tự mình suy nghĩ thông suốt, quay lại tìm nàng xin lỗi.
Nàng thậm chí còn ảo tưởng hắn sẽ quỳ trước mặt nàng, còn nàng thì nghĩ xem có nên dễ dàng tha thứ cho hắn hay không.
…
Phùng Gia Ấu mở cửa bước ra ngoài, gọi người tới bảo đi tìm Tùng Yên.
Nàng tự mình thay nam trang, thu dọn ít hành lý đơn giản.
Khi Tùng Yên đến, Phùng Gia Ấu liền nói ngay: “Phu quân đã về Tây Bắc rồi, anh dẫn ta đi tìm chàng.”
Tùng Yên ngạc nhiên: “Thiếu chủ một mình quay về làm gì?”
Phùng Gia Ấu nói dối: “Chuyện gấp, đêm qua chàng đi ngay, dặn anh đưa ta đi.”
“Làm sao có thể?” Tùng Yên kinh ngạc, “Võ công của tiểu nhân còn không bằng hộ viện của Phùng phủ, sao có thể bảo vệ thiếu phu nhân?”
Phùng Gia Ấu cũng ngạc nhiên: “Anh từ nhỏ đã theo chàng xông pha nguy hiểm, anh không biết võ công sao?”
“Tiểu nhân biết chút y thuật, theo thiếu chủ chỉ để phòng ngừa bất trắc.” Tùng Yên thầm nghĩ đi theo thiếu chủ cần gì hắn ra tay. Khi còn nhỏ thiếu chủ hay bị thương, y thuật của hắn còn có chỗ để dùng, nhưng từ bảy tám năm trước, hắn chỉ còn là người giúp việc lặt vặt, giặt quần áo nấu cơm thôi.
Nhìn Tùng Yên ngơ ngác, Phùng Gia Ấu cũng thấy bối rối.
Nàng chỉ còn cách dùng tiền thuê người hộ tống.
Phùng Gia Ấu dặn dò hắn: “Anh đi chuẩn bị một chút, lát nữa đi cùng ta, làm người dẫn đường.”
Tùng Yên do dự: “Thiếu phu nhân, đến đó không phải trò đùa đâu, thiếu chủ thật sự đồng ý sao?”
Phùng Gia Ấu đáp: “Ta nhất định phải đi.”
Thấy nàng quyết tâm, Tùng Yên nói: “Vậy khi gặp lại thiếu chủ, nếu thiếu chủ trách tội tiểu nhân, thiếu phu nhân nhất định phải che chở cho tiểu nhân đấy. Ngài không biết đâu, thiếu chủ mà tức giận thì đáng sợ lắm.”
Phùng Gia Ấu đồng ý, Tùng Yên mới về chuẩn bị hành lý.
Giang Hội Từ đã về am ni cô ngoài thành tu hành. Khi Phùng Gia Ấu rời đi chỉ dặn quản gia rằng nàng sẽ đi chơi ở Lạc Dương.
Ra đến cửa, đúng lúc gặp Tùy Anh đến tìm nàng: “Ngươi định đi đâu vậy? Sao còn mang theo hành lý?”
Hôm qua Tùy Anh không đến võ trường, đến tối mới nghe khắp nơi truyền nhau chuyện Tạ Lãm một trận thành danh, thi đậu làm thiên hộ của Huyền Ảnh Ti.
Sáng nay nàng dậy sớm, đặc biệt đến tìm Phùng Gia Ấu để hỏi xem mấy tháng qua đóng cửa dạy dỗ thế nào, có gì dạy luôn cho nàng.
Phùng Gia Ấu trả lời qua loa: “Ta và phu quân hẹn nhau đi chơi ở Lạc Dương.”
“Không phải hôm nay hắn phải đến Huyền Ảnh Ti báo danh sao?” Tùy Anh nghi ngờ, “Với lại bây giờ là tháng bảy, Lạc Dương còn nóng hơn chỗ chúng ta, sao ngươi lại mang theo áo choàng dày?”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ vài tháng ngồi tù quả thực có ích, bây giờ đã khôn ngoan hơn trước rồi.
