Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 34

CHƯƠNG 34 – NIỀM TIN MÀ HẮN LUÔN GIỮ

“Cha không xuống đúng không? Vậy con đi đây.”

Tạ Lãm thu lại vỏ đao đang chỉ về phía lầu cao, một lần nữa xoay người.

Thật ra, hắn rất mong Tạ Triều Ninh sẽ như trước đây, giận dữ nhảy xuống vung roi đánh hắn thật mạnh.

Như thế chứng tỏ lòng ông vẫn còn thẳng thắn.

Nhưng giờ đây ông chỉ mạnh miệng dọa nạt, hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào.

Trên đời này, người Tạ Lãm hiểu rõ nhất chính là Tạ Triều Ninh. Hắn biết ông có phần lo sợ, không muốn hắn đi hỏi sự thật, nhưng ông cũng đang chột dạ, không dám chân chính ra tay ngăn cản.

“Tạ Tiểu Sơn!” Tạ Triều Ninh gọi.

Tạ Lãm chậm rãi dừng bước, hơi nghiêng đầu.

Tạ Triều Ninh cũng hạ giọng chầm chậm nói: “Con phải tin ta. Ta thật sự không không giết cả nhà Lục ngự sử. Ta chỉ là…”

Ông ngập ngừng, khiến Tạ Lãm mất hết kiên nhẫn: “Đừng giải thích với con, con có tin cha cũng vô dụng. Người khác đã tìm tới cửa để báo thù rồi, cha đi mà giải thích với người ta. Khiến người ta tin thì mới được.” 

“Ai? Tề đại đô đốc?” Tạ Triều Ninh nói xong tự phủ nhận ngay, “Không thể là ông ta, rốt cuộc là ai?”

“Là nhị thúc nói cho con. Cha nghĩ xem, với tính cẩn thận của nhị thúc, nếu trong tay không có bằng chứng chứng minh cha đã hại chết Lục ngự sử, ông ấy có tùy tiện vu oan cho cha không?”

Tạ Lãm tạm thời không thể nói ra Tạ Lâm Khê. Hắn đầy nghi ngờ với Tạ Triều Ninh, sợ rằng ông sẽ tìm cách diệt cỏ tận gốc.

Tâm trạng của Tạ Lãm hiện giờ tồi tệ vô cùng. Tạ Lâm Khê đã dụng tâm lừa dối tình nghĩa của hắn bao năm, lẽ ra hắn nên căm hận y.

Nhưng hắn vẫn muốn nghĩ cách chuộc tội cho cha mình.

“Nhị thúc của con? Hắn đang điều tra vụ án của Lục ngự sử?” Tạ Triều Ninh sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên sự hoảng hốt.

“Cha tự lo liệu đi.” Tạ Lãm bỏ xuống câu này rồi rời đi.

Hắn có thể không nhắc đến Tạ Lâm Khê, nhưng buộc phải nói ra nhị thúc, vì nhị thúc rất khó đề phòng.

Tạ Triều Ninh không cản hắn nữa.

Tạ Lãm cũng không đi xa, mà trở về phòng của mình.

Người hắn không làm bằng sắt. Mấy ngày không ngủ không nghỉ chạy từ kinh thành trở về, toàn dựa vào chút ý chí để chống đỡ. Hắn phải dưỡng sức trước khi đi tìm Tạ Lâm Khê.

Rời nhà đã hơn nửa năm, nhưng mỗi ngày vẫn có người vào thông gió quét tước phòng hắn. Căn phòng không có gì khác biệt so với trước.

Vậy mà Tạ Lãm lại bỗng nhiên cảm thấy không quen, cứ cảm thấy có gì đó đã thay đổi.

Trước đây hắn cũng từng rời nhà đi hàng tháng trời, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác khác lạ này.

Cho đến khi người hầu chuẩn bị xong nước tắm, hắn ngồi trong bồn xõa ra mái tóc dài, mới chợt hiểu ra điều khác lạ là gì.

Bởi vì không có Phùng Gia Ấu.

Căn phòng chưa bao giờ thay đổi này, đã trở thành quá khứ của hắn.

Hắn bây giờ là người có gia thất, ngoại trừ ở bên cạnh vợ mình, nơi nào khác cũng chỉ là tạm bợ.

Chẳng biết nàng ở nhà thế nào, có vì quá sầu lo mà bỏ ăn bỏ uống không.

