CHƯƠNG 49 – THẬT KHÉO, VỪA VẶN CÓ NGƯỜI GIÚP ĐỠ
“Thiếu chủ, ngài thật sự không sao chứ?” Vân Phi thấy hắn không lo chữa trị, cứ để mặc máu chảy, bèn hỏi, “Thiếu chủ không cảm thấy bị thương ở đâu sao?”
Tạ Lãm khoát tay: “Ta không bị thương.”
Mất mặt quá đi mất, tiếng kêu hoảng loạn của Vân Phi ban nãy đã kéo những người khác vây đến xem.
Một đám vây quanh nhìn hắn chảy máu, ai nấy đều mang vẻ kinh hoàng, liên tục quay đầu nhìn về phủ Đại Đô Đốc, tựa như bên trong có kẻ đáng sợ nào vậy.
Tạ Lãm không có cách nào giải thích, nếu không càng thêm mất mặt.
*
Bên trong phủ Đại Đô Đốc.
Tề Phong rời khỏi biệt viện, trong đầu vẫn còn hiện lên dáng vẻ Tạ Lãm múa kiếm đánh bại mười mấy sát thủ khi nãy.
Đây có lẽ mới chỉ là bản lĩnh khi phòng thủ, từ đầu đến cuối hắn chỉ nghĩ đến việc thoát thân, chứ chưa thực sự dốc toàn lực.
“Tạ Lãm bao nhiêu tuổi?” Tề Phong hỏi hộ vệ, trước đó trên phố ông ta đứng khá xa, lại thêm trời tối có mưa, ông ta nhìn không rõ.
“Lại Bộ ghi là hai mươi mốt, nhìn cũng khoảng đó, chừng hai mươi.” Hộ vệ do dự rồi đáp, “Với tuổi đó, khó mà tin nổi lại có thể lão luyện tàn nhẫn như vậy.”
Tề Phong chìm vào im lặng.
“Cha!” Tề Chiêm Văn đột nhiên từ góc hành lang bước ra, “Chuyện hôm nay, cha thực sự định bỏ qua như vậy sao? Không truy cứu nữa ư?”
Tề Phong lạnh lùng đáp: “Huyền Ảnh Ti phá án hợp lẽ, ngươi muốn truy cứu thế nào?”
Tề Chiêm Văn giận dữ không thôi: “Phá án hợp lẽ gì chứ, tên Tạ thiên hộ kia cố tình trả thù con! Chỉ vì hồi trước con bảo hắn hưu thê, hắn căm hận con, bây giờ lấy cớ mà vu oan cho cha, cha nuốt được cơn giận này, nhưng con thì không! Con nhất định phải…”
“Chát!”
Tề Phong vung tay cho hắn một cái bạt tai: “Mày mưu toan đoạt thê tử người ta, không biết hối cải, lại còn ở đây ăn nói bừa bãi?”
Tề Chiêm Văn mặt đỏ bừng, mãi mới nghẹn ra một câu: “Chẳng phải chính cha bảo con đi lôi kéo Tiết Trản sao?”
“Ta bảo mày lôi kéo theo cách đó ư?” Tề Phong giận dữ, “Nếu không phải lần này mày bị người ta dọa, ta còn chẳng biết mày đã làm bao nhiêu chuyện tốt đẹp bên ngoài!”
Tề Chiêm Văn cắn răng: “Gọi là chuyện tốt đẹp gì chứ? Cha thử nói xem, con làm việc nào vì bản thân con?”
“Chẳng lẽ ta ép mày làm ư? Sao ta lại sinh ra một kẻ vô dụng như mày!” Tề Phong không thèm nhìn hắn thêm, phất tay áo bỏ đi, “Trước đây ta nghĩ mày bị thương nên tạm tha, giờ thấy mày khỏe mạnh thế này, tự mình đi chịu gia pháp đi!”
Tề Chiêm Văn đứng im, nắm chặt tay, rồi lặng lẽ đi chịu gia pháp.
Đến phòng phạt, hắn quỳ xuống, cởi áo: “Động thủ đi.”
Bọn gia nhân nhìn nhau, Tề Chiêm Văn không kiên nhẫn giục: “Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa?”
Vừa lúc roi được giơ lên, cửa phòng bị đẩy ra, Tề phu nhân Tần Ức Quân vội vàng bước vào: “Dừng tay cho ta!”
Bọn gia nhân thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui ra ngoài.
