CHƯƠNG 46 – CHO NÀNG ĐƯỢC THỐNG KHOÁI
Ám vệ lại hỏi: “Chúng ta có cần điều tra về vị Tạ thiên hộ này không?”
“Không cần.” Từ Tông Hiến bước ra cửa sau của biệt viện, “Thẩm Khâu đã dám trọng dụng hắn, người này chắc không có vấn đề gì, có tra cũng không ra được gì.”
Ám vệ ngập ngừng: “Gần đây công tử vẫn đang điều tra hắn, nhưng không thu được gì, thuộc hạ nghĩ rằng chúng ta…”
Từ Tông Hiến bước lên xe ngựa: “Thế thì càng không cần, ta không thể lúc nào cũng giúp nó được.”
Lời vừa dứt thì một người khác đến báo: “Đốc công, công tử bên kia gửi tin nhắn đến, nói muốn hẹn ngài gặp mặt.”
“Sao? Cuối cùng cũng chịu chủ động gặp ta rồi?” Từ Tông Hiến trầm ngâm một lúc, “Bảo nó trực tiếp gửi thiếp mời cho ta. Đêm nay nó bị tấn công, nếu gặp ta lúc này sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng nó nghi ngờ ta.”
“Dạ!”
*
Phùng Gia Ấu thấy Từ Tông Hiến để lại hộp gỗ, biết rằng đó là cố ý để cho nàng, bèn vội vàng tiến lên lấy đi.
Tạ Lãm theo sau nàng: “Người này rốt cuộc là ai?”
Phùng Gia Ấu đáp: “Chưởng ấn Ti Lễ Giám.”
Tạ Lãm không lấy làm ngạc nhiên: “Ông ta tìm nàng để làm gì?”
“Không rõ lắm.” Phùng Gia Ấu lắc đầu, chỉ vào chiếc hộp gỗ trong tay, “Ông ấy nói với ta rằng cái chết của gia gia năm đó không phải là tai nạn, bằng chứng nằm trong chiếc hộp này. Ông ấy muốn dùng thứ này làm bằng chứng thành ý, mời ta làm phụ tá.”
Nhưng Phùng Gia Ấu vẫn giữ thái độ hoài nghi cho cả hai việc.
“Đưa ta xem.” Thấy chiếc hộp đã bị khóa, Tạ Lãm giật lấy từ tay nàng, bẻ khóa, mở ra xem thì thấy bên trong trống không.
Hắn đưa cho Phùng Gia Ấu xem: “Giả cả, chẳng trách để lại không mang đi.”
Phùng Gia Ấu thấy hộp trống không, chân mày nhíu lại sâu hơn: “Ông ấy làm vậy là có ý gì?”
“Ai mà biết.” Tạ Lãm chẳng buồn đoán tâm cơ của đám người này.
“Dù sao cũng mang về nhà, về rồi nghiên cứu kỹ hơn.” Phùng Gia Ấu nói xong, khóe mắt lại liếc thấy thanh tre dưới đất, phiền muộn thán: “Phu quân à, chàng thấy ta vẫn lành lặn đứng đây, tại sao lại ra tay nặng như vậy?”
“Ta nặng tay chỗ nào?” Tạ Lãm trong lòng kêu oan, dọc đường xông vào cũng chẳng giết ai, luôn ghi nhớ rằng đây là dưới chân thiên tử, không nên gây thêm rắc rối, “Ta đã thu tay rất nhiều rồi, thanh tre này cho dù không bị ngăn lại cũng không lấy mạng ông ta, chỉ muốn dạy cho ông ta một bài học.”
Chỗ này không tiện nán lại lâu, Phùng Gia Ấu kéo hắn đi: “Vậy thì thu tay thêm chút nữa đi, thấy ta không sao, chàng hãy dừng lại nói chuyện đàng hoàng, đừng có nóng nảy như vậy.”
Phùng Gia Ấu không hiểu biết nhiều về võ công, nhưng có thể đoán rằng đã bị nghi ngờ.
Cũng may Từ Tông Hiến hiện tại dường như có ý đồ với phu thê họ, thêm vào đó Thẩm Khâu lại công khai bảo lãnh, chắc sẽ không sao.
Tạ Lãm bị nàng kéo đi, vài lần muốn dừng lại.
