CHƯƠNG 37 – THẾ GIAN NÀY CHƯA TỪNG TỬ TẾ VỚI HẮN
Tạ Lãm đối diện với Tạ Triều Ninh, không kiềm chế được chút nào: “Người ta đã chết hết rồi, cha còn phóng hỏa làm gì? Đốt xác để hả giận ư?”
Không đúng, Tạ Lâm Khê vừa nói là để che giấu chuyện đệ đệ y bị bắt cóc.
Tạ Lãm chất vấn: “Cha đến dịch quán Kinh Bắc trước. Vốn định tìm Lục ngự sử báo thù, nhưng phát hiện bọn họ đã bị giết hết, chỉ còn đứa con trai nhỏ của Lục ngự sử còn sống, nên cha bắt nó đi rồi phóng hỏa thiêu dịch quán?”
“Gần như vậy.” Tạ Triều Ninh lạnh lùng nói, “Vì bản sớ buộc tội của họ Lục mà ta bị xử lưu đày. Ta biết mình thất trách nên không có ý phản kháng. Nhưng đáng thương vợ con ta ở quê nhà, chưa kịp đoàn tụ đã chết thảm. Con trai ta mới mấy tháng tuổi bằng với đứa nhỏ nhà họ Lục. Ta đóng quân giữ kho lương Điền Trung suốt gần một năm chưa từng về nhà, thậm chí chưa từng thấy mặt nó, chưa kịp đặt cho nó cái tên hay, thì nó đã chết rồi.”
“Con trai cha?” Tạ Lãm muốn hỏi có phải ông bị mất trí không, chẳng phải hắn là con ông sao, chết khi nào chứ?
Hay là hắn còn có anh em sinh đôi?
Đột nhiên đồng tử của Tạ Lãm co rút lại. Hắn nhìn Tạ Lâm Khê đang lạnh lùng nhìn Tạ Triều Ninh. Rồi lại nhìn Tạ Triều Ninh trên lầu cao, hai mắt nhắm lại như không muốn nhớ lại chuyện xưa.
Không thể!
Tạ Lãm không thể tin, cũng không dám tin.
Nhưng đúng lúc này, Phùng Gia Ấu tiến lên nắm cánh tay hắn.
Hành động muốn đỡ hắn này của nàng khiến Tạ Lãm, vốn đứng rất vững, bỗng dưng loạng choạng.
Tạ Triều Ninh từ từ mở mắt: “Quê nhà ta ở Kinh Châu. Viên quan áp giải chúng ta có chút giao tình với ta, ngầm cho phép ta rời khỏi đội ngũ về nhặt xác vợ con. Sau khi chôn cất họ, ta nghe nói họ Lục bị giáng chức đến Kinh Bắc, hiện giờ ở dịch quán cách ta chỉ mấy chục dặm. Ta không thể tự kiềm chế được nữa, chạy suốt đêm đến đó, định giết hắn.”
Nhưng Tạ Triều Ninh đã lảng vảng trước cửa dịch quán suốt đêm, rốt cuộc vẫn không ra tay.
Ông bỏ đi.
Ông là kẻ mang tội. Khi quay về đã chọn một con đường nhỏ hẻo lánh, giữa đêm khuya khoắt lại vô tình chạm mặt vài kẻ cưỡi ngựa.
Tạ Triều Ninh chìm trong đau khổ vì cái chết thảm của vợ con, không để tâm, thậm chí không ngẩng đầu nhìn họ.
Không ngờ bọn họ lại tách ra một người quay đầu ngựa, đuổi theo giết Tạ Triều Ninh.
Đáng tiếc kẻ đó không phải là đối thủ của ông, bị ông hạ gục chỉ trong vài chiêu, định hỏi cung, nhưng kẻ kia đã cắn thuốc độc tự vẫn.
Tạ Triều Ninh hiểu bọn chúng đều là tử sĩ, đang nhắm đến dịch quán. Bọn chúng không ngờ lại chạm mặt ông trên đường, sợ sau này ông nhận ra đặc điểm của bọn chúng, nên muốn giết người diệt khẩu.