Thấy một bên mặt Tề Chiêm Văn đã sưng vù, Tần Ức Quân rơm rớm nước mắt: “Tự dưng đi chọc giận cha con làm chi?”
“Con chọc giận ông ấy khi nào?” Tề Chiêm Văn bực bội nói, “Từ nhỏ đến lớn con đã khi nào làm trái ý cha? Chuyện ông ấy giao có bao giờ con không tận tâm tận lực làm?”
Dù là học hành hay luyện võ, hắn đều cố gắng không thua kém người khác.
Hắn chả có hứng thú gì với những việc giao thiệp bên ngoài, hắn cố gắng chẳng phải đều vì lo lắng cho Tề gia sao? Vậy mà lại mang tiếng dơ bẩn, thậm chí còn bị Trình Lệnh Thư ghét bỏ. Hắn đã bao giờ than trách câu nào?
Nói rằng cách lôi kéo Tiết Trản của hắn sai, vậy cha hắn có dạy cách nào là đúng chưa?
Tề Chiêm Văn không dám hỏi, hỏi thì chỉ bị mắng là vô dụng.
Hắn quỳ sụp xuống, chán nản: “Con biết cha là bậc anh hùng, kỳ vọng vào con rất cao. Con dốt nát không đạt được yêu cầu của cha, ông ấy không hài lòng cũng là lẽ thường. Nhưng nương nói xem, con phải làm thế nào mới có thể được ông ấy thừa nhận?”
Nhìn con trai buồn bã ủ rũ, Tần Ức Quân không kìm nổi nước mắt: “Nương đã sớm bảo con rồi, đừng để tâm đến đánh giá của cha con. Ông ta thì tính là anh hùng gì chứ? Không ai hiểu rõ hơn nương, ông ta chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện. Con chẳng kém ông ta gì cả, chỉ là không tàn nhẫn như ông ta mà thôi.”
Tề Chiêm Văn không muốn nghe những lời này: “Nương nói bậy gì vậy!”
Trong lòng hắn hiểu rõ, chẳng qua cha hắn cưng chiều thiếp thất, nhiều năm không đoái hoài đến mẫu thân, khiến bà sinh lòng oán hận.
Tề Chiêm Văn không biết đã phải an ủi bà bao nhiêu lần, rằng mấy thiếp thất chẳng qua chỉ là trò chơi, chẳng ai ở lâu bên cạnh cha hắn được cả.
“Ta không nói bậy.” Tần Ức Quân lạnh lùng cười một tiếng.
Bị giam cầm trong nội viện, bà không rõ chuyện triều đình, nhưng biết rõ Tề Phong làm thế nào để có được ngày hôm nay. Tất cả là nhờ người con gái trong bức họa ở phật đường kia, con gái nuôi của phụ thân Tề Phong, một cô bé mồ côi xuất thân nhà tướng.
Trước khi lấy Tề Phong, Tần Ức Quân đã biết trong lòng ông ta chỉ yêu một người – Tề Tư.
Không bàn đến thân phận huynh muội, Tề Tư vốn cũng chẳng thích Tề Phong. Nàng đã sớm gả cho Lục Thanh Đình, một thư sinh nhà nghèo lên kinh dự thi, và quả thực đã đặt đúng cược, trở thành phu nhân trạng nguyên.
Tề Phong sau khi kết hôn, dẫn Tần Ức Quân đến Liêu Đông đóng quân, tránh xa kinh thành. Nhiều năm trôi qua, hai huynh muội hầu như không liên lạc, cho đến ngày nọ cả nhà Tề Tư đột ngột chết tại dịch quán Kinh Bắc.
Từ nhiều dấu vết, Tần Ức Quân nghi ngờ chồng mình ra tay. Nhưng bà không hiểu, tại sao Tề Phong rõ ràng đã ép bản thân buông bỏ, lại đột nhiên xuống tay độc ác như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Ức Quân nghi ngờ chuyện này liên quan đến đứa con của Tề Tư. Xét thời gian, hai tháng Tề Tư có thai trùng hợp với lúc Tề Phong về kinh trình tấu, không chừng lúc đó ông ta uống say và mất kiểm soát…
Sau khi trở về từ chuyến trình tấu đó, Tề Phong bắt đầu có những hành động khác thường. Tần Ức Quân nghĩ, có lẽ ông ta đã nghi ngờ đứa trẻ là con mình, càng nghĩ càng trở nên điên cuồng.