Trong lòng không khỏi khó chịu. Chính mình vội vàng chạy đến cứu nàng, định bụng thay nàng xả giận, chưa nhận được lời cảm ơn thì đã bị nàng quở trách một hồi.
Nếu thấy nàng không sao, hắn lập tức có thể bình tĩnh lại mà cân nhắc thiệt hơn, rồi đối đáp một cách điềm đạm với kẻ thù đã bắt nàng, vậy còn là hắn nữa không?
Một đêm bận rộn khiến người ngựa lộn nhào, cuối cùng lại bị nàng gán cho cái nhãn “nóng nảy”.
Phải, hắn chính là nóng nảy, không nóng nảy thì sao lại đến kinh thành này chịu tội?
Còn hỏi tại sao hắn ra tay nặng như vậy, hỏi vậy mà cũng hỏi được?
Nữ nhân này có tim, nhưng chỉ một chút xíu thôi.
Bực mình.
Hắn thầm tính, lần sau nếu nàng lại bị bắt, hắn sẽ cố ý biểu hiện vân đạm phong khinh, ra tay điềm nhiên chậm rãi, xem nàng cảm thấy thế nào, liệu nàng có khen ngợi hắn hay không.
Phì, phì, nghĩ vớ vẩn gì thế, chuyện như vậy một lần là quá đủ rồi.
Lần này là may mắn, lỡ như hắn không bảo Tiểu Ba theo sau, lỡ như kẻ bắt nàng là tên Tề Chiêm Văn háo sắc kia, thì liệu hắn còn có cơ hội để ở đây bực mình không?
Nghĩ đến đây, Tạ Lãm bỗng thấy một cơn sợ hãi dâng lên, chẳng còn tâm trí để oán giận.
Phùng Gia Ấu ôm đầy suy tư trong lòng, chỉ mải kéo hắn đi, không quay đầu nhìn hắn lấy một lần, hoàn toàn không biết hắn đã nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lượt trong lòng.
“Chàng làm sao mà tìm được tới đây?”
“Cưỡi ngựa tìm tới.”
Phùng Gia Ấu lườm hắn một cái: “Ta hỏi làm sao chàng biết ta bị bắt đến đây? Chàng cho người theo dõi ta sao?”
Tạ Lãm sửa lại: “Đó gọi là bảo vệ, không phải theo dõi.”
Phùng Gia Ấu cảm thấy câu trả lời này đúng một nửa mà thôi.
Rời khỏi cổng biệt viện, nàng nhìn quanh thấy hoang vắng không bóng người: “Ngựa đâu rồi?”
“Để ta đi tìm.” Tạ Lãm lúc đến quá vội vàng, đến nỗi quên mất đã bỏ ngựa ở đâu, đi vòng nửa vòng quanh biệt viện mới tìm thấy.
Phùng Gia Ấu nhìn con ngựa màu hạt dẻ trước mắt, chân mày hơi nhíu lại: “Sao chàng lại cưỡi ngựa của Bùi Nghiên Chiêu?”
Tạ Lãm đang định giải thích, bỗng sững người, cũng bắt đầu quan sát kỹ con ngựa này.
Ngựa của Huyền Ảnh Ti hầu như đều có dáng dấp tương tự, vậy mà nàng có thể nhận ra ngay đó là ngựa của Bùi Nghiên Chiêu?
Tạ Lãm thầm nghĩ, không biết nàng có nhận ra phu quân mình trong đám đông nhanh như vậy không.
Mà thôi, hắn so đo với một con ngựa làm gì chứ?
Nhưng càng nhìn con ngựa này, hắn lại càng thấy không ưa, chỉ muốn tìm một chỗ mà lén thả nó đi.
“Trời đã tạnh mưa rồi, ta cõng nàng chạy về.” Tạ Lãm gọi Tiểu Ba ra, dặn cậu ta cưỡi ngựa về trả lại cho Bùi Nghiên Chiêu.
Phùng Gia Ấu nhìn hắn ngồi xuống nửa chừng: “Chàng đừng đùa nữa, từ đây về nhà không phải là gần đâu.”
Tạ Lãm vỗ vỗ vào vai mình: “Cũng không xa lắm, lại đây.”
