CHƯƠNG 54 – TRƯỢNG NGHĨA THƯỜNG Ở BỌN ĐỒ TỂ, KẺ ĐỌC SÁCH LẮM KHI PHỤ LÒNG
Phùng Gia Ấu hỏi: “Hàn Trầm biết bao nhiêu về xuất thân của chàng?”
Tạ Lãm trấn an: “Chúng ta kết giao xưa nay không hỏi xuất thân. Hơn nữa ta còn đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, y chưa chắc nhận ra ta.”
“Vậy thì nguy.” Phùng Gia Ấu lo lắng, “Nếu y không nhận ra chàng mà lại thật sự ra tay ở cửa nha môn, thì biết làm sao?”
Nàng cũng không thể báo trước cho Tần Thạc, vì nếu Trần Hòa Thượng kia thật là Hàn Trầm, và y bị bao vây, thì không rõ Tạ Lãm sẽ đứng về phía nào.
“Ta hiểu rồi.” Tạ Lãm nhắc nàng, “Nếu ta không tìm được y, đến khi tới cửa nha môn mà gặp phải phục kích, nàng mau xuống xe, ở dưới sẽ an toàn hơn trong xe.”
“Tại sao?”
“Ngựa dễ bị hoảng loạn lắm.” Dặn dò xong, Tạ Lãm lại rời khỏi đoàn người, lẩn vào đám đông tìm kiếm.
Phùng Gia Ấu buông rèm xuống, ngồi ngay ngắn lại trong xe ngựa rộng rãi.
Phó Lan Nghi căng thẳng hỏi: “Muội muội, có chuyện gì không ổn à?”
Phùng Gia Ấu vội nói: “Chỉ là vài việc riêng thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Phó Lan Nghi như chim sợ cành cong, đặt tay lên xoa ngực, vẻ sợ hãi.
Nha hoàn liền vội rót trà trấn an, sau đó cũng rót cho Phùng Gia Ấu một chén. Ngồi trong xe đã lâu, Phùng Gia Ấu thực sự thấy hơi khát, liền đưa tay đón lấy.
Đúng lúc này, xe ngựa bất ngờ khựng lại, Phùng Gia Ấu chưa kịp đón chén trà thì đã bị đổ lên ngực.
Nha hoàn kinh hãi, vội quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết!”
Phó Lan Nghi đang ôm đứa bé ngủ say trong lòng, sau cú chao đảo liền kiểm tra xem con có bị va đập không. Nghe thấy nha hoàn tự trách, vội nhìn sang Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu ngăn không cho nàng mắng nha hoàn: “Không trách cô ấy, là ta chưa đón vững.”
Phó Lan Nghi quan tâm hỏi: “Có bị bỏng không?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Nước trà này mang từ trên thuyền xuống, đã nguội từ lâu rồi.”
Chỉ là, trà này lại là trà Phổ Nhĩ Điền Nam, nước trà đậm màu, nàng lại mặc áo dài màu vàng nhạt, trước ngực đã bị nhuộm thành màu trà.
Lúc này cũng không tiện thay đồ, nàng liền cười nói với Phó Lan Nghi: “Khi xuống xe, e rằng phải mượn tạm áo choàng của phu nhân để che lại.”
Phó Lan Nghi lập tức sai nha hoàn lấy áo choàng đưa qua.
Bên ngoài vọng vào tiếng Tần Thạc: “Phu nhân, mọi người có ổn không?”
Phó Lan Nghi vội hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì?”
Tần Thạc đáp: “Có đứa trẻ chạy loạn.”
Xe ngựa lại lăn bánh, Tần Thạc quay lại xe của mình, tiếp tục câu chuyện với Lý Tự Tu: “Tự Chi, đệ cũng lớn tuổi rồi, có phải nên nghĩ đến chuyện hôn sự rồi không?”
Lý Tự Tu không nói gì.
“Thực ra đến giờ ta vẫn không hiểu, đệ rốt cuộc thấy điểm gì ở nàng?” Tần Thạc khoanh tay nói: “Ta không có ý nói nàng không tốt, chỉ là, ta cảm thấy tình cảm của đệ với nàng chưa chắc là chân tình nam nữ. Có lẽ ta kiến thức nông cạn, chưa từng thấy ai thích một người mà có thể nhẫn nhịn suốt sáu năm trời không màng tới.”
Lý Tự Tu đáp: “Ta bị kẹt ở Kim Lăng, không thể trở về.”
Tần Thạc lắc đầu: “Là đệ vốn dĩ không có ý định trở về. Nhớ ngày xưa, khi ta đính hôn với tẩu tử của đệ, còn không nhịn nổi mà trèo tường đi gặp nàng. Ta không bao giờ ngờ mình có ngày lại làm chuyện vượt lễ như vậy.”