Cuối cùng, ông ta quyết định cho người ám sát phu quân Tề Tư, muốn âm thầm mang mẹ con họ về. Đồng thời mượn cơ hội này dẹp loạn giặc cướp và thể hiện tài năng với triều đình, từ đó giành được cơ hội chinh phạt Nam Cương, nhất cử lưỡng tiện.
Ai ngờ, người ông ta phái đi đều không trở về, thay vào đó, một trận hỏa hoạn thiêu rụi tất cả tâm tư của ông ta.
Theo kế hoạch ông ta sẽ thẳng tiến tới Kinh Bắc, nhưng chuyện ngoài dự liệu kia khiến ông ta điên cuồng giết chóc khắp nơi.
Từ đó, Tần Ức Quân không thấy ông ta cười lần nào nữa, mà bản thân bà cũng chẳng còn biết cười là gì. Bà chất chứa bao nghi vấn muốn hỏi, song càng thấy ông ta bước lên cao, càng không dám mở lời.
*
Nửa đêm Tạ Lãm lẻn về tới Phùng phủ, không vào phòng ngay.
Hắn tìm đến một cái giếng gần phòng, cởi bỏ y phục dính đầy máu, chỉ còn lại một chiếc quần mỏng.
Kéo một thùng nước lên, hắn trước rửa mặt, rồi đổ cả thùng nước xuống người, ngửi thử thân thể không còn tanh mùi máu, mới rón rén trở về phòng.
Vừa lấy khăn lau tóc, hắn nghe thấy Phùng Gia Ấu tựa hồ sắp tỉnh dậy. Vội vàng ngừng động tác, cả hô hấp cũng dừng.
Phùng Gia Ấu cảm giác bên cạnh không người, nên cố gắng tỉnh lại, ôm chăn ngồi dậy nhìn ra gian ngoài.
“Ta đây, đừng sợ!” Tạ Lãm bước đến bên giường.
Phùng Gia Ấu dụi mắt, nhìn thấy bóng dáng hắn dưới ánh trăng, tóc ướt đẫm, thân trên để trần: “Chàng làm gì vậy?”
Tạ Lãm có chút do dự, giờ mà nói, tối nay chắc chắn nàng sẽ không ngủ được.
Nhưng hắn cũng chẳng có khả năng giấu nàng, chỉ đành nói trước: “Ấu Nương, ta nói xong, nàng đừng kích động nhé.”
Không nói còn đỡ, Phùng Gia Ấu vốn đang mơ màng, nghe vậy liền tỉnh táo hẳn, đôi mắt mở to. Chuyện ngay cả hắn cũng sợ nàng sẽ kích động, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Tạ Lãm giải thích: “Ta vừa ghé qua phủ Đại Đô Đốc. Quả thật nàng đoán không sai, Tề Phong có mưu đồ khác, mọi hành động liên tiếp của ông ta chỉ nhằm xác nhận ta từng tới phật đường. Đêm nay, ông ta còn giăng bẫy, dụ ta vào, định bắt ta…”
Hắn cẩn thận lựa chọn từ ngữ, trong khi Phùng Gia Ấu càng nghe, trái tim càng siết chặt.
Tạ Lãm kể lại nhẹ nhàng quá trình thoát thân: “Ta thoát rồi, ông ta quả nhiên không đuổi theo.”
Phùng Gia Ấu giận đến không chịu nổi: “Trước khi ngủ ta đã dặn chàng phải phải hết sức cẩn thận với Tề Phong, nếu ông ta có hành động kỳ lạ nào phải báo với ta trước mà! Vừa quay lưng chàng đã quên ngay, còn chạy thẳng đến phủ ông ta!”
Tạ Lãm nhíu mày: “Ta không quên, nhưng có kẻ thần bí đi từ mật đạo vào phủ ông ta, chuyện đó không tính là hành động kỳ lạ của ông ta, phải không?”
Phùng Gia Ấu lạnh giọng: “Kẻ thần bí chẳng phải chính là ông ta sao?”
Tạ Lãm nhún vai: “Nếu ta không đi, nàng cũng chẳng biết kẻ thần bí ấy là ông ta.”
Phùng Gia Ấu bị hắn chọc giận đến hoa mắt, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao.