Tạ Triều Ninh không muốn can dự, nhưng trong dịch quán không chỉ có Lục ngự sử, những người khác có tội tình gì? Ông lập tức quay lại trạm dịch.
“Nhưng ta đã đến muộn, toàn bộ mấy chục người ở dịch quán đều chết thảm.”
Khi Tạ Lâm Khê rất bình thản khi kể về cái chết của cha mẹ mình, không có nhiều cảm xúc dao động. Thế nhưng, khi nghe từ miệng Tạ Triều Ninh, y siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu đầy tia máu. Trình Lệnh Thư đứng bên cạnh lo lắng nhìn y, vài lần do dự định mở miệng, nhưng rồi nén lại.
So với sự căm hận của Tạ Lâm Khê, Phùng Gia Ấu nhìn về phía Tạ Lãm, hắn vẫn đang chìm trong hoang mang, không biết phải làm sao.
Tạ Triều Ninh nói: “Sau khi bọn chúng giết người xong, không lập tức rời đi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.”
Chúng có lẽ đã được kẻ đứng sau giao nhiệm vụ, phải giết cho tận gốc, giết cả con trai của Lục ngự sử.
“Cuối cùng, chúng tìm thấy một đứa bé từ giếng nước trong sân sau dịch quán. Đứa bé ấy chắc là bị Lục phu nhân đánh ngất, bỏ vào thùng nước, thả xuống giếng, hi vọng có thể cứu được nó…”
Bị kéo lên khỏi giếng, đứa trẻ dường như tỉnh lại, cất tiếng khóc.
Tạ Triều Ninh vẫn nhớ rõ mồn một. Đêm đó trời đen gió lớn, trong dịch quán tràn ngập chết chóc và máu tanh, tiếng khóc trong trẻo và vang dội của đứa bé sao mà lạc lõng đến vậy.
“Trước khi bọn chúng ra tay, ta đã ra tay trước.”
Trong lúc giao đấu, Tạ Triều Ninh phát hiện bọn chúng là những quân nhân được huấn luyện bài bản.
Ông đoán sự việc này ắt hẳn có điều gì uẩn khúc, liền muốn xử lý toàn bộ thi thể, một mồi lửa thiêu rụi dịch quán, để kẻ đứng sau nghĩ rằng mọi dấu vết đã bị tiêu hủy sạch sẽ.
“Ta mang theo con trai của Lục ngự sử quay trở lại đội lưu đày, nói rằng đó là con trai ta, chưa chết hẳn, đã được ta cứu sống. Viên quan áp giải hỏi ta đứa bé tên gì, ta ngẩng đầu nhìn dãy núi xanh mờ mịt, nói nó tên… Tạ Tiểu Sơn.”
“Cha!” Nghe đến đây, Tạ Lãm không thể kiềm chế được nữa.
Hắn gạt tay Phùng Gia Ấu ra, bước tới một bước. Mặt không còn chút máu, giọng nói cũng lạc đi.
“Cha có phải vì giận con, tức con bảo vệ người ngoài, nên mới nói bừa thế không?”
Tạ Triều Ninh không nói một lời, lặng lẽ từ thắt lưng lấy ra một vật, vung tay ném xuống.
Ông ném rất chính xác, Tạ Lãm dễ dàng đưa tay đón lấy.
Mở lòng bàn tay, một tượng Phật bằng ngọc nhỏ xíu nằm trong đó, giống hệt với tượng Phật mà Tạ Lâm Khê đang giữ.
Tạ Triều Ninh nói: “Đây là ta tháo từ chân con xuống khi xưa, giờ trả lại cho con.”
Tạ Lãm siết chặt tượng Phật ấm nóng trong tay, đôi mắt dần mờ đi.
Hắn cắn môi, yết hầu chuyển động liên hồi, nhưng không nói nên lời.