“A!” Phùng Gia Ấu chưa kịp nghĩ ra lời biện hộ, Tùy Anh đã giơ nắm đấm: “Không phải ngươi định lén ta đi Uy Viễn Đạo uống rượu mừng của Trình Lệnh Thư chứ!”
“Rượu mừng của Trình Lệnh Thư?” Phùng Gia Ấu đột ngột quay đầu nhìn nàng.
“Vẫn còn muốn giấu ta hả? Tin tức của ta không nhanh nhạy hơn ngươi à?” Tùy Anh không vui nói, “Chính là vị thiếu chủ Mười Tám Trại đó, Tạ Tiểu Sơn. Sau khi nhận chiêu an của triều đình, giờ hắn đang giữ một chức nhàn nhã ở Đô Ti Tây Bắc. Gần đây, cha của Trình Lệnh Thư đã đệ trình tấu chương lên triều đình, có lẽ vì muốn lung lạc hắn, đề nghị đính hôn Trình Lệnh Thư cho hắn.”
Tùy Anh lẩm bẩm: “Gả con gái mà còn phải trình tấu chương lên triều đình, làm như đang diễn cảnh hòa thân, không biết còn tưởng rằng Mười Tám Trại đã tự lập quốc rồi.”
Phùng Gia Ấu thật sự chưa nhận được tin này, Thẩm Thời Hành hôm qua cũng không nói với nàng: “Trình tướng quân chịu “xuất vốn” đến thế sao? Đại trại chủ chưa quy hàng, chỉ có thiếu trại chủ đơn phương quy thuận, thậm chí không dẫn theo một binh một tốt nào từ Mười Tám Trại, cứ như vậy mà cất nhắc anh ta?”
“Ngươi ở kinh thành quá lâu nên không biết tình hình ở biên cương, nhất là Tây Bắc, nơi phức tạp nhất.” Tùy Anh thường hay đến biên cương, vì gia gia của nàng đóng quân phòng thủ ở Nam Cương, “Ngay cả gia gia của ta cũng coi hắn là mối nguy lớn, cho rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây đại họa, đã nhiều lần xin chiến.”
Phùng Gia Ấu đặt chân lên bàn đạp, leo lên ngựa: “Một nhân vật nguy hiểm như thế, chỉ nói là chấp nhận chiêu an, chẳng biết có thật lòng không, mà Trình tướng quân lại dám gả con gái cho.”
“Trình Tướng quân đâu phải người dễ bị lừa, chắc chắn ông ta đã có phán đoán riêng. Sau khi Tạ Tiểu Sơn nhận chiêu an, không ít lực lượng tự do ở Tây Bắc trước đây muốn đầu quân cho Mười Tám Trại nhưng không được chấp nhận, giờ đã quy thuận dưới trướng Trình tướng quân.”
Tùy Anh ngước lên nhìn nàng, nói tiếp: “Nghe nói những người hoặc thế lực mà Trình tướng quân không giải quyết được, chỉ cần Tạ Tiểu Sơn đứng đó, bên kia liền đầu hàng. Một số là vì từng được hắn giúp đỡ, một số vì bị hắn dọa sợ.”
Nghe vậy, Phùng Gia Ấu cảm thấy Tạ Lâm Khê dường như đang lợi dụng thanh danh của Tạ Lãm để chỉnh đốn Tây Bắc.
Không giống chỉ đơn thuần vì báo thù riêng.
“Ngươi thật sự muốn đi uống rượu mừng của Trình Lệnh Thư à?” Tùy Anh hậm hực nhìn nàng, dậm chân nói, “Ta đã nghe nói khi ta còn ngồi tù, ngươi và nàng ta càng lúc càng thân, còn cùng nhau uống trà trò chuyện nữa chứ.”
