Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 38

CHƯƠNG 38 – THÔI THÌ HÃY ĐỂ HẮN ĐƯỢC TỰ DO

Phùng Gia Ấu nhìn đến khi bóng dáng ông khuất hẳn khỏi tường thành mới thúc ngựa đuổi theo Tạ Lãm.

Cách dạy dỗ của Tạ Triều Ninh có đúng hay không, Phùng Gia Ấu không biết. Nhưng với tư cách là phụ thân, ông ấy có quyền dạy con, chẳng tới lượt nàng chen vào.

Còn nàng là thê tử, nàng cũng có cách của riêng mình, sẽ không nghe theo Tạ Triều Ninh.

Nàng cưỡi ngựa đi sâu vào hẻm núi nơi Tạ Lãm vừa biến mất.

Ban đêm trên hoang mạc hầu như không cần thắp đèn, bầu trời lấp lánh đầy sao như một tấm lưới bắt đom đóm úp xuống sa mạc. Những ngôi sao dường như gần đến mức có thể với tay ra hái, song lại không tạo cảm giác ngột ngạt.

Nếu mang ra so, bầu trời kinh thành giống như một chiếc bát vàng úp ngược, nhìn có vẻ lộng lẫy nhưng kín mít không một kẽ hở, khiến người ta khó thở.

Chả trách Tạ Lãm không thích suy nghĩ quá nhiều, chẳng hứng thú với việc đấu đá lẫn nhau. Sống lâu ở một nơi như thế này dễ khiến lòng người rộng mở.

Thật đáng tiếc, nếu nàng không có quá nhiều ý tưởng, có lẽ nàng cũng bằng lòng theo Tạ Lãm ở lại đây.

Vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm, Phùng Gia Ấu vốn tưởng sẽ phải tìm thật lâu, nhưng chẳng ngờ đi chưa bao xa đã nhìn thấy Tạ Lãm.

Bên bờ sông có một cây lớn đổ xuống. Hắn ngồi trên thân cây thô mộc, đôi chân dài duỗi thẳng, mắt chăm chăm nhìn dòng nước trước mặt, chẳng biết đang nghĩ gì.

Phùng Gia Ấu biết con sông này là sông Hắc Thủy, dòng sông lớn nhất trên vùng hoang mạc này, là mẫu hà của bọn họ.

Mẫu hà: là con sông cung cấp nguồn sống chủ yếu cho vùng dân cư.

Toàn bộ lưu vực sông Hắc Thủy từ thượng nguồn đến hạ nguồn có tổng cộng mười tám thôn trại. Trước đây là những tộc người bản địa dũng mãnh, sau khi được Tạ Triều Ninh tập hợp để chống lại Bắc Nhung, mỗi thôn đều được mở rộng và xây dựng thành các pháo đài quân sự như thành Hắc Thủy.

Hiện nay, trại lớn nhất đã tập trung hơn vạn người.

Bình thường, mười tám thôn trại sống tách biệt, chỉ khi đối mặt với kẻ thù mới hợp sức lại. Và tất cả chỉ tuân lệnh cha con họ Tạ trong thành Hắc Thủy.

Năm đó, Đại Ngụy đánh Nam Cương khó khăn vì Nam Cương tọa ở Thập Vạn Đại Sơn, khắp nơi đầy rẫy độc khí.

Việc tấn công Tây Bắc cũng tương tự, đều bị hạn chế bởi môi trường tự nhiên.

Nhưng quân đội Nam Cương khi rời khỏi quê hương, bước lên đất Trung Nguyên, lợi thế của họ không còn nữa.

Tây Bắc thì khác, người phương Bắc sinh ra đã có thể lực vượt trội hơn người Trung Nguyên. Nhiều năm trước, Bắc Nhung từng tấn công đến tận ngoài kinh thành, thế mạnh như chẻ tre suốt dọc đường.