Lý Tự Tu khẽ cười.
Tần Thạc tiếp: “Ta biết đệ cười gì. Đệ muốn nói đệ và ta không giống nhau chứ gì. Chính vì suy nghĩ này nên ta mới nghĩ đệ đang “chuyện người thì rõ, chuyện mình lại không” đấy.”
“Lời này huynh đã nói với ta từ năm ấy.” Lý Tự Tu nhắc.
“Vậy sao?” Tần Thạc ngẫm lại một chút rồi nói tiếp, “Đúng nhỉ? Năm đó, khi tin tức vị đồng liêu say rượu rơi xuống nước mất mạng truyền đến Hàn Lâm Viện, đệ là người đầu tiên chạy đi xem. Ngày hôm sau đệ đến tìm ta, nói rằng đệ để mắt tới một cô nương khóc rống ở Võ Trường. Ta đã hỏi đệ, có phải vì quá đau buồn bởi cái chết của đồng liêu, thấy nàng khóc thương tâm mà động lòng, nhất thời sinh tình phải không?”
Lý Tự Tu đáp: “Mỗi lần nàng cự tuyệt ta cầu thân, huynh đều nói với ta câu này. Ta thề sẽ chứng minh cho huynh thấy. Nay sáu năm đã trôi qua, vẫn chưa đủ để chứng minh ta không phải nhất thời cảm động sao?”
Tần Thạc kinh ngạc: “Đệ không phải vì muốn tranh hơn thua với ta đấy chứ?”
Lý Tự Tu vén rèm xe, hỏi ngược lại: “Huynh không phải vì được Tạ thiên hộ bảo vệ mà đi khuyên ta đấy chứ?”
Tần Thạc cười khẽ: “Đệ nói gì thế! Kỳ thật ta không tin đám đạo tặc kia lại dám làm càn đến vậy. Chỉ là tẩu tử đệ nhát gan, làm sao cũng phải kéo đệ theo, thậm chí tự ý đi thỉnh cầu Tạ thiên hộ bảo vệ.”
“Huynh tốt nhất nên tin đi.” Lý Tự Tu quay đầu nhìn thẳng vào Tần Thạc, thần sắc ngưng trọng. “Ta nói “bọn chúng” không chỉ là đám buôn lậu muối, mà còn có cả mấy thân hào Giang Nam, cùng những đồng liêu trong nha môn của huynh.”
Tần Thạc cau mày: “Ý đệ là, trên đời này không còn ai đáng tin tưởng nữa sao?”
Lý Tự Tu trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Cũng có thể giữ chút hy vọng.”
*
Đoàn người cuối cùng cũng an toàn đến phủ nha.
Trước khi Phùng Gia Ấu bước xuống xe, nàng kéo chiếc áo choàng màu đỏ thẫm quấn chặt quanh mình để che đi vết trà dính trên ngực. Lòng nàng bồn chồn lo âu, không biết Tạ Lãm đã tìm được Hàn Trầm hay chưa, và liệu có thể kịp thời ngăn cản y hay không.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe “đang!” một tiếng, tựa hồ có mũi tên nhọn cắm vào vách ngoài xe ngựa!
Thực ra, còn nhiều tiếng tên bay vun vút, nhưng dường như đã bị đánh rơi hết trên đường, chỉ còn vài mũi không đủ gây nguy hiểm.
Phó Lan Nghi hét lên sợ hãi, ra lệnh bà vú biết võ công bảo vệ đứa trẻ.
Phùng Gia Ấu cũng hốt hoảng, nhưng chợt nhớ lại lời dặn của Tạ Lãm, liền nói với Phó Lan Nghi: “Cẩn thận ngựa hoảng loạn, chúng ta mau xuống xe thôi.”
Nói rồi nàng nhanh chóng bước xuống. Vừa chạm đất, một mũi tên nhọn bị đánh rơi ngay gần trước mặt nàng. Cảm nhận có người trên nóc xe, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là Vân Phi, cảm giác căng thẳng lập tức vơi đi hơn nửa.
Phía bên kia, Tần Thạc và Lý Tự Tu cũng đã xuống xe. Tần Thạc vội vàng chạy về phía Phùng Gia Ấu, đỡ Phó Lan Nghi xuống.
Còn Lý Tự Tu thì thong thả bước tới, không chút hốt hoảng.
Phùng Gia Ấu vừa nhìn trận thế trước mắt, trong lòng cảm thấy quả nhiên xuống xe là an toàn hơn. Tần Thạc cùng phu nhân mang theo không ít hộ vệ, còn bên cạnh Lý Tự Tu cũng là những cao thủ vây quanh, tên bắn đến từ bốn phương tám hướng chưa kịp đến gần đều bị đánh rơi, không thể chạm đến họ.
Nhưng tình thế ấy khiến bọn họ cũng không dám manh động.