“Ta biết nó có một cữu cữu, nhưng ông ta không đáng tin. Ta cũng không biết Lục ngự sử còn có một đứa con trai lớn.” Tạ Triều Ninh không nhìn Tạ Lãm nữa, mà đang nói với Tạ Lâm Khê, “Ta không ngờ Phùng Hiếu An quả thực có bản lĩnh, thậm chí có thể lần ra ta. Hắn còn dám từ bỏ hết mọi thứ ở kinh thành, chạy đến tận Tây Bắc giúp ngươi tìm đệ đệ.”
Tạ Lâm Khê hít một hơi sâu, hồi phục cảm xúc, nhưng lại quay sang giải thích với Phùng Gia Ấu: “Đệ muội, phụ thân muội vốn chỉ điều tra một vụ án. Khi tra đến Tạ Triều Ninh, ông ấy nhận ra đệ đệ ta mất tích có thể có một phần trách nhiệm của ông ấy.”
Với Phùng Hiếu An, việc viết mật thư tố cáo là điều bắt buộc phải làm, ông không hối hận.
“Nhưng sự mất tích của đệ đệ ta đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng ông. Dù là do áy náy hay vì tình cảm đồng môn với phụ thân ta, ông ấy đã thề trước mộ phụ thân ta rằng sẽ giúp ta tìm lại đệ đệ.”
Phùng Gia Ấu không đáp lời.
Tạ Lâm Khê nói tiếp: “Thúc thúc nhiều lần phái người đến đây, nhưng đều bặt vô âm tín. Cuối cùng, ông quyết định đích thân tới nơi này. Trước khi đi, ông an bài cho ta ở Thục. Biết rằng đệ đệ ta giờ mang họ Tạ, nên ông đã sắp xếp cho ta sống cùng một gia đình quân hộ họ Tạ, sau đó mới xuất phát đến Mười Tám Trại.”
Tạ Triều Ninh hồi tưởng lại: “Ta vẫn nhớ lúc hắn đến đây, gần như chỉ còn nửa cái mạng. Cũng thật trùng hợp, hắn vừa vào trại, Bắc Nhung liền điều quân tấn công chúng ta. Hắn muốn chạy đi cũng khó như lên trời, còn định mang Tiểu Sơn rời khỏi ta, thật là mơ tưởng!”
Phùng Gia Ấu nhớ lại những câu chuyện mà Tùng Yên đã kể cho nàng trong chuyến đi tới thành Hắc Thủy.
Sau đó có lẽ mất khoảng năm, sáu năm, Tạ Triều Ninh mới liên kết với những tội nhân lưu đày và dân bản địa đánh đuổi Bắc Nhung ra khỏi vùng Hắc Thủy, từ đó khu vực này mới dần yên ổn.
Tất nhiên, trong đó cũng có không ít công lao của Phùng Hiếu An, không thể không dốc hết tâm huyết để làm quân sư.
Phùng Gia Ấu nghĩ rằng những năm tháng bị buộc ở lại Mười Tám Trại, Phùng Hiếu An có lẽ đã học được cách sống tử tế, cũng đã tìm thấy con đường lập thân của mình, không còn đuổi theo giấc mộng cứu nước hão huyền khi trước nữa.
“Sau đó, thúc thúc cuối cùng cũng trở lại Thục thăm ta, nói rằng dù quan ngoại gian khổ, nhưng đệ đệ ta vẫn sống rất tốt.” Tạ Lâm Khê lo lắng nhìn bóng lưng của Tạ Lãm, từ lúc biết được sự thật, Tạ Lãm chưa từng quay đầu nhìn y một lần nào.
Phùng Hiếu An còn nói rằng, sau nhiều năm quan sát, ông ấy tin rằng Tạ Triều Ninh không liên quan đến mối thù diệt môn của họ. Đệ đệ y theo Tạ Triều Ninh học được bản lĩnh rất giỏi và ông cũng sẽ ở bên cạnh tận tình chỉ bảo, bảo y cứ yên tâm.
Phùng Hiếu An còn khuyến khích y cố gắng, sau này đến kinh thành khảo thí, hoàn thành di nguyện chỉnh đốn quan trường của cha mình. Nhân tiện điều tra chân tướng cha mẹ mình bị giết càng tốt.