Cũng chính từ khi đến đây, Phùng Gia Ấu mới hiểu vì sao nhiều người lo sợ cha con Tạ gia sẽ phản loạn.

Tạ Triều Ninh có sự quyết đoán của một đế vương, còn Tạ Lãm là mãnh tướng. Một khi hai cha con họ phản loạn, không chừng sẽ còn tạo ra biến động lớn hơn cả Nam Cương Vương năm xưa.

Phùng Gia Ấu ngẫm nghĩ, nếu như lúc này Đại Ngụy suy vong, dân chúng lầm than, không cách gì cứu vãn, chưa biết chừng nàng sẽ khuyên Tạ Lãm phản, còn giúp hắn phản.

Nhưng hiện tại Đại Ngụy đang trong giai đoạn hồi phục và phát triển. Trong nước xem như ổn định, dân chúng chưa đến mức giàu có, nhưng ít ra cuộc sống vẫn còn tạm ổn.

Không thể lần nữa dấy lên binh đao.

Phùng Gia Ấu lại nghĩ. Tạ Lãm tung hoành Tây Bắc nhiều năm, dù là nghe từ Uy Viễn Đạo hay chứng kiến tận mắt, hắn đều không phải loại người sẽ khom lưng cụp mắt, khuất phục kẻ khác.

Một người hoang dã như vậy, thế mà trước đây lại vì nàng mà ép bản thân ghi nhớ mớ thông tin khô khan về quan chức, bức bản thân đến mức không có thời gian thở.

Phùng Gia Ấu càng hiểu được có bao nhiêu đáng quý.

“Nàng đứng đó suy nghĩ cái gì?” Tạ Lãm đột nhiên gọi nàng.

Nàng hoàn hồn.

“Sao nàng tới chậm thế?” Tạ Lãm lại trách nàng.

Phùng Gia Ấu hiểu ra hắn không chạy xa, bởi biết nàng sẽ đuổi theo nên cố ý dừng lại chờ.

Nàng xuống ngựa, bước tới gần hắn: “Ta trò chuyện vài câu với phụ thân chàng.”

Tạ Lãm tỏ vẻ khó chịu: “Đừng nhắc tới ông ấy trước mặt ta.”

“Ừ.” Phùng Gia Ấu bước đến trước mặt hắn.

Tạ Lãm ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng mang vẻ mặt gì thế?”

Phùng Gia Ấu khoanh tay, tinh nghịch nhìn hắn, cười nói: “Vẻ mặt ngạc nhiên.”

Tạ Lãm nhíu mày: “Ngạc nhiên gì?”

“Chàng chịu cú sốc lớn như vậy, mà vẫn ngồi đây im lặng sao?” Phùng Gia Ấu cầm một lọn tóc dài của hắn, quấn quanh ngón tay chơi, “Ta còn tưởng khi tìm được chàng, sẽ thấy chàng quỳ trên cát, khóc lóc thảm thiết.”

“Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được.” Tạ Lãm cũng không nghĩ ra, từ sau lần nhặt xác cho ngũ thúc, trên đời còn chuyện gì có thể khiến hắn quỳ xuống khóc lóc nữa.

Phùng Gia Ấu nói tiếp: “Vậy thì, ít nhất cũng phải sa sút tinh thần, nằm bẹp xuống cát, không kéo dậy nổi chứ?”

“Ta đã nói là nàng luôn xem thường ta mà.” Tạ Lãm bình thản nói, “Từ nhỏ ta đã nhìn thấy không ít bão táp. Nếu không muốn nhìn, cha ta cũng ấn đầu ép ta nhìn. Nếu ta dám kêu khổ kêu mệt, nằm trên cát không dậy nổi, ông ấy sẽ không ngần ngại mà chôn ta luôn.”

Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, chẳng trách Tạ Triều Ninh dám làm tổn thương hắn đến vậy, hoàn toàn không lo hắn sẽ suy sụp. Khả năng chịu đựng đáng thương như thế, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có được.