Nàng là người nặng tâm tư, ưa suy nghĩ nhiều. Lúc đó hắn đi vội vàng quá, lẽ ra hắn nên lau khô nước mắt cho nàng, an ủi nàng vài câu rồi hẵn đi.

Hắn cũng không nên chỉ hôn lên trán nàng, phải hôn thẳng lên môi mới đúng.

Hoặc là dứt khoát bế nàng vào phòng, cùng nàng trở thành phu thê thật sự, làm nàng an tâm.

Dù gì cũng chẳng mất thêm bao nhiêu thời gian.

Tạ Lãm lúc này tự nhủ phải nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe, nhanh chóng hoàn thành mọi việc rồi trở về kinh thành. Trễ thêm một ngày, nàng có thể sẽ gầy đi một vòng.

Nhưng hắn phát hiện mình không cách gì tĩnh tâm được, trong đầu cứ tiếp tục nghĩ  đến ý tưởng vừa rồi.

Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh đôi môi đỏ mọng của nàng gọi hắn là “Tạ Lang” lại hiện lên trong đầu.

Còn cả nụ cười quyến rũ trên môi nàng, cùng thân thể kiều diễm giấu dưới lớp áo ngủ mỏng manh của nàng.

Hắn trượt xuống, nhấn đầu vào nước, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Nhưng đây rõ ràng là nước lạnh múc từ sông Hắc Thủy, sao lại giống như nước sôi, như muốn luộc chín hắn.

Sao lại thế này? Trước đây nàng ngày nào cũng quấn lấy hắn, uốn éo eo thon trước mặt hắn, ngoại trừ hai lần trêu chọc hắn vào ban đêm kia, hắn chưa bao giờ bị thế này.

Bây giờ nàng ở xa tít chân trời, mặt trời còn chưa lặn hẳn, trong đầu hắn chỉ mới nghĩ đến nàng thôi mà sao thân thể lại có phản ứng?

Tạ Lãm không hiểu nổi, cảm giác không thể tự khống chế này khiến hắn rất không thích.

Hắn chồm dậy khỏi nước, đôi mắt đỏ như say rượu tràn ngập nỗ lực khắc chế, nhưng lại khó mà khắc chế được.

Đôi tay với khớp xương rõ ràng bám chặt vào thành bồn tắm, môi dưới bị hắn cắn rách, máu hòa lẫn với nước từ cằm nhỏ xuống, rơi trên mặt nước, khiến nước trong bồn càng thêm nóng bỏng.

*

Phùng Gia Ấu mất ba ngày để ra tới Ngọc Môn Quan, vất vả trên đường làm nàng không còn giữ được tinh thần như lúc khởi hành.

Nhưng từ đây đến Uy Viễn Đạo vẫn còn rất xa, càng không nói đến thành Hắc Thủy  vẫn còn vời vợi.

Tùy Anh và Tùng Yên trông vẫn ổn, nhưng Thẩm Thời Hành thì còn tệ hơn cả Phùng Gia Ấu.

Trước đây hắn không hay cưỡi ngựa, giờ mới phát hiện mình bị say ngựa, cứ lắc lư một cái là muốn nôn.

“Thiếu phu nhân, đêm nay chúng ta ở lại đây sao?”

Họ đi đến một quán trọ, thấy bên ngoài buộc rất nhiều ngựa.

“Có ổn không?” Phùng Gia Ấu nhìn những chiếc yên ngựa giống hệt nhau, hình như của một đội người.

Quan nội Đại Ngụy vẫn tương đối bình yên, cách không xa lại có Thiên Hộ Sở và Bách Hộ Sở của Huyền Ảnh Ti, cùng với các Đô Ti đóng quân.

Nhưng ra đến quan ngoại thì đất rộng người thưa, đủ loại hạng người.

Quan nội:

Theo baidu, quan nội là một khái niệm dùng để chỉ khu vực bên trong lãnh thổ trung tâm, được bảo vệ bởi các cửa ải quan trọng như Hàm Cốc Quan hoặc Đồng Quan, là các cửa ải tự nhiên và chiến lược quan trọng trong lịch sử Trung Quốc. Những nơi bên ngoài vùng này gọi là quan ngoại.

Tùng Yên giơ tấm bản đồ trong tay: “Trời đã tối rồi, phía trước không có làng mà sau lưng cũng chẳng có quán, đi thêm mấy chục dặm nữa mới có quán trọ. Nếu đi tiếp, đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài trời rồi.”

