Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 43

CHƯƠNG 43 – NÀNG ĐÃ CAM CHỊU SỐ PHẬN, Y THÌ KHÔNG

Sau hồi trầm mặc đuổi theo tâm sự riêng, cuối cùng  Lý Tự Tu sửa lại lời: “So sánh giữa quá khứ và hiện tại, bốn chữ “ân ái mặn nồng” này, Tạ phu nhân soi gương tự lừa mình trước đã rồi hãy đến gạt ta.”

Phùng Gia Ấu vẫn giữ câu nói cũ: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến ngài.”

Lý Tự Tu không để tâm, bước một bước về phía nàng, vừa lúc đứng ngay dưới ánh đèn hành lang, khiến gương mặt y sáng rõ hơn trước: “Ta thừa nhận là ta đã quá lạc quan, về trễ, nhưng vẫn chưa muộn.”

Y để lại câu nói đó, mở dù rồi xoay người đi vào trong mưa.

Thân phận hai người bây giờ, mỗi lần gặp mặt đều rất khó khăn, Phùng Gia Ấu đuổi theo một bước, gọi thẳng tên y: “Lý Tự Tu!”

Bước chân y khựng lại.

Giọng Phùng Gia Ấu có phần sốt ruột: “Sao ngài vẫn cứ cố chấp như trước vậy hả? Bất kể ta xuất giá vì nguyên nhân gì, cũng mặc kệ tình cảm phu thê chúng ta thế nào, bây giờ ta đã là thê tử của người khác. Và ta hài lòng với hiện tại của mình, ngài tội gì cứ bám đuổi dai dẳng?”

Lý Tự Tu quay đầu ngắm nàng đang giận dữ nhìn mình. Mãi đến lúc này y mới được nhìn thấy hình bóng của người trong lòng bao lâu nay.

Y mỉm cười, sự xa cách trước đó tựa như băng tuyết tan ra: “Vậy hãy nói cho ta biết, rốt cuộc nàng bị hắn đe dọa gì?”

Phùng Gia Ấu nghiêm túc lắc đầu: “Không có đe dọa, ta tự nguyện.”

Dù có bị lừa gạt, cũng coi như nàng tự nguyện.

“Dựa trên hiểu biết của ta về nàng, điều đó hoàn toàn không có khả năng.” Thái độ vừa chớm dịu dàng, lập tức bị thu lại: “Nàng dám nói rằng sau khi từ bỏ tên Bùi trấn phủ của Huyền Ảnh Ti kia, người nàng thực sự mong đợi không phải là ta không?”

Không đợi nàng trả lời, y lại bước đi.

Phùng Gia Ấu định nói rõ với y, nhưng từ xa có người đang tiến lại, nàng đành dừng chân, chỉ nhìn y ngày càng xa dần trong cơn mưa.

Nàng suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lý Tự Tu, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Ban đầu, nàng tưởng rằng lá thư từ chối thẳng thừng của mình đã khiến y nhầm tưởng đó là một lời hứa hẹn, nên giờ khi thấy nàng bất ngờ gả thấp, y mới không cam lòng.

Nhưng nghe cách y nói, dường như y cho rằng từ lâu nàng đã biết trước y sẽ đạt được thành tựu như hôm nay? Mãi đến gần hai mươi nàng vẫn chưa gả chồng là vì nàng đang chờ xem thành tựu của y?

Sao có thể như thế? Lẽ nào vì những bức thư y từng gửi?

Phùng Gia Ấu chưa bao giờ đọc hết những bức thư ấy, có lẽ trong đó ẩn chứa điều gì quan trọng?

Lý Tự Tu ra khỏi Đại Lý Tự, bước lên xe ngựa.

Dù ngồi yên trên xe, lòng y vẫn không sao yên ổn.

Đặc biệt là tiếng mưa đập vào mui xe, âm thanh đó khiến y bứt rứt không yên.

Năm xưa, lúc gặp Phùng Gia Ấu, Lý Tự Tu đã biết sắp tới mình phải đi Kim Lăng, nhiều năm sau không cách gì quay lại kinh thành. Cho nên trong thời gian ngắn, y năm lần bảy lượt cầu hôn, chỉ với ý định muốn đưa nàng tạm thời rời khỏi kinh thành đầy đau khổ này, che chở cho nàng qua cơn hoạn nạn.