Nhưng Phùng Gia Ấu không tin hắn thật sự ổn.

Tính tình nàng vốn điềm tĩnh, mà lần trước khi biết bị Phùng Hiếu An lừa, nàng cũng phải cưỡi ngựa điên cuồng ngoài thành suốt nửa canh giờ mới nguôi ngoai.

Tạ Lãm vốn dễ cáu giận, mà bây giờ lại quá yên lặng. Đây không phải dấu hiệu tốt.

“Haizz.” Nàng buông tóc hắn ra, thở dài một tiếng, “Ta vốn đã tính toán sẽ ôm chàng khóc lóc, cùng chàng nằm trên cát, tích lũy trong bụng cả đống lời an ủi chàng. Mà giờ dường như không còn chỗ để dùng nữa rồi.”

Nói xong, nàng quay bước về phía con ngựa đang gặm cỏ.

“Đúng là ta xem thường chàng rồi. Chàng đâu cần ta ở bên cạnh, ta cũng chẳng nên ở đây làm phiền chàng nữa.”

Không ngờ Tạ Lãm lại không đưa tay kéo nàng lại.

Nàng đã bước đến bên con ngựa, nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng.

Phùng Gia Ấu nắm lấy dây cương, bực dọc nhìn hắn.

Hắn vẫn chăm chú nhìn dòng nước sông Hắc Thủy.

Phùng Gia Ấu dậm chân tạo tiếng động, Tạ Lãm mới lên tiếng: “Nàng về trước cũng được. Nơi này ban đêm rất lạnh, nàng về phòng ta nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ về, đừng lo.”

“Giờ ta đang rất lạnh rồi.” Phùng Gia Ấu quay lại trước mặt hắn.

Lúc nàng khởi hành từ phủ Trình Đại tướng quân để đến thành Hắc Thủy, nàng đã biết sẽ phải qua đêm ngoài trời, nên mặc rất dày.

Tạ Lãm nhìn bộ áo váy màu hạnh dày cộm của nàng, lại sờ vào bàn tay nhỏ của nàng, ấm áp, còn ấm hơn cả tay hắn.

Hắn không nói gì, bắt đầu đứng lên, tháo thắt lưng, cởi áo cho nàng mặc.

Phùng Gia Ấu giữ hắn lại: “Từ khi vào ngục chàng không thay quần áo đúng không? Hôi rình thế này, ta không mặc đâu.”

“Nhưng gần đây không có chỗ nào để nàng chắn gió cả.” Tạ Lãm biết nàng cố tình gây chuyện, “Rốt cuộc nàng muốn gì? Cứ nói thẳng ra.”

Phùng Gia Ấu buông tay hắn ra: “Sao chàng lại cáu với ta?”

Tạ Lãm đâu có ý cáu với nàng, chỉ là giọng hơi to chút thôi: “Ấu Nương, ta thừa nhận tâm trạng ta lúc này rất tệ, chưa bao giờ tệ đến vậy. Nàng đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn về phòng đợi ta.”

Phùng Gia Ấu chỉ muốn khơi gợi tâm sự của hắn: “Lúc ta buồn bực, sao chàng không tránh xa, mà cứ luôn đi theo?”

“Vì nàng cần ta an ủi, còn ta thì không cần nàng an ủi.”

Tạ Lãm tránh nàng, đi ra bờ sông, cúi người nhặt một viên đá nhỏ rồi ném đi, giọng buồn rầu: “Ta hiểu rất rõ ý đồ của cha ta, muốn ta nhận thức được đạo lý. Ta chỉ cần thời gian để chấp nhận thôi. Từ bé đến lớn đều như vậy, nàng không cần an ủi ta.”

“Chàng sai rồi.” Phùng Gia Ấu nhìn bóng lưng hắn, “Bây giờ ta muốn chàng tới an ủi ta.”

