Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 53

CHƯƠNG 53 – KẺ TỰ TI SẼ NGHĨ VẬY

Phùng Gia Ấu chỉ mải mê ngắm bộ ám khí trên cổ tay, không chú ý đến vẻ mặt hắn. Nàng cũng chẳng hỏi hắn lấy đâu ra tiền, dù gì bọn họ vừa trở về từ thành Hắc Thủy.

“Xem như chàng có lòng.” Phùng Gia Ấu chưa từng nghĩ hắn sẽ tặng quà, càng không ngờ rằng đó lại là món đồ phòng thân thích hợp với nàng đến thế.

Cánh tay vẫn còn tê dại, nàng ngừng luyện tập: “Ta thấy chàng mệt rồi, lên giường nghỉ một chút đi.”

“Được.” Tạ Lãm thực sự rất mệt mỏi, rèn ra thứ này không chỉ hao tốn sức lực mà còn tiêu tốn tâm tư.

Hắn cởi bộ y phục vừa thay không lâu, ngồi xuống mép giường cởi giày.

Phùng Gia Ấu nói: “Chờ chàng tỉnh dậy, chúng ta ra boong tàu ngắm cảnh.”

Hắn đáp: “Được.”

Phùng Gia Ấu giải thích: “Ta cảm thấy Lý Tự Tu không phải là người không biết lẽ phải. Giữa ta và hắn có lẽ có hiểu lầm gì đó nhưng không tiện giải thích rõ ràng. Chi bằng chúng ta diễn kịch cho hắn xem, để hắn thấy ta và chàng là đôi phu thê tình thâm ý đậm, có lẽ hắn sẽ không cố chấp nữa.”

Nghe đến hai chữ “diễn kịch”, động tác trải chăn của Tạ Lãm khựng lại.

Hắn quá hiểu tính cách của Phùng Gia Ấu, biết rằng nàng đã xác định hắn là người của nàng. Nàng một lòng một dạ suy nghĩ vì hắn, chỉ cần hắn không chủ động buông tay, Lý Tự Tu hoàn toàn không có cơ hội.

Tuy nhiên cái “một lòng một dạ” của Phùng Gia Ấu này, lại tương tự với thứ mà hắn gọi là “trách nhiệm” trước kia. Nàng suốt ngày chăm sóc hắn, quan tâm tận tình, làm hắn choáng ngợp, để rồi hai chữ “diễn kịch” thốt ra vô tình ấy làm tim hắn nhói đau.

Đột nhiên Tạ Lãm quay đầu, ra dấu im lặng với nàng.

Phùng Gia Ấu lập tức ngậm miệng, từ ngoài cửa vang lên giọng nói của nữ tử xa lạ kèm tiếng gõ cửa: “Tạ phu nhân?”

Phùng Gia Ấu bước qua bình phong, đến sau cửa: “Ta chưa rửa mặt chải đầu, không tiện mở cửa. Không biết cô là…”

Nữ tử đáp: “Nô tỳ là thị nữ của phu nhân tri phủ Hoài An. Phu nhân nhà nô tỳ hiện cũng đang trên thuyền, muốn mời ngài qua nói chuyện một chút, không biết ngài có rảnh không?”

Phùng Gia Ấu hơi sững người, đáp: “Xin đợi một lát.”

Tri phủ Hoài An, Tần Thạc? Trong đầu Tạ Lãm hiện lên hình ảnh nam tử đã nói chuyện với Lý Tự Tu tối qua.

Phùng Gia Ấu trở lại chuẩn bị rửa mặt, nói khẽ: “Chàng cứ ngủ đi, ta dù sao cũng không xem được hồ sơ, nên đi trò chuyện với vị phu nhân này.”

Tạ Lãm hỏi: “Trước đây nàng có quen nàng ta không?”

Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Nàng ta lớn hơn ta vài tuổi, chưa từng gặp. Chỉ nghe nói tên tự của nàng ta là Phó Lan Nghi, mẫu thân là Vĩnh Nhàn Công Chúa được tiên đế sủng ái. Phu quân nàng ta đỗ bảng nhãn, năm nào ta quên rồi.”

Nàng chải tóc trước gương, chuyến đi này vì mục đích điều tra thương buôn muối, không mang theo thị nữ, nên đành phải tự mình làm tất cả.