“Vậy chàng đừng nói ta nặng đấy nhé.” Phùng Gia Ấu nằm lên lưng hắn.
“Ta nói nàng nặng khi nào chứ? Ta còn chê nàng gầy trơ xương kia kìa.” Tạ Lãm cõng nàng đứng dậy.
Phùng Gia Ấu vóc dáng nhỏ nhắn, trông thì gầy trơ xương, nhưng Tạ Lãm biết rõ nàng mềm mại, cõng lên không hề thấy cấn chút nào.
Đặc biệt là lúc này, một sự mềm mại đầy đặn ép chặt lên lưng hắn, đến nỗi sống lưng hắn cũng thẳng tắp, nhất thời chẳng biết phải bước chân nào trước.
Phùng Gia Ấu thả tay xuống vòng qua cổ hắn, có chút mệt mỏi, mặt tựa vào vai hắn.
Hơi thở của nàng theo nhịp thổi vào sau gáy hắn, hòa với cơn gió mát ngoài trời, Tạ Lãm thích nghi một lúc, mới cõng nàng nhảy lên ngọn núi thấp gần đó: “Chúng ta đi đường thẳng về, thực ra còn nhanh hơn cưỡi ngựa vòng vèo.”
“Khoan đã.” Phùng Gia Ấu phát hiện ra sắc trời không đúng, rõ ràng là đêm tối, nhưng lại thấp thoáng có ánh đỏ.
Nàng quay đầu, thấy biệt viện của Từ Tông Hiến phía dưới đang cháy.
Ngọn lửa bùng lên từ nhiều nơi, một khi tụ lại, sẽ biến thành biển lửa ngút trời.
“Có vẻ sau khi bị chàng phát hiện, ông ta sẽ không quay lại đây nữa.”
“Không quay lại liền đốt sạch sao?” Tạ Lãm không hiểu logic này lắm, chỉ nhớ lại trong đó rường cột chạm trổ, đâu đâu cũng tinh xảo, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu bạc.
Hắn lại nhớ tới lúc trước khi tới đây, còn thấy đám lưu dân co ro quây quần tránh mưa dưới tán cây gần đó.
Nhưng hắn sẽ không nói ra, vì Phùng Gia Ấu sẽ dùng luật pháp để giáo huấn hắn rằng Từ Tông Hiến có quyền xử lý tài sản của mình.
Tạ Lãm hiểu rõ đạo lý đó, nhưng không nhịn được cảm thán: “Thế gian này chẳng bao giờ có công bằng thực sự.”
Từ Tông Hiến nhắc đến gia gia, Phùng Gia Ấu cũng nhớ đến gia gia: “Đối với những bá tánh Đại Ngụy, luật pháp là thứ duy nhất có thể giúp họ giành được chút công bằng. Gia gia suốt đời theo đuổi sự công bằng đó, ta cũng vậy. Nếu có ai làm được, tất nhiên rất đáng mừng, còn nếu không ai nguyện làm, thì chỉ có thể tự mình tiên phong.”
Thực ra, đây không hẳn là lý tưởng, mà đúng hơn là một niềm mong mỏi.
“Giống như gia gia đã nói, những việc này luôn cần có người làm, phải để hậu thế thấy được hy vọng, thì ngọn lửa này mới không bị dập tắt, mới có thể càng cháy càng mạnh.”
Đời này qua đời khác, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được sự công bằng mà họ hằng mong đợi, phải không?
Tạ Lãm không nhìn thấy mặt nàng, nhưng có thể tưởng tượng được biểu cảm của nàng khi nói những lời này.
Chỉ cần nhắc đến luật mới, Tạ Lãm lại cảm thấy nàng sắc bén như một thanh kiếm, gặp núi chém núi, gặp nước rẽ nước.
Giờ phút này còn đâu cảm giác dịu dàng mềm mại nữa, Tạ Lãm cảm thấy như đang cõng cả một ngọn núi: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, muốn tiên phong xông trận cũng phải là ta. Thân hình nhỏ bé của nàng liệu có chống nổi vài cơn gió tuyết không?”
Phùng Gia Ấu ôm chặt hắn hơn, ghé sát vào tai hắn cười khẽ: “Sao ta cảm thấy bước chân chàng nặng nề hơn rồi? Có phải trong lòng đang khóc cho số phận của mình, sao lại cưới phải một người vợ không biết an phận như ta?”