Phùng Gia Ấu ngó quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Lãm, không biết hắn đi đâu.
Bên trong phủ nha, một nhóm quan sai vội vã chạy ra, người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Kẻ nào dám bắn lén hại người ngay trước cửa nha môn!”
Chẳng biết có phải bị tiếng quát của gã làm kinh hãi hay không, chẳng còn mũi tên nào bay tới nữa.
Lý Tự Tu lên tiếng trước: “Hôm nay ai đang trực tại phủ nha? Mau vào báo để tăng cường phòng thủ. Chọn ngay cửa phủ nha để ra tay, ắt là dương đông kích tây. Trần Hòa Thượng có lẽ muốn cướp ngục.”
Người dẫn đầu quan sát y một lúc: “Ngươi là ai?”
“Nam Trực Lệ, hữu thị lang Hộ Bộ, Lý Tự Tu.”
“Nam Trực Lệ…” Người dẫn đầu lẩm bẩm, sau đó đồng tử co lại. Tuy không nhớ rõ chức danh Hộ Bộ hữu thị lang, nhưng cái tên Lý Tự Tu thì gần đây không một ai trong quan trường không biết.
Ban đầu gã định đòi chứng từ, nhưng nhìn khí thế của nhóm người này, gã vội bước tới khom mình: “Thì ra là Lý đại nhân …”
Lý Tự Tu cắt ngang: “Mau đi!”
“Vâng, vâng!” Người dẫn đầu vội vàng ra lệnh, “Ngươi về tăng cường bảo vệ nhà lao! Còn ngươi đi báo cho đồng tri đại nhân!”
Hai tên nha dịch vội vàng chạy vào trong phủ nha, bóng dáng vừa biến mất, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ.
Ngay sau đó, từ trên mái nhà xung quanh, một nhóm người vận áo đen che mặt, tay cầm trường đao lao xuống, ít nhất có hai mươi người.
Hộ vệ của Tần Thạc vừa lao lên thì một người đã bị chém trúng vai, gần như bị toạc làm đôi.
Chớ nói đến các nữ quyến tại hiện trường hoảng sợ la hét, Phùng Gia Ấu cũng suýt kêu lên.
“Thiếu phu nhân, tránh sau lưng tôi.” Vân Phi nhảy từ nóc xe ngựa xuống, gương mặt lạnh lùng, “Bọn này không phải cướp bình thường, ai nấy đều có bản lĩnh cao cường.”
Tim Phùng Gia Ấu đập thình thịch, vì đoán rằng đây có thể là bạn bè cùng chí hướng với Tạ Lãm, nàng tưởng rằng họ cũng có nguyên tắc, không ngờ lại tàn bạo đến vậy.
Chỉ để dụ người trong phủ nha ra ngoài, thuận tiện cướp ngục, mà lại có thể ra tay tàn độc đến thế?
Khương Bình cũng đang nói với Lý Tự Tu: “Đại nhân, mau lui vào trong nha môn, tuyệt đối không được để lộ lưng cho bọn chúng.”
Nghe hắn nói vậy, Lý Tự Tu liền biết nhóm người này rất khó đối phó.
“Chúng ta mau rút về trong phủ nha!” Tên quan sai dẫn đầu vừa quay đầu định chạy, nhưng làm sao còn kịp, bọn họ đã gần như bị vây kín.
Chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã nằm đầy thi thể, mỗi thi thể đều không còn nguyên vẹn, máu thịt bầy nhầy.
“Phu quân đâu rồi?” Phùng Gia Ấu chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, lo lắng hỏi Vân Phi.
“Khi đến phủ nha, thiếu chủ vẫn còn ở đây, giờ thì không thấy đâu nữa.” Vân Phi cũng có chút căng thẳng, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, hy vọng thiếu chủ quay lại sớm, kẻ địch quá đông hắn không chắc mình có thể đối phó nổi.
*
Ngay trong đợt mưa tên đầu tiên, Tạ Lãm thấy không khó để đối phó, liền nhảy vào trong phủ nha.
Đứng trên cao, dù là trong đêm tối, hắn cũng nhanh chóng phát hiện Hàn Trầm đang ẩn nấp trên ngọn cây. Không ngờ Phùng Gia Ấu đoán trúng, quả là người quen của hắn.
Tạ Lãm lập tức bay tới, rút đao chém thẳng xuống!
Ánh mắt Hàn Trầm chợt thu lại, phản ứng cực nhanh, rút kiếm đỡ lấy!
“Keng!” Tiếng đao va vào kiếm vang lên. Hàn Trầm nhận ra ngay thanh đao và chiêu thức, ngạc nhiên thốt: “Tiểu Tạ huynh đệ?”
Tạ Lãm vẫn lạnh nhạt, ra tay không chút lưu tình: “Bảo người của ngươi rút lui ngay, đừng để ta khó xử.”
