CHƯƠNG 56 – TÂY GIANG LÃO
Hai ông tướng trao đổi ánh mắt đó không thoát được sự để ý của Phùng Gia Ấu. Vốn chuyện này nên là do Tạ Lãm cùng Hàn Trầm bàn bạc, nhưng nàng phải đích thân gặp mặt Hàn Trầm. Dù sao, cẩn trọng không bao giờ là thừa.
Ra khỏi tiệm bánh, Phùng Gia Ấu lại hỏi lần nữa: “Phu quân, chàng chắc chắn Hàn Trầm đáng tin cậy chứ? Y ở lại Hoài An chỉ là vì để giúp bách tín nghèo khổ tìm đường sống sao?”
Tạ Lãm đỡ nàng lên xe: “Từ sau khi bị Tạ Lâm Khê lừa, ta không dám nói ai đáng tin cậy. Nhưng với xuất thân của Hàn Trầm, nếu muốn kiếm lợi, thực sự không cần phải ở lại đây buôn muối.”
“Xuất thân của y?” Phùng Gia Ấu nghi hoặc, “Chẳng phải chàng nói rằng các người chưa bao giờ hỏi đến xuất thân của nhau sao?”
“Ta không biết tường tận, nhưng tám phần là con nhà giàu có, hoặc quan lại quyền quý.” Tạ Lãm hồi tưởng, “Hồi y còn tóc, vẫn dùng kim quan vấn tóc, mua rượu thì thưởng cho tiểu nhị những hai lượng bạc. Thanh kiếm trong tay y cũng là vật liệu hiếm có, vỏ kiếm còn khảm đầy đá quý, vô cùng hoa mỹ.”
Chỉ có điều lần này gặp lại, Tạ Lãm thấy vỏ kiếm chỉ còn lại những lỗ trống lớn nhỏ, có lẽ đá quý đã bị y moi ra bán đi để trang trải.
“Nàng xem, y càng lúc càng nghèo, lưu lạc ở Hoài An, sao có thể là kẻ ham tài?”
“Đúng là bằng chứng không phản bác được.” Phùng Gia Ấu bật cười, “Cũng đúng, ta thấy y tuy không câu nệ tiểu tiết, nhưng cử chỉ vẫn đậm chất thư hương, lễ nghi.”
Gần đây Tạ Lãm mới nhận ra: “Những bằng hữu cùng chí hướng mà ta kết giao, đa phần đều xuất thân từ gia đình phú quý, cơ hồ không có người từ gia đình khốn khó.”
Bọn họ đều có tài nghệ xuất chúng, tay nắm binh khí quý giá, hành sự tùy ý, coi danh lợi tựa phàm trần. Người xuất thân nghèo khổ, mấy ai có hết những điều ấy, phần nhiều phải đi làm hộ vệ, ám vệ cho quan lớn, hoặc trở thành sát thủ, thích khách.
Nghe vậy, Phùng Gia Ấu gạt bỏ nghi ngờ, nhưng lại thoáng bối rối: “Ban nãy ta nói vậy, liệu có làm chàng mất mặt không?’
Tạ Lãm chẳng để tâm: “Nàng có tài năng đâu có nghĩa là ta vô dụng, ta sao mất mặt được?”
Phùng Gia Ấu nghiêng đầu ngắm hắn, đôi mày hơi nhíu: “Thật vậy sao? Nhưng ta thấy sắc mặt chàng không được vui, cũng chẳng cười nữa.”
Tạ Lãm đáp: “Ta lo lắng cho nàng thôi.” Hắn định đưa nàng về phủ nha, nhưng bây giờ phải chia đường, “Xưa nay người ta đều nói ta bạo gan làm loạn, ta thấy gan nàng còn lớn hơn.”
Phùng Gia Ấu cười khẽ: “Ta nào có gan lớn, nhờ chàng cho ta đủ tự tin mà.”
Tạ Lãm phẩy tay: “Giờ không phải lúc dỗ ngọt ta đâu nhé.”
Phùng Gia Ấu chợt nghẹn lời, ngày thường nàng hay đùa, nhưng lần này nói thật thì hắn lại chẳng tin. Nàng nghiêm giọng: “Ta nói thật lòng đó. Chẳng lẽ trong mắt chàng, ta chỉ biết dỗ dành chàng đi liều mạng thôi sao?’
Tạ Lãm thấy nàng nghiêm mặt, định giải thích, nhưng nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt nàng, hắn chỉ muốn củng cố thêm niềm tin ấy, thành thực nói: “Nàng cứ an tâm làm điều nàng muốn. Mọi kẻ ngăn cản, ta đều sẽ dẹp bỏ cho nàng, bất luận hắn là ai.”
Phùng Gia Ấu không khỏi xúc động, nhưng lại nói: “Khi về phủ nha, chàng phải diễn một vở kịch.”
Tạ Lãm ngạc nhiên: “Diễn kịch?”
…
Khi xe ngựa đến trước cổng phủ nha, hai người phân chia hai ngả.
Phùng Gia Ấu quay về khu viện phía đông phủ, lập tức gõ cửa phòng Lý Tự Tu.
Không đợi y hỏi han, nàng nhanh chóng nói chặn trước: “Thời gian gấp rút, ta có việc cần Lý đại nhân giúp đỡ…”
Tạ Lãm thì làm theo lời nàng dặn, đi gặp Tần Thạc.
Nghe nói phu thê hai người quay lại, Tần Thạc chẳng hiểu ra sao, vội từ hậu trạch đi ra đại sảnh. Chỉ thấy Tạ Lãm đứng ngay ngắn giữa phòng, mặt không lộ ra chút cảm xúc, khiến Tần Thạc chẳng thể đoán được gì.
Lát sau y mới dè dặt tiến lên hỏi: “Tạ thiên hộ, sao lại trở về? Chẳng lẽ gặp trở ngại khi xuất thành?”
Tạ Lãm với diễn xuất lão luyện từng rèn giũa trong Đại Lý Tự, than thở: “Chúng ta chưa kịp ra khỏi thành thì giữa đường nhận được tin, tên Trần cầm đầu bọn buôn lậu muối lại định tấn công phủ nha lúc rạng sáng.”
Tần Thạc kinh ngạc: “Tấn công lần nữa? Hắn vừa thất bại mà còn dám? Cả thành đang giới nghiêm…” Y rất muốn biết tin tức từ đâu, chẳng lẽ Tạ Lãm có nhân mạch trong thành Hoài An?
“Ta tin rằng tin tức này không sai.” Tạ Lãm nghiêm nghị đáp, “Chẳng có gì ngạc nhiên. Theo lẽ thường, chúng ta đều cho rằng đêm nay y sẽ không tới nữa, nên Thang tổng binh lùng bắt khắp thành mà chẳng dồn quân về phủ nha.”
Tần Thạc gật gù: “Có khả năng này.”