Phùng Gia Ấu bị nàng quấy rầy đến mức không biết làm sao: “Ta có việc quan trọng phải đến Uy Viễn Đạo. Nếu ngươi rảnh rỗi không có gì làm, đi cùng ta một chuyến, vậy ta sẽ không phải tốn tiền thuê người.”
Võ công của Tùy Anh không phải là tốt nhất, nhưng đi một chuyến cũng đủ dùng, ít ra còn tốt hơn so với việc thuê người.
Tùy Anh ngạc nhiên: “Ta đi cùng ngươi? Thế còn Tạ Lãm đâu?”
Phùng Gia Ấu phẩy tay: “Đừng hỏi nhiều, ngươi đi thì mau về nhà thu xếp, không đi thì ta đi trước.”
Tùy Anh tất nhiên là đi, Phùng Gia Ấu chưa từng rời khỏi kinh thành, nàng làm sao yên tâm được.
Đi đến Uy Viễn Đạo, nàng nhất định phải trông chừng Phùng Gia Ấu, không thể để cho con nhỏ lẳng lơ Trình Lệnh Thư đó cướp mất nàng.
Vì trì hoãn như thế, lúc ra khỏi thành đã gần trưa.
Phùng Gia Ấu nhìn thấy Thẩm Thời Hành cưỡi ngựa đứng trên đường lớn, hơi ngẩn người.
Thẩm Thời Hành chắp tay với Tùy Anh: “Tùy tiểu thư.”
Tùy Anh vẫn còn để bụng chuyện Thẩm Thời Hành bỏ rơi Phùng Gia Ấu, chỉ cười lạnh một tiếng.
Phùng Gia Ấu thúc ngựa tiến đến bên cạnh hắn: “Huynh cố ý đến chặn ta sao?”
“Ta cố ý đến chờ muội.” Thẩm Thời Hành vỗ vào bọc hành lý sau lưng ngựa, “Tạ huynh đã xin phép nghỉ rồi, nghe nói đêm qua đã ra khỏi thành. Đại ca ta cử vài ám vệ đi theo muội, ta tạm thời đã đuổi bọn họ đi rồi, mau đi thôi.”
“Huynh biết ta đi đâu không mà cũng theo?” Phùng Gia Ấu nhớ rõ hắn cũng chưa bao giờ rời khỏi kinh thành.
“Không biết, nhưng chắc chắn sẽ có chuyện thú vị để xem.” Thẩm Thời Hành thúc giục, “Mau lên, không thôi lát nữa đám ám vệ sẽ đuổi kịp chúng ta đó.”
Phùng Gia Ấu đột nhiên cảm thấy không muốn đi nữa. Bên cạnh mình rốt cuộc có ai đáng tin cậy không?
“Đi thôi.” Phùng Gia Ấu phiền muộn vung roi ngựa, mặt lạnh bước lên đường lớn.
Nàng lại hỏi Tùng Yên: “Từ đây đến thành Hắc Thủy mất bao lâu?”
Tùng Yên hồi tưởng: “Đường gần nhất là ra khỏi Ngọc Môn Quan, rồi tiếp tục đi về phía Tây Bắc. Qua ba hẻm núi, hai sa mạc, ba hoang mạc, năm cồn cát, rồi phải băng qua một rừng dương, mới vào được ốc đảo của lưu vực sông Hắc Thủy…”
Phùng Gia Ấu nói: “Đi Uy Viễn Đạo trước đi!”
Đem Tùy Anh và Thẩm Thời Hành ném lại chỗ Trình Lệnh Thư, sau đó nàng sẽ đi thành Hắc Thủy.
Tùng Yên vẫn cố gắng thuyết phục: “Thiếu phu nhân, ngài chắc chắn muốn đi chứ?”
Phùng Gia Ấu đáp: “Chuyện vẫn chưa rõ ràng, có lẽ ta có thể giúp được chàng.”
Dù không thể giúp, nàng cũng không muốn như oán phụ ngồi ở nhà lo lắng suốt ngày.