Đây là lần đầu tiên Phùng Gia Ấu sử dụng danh phận “phu nhân” để gặp gỡ các phu nhân quan viên khác, vì vậy nàng phải trang điểm sao cho vừa đủ trang trọng, không quá cầu kỳ nhưng cũng không thể cẩu thả.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phùng Gia Ấu mở cửa ra ngoài, thị nữ của Phó Lan Nghi dẫn nàng đến khu phòng thượng hạng được ngăn cách riêng biệt.

Thì ra hai căn phòng thượng hạng này, ngoài để dành cho Lý Tự Tu, còn dành cho tri phủ Hoài An.

“Phu nhân, Tạ phu nhân đến rồi.”

Phó Lan Nghi trao đứa trẻ trong lòng cho bảo mẫu, bảo bà ấy đưa ra ngoài chơi, rồi đứng dậy đón Phùng Gia Ấu, thân thiết như đón tiếp bạn cũ: “Trên thuyền bất tiện, chỉ có chút trái cây và điểm tâm, e là tiếp đón không chu đáo.”

“Tần phu nhân khách sáo quá.” Phùng Gia Ấu không phải người ngại giao tiếp, nàng ngồi xuống với thái độ tự nhiên, không e dè.

Phó Lan Nghi quan sát nàng, sau khi cho lui thị nữ mới cười nói: “Từ lâu đã nghe danh Tạ phu nhân là mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành, chẳng trách năm xưa Lý đại nhân đã mấy lần cầu hôn…”

Phùng Gia Ấu khẽ nhíu mày.

Phó Lan Nghi rót trà cho nàng: “Chớ hiểu lầm, ta không có ý dò hỏi chuyện của cô. Chỉ là phu quân ta và Lý đại nhân là đồng khóa, đồng niên, cùng vào Hàn Lâm Viện một năm, có thể nói là bằng hữu thân thiết. Năm xưa khi Lý đại nhân cầu hôn cô, phu quân ta còn từng góp ý kiến.”

“Thì ra là vậy.” Phùng Gia Ấu thầm thở phào, cầm tách trà lên cảm ơn.

Phó Lan Nghi lại thở dài: “Nói ra cũng thật trùng hợp. Lý đại nhân vừa nhận lệnh triệu hồi về kinh vào tháng mười, còn phu quân ta được bổ nhiệm làm tri phủ Hoài An vào tháng chín. Khi biết Lý đại nhân sẽ về Kim Lăng, chúng ta quyết định đi cùng nhau, vừa có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường.”

Phùng Gia Ấu im lặng không nói gì, Lý Tự Tu sáng hôm qua đột ngột quyết định đi Kim Lăng, phu thê Phó Lan Nghi cũng quyết định đi cùng. Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm chỉ có hai người, trong khi hai phu thê họ lại mang theo cả gia đình, quyết định này dù nhìn thế nào cũng có vẻ quá vội vàng.

Phó Lan Nghi giải thích: “Không giấu gì cô, chúng ta định nhờ Lý đại nhân khi đi ngang qua Hoài An thì tiện thể xuống thuyền, đưa phu quân ta đến phủ nha.”

Phùng Gia Ấu hiểu ngay, Tần Thạc muốn mượn uy thế của vị tân đế sư này để tạo sức ảnh hưởng ở Hoài An. So với việc có một người mẹ vợ là công chúa, thân phận đế sư rõ ràng càng khiến quan viên Hoài An phải kính nể hơn.

Nhưng việc này chẳng có gì đáng tự hào, lần đầu gặp mặt đã kể hết những chuyện này cho nàng nghe. Lẽ nào muốn kéo Tạ Lãm đi theo, có dính líu đến Huyền Ảnh Ti chăng? Khả năng này không cao.

Phùng Gia Ấu không thể để Phó Lan Nghi nói một mình mãi, liền hỏi thẳng: “Tần phu nhân, ở Hoài An đã xảy ra chuyện gì sao?”

Phó Lan Nghi mắt sáng rực, nắm tay nàng thân mật: “Cô quả là thông minh…”

Phùng Gia Ấu lắng nghe câu chuyện.

Thì ra, tri phủ Hoài An trước đây đột ngột qua đời vì bị sốc khi đang hành lạc.

Người ta đồn rằng ông ta bị một nữ nhân hạ thuốc, dẫn đến tử vong. Vì nghi ngờ đây là vụ ám sát có chủ đích, nên nữ tử kia vẫn đang bị giam giữ trong ngục, chờ tri phủ mới đến thẩm vấn.

Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Phủ nha không có tri phủ vẫn còn đồng tri, sao lại kéo dài như vậy?”

Phó Lan Nghi thở dài: “Không biết do họ sợ hãi hay cố tình để củ khoai nóng này cho phu quân ta, muốn dằn mặt chàng.”