Nghe nàng thở gấp mấy lần, Tạ Lãm hoảng sợ vội nói: “Nàng đừng giận, ta nhớ kỹ rồi. Chủ yếu vì thấy nàng ngủ say quá, ta không muốn đánh thức.”
“Giấc ngủ của ta quan trọng, hay mạng chàng quan trọng?” Phùng Gia Ấu lo lắng vô cùng, “Ta không muốn ngủ một giấc dậy đã thành quả phụ.”
“Nàng nghĩ nhiều rồi.” Tạ Lãm nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, “Chỉ cần ta không có ý giết Tề Phong, thì rút lui an toàn vốn chẳng phải chuyện khó. Nàng không biết chứ, ta đã trải qua những tình huống thế này bao lần rồi. Đừng nói chỉ một mình ta, trước đây dẫn theo Tùng Yên vướng víu, ta vẫn có thể phá vòng vây.”
Phùng Gia Ấu nói: “Chàng không biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn sao?”
Tạ Lãm sao không biết chứ, Phùng Gia Ấu khiến hắn biết rõ hơn ai hết câu nói ấy.
Nhưng những người khác thì không thể, đa phần là hắn khiến họ nhớ đến câu này.
Từ Tây Bắc đến kinh thành, thật sự không ai đủ sức đánh với hắn, ngay cả Bùi Nghiên Chiêu cũng không. Võ nghệ của y không tồi, nhưng quá thiếu kinh nghiệm, nếu Tạ Lãm chọn một ngày thời tiết khắc nghiệt, chắc chắn có thể treo y lên mà đánh.
Những lời này, Tạ Lãm không dám nói ra, nếu không Phùng Gia Ấu sẽ liệt kê hàng loạt ví dụ về kẻ tự đại cuồng vọng có kết cục thảm để trách cứ hắn.
Hắn im lặng, đồng nghĩa với việc không phục. Phùng Gia Ấu đen mặt, xuống giường, chân trần đi thắp đèn.
Ánh đèn sáng lên, Phùng Gia Ấu quay người lại nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao: “Tạ Tiểu Sơn, chàng nghe đây, nếu chàng để ta thành quả phụ, ta sẽ lập tức tìm nam nhân khác ôm ấp, một ngày cũng không thủ tiết vì chàng!”
Sắc mặt Tạ Lãm lập tức khó coi, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, hắn muốn quăng cái khăn đang lau tóc đi, nhưng cuối cùng chỉ ném nó lên bàn.
Hắn ngồi xuống trước bàn trang điểm của nàng, cầm lấy chiếc lược, không nhìn nàng: “Nàng có cần thiết phải như vậy không? Trước đây không có nàng quyết định thay ta, ta vẫn sống tốt.”
“Ta biết chàng tài cao gan lớn, còn biết chàng thích loại thử thách này. Nhưng ta thì không, ta nhát gan!” Phùng Gia Ấu bước tới, nắm tay hắn, “Chàng sờ thử lòng bàn tay đầy mồ hôi của ta này, còn cả đây nữa!”
Tạ Lãm bị nàng kéo tay sờ lên thái dương, nơi đó thật sự mướt mồ hôi. Rồi hắn chạm vào trong áo ngủ của nàng, mồ hôi đã lấy đi hết độ ấm nơi đó, lạnh băng.
Tạ Lãm đắc ý thoát hiểm dễ dàng, nào ngờ nàng lại sợ hãi đến thế, hắn ngẩn ra một lúc.
Phùng Gia Ấu nhân cơ hội nói: “Chàng an nhiên ngồi trước mặt ta nhưng ta nghe thôi đã thấy hãi. Ta không dám tưởng tượng, nếu ngủ một giấc thức dậy, nghe Vân Phi nói chàng đến phủ Đại Đô Đốc chưa về, ta phải làm sao?”
Tạ Lãm bị nàng hỏi đến tự trách: “Nàng đừng nghĩ nhiều…”
“Chàng biết ta hay nghĩ nhiều, vậy thì đừng dọa ta mãi thế.” Phùng Gia Ấu lén nhìn hắn, vừa thật vừa giả nức nở vài tiếng, “Ta khó khăn lắm mới có một gia đình, chàng đừng khiến ta ngày ngày lo lắng, đêm cũng không ngủ yên, phải buộc chặt chàng mới an lòng…”
Tạ Lãm vội vàng đáp: “Ta nhớ rồi, nhớ rồi. Lần sau nếu nàng nói có nguy hiểm, không cho ta hành động liều lĩnh, ta tuyệt đối sẽ không tự ý quyết định.”