Nếu Trần Hòa Thượng dám tấn công đêm nay, quả là cơ hội tốt cho bọn họ để đổ tội ám sát Lý Tự Tu lên đầu y.
Tạ Lãm chắp tay thi lễ: “Chúng ta quay lại chính là để nhắc nhở Tần đại nhân nên sớm chuẩn bị.”
Tần Thạc tạ ơn: “Nhưng ngoại công của phu nhân…”
Tạ Lãm cắt ngang: “Không gấp một đêm. Bọn muối tặc này có phần vượt ngoài tưởng tượng của ta. Đêm nay Lý đại nhân suýt mất mạng dưới tay chúng, ta không yên lòng, trở về kinh cũng khó báo cáo.”
Ngụ ý của hắn rõ ràng, so với nhiệm vụ, chuyện sống chết của ông ngoại vợ mình chẳng đáng kể gì.
Tạ Lãm đã có thừa kinh nghiệm đóng vai kẻ tham vọng.
Tần Thạc im lặng, trong lòng không đoán nổi con người trước mặt, chỉ thấy Tạ Lãm thâm sâu khó dò.
“Tần đại nhân…” Một nha dịch bước vào, thấy Tạ Lãm có mặt, liền hành lễ chào hỏi.
Tần Thạc hỏi: “Có chuyện gì?”
Nha dịch đáp: “Triệu đồng tri sai thuộc hạ tới xin chỉ thị. Lý đại nhân muốn bí mật đưa phạm nhân Liễu Doanh Doanh ra khỏi địa lao. Ngài ấy nói đêm nay có khả năng bọn người kia sẽ cướp ngục lần nữa, chẳng bằng chuyển Liễu Doanh Doanh tới nơi khác, tốt nhất là giam ở đông sương, để hộ vệ của Lý đại nhân trông coi, phòng bất trắc.”
Tần Thạc khẽ nhíu mày.
“Phòng bất trắc?” Tạ Lãm cười giễu, “Xem ra Lý đại nhân quả bị dọa khiếp rồi. Nắm muội muội của muối tặc trong tay chẳng khác gì giữ được tấm chắn bảo hộ.”
Nha dịch hỏi: “Tần đại nhân, thế nào ạ?”
Tạ Lãm còn ở đây, Tần Thạc không có thời gian suy nghĩ lâu, liền đáp: “Ta chưa nhậm chức, cứ để Triệu đồng tri quyết định.”
“Vâng!” Nha dịch vội vã lui ra.
Thấy mục đích đã đạt, Tạ Lãm cũng cáo từ.
Tần Thạc đi đi lại lại trong đại sảnh, lòng bán tín bán nghi, nhưng dù sao cũng phải gọi sát thủ đã phái ra ngoài thành trở về trước đã.
*
Tạ Lãm trở về phòng ở phía đông phủ, lập tức chọn lựa binh khí cần thiết cho trận chiến sắp tới.
Vừa chọn hắn vừa kể lại cuộc đối thoại với Tần Thạc: “Ta không biết y có tin hay không.”
“Người cẩn thận như y, hẳn là nửa tin nửa ngờ.” Phùng Gia Ấu suy ngẫm, “Nhưng tạm thời chắc sẽ không có động tĩnh gì.”
Tạ Lãm nói: “Ta đi sớm về sớm.”
Khi chuẩn bị xong xuôi, Tạ Lãm định leo cửa sổ ra ngoài, Phùng Gia Ấu chợt gọi: “Khoan đã.”
Tạ Lãm dừng bước, vừa xoay người đã bị nàng lao tới ôm chặt. Lưng hắn ngay lập tức cứng đờ.
Cảm nhận rõ ràng nỗi lo sợ của nàng, Tạ Lãm khẽ cúi người ôm siết lấy nàng, trấn an: “Yên tâm. Dù nàng không tin vào năng lực của ta, nhưng chẳng phải nàng đã nghe cha ta nói rồi sao, từ nhỏ ta đã mạng lớn, chẳng có gì phải lo.”
Không nói thì thôi, nói ra lại càng khiến Phùng Gia Ấu lo lắng. Nàng buông hắn ra, ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, bất mãn: “Lúc thì “vận may tốt”, lúc lại “mệnh lớn”, chàng không thể nghiêm túc được sao?”
Tạ Lãm nghẹn lời.
Cô nương này khó chiều quá đi! Trước đây hắn nói mình vô địch thiên hạ, nàng lại bảo hắn kiêu ngạo, không biết núi cao còn có núi cao hơn. Giờ hắn nhún nhường, chỉ nói mình mệnh tốt, mệnh lớn, nàng lại trách không nghiêm túc.
Tạ Lãm chẳng an ủi gì thêm, không lời an ủi nào hiệu quả hơn nhanh chóng giết xong người rồi trở về sớm.
Hắn chỉ tay về phía trăng ngoài cửa sổ, nói: “Ta phải đi, không thể để lỡ thời cơ.”
“Được.” Phùng Gia Ấu chỉ dặn một câu “cẩn thận,” rồi dõi theo hắn rời đi từ cửa sổ phía sau.
Phùng Gia Ấu vừa định thò đầu ra ngoài nhìn theo, thì bỗng thấy Tạ Lãm quành lại, làm nàng giật nảy mình.
Tạ Lãm nhấc thanh loan đao hai lưỡi mà thủ lĩnh thích khách để lại: “Suýt nữa quên mang cái này.”
“Chàng mang nó theo làm gì?”
“Trả lại cho y.”
Phùng Gia Ấu không hiểu, thủ lĩnh kia mất đi một thanh đao thì mất đi một phần dũng mãnh, sao lại phải trả lại y? Nhưng nàng dẫu sao cũng là người ngoài nghề, bèn không hỏi thêm.
Tạ Lãm ra đi rồi, Phùng Gia Ấu cảm thấy mệt mỏi, liền ngả đầu lên bàn nghỉ ngơi một lát.
Tiếng gõ cửa của Khương Bình làm nàng tỉnh giấc: “Tạ phu nhân?”
“Đến đây.” Phùng Gia Ấu đứng dậy, vỗ nhẹ lên má mình rồi mới bước ra ngoài.
Chỉ thấy Lý Tự Tu đang ngồi bên bàn đá trong sân, phong thái thanh nhã nhưng đối mắt lại thất thần, ủ rũ sầu bi. Dường như chẳng phải vì hiểm cảnh bức bách trước mắt mà tựa hồ y vẫn chưa thể nguôi ngoai vì bị tri kỷ phản bội.
Thấy y như vậy, Phùng Gia Ấu ngược lại thấy an lòng. Bởi đây chứng tỏ y không phải là kẻ chỉ biết vì lợi ích mà lạnh bạc vô tình.
Nha dịch đã áp giải Liễu Doanh Doanh từ ngục tới, nàng lúc này đang quỳ trước Lý Tự Tu, môi mím chặt, không nói lời nào.