Phùng Gia Ấu nghe thế liền hiểu, nữ tử kia chắc hẳn không phải người bình thường.

Phó Lan Nghi tiếp tục nói: “Trong địa phận Hoài An có ba thế lực lớn, bề ngoài là thương nhân làm ăn lương thiện nhưng thực chất đều là kẻ buôn lậu muối.”

Nghe đến từ “buôn lậu muối”, Phùng Gia Ấu bất giác ngồi thẳng lưng.

“Một người là góa phụ, thường được gọi là “Thanh Phu Nhân”. Người thứ hai là hòa thượng, người ta gọi là “Trần Hòa Thượng”. Người thứ ba thì rất bí ẩn, hầu như chưa ai từng thấy mặt mũi thật của y, gọi là “Tây Giang Lão”.”

Phó Lan Nghi nói tiếp: “Nữ tử bị nghi ngờ giết hại tri phủ là muội muội của Trần Hòa Thượng. Cái chết của tri phủ không được sạch sẽ, nha môn không nhắc nhiều về vụ này, bên Trần Hòa Thượng cũng không lớn tiếng đòi công lý chuyện. Mọi chuyện cứ bế tắc như vậy. Tuy nhiên trong mấy tháng qua, nữ tử ba lần được người đến cướp ngục, song nha môn đã đề phòng sẵn, có cao thủ trấn giữ, nên cả ba lần đều thất bại.”

Phùng Gia Ấu hiểu ngay rằng các quan viên trong phủ nha hẳn đã bị hai thế lực còn lại mua chuộc. Họ không để Trần Hòa Thượng cứu được muội muội, nhằm kiềm chế y, khiến y không còn tâm trí cho việc làm ăn, nhân cơ hội tranh đoạt địa bàn.

Phó Lan Nghi cau mày lo lắng: “Phu quân ta còn chưa nhận chức mà đã nhận được nhiều lời đe dọa từ khắp nơi, bảo rằng nếu không biết điều, họ sẽ không để chàng sống mà đến được nha môn.”

Phùng Gia Ấu gật đầu: “Đúng là một mớ bòng bong.”

“Nhưng phu quân ta lại dõng dạc tuyên bố, việc đầu tiên chàng làm khi đến nha môn Hoài An là thẩm tra lại vụ án này, tiện thể điều tra cả hai vị đồng tri, vì sao vẫn chưa giải quyết vụ này.” Phó Lan Nghi đỡ trán than thở: “Ôi, tính khí phu quân ta như vậy, dù là quan hay cướp, e là đều không dung nổi chàng.”

Phùng Gia Ấu nhìn vẻ mặt đau đầu của Phó Lan Nghi, thật khó mà không cảm thông, hai người đều có những đấng phu quân khiến thê tử phải lo lắng.

Nàng thẳng thắn hỏi: “Phu nhân muốn phu quân ta cũng đi theo chuyến này?”

“Là ‘mời’.” Phó Lan Nghi tha thiết nhìn nàng, “Tạ thiên hộ trước đây một trận thành danh ở võ trường Huyền Ảnh Ti. Mọi người đều đồn rằng võ nghệ của ngài ấy rất cao cường… Tạ phu nhân, không biết cô có thể giúp ta chuyện này không? Mẫu thân ta ở kinh thành cũng có chút quan hệ, sau này nếu hai người gặp khó khăn…”

Nàng ta ngập ngừng, nói với sự thận trọng.

Phùng Gia Ấu có cảm giác đây là ý của Lý Tự Tu đưa ra, nhưng vốn dĩ mục đích chuyến đi này của Phùng Gia Ấu đã là như vậy.

Làm sao nàng có thể không đồng ý? Nàng gần như muốn lập tức nhận lời.

Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu vẫn giữ vẻ suy tư: “Ta sẽ về bàn bạc với phu quân, dù sao chuyến này chàng cũng có công vụ.”

Phó Lan Nghi thấy nàng không từ chối, dường như tin rằng chuyện đã chắc chắn, vui mừng nói: “Vậy ta chờ tin tốt của muội nhé.”

Phùng Gia Ấu mở cửa ra ngoài, đi về nơi mình ở.

Đi chưa xa, nàng nhìn thấy Lý Tự Tu đang đứng dựa lưng vào tường hành lang, có vẻ như đang đợi nàng.