“Đừng coi thường ta.” Tạ Lãm ngứa ngáy nghiêng đầu tránh né, “Ta từ nhỏ đã bận bịu đánh Bắc Nhung, còn phải bớt thời giờ diệt mã tặc và thông thương Tây Vực, làm không ít hơn nàng đâu. Mấy năm nay Tây Bắc yên ổn, ta không có việc gì làm nên mới khiến nàng nghĩ ta giống kẻ nhàn rỗi.”
Phùng Gia Ấu nào xem hắn là kẻ nhàn rỗi: “Ta biết rõ phu quân là anh hùng trong lòng dân Tây Bắc!”
“Nhưng cũng không phải vì muốn làm anh hùng.” Tạ Lãm cõng nàng tiếp tục bước đi, cuối cùng cũng nói ra điều mà hắn muốn nói đã lâu, “Đúng rồi, nàng có thể đổi cách xưng hô không?”
Phùng Gia Ấu lại nằm lên lưng hắn: “Cách xưng hô gì?”
Tạ Lãm hắng giọng: “Gọi ta là Tạ Lang như ban đầu được không? Sau chuyện lần trước, ta nhận ra, hai chữ “phu quân” này không nhất định chỉ dùng để gọi một mình ta.”
Phùng Gia Ấu chớp chớp mắt: “Nhưng Tạ Lang cũng không nhất định chỉ gọi mỗi mình chàng. Nếu ta tái giá với người họ Tạ, vẫn có thể gọi là Tạ Lang mà.”
Tạ Lãm nghe xong, suýt nữa thì thổ huyết. Nếu không phải đường lầy lội vì mưa, hắn nhất định đã ném nàng xuống rồi.
Không nói nữa.
Trong im lặng, Phùng Gia Ấu nằm trên tấm lưng dày rộng của hắn, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Trong mơ màng, nàng nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của hắn: “Ấu Nương, ta đã từng nói sẽ học cách làm quan, cũng hứa sẽ kiềm chế cái tật không coi ai ra gì của mình. Nhưng có những điều ta thật sự không học nổi, cũng không muốn học, biết phải làm sao đây?”
Phùng Gia Ấu hiểu rằng hắn có thể ép mình cúi đầu, nhưng tuyệt đối không thể ép trái tim mình thay đổi.
“Dù chàng muốn học, ta cũng không cho chàng học đâu.” Phùng Gia Ấu định nói thêm gì đó, nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến nàng thiếp đi.
*
Trên hồ trong thành, mưa đêm khiến nước dâng cao, những con thuyền hoa trôi lững lờ trên mặt nước.
” Lý đại nhân, mời ngài vào.” Một người có dáng dấp của hoạn quan khom lưng dẫn Lý Tự Tu lên một chiếc thuyền hoa.
Lý Tự Tu bước vào khoang thuyền, thấy Từ Tông Hiến đang ngồi xếp bằng sau một chiếc bàn thấp, trên bàn bày đầy công cụ và một đống mùn gỗ.
Ông đang cầm một con dao nhỏ làm trâm gỗ.
Lý Tự Tu bước đến ngồi xếp bằng đối diện ông, mặt không biểu cảm: “Đốc công.”
Từ Tông Hiến chăm chú làm việc: “Thương thế của con thế nào?”
Lý Tự Tu xếp tay lại: “Ngài chẳng phải rõ nhất sao?”
Từ Tông Hiến lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu liếc nhìn y: “Con cho rằng ta phái người đi ám sát con? Vì mục đích gì? Trong lòng con, ta đã là kẻ không từ thủ đoạn đến vậy rồi sao?”
Lý Tự Tu thờ ơ: “Mẫu thân ép ta gặp ngài. Ta đến đây chỉ để nói với ngài một tiếng, ta sẽ không vì việc riêng mà làm lỡ việc công. Mong ngài đừng làm phiền đến Phùng tiểu thư.”
Từ Tông Hiến đặt con dao xuống: “Đáng tiếc là con đến muộn, ta vừa gặp nàng rồi.”
Đồng tử Lý Tự Tu co lại.