“Ngươi quy phục triều đình rồi sao?” Trên khuôn mặt Hàn Trầm, niềm vui ban đầu biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ.
“Ngươi có rút lui hay không?” Tạ Lãm không hề thu đao, mũi đao sắc bén chỉ thẳng vào y, “Chúng ta có chuyện thì ra chỗ khác nói, đừng dọa đến vợ ta, nếu không đừng trách ta không nể tình!”
Hàn Trầm nghe vậy liền sững sờ, nhưng rồi lập tức huýt sáo: “Rút!”
Sau khi chắc chắn họ đã rút lui, Tạ Lãm mới an tâm theo Hàn Trầm lui ra một góc, bực bội nói: “Ngươi nói xem, có chuyện gì mà không làm, lại đi làm đầu sỏ buôn lậu muối?”
Hàn Trầm càng giận dữ: “Ta cũng không ngờ ngươi lại thành cẩu quan của triều đình!”
Tạ Lãm không tiện giải thích: “Ta có lý do riêng, câu nói đó thế nào nhỉ… “ở trong triều mà lòng còn ngả về giang hồ”. Nếu ta thật sự quy phục triều đình, ta đã giết ngươi để lập công rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Trầm dịu đi đôi chút: “Chuyện ta làm đầu sỏ buôn muối cũng là tại ngươi cả!”
Tạ Lãm khó hiểu: “Liên quan gì đến ta?”
“Ngươi không nhớ Doanh Doanh sao? Cô nương ngươi cứu trên quan đạo bốn năm trước.”
“Ai cơ?” Tạ Lãm đã cứu quá nhiều người, không nhớ nổi tên chứ đừng nói đến người. Nhưng vì liên quan đến Hàn Trầm, hắn bèn cố nhớ lại, mơ hồ có chút ấn tượng.
Cô nương đó bị bọn buôn người bắt cóc, được hắn tiện tay cứu ra. Lúc đó Tạ Lãm đang đi tìm Hàn Trầm ở ngôi chùa gần đó, tiện thể liền mang nàng theo, nhờ Hàn Trầm đưa nàng về nhà. Trai đơn gái chiếc, hắn đưa không hợp lẽ, Hàn Trầm thân phận hòa thượng nên thích hợp hơn.
“Nàng vốn có tình ý với ngươi, ngươi ném nàng cho ta rồi chạy mất, ngươi có biết khiến ta khốn khổ thế nào không?”
Hàn Trầm nhịn không nổi, bực tức nói: “Nhà nàng thuộc gia đình làm muối ở vùng này. Khi ta đưa nàng về Giang Nam, mới biết phụ thân nàng vì việc nàng mất tích mà uất ức, không thể làm ăn, đến mức không nộp nổi thuế, bị nha sai bức tử. Ta giúp nàng báo thù, thế là nàng cứ đeo bám ta không buông. Một cô nương côi cút như vậy, ta không đành lòng bỏ rơi, nhưng không bỏ cũng chẳng xong…”
Tạ Lãm nghe đến đây thì không khỏi mừng thầm vì bản thân đã không dính líu vào vụ này.
“Ta tạm ở lại trong thôn một thời gian, mới phát hiện dân chúng ở đây bị quan phủ bóc lột rất thảm. Họ làm muối không đủ nộp thuế, đến cơm còn không có ăn, có kẻ phải bán con bán cái.”
Hàn Trầm chẳng nỡ nhìn cảnh đó, bèn lén mang số muối dư bán cho thương buôn, đổi lấy bạc phát cho dân. Ban đầu chỉ giúp vài nhà, sau giúp cả thôn, rồi sau nữa…
“…thành ra cái bộ dạng quỷ quái bây giờ. Hiện tại sau lưng ta có hơn vạn người trông cậy vào để sống, ngươi bảo ta làm sao mà rút chân ra?”
Tạ Lãm nghe y nói chẳng chút nghi ngờ, nhưng vẫn thắc mắc: “Thế còn muội muội ngươi là chuyện gì?”
Hàn Trầm hướng mắt nhìn về phía phủ nha, ánh mắt sâu thẳm: “Muội muội gì chứ? Là Doanh Doanh đấy!”
Tạ Lãm đoán được: “Ngươi đã báo thù cho nàng rồi, vậy tại sao nàng còn giết tri phủ, còn dùng cách tự hại bản thân như thế?”
Giọng Hàn Trầm trở nên lạnh lẽo: “Chắc chắn bị kẻ khác hại, không phải là Thanh Phu Nhân thì cũng là Tây Giang Lão. Chúng không giống ta, sau lưng đều có đám cẩu quan kinh thành chống lưng. Nói tóm lại, khi ta ra ngoài trở về thì Doanh Doanh đã bị bắt, đến giờ ta vẫn chưa được gặp nàng.”