Phùng Gia Ấu không bất ngờ, nhưng thắc mắc không hiểu vì sao ánh mắt y lại tập trung trên cổ tay nàng. Dường như y biết dưới tay áo nàng có giấu châm, nhưng lại không rõ nằm ở tay nào.

Phùng Gia Ấu càng nghi ngờ hơn. Nếu đây là món binh khí Tạ Lãm chuẩn bị cho nàng trước khi lên thuyền, thì sao hôm nay Lý Tự Tu mới để ý? Rõ ràng sáng qua hai người mới gặp nhau.

Phùng Gia Ấu thầm suy đoán, vẫn tiếp tục bước đi, khi ngang qua y thì khẽ cúi người chào: “Lý đại nhân.”

Không đợi y lên tiếng, nàng tiếp tục bước đi.

Lý Tự Tu cũng không ngăn nàng, dường như không có ý muốn nói chuyện. Có vẻ y ra đây chỉ để nhìn cổ tay nàng.

Phùng Gia Ấu càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Nàng dừng bước, quay người lại, thấy y vẫn đứng đó, ánh mắt nặng trĩu nhìn theo bóng nàng, biểu cảm có chút ngưng trọng.

Nàng nghi hoặc nhìn y. Lý Tự Tu dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cúi mắt trầm tư.

Nàng dứt khoát hỏi: “Hình như ngài biết ta đeo ám khí ở cổ tay?”

Lý Tự Tu khẽ ngước mắt: “Châm trong tay áo?”

Phùng Gia Ấu không hiểu làm sao y biết được, không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Thấy nàng không phủ nhận, nét cau mày của Lý Tự Tu giãn ra đôi chút: “Vậy thì tốt.”

“Tốt ở chỗ nào?” Phùng Gia Ấu thấy y định đi, nhanh chóng bước tới chặn lại.

Lý Tự Tu dừng bước, do dự một lúc rồi nói: “Trước đây nàng luôn nhấn mạnh rằng phu thê hai người rất mực ân ái, ta đã tưởng hôm nay nàng sẽ dùng món đồ đó làm bằng chứng để thuyết phục ta. Nhưng thấy nàng không có ý định nói gì với ta, ta đã lo rằng hắn không tặng nó cho nàng.”

“Đây mà cũng tính là bằng chứng sao?” Phùng Gia Ấu ngạc nhiên, khẽ chạm tay vào kim châm trên cổ tay mình. Chỉ là một món ám khí, mà cũng khiến Lý Tự Tu xem như chuyện lớn sao?

Lý Tự Tu nhìn vẻ nghi hoặc của nàng, nhẹ nhàng giải thích: “Xem ra Tạ thiên hộ đã không nói với nàng. Bộ kim này do hắn bí mật rời thuyền tối qua, đến Binh Tượng Doanh mượn công cụ để tự tay chế tạo.”

Phùng Gia Ấu tròn mắt ngạc nhiên.

“Hắn còn nung chảy vài thanh đao quý hiếm, giá trị không nhỏ.” Lý Tự Tu ngừng một lát rồi tiếp, “Vì thế, ta biết hắn thật sự để tâm đến nàng, nên mới nói ‘tốt’.”

Dù nàng bị ép gả, nhưng qua cách Tạ Lãm đối đãi với nàng, thấy được cuộc sống của nàng mấy tháng nay hẳn không tệ, nên hắn mới yên tâm.

Phùng Gia Ấu từ từ hoàn hồn sau cơn bất ngờ, trước tiên dò xét Lý Tự Tu: “Phu quân ta không hề nhắc đến sự vất vả này, vì sao Lý đại nhân lại nói cho ta biết?”

Lý Tự Tu không hề suy nghĩ: “Nàng đã hỏi ta, mà ta lại biết, chuyện này cũng không liên quan đến nguyên tắc đại sự, cớ gì ta phải giấu?”

Phùng Gia Ấu ngẩn người, có lẽ nàng đã đánh giá sai về Lý Tự Tu rồi. Người trước mắt không giống một chính trị gia luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.

Những phản ứng liên tiếp của nàng không qua khỏi ánh mắt Lý Tự Tu, khiến y bỗng sinh cảm giác không thoải mái. Y phát hiện, Phùng Gia Ấu hầu như chẳng biết gì về mình, không khỏi hoài nghi liệu nàng có từng đọc những bức thư mình gửi?

Lý Tự Tu cảm thấy một sự bẽ bàng: “Nàng nghĩ ta sẽ giấu nàng để thu lợi cho mình sao?”

Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, y chưa bao giờ dùng việc hạ thấp đối thủ để tôn lên năng lực của bản thân. Chỉ những kẻ thiếu tự tin mới làm vậy.