Tạ Lãm không quay đầu lại.

Phùng Gia Ấu tự nói: “Ngẫm kỹ lại, chàng còn may mắn hơn ta nhiều. Cha chàng dù không phải cha ruột, ban đầu xem chàng như chó mà nuôi, nhưng về sau đối xử với chàng không tệ. Chàng còn có huynh trưởng ruột thịt âm thầm tính toán cho chàng. Và cả Phùng Hiếu An, đáng lẽ là cha ta, nhưng lại ở bên cạnh, cùng chàng lớn lên, dạy chàng đọc sách viết chữ…”

Nói đến đây, nàng thật sự hơi khổ sở, giọng nghẹn lại.

Tạ Lãm vội quay đầu nhìn nàng. Vừa rồi biết được quá nhiều chuyện, hắn nhất thời bị sốc nên đã bỏ qua chuyện này. Trước kia hắn tưởng nhị thúc phạm sai lầm rồi tự đày bản thân đến đây, chẳng liên quan gì đến hắn. Giờ thì biết nhị thúc đến vì hắn, thật đúng là như cướp mất cha nàng.

Càng nghĩ Phùng Gia Ấu càng buồn, mắt dần đỏ lên: “Ta an ủi chàng làm gì? Chàng có gì đáng thương chứ? Ta mới là người cha không thương, mẹ không yêu, muốn gì cũng chẳng có, ai cũng ghét bỏ…”

Chưa nói hết câu, nước mắt nàng đã tuôn xuống như chuỗi hạt lăn dài trên má.

Vừa định lấy tay áo lau đi, Tạ Lãm đã kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt: “Ta thương, ta yêu! Từ giờ ta sẽ là cha mẹ nàng, nàng muốn gì ta cũng cho.”

Phùng Gia Ấu đẩy hắn nhưng không được, nắm tay đấm vào vai hắn: “Chàng được lắm, dám đòi làm cha mẹ ta.”

Tạ Lãm vội sửa lại: “Vậy ta làm con nàng, nàng muốn ta làm gì cũng được.”

Phùng Gia Ấu suýt bị hắn làm tức chết: “Chàng có biết nói chuyện không hả?”

Bị kích động quá nhiều, đầu óc Tạ Lãm vốn đã rối loạn, phản ứng không kịp lời nói của mình: “Làm gì cũng được, chỉ cần nàng có ta, sẽ không thua kém ai.”

Trước đó, hắn còn nghĩ kỹ, ngoài trách nhiệm làm trượng phu, hắn đã làm quá nhiều cho Phùng Gia Ấu, có phần mất tôn nghiêm, phải sửa đổi.

Nhưng ngoài trách nhiệm, hắn vốn đã rất thương nàng.

Kể từ khi biết nàng là con gái nhị thúc, nhị thúc lại còn nói đã mang hết phần dạy dỗ chăm sóc con gái đi cho hắn. Tạ Lãm cảm thấy như mình đang nợ nàng điều gì.

Cho tới nay, hắn luôn nghĩ mình rất hạnh phúc, bên cạnh luôn có phụ thân và mấy vị thúc chăm lo. Vậy nên càng thấy Phùng Gia Ấu thật đáng thương khi phải một mình chống chọi mưa gió.

Đặc biệt là sau khi biết nàng bị Bùi Nghiên Chiêu bắt nạt, hắn càng thương nàng không sao diễn tả được.

Vì vậy, hắn không đành lòng thấy nàng thương tâm khổ sở, luôn quan sát biểu cảm của nàng, ngóng trông nàng vui vẻ.

“Chàng mau thả ta ra, ta thật sự không thở nổi nữa rồi.” Phùng Gia Ấu bị hắn ôm chặt, cảm giác như lồng ngực bị ép, không thể thở nổi, ra sức đẩy hắn.

Thực ra nàng chỉ là nhất thời xúc động, giờ thì hơi thiếu không khí, đành lo giữ mạng trước đã.