Nàng càng không muốn trở thành tù nhân ngồi chờ tuyên án.
Bất kể tốt hay xấu, nàng muốn đích thân đối mặt, và để Tạ Lãm thấy được sự quan tâm của nàng dành cho hắn.
Thực tùy hứng.
Nhưng nàng đã lý trí lâu nay, giờ muốn tùy hứng một lần.
*
Trên ốc đảo, thành Hắc Thủy.
Mấy trăm năm trước, tòa thành này từng là một cứ điểm quân sự của vùng Tây Bắc, bên ngoài cổng thành còn có ủng thành phòng thủ để chống địch.
Hơn nữa, để ngăn chặn bão cát, tường thành đắp từ đất vàng liên tục được củng cố, nay đã trở nên vô cùng dày dặn và cao lớn.
Dưới ánh hoàng hôn sa mạc, nó càng toát lên vẻ uy nghi của lịch sử.
Bất chợt, từ phía đông nam chân trời, một vài con diều hâu vụt qua, như thể bị thứ gì đó làm cho hoảng hốt.
Lính gác trên cổng thành nhận ra có điều bất thường, liền nhanh chóng nhảy lên tháp canh hình bát úp* ở góc thành để quan sát nơi xa.
Tháp hình bát úp 覆缽式塔: theo baidu, đây là dạng kiến trúc độc đáo của phật giáo Tây Tạng. Loại tháp này phổ biến ở các khu vực như Tây Tạng, Thanh Hải, Cam Túc và Nội Mông.
Thấy bóng dáng một người cưỡi ngựa, hắn vội vàng thổi còi, hàng chục cung thủ nhanh chóng vào vị trí.
“Là thiếu chủ? Là thiếu chủ! Thiếu chủ trở về rồi!”
“Mau mở cổng thành!”
Cổng thành chưa mở hoàn toàn, Tạ Lãm đã thúc ngựa vượt qua hào ngoài cổng, giữa tiếng chào đón của các lính gác, tiến vào trong thành: “Cha ta có ở trong thành không?”
“Bẩm thiếu chủ, đại trại chủ vẫn chưa ra khỏi thành!”
Vẫn còn sống, may mắn là vẫn còn sống. Trái tim muốn nhảy ra ngoài suốt đường đi của Tạ Lãm cuối cùng cũng về lại vị trí.
Chỉ cần cha vẫn còn sống, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Tạ Lãm vội vã suốt mấy ngày mấy đêm, cả người gần như kiệt sức, cuối cùng cũng giảm tốc độ và đi về phủ Thành chủ.
“Thiếu chủ, ngài đã trở về rồi?”
“Thiếu chủ, sao ngài lại mặc đồ giống người Trung Nguyên thế này?”
Tạ Lãm không để ý đến họ, khi đến phủ Thành chủ, giao con ngựa kiệt sức cho thuộc hạ: “Chăm sóc nó cẩn thận.”
Hắn thậm chí không đi qua cổng chính mà trực tiếp nhảy lên tường phủ Thành chủ.
Vừa mới đáp xuống, một mũi tên lạnh lùng đột nhiên bay tới từ phía sau bên trái.
Tạ Lãm không hề né tránh, chỉ đưa tay bắt lấy mũi tên rồi quay lại nhìn người đàn ông lạnh lùng vừa bắn tên: “Cha!”
Tạ Triều Ninh nghe tin hắn về, liền ra chặn đường: “Mày, cái thằng hỗn láo này còn biết đường về à? Chạy thẳng tới kinh thành không nói một lời, gây ra bao nhiêu rắc rối! Cuối cùng bắt nghĩa huynh của mày tới thay mày dọn dẹp tàn cuộc! Bây giờ khắp nơi đều rộ lên chuyện mày chấp nhận chiêu an, ta mất mặt đến mức không dám bước ra cửa!”