Lý Tự Tu không giải thích thêm, vòng qua nàng và rời đi.

Phùng Gia Ấu nhìn theo bóng lưng y, suy nghĩ hồi lâu. Ngoài việc có thêm hiểu biết mới về nhân phẩm của y, nàng còn kinh ngạc về mạng lưới tình báo y sở hữu. Tạ Lãm rời thuyền là việc không thể bị theo dõi. Nhất định sau khi đến Binh Tượng Doanh, Tạ Lãm đã dùng lệnh bài của Thẩm Khâu, từ đó thông tin mới bị tiết lộ ra ngoài.

Mấy năm nay Lý Tự Tu không ở kinh thành, nhưng thế lực của y ở đây lại thâm nhập mọi ngõ ngách, thật đáng sợ.

Khi Phùng Gia Ấu trở về phòng, Tạ Lãm đã ngủ say, hoặc có lẽ biết là nàng, nên không tỉnh giấc.

Nàng tháo hộp binh khí của hắn xuống, nặng đến mức suýt nữa rơi xuống đất. Loay hoay mãi mới mang ra cửa được, đi tìm Vân Phi ở phòng bên cạnh.

Nàng không biết cách mở hộp và cũng không quan tâm bên trong chứa gì.

Vân Phi mở ra, xem xét một hồi lâu, rồi rút ra một thanh đoản đao: “Thiếu mất bốn thanh, vốn dĩ là một bộ năm thanh. Nhìn thì giống hệt nhau, nhưng thật ra độ dày mỏng, rộng hẹp có chút khác biệt. Thuộc hạ nhớ rất rõ, chất liệu đúc dao này là thiếu chủ tốn tám ngàn lượng bạc để mua.”

Phùng Gia Ấu không thể tin nổi: “Có phải chàng bị lừa rồi không?”

“Không đâu.” Vân Phi hồi tưởng, “Chuyện này xảy ra cách đây mấy năm rồi. Đại trại chủ tuy có mắng thiếu chủ một trận, nhưng cũng chỉ mắng là phá của chứ không phải vì bị lừa.”

Vậy thì đúng là đáng giá tám ngàn lượng thật. Phùng Gia Ấu bảo Vân Phi khóa hộp lại: “Đừng để chàng biết ta đã hỏi chuyện này.”

“Vâng.”

Phùng Gia Ấu quay lại phòng, đặt hộp binh khí về chỗ cũ.

Nàng đi đến bên giường ngồi xuống, Tạ Lãm đang nằm nghiêng người, đầu gối lên cánh tay của mình. Ông tướng này không thích gối, cứ thích kê đầu lên cánh tay mình.

Phùng Gia Ấu ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn một lúc, mới bắt đầu suy nghĩ tại sao hắn lại không muốn nói thật. Hôm qua hắn đột ngột nghĩ ra ý tưởng, rồi quyết chí làm ngay. Chẳng lẽ sợ bị nàng trách là bốc đồng?

Phùng Gia Ấu không khỏi tự suy xét, mình đáng sợ đến vậy sao?

Nàng ngồi một lát, không có việc gì làm, liền cởi áo bò lên giường chuẩn bị ngủ. Khi nàng kéo chăn lên, Tạ Lãm xoay người nằm ngửa, may mà không tỉnh.

Phùng Gia Ấu nằm xuống, nghiêng người sát lại gần hắn, gối đầu lên hõm vai hắn. Hắn theo phản xạ, vòng tay qua ôm lấy lưng nàng.

Nàng khẽ ngẩng đầu, môi chạm vào cằm hắn, rồi tiến đến gần sát tai hắn. Hắn vẫn không tỉnh.

Trong lòng nàng dấy lên cảm giác ngứa ngáy, không kìm được ý muốn cắn vào tai hắn. Nàng thậm chí đã hé môi, chỉ cần tiến thêm chút nữa là có thể ngậm lấy dái tai hắn. Thế nhưng nàng vẫn chần chừ, không nhúc nhích.

Nàng biết hậu quả của việc trêu chọc hắn là gì, hôm nay nhất định sẽ thành chuyện, vì lúc này tim nàng đã mềm như nước xuân. Dù hắn có bất cẩn hay bồng bột thế nào, nàng cũng sẽ để hắn muốn làm gì thì làm.

Nhưng lý trí nói với nàng rằng không được, trên thuyền không có thuốc tránh thai. Hiện tại, việc mang thai sinh con hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của nàng, nó sẽ chiếm hết thời gian và tâm trí của nàng.