“Nếu con chung tình với mỹ nhân đầu gỗ, ta cũng tùy con. Nhưng người Phùng gia không dễ chọc, gia tộc bọn họ đã nhiều đời tinh thông luật pháp, ai nấy tâm tư kín đáo.”
Từ Tông Hiến nghiêm mặt: “Không biết con đã để lộ cho nàng điều gì, nhưng nàng đã hiến kế cho Thôi thiếu khanh liệt Tạ thiên hộ thành nghi phạm. Ta đoán mục đích của nàng chính là điều tra con.”
“Nàng sẽ không điều tra ra được gì.” Lý Tự Tu biết rõ mình đã tiết lộ bao nhiêu trong thư.
Từ Tông Hiến nghiêm nghị: “Đi đến nước này rồi sao còn có thể trông chờ vào may mắn? Hiện tại ta tạm thời dùng chuyện cũ của Phùng các lão để kéo dài thời gian. Bất kể con muốn làm gì, hãy nhanh chóng giải quyết, nếu không khi ta ra tay lần nữa, đừng trách ta tàn nhẫn.”
Lý Tự Tu hỏi: “Chuyện Phùng các lão bị thương năm đó thực sự không phải là tai nạn?”
Từ Tông Hiến cầm lấy trâm gỗ tiếp tục điêu khắc: “Trong kinh thành này, có mấy sự cố gọi là tai nạn thật sự? Đa số những cái gọi là tai nạn đương nhiên đều ẩn giấu đằng sau một chuyện gì đó.”
Lý Tự Tu định hỏi cho rõ, nhưng bị ông cắt ngang: “Từ khi con đi Kim Lăng, đã mấy năm trôi qua, con thực sự không định gọi ta một tiếng phụ thân sao?”
Lý Tự Tu trầm ngâm một lúc: “Nhưng trước hết ta phải biết, rốt cuộc ngài muốn có một đứa con, hay chỉ là một quân cờ để giúp ngài đánh vào Nội Các?”
Từ Tông Hiến nghe xong cảm thấy buồn cười: “Con không biết rằng ta có rất nhiều quân cờ, nhưng cả đời này ta chỉ có thể có một đứa con thôi sao? Con là niềm vui bất ngờ của ta, nếu không biết đến sự tồn tại của con, ta đã sớm chết rồi.”
Lý Tự Tu không nói gì.
Từ khi y hiểu chuyện, y đã biết người phụ thân ở bên mình chỉ là lớp vỏ bọc, phụ thân thật sự của y đang bị giam cầm trong thâm cung.
Hình ảnh mà y nhớ rõ nhất là mẫu thân luôn đỏ hoe mắt khuyên y chăm chỉ đọc sách, sau này mới có cơ hội cứu phụ thân ra khỏi ngục tù.
Y đau xót cho hoàn cảnh bi thảm của ông, từ nhỏ đã dồn hết sức mình vào học hành.
Nhưng không ngờ, phụ thân y còn nỗ lực hơn cả y, lại có thể biến con đường chệch hướng ấy thành một con đường thênh thang.
“Đó là chuyện ngày trước rồi.” Lý Tự Tu nhìn ông, “Nhưng bây giờ ngài đã thay đổi, hài nhi ngày càng không hiểu nổi ngài.”
Ngày trước, khi phụ thân nói sẽ mở đường cho y, giúp y vào nội các, y đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bởi vì bất kể người khác có hạ thấp thế nào, trong lòng Lý Tự Tu, phụ thân của y thông minh hơn hết thảy các văn nhân trong triều, và khí phách cũng lớn hơn nhiều.
Y tin rằng phụ thân muốn mượn tay vị tân đế tương lai để mở ra một thời đại thịnh thế.
Lý Tự Tu cũng luôn xem đó là mục tiêu của mình.
Cho đến một ngày, một người đồng môn tên Ấn Trác của y, sau khi uống rượu quá chén, vô tình ngã xuống nước mà mất mạng. Vốn dĩ người được phái đi Kim Lăng chính là Ấn Trác.
Lý Tự Tu chạy đến chất vấn phụ thân, ngược lại bị một trận mắng mỏ thậm tệ.
Y mới hiểu ra rằng “mở đường” mà phụ thân nói chính là như thế này.