Ánh mắt của Phùng Gia Ấu từ Lý Tự Tu lướt sang Liễu Doanh Doanh, thầm nghĩ, quả nhiên Giang Nam là nơi sinh ra mỹ nhân, dù gầy yếu tiều tụy nhưng nhan sắc diễm lệ vẫn khó che giấu.
Khương Bình nhận ra sự lo lắng của Phùng Gia Ấu: “Bốn phía đều là người của chúng ta, phu nhân cứ việc nói đừng ngại.”
Phùng Gia Ấu tiến đến gần Liễu Doanh Doanh, định đỡ nàng ta đứng lên nhưng Liễu Doanh Doanh gạt tay nàng ra, khuôn mặt đầy vẻ căm hận.
“Liễu cô nương, phu quân ta là bằng hữu của Hàn Trầm đại ca.” Phùng Gia Ấu cảm thông cho tình cảnh của Liễu Doanh Doanh, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, “Cô hẳn còn nhớ, chàng họ Tạ, bốn năm trước từng cứu cô khỏi tay bọn buôn người.”
Đôi mày Liễu Doanh Doanh thoáng chau, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Phùng Gia Ấu: “Ân công… làm quan sao?”
Phùng Gia Ấu khẽ đảo mắt. Liễu Doanh Doanh cũng là người thông minh, biết không tiện nói nhiều, liền im lặng.
Phùng Gia Ấu nắm lấy tay nàng ta: “Cô cứ yên tâm ở lại đây, chỉ cần chúng ta không sao, cô cũng sẽ không sao.”
Chỉ cần trong phủ nha không có biến loạn, nàng có thể thừa cơ đưa Liễu Doanh Doanh trốn thoát.
Liễu Doanh Doanh nắm chặt tay nàng, như kẻ đuối nước vớ được cành cây, ánh mắt đầy hy vọng: “Tỷ tỷ, ta thực sự không giết tri phủ. Lúc ta bị bắt đến đây, ông ta đã chết rồi, bọn họ đổ tội lên ta…”
“Ta biết.” Phùng Gia Ấu làm sao mà không biết, tri phủ Hoài An này phải chết để nhường chỗ cho Tần Thạc.
Cái chết của ông ta vừa vặn đổ tội lên Hàn Trầm, ai bảo Hàn Trầm ở phủ Hoài An không nghe lời, lại càng ngày càng lớn mạnh. Vì thế họ mới bắt Liễu Doanh Doanh gánh tội.
Phùng Gia Ấu nói với Khương Bình: “Tạm thời giao cô ấy cho các người.”
Khương Bình nhận lệnh, ra hiệu người dìu Liễu Doanh Doanh đi vào phòng rửa mặt chải tóc. Liễu Doanh Doanh không muốn đi, trong lòng có quá nhiều điều muốn hỏi.
Song Phùng Gia Ấu không tiện giải thích lúc này: “Hàn đại ca liên thủ cùng phu quân ta, cô còn không tin sao?”
Liễu Doanh Doanh cuối cùng gật đầu, rồi đi theo.
Nàng ta đi rồi, Lý Tự Tu vẫn im lặng nãy giờ bỗng cất lời: “Liễu Doanh Doanh đang gánh tội danh sát hại tri phủ. Đưa cô ta đến đây, nếu ta bị ám sát thành công, không chừng người ta sẽ đồn rằng ta vì ham mê nữ sắc mà bị đám buôn lậu muối giết chết. Thật là, đã cho bọn chúng một lý do hoàn hảo.”
Phùng Gia Ấu khen ngợi: “Đại nhân suy xét thấu đáo. Ngài là cát nhân tự có thiên tướng.”
Lý Tự Tu khẽ cười, không nói gì thêm.
Phùng Gia Ấu hỏi: “Nhưng giờ chúng ta đang bị vây ép tứ phía, liệu đại nhân có đối sách gì không?”
“Có thể trốn thì trốn, có thể kéo dài được thì kéo dài.” Lý Tự Tu nheo mắt: “Chỉ cần trong một hai ngày họ không giết được ta, thì sẽ mất đi cơ hội.”
Phụ thân y không thể công khai ra tay nhưng nhất định sẽ phái người đến bảo vệ y. Song, từ lúc nhận được tin tức đến khi tới Hoài An phải mất chút thời gian.
“Trước đó đại nhân nói, họ nghĩ ngài không có hậu thuẫn nên sẽ không đắn đo nhiều khi ra tay.” Phùng Gia Ấu cẩn trọng hỏi, “Vậy ngài không thể ẩn ý cho họ biết chút gì, để họ dè chừng sao?”
Lý Tự Tu thật sự phiền não: “Hai người thật sự không thể thoát đi sao? Sao lại quay về đây?”
“Chẳng phải ngài đã thấy rồi sao.” Phùng Gia Ấu chỉ về phía căn phòng Liễu Doanh Doanh vừa vào, “Phu quân ta có chuyện phải làm.”
Nàng lại nhìn Lý Tự Tu: “Hơn nữa, về công về tư, chúng ta đều không thể bỏ ngài mà chạy.”
“Về công ta hiểu, về tư là gì?” Lý Tự Tu thật không rõ, “Tạ thiên hộ nên biết, ta đang giữ một phần bí mật có thể gây trở ngại cho hắn.”
“Họ muốn ngài chết đến thế, chứng tỏ điều ngài đang cố gắng làm sẽ động chạm đến lợi ích của họ.” Phùng Gia Ấu đoán y muốn cải cách hệ thống muối, và khả năng thành công rất lớn.
Thần sắc Lý Tự Tu thay đổi, xoa xoa chân mày: “Các cô làm ta không biết nên xử lý thế nào đây.”
Phùng Gia Ấu biết trong tay y có con bài có thể bảo vệ mạng sống của họ. Nhìn thái độ của y, dường như vốn không định sử dụng, nhưng giờ vì lo liên lụy họ, y bắt đầu cân nhắc có nên dùng hay không.
Phùng Gia Ấu nói: “Ngài tạm thời không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần phu quân ta có thể tiêu diệt thủ lĩnh nhóm thích khách, thì nguy cơ sẽ được giải quyết hơn phân nửa.”
“Đại nhân!” Một hộ vệ chợt bước vào bẩm báo, “Tổng binh Thủy Vận, Thang Bỉnh Khiêm đã tới, Tần đại nhân mời ngài đến đại sảnh.”
“Không đi!” Lý Tự Tu sửa lại vạt áo, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, “Báo lại rằng đêm nay ta kinh hãi quá độ, không đi nổi.”
Hộ vệ bước ra khỏi cửa, Khương Bình liền định theo ra ngoài. Nhưng vì Tạ Lãm đã dặn dò trước khi rời đi, hắn phải đứng lại để bảo vệ Phùng Gia Ấu.