Tạ Lâm Khê quả thật cố gắng, từ nhỏ đã nổi danh khắp Đất Thục. Nhưng sau đó vì vào một ngôi làng bị quan phủ phong tỏa do dịch bệnh, y suýt mất mạng.
Phùng Hiếu An dẫn theo Diêu Tam Nương vượt ngàn dặm đến Thục, giận đến mức không nói nên lời. Ông nói đệ đệ y bây giờ tung hoành khắp Tây Bắc, tuy không thông minh bằng y, nhưng chưa từng khiến ai phải lo lắng. Vậy mà Tạ Lâm Khê lại đi làm những việc ngốc nghếch như thế này.
Tạ Lâm Khê không đồng tình với lời quở trách đó, cho rằng mình không sai, vì lỡ như việc phong tỏa làng thực sự có gì khuất tất, thì y có thể cứu cả một ngôi làng.
Phùng Hiếu An không biết làm gì hơn, chỉ đành bảo rằng, đúng là không sai, nhưng tính cách của y không hợp để làm quan ở kinh thành. Sớm muộn cũng sẽ đi theo vết xe đổ của cha mình, không thể nào đối đầu nổi với Tề Phong.
Ông nói còn không bằng hy vọng vào đệ đệ y, chỉ cần mài giũa tính cách một chút là có thể hữu dụng.
Nghe vậy, Tạ Lâm Khê, với gương mặt đã bị hủy hoại, liền tha thiết xin được gặp lại đệ đệ.
Năm sau, Phùng Hiếu An dẫn Tạ Lãm đến để trải nghiệm sự gian truân của đường sá Đất Thục, còn nghe nói ở đó có một tài tử trùng tên trùng họ với hắn. Thế là huynh đệ hai người thuận tình hợp lý gặp mặt.
Có lẽ vì cùng huyết thống, Tạ Lãm và Tạ Lâm Khê ngay lập tức thân thiết, hai người kết bái huynh đệ.
Tạ Lâm Khê thấy Tạ Lãm quả thật kiêu dũng, vốn nên trở thành tướng tài, thế nhưng lại làm thổ phỉ Tây Bắc. Lời hắn nói ra luôn chất chứa sự bất mãn với triều đình Đại Ngụy, sau này rất có thể sẽ trở thành phản tặc. Giống Nam Cương Vương năm xưa, gây ra cảnh chiến tranh, dẫn tới sinh linh đồ thán.
Phụ thân y cả đời vì nước vì dân, nếu biết con trai mình như vậy, e rằng dưới suối vàng cũng không được an nghỉ.
Y rất muốn nói sự thật cho Tạ Lãm biết, nhưng Phùng Hiếu An không cho phép.
Với cá tính kiêu ngạo bừa bãi của Tạ Lãm, nếu biết được sự thật, hắn sẽ lập tức xách đao lên kinh thành, xông vào phủ Đại Đô đốc. Chưa bàn đến việc có chắc chắn đó là do Tề Phong làm hay không, dù là thật, thì đại đô đốc Thiên Hạ Binh Mã của Đại Ngụy đâu dễ giết? Kết cục tốt nhất cũng chỉ là lấy mạng đổi mạng mà thôi.
Còn về chuyện chiêu an, với Tạ Lãm, cũng không thể thương lượng.
Tạ Lâm Khê bèn tính toán kỹ. Sau khi mặt lành lại, y ít khi xuất hiện trước công chúng, để người dân Thục chỉ nhớ về diện mạo cũ của mình. Sau khi thi đỗ cử nhân, y không tiến xa hơn, cũng không lên kinh xuất đầu lộ diện.
Nhân lúc Tạ Lãm và Tạ Triều Ninh tranh chấp về kho lương Điền Trung, y nhờ Phùng Hiếu An vận dụng quan hệ ở kinh thành, giúp mình có được một chức quan ở Đại Lý Tự.
Sau đó, y thuyết phục Tạ Lãm thay mình lên kinh, tìm cơ hội để điều tra rõ sự tình trong Kho Tư Liệu. Còn không ngừng nhấn mạnh rằng Huyền Ảnh Ti phòng thủ nghiêm ngặt ra sao, Bùi Nghiên Chiêu lợi hại thế nào, nhằm kích thích tính hiếu thắng của Tạ Lãm.