“Thật không?” Phùng Gia Ấu phải bắt hắn hứa đi hứa lại.
“Chắc chắn rồi.” Tạ Lãm hứa đi hứa lại, “Ta cứ nghĩ mình làm việc bình thường, không biết sai ở chỗ nào. Giờ hiểu ra rồi, làm vợ lo lắng chính là sai lầm lớn nhất của ta.”
Phùng Gia Ấu lườm hắn một cái: “Chàng lúc nào hứa hẹn cũng hay, đến khi đối mặt với sự việc thì quên sạch.”
Tạ Lãm ngượng ngùng đáp: “Quên chứng tỏ lời hứa chỉ là qua loa, còn những việc ta nghiêm túc hứa với nàng, có lần nào là không làm được?”
Phùng Gia Ấu ngẫm lại, quả thật là vậy, lòng có chút yên tâm, nhưng ngay sau đó lại thấp thỏm: “Bây giờ bị Tề Phong phát hiện rồi, phải làm sao đây?”
Tạ Lãm thản nhiên: “Xem thái độ cẩn trọng của ông ta đối với ta, chắc chẳng làm gì công khai với ta đâu.”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Ta đoán bước tiếp theo ông ta sẽ giao nữ thích khách kia ra, nói là tự mình bắt được để tránh liên quan.”
“Mặc kệ ông ta.” Tạ Lãm đứng dậy, đẩy nàng về phía giường: “Nàng mau ngủ tiếp đi.”
Phùng Gia Ấu ngồi ở mép giường, níu lấy hắn: “Chàng lại định đi đâu nữa?”
“Đừng hoảng hốt như thế.” Tạ Lãm vò mái tóc ướt sũng của mình, “Ta lười lau khô quá, định ra sân hóng gió, bên ngoài gió khá lớn.”
Như để đáp lại lời hắn, gió lùa qua cửa sổ phát ra tiếng rít rít ù ù.
“Trời vào thu rồi, gió đêm lạnh lắm, chàng để tóc ướt mà ra ngoài không sợ bị đau đầu sao? Bây giờ còn trẻ, sau này già rồi sẽ hối hận đó.” Phùng Gia Ấu chỉ vào khăn lau, “Lười quá đi! Mau lấy khăn qua đây, ta lau giúp chàng.”
“Không cần đâu, nàng mau ngủ đi.” Tuy nói vậy, nhưng Tạ Lãm như bị ma xui quỷ khiến, cầm lấy khăn đưa cho nàng.
Phùng Gia Ấu chỉ vào trước mặt: “Còn ngẩn ra làm gì? Mau ngồi xuống, chẳng lẽ bắt ta với tay lên lau cho chàng?”
Tạ Lãm nghe lời, ngồi xuống bên giường đưa lưng về phía nàng, cảm nhận những ngón tay thon dài của nàng xuyên qua mái tóc, nhẹ nhàng nâng lên, đặt tóc hắn trong lòng bàn tay. Những sợi tóc dường như có thể truyền nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng, ấm áp lan tỏa vào tận tim hắn.
Từ khi biết nhớ chuyện đến nay, đây dường như là lần đầu tiên có người giúp hắn lau tóc.
Nàng còn nói “sau này già rồi”.
Tạ Lãm bất chợt ngẩn ngơ. Xưa nay hắn luôn tin vào triết lý “vui được ngày nào hay ngày ấy”, thế mà giờ đây hắn lại bắt đầu mơ tưởng đến tương lai. Truyện được edit bởi vymiu và đăng tại vymiu.com
*
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên như Phùng Gia Ấu dự đoán, quan binh Huyền Ảnh Ti đã chạy đến Phùng phủ bẩm báo. Nói rằng Tề đại đô đốc đã bắt được nữ thích khách ám sát Lý Tự Tu và giao nộp cho Huyền Ảnh Ti để chứng tỏ sự trong sạch.
Nữ thích khách chắc hẳn đã bị ông ta đe dọa, không nhắc đến việc từng được ông ta cứu dù chỉ một chữ.
Tề Phong đích thân đến cửa, Thẩm Khâu không thể không tiếp đón, tiện thể còn mời Lý Tự Tu đến. Thẩm Khâu sai người gọi Tạ Lãm nhanh chóng đến nha môn.