Trong tình huống khó xử này, nàng nhận ra mình chưa thể hoàn toàn mở lòng với hắn. Nàng cũng hiểu rằng bản thân có lý do để tự kiềm chế.

Nàng đã từng mù quáng vì yêu một lần, giờ không muốn thử lại nữa. Không phải vì sợ đau khổ lần nữa, mà vì không muốn lãng phí thêm thời gian, nhất là khi tinh lực của nàng không còn nhiều như trước.

Nghĩ đến đây, mắt Phùng Gia Ấu bỗng cay cay, cảm thấy không đáng thay cho Tạ Lãm.

Dù không muốn song nàng cũng phải thừa nhận, nàng và Phùng Hiếu An thật sự giống nhau, cùng một kiểu người. Chỉ có điều, nàng luôn cố tránh trở thành một người như Phùng Hiếu An. Thế nên tạm thời nàng chưa muốn có con.

Thử nghĩ mà xem, nếu nàng là nam nhân, còn Tạ Lãm là người vợ mà nàng bị ép phải cưới. Nàng không cần dựa dẫm vào hắn, cũng chẳng mong đợi gì ở hắn, đã vậy còn bị hắn quấy rầy cả ngày đến mức không thể tập trung làm việc. Liệu nàng có muốn né hắn thật xa không?

Trong khoảnh khắc này, nàng chợt muốn hòa giải với Phùng Hiếu An.

Năm xưa khi ông thành thân rồi sinh con, liệu tâm trạng có giống như nàng bây giờ, đầy mâu thuẫn như vậy không? Phải chăng ông cũng sợ bản thân sẽ lún sâu vào mối quan hệ, mất đi bản ngã, mất đi sự tự chủ nên mới ép mình rời đi?

Những người như bọn họ, thật ra không thích hợp lập gia đình. Có lẽ, sống một cuộc đời cô độc, gắn bó với lý tưởng của mình mới là con đường thực sự dành cho họ.

*

Vài ngày sau, vào lúc hoàng hôn, thương thuyền cập bến Hoài An.

Phùng Gia Ấu và Tạ Lãm sau khi “thương lượng” đã đồng ý hộ tống đoàn người của Tần Thạc đến phủ nha, nên cả hai rời thuyền sớm hơn dự kiến.

Vừa bước lên bến thuyền náo nhiệt, Tạ Lãm đã phấn khởi nói nhỏ: “Bến thuyền của phủ Hoài An này còn khí thế hơn cả kinh thành.”

Phùng Gia Ấu lờ mờ hiểu hắn nói “khí thế” có nghĩa là gì. So với vùng đất của thiên tử, nơi đây tập trung không ít các thế lực bang phái.

Tần Thạc đến bất ngờ, không biết phủ nha đã nhận được tin hay chưa, dù sao cũng không có ai đến đón.

Phó Lan Nghi đã sớm phái gia nhân đến trước, chuẩn bị sẵn xe ngựa và ngựa, nhiệt tình mời Phùng Gia Ấu ngồi cùng xe với mình.

Phùng Gia Ấu không từ chối, lên xe ngựa cùng Phó Lan Nghi.

Tần Thạc thì liên tục cảm ơn Tạ Lãm, hỏi hắn muốn đi xe ngựa hay cưỡi ngựa.

“Không cần, ta sẽ theo sau các người.” Tạ Lãm nghe Phùng Gia Ấu kể về Tần Thạc, ấn tượng về y cũng không tệ, nên nói chuyện lịch sự.

Tần Thạc khó hiểu: “Theo sau chúng ta?”

Lý Tự Tu ở bên cạnh giải thích: “Ý của Tạ thiên hộ là sẽ giữ một khoảng cách với chúng ta, để tiện bề quan sát toàn cục.”

Tần Thạc bừng tỉnh: “Thật vất vả cho Tạ huynh.”

Tạ Lãm liếc nhìn Lý Tự Tu: “Ta chỉ có hai mắt, không thể nhìn hết toàn cục. Hộ vệ bên cạnh Lý đại nhân đều là cao thủ, không cần ta phải lo lắng về sự an toàn của ngài chứ?”

Lý Tự Tu mỉm cười: “Không cần.”

Tạ Lãm nhìn theo dáng vẻ tao nhã Lý Tự Tu khi y bước lên xe ngựa. Hiện giờ, mỗi khi nhìn thấy Lý Tự Tu, hắn đều có thói quen chú ý đến vạt áo của y trước.