Tạ Lãm đồng ý cầm theo thư bổ nhiệm của y lên đường tới kinh thành.
Tạ Lãm và y trước đây có dung mạo tương tự, mà y lại bị thương tàn phế tay phải, nên không lo việc Tạ Lãm sau này bị phát hiện do viết chữ…
Nghe đến đây, Phùng Gia Ấu mới biết mình đã đoán sai. Tạ Lâm Khê thay thế Tạ Lãm đến Tây Bắc không phải để giết Tạ Triều Ninh.
Y làm vậy là để chặn đứng bất kỳ ai muốn điều tra thân phận thực sự của Tạ Lãm, giúp Tạ Lãm yên tâm sống dưới thân phận của mình, thích nghi với cuộc sống ở kinh thành.
Trước hết, đưa cho Tạ Lãm một chức quan nhỏ để tôi luyện tính tình hắn.
Sau đó, lợi dụng những điểm yếu của hắn, chẳng hạn như trách nhiệm của hắn đối với nàng, trói buộc hắn không thể rời khỏi.
Đợi đến khi tính tình của hắn đã được tôi luyện đủ, nếu thấy hắn có thể thích nghi với quan trường kinh thành, đủ khả năng đối đầu với Tề Phong, thì sẽ nói cho hắn biết sự thật, để hắn điều tra chân tướng vụ thảm sát gia tộc họ.
Tạ Lãm hiện tại vẫn chưa đạt được kỳ vọng của bọn họ, vì vậy họ vẫn giấu kín.
Lần này là do nàng đã vạch trần sự thật trước thời điểm họ mong đợi, nếu không thì không biết họ còn định giấu đến bao giờ.
Tạ Lâm Khê ngẩng đầu nhìn lên cao: “Tạ Triều Ninh, ta dù có hận ông, nhưng ta chưa bao giờ có ý định giết ông. Dù sao đi nữa, ta cũng phải cảm ơn ông vì đã cứu đệ đệ ta.”
“Ngươi có bệnh à, hận cha ta làm gì?” Tạ Lãm im lặng đã lâu, bỗng quay phắt lại, ánh mắt giận dữ nhìn y: “Hận cha ta vì đã dẫn ta trở thành kẻ thù trên chiếu thư của Đại Ngụy sao? Có một đệ đệ là tặc cướp khiến ngươi mất mặt chứ gì?”
Tạ Lâm Khê chưa kịp mở miệng, Tạ Lãm đã chỉ thẳng vào y, nói: “Tạ Lâm Khê, ta nói cho ngươi biết, một ngày ta là người của Mười Tám Trại, thì cả đời ta là người của Mười Tám Trại, đến chết cũng vậy! Cuộc đời của ta không đến lượt ngươi sắp đặt. Ngươi sợ ta sẽ phản triều đình chứ gì? Ta nhất quyết sẽ phản, ngay bây giờ phản cho ngươi xem!”
Hắn đột nhiên liếc mắt nhìn sang Trình Lệnh Thư.
Trình Lệnh Thư bị ánh mắt hung ác của hắn ép đến nỗi kinh hãi run rẩy.
Chẳng lẽ Tạ Lãm định giết nàng để tế cờ? Cha nàng là đại tướng quân của Uy Viễn Đạo, giết nàng rất thích hợp để tuyên chiến với Đại Ngụy.
Dù nàng đang trốn sau lưng Tạ Lâm Khê, nhưng ánh mắt cầu cứu vẫn hướng về Phùng Gia Ấu.
Thấy Phùng Gia Ấu lắc đầu, Trình Lệnh Thư mới an tâm.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ bất cần của Tạ Lãm, nói nàng không hoảng sợ là nói dối.
Lúc mới biết thân phận của hắn, nàng đã sợ đến suýt vỡ tim. Nhưng tiếp xúc lâu dần, nàng lại cảm thấy hắn thật ra rất dịu dàng săn sóc, để mặc nàng làm nũng hoặc đôi lúc nhõng nhẽo với hắn.