Tạ Lãm nghe được tình thế này, chẳng hề muốn đi, cứ lần lữa ngồi ăn sáng.
Phùng Gia Ấu cũng không thúc giục, lòng có chút lo lắng khi Tạ Lãm đối diện với Tề Phong, ông ta sẽ nhìn ra điều gì đó qua tướng mạo của hắn.
Dù Tạ Lâm Khê có nói hai huynh đệ họ trông không giống cha mẹ. Nhưng Tạ Lâm Khê chỉ từng thấy tranh vẽ của cha mẹ, tranh với người thật có chênh lệch, nhất là mẹ của họ vốn là muội muội của Tề Phong.
Người khác có thể không nhận ra nét giống nhau, nhưng Tề Phong có lẽ sẽ nhìn thấy vài phần.
Khi Tạ Lãm ra khỏi cửa, Phùng Gia Ấu vốn chỉ tiễn hắn, nhưng lại nhận được tin từ Thẩm Thời Hành, bảo nàng cùng đi với Tạ Lãm đến Huyền Ảnh Ti.
Hai người liền đi cùng nhau.
Đến gần Huyền Ảnh Ti, Tạ Lãm vào trước, Phùng Gia Ấu chờ Thẩm Thời Hành trên xe.
Hôm nay Thẩm Thời Hành ra rất nhanh, chạy một mạch đến bên cạnh xe, leo lên ngồi cùng Phùng Gia Ấu: “Tiểu Gia, hình như ta đã tìm được manh mối rồi!”
“Nhanh vậy?” Phùng Gia Ấu nhìn hắn cầm chiếc hộp gỗ trống mà Từ Tông Hiến để lại.
“Cao nhân nào ra câu đố này cho muội đúng là nhân tài!” Thẩm Thời Hành tràn đầy hứng khởi, “Ban đầu nhìn cái hộp gỗ này, hoàn toàn không nghĩ ra điều gì, chỉ là một hộp gỗ hoa lê vàng bình thường. Nhìn mãi thì…”
Phùng Gia Ấu nín thở.
Thẩm Thời Hành nói: “Vẫn chỉ là một hộp gỗ hoa lê vàng bình thường.”
Phùng Gia Ấu: “……”
Trước khi nàng kịp đá hắn xuống xe, Thẩm Thời Hành bật cười: “Thấy muội nhíu mày không vui, ta đùa chút ấy mà.”
Phùng Gia Ấu lo lắng cho Tạ Lãm, không có tâm trạng đùa cợt: “Rốt cuộc có phát hiện gì không?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Thời Hành gật đầu, “Câu đố này chỉ cần tìm đúng hướng, thật ra không khó.”
“Hửm?”
Thẩm Thời Hành nói: “Nửa năm trước khi gia gia muội qua đời, điện Thái Hòa trong cung từng bị cháy, phần lớn đã bị thiêu hủy. Tiên đế ra lệnh cho Công Bộ xây dựng lại, vận chuyển gỗ từ phương nam đến.
Thông thường, việc đại trùng tu trong kinh thành, tre gỗ thường được chuyển bằng đường thủy từ phương nam. Đi bằng đường biển rủi ro lớn, nên đa phần sẽ theo tuyến Đại Vận Hà Kinh-Hàng.
Lúc đó có một chiếc thuyền vận chuyển gỗ hoa lê vàng, sau khi rời khỏi kinh thành, qua Tấn Nam không bao lâu thì bị quan sai Đại Lý Tự chặn lại, nghi là trên thuyền có vận chuyển muối lậu. Nhưng sau khi kiểm tra, khoang thuyền trống rỗng, lại được thả đi.”
Thẩm Thời Hành giơ chiếc hộp gỗ hoa lê vàng trống rỗng trong tay, “Muội nghĩ xem, người đưa vật này cho muội, có phải đang ám chỉ chuyện này?”
Phùng Gia Ấu thoáng sững người, sau đó đồng tử co lại, thậm chí từng sợi lông tơ cũng dựng đứng: “Hẳn là vậy rồi!”
Thẩm Thời Hành nhận được sự khẳng định của nàng, hưng phấn đến mức suýt nhảy lên: “Trời ơi, ta thật là lợi hại, ngay cả câu đố thế này cũng có thể tìm ra?!”
Hắn rất muốn Phùng Gia Ấu lập tức khen ngợi mình, nhưng nghĩ đến chuyện này liên quan đến nguyên nhân cái chết của Phùng các lão, lập tức thu lại nụ cười, nghiêm nghị.