Lần trước trên thuyền, hắn bắt gặp trên vạt áo của Lý Tự Tu viết một đoạn thơ: “Rừng xuân tàn tạ thưa hồng, quá gấp gáp. Không sao cản được mưa lạnh tới, gió chiều dông… Nhân sinh ai nấy đều có hận, nước xuôi đông.”

Hôm nay viết là: “Sảnh lớn hoa tươi rượu ngát hương. Ba ngàn khách đến, sắc men vương. Kiếm rút sương giăng mười bốn châu. Biển dậy núi gầm, thu sắc vương.”

Để hiểu được ý nghĩa của nó, hắn phải học thuộc nhanh nhất có thể, rồi rảnh rỗi mới đi hỏi Phùng Gia Ấu.

Gặp thêm vài lần nữa, Tạ Lãm nghĩ có khi học vấn của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Phải chi biết Lý Tự Tu sớm hơn, có lẽ cha hắn đã không cần mỗi ngày lo lắng hắn học hành kém cỏi nữa.

Tạ Lãm mắng thầm vài câu xong, lại thấy Phùng Gia Ấu vén rèm xe, thò đầu ra nhìn hắn. Trông nàng còn lo lắng hơn cả Tần phu nhân. Người ta lo chồng gặp nguy hiểm, còn nàng thì lo không biết Tạ Lãm có đối phó được không.

Tạ Lãm nhướng mày với nàng, ra hiệu nàng yên tâm, còn giơ thanh đao trong tay lên.

Trước khi xuống thuyền, hắn đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần cầm thanh bảo đao gia truyền này, có bao nhiêu người hắn cũng không sợ, cứ đợi hắn tích lũy công trạng thôi.

Phùng Gia Ấu rụt vào xe ngựa, Tạ Lãm cũng lặng lẽ lui khỏi đoàn người.

Chờ bọn họ khởi hành, hắn giữ khoảng cách vừa phải, lặng lẽ bám theo phía sau, cẩn thận quan sát đám đông xung quanh, xem có gì bất thường không. Hắn thật muốn xem đám muối tặc Giang Nam này ngông cuồng đến đâu, có gan làm càn trước mặt hắn hay không.

Trời tối dần, đèn lồng bắt đầu thắp lên khắp nơi.

Giữa tiếng ồn ào của chợ đêm, Tạ Lãm nghe thấy một tiếng huýt sáo, nhịp điệu đều đặn, giống như tín hiệu truyền tin bí mật.

Ồ? Sao nghe giống cách truyền tin của Thập Bát Trại vậy?

Tạ Lãm nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe, rồi đột ngột ngước nhìn lên một tửu lâu hai tầng phía trước.

Trên ban công tửu lâu, một phụ nhân đang đứng bên lan can huýt sáo, gương mặt ngược với ánh sáng đèn lồng, khó nhìn rõ. Nhưng càng lại gần, hắn càng thấy gương mặt người đó quen thuộc.

Đến khi đứng dưới tửu lầu, ngẩng đầu nhìn rõ người nọ, hắn kinh ngạc hô lên: “Dì Thanh?”

Phụ nhân cúi đầu, hơi chau mày để quan sát. Khi nhìn thấy thanh miêu đao trong tay hắn, bà vui mừng hô lên: “Tiểu Sơn?”

Bà vội vàng chạy xuống lầu, tiến lại gần nhìn kỹ: “Thật là con sao?!”

Khóe miệng Tạ Lãm hơi giật: “Dì Thanh, chẳng lẽ dì là vị Thanh Phu Nhân kia?”

Chẳng trách hắn nghe tiếng huýt sáo quen thuộc, phụ nhân này tên Tống Mạn Thanh.

Trước kia bà là người của thành Hắc Thủy, từng một mực muốn làm mẹ kế của hắn. Cha hắn vì không chịu nổi, đã đuổi bà ra khỏi thành Hắc Thủy, gửi đến trại khác, bà tức giận bỏ đi khỏi Tây Bắc. Lúc bà đi, Tạ Lãm chưa đến mười tuổi. Mười năm trôi qua, hắn đã trưởng thành, còn bà thì hầu như không thay đổi gì.

Tạ Lãm thật thán phục. Không thể trở thành phu nhân của trại chủ Mười Tám Trại, bà vẫn có thể tìm đường gả cho một đại muối tặc. Hắn không biết bà coi trọng cha hắn hay là vị trí trại chủ phu nhân hơn.

Tạ Lãm thở dài.