Tạ Lãm lập tức buông nàng ra.

Phùng Gia Ấu xoa ngực, hít thở vài hơi dài.

“Xin lỗi.” Tạ Lãm nhìn hàng mi cong của nàng còn vương nước mắt, chóp mũi nhỏ xinh cũng đỏ ửng vì khóc, cảm giác tội lỗi tràn ngập, “Nhưng chuyện của nhị thúc, không phải chuyện mà ta có thể kiểm soát…”

Phùng Gia Ấu lúc này lại không cùng mạch suy nghĩ với hắn. Nàng đã quên mất tiêu nỗi buồn thương ban nãy, tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.

Hiện tại, điều nàng lo lắng là tương lai của mình.

Bình thường, khi hai người “tôn trọng nhau như khách”, hắn là người rất dịu dàng, săn sóc. Nhưng mỗi khi hắn chủ động hôn hay ôm nàng, lúc nào cũng vụng về, không chút chừng mực. Lúc thì cắn đến đau miệng nàng, khi lại ôm chặt đến mức nàng gần như ngạt thở, chưa lần nào là ngoại lệ.

Mặc dù những lần đó cũng không nhiều, nhưng Phùng Gia Ấu đã bắt đầu lo lắng. Đến khi thật sự viên phòng, có lẽ sẽ không có cảnh mây mưa lãng mạn, mà chỉ còn lại cảnh bão tố đẫm máu.

Tạ Lãm thấy nàng im lặng, đôi mày nhíu lại như đang chịu đựng nỗi đau nào đó.

Hắn bèn đổi cách an ủi: “Ấu Nương, ta thật sự không may mắn hơn nàng bao nhiêu đâu. Trên đời này, ngoài cha ta, không có ai thật lòng mong ta tốt cả. Nói về nhị thúc trước, ông lo sợ ta phản nghịch nhất. Từ mục đích ban đầu không nói, về sau mọi hành động của ông chỉ nhằm dụ dỗ ta quy thuận. Rồi nói đến Tạ Lâm Khê…”

Vừa nhắc đến Tạ Lâm Khê, Tạ Lãm đã tức giận.

Ban đầu Tạ Lãm bị sắp đặt để cưới Phùng Gia Ấu, hắn tự nhận mình có lỗi trước nên đương nhiên phải có trách nhiệm. Điều đó không sao.

Nhưng giờ hắn biết được, ngay cả việc hắn đến kinh thành cũng là do Tạ Lâm Khê lừa gạt.

Nếu hắn không đi kinh thành, liệu có mắc sai lầm không?

Lẽ ra hắn đã sống những ngày vui vẻ ở sa mạc, nào có tự đem mình vướng vào mớ hỗn độn như bây giờ?

Tuy nhiên, cơn ức chế này, dù hắn có tức đến mấy cũng không thể nói ra trước mặt Phùng Gia Ấu, sẽ nghe như hắn trách nàng đã trói buộc hắn. Khi đó không biết nàng sẽ khóc đến mức nào, và người đau lòng cuối cùng vẫn là hắn.

Hơn nữa, Tạ Lãm biết rõ mình chỉ đang bực bội nhất thời.

Hắn từng nói, duyên phận đời này của hắn và Phùng Gia Ấu là do hắn kiếp trước quỳ bái ở Suối Trăng mà cầu được. Hắn cũng đã hứa sẽ giành cho nàng danh phận phu nhân đại quan. Những việc đó không có khả năng dao động vì bất kỳ biến cố gì.

Phùng Gia Ấu hỏi: “Đại ca chàng thì sao?”