“Huynh vốn rất tinh ý, không thì ta đã chẳng giao cái hộp cho huynh.” Phùng Gia Ấu không tiếc lời khen, rồi trầm tư cau mày: “Thì ra là muối lậu…”
Ở Đại Ngụy, thuế muối gần như chiếm nửa số thuế toàn quốc, do vậy, tội buôn lậu muối chỉ đứng sau tội mưu phản, là trọng tội bậc nhất. Nhưng vì lợi lộc quá lớn, nên kẻ liều lĩnh dấn thân không hiếm.
Tấn Nam kề sát kinh thành, lại sở hữu một trong ba mỏ muối lớn nhất cả nước, mỏ Trường Lô. Trên Đại Vận Hà, thuyền buôn qua lại giữa Nam và Bắc, không ít kẻ lén lút vận chuyển muối từ Trường Lô xuống Giang Nam.
Tuy nhiên, phần lớn chỉ dám giấu một ít muối, nhiều quá sợ bị phát hiện. Như việc chất đầy cả thuyền thì quả thật rất hiếm, bởi nếu bị bắt, có thể bị xử tội tru di cả nhà.
Thẩm Thời Hành hỏi: “Muội chắc chắn trên thuyền ấy có chở muối lậu?”
Phùng Gia Ấu đáp: “Thuyền từ xa xôi đến kinh thành giao hàng, huynh đã từng thấy thuyền nào để trống quay về chưa? Huống hồ, việc điều tra muối lậu vốn không thuộc thẩm quyền Đại Lý Tự, gia gia ta đuổi theo từ kinh thành đến tận Tấn Nam, ắt hẳn là đã nhận được tin tức.”
Thẩm Thời Hành cũng đồng ý: “Vậy số muối trên thuyền đã đi đâu?”
“Thuyền buôn to gan làm chuyện lớn thế này, ai dám tin không có quyền quý trong kinh đứng sau giúp sức?” Phùng Gia Ấu nói, “Thuyền buôn nhận được tin báo trước, vừa chạy vừa đổ hết muối lậu xuống sông. Đến lúc Đại Lý Tự đuổi kịp thì thuyền đã trống rỗng rồi.”
“Một thuyền muối có lẽ chẳng đáng giá là bao, nhưng chắc chắn họ không chỉ có một thuyền. Khi bị Phùng các lão phát giác, e là họ sẽ không dám hành động một thời gian dài, bỏ lỡ cơ hội tốt để vận chuyển gỗ vào kinh thành.” Thẩm Thời Hành thở dài, “Nhất là những quyền quý cấu kết với họ, chắc hẳn sẽ oán trách Phùng các lão đã cắt đứt con đường tài lộc của họ.”
Phùng Gia Ấu trầm ngâm, càng tin lời của Từ Tông Hiến là thật.
Nàng hỏi: “Có cách nào điều tra được lai lịch của chiếc thuyền buôn năm đó không?”
Điều tra từ các quyền quý trong kinh thành rất khó, tốt hơn hết là lần dò manh mối từ chiếc thuyền kia, sau đó kéo ra cả mạng lưới.
“Không thể. Khi ấy, mỗi ngày có ít nhất cả trăm chiếc thuyền buôn gỗ đi qua Đại Vận Hà, thường xuyên bị kiểm tra, sẽ không ghi chép chi tiết lắm.” Thẩm Thời Hành đáp, “Nhưng ta đoán chủ thuyền ấy có lẽ là một đại muối thương vùng Giang Nam.”
Phùng Gia Ấu cũng nghĩ như vậy. Việc buôn bán muối phải có “phép muối” do Hộ Bộ phát, có bao nhiêu phép thì lấy bấy nhiêu muối và bán bấy nhiêu muối. Nếu buôn lậu muối với quy mô lớn thì rất dễ bị phát hiện, trừ khi họ vốn dĩ là đại muối thương.
Thẩm Thời Hành nói: “Trùng hợp thay, lại có người có thể giúp chúng ta việc này.”
“Ồ?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Thẩm Thời Hành chỉ vào bên trong nha môn: “Về việc của các muối thương Nam Trực Lệ và vùng phụ thuộc, Lý Tự Tu Lý đại nhân nắm rất rõ như lòng bàn tay. Hắn từng làm việc ở Hộ Bộ Kim Lăng mấy năm, chuyên trách về muối của Giang Nam.”