“Vậy ở lại đây đi.” Tùy Anh nói.

Nàng vẫn có thể chịu đựng, nhưng Phùng Gia Ấu yếu ớt, không chịu nổi khổ cực ngủ ngoài trời.

Phùng Gia Ấu quay sang hỏi Thẩm Thời Hành: “Huynh có ý kiến gì không?”

Thẩm Thời Hành xuống ngựa liền ngồi thụp xuống bên đường nôn thốc nôn tháo, gần như không đứng dậy nổi, chỉ xua tay: “Mọi người quyết định đi… ọe…”

“Thẩm Thời Hành, ngươi tốt xấu gì cũng là nam nhân, lớn tướng rồi mà sao vô dụng vậy?” Tùy Anh không nhịn được, nói với Phùng Gia Ấu, “Đáng lẽ trước đây ngươi nên kéo ta và gia hỏa này cùng ra ngoài một chuyến, ta chắc chắn sẽ không bị vướng vào lao tù.”

Phùng Gia Ấu: “Hả?”

“Bởi vì ta sẽ hoàn toàn tin lời ngươi nói, rằng ngươi và hắn chỉ là bạn bè. Kiểu như hắn, trên đời này không nữ nhân nào thích hắn nổi, ta thề đó.”

Suốt chặng đường, Tùy Anh thực sự đã mở mang tầm mắt. Gia gia nàng không đi cùng đường với Thẩm Khâu, nên trước đây nàng ít tiếp xúc với Thẩm Thời Hành, không tưởng tượng nổi một đại nam nhân lại có thể giống hệt mấy bà cô nhiều chuyện như vậy.

Người bán hàng rong dọc đường đánh nhau, hắn nhất định phải đứng xem nửa ngày.

Ban đầu, họ ăn mặc sang trọng nên hắn còn kiềm chế đôi chút. Nhưng về sau, để tránh thu hút sự chú ý, cả nhóm quyết định thay áo vải thô. Chuyện này quá tiện lợi cho hắn hòa mình vào đám đông, tám chuyện đến mức kéo không ra, toàn bộ đều phải do Tùy Anh cứng rắn khiêng đi.

Vì vậy, các nàng ép Thẩm Thời Hành quay lại giả dạng thành công tử. Tùy Anh và Phùng Gia Ấu đóng vai thị nữ của hắn, còn Tùng Yên là thư đồng.

Phùng Gia Ấu cười nói: “H  ắn cũng không đến nỗi tệ như ngươi nói đâu.” Nàng bảo Tùng Yên đi vỗ lưng cho Thẩm Thời Hành, “Chúng ta cứ ở lại đây đi.”

Sau khi nôn xong, Thẩm Thời Hành đứng thẳng người lên: “Tùy tiểu thư, đừng quên bây giờ cô là thị nữ của ta. Có thị nữ nào nói chuyện với chủ nhân như vậy không hả?”

Tùy Anh nghe vậy bẻ khớp tay răng rắc, cười hì hì: “Vậy thiếu gia ngài có mệt không, có cần nô tỳ xoa bóp cho không?”

Thẩm Thời Hành nhìn nàng lắc đầu, tỏ vẻ chán ghét, lười nhiều lời với nàng.

Khi hai người họ quay đầu, Phùng Gia Ấu đã đi đến cửa khách điếm, liền vội vàng đuổi theo.

Phùng Gia Ấu đến gần quan sát, thấy sảnh lớn của khách điếm có phong cách thô sơ nhưng rất rộng rãi. Bên trong có hơn hai mươi cái bàn, trong đó mười mấy cái đã có người ngồi kín.

Dựa vào trang phục, rõ ràng là cùng một nhóm.

“Đó là quân nhân.” Tùy Anh nhận ra qua tư thế ngồi, “Là quân nhân của Đại Ngụy chúng ta.”

Nghe vậy, Phùng Gia Ấu yên tâm hơn nhiều: “Ngươi có nhận ra là quân của đơn vị nào không?’

“Họ đều là tinh binh, nhưng người đứng đầu không có mặt.” Tùy Anh không nhận ra, “Có lẽ họ cũng đến Uy Viễn Đạo uống rượu mừng của Trình Lệnh Thư.”