Tạ Lãm dùng lực bẻ gãy mũi tên trong tay: “Trước hết, con hỏi cha một chuyện, trước khi đến Mười Tám Trại, cha có từng lạm sát người vô tội không?”
Tạ Triều Ninh mặt mày lạnh lùng: “Mày có thái độ gì đấy? Vừa về đã muốn động tay động chân với ta?”
Tạ Lãm: “Trả lời con!”
Tạ Triều Ninh thấy thần sắc hắn khác thường, mắt thâm quầng mệt mỏi vì vội vàng trở về, liền nói: “Trước đây, ta là quân nhân, trong chiến tranh, binh sĩ chết dưới tay ta có ai mà không vô tội?”
Tạ Lãm vứt mũi tên đi: “Cha đừng có mà lẩn tránh, con không nói đến chuyện đó.”
Tạ Triều Ninh càng nhìn con càng thấy khác lạ: “Mày làm sao thế?”
“Nếu cha không nhớ, con có thể nhắc lại cho cha.” Tạ Lãm đi đến trước mặt ông, “Bắt đầu từ lúc cha còn là giáo úy ở Đô Ti Điền Nam. Hồi đó, trong Đô Ti Điền Nam có một vị chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, tên là Bùi Trác Chính.”
Tạ Triều Ninh cau mày: “Ông ta là thượng cấp của ta.”
Tạ Lãm tiến thêm một bước: “Bùi Trác Chính còn có một thân phận khác, cha có biết không?”
Tạ Triều Ninh im lặng.
Tạ Lãm: “Ông ta còn là minh chủ của Hội Đồng Minh Thiên Thu.”
Tạ Triều Ninh thở dài: “Xem ra chuyến đi kinh thành của mày cũng có ích, ngay cả Hội Đồng Minh Thiên Thu cũng điều tra ra rồi? Cái đầu này của mày cuối cùng cũng không phải chỉ để cho đẹp thôi nhỉ.”
Tạ Lãm chăm chú nhìn cha: “Không lẽ cha cũng là thành viên?”
“Sau này ta mới biết chuyện đó.” Tạ Triều Ninh bình thản đáp, “Ta chỉ là một giáo úy cấp thấp dưới quyền Bùi Trác Chính, ông ta chẳng coi ta ra gì, chưa bao giờ kéo ta vào hội.”
Tạ Lãm tiếp tục hỏi: “Năm đó Đại Ngụy thua trận, kho lương Điền Trung bị bại lộ, trên dưới Đô Ti Điền Nam bị điều tra. Bùi Trác Chính nhờ có thế lực ở kinh thành mà thoát được một kiếp, cha cũng thoát nạn phải không?”
Tạ Triều Ninh gật đầu: “Sau đó, Ngự Sử Đài hặc tội Bùi Trác Chính làm mất eo bài. Ông ta bị phán chém đầu cả nhà, cấp dưới bọn ta cũng bị liên lụy, bị phán lưu đày.”
Quả nhiên giống như Phùng Gia Ấu đã đoán.
Tạ Lãm nói: “Người dâng tấu buộc tội Bùi Trác Chính là một vị ngự sử họ Lục, là trạng nguyên xuất thân hàn môn không quyền không thế. Nhưng ông ta lại cưới được con gái nhà tướng. Mà huynh trưởng của phu nhân ông ta chính là Tề Phong, đại đô đốc Binh Mã của Đại Ngụy hiện giờ.”
Tạ Lãm sợ mình nói không rõ ràng, dễ gây hiểu lầm, bèn giải thích thêm: “Nhưng vào thời đó, Tề Phong vẫn còn đang nhậm chức tại Đô Ti Liêu Đông, vô danh vô thế, không đáng kể. Còn cha, vì ôm hận trong lòng, trước khi bị lưu đày đã chạy đi giết cả nhà Lục ngự sử. Có chuyện đó hay không?”
Theo lời chất vấn của Tạ Lãm, sắc mặt Tạ Triều Ninh ngày càng trở nên căng thẳng: “Ai nói cho mày biết mấy chuyện này?”