Tạ Lãm biết rõ kiếm thuật của y, với bản lĩnh ấy mà ba lần phá ngục đều thất bại: “Kiếm thuật ngươi tinh thông như vậy, cớ sao lại không cứu nổi nàng? Một Hoài An nhỏ bé chẳng lẽ còn mạnh hơn kinh thành sao?”
“Hoài An nhỏ bé?” Hàn Trầm không muốn để Tạ Lãm nghĩ rằng mình kém cỏi, bèn chỉ vào hắn mà nói, “Dưới chân thiên tử nhiều quy củ. Ngươi thử đến đây xem, ngươi cũng sẽ bị đánh tơi tả như ta thôi!”
Tạ Lãm cười khẩy, trêu ghẹo: “Chắc là ngươi yếu kém thôi, đừng đổ tại nơi này.”
Đột nhiên hắn nghe thấy hai tiếng kêu thảm phía sau.
Tạ Lãm lập tức cảnh giác, liền gặng hỏi: “Người của ngươi chưa rút lui sao?”
Hàn Trầm lớn tiếng phản bác: “Ta bị ngươi giữ chân không cướp ngục được, còn rảnh đâu mà đi phục kích hả? Ngươi nghĩ ta ba đầu sáu tay sao?”
“Sao ngươi càng làm hòa thượng lại càng dễ nóng giận vậy?” Tạ Lãm vừa nói vừa phóng mình về phía phủ nha, “Việc cướp ngục để ta lo, lát nữa ta tìm ngươi thế nào?”
Hàn Trầm liền chỉ cách cho hắn.
*
Phùng Gia Ấu nấp sau lưng Vân Phi, cố nhịn không nhìn vào cảnh tượng đẫm máu xung quanh. Nhưng tiếng binh khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng lọt vào tai. Nàng chạm vào bộ châm giấu trong ống tay áo, căng thẳng đến nỗi quên mất phải xoay theo hướng nào mới kích hoạt cơ chế bắn.
Đột nhiên, có kẻ từ phía sau bắt lấy tay nàng. Trước khi nàng kịp phản ứng, kẻ đó đã nhấc bổng nàng lên vai.
Dù không thấy rõ mặt gã, nhưng nàng cảm nhận rõ đây không phải Tạ Lãm, lập tức kinh hãi thét lớn: “Vân Phi!”
Kẻ vác nàng lướt đi như ma quỷ, khi tiếng nàng vừa dứt, gã đã chạy xa mấy trượng.
Vân Phi vội vàng đuổi theo, nhưng bị ba kẻ áo đen chắn đường.
Lý Tự Tu thấy vậy lập tức ra lệnh: “Khương Bình, ngươi đi cứu Tạ phu nhân!”
“Đại nhân…” Khương Bình bất đắc dĩ đành đuổi theo, dặn đám hộ vệ: “Các ngươi rút về bảo vệ đại nhân cho tốt!”
“Vâng!”
Nào ngờ, Khương Bình vừa rời khỏi, một kẻ áo đen từ đâu xuất hiện, xông thẳng về phía Lý Tự Tu. Mỗi tay y cầm một thanh loan đao kỳ quái, khi bị hộ vệ ngăn cản, một tay đấu, tay còn lại vung đao ném ra. Góc độ cực kỳ hiểm hóc, thanh loan đao lượn vòng, tránh hết đám hộ vệ, nhắm thẳng ngực Lý Tự Tu mà tới!
“Đại nhân!”
Trong tiếng hô hoảng loạn, Tạ Lãm từ trên cao nhảy xuống, vung đao đánh rơi loan đao!
Song, cú va chạm mạnh đến mức làm hổ khẩu tê dại và cánh tay Tạ Lãm đau nhói. Hắn lập tức biết kẻ địch dùng song đao này là cao thủ bậc nhất, không hề kém cạnh hắn. Cuối cùng, hắn đã hiểu vì sao Hàn Trầm ba lần cướp ngục đều thất bại.
Kẻ áo đen dường như cũng nhận ra năng lực của Tạ Lãm, không ham chiến, lập tức rút lui. Y vừa lui, đám người áo đen vây quanh cũng lần lượt rút lui theo.
Tạ Lãm không truy kích, lập tức chạy về hướng Phùng Gia Ấu. Hắn chọn cứu Lý Tự Tu, bởi tin tưởng Khương Bình có thể cứu được nàng.
Kẻ bắt cóc có khinh công cao cường, nhưng khả năng đánh cận chiến lại kém, cộng thêm việc vác một người khiến tốc độ giảm đi. Khương Bình phóng ra một chiếc ám khí, khiến y càng thêm chậm lại.