“Đại ca nào?” Tạ Lãm bực bội đáp, “Hắn trăm phương ngàn kế nhường thân phận cho ta, nàng tưởng hắn đang thực hiện trách nhiệm của huynh trưởng sao? Một nửa là sợ ta tạo phản, còn một nửa nàng không nghe hắn nói à? Là nhị thúc nói tính cách hắn không thích hợp làm quan ở kinh thành. Nhưng trên đầu hắn đội di nguyện của cha cùng mối thù cha mẹ, lòng hắn không thể an yên.”

Tạ Lãm quay người đi trở lại bờ sông, như thể chỉ khi đứng trước dòng mẫu hà này, tâm trạng hắn mới được xoa dịu.

“Nếu nhà họ Lục chỉ có mình hắn, hắn sẽ phải ép bản thân trở thành một chính khách máu lạnh vô tình. Nhưng may quá, hắn còn có một đệ đệ, hắn có sự lựa chọn.”

Phùng Gia Ấu xoa ngực, bước đến bên cạnh hắn.

Tạ Lãm cười lạnh: “Hắn lừa ta đến kinh thành. Trước dùng một chức quan nhỏ để mài giũa tính tình ta, rồi âm thầm quan sát xem ta có thể đảm đương trọng trách hay không. Sau đó từng bước buộc ta tiến về phía trước.”

Ngay cả khi không có Phùng Gia Ấu, có lẽ họ cũng sẽ dùng danh tiết của một cô gái khác để trói buộc hắn.

Bởi vì họ hiểu quá rõ tính cách và điểm yếu của hắn.

Mang toàn bộ tính mạng người nhà ruột thịt của cô gái trói chặt vào hắn, hắn sẽ giống như bây giờ, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không thể động đậy.

Phùng Gia Ấu nói: “Chàng cũng không nên trách cứ đại ca mình. Huynh ấy cũng là người có bản lĩnh. Như chàng nói, nếu không có chàng, huynh ấy sẽ buộc mình thay đổi và cũng sẽ làm được. Nhưng việc huynh ấy sẵn lòng nhường vị trí cho chàng, một là muốn chiêu an, hai là vì chàng đáng tin cậy hơn. Huynh ấy tự nhận không bằng chàng, muốn chàng làm người dẫn đầu.”

“Ta càng mạnh càng đáng tin cậy hơn, nên ta phải chấp nhận nhận lấy mớ hỗn độn này sao? Hắn yếu thì hắn có lý à?”

Tạ Lãm thực sự rất giận, và cũng thực sự rất buồn.

“Những người mà ta gần gũi nhất, tất cả đều chỉ muốn biến ta thành hình mẫu họ kỳ vọng, có ai thật sự quan tâm ta muốn gì trong lòng không?”

Ngay cả Phùng Gia Ấu cũng vậy, trước đây vì “thiên mệnh” mà nghĩ hắn là của báu hiếm có, lúc biết chân tướng còn muốn hòa li. Chỉ khi hắn sẵn lòng vì nàng mà phấn đấu công danh, giúp nàng thực hiện lý tưởng, nàng mới quay lại bên hắn.

Cuối cùng thì, điều nàng để ý vẫn là bản lĩnh của hắn.

Tạ Lãm nhận ra mình giống như một thanh kiếm, một công cụ, một bậc thang cho người khác, chỉ duy không giống một con người.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác như có thể chạm tay tới: “Vậy nên ta mới không thích nghĩ nhiều. Nghĩ thấu rồi sẽ thấy mỗi ngày sống trên đời này có ý nghĩa gì đâu, cứ mặc kệ mọi người, ta chỉ làm chính mình, vui được ngày nào hay ngày ấy.”

Phùng Gia Ấu ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt trong veo của hắn phản chiếu muôn ngàn ngôi sao, nhưng lại mang theo cảm giác vỡ vụn khiến người ta đau lòng.

Rất nhiều điều mà hắn không nói ra, Phùng Gia Ấu thế nhưng đã hiểu thấu.

Gốc rễ của mọi nỗi bất mãn trong hắn lúc này, dường như đều bắt nguồn từ nàng – chiếc gông nặng nề.