“Cha chỉ cần nói cho con biết có hay không.”
Tạ Triều Ninh không trả lời, còn đi vòng qua Tạ Lãm, bước đến trước lan can, nhìn về phía xa trong thành.
Thấy dáng vẻ này của ông, lòng Tạ Lãm đã lạnh đi hơn phân nửa, bước tới chất vấn: “Không phải cha tự nhận tội mình thất trách, từ trước tới nay chưa bao giờ oán hận triều đình Đại Ngụy hay sao? Việc dâng tấu buộc tội vốn là chức trách của ngự sử, không giết ngự sử cũng giống như hai nước giao binh không giết sứ giả vậy. Huống hồ bên cạnh Bùi Trác Chính có kẻ gian tà muốn lợi dụng Hội Đồng Minh, vụ án kho lương Điền Trung rất có thể bắt nguồn từ việc mất eo bài kia.”
Tạ Triều Ninh vẫn không hé răng.
Tạ Lãm cảm thấy lòng mình đã nguội lạnh hoàn toàn: “Dù cha nhất thời nóng giận mà giết Lục ngự sử cũng được, nhưng cha lại giết luôn hơn chục người đi theo ông ta sao?”
Mãi sau Tạ Triều Ninh mới đáp: “Không phải ta giết, không liên quan đến ta.”
Tạ Lãm cười lạnh: “Không phải cha thì cũng chắc chắn có liên quan đến cha! Cha chột dạ thế kia mà.”
Tạ Triều Ninh chỉ vào hắn: “Có liên quan đến ta hay không cũng chẳng tới lượt mày chất vấn!”
Tạ Lãm chẳng thèm để ý, trực tiếp nhảy qua lan can xuống sân.
“Mày vừa về đã lại muốn đi đâu?”
“Nếu cha không chịu nói thật, con đương nhiên phải đi hỏi người khác.” Tạ Lãm định đi tìm Tạ Lâm Khê, đã lừa dối hắn suốt bao nhiêu năm, phải cho hắn một lời giải thích.
Hắn lại nhắc nhở: “Cha, con khuyên cha tốt nhất ở yên trong thành, đừng đi đâu cả. Lỡ ra ngoài rồi bị người ta giết, con không muốn quản đâu.”
Tạ Triều Ninh bị hắn chọc giận thành quen, nên rất bình tĩnh: “Mày định đi hỏi ai? Ai có thể rõ ràng chuyện này?”
Tạ Lãm đáp: “Sao, cha lại định đi diệt cỏ tận gốc à?”
Tạ Triều Ninh nói: “Ta đã bảo là không liên quan đến ta.”
Tạ Lãm hiểu cha mình, biết chắc ông đang giấu diếm chuyện gì, liền tiếp tục bước đi.
“Mày không nói rõ mày đi làm gì, xem thử hôm nay mày có đi được không.”
“Cha thật sự nghĩ có thể cản con à?”
Tạ Triều Ninh rút roi da rắn đã chuẩn bị sẵn, đứng trên cao quất một tiếng “chát”: “Thằng hỗn láo này, dám bước thử coi, có tin ta quất chết mày không?”
Tạ Lãm đương nhiên tin. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi đuối lý không cãi lại hắn, ông đều quất hắn đến nỗi da tróc thịt bong, như thể chỉ có như vậy mới duy trì được uy quyền của người cha.
Hắn quay lại, giơ vỏ miêu đao lên chỉ về phía cha: “Mấy năm nay cha đã quất được con chưa, tự cha cũng phải rõ chứ?”
“Mày có gan thì lên đây!”
“Con không có gan, cha xuống đây đi.”
Các vệ binh xung quanh nhìn và nghe thấy, hầu như đều giữ vẻ mặt không cảm xúc. Đã quá quen thuộc với cảnh này, chỉ là lần này có vẻ ầm ĩ hơn mọi khi.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