Truyện được edit và đăng tại vymiu.com, https://vymiu.com/2024/02/15/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/ Đọc truyện tại trang chủ để ủng hộ mình hoàn truyện nha.
*
Tin tức truyền đến đại sảnh, Thang Bỉnh Khiêm đập mạnh xuống bàn: “Giỏi cho Lý Tự Tu, dám bày ra dáng vẻ này trước mặt ta. Chỉ mới được chọn làm đế sư mà đã tưởng mình vào được Nội Các rồi chắc?”
Tần Thạc vội vàng nói: “Thang tổng binh bớt giận. Hắn không hẳn là tự cao, có thể chỉ không muốn cách quá xa Tạ thiên hộ, dù sao đêm nay Tạ thiên hộ cũng vừa cứu hắn một mạng.”
Thang Bỉnh Khiêm nhướng mày cười lạnh: “Ngươi xem ra vẫn còn non lắm. Nhạc phụ ngươi luôn khen ngợi ngươi có vài phần giống ông ta, nhưng ngươi còn kém xa lắm.”
Tần Thạc cúi đầu nghe trách.
“Nếu ta đoán không sai, Tạ Lãm không còn ở bên khu viện phía đông nữa rồi.” Thang Bỉnh Khiêm chỉ tay về phía cửa nam thành: “Hắn hẳn đã xuất thành rồi.”
Tần Thạc sững sờ: “Hắn bỏ lại thê tử, một mình ra khỏi thành?”
Thang Bỉnh Khiêm càng nhìn càng thấy Tần Thạc ngu ngốc: “Chẳng phải ngươi đã phái A Võ phục kích phu thê Tạ Lãm ngoài thành sao?”
Tần Thạc khẽ gật đầu. A Võ chính là thủ lĩnh cầm song đao trong vụ ám sát Lý Tự Tu đêm nay, cũng là nghĩa tử của nhạc phụ hắn, một thích khách mà ông ta đã dày công bồi dưỡng.
Chỉ sau khi lấy Phó Lan Nghi, Tần Thạc mới phát hiện nhạc phụ mình lợi hại đến mức nào. Phò mã Đại Ngụy không được làm quan, suốt ngày như thể thảnh thơi câu cá, cưỡi ngựa, nhưng thật ra tay mắt thông thiên.
Mà khi Tần Thạc phát hiện ra thì đã quá muộn để quay đầu. Con thuyền này, hoặc là hắn phải lên, hoặc là hắn phải chết.
Thang Bỉnh Khiêm nói: “Trên đường đến phủ nha, ta nghe tin Hàn Trầm đã triệu tập không ít người ngoài thành, bọn họ đang bao vây chặn đường A Võ trở về.”
Hoài An là địa bàn của Thang Bỉnh Khiêm, từ các thế lực lớn nhỏ đều có tai mắt của ông ta.
Ông ta nói tiếp: “Tên Hàn Trầm đó trước giờ không phải đối thủ của A Võ, mỗi lần thấy A Võ đều chạy. Hiện giờ, ai cho hắn cái gan đi vây chặn A Võ đây?”
Tần Thạc gật đầu, y hiểu ra Tạ Lãm có thể đã liên thủ với Hàn Trầm: “Như vậy thì phiền rồi. Giờ e rằng không kịp báo tin cho A Võ, không biết A Võ có thể thắng nổi Tạ Lãm không?”
Nếu A Võ không trở về, bọn họ quả thực chẳng có cách gì đối phó với Lý Tự Tu. Khương Bình luôn bên cạnh Lý Tự Tu như hình với bóng kia, ngoài A Võ ra chẳng ai là đối thủ. Hơn nữa, không biết vì sao Tạ Lãm lại quen biết Hàn Trầm. Vừa rồi y còn giao Lưu Doanh Doanh ra ngoài, giờ muốn bắt lại e là khó khăn.
Tần Thạc tuy bình thản với sự tình, nhưng trong thâm tâm, dù thành hay bại, y cũng không mấy xao động. Lần này, y đã dốc hết tâm sức để hạ sát Lý Tự Tu, trong lòng chưa từng dấy lên một chút trắc ẩn. Nếu Lý Tự Tu có thể sống sót, đó là bởi Lý Tự Tu có phúc lớn mạng lớn, và cũng bởi tài nghệ của Tần Thạc y không bằng người.
Thang Bỉnh Khiêm đặt chén trà xuống: “Không cần lo, A Võ sẽ không sao. Khi ngươi báo tin cho ta biết phu thê Tạ Lãm cũng sẽ đến Hoài An, ta đã đề phòng trước, chuẩn bị đòn sát thủ để chế phục bọn họ.”
*
Tạ Lãm và Hàn Trầm tránh khỏi các lớp vệ binh, nhảy qua tường cao của thành nam.
Ngoài thành không xa đã có ngựa sẵn sàng.
Hàn Trầm chỉ về cánh rừng phía đông: “Bọn chúng chắc sẽ quay về từ hướng này, đường tuy gập ghềnh nhưng vẫn có thể phi ngựa. Phía tây đều là núi thấp, ngựa không thể chạy được.”
Tạ Lãm quan sát: “Vậy người của ngươi đều mai phục ở phía đông?”
Hàn Trầm lại chỉ về phía tây: “Phòng ngừa vạn nhất, ta cũng cài một ít người ở núi phía tây, nhưng khả năng lớn là bên đông.”
Tạ Lãm không quen thuộc địa hình: “Vậy nghe theo ngươi, chúng ta đến phía đông.”
“Nhưng ta lo tin tức đã bị lộ rồi.” Hàn Trầm đứng bất động, “Ta nghi ngờ dưới tay ta có gián điệp của bọn chúng, nếu không sao bọn chúng lại biết ta tối nay sẽ đến cổng phủ nha?”
“Không cần nghi ngờ, chắc chắn có gián điệp. Nhưng từ lúc ngươi tập hợp người đến khi chúng ta xuất thành, bọn chúng không có đủ thời gian để truyền tin.” Tạ Lãm nhảy lên ngựa: “Đi thôi, mang theo người của ngươi, chúng ta xông lên đánh phủ đầu bọn chúng!”
Hàn Trầm kinh ngạc: “Xông lên? Đệ muội chẳng phải bảo chúng ta phục kích trước sao…”
Tạ Lãm vội dặn: “Đừng nói với nàng, ngươi biết ta thích chiếm tiên cơ mà. Ngồi chờ phục kích đâu phải phong cách của ta?”
Hàn Trầm cười cười: “Đệ muội chẳng phải bảo ngươi giữ sức lực sao?”
“Nàng đâu biết ta còn bao nhiêu sức chứ.” Khi đó, Tạ Lãm chẳng thể giải thích với nàng, chỉ đáp cho qua chuyện, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, “Tóm lại, ngươi về đừng có kể lể lung tung.”