Dù hắn không hề nói đến nàng, nhưng từng lời từng câu đều như trách cứ nàng.

Phùng Gia Ấu không còn tư cách để an ủi hắn nữa. Bất cứ lời an ủi nào lúc này đều sẽ khiến nàng trở nên giả tạo.

Bởi vì nàng đúng là muốn trói buộc hắn chặt chẽ. Nếu không, nàng đâu cần vất vả chạy đến tận Tây Bắc này.

Nàng cũng chưa từng quan tâm đến cảm nhận của hắn, mà chỉ là một trong những người có ý đồ với hắn, đầy ích kỷ.

Phùng Gia Ấu lặng im cùng hắn rất lâu. Có lẽ gió sa mạc đã thổi cho lòng nàng rộng mở hơn đôi chút. Nàng nghĩ, thôi thì hãy để hắn được tự do.

“Phu quân, theo quy định nơi này của chàng, chỉ cần hai chúng ta bàn bạc ổn thõa, có phải là có thể hòa li không?”

Tạ Lãm nghe thấy hai chữ “hòa li”, đầu óc vốn đang mơ màng lập tức tỉnh táo, thầm kêu không ổn.

Phùng Gia Ấu thở dài: “Ta thật sự không đành lòng nhìn chàng cứ mãi miễn cưỡng bản thân. Chàng cũng đừng phiền lòng nữa, nếu lòng chàng thật sự không muốn quay về kinh thành, thì đừng về nữa. Khi ta về kinh, ta sẽ nói với Huyền Ảnh Ti rằng chàng đã chết ở Tây Bắc rồi.”

“Nàng đang nói bậy bạ gì thế?”

Tối nay tâm trạng Tạ Lãm cực tệ, nhất thời không khống chế, suy nghĩ quá nhiều nên mới càu nhàu. Hắn đã định bảo nàng về trước, vì sợ không kiềm chế được mà nói năng lung tung khiến nàng suy nghĩ lệch lạc.

“Ta thật sự không phải không muốn về. Ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng, bất kể lý do gì…”

Phùng Gia Ấu cắt ngang: “Nếu chàng ép mình quay về kinh chỉ để bảo vệ ta, thì thật không cần đâu. Ta có thể tái giá với Thẩm Thời Hành, gần đây hắn còn nói ta gả cho hắn là hợp nhất.”

Tạ Lãm trừng mắt nhìn nàng: “Thẩm Thời Hành nói?”

Phùng Gia Ấu suy nghĩ một lát: “Thật ra còn có một lựa chọn thích hợp hơn. Trước khi ta cập kê, y đã nhiều lần muốn cầu hôn, rất nhiệt tình. Lúc đó, ta còn đang để tâm đến Bùi Nghiên Chiêu, không biết đã từ chối y bao nhiêu lần. Không lâu sau y được điều đến Kim Lăng, thường xuyên viết thư bày tỏ nỗi khổ tương tư. Rốt cuộc ta không chịu nổi, viết thư mắng y là kẻ háo sắc không có tiền đồ, nói rằng đời này ta sẽ không lấy ai ngoài quyền thần, y mới thôi. Chỉ hỏi ta câu đó có tính là lời hứa hẹn của ta không.”

“Y đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa có thê tử. Ta đoán y vẫn nhớ ta nên sẽ không bận tâm chuyện ta từng qua một đời chồng. Quan trọng nhất, nghe nói gần đây y được Nội Các nhất trí chọn làm đế sư (lão sư của hoàng đế). Cuối năm nay sẽ từ Kim Lăng trở về kinh thành. Việc cải cách pháp chế, có lẽ y sẽ giúp ta thực hiện nhanh hơn chàng giành được cho ta danh phận phu nhân đại quan nhiều.”

Nàng hỏi Tạ Lãm: “Như vậy, chàng có thể yên tâm chưa?”


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x