Phùng Gia Ấu chau mày, cũng nhìn về phía nha môn.
“Hơn nữa, ta vừa nghe nói, lý do kẻ chủ mưu thuê sát thủ ám sát hắn lần này cũng có liên quan đến muối lậu.”
Hãy đọc tại nhà mình và chia sẻ link chính thức của truyện https://vymiu.com/2024/02/15/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/ nhé. Bằng cách này bạn đang giúp google đẩy trang chính chủ lên đầu danh sách tìm kiếm, làm giảm sự phổ biến của các web ăn cắp.
*
Huyền Ảnh Ti không giống những nha môn xử án khác, không có đại đường, mọi việc từ giam giữ đến thẩm vấn đều diễn ra trong Hắc Ngục.
Tạ Lãm bước vào nghị sự đường trong Hắc Ngục, bên trong đã đầy người.
Nhìn thấy Cốc Thiên Kiều vô cùng tiều tụy quỳ gối cúi đầu, hai bên là hàng quan binh của Huyền Ảnh Ti đứng nghiêm trang.
Ngồi ghế thượng tọa đương nhiên là Thẩm Khâu, bên trái có thêm một chiếc ghế, Tề Phong ngồi ở đó.
Tạ Lãm chỉ liếc qua ông ta một cái, phát hiện ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Hôm qua đã gặp rồi, chẳng có gì đáng tò mò, hiện tại Tạ Lãm lại chú ý hơn đến Lý Tự Tu ngồi bên phải Thẩm Khâu.
Lý Tự Tu nay chưa nhậm chức, khoác trên mình bộ thường phục màu nguyệt bạch, nổi bật giữa đám quan viên mặc quan phục, trông rất khác biệt.
Tạ Lãm liếc nhìn y từ khóe mắt, chưa kịp nhìn rõ ngũ quan, đã thở phào nhẹ nhõm, thì ra cũng chỉ là tên mặt trắng khó coi.
—
Editor muốn nói:
Đọc đến đoạn về buôn muối, mình chợt thắc mắc, muối ngày nay tuy vẫn quan trọng nhưng lại rẻ vô cùng, chẳng thấy ai giàu vì làm muối và buôn muối bao giờ. Vậy tại sao ngày xưa nó lại mang lại lợi nhuận khổng lồ và có ảnh hưởng đến nền kinh tế dữ vậy? Xem phim và truyện cổ đại đều thấy quan lại và thương buôn thường cấu kết để kiểm soát và ăn chia trong ngành muối, ai nắm được ngành muối của cả nước thì có thể điều khiển rất nhiều thứ của quốc gia đó.
Thế là chạy đi tìm kiếm một hồi, mình tổng hợp được vài ý sơ sơ cho bà con đọc thêm nếu quan tâm.
Bảo quản thực phẩm: Ngoài chuyện nêm nếm vào thức ăn, muối còn là phương pháp bảo quản thực phẩm gần như là duy nhất trong thời cổ đại. Thực phẩm bảo quản này đặc biệt quan trọng trong những hành trình dài (vận chuyển thực phẩm cho quân đội, thực phẩm trên thương thuyền trên biển) hoặc vào mùa đông khi nguồn thực phẩm khan hiếm.
Thương mại: Việc khai thác muối ngày xưa khó khăn hơn bây giờ, nhiều khu vực không có nguồn cung cấp muối, cộng thêm việc vận chuyển muối không dễ dàng nhanh chóng như hiện đại à muối là mặt hàng được săn đón và có giá trị cao, trở thành tài nguyên hiếm và quý giá, có giá trị trao đổi cao.
Tiền tệ và thuế: Vì quý hiếm nên muối đôi khi được dùng như vật trao đổi, một loại tiền. Nhiều quốc gia đánh thuế rất cao lên muối à nó là một nguồn thu nhập lớn của quốc gia (giống như trong truyện đã đề cập.)
Hên quá, chúng ta sống trong thời hiện đại, hòa bình thịnh vượng 🥰
Hãy đọc tại nhà mình và chia sẻ link chính thức của truyện https://vymiu.com/2024/02/15/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/ nhé. Bằng cách này bạn đang giúp google đẩy trang chính chủ lên đầu danh sách tìm kiếm, làm giảm sự phổ biến của các web ăn cắp.
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