“Xem ra ngươi vẫn vậy. Làm quan chỉ vì đệ muội thôi đúng không?” Hàn Trầm cưỡi lên ngựa, cười hả hê, “Trên đời này không có gì phức tạp và đáng ghét hơn quan trường, ngươi ở trong đó không thấy mệt sao?”
Tạ Lãm hỏi ngược lại: “Vậy ngươi làm muối lậu không mệt à?”
Nếu Hàn Trầm vẫn còn ngao du giang hồ, sống cuộc sống tự tại trước đây, có lẽ Tạ Lãm thật sự sẽ tự thương hại mình. Nhưng Hàn Trầm còn thê thảm hơn hắn nhiều.
Tạ Lãm nói tiếp: “Ngươi ở lại nơi này, ban đầu chẳng phải cũng vì Doanh Doanh sao? Ít ra ta chịu nhận thua, còn ngươi đến dũng khí nhận thua cũng chẳng có. Vừa không thể rời đi, vừa tự cho rằng mình tiêu sái, cùng Doanh Doanh làm huynh muội để chừa cho mình một đường lui. Chần chừ bất quyết như thế, chẳng trách bốn năm nay kiếm thuật của ngươi không tiến bộ chút nào.”
Hàn Trầm mặt đỏ bừng: “Ta bị dân làm muối buộc chặt vào mà…” Nghe thấy tiếng cười nhạo của Tạ Lãm, y không còn sức phản bác, đành đổi giọng, “Ít ra ta vẫn làm việc, bản lĩnh không bị thui chột.”
“Vậy ta đã thui chột rồi à?” Tạ Lãm làm tất cả cũng vì Phùng Gia Ấu.
Và Phùng Gia Ấu đang làm gì? Nàng muốn bảo vệ Lý Tự Tu, người vì muốn cải cách hệ thống muối mà bị kẻ khác ám sát.
“Đây không phải chỉ là đấu đá quan trường thông thường. Nếu Lý Tự Tu thành công cải cách, cả Đại Ngụy, bao gồm cả những người ngươi cố gắng giúp đỡ, đều sẽ được hưởng lợi.” Tạ Lãm quay đầu nhìn Hàn Trầm, giọng nói dõng dạc, “Chúng ta đều đang hết sức mình, ngươi dựa vào đâu mà cười nhạo?”
Dứt lời, Tạ Lãm vung roi, thúc ngựa lao về hướng nam.
Nụ cười chế giễu trên mặt Hàn Trầm khựng lại, y thoáng sững người rồi cũng vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo.
Trong rừng rậm, họ phi ngựa thêm một khắc nữa thì cảm nhận được mặt đất bắt đầu rung chuyển. Phía trước rõ ràng có một toán người đang tiến tới. Đến gần thì thấy đó là một toán vài chục người mặc áo đen đội nón cói.
Hàn Trầm ghìm cương ngựa, định hỏi Tạ Lãm muốn đối phó thế nào, thì thấy Tạ Lãm vung thanh loan đao đang cầm trong tay, ném thẳng về phía đám người áo đen!
Hắn không chọn điểm ném, chỉ phóng đao như thể vô tình. Loan đao xoay tròn, lưỡi đao cọ sát với không khí bắn ra tia lửa cùng tiếng vun vút xoàn xoạt.
Toán người cưỡi ngựa ở hàng đầu khi thấy cảnh tượng đó, hoảng hốt giật dây cương, tán loạn né tránh, đội hình nhanh chóng tan rã.
Ngay sau đó, lại thấy một thanh loan đao khác từ hàng ngũ phía sau bay ra, hai thanh đao va vào nhau giữa không trung, tiếng va chạm sắc bén đến chói tai khiến ai nấy đều khó chịu.
Sau cú chạm, hai thanh đao lại tách ra, bay về hai hướng ngược nhau.
Trong khi A Võ nhặt đao, Tạ Lãm rút miêu đao của mình lao vào đám người. Với một chuỗi động tác liên tiếp, hắn đã chém ngã vài kẻ khỏi lưng ngựa.
Vừa ra tay, Hàn Trầm liền hiểu Tạ Lãm lấy đâu ra tự tin dám đối đầu trực diện như vậy. Bốn năm quả là không ngắn, nhưng điều khiến Hàn Trầm kinh ngạc chính là Tạ Lãm tiến bộ vượt xa so với trước.
Thiên phú này quả khiến người ghen tị.
“Còn không chịu lên?” Tạ Lãm quay đầu quát lớn, “Ngắm nghía cái gì nữa?”
Hàn Trầm bực dọc rút kiếm, lao vào trận: “Ta thấy ngươi nhẹ nhàng quá…”
A Võ nhặt đao xong, liền lập tức tập trung đối phó, không hề để tâm đến Hàn Trầm mà chỉ chăm chăm lao vào Tạ Lãm. Hắn biết rõ Tạ Lãm trước đó đã bị thương ở tay khi đỡ đao của hắn, lần này ra tay liền tấn công vào cánh tay đó!
Tạ Lãm dùng miêu đao đỡ đòn, rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi đám người.
A Võ lập tức đuổi theo, nhưng những tên sát thủ còn lại thì không tiếp tục truy kích, bởi Hàn Trầm cũng chẳng phải người dễ đối phó. Chưa kể, phía trước tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, đội quân của Hàn Trầm đã gần kề.
“Tạ thiên hộ đã dám đến đây vây ta, còn định chạy sao?” A Võ không đuổi kịp Tạ Lãm, liền ném loan đao một lần nữa.
Loan đao xoay một vòng, chặn đường Tạ Lãm rồi quay lại tay A Võ.
Tạ Lãm nhủ thầm cần tìm một chố đất trống rộng rãi hơn. Loan đao của A Võ tuy hoa mỹ, nhưng binh khí vốn dĩ dài một tấc, sẽ mạnh hơn một tấc. Chỉ cần có đủ không gian để miêu đao tung hoành, đối phương tuyệt không có cơ hội áp sát.
Hơn nữa, Tạ Lãm cũng đã nhận ra vì sao hắn lại thấy thanh đao này quen mắt. Hắn đã từng nhìn thấy khi còn nhỏ.
Khi ấy, có kẻ dùng binh khí tương tự lẻn vào thành Hắc Thủy. Kẻ đó bị cha hắn đánh trọng thương, sau đó bỏ trốn. Xét theo tuổi tác, kẻ trước mặt hẳn là hậu bối của người kia, có lẽ là con hoặc đệ tử của người kia.
Tạ Lãm không hỏi, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ta từng định bôi độc lên đao của ngươi không? Vì ta biết ngươi nhất định sẽ nhặt nó lại. Chỉ cần ta cắt trúng tay ngươi, ngươi sẽ chết vì trúng độc. Ngươi đoán xem vì sao ta không làm?”
A Võ đang định lao tới, đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình: “Tạ thiên hộ khinh thường làm việc không chính trực?”