Cũng chính vào ngày đó, Lý Tự Tu đầy tuyệt vọng, lang thang tới võ trường của Huyền Ảnh Ti, và bắt gặp Phùng Gia Ấu đang khóc nức nở.
“Rốt cuộc chừng nào con mới thôi ngay thơ, không tranh luận với ta về đúng sai nữa?” Từ Tông Hiến thở dài, biểu cảm vô cùng bất lực, “Đúng sai từ trước đến giờ chưa bao giờ quan trọng. Dù con có làm đúng đến đâu, đứng thẳng đến thế nào, chỉ cần con bước ra ngoài, hét lên rằng Lý Tự Tu con là con trai ruột của Từ Tông Hiến ta, chuyện gì sẽ xảy ra? Con dám thử không?”
Lý Tự Tu không đáp.
“Huống hồ khi đó bị con dồn ép, ta chỉ nói trong lúc nóng giận thôi. Ta hiểu rõ tính cách của con, sao có thể giết hắn để hủy hoại tình cảm phụ tử chúng ta chứ?”
Từ Tông Hiến nói xong, đưa cây trâm gỗ đã mài nhẵn qua cho y: “Mang về cho mẫu thân con.”
*
Phùng Gia Ấu không ngờ mình đã ngủ suốt dọc đường, khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường của mình.
Đêm nay mây đen che khuất trăng, không có ánh sáng lọt vào, màn giường cũng tối đen.
Nàng đưa tay sờ soạng, phát hiện mình vẫn còn mặc nguyên bộ y phục bên ngoài, có lẽ Tạ Lãm sợ đánh thức nàng, nên cứ để nàng ngủ như vậy.
Và nàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của bồ kết bên gối, không cần sờ cũng biết Tạ Lãm đã tắm rửa và thay y phục sạch sẽ rồi mới nằm xuống.
Không biết đã về nhà được bao lâu rồi. Phùng Gia Ấu ngồi dậy trong bóng tối, cởi bộ nam trang trên người, không tìm thấy áo ngủ nên đành nằm xuống mà không mặc gì.
Dính mưa xong, nàng cảm thấy người hơi rít, khó chịu. Không được, nàng phải đi tắm rửa một chút.
Vừa định ngồi dậy, Tạ Lãm mơ màng trở mình, đưa tay đè nàng xuống: “Ngủ đã, sáng mai hẵng tắm, ta có chê nàng đâu.”
Nói xong hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng, bàn tay hắn đặt không đúng chỗ, mà dường như nàng chẳng mặc gì.
Tạ Lãm ngớ người trong giây lát, đầu óc lập tức tỉnh táo, vội rút tay lại.
Hắn tưởng Phùng Gia Ấu sẽ thừa cơ trêu chọc mình, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng nàng, quá lúng túng, hắn tìm lời cứu vãn: “Ta đặt cái hộp gỗ trên án thư đấy. Ta đã nghiên cứu cả buổi, thật sự chỉ là một cái hộp bình thường, không có cơ quan gì cả.”
Vẫn không nghe thấy Phùng Gia Ấu đáp lời.
“Ấu Nương?” Tạ Lãm thử đẩy nhẹ cánh tay nàng, nhưng nàng vẫn không có phản ứng.
Hắn đột nhiên nhớ lại tình trạng lúc nàng ngất xỉu lần trước, lập tức bật dậy bế nàng ra khỏi chăn, lay mạnh, vừa lay vừa gọi lớn: “Có phải ngực nàng lại không thoải mái nữa không?”
Sờ xong tay nàng, hắn lại vội vàng sờ lên mặt, không thấy mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường.
Tạ Lãm định đặt nàng xuống rồi thắp nến để nhìn rõ sắc mặt nàng, nhưng chợt phát hiện thân thể nàng vốn mềm nhũn như sợi mì lại giống như con cá vừa bị ném lên bờ, nằm run run trong lòng hắn.
Nàng đang không nhịn được mà bật cười.
Tạ Lãm lúc này mới biết mình bị nàng trêu đùa, thở dài một hơi, rồi không nhịn được trách móc: “Trò này mai mốt không được đùa nữa, thật sự làm ta kinh hoảng đó. Đến lúc bệnh tim của nàng khỏi rồi, chắc lại đến lượt ta bị.”