“Tùy tiểu thư thường xuyên ở trong quân doanh, mà đến chuyện này cũng không nhận ra sao?” Thẩm Thời Hành liếc nhìn nàng.

“Ngươi biết à?” Tùy Anh hỏi, “Họ thuộc đơn vị nào? Làm sao ngươi nhận ra được?”

Thẩm Thời Hành nho nhã chỉnh lại ống tay áo dài, bước vào trong với dáng vẻ uy nghiêm: “Ta là nam nhân vô dụng, cô hữu dụng vậy mà còn không nhận ra, thì sao ta có thể nhận ra chứ?”

“Ngươi…!” Tùy Anh tức muốn đấm hắn.

Phùng Gia Ấu kéo Tùy Anh lại, lắc đầu ra hiệu, người bên trong đã bắt đầu chú ý quan sát họ.

Tùy Anh đành nén giận, học theo dáng vẻ nhún nhường của Phùng Gia Ấu, theo sau Thẩm Thời Hành vào khách điếm.

Họ ngồi xuống một góc.

Những người lính kia nhìn họ một lượt, sau khi quan sát kỹ thì không để ý thêm nữa.

Nhưng một người trong số họ đã rời bàn, đi lên phòng trên lầu để báo cáo: “Công tử đứng đầu có lẽ có thân phận không nhỏ. Hai thị nữ của hắn dường như cố tình giả xấu, nhưng vẫn có thể nhận ra dung mạo không tầm thường, đặc biệt là…”

“Đừng nhiều chuyện.”

“Vâng.”

Dưới lầu, Tùy Anh khẽ hỏi: “Ngươi đoán người đó lên trên nói gì?”

“Có người lạ đến, lên báo tin cho chủ nhân là điều bình thường.” Phùng Gia Ấu thì thầm hỏi Thẩm Thời Hành, “Rốt cuộc huynh có nhìn ra điều gì không?”

Thẩm Thời Hành giơ tay lên, cố ý ngăn Tùy Anh nghe thấy, chỉ nói nhỏ với Phùng Gia Ấu: “Ta và muội đều lần đầu rời kinh, kinh nghiệm giống nhau, ta làm sao mà biết được.”

Không nhất thiết phải có nhiều kinh nghiệm mới có thể phân biệt. Dù họ không nhận ra, Phùng Gia Ấu lại đã nhìn ra.

Những người này học dáng ngồi của lính Đại Ngụy, nhưng họ lại uống rượu.

Nàng nhớ rất rõ, theo luật quân của Đại Ngụy, trong trường hợp tập thể xuất quân như thế này, cấm không được tụ tập uống rượu.

Phùng Gia Ấu nhìn về phía Tùng Yên, phát hiện từ lúc vào đây, Tùng Yên luôn cố ý cúi đầu.

Nàng đã hiểu ra phần nào, những người này có lẽ là người Bắc Nhung, thậm chí là kỵ binh Đất Bắc.

Đến quan ngoại gặp người Bắc Nhung không có gì lạ. Nhưng rời đi lúc này lại càng không thích hợp.

Đám người này đã ngụy trang, chứng tỏ họ không muốn gây chuyện, vậy cứ vờ như không biết vẫn hơn.

*

Tạ Lãm chỉ định nhân lúc tắm gội thì nghỉ ngơi chốc lát, nhưng không ngờ tắm xong, hắn còn mệt mỏi hơn.

Hắn lên giường nằm một lát.

Vậy mà ngủ luôn đến sáng hôm sau. Hoảng hốt ngồi dậy, thay bộ quần áo thường mặc ở quê nhà, chỉ dùng một chiếc vòng xương cột gọn mái tóc dài, sau đó vác đao sau lưng ra cửa.

Lại thấy Tạ Triều Ninh vẫn đứng trên tòa tháp cao, vẫn mặc trang phục hôm qua, rõ ràng cả đêm không nghỉ ngơi.

Trên tay ông đậu một con ưng. Thấy Tạ Lãm ra ngoài, ông thả ưng bay đi.

“Cha đang gửi tin cho ai vậy?” Tạ Lãm biết đó là ưng đưa tin của ông.

Tạ Triều Ninh đáp: “Người con nói muốn tìm ta báo thù hẳn là nghĩa huynh của con, Tạ Lâm Khê phải không? Con cũng đừng tìm hắn nữa, ta đã hẹn gặp hắn rồi. Dùng lý do bàn chuyện chiêu an với hắn, tin rằng Trình Hầu gia sẽ không ngăn cản.”