“Đây đâu phải luận võ, ta cần gì phải chính trực với ngươi?” Tạ Lãm cười khinh bỉ, “Ngươi mang nhiều người đến vây giết phu thê ta, ta hà tất phải nói chuyện dạo nghĩa?”
Khuôn mặt giấu dưới vành nón của A Võ thoáng hiện vẻ khó hiểu: “Vậy sao ngươi không…”
“Vì thắng ngươi chẳng khó, cần gì lãng phí thuốc độc của ta?” Tạ Lãm không ưa nhiều lời khi giao chiến, nhưng kẻ này làm tay hắn bị thương, phải đáp trả thì lòng mới thoải mái được.
“Ngông cuồng!” A Võ quả nhiên bị kích động, loan đao trong tay xoay tít, lao tới tấn công!
Hai tay Tạ Lãm nắm chặt chuôi miêu đao, biểu hiện rằng hắn coi trọng đối thủ.
*
Một chiếc xe ngựa lướt qua cổng thành, phu xe giơ lệnh bài của Thang tổng binh, cổng thành lập tức mở ra.
Xe ngựa lao nhanh trên quan đạo, cho đến khi nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ cánh rừng phía đông, lập tức rẽ vào.
Phu xe vòng qua hai phe hỗn chiến, tiến sâu vào trong rừng, như đang tìm Tạ Lãm.
Lúc này, Tạ Lãm đã dồn A Võ vào góc chết. Vai hắn bị loan đao rạch một vết máu, nhưng đùi của A Võ bị hắn chém sâu đến tận xương.
Phu xe từ xa thấy tình hình bất lợi, lớn tiếng hét: “Tạ thiên hộ, hạ thủ lưu tình!”
Nói rồi, gã kéo một người bị trói chặt từ trong xe ra, dao kề vào cổ: “Nếu không, ta giết hắn!”
Tạ Lãm đang quay lưng về phía đó, không biết con tin là ai. Lo sợ đó là Phùng Gia Ấu, hắn liền liếc nhìn, may mắn không phải. Con tin trông quen quen, nhưng Tạ Lãm không nhớ ra là ai.
A Võ nhân cơ hội bỏ chạy về phía con tin, Tạ Lãm định ngăn lại, nhưng phu xe đã nhanh chóng rút giẻ nhét trong miệng con tin ra
Người kia lập tức hét lớn: “Biểu muội phu, cứu mạng!”
Một tiếng “biểu muội phu” khiến Tạ Lãm khựng lại, chợt nhớ ra đó là Giang Phó, nhị biểu ca của Phùng Gia Ấu.
Trước khi lên đường, Phùng Gia Ấu đã gửi thư cho Giang Phó, nói rằng khi ngang qua Dương Châu sẽ ghé thăm ông ngoại. Giang Phó hồi âm, hẹn sẽ ra bến đò đón. Nhưng sau khi lên thuyền, họ đã nhận lời Tần Thạc đến Hoài An trước, nên Phùng Gia Ấu lại gửi thư báo sẽ đến muộn.
Giang Phó mặc áo quần đẹp đẽ, nhưng đầu tóc bù xù, mặt mày đau khổ: “Biểu muội nói sẽ ghé Hoài An trước, vì Hoài An cách Dương Châu không xa, nên ta cũng tới đây. Nghĩ là sẽ đón các ngươi rồi cùng về Dương Châu, nhưng không ngờ vừa đến đã bị bắt giam!”
Tạ Lãm: “…” Bọn người này quả là kín kẽ.
“Tạ thiên hộ, bảo người của ngươi dừng tay, để bọn ta đi.” Phu xe liếc nhìn phía Hàn Trầm, “Nếu không, dù có chết, chúng ta cũng kéo theo hắn…”
Chưa kịp nói xong, Tạ Lãm đã bất ngờ lao tới!
“Cẩn thận cánh tay!” A Võ vội cảnh báo, tự biết không ngăn kịp, nên né tránh trước.
Phu xe chưa kịp phản ứng, cánh tay cầm dao đã bị Tạ Lãm chém đứt lìa!
Giang Phó bị máu bắn đầy mặt, kinh hãi nhìn đoạn tay lăn từ vai phu xe xuống đất, hoảng sợ hét toáng lên.
Tạ Lãm giết phu xe, nhưng không kịp ngăn A Võ chạy thoát. Vì Giang Phó ở đây, hắn cũng không truy đuổi.
Dù sao A Võ cũng bị trọng thương, không dưỡng ít nhất mười ngày nửa tháng thì không thể hồi phục, trước mắt chẳng còn uy hiếp.
Tạ Lãm dùng mũi của miêu đao cắt đứt dây trói trên người Giang Phó: “Không sao rồi.”
Giang Phó run rẩy hỏi: “Biểu muội phu, ngươi… ngươi lấy mạng ta ra đánh cược sao?”
Tạ Lãm đáp: “Sao có thể, ta đã chắc chắn mới ra tay.”
“Ngươi từng thấy hắn ra tay chưa? Ngươi biết võ công của hắn ư? Ngươi nghĩ hắn thật là phu xe sao?” Giang Phó chỉ vào thi thể cụt tay dưới đất, truy vấn liên tiếp, “Ngươi không biết gì cả, vậy làm sao dám chắc? Rõ ràng ngươi không quan tâm ta, chẳng thèm suy nghĩ!”
Tạ Lãm: “…” Hiểu biết cũng nhiều đấy!
Giang Phó thấy ánh mắt hắn lẩn tránh, biết mình đoán đúng: “Đợi gặp biểu muội, ta nhất định sẽ kể cho nó biết!”
…
Tạ Lãm trở về phủ nha, trước tiên kể chuyện này cho Phùng Gia Ấu: “Giang Phó là biểu ca của nàng, sao ta dám không quan tâm. Chỉ là trước kia Tùng Yên bị bắt đến mấy chục lần, loại tặc nhân nào ta cũng gặp qua, nên không lo lắng quá nhiều.”
Nghe nói thủ lĩnh bị trọng thương, đám thích khách còn lại đều bị tiêu diệt, Phùng Gia Ấu thở phào: “Biểu ca của ta đâu rồi?”
Tạ Lãm chỉ về phía nam: “Ta đã bảo Hàn Trầm phái người đưa hắn về Dương Châu.”
Phùng Gia Ấu nhìn thấy trên vai hắn có một vết chém nhỏ, không nghiêm trọng: “Ngoài vai ra, còn chỗ nào bị thương không?”
“Không còn.” Tạ Lãm dang hai tay, để nàng tự kiểm tra.
Thấy hắn không sao, Phùng Gia Ấu nói: “Giờ chỉ còn Tây Giang Lão, không rõ thực lực của hắn thế nào, có ra tay với chúng ta không. Nếu hắn không ra tay, thì chúng ta có thể an toàn rời khỏi phủ Hoài An.”
Trừ khi Thang tổng binh muốn làm phản, trực tiếp điều binh bắt bọn họ.