Chưa bao giờ nàng thấy hắn nguy hiểm như lúc này.
Cũng không lạ gì khi Phùng Hiếu An và Tạ Lâm Khê luôn lo lắng hắn sẽ phản.
Hắn không có tâm tư phản lại triều đình, hắn cũng mong thiên hạ thái bình, nhưng chỉ sợ có người ép hắn đến bước đường cùng.
Ngay cả Tạ Triều Ninh, người luôn cẩn trọng giữ gìn, cũng từng bị cơn phẫn nộ do mất thê nhi làm cho mù quáng.
Phùng Gia Ấu không nhịn được mà nghĩ xa hơn. Nếu ngày nào đó Tạ Lãm phạm phải tội gì trên quan trường kinh thành, nàng đang mang thai lại bị tiểu hoàng đế xử tử, hắn sau khi chạy thoát khỏi kinh thành có khả năng sẽ không phản không?
Nhưng bây giờ, Tạ Lãm thực sự chỉ đang phát tiết một chút thôi, sau khi bình tĩnh lại, hắn liền đuổi họ đi: “Cút đi ngay! Ta không muốn thấy các người nữa. Dù là nghĩa huynh hay huynh đệ ruột thịt, với ta chẳng có gì khác biệt. Tóm lại, Tạ Lâm Khê ngươi đã lừa dối ta.”
Tạ Lâm Khê giải thích: “Ta hận Tạ Triều Ninh vì ta biết ông ta không đối xử tử tế với đệ…”
Tạ Lãm cười giận dữ: “Ngươi gài bẫy giật dây ta, đó chính là cách ngươi đối xử tử tế với ta sao?”
“Đại ca mày không hận sai đâu, hắn nói đúng.” Tạ Triều Ninh lên tiếng, “Trước đây ta thực sự đã không đối xử tử tế với mày.”
Tạ Lãm lại quay người ngẩng đầu: “Tất nhiên là không tốt rồi. Từ nhỏ đến lớn, cha đã quất con bao nhiêu roi, cha còn nhớ không?”
Tạ Triều Ninh lạnh lùng nói: “Không, mày không hiểu ý ta. Năm đó ta mang mày đi, đốt trụi dịch quán, không chỉ để kẻ đứng sau tin rằng mày đã chết, mà còn để những người thân khác của mày nghĩ rằng mày đã chết.”
Tạ Lãm chỉ nhìn ông không nói một lời.
Tạ Triều Ninh đáp lại ánh nhìn của hắn: “Lúc đó ta biết rất ít về Lục ngự sử, hoàn toàn không biết Tề Phong là cữu cữu của mày, cũng không nghi ngờ ông ta phái người làm chuyện này. Ta chỉ muốn mang mày đi. Con trai ta đã chết, nhà họ Lục để lại một đứa con trai. Ta nghĩ đây là ý trời, là ông trời bù đắp cho ta một đứa con.”
Tạ Lãm nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Cha không sai.”
Tạ Triều Ninh nói: “Nếu con trai ta còn sống, nó sẽ phải đi lưu đày với ta, và mày cũng phải như vậy. Con trai ta vốn phải đến thành Hắc Thủy làm nô lệ, chịu khổ cực, thì mày sẽ thay nó, làm nô lệ, chịu khổ cực. Những nỗi khổ mà con trai ta lẽ ra phải chịu, mày đều phải trải qua hết cho ta.”
Tạ Lãm dường như không chịu nổi áp lực từ trên giáng xuống, liền né tránh ánh mắt của ông.
Tạ Triều Ninh lạnh lùng nói: “Chỉ có một điều khác biệt, con trai ruột của ta, ta sẽ bảo vệ nó, còn mày dù chịu khổ bao nhiêu ta cũng thấy đáng đời. Ta chưa từng chủ động bảo vệ mày, không bao giờ cho mày sắc mặt tốt, thậm chí ta còn mong mày không chịu nổi mà chết đi, để làm bạn với con trai ta dưới mồ. Nhưng không ngờ mày lại cứng cỏi đến vậy, nhiều người trưởng thành khỏe mạnh đã không chịu nổi mà chết, còn mày thì sống sót.”