“Ta không trêu chàng, chàng dám ôm ta thế này sao?” Phùng Gia Ấu lúc này đang ngồi trên đùi hắn, giơ tay ôm lấy cổ hắn, sợ hắn sẽ ném mình đi.
Tạ Lãm ban nãy mải lo lắng, giờ đây mới cảm nhận được cảm giác trơn mượt trong vòng tay.
Vì không có ánh sáng, không lo Phùng Gia Ấu nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của mình, hắn cố tỏ ra bình tĩnh: “Đừng làm loạn nữa, hôm nay nàng mới bị một phen sợ hãi.”
“Cho nên mới cần chàng an ủi chứ.” Phùng Gia Ấu thấy ngồi không thoải mái, liền dịch người trên đùi hắn.
Nghe thấy Tạ Lãm khẽ rên lên một tiếng, nàng càng thêm hứng thú, cố ý trêu chọc: “Ta biết chàng không rành chuyện này lắm, không sao, chàng cứ nằm yên đó, ta tự mình làm được.”
“Ngay cả những lời này nàng cũng dám nói sao?” Tạ Lãm khó mà tin nổi, trước giờ đã biết nàng không ngại ngùng, nhưng không ngờ nàng lại cả gan đến mức này.
Đến nỗi hắn quên cả cảm giác xấu hổ khi bị trêu chọc, chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Phùng Gia Ấu ghé sát tai hắn thì thầm: “Thực ra ta cũng có chút sợ, bởi vì mỗi lần chàng chủ động lại làm ta đau, ta còn không dám nghĩ đến…”
Thân thể nàng không một mảnh vải, dán sát vào người hắn, bị làn hơi thô ráp, ấm áp của hắn bao quanh, rốt cuộc cũng dâng lên chút e thẹn, không nói tiếp được nữa.
Ban đầu chỉ là định trêu chọc hắn, thêm chút niềm vui nơi khuê phòng, nhưng lúc này trong lòng nàng bỗng nảy sinh một cảm giác khác lạ, đến nỗi nửa người cũng mềm nhũn ra.
Sự thay đổi trước sau của nàng, Tạ Lãm rất nhanh đã nhận ra.
Ôm lấy Phùng Gia Ấu ngày càng ngoan ngoãn mềm mại, hắn cũng từ sự bối rối ban đầu mà dần dần nổi hứng, thậm chí còn mãnh liệt hơn nàng nhiều, như ngọn lửa hoang dại, nhanh chóng bùng cháy khắp người hắn.
Đầu óc choáng váng vì ngọn lửa thiêu đốt, giọng hắn run rẩy: “Có lẽ nàng sẽ phải chịu đựng một chút, lần đầu tiên có lẽ ta vẫn sẽ làm nàng đau.”
Phùng Gia Ấu biết lần đầu dù có dịu dàng đến mấy cũng có thể đau, nàng xấu hổ gật đầu trong lòng hắn.
Vừa nghĩ rằng đây chính là nước chảy thành sông, bỗng nghe thấy Tạ Lãm nói tiếp: “Hiện giờ tâm trạng của ta thực sự rất giống với lần đầu tiên giết người.”
Phùng Gia Ấu ngẩn ngơ sững sờ.
Tạ Lãm thực sự thấy cảm giác này rất giống, không ngờ đời này còn có thể cảm nhận lại một lần nữa: “Nàng không biết đâu, lần đầu tiên ta bị phụ thân ép cầm đao đi giết người, ta căng thẳng hệt như bây giờ. Lúc lên chiến trường, mọi chiêu thức từng luyện đều quên sạch, nhắm mắt vung đao chém loạn xạ, đối phương muốn chết thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, ta mở mắt ra nhìn thấy mà còn nôn mửa.”
Phùng Gia Ấu: “……”
“Nhưng giết nhiều rồi, ta chỉ cần vung tay là xong, không những không chớp mắt mà còn có thể cho đối phương được chết thống khoái.”
Tạ Lãm dùng suy luận này trấn an nàng, “Nàng chỉ cần chịu đựng khoảng mười lần, đợi ta quen rồi, chắc chắn sẽ cho nàng được thống khoái.”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