Tạ Lãm không hỏi làm sao ông biết được: “Cha định làm gì?”

“Ta muốn xem hắn định dùng cách gì để giết ta.” Tạ Triều Ninh chỉ vào Tạ Lãm, “Con không được can thiệp vào việc này, ngoan ngoãn vào ngục mà ngồi.”

“Sao cha lại như vậy? Chẳng phải hôm qua cha nói chuyện không liên quan đến cha sao?” Tạ Lãm không thể tin nổi, “Hay là cha vẫn không biết hối cải, thực muốn nhổ cỏ tận gốc?”

Tạ Triều Ninh quát lớn: “Người đâu, đưa thiếu chủ vào Thiết Ngục!”

Những người xung quanh cúi đầu do dự.

Tạ Triều Ninh lại chỉ vào họ, nói với Tạ Lãm: “Mày không đi, ta sẽ giết hết bọn họ.”

Tạ Lãm nhìn ông như thể không nhận ra người cha này nữa: “Cha, có phải cha mất trí rồi không?”

Tạ Triều Ninh cười lạnh lùng: “Họ sắp giết ta, mày còn bảo vệ họ mà tới trách móc ta. Đúng là ta có lỗi, nhưng đừng quên ta là cha mày, đã nuôi mày lớn lên, dạy cho mày một thân bản lĩnh. Vậy mà mày chỉ biết lo lắng cho người ngoài, ta mới là người phải hỏi xem đầu óc mày có vấn đề không. Thật khiến ta thất vọng!”

“Đầu óc con có vấn đề?” Tạ Lãm nghe vậy suýt bật cười, bản thân chạy một mạch như điên về nhà, lúc nào cũng lo lắng ông gặp chuyện không may, thế mà ông lại cảm thấy thất vọng sao?

Hắn nói: “Được, coi như đầu óc con có vấn đề đi, vậy ai đã dạy con đối nhân xử thế phải như vầy?”

“Nhớ hồi còn nhỏ, con giành chén sữa với thằng nhỏ cùng tuổi, còn động thủ đánh nó. Cha đã treo con lên tháp một ngày một đêm, dạy con rằng người học võ phải có khí tiết. Không mong con trở thành anh hùng trừ gian diệt ác, nhưng tuyệt đối không được làm kẻ ỷ thế hiếp người, nếu không thì không xứng cầm miêu đao của Tạ gia.”

Tạ Triều Ninh không nói gì.

“Còn nhớ năm đó, sau khi con hại chết ngũ thúc, người Bắc Nhung treo thi thể ngũ thúc trên cổng thành Mạc. Con vừa hối hận vừa sợ hãi, sau khi chạy trốn về nhà liền nấp trong tủ quần áo mà khóc. Chính cha đã kéo con ra, dùng dây thừng buộc con vào lưng cha, một mình đưa con đi thành Mạc nhặt thi thể cho ngũ thúc.”

Tạ Lãm nhỏ xíu nằm trên lưng cha, từ góc nhìn của ông, chứng kiến ông làm thế nào một đao chiến vô số kẻ thù. 

Lưỡi đao nhiều lần lướt qua trước mắt, máu nóng liên tục bắn lên mặt khiến cậu bé Tạ Lãm hóa thành một người máu.

“Mỗi lần con sợ hãi nhắm mắt, cha đều nói rằng cha đang thay con thu nhặt thi thể cho ngũ thúc, bắt con phải mở to mắt nhìn cho rõ. Cha còn nói sai lầm càng lớn càng phải dũng cảm đối mặt, sau này mới không bị trói buộc trong lòng.”

Tạ Lãm lớn tiếng hỏi: “Cha đã dạy con dũng cảm đối mặt, vậy tại sao cha lại giấu diếm với con? Có biết vì một sai lầm của cha, con đã trả giá bao nhiêu không?”

Đầu tiên là nhị thúc, rồi đến Tạ Lâm Khê, hóa ra họ đều chỉ nói hay ngoài mặt.

Giờ đây cha hắn mới thật sự giáng cho hắn một đòn.

Tạ Lãm thậm chí hơi dao động, niềm tin hắn giữ vững tới nay rốt cuộc có đúng không?

Chẳng lẽ thế gian này không có vấn đề, mà chính hắn có vấn đề, là hắn không hợp với thế gian này sao?


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x