Tạ Lãm suy đoán, “Có lẽ sẽ ra tay. Ta nghe Hàn Trầm nói Tây Giang Lão thường không lộ diện, như thể không ở Hoài An. Nhưng mấy ngày trước hình như đã tới, có khi là để ám sát Lý Tự Tu.”
Phùng Gia Ấu vẫn muốn hỏi: “Phu quân, nếu Tây Giang Lão thật là người quen của chàng, hắn làm nhiều điều ác, chàng có thể xuống tay không?”
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.” Tạ Lãm chẳng bao giờ do dự, “Nhưng nếu là người quen của nàng thì sao?”
“Ta quen biết được mấy người chứ?” Phùng Gia Ấu cười, vậy mà hắn cũng nghĩ ra được.
“Lỡ đâu là Giang Phó thì sao?” Tạ Lãm bâng quơ, “Dương Châu và Hoài An sát nhau. Tây Giang Lão, nhị biểu ca họ Giang, đúng lúc mấy hôm trước cũng tới Hoài An. Ta thấy rất có khả năng đấy!”
Phùng Gia Ấu bị hắn chọc cười: “Nhà ông ngoại ta có bạc xài mấy đời không hết. Biểu ca ta luẩn quẩn cỡ nào mới đi buôn lậu muối, cướp thương thuyền chứ?”
Tạ Lãm cũng cười: “Bạc nhiều xài không hết, chán quá nên tìm kiếm kích thích. Ta gặp nhiều công tử nhà giàu như thế rồi.”
“Biểu ca không phải loại người đó. Huynh ấy giỏi buôn bán hơn cả cậu ta, không phải là kẻ ăn chơi lêu lổng.” Huống chi, Phùng Gia Ấu rất tin vào gia phong của Giang gia.
“Suỵt, có người tới.”
Cửa có tiếng gõ: “Tạ thiên hộ, Thang tổng binh biết ngài đã về, mời ngài cùng phu nhân đến đại sảnh.”
Tạ Lãm nhìn Phùng Gia Ấu, thấp giọng nói: “Ông ta nói như vậy, có phải là ý định lộ bài?”
Phùng Gia Ấu âm thầm cảm thấy không ổn: “Qua đó xem tình hình.”
Hai người đến đại sảnh.
Thang Bỉnh Khiêm ngồi vững ở ghế trên, Tần Thạc ngồi phía dưới bên trái, thấy hai người bước vào, y đứng lên nghênh đón.
Thang Bỉnh Khiêm ngăn lại: “Đến lúc này rồi, không cần giả khách sáo nữa.”
Tần Thạc vẫn lễ độ chắp tay trước hai người Tạ Lãm: “Tạ thiên hộ, Tạ phu nhân.”
Tạ Lãm vốn định hành lễ với vị tổng binh này, nhưng ông ta đã nói vậy, thì cũng thôi: “Xem ra thủ lĩnh đã về tới rồi. Chân bị ta chém thành như thế mà vẫn chạy nhanh, quả thực có vài phần bản lĩnh.”
“Tạ thiên hộ mới thật là lợi hại, nói là đệ nhất võ quan của Đại Ngụy cũng chẳng quá lời.” Thang Bỉnh Khiêm khen ngợi, “Thẩm chỉ huy sứ nhìn người quả rất chuẩn, tương lai ngươi tiền đồ vô hạn.”
Tạ Lãm thấy ghê tởm, chẳng buồn đáp lời.
Thang Bỉnh Khiêm lại nhìn Phùng Gia Ấu: “Tạ phu nhân quả không hổ là hậu nhân Phùng gia, tinh tế nhạy bén. Phu thê hai người…”
Phùng Gia Ấu cũng chẳng muốn dài dòng: “Thang tổng binh có lời thì nói thẳng.”
Thang Bỉnh Khiêm cười: “Tạ phu nhân quả là người thẳng thắn, vậy ta cũng không vòng vo. Thích khách ám sát Lý đại nhân vốn đã bị Tạ thiên hộ đánh trọng thương, nhiệm vụ ám sát này, e là phải nhờ Tạ thiên hộ thay mặt hoàn thành.”
Tạ Lãm tưởng mình nghe nhầm: “Ông nói gì?”
Thang Bỉnh Khiêm nhìn hắn: “Ta biết ngươi và Hàn Trầm có quan hệ tốt nên sẽ không làm khó ngươi đâu. Chúng ta sẽ đẩy trách nhiệm này cho người khác, ngươi cứ yên tâm.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Thang Tổng binh muốn mua chuộc chúng ta?”
“Mua chuộc?” Thang Bỉnh Khiêm cười lớn hai tiếng, “Ta là đang ra lệnh cho các ngươi!”
Phùng Gia Ấu nhanh tay chặn Tạ Lãm, đứng chắn trước mặt hắn: “Cớ gì chúng ta phải nghe lệnh ngài?”
Tần Thạc bên cạnh ôn hòa giải thích: “Tạ phu nhân có lẽ chưa biết, nhị công tử Giang Phó của Giang gia Dương Châu, chính là Tây Giang Lão thật sự.”
Cái gì? Phùng Gia Ấu trợn mắt, Tạ Lãm đã đoán trúng thật sao?
Tạ Lãm: “…” Không tin nổi miệng quạ đen của mình lại chính xác.
Tần Thạc nói: “Ban đầu chúng ta cũng không biết, tưởng là một người khác…”
Thang Bỉnh Khiêm tiếp lời: “Vài ngày trước, khi kiểm tra danh tính của Giang Phó lúc hắn vào thành, vì ta đã dặn dò, thủ hạ thấy hắn có chút quan hệ với Tạ thiên hộ, liền bắt hắn và người đánh xe lại, để phòng bất trắc.”
Tạ Lãm chẳng thèm đếm xỉa.
Thang Bỉnh Khiêm tiếp tục: “Hôm nay Giang Phó thoát được, không ngờ lại quay về cứ điểm của Tây Giang Lão, còn dẫn người đến nơi bị giam cầm cứu tên phu xe. Lúc ấy ta mới biết, con cháu Giang gia giàu địch quốc lại đi làm cái việc này.”
Nói xong liếc nhìn Phùng Gia Ấu một cái.
Phùng Gia Ấu không nhịn được nghiến chặt răng, cái tên không đầu óc chết bầm!
Thang Bỉnh Khiêm thản nhiên nói: “Giang Phó không chỉ buôn lậu muối, mà còn cướp không dưới mười chiếc thuyền buôn. Nghe nói Tạ phu nhân am hiểu luật pháp, không biết tội này của hắn, có đủ để tịch thu toàn bộ gia sản của Giang gia không?”
Phùng Gia Ấu mím chặt môi, bị tên biểu huynh làm càn này chọc giận đến tái mặt, ngực phập phồng kịch liệt.
Ban đầu là nàng giữ chặt Tạ Lãm, giờ thì Tạ Lãm đỡ lấy nàng.