Tạ Lãm siết chặt nắm tay, cố gắng kiểm soát cảm xúc: “Cha, con biết cha đang nói lời giận dữ.”
Tạ Triều Ninh đáp lại dứt khoát: “Nếu ta nói một lời dối trá, thì để ta không được chết yên lành!”
Tạ Lãm ngẩng phắt đầu nhìn ông, ánh mắt né tránh, bối rối, và khóe mắt bắt đầu đỏ lên: “Nhưng rõ ràng là cha rất tốt với con, ngay cả đao gia truyền cũng cho con mà.”
“Đó là sau này,” Tạ Triều Ninh nói. “Sau này khi ta bận rộn đoàn kết dân trại, đối phó với Bắc Nhung, ta dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất vợ con, không còn đau khổ như trước. Và khi mày lớn lên, ngày ngày ôm lấy ta gọi cha, ta mới dần có tình cảm với mày.”
Ông lại bổ sung thêm một câu: “Nuôi chó lâu ngày, cũng dễ nảy sinh tình cảm.”
Tạ Lãm gào lên: “Thì ra cha nuôi con như nuôi một con chó sao?”
Tạ Triều Ninh đáp: “Đúng vậy.”
“Được, được lắm!” Tạ Lãm cười quái dị, rồi như muốn trốn tránh liền quay người chạy đi.
“Phu quân!” Phùng Gia Ấu giơ tay kéo hắn lại, nhưng lúc này nàng mới biết, nếu hắn không muốn bị nàng kéo, hắn có thể chạy nhanh đến mức nào.
Hắn không trở về thành, mà một bước chạy ba bước nhảy hướng về hẻm núi phía Tây, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Phùng Gia Ấu vội chạy vào thành, gặp người liền xin một con ngựa, tung người lên ngựa phi ra khỏi thành đuổi theo hắn.
Trong lòng vô cùng giận dữ, không thể nhịn được, nàng ngẩng đầu hướng về phía Tạ Triều Ninh hét lên: “Phụ thân, ngài hà tất phải dùng lời tổn thương như ‘nuôi chó’…?”
Tạ Triều Ninh ngắt lời: “Trước đây ta đúng là coi hắn như một con chó mà nuôi, ta nói thật lòng, không hề nói dối.”
Phùng Gia Ấu: “Nhưng đó là trước kia! Sau đó ngài đã coi chàng như con ruột, thậm chí còn từng nghĩ sẽ trả chàng về cho gia đình thực sự của chàng.”
Chính vì thế ngài mới đi tìm hiểu về Tề Phong, phát hiện ông ta có nhiều điểm đáng ngờ, do đó mới từ bỏ ý định đưa Tạ Lãm trở về Trung Nguyên.
“Ngài ép chàng luyện võ, là vì mong chàng khi đối mặt với kẻ địch cường đại như thế, chàng có khả năng tự bảo vệ mình. Bản thân ngài cũng bắt đầu liều mạng xây dựng nơi an cư tại đây, nỗ lực nắm quyền kiểm soát Tây Bắc, chỉ vì sợ rằng một ngày nào đó đại đô đốc ra tay, ngài sẽ đủ khả năng bảo vệ chàng. Đã như vậy, sao ngài lại làm tổn thương chàng?”
Nàng ngước nhìn Tạ Triều Ninh trên thành lâu, thật sự không hiểu nổi.
Có lẽ vì gió cát sa mạc làm cay mắt, đôi mắt Tạ Triều Ninh cũng đỏ hoe.
“Hay là ngài đã quen với việc chèn ép chàng? Hoặc ngài nghĩ quan hệ giữa hai người với nhau chỉ có thể dựa trên huyết thống, không muốn mình thua thiệt quá nhiều?”
Phùng Gia Ấu tuy đang vội vàng đuổi theo Tạ Lãm, nhưng cũng muốn biết tâm trạng Tạ Triều Ninh khi nói những lời này, như vậy nàng mới có thể an ủi được Tạ Lãm.