Thấy sắp bị đuổi kịp, kẻ bắt cóc ném Phùng Gia Ấu xuống, như chiếc bóng hòa vào màn đêm, nhảy vút lên mái nhà. Nhưng Tạ Lãm nhanh hơn y một bước, đáp xuống mái nhà trước, khi chân kẻ nọ vừa chạm đất, Tạ Lãm đã giáng một đao chính diện, khiến máu bắn ra ba thước!
Sợ y rơi xuống máu me đầy người sẽ dọa Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm nắm lấy vai y, ném thẳng về phía sau.
Khương Bình thấy Tạ Lãm đã đến, vội lui lại tìm Lý Tự Tu.
Tạ Lãm tiến đến bên Phùng Gia Ấu, đỡ nàng đứng dậy và cẩn thận kiểm tra: “Nàng có bị thương không?”
Phùng Gia Ấu còn chưa hết kinh hãi: “Chàng đi đâu vậy? Tới trễ thêm chút nữa, chắc chúng ta bị bạn chàng giết rồi!”
Nàng hối hận vì đã không báo trước cho Lý Tự Tu và mọi người để sớm chuẩn bị. Nhưng ngẫm lại, dù có báo, cũng chưa chắc đã có tác dụng với võ công cao cường của bọn cướp.
Nghe ra ý trách móc trong lời nàng, Tạ Lãm giải thích: “Mấy người bắn tên ban đầu là người của Hàn Trầm, ta đã đuổi họ đi rồi. Còn bọn này không biết là ai, rõ ràng có kẻ lợi dụng thời cơ gây rối.”
“Thiếu chủ!”
Vân Phi chạy tới, đầy hổ thẹn, định tạ lỗi, nhưng Tạ Lãm thấy vết thương trên cánh tay hắn, chỉ nói: “Không trách ngươi. Đám người này võ công không tầm thường, may mà chúng nhắm vào Lý Tự Tu, bằng không hậu quả khó lường.”
Phùng Gia Ấu không hiểu: “Nhắm vào Lý Tự Tu?”
Tạ Lãm gật đầu: “Ừ. Kẻ bắt nàng khinh công rất cao, nếu thực sự muốn bắt nàng đi, hẳn sẽ đánh ngất nàng trước, vì nàng giãy giụa sẽ làm chậm tốc độ của y. Nhưng y cố ý để nàng kêu cứu nhằm cảnh báo Lý Tự Tu. Sau đó Vân Phi lại bị cản trở, khiến Lý Tự Tu phải phái hộ vệ đến cứu nàng.”
Lúc Tạ Lãm đến, đứng trên cao nhìn mọi việc rõ như ban ngày: “Bọn chúng chờ đúng khoảnh khắc đó. Kẻ ám sát Lý Tự Tu có võ công không kém ta là bao, trước đó y luôn nấp trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội tung đòn chí mạng. Nếu ta không đến kịp thời, Lý Tự Tu hẳn đã chết ngay tại chỗ.”
Vì vội vàng, hắn phải vận sức mạnh đối địch, cản thanh loan đao bằng nội lực, khiến cánh tay giờ vẫn còn run rẩy, có lẽ đã bị thương tới kinh mạch. Nhưng dù gì hắn cũng phải chặn thanh đao ấy, tuyệt đối không thể để Lý Tự Tu chết trong hoàn cảnh như thế.
Phùng Gia Ấu hít sâu một hơi, tự hỏi, rốt cuộc Lý Tự Tu đã chắn đường ai, khiến kẻ nọ phải bất chấp tất cả, liều mạng muốn giết y?
Nàng không nhịn được, liếc nhìn Tạ Lãm, nhận ra bình thường hắn xốc nổi, nhưng đến thời khắc nguy cấp, đầu óc lại nhạy bén hơn ai hết, và có cả sự điềm tĩnh vượt ngoài mong đợi. Trước đây nàng đã nghĩ không sai, nam nhân quả nhiên quyến rũ nhất khi tung hoành trong lĩnh vực họ giỏi nhất, cũng dễ khiến người khác rung động nhất…
“Chúng ta quay về thôi.” Tạ Lãm muốn đi nhặt thanh đao cong bị hắn đánh rơi.
Khi họ quay lại trước cổng phủ nha, Triệu đồng tri của phủ Hoài An đã dẫn đại đội đến tiếp viện, vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu xin lỗi Lý Tự Tu, phân trần rằng bọn buôn lậu muối Giang Nam đang hoành hành, nhưng nhân lực không đủ…
Dưới đất nằm la liệt không ít thi thể, phần lớn là hộ vệ của Tần Thạc và nha dịch của phủ nha, chỉ có năm tên hắc y nhân, lật mặt nạ ra cũng không nhận ra ai.
Trong đám nữ quyến Tần gia có người bị dọa ngất, mọi người vội vã tiến vào phủ nha nghỉ ngơi.