“Sao hả Tạ thiên hộ? Sau này đứng về phe chúng ta, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Thang Bỉnh Khiêm vừa mềm mỏng vừa đe dọa, mỉm cười nói với Tạ Lãm, “Lý Tự Tu chẳng qua chỉ là một con cờ trong triều, không có thế lực đứng sau, chỉ cần kiếm cái cớ thích hợp, giết thì giết thôi, coi như là lễ quy phục của ngươi…”
Quy phục? Tạ Lãm lúc này chỉ muốn xông lên vặn cổ ông ta, trong lòng kìm nén mãi.
Phùng Gia Ấu hồi lâu không nói, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Thang Bỉnh Khiêm.
Thang Bỉnh Khiêm chợt cảm thấy hơi hoảng.
“Phu quân, chẳng phải chàng mang theo lệnh bài của Thẩm Khâu ư?” Cuối cùng, Phùng Gia Ấu nhẹ nhàng cất tiếng, “Lệnh ấy có thể tiền trảm hậu tấu, giết sạch bọn họ rồi đẩy cho Lý Tự Tu, dù sao thì kẻ đứng sau Lý Tự Tu nhất định sẽ giúp chúng ta giải vây.”
Tạ Lãm đứng ngẩn ra, bởi hắn biết kiểu hành sự liều lĩnh này không phải phong cách của nàng.
Thế nhưng, Thang Bỉnh Khiêm và Tần Thạc lại tin là thật, bởi họ rõ thực lực Tạ Lãm ra sao, nháy mắt biến sắc!
Vài tên hộ vệ đã từ hai bên xông đến, đao sáng loáng, che chắn Thang Bỉnh Khiêm và Tần Thạc sau lưng.
“Thật nực cười!” Thang Bỉnh Khiêm nói nhanh, lo sợ Tạ Lãm ra tay, “Các ngươi tưởng giết chúng ta là không ai biết gì sao? Chẳng lẽ các ngươi có thể đồ sát cả Thủy Vận Ti?”
Nhìn thế trận này, Phùng Gia Ấu cười khẩy vô tình: “Chỉ đùa chút thôi mà! Nhìn ngài sợ hãi như thế, đâu còn phong thái của một tổng binh. Chẳng bằng Tần đại nhân đây, người đọc sách mà còn đĩnh đạc hơn.”
“Ngươi…” Thang Bỉnh Khiêm giận dữ, vừa hoang mang. Ông ta không hiểu sao con ả này vừa nãy còn bối rối lâm nguy, giờ lại đột ngột bình tĩnh, còn châm chọc ngược lại mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Phùng Gia Ấu đã nhận ra điều khác thường.
Tây Giang Lão vốn cẩn trọng, bao năm buôn lậu ở Hoài An, dưới trướng có tay chân của Thang Bỉnh Khiêm nằm vùng nhưng hắn chưa từng bị lộ thân phận thật. Vậy mà Giang Phó lại vì cứu một tên phu xe mà để lộ danh tính của mình? Điều này liệu có hợp lý?
Tần Thạc nói: “Tạ phu nhân, chúng ta không dối gạt cô đâu.”
Vẻ mặt Phùng Gia Ấu hờ hững, nàng biết họ không nói dối, vì lời nói dối thế này rất dễ bị vạch trần. Chỉ cần điều tra xem Giang Phó có về Dương Châu hay không là rõ.
Điểm nàng thấy không hợp lý là chuyện “cứu phu xe”. Nếu Giang Phó muốn cứu tên phu xe đó, hoàn toàn có thể bảo Tạ Lãm đi giúp, cớ chi phải giả vờ về Dương Châu, rồi lén lút quay lại đích thân cứu? Có thể thấy tên “phu xe” có thân phận đặc biệt và Tạ Lãm quen biết, nhưng Giang Phó lại không chắc liệu “phu xe” này có muốn gặp Tạ Lãm hay không.
Phùng Gia Ấu đã đoán ra “phu xe” thực sự là ai, và thầm biết trong đó ắt có ẩn tình sâu xa.
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng hô: “Tổng binh đại nhân, bên ngoài nha môn có người xin gặp Tạ thiên hộ, nói là thân thích của ngài ấy.”
Chắc là Giang Phó, Thang Bỉnh Khiêm tuy không rõ mục đích của hắn nhưng đang lo Phùng Gia Ấu không tin, ông ta nói: “Gọi hắn vào.”
Chẳng mấy chốc, Giang Phó mặt mày tươm tất, ăn vận toát ra vẻ phú quý, bước vào đại sảnh. Sau lưng hắn là một nam nhân gầy yếu, lưng khòm, đeo băng che một bên mắt, hẳn chính là phu xe vừa được hắn cứu.
Phùng Gia Ấu thản nhiên quét mắt qua, không chút bất ngờ.
Tạ Lãm vốn chỉ thấy khó hiểu, giờ đây khi thấy rõ mặt, không khỏi kinh ngạc vì phu xe ấy lại chính là Phùng Hiếu An.
Thang Bỉnh Khiêm vừa cất tiếng “Giang công tử”, Giang Phó đã nhanh chóng phủ đầu: “Thang tổng binh hẳn đã biết ta là Tây Giang Lão chân chính rồi chứ? Ngài có nghĩ rằng là vì ta không muốn giấu nữa không?”
Thang Bỉnh Khiêm nheo mắt: “Hử?”
“Vì ta muốn tính sổ với đại nhân cho rõ ràng.” Giang Phó liếc nhìn đám hộ vệ cầm đao hai bên, chậm rãi lấy ra từ trong áo một quyển sổ, ánh mắt đầy vẻ sắc bén của một thương nhân khôn khéo, “Những năm qua, phủ nha, Sơn Dương Vệ, Đốc Tạo Ti, và cả Thủy Vận Ti các người đã nhận của ta biết bao nhiêu ngân lượng, không phải để các người làm khó biểu muội và biểu muội phu của ta!”
Thang Bỉnh Khiêm nhìn thoáng qua quyển sổ trong tay Giang Phó, bật cười: “Thế thì sao, ngươi đưa sổ sách này ra, xem thử Giang gia bị diệt trước hay…”
“Giang gia ta có tội gì? Buôn lậu muối sao? Nực cười, ngài từng tận mắt chứng kiến sao?” Giang Phó thản nhiên, tỏ ra mình đường đường chính chính, “Xin lỗi, chuyện buôn muối lậu, Giang Phó ta chưa từng dính tới. Số ngân phiếu bị các người dùng quyền hạch sách chiếm đoạt, đều là do Giang gia ta kinh doanh chính đáng mà có, không có một lượng bạc nào là bẩn cả!”
Thang Bỉnh Khiêm sững sờ: “Ngươi…”
Giang Phó cầm sổ quạt quạt vài cái: “Còn muốn nói ta cướp tàu buôn sao? Cứ việc