Nhưng Tạ Triều Ninh không chịu nói.
Phùng Gia Ấu sốt ruột: “Ngài chưa từng nghĩ sao? Tình thương và sự kính trọng chàng dành cho ngài không liên quan gì đến huyết thống. Ngài là ngọn núi cao nhất trong lòng chàng, là tín ngưỡng và mục tiêu từ thuở nhỏ của chàng.”
Phùng Gia Ấu không đợi ông nữa, quay ngựa đi, vội vã đuổi theo Tạ Lãm.
“Con nghĩ rằng ta không biết sao? Con mới quen hắn được mấy ngày?” Tạ Triều Ninh cuối cùng cũng mở miệng, lạnh lùng cười, “Trên đời này không ai hiểu con trai ta hơn ta.”
Phùng Gia Ấu ghìm ngựa lại.
“Nhưng nó cần phải tỉnh ngộ.” Tạ Triều Ninh cúi đầu, kiên nhẫn nói với nàng, “Thực ra tiểu tử nhà ta có trái tim thông minh tinh tế. Từ nhỏ chỉ cần nó muốn làm gì, là có thể hiểu ngay. Chỉ tiếc những năm qua, nó ỷ vào tài năng của mình, lại tự tin vì có ta mà trở nên quá kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng.”
Ông chỉ vào Phùng Gia Ấu, “Phụ thân con cũng có trách nhiệm, đã chiều chuộng nó quá mức.”
Rồi lại chỉ trích Tạ Lâm Khê, vẻ mặt đầy giận dữ: “Cậu và Phùng Hiếu An, hai người thật biết cách hy sinh, trải đường cho nó tốt thật! Kinh thành là nơi đầy máu tanh và hiểm độc, các người lại để nó sống trong vinh hoa phú quý, quyền thế và mỹ nhân, tất cả như nằm trong tầm tay. Các người làm vậy là tốt cho nó sao? Rõ ràng là đang hại nó!”
Tạ Lâm Khê nhíu mày.
Tạ Triều Ninh giơ tay chỉ về hướng Tạ Lãm vừa biến mất: “Hôm nay ta muốn nó tỉnh ngộ. Thế gian này chưa bao giờ đối xử tử tế với nó. Nó sống sót đến hôm nay chẳng qua là nhờ mệnh cứng và may mắn thôi!”
Những lời này của Tạ Triều Ninh khiến Phùng Gia Ấu không thể phản bác. Nếu năm đó Tạ Lãm không chịu nổi và chết đi, nếu Tạ Triều Ninh thực sự không có tình cảm với hắn, thì làm gì có hắn của hiện tại.
Nàng bắt đầu hiểu ra ý của Tạ Triều Ninh.
Chỉ dùng kết quả tốt đẹp để an ủi Tạ Lãm sẽ khiến hắn bỏ qua sự thật tàn khốc ban đầu, và mãi mãi trông chờ vào may mắn.
Đồng thời, Tạ Triều Ninh cũng muốn phá vỡ hình tượng anh hùng mà Tạ Lãm luôn giữ trong lòng từ nhỏ, phơi bày mặt đê tiện của ông ra trước mắt hắn.
Quả nhiên, ông nói tiếp: “Tín ngưỡng và mục tiêu của Tiểu Sơn tuyệt đối không thể là ta. Nếu một ngày nào đó ta bất ngờ chết đi thì sao?”
“Nó phải dần dần hiểu ra rằng, tin vào ai cũng không bằng tin vào chính mình. Trái tim mình chính là ngọn núi cao nhất trên thế gian này. Trong cuộc đời này, chỉ khi nó liên tục vượt qua chính mình, mới có thể đứng vững không thất bại.”
Nói xong, Tạ Triều Ninh cầm đao quay người trở về thành, bóng lưng toát ra vài phần tiêu điều: “Đây chính là bản lĩnh cuối cùng ta luôn muốn dạy cho Tiểu Sơn. Chỉ là thấy nó suốt ngày hồn nhiên vô tư, ta mãi chưa nỡ thôi.”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