Khi mọi người đã đi hết, Tạ Lãm mới bước tới nhặt thanh đao cong hai lưỡi kia.
*
Triệu đồng tri sắp xếp cho phu thê Tạ Lãm ở tại dãy phòng phía đông, gần với Lý Tự Tu.
Tạ Lãm ngồi dựa trên bàn, tỉ mỉ nghiên cứu thanh đao cong hai lưỡi trong tay, cảm thấy nó quen thuộc, nhưng tạm thời chưa thể nhớ ra.
Phùng Gia Ấu ngồi đối diện, gõ nhẹ cốc trà “tăng tăng” trên mặt bàn, cũng đang chìm trong suy tư.
Bên ngoài, Khương Bình gõ cửa: “Tạ thiên hộ, đại nhân nhà ta thỉnh ngài ra ngoài sân, đại nhân muốn đích thân cảm tạ ngài.”
“Không cần.” Tạ Lãm chẳng có tâm trạng để ý, “Hắn cứu phu nhân ta, ta cứu hắn, coi như huề nhau.”
“Nhưng…”
Phùng Gia Ấu đẩy nhẹ hắn: “Phu quân, chúng ta ra ngoài, ta có lời muốn nói với hắn.”
Tạ Lãm không vui: “Đã nói là huề nhau, nàng cũng không cần đi cảm tạ hắn. Nói ra, hắn còn nợ nàng một lời xin lỗi, nàng bị bắt là do hắn.”
“Có chuyện khác.” Phùng Gia Ấu đứng dậy kéo hắn, “Chàng qua đó giúp ta trông chừng, đừng để ai nghe lén.”
Tạ Lãm đành phải đứng dậy, theo nàng ra ngoài.
Trong tiểu viện phía đông, Lý Tự Tu đứng trước một khóm trúc cảnh, nhìn thấy hai người tiến đến liền cúi người chào.
Chưa kịp mở lời, Tạ Lãm đã cười khẩy: “Lý đại nhân hôm nay hẳn là sợ rồi phải không?”
Trên người y vấy máu, đã tắm rửa xong và thay y phục mới, nhưng vạt áo sạch sẽ không vết mực, có lẽ vì lòng còn rối ren không thể tĩnh tâm viết chữ.
Lý Tự Tu thản nhiên thừa nhận: “Kề cận cái chết, nói không sợ e rằng là giả dối.”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Đại nhân có suy nghĩ gì về lai lịch của những kẻ tấn công này không?”
“Không phải tên Trần Hòa Thượng kia sao?” Lý Tự Tu vốn chỉ nảy sinh nghi ngờ, nhưng nghe câu hỏi của nàng liền hiểu rằng sự việc không đơn giản, “Hóa ra thực sự là lợi dụng cơ hội để ám sát ta.”
Phùng Gia Ấu nhìn xung quanh, rồi liếc mắt nhìn Tạ Lãm.
Tạ Lãm nói: “Có thể yên tâm nói chuyện.”
Phùng Gia Ấu mới lên tiếng: “Ta có vài suy nghĩ chưa chín chắn, nhưng cảm thấy nên nói ra để nhắc nhở đại nhân. E là chuyện này sẽ khiến đại nhân càng thêm phiền lòng…”
Lý Tự Tu đáp: “Tạ phu nhân cứ nói đừng ngại.”
Phùng Gia Ấu do dự một lúc lâu: “Ta nghi ngờ người ám sát đại nhân cả hai lần đều là Tần Thạc đại nhân. Không biết đại nhân tín nhiệm y bao nhiêu phần?”
Lời này vừa dứt, Lý Tự Tu khẽ giật mình, ngay sau đó trên mặt thoáng hiện nét kinh hoàng hiếm thấy. Y biết nàng giỏi suy luận, cũng biết nàng thận trọng, những suy đoán “chưa chín chắn” mà nàng nói, phần lớn sẽ gần với sự thật.
Chẳng những y, mà ngay cả Tạ Lãm cũng ngây ra: “Tần đại nhân?”
Lý Tự Tu mất một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại: “Nguyện nghe cho rõ.”
Phùng Gia Ấu nói: “Trước tiên là suy đoán theo lẽ thường. Chính Tần đại nhân mời ngài dừng thuyền giữa chừng ghé qua Hoài An, ngài đi đâu y biết rõ nhất. Y còn biết việc ngài từng cầu hôn ta, nên lấy cớ nhờ phu quân ta bảo hộ mà đưa ta cùng đến Hoài An. Lý do đưa ta tới chính là để như vừa rồi, đoán chắc ngài sẽ phái hộ vệ thân cận cứu ta, tạo cơ hội cho thích khách hành động.”
Chỉ là bọn chúng đã tính sai, không ngờ Tạ Lãm có thể vượt qua được kẻ cầm song đao hai lưỡi kia.