Sợ hắn hiểu lầm, Tống Mạn Thanh vội giải thích: “Tiểu Sơn, năm đó ta lưu lạc đến đây, được phu quân ta cứu giúp, vì trả ơn nên ta mới gả cho ông ấy. Giữa ta và ông ấy không có tình cảm gì.”

Tạ Lãm không có hứng thú với lý do của bà. Hắn thở dài là vì việc này khiến hắn không thể lập công được. Dù sao đi nữa, Tống Mạn Thanh cũng từng là nửa phần “người của cha hắn”, hắn không thể ra tay với bà.

“Không phải dì đang theo dõi tân tri phủ đấy chứ?” Tạ Lãm không còn nhiều thời gian, nhắc nhở bà: “Bất kể dì định làm gì, đừng hành động bừa bãi.”

“Ta theo dõi tri phủ làm gì, ta đang nhắm vào tên đầu trọc kia.” Tống Mạn Thanh chỉ về phía đông, “Gã đó định phục kích tân tri phủ ở ngoài nha môn, nhằm dụ người trong phủ ra, để gã có thể vào trong cướp ngục cứu muội muội.”

Tạ Lãm nhìn theo hướng bà chỉ, chỉ thấy một biển người đen nghịt, nhưng hắn biết Trần hòa thượng đang ở đó: “Dì Thanh, đêm nay dì đừng can dự. Lát nữa con quay lại tìm dì sau.”

Hắn nói xong, rời khỏi Tống Mạn Thanh và đuổi theo đoàn xe phía trước. Không kiềm được, hắn tiến sát đến xe ngựa của Phùng Gia Ấu, gõ nhẹ vào cửa sổ: “Ấu Nương.”

Phùng Gia Ấu vén rèm: “Sao vậy phu quân?”

Tạ Lãm lúng túng ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Ta vừa gặp Thanh Phu Nhân. Hóa ra trước kia là người trong trại chúng ta, còn từng dính dáng không rõ ràng với cha ta…”

Phùng Gia Ấu nghe mà đờ đẫn.

Tạ Lãm thở dài: “Thanh Phu Nhân không còn hi vọng gì rồi. Cha ta trước kia cũng rất quý bà ấy. Chúng ta đổi mục tiêu khác thôi.”

Phùng Gia Ấu hỏi: “Có khả năng chàng cũng quen Trần Hòa Thượng kia không?”

“Ta chỉ quen một hòa thượng thôi.” Tạ Lãm nhớ rất rõ, “Y tên Hàn Trầm, là cao thủ kiếm đạo. Trước kia ta và y hẹn tỷ thí, đùa rằng ai thua sẽ phải làm hòa thượng. Hàn Trầm thua, rồi y thật sự đi làm hòa thượng.”

Phùng Gia Ấu hỏi: “Quan hệ của hai người thế nào?”

Tạ Lãm đáp: “Ta và y chí hướng tương đồng, nói chuyện rất hợp ý. Nếu lúc đó ta chưa kết bái với Tạ Lâm Khê, chắc đã kết bái với y rồi.”

Phùng Gia Ấu: “Hàn Trầm? Trần? Hòa thượng? Trần* Hòa Thượng?”

*Chữ Trầm và Trần trong tiếng Trung đọc giống nhau.

Tạ Lãm: “…”

Hắn khó tin nổi: “Không trùng hợp vậy chứ? Mấy người buôn lậu muối không phục triều đình ở Giang Nam đều là người quen của ta sao?”

Phùng Gia Ấu thấy huyệt thái dương mình giật thình thịch, nghĩ bụng, chẳng phải chàng cũng là hãn phỉ Tây Bắc không chịu phục triều đình đó sao, vật họp theo loài mà, có gì lạ đâu.

Nhưng khả năng này cũng lớn quá đi. Toàn phủ rộng lớn có ba kẻ buôn lậu muối, mà hắn đã quen tới hai người?

Nàng đau đầu hỏi: “Phu quân à, những người như Hàn Trầm, có tư cách tỷ thí với chàng, lại chí hướng tương đồng, còn bao nhiêu người nữa?”

“Không nhiều lắm.” Tạ Lãm rà soát lại từng gương mặt trong đầu, rồi đáp: “Chắc chỉ khoảng năm sáu… bảy tám… chục người?”

Phùng Gia Ấu: “…”

Thôi rồi, đừng hy vọng Tạ Lãm sẽ đi tiêu diệt buôn lậu muối để lập công nữa, giữ cho hắn không gia nhập với bọn họ đã là may lắm rồi.


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x