Nhưng nàng không hề động lòng.

Sau đó, khi đến Kim Lăng, Lý Tự Tu thay đổi chiến lược, bắt đầu viết thư thổ lộ tình cảm với nàng.

Biết nàng có chí hướng kế thừa di nguyện cải cách pháp chế của Phùng các lão, y đã nghiên cứu tất cả công văn về bộ luật mới của Phùng các lão, không bỏ qua bất kỳ câu chữ nào.

Và cả những hồ sơ vụ án Phùng Gia Ấu từng giúp Đại Lý Tự xử lý nữa. Nhìn cách nàng làm việc, y mới nhận ra nàng thực sự có tài năng xuất chúng.

Lý Tự Tu không khỏi vui mừng, bắt đầu chèn thêm những kiến giải của mình vào trong thư, đồng thời khéo léo tiết lộ rằng mình có khả năng giúp nàng thực hiện ước mơ.

Nếu gộp những bức thư đó lại, gần như y đã tiết lộ toàn bộ thân thế và bối cảnh của mình.

Ban đầu, nàng luôn im lặng không hồi đáp, khiến y nghĩ nàng không đọc hoặc không hiểu, nhưng đột nhiên nàng hồi âm cho y.

Lý Tự Tu đoán nàng đã xem hiểu, biết rằng con đường thăng quan của y đã được vạch sẵn từ lâu, chỉ cần y cố gắng, sau này chắc chắn sẽ trở thành đế sư, bước vào Nội Các.

Bởi vì trước đó, y vừa gửi cho nàng phong thư than mệt, than rằng con đường vào Nội Các không dễ đi, chỉ muốn lén về kinh thành để gặp nàng.

Nàng hồi đáp và mắng y là kẻ háo sắc không có tiền đồ, nói rằng đời này nếu không phải là quyền thần Nội Các thì nàng không gả.

Đó không phải là hứa hẹn thì tính là gì?

Lúc này Lý Tự Tu mới an tâm ở lại Kim Lăng tiếp tục tính toán.

Sau đó nghe tin đồn về nàng và Thẩm Thời Hành. Vì biết rõ Bùi Nghiên Chiêu và Thẩm Thời Hành thực ra là huynh đệ, y hiểu rằng đó chỉ là lá chắn của nàng, nên không quá lo lắng.

Nhiều năm trôi qua, nàng không nhận lời cầu hôn của bất cứ ai, Lý Tự Tu càng chắc chắn rằng nàng đang đợi mình.

Y càng thêm quyết tâm làm việc, dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, không cần vội.

Y tạm thời bỏ nàng ra khỏi tâm trí, chỉ gửi một cành mộc phù dung song sắc vào mỗi dịp sinh nhật của nàng, chờ đợi ngày sau tương phùng với nàng ở đỉnh cao.

Không ngờ chỉ trong vòng nửa tháng nay, nàng bất ngờ gả chồng, y thậm chí không đủ thời gian để phản ứng.

Nào là trúng độc, nào là tin đồn, người nàng cưới còn là một “nhân vật nhỏ” mới đến kinh thành, làm sao chuyện này không có gì khuất tất?

Mà Tạ Lãm, sau khi y quan sát, thấy tuyệt đối không phải người bình thường.

Phùng Gia Ấu có vẻ như đã cam chịu, nhưng Lý Tự Tu thì không.

Giống như một cây lan y đã cẩn thận chăm sóc, ngày ngày nhìn ngắm, đêm đêm trông chờ, mãi mới thấy nó kết nụ. Vậy mà khi sắp nở, lại có kẻ trộm hoa xuất hiện, trong một đêm cuỗm cả chậu đi mất.

Y tuyệt đối không thể nhẫn.

Sau khi Lý Tự Tu rời đi, Phùng Gia Ấu ôm hồ sơ, dựa lưng vào hành lang suy nghĩ hồi lâu.

Nếu giữa nàng và y thực sự có hiểu lầm gì, thì chẳng phải do nàng.

Chỉ riêng những bức thư y viết, mỗi bức đều dài như vải bó chân của mấy bà già. Nàng kiên nhẫn đọc một hồi, nhưng chỉ đọc được phần mở đầu hoa mỹ mà dài dòng kể lể nỗi lòng, rồi ném đi không thương tiếc.

Phùng Gia Ấu tuy quá mức kiêu căng trong tình cảm, nhưng lại rất chung thủy. Khi nàng đã chọn một mục tiêu, trước khi hoàn toàn từ bỏ, dù nam nhân khác có xuất sắc thế nào, nàng cũng chẳng mảy may quan tâm, tuyệt đối không phân tán chút xíu tâm tư nào để cân nhắc. Nếu không phải vì chữ của Lý Tự Tu viết quá đẹp, nàng thậm chí chẳng buồn mở thư ra đọc.

Phùng Gia Ấu cân nhắc xem có nên tìm cơ hội giải thích rõ ràng với y hay không, nhưng lại lo rằng nếu nói thẳng, y có thể sẽ càng nổi giận.

Rốt cuộc nàng vẫn chưa nắm rõ tính cách của y.

Chỉ biết rằng sau này y chắc chắn sẽ nhằm vào Tạ Lãm, mà thân phận của Tạ Lãm thực sự không chịu nổi sự truy đuổi của y.

Phùng Gia Ấu nhức đầu vô cùng, tình thế này phải làm sao đây?

Đối mặt với Lý Tự Tu đã đủ khiến nàng khó xử, huống chi là Tạ Lãm.

Không được, nàng phải đảo ngược tình thế bị động này.

*

Trên đường về nhà, thuộc hạ của Lý Tự Tu, Khương Bình, người được phái đi Vọng Tiên Lâu báo tin, quay trở lại. Hắn tiến đến gần cửa sổ xe ngựa, hạ giọng nói: “Đại nhân, Tạ thiên hộ đã về phủ.”

Lý Tự Tu nhắm mắt hỏi: “Thế nào?”

Khương Bình hiểu ý: “Tạ thiên hộ quả nhiên không khác gì lời đồn, dung mạo và phong thái đều xuất chúng. Theo quan sát của thuộc hạ, dường như anh ta không quen bị kẻ hầu người hạ vây quanh, cử chỉ có chút bối rối, rất phù hợp với xuất thân.”

Xuất thân của Tạ thiên hộ vốn không có vấn đề, họ đã điều tra tận gốc gác ở Thục.

Chỉ có một điểm đáng ngờ là khi khảo cử nhân, hắn bị thương ở mặt, không tuân thủ quy định kiểm tra thân phận, nhưng giám khảo dường như đã bị mua chuộc mà nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến việc họ cần điều tra.

Tạ thiên hộ từ nhỏ đã có diện mạo như vậy, không thể giả mạo được, lời nhân chứng rõ rành rành không thể lật đổ.

“Nhưng nếu nói anh ta là kẻ mới phất thì cũng không đúng lắm. Thuộc hạ quan sát thấy thỉnh thoảng trong cử chỉ của anh ta lại toát lên khí chất áp đảo, như kẻ ngồi lâu ở vị trí cao nhìn xuống. Nói chung…”

Khương Bình không tìm được từ thích hợp: “Tạ thiên hộ này quả thật rất phức tạp, khó nắm bắt.”

“Ồ?” Lý Tự Tu nghe xong, mỉm cười nhạt, “Xem ra ta quả thật đã gặp được đối thủ.”

*

Tạ Lãm bụng đói ra ngoài dự tiệc, chưa uống được ngụm nước nào, lại nhịn đói quay về.

Ngồi trong xe ngựa, hắn vô tình nhìn thấy trong cửa tiệm ven đường có mấy chiếc bánh bao mới ra lò bốc khói nghi ngút, thèm thuồng không chịu nổi.

Nhưng còn cách Phùng phủ không xa, về nhà ăn đồ ăn thừa của Phùng Gia Ấu thôi cũng đủ no chết, không cần lãng phí bạc.

Đến khi về đến cổng phủ, Tạ Lãm mới biết Phùng Gia Ấu đã đi đến Đại Lý Tự, đoán rằng nàng chắc sắp về, hắn không vào trong mà đứng dưới tấm biển ở cửa lớn chờ nàng.

Chờ một lúc, chưa thấy Phùng Gia Ấu đâu, ngược lại gặp phải một toán nha dịch của Đại Lý Tự.

Ban đầu Tạ Lãm dựa vào khung cửa, thấy họ khoác áo tơi, cưỡi ngựa hướng về phía Phùng phủ, phản ứng đầu tiên là lo lắng không biết Phùng Gia Ấu đã xảy chuyện gì, lập tức đứng thẳng dậy.

Dù sao hắn cũng từng ở Đại Lý Tự hơn hai tháng, nên nhận ra người dẫn đầu nhóm nha dịch.

Nha dịch cũng nhận ra hắn, vội vã xuống ngựa cúi chào, suýt nữa buột miệng gọi “Tạ ti trực”: “Tạ thiên hộ, vừa hay ngài đứng ở cửa, Thôi thiếu khanh của chúng ta muốn mời ngài đến Đại Lý Tự một chuyến.”

“Thế này gọi là “mời” sao?” Tạ Lãm liếc mắt nhìn một lượt đám người cầm đao sau lưng nha dịch, còn có cả xiềng xích treo trên lưng ngựa.

Hắn quá hiểu quy trình của Đại Lý Tự, rõ ràng đây là một vụ bắt giữ.

Người qua đường gần đó cũng đã bắt đầu tò mò dừng chân lại nhìn.

Nha dịch khó xử đáp: “Thưa Tạ thiên hộ, vừa rồi Lý đại nhân đã tới Đại Lý Tự báo án, nói rằng mình bị tập kích trên phố. Theo như Thôi thiếu khanh điều tra, Lý đại nhân tối nay đến Vọng Tiên Lâu hoàn toàn là quyết định bất ngờ, chỉ có ngài và chưởng quầy biết…”

“Lý đại nhân đích thân đến Đại Lý Tự báo án?” Tạ Lãm không cần nghĩ ngợi nhiều cũng đoán ra ngay, y làm vậy là vì Phùng Gia Ấu.

Giỏi cho Lý đế sư giảo hoạt! Hẹn hắn gặp mặt chỉ là đòn gió, mục đích chính lại là gặp riêng vợ hắn!

Đừng nói hắn nhịn không nổi, thử hỏi có nam nhân nào chịu được chuyện này?

Nha dịch đứng dưới bậc thềm cảm thấy như có một áp lực nặng nề đè xuống, ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đáng sợ của Tạ Lãm, dựng hết cả tóc gáy, không tự chủ mà lùi lại một bước.

Trước đây khi ở Đại Lý Tự, chưa bao giờ thấy vị ti trực đại nhân suốt ngày bị Trần tự chính bắt nạt này đáng sợ đến vậy.

“Tạ thiên hộ, chúng tiểu nhân cũng không biết nhiều, ngài cứ theo chúng ta đi một chuyến hỏi Thôi thiếu khanh là được…” Nha dịch cúi đầu đáp.

Tạ Lãm vốn định nói không đi, có bản lĩnh các người động thủ thử xem.

Nhưng hắn chợt nghĩ, Phùng Gia Ấu vẫn còn ở Đại Lý Tự chưa về, nếu tình hình thật sự nghiêm trọng như vậy, nàng hẳn đã gửi tin tức cho hắn rồi?

Trừ khi chính nàng đưa chủ ý này cho Thôi thiếu khanh.

“Được, ta sẽ đi với các ngươi một chuyến.” Tạ Lãm lại ngồi lên xe ngựa, hôm nay trang phục trên người hắn đều do Phùng Gia Ấu chọn lựa tỉ mỉ, không dám cưỡi ngựa đi trong mưa.

Các nha dịch của Đại Lý Tự thở phào nhẹ nhõm.

Khi Tạ Lãm đến Đại Lý Tự, hắn đi vào nhị đường nhìn thấy Thôi thiếu khanh.

Thiếu khanh là quan tứ phẩm, còn thiên hộ là quan ngũ phẩm. Tuy kém một bậc nhưng văn quan tứ phẩm cao hơn võ quan ngũ phẩm rất nhiều.

Thế nhưng Tạ Lãm là thiên hộ của Huyền Ảnh Ti kinh thành thì khác. Ngay cả Thôi thiếu khanh cũng phải chắp tay: “Tạ thiên hộ, khi trước ở Đại Lý Tự, ta thật sự không nhìn ra.”

Tạ Lãm biết ông vốn rất quan tâm Phùng Gia Ấu nên luôn coi ông như bậc trưởng bối.

Nhưng lúc này tâm trạng hắn không tốt, hắn chắp tay hành lễ xong liền hỏi thẳng: “Phu nhân của ta ở đâu?”

“Trong hậu đường.” Thôi thiếu khanh cũng không để tâm đến thái độ của hắn, chỉ tay về phía sau.

Thấy ông không có ý cản trở, Tạ Lãm lập tức đi thẳng vào trong.

Vừa bước vào hậu đường, hắn nhìn thấy Phùng Gia Ấu ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày vài món ăn đơn giản.

Phùng Gia Ấu vẫy tay gọi hắn: “Phu quân, mau lại đây ăn chút gì đi, tối nay chàng còn bận đấy.”

Tạ Lãm vốn đang bực bội vì Lý Tự Tu, đầu óc không ngừng nghĩ xem hai người gặp nhau đã nói gì, giờ được nàng gọi hắn ăn cơm, hắn ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống: “Thích khách có phải do Lý Tự Tu cố ý sắp đặt không?”

“Hiện tại chưa rõ.” Phùng Gia Ấu đưa đũa cho hắn, mỉm cười khen ngợi, “Chàng đoán được đây là chủ ý của ta, không làm ầm lên mà ngoan ngoãn tới Đại Lý Tự, tiến bộ nhiều rồi đó.”

“Ta đoán nàng lo lắng hắn sẽ liên lụy đến ta, nên ra tay trước để chiếm ưu thế?” Tạ Lãm vốn đang đói, nhưng giờ lại tức đến no bụng, chẳng ăn nổi miếng nào, chỉ cầm đũa mà không động đậy.

Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Chuyện ám sát này hắn sẽ không làm liên lụy đến chàng, nếu không, hắn đã trực tiếp đến Hình Bộ. Thượng thư Hình Bộ có thù với Thẩm Khâu, không chắc Thẩm Khâu có thể kịp thời cứu chàng ra, chàng chắc chắn sẽ chịu khổ.”

Tạ Lãm chăm chú nhìn vào đầu đũa, ánh mắt đen tối.

Vụ Đại Lý Tự đến cửa bắt người hôm nay khiến hắn nhớ đến vị giáo đầu cấm vệ quân ngũ phẩm trong quyển sách về quan viên trước kia, người bị hãm hại vì có thê tử xinh đẹp.

Thì ra, những kẻ tai to mặt lớn trong tay nắm quyền lực kia, muốn hại người khác thật dễ dàng.

Chỉ cần lập một bữa tiệc, thuê một thích khách, là có thể khiến ngươi hàm oan vào tù không lời biện bạch.

“Lý Tự Tu không dám liên lụy đến chàng đâu.” Phùng Gia Ấu thấy hắn chẳng ăn uống gì, bèn nhặt một miếng bánh, bẻ đôi, đưa lên miệng hắn, “Chàng là người của Thẩm Khâu ở Huyền Ảnh Ti, còn hắn thuộc phe Nội Các. Nếu vụ ám sát rơi xuống đầu chàng, thì sẽ đẩy Huyền Ảnh Ti vào tâm bão. Thẩm Khâu trong triều vẫn luôn giữ trung lập, hai phe đều không dám đắc tội với ông ấy, ai đắc tội với ông ấy thì coi như đẩy Huyền Ảnh Ti về phía kẻ địch.”

Tạ Lãm há miệng cắn miếng bánh từ tay nàng, lúng búng nói: “Vậy nàng cố tình liên lụy ta, là muốn Thẩm Khâu đến đây cứu ta, rồi cướp vụ án này khỏi tay Đại Lý Tự?”

“Đúng vậy, Thẩm Khâu chắc chắn sẽ đến ngay thôi. Để Huyền Ảnh Ti điều tra, và chàng sẽ trực tiếp tham gia điều tra. Nghĩ theo cách khác, đây có thể là cơ hội lớn để chàng lập công. Nghe nói thích khách hôm nay là một cao thủ sử dụng đao, bị bốn ám vệ dưới trướng Lý Tự Tu chặn lại, nhưng vẫn có thể làm hân bị thương và trốn thoát toàn vẹn.”

Bắt được thích khách chắc chắn là sở trường của Tạ Lãm, không ai giỏi hơn hắn.

Phùng Gia Ấu liếc ra ngoài nhị đường một cái, rồi đứng dậy đi tới phía sau Tạ Lãm, thoạt nhìn như đang bóp vai cho hắn, nhưng thực ra cúi xuống thì thầm bên tai: “Điều quan trọng nhất là, chàng có thể nhân cơ hội này mà quang minh chính đại điều tra Lý Tự Tu.”

Tai Tạ Lãm ngứa ngáy đến đỏ ửng lên. Nghe nàng nói vậy, hắn không hiểu nên ngoảnh đầu nhìn nàng.

Trong nháy mắt, mặt hai người gần sát nhau, gần như mũi chạm mũi.

Hắn đâu chịu nổi sự kích thích này, theo phản xạ muốn quay mặt đi, nhưng lại bị hai tay Phùng Gia Ấu giữ lấy hai bên má, buộc hắn phải nhìn thẳng vào nàng.

Phùng Gia Ấu nói: “Ta phát hiện ra chàng thật nhát gan.”

Hắn mà nhát gan ư?? Tạ Lãm nghe không nổi những lời này, muốn cãi lại nhưng mũi hai người gần như chạm nhau, hắn nín thở, ngay cả hô hấp bình thường cũng không làm được, càng miễn bàn đến nói chuyện.

“Ai da.” Phùng Gia Ấu cảm thấy lo lắng. Phu quân của nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện thân mật thì lại quá rụt rè, ngay cả tiểu thư khuê các cũng không nhát như hắn.

Vì vậy, mỗi lần hắn chủ động ôm nàng hôn nàng, động tác cứ vụng về làm nàng đau, đều vì hắn quá nhát.

Thành hôn lâu rồi mà tình cảm giữa hai người tiến triển quá chậm, khiến hôm nay khi bị Lý Tự Tu châm chọc, Phùng Gia Ấu cảm thấy tất cả vấn đề đều do hắn.

Tình cảm phu thê muốn thăng hoa nhanh nhất, chẳng phải là qua những lần thân mật sao?

Trên đường từ Tây Bắc trở về, hắn nói nàng bị ngất xỉu nên cần ngủ thật ngon. Giường khách điếm nhỏ, nên hắn lại chia giường ngủ với nàng.

Tạm chấp nhận được đi. Chỉ là không biết sau khi về lại kinh thành, hắn có thể dũng cảm hơn không. Dù tình cảm chưa sâu, nhưng nếu làm những điều cần làm, biết đâu tình cảm sẽ trở nên sâu sắc hơn?

Nàng thậm chí còn hơi thinh thích dáng vẻ hắn phát hỏa, mạnh mẽ vác nàng lên ngựa lúc hai người cãi nhau kia. Thế mới đúng với tính cách của thiếu trại chủ Tây Bắc chứ.  

“Chàng phải điều tra Lý Tự Tu.” Phùng Gia Ấu buông hắn ra, ngồi trở lại vị trí của mình, rồi cầm nửa miếng bánh ngọt còn lại đưa cho hắn ăn.

Nhưng thay vì đưa tận miệng, nàng chỉ lười biếng giơ nó lên.

Khi hắn cúi đầu tới cắn, Phùng Gia Ấu bất ngờ ngậm miếng bánh giữa hai môi, nghiêng đầu tiến sát tới môi hắn.

Lúc Tạ Lãm nhận ra thì đã muộn, cắn miếng bánh đồng thời cắn trúng đôi môi nàng.

Đầu óc hắn trống rỗng trong giây lát, Phùng Gia Ấu mở miệng, hơi ngả người ra sau, mỉm cười đắc ý nhìn hắn: “Ngọt không?”

Không ngờ Tạ Lãm đương lúc ngơ ngẩn lại nuốt trọn miếng bánh đó, nghẹn đến đỏ cả mặt, vội vàng nắm lấy tay nàng.

Phùng Gia Ấu giật mình, nhanh chóng đứng dậy rót nước cho hắn, rồi giúp hắn vuốt ngực để thở.

Tạ Lãm bị nghẹn đến chảy cả nước mắt. Không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng xem như một đời anh hùng, vậy mà suýt bị nghẹn chết bởi một miếng bánh ngọt.

“Ấu Nương, nàng không bình thường chút nào.” Tạ Lãm thở ra sau khi tỉnh lại, gương mặt khó chịu liếc nhìn nàng. Đã lâu rồi nàng không trêu chọc hắn như vậy, “Lý Tự Tu đã nói gì với nàng, khiến nàng khác thường thế này?”

“Nhìn chàng nói kìa, ta đùa vui với phu quân của mình mà lại gọi là khác thường sao?” Phùng Gia Ấu lắc đầu không nói gì, ngồi xuống rồi rót cho hắn một tách trà khác.

Tạ Lãm uống trà để dễ thở hơn, rồi chỉ tay xung quanh: “Đây là hậu đường Đại Lý Tự, Thôi thiếu khanh đang ngồi phía trước, sau lưng nàng là một đống hồ sơ. Nếu nàng không bị kích thích, làm sao có tâm trạng mà đùa giỡn với ta?”

“Chàng đừng nghĩ lung tung, những gì ta nói với hắn sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.” Phùng Gia Ấu biết rõ hắn hay suy nghĩ lung tung, sợ rằng hắn lại tưởng tượng xa xôi, liền kéo áo hắn lại, kéo hắn đến gần mình hơn.

Nàng ghé sát tai hắn thì thầm: “Nói tiếp chuyện khi nãy, về việc điều tra Lý Tự Tu.”

Tạ Lãm cau mày: “Điều tra gì cơ?”

Phùng Gia Ấu nói: “Hắn có điều gì đó rất kỳ lạ. Từ trước đến nay hắn đã có tham vọng trở thành đế sư, rồi vào Nội Các. Người từng qua Hàn Lâm Viện, ai mà không có tham vọng như vậy? Hắn hoàn toàn có thể nói thẳng với ta, bàn về chí hướng của mình, thể hiện tài năng của mình. Nhưng hắn không làm vậy, mà lại chọn cách che giấu, gửi những ẩn ý trong thư.”

Phùng Gia Ấu có chút nghi ngờ rằng có một thế lực nào đó đứng sau y, từ khi y còn bé đã được nhận vào làm môn sinh của Hạ lão tiên sinh, đó là một bước để tiến vào Nội Các.

“Thế lực này hẳn không phải Diệp Thủ phụ trong Nội Các. Nếu không thì hắn không cần phải che giấu. Thậm chí nếu Diệp Thủ phụ phát hiện ra, Lý Tự Tu sẽ không có cơ hội.”

Phùng Gia Ấu chỉ là suy đoán. Sớm biết hôm nay sẽ có chuyện này, đáng lẽ nàng nên đọc hết từng chữ trong những lá thư của Lý Tự Tu.

Đồng thời nàng cũng cảm thán, thật đúng là si mê khiến người ta mờ mắt. Không ngờ ngay cả người như Lý Tự Tu cũng bị mờ mắt.

Nàng dặn dò Tạ Lãm: “Chúng ta không cần quan tâm đến tranh đấu của bọn họ. Nhưng Lý Tự Tu đang điều tra chàng, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết. Hy vọng trước khi hắn bắt được nhược điểm của chàng, chúng ta sẽ tìm ra được một chút gì đó của hắn, để có cơ hội đàm phán.”

Có lẽ rất khó để điều tra ra, nhưng dù sao cũng phải thử, nếu không thì Lý Tự Tu quả thực là một kẻ địch quá đáng sợ.

Tạ Lãm suy nghĩ: “Ta hiểu rồi.”

Bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng nói: “Thôi thiếu khanh, Thẩm chỉ huy sứ và Bùi trấn phủ của Huyền Ảnh Ti đã đến!”

Thôi thiếu khanh ra ngoài nghênh đón, trước khi đi nói với vào hậu đường: “Tạ thiên hộ, cùng ta ra ngoài, phu thê hai ngươi có chuyện gì để về phủ rồi nói tiếp.”

Phùng Gia Ấu thúc hắn: “Đi nhanh lên.”

“Chờ đã, ta đói bụng.” Lúc này Tạ Lãm lại thấy đói, cầm đũa ăn nhanh cho đến khi lưng lửng bụng, rồi mới bước ra ngoài.

Phùng Gia Ấu biết Thôi thiếu khanh đã ra cửa, ngoài đó không còn ai, nàng nói: “Đừng bận rộn quá, sớm về nhà nhé.”

Tạ Lãm vội vàng gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ nhớ về nhà trước giờ tý để giục nàng đi ngủ.”

Phùng Gia Ấu cười đầy ẩn ý: “Không phải giục ta ngủ, mà là ngủ cùng ta.”

Tạ Lãm đang bước qua bậu cửa, suýt nữa thì vấp ngã.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x