Lý Tự Tu khó tin: “Nhưng đây chỉ là suy đoán.”
“Bằng chứng thực sự ở đây.” Phùng Gia Ấu cởi áo choàng, để lộ vết trà trên áo váy của nàng, “Tối nay trên xe ngựa, thị nữ của Tần phu nhân rót trà mời ta uống. Thông thường phải là nước trà mới, ai lại dùng nước trà Phổ Nhĩ đã nguội để đãi khách?”
Bởi vì nước trà Phổ Nhĩ có sắc đậm hơn, xe ngựa lắc lư, dễ làm bẩn y phục.
“Mục đích chính là để đưa cho ta chiếc áo choàng này.”
Một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, cực kỳ thu hút sự chú ý. Trong lúc hỗn loạn, kẻ bắt nàng có thể dễ dàng xác định nàng trong đám nữ quyến.
“Ta biết, điều này có thể chỉ là trùng hợp.” Phùng Gia Ấu nói, “Nhưng Lý đại nhân và Tần đại nhân quen biết nhiều năm, chi bằng ngài hãy suy xét kỹ càng, xem có còn điều gì đáng để điều tra kỹ lưỡng hơn nữa chăng?”
Lý Tự Tu hiểu ý nàng, nhưng Tần Thạc là người mà y quen biết từ lúc bảy tuổi ở thư viện, rồi cùng nhau vào Quốc Tử Giám, thi cử, nhập Hàn Lâm. Tần Thạc là một trong số ít những tri kỷ của y.
Trừ thân phận của phụ thân ra, rất ít việc mà Lý Tự Tu giấu Tần Thạc.
Phụ thân?
Lý Tự Tu bỗng nhiên nhớ đến năm đó, người lẽ ra phải được phái đến Hộ Bộ Kim Lăng để quản lý muối Giang Nam chính là đồng khoa Ấn Trác. Bao năm qua, y vẫn luôn đổ lỗi cái chết của Ấn Trác cho phụ thân mình.
Chẳng lẽ là Tần Thạc ra tay?
Dù sao ba người bọn họ đều có thâm niên ngang nhau. Ấn Trác chết rồi, cơ hội của Tần Thạc lớn hơn nhiều, bởi trong kỳ thi năm đó, Tần Thạc là bảng nhãn, còn y chỉ là nhất của bảng nhì.
Nhưng Tần Thạc không lường trước được rằng, sau lưng y lại có Từ Tông Hiến, mạnh hơn nhiều so với phủ An Viễn Hầu và phủ công chúa bên nhà vợ Tần Thạc, chỉ là công cốc mà thôi.
Lý Tự Tu bàng hoàng, nhắm mắt lại: “Ta vẫn không thể tin được.”
Phùng Gia Ấu thấy bộ dạng y như vậy, đoán chắc y đã nghĩ đến chứng cứ xác thực hơn: “Nói thật, ta còn không muốn y là hung thủ hơn cả ngài.”
Nếu thật sự là Tần Thạc, với thế lực to lớn đứng sau y, có lẽ đã sớm thâm nhập vào toàn bộ Hoài An. Phủ nha, quân đội, thân hào, thương buôn muối, Thủy Vận Ti , Đốc Tạo Ti (Ti giám sát) … Đủ để giết toàn bộ bọn họ rồi dễ dàng đổ tội cho một kẻ buôn lậu muối không nghe lời nào đó.
Hiện tại, muốn sống sót rời khỏi phủ Hoài An, e rằng tất cả đều phụ thuộc vào việc Tạ Lãm đủ khả năng giữ vững một phương hay không.
Ban đầu còn thấy tiếc nuối, giờ lại cảm thấy may mắn khi Tạ Lãm quen biết hai trong số ba người buôn lậu muối, nhờ đó mới có một tia hy vọng.
Phùng Gia Ấu ngước mắt nhìn Tạ Lãm, ánh mắt như hỏi: “Còn tên Tây Giang Lão kia, chàng có quen không?”
Tạ Lãm lập tức lắc đầu, đã được gọi là “lão,” tất nhiên tuổi đã cao. Hắn chưa bao giờ thách đấu với những bậc trưởng bối hơn mình hai mươi tuổi.
Nhắc đến buôn lậu muối, Tạ Lãm nhớ đến Hàn Trầm, rồi so sánh với tri kỷ của Lý Tự Tu, không khỏi cảm thán: “Lý đại nhân, giờ có phải rất muốn viết lên vạt áo mình câu: “Trượng nghĩa thường ở bọn đồ tể, kẻ đọc sách lắm khi phụ lòng” hay không?”
Có cần bút mực không, hắn sẵn sàng đi lấy giúp.
Đây là câu châm ngôn mà Tạ Lãm thích nhất, thật sự muốn thấy nó được viết lên áo của đế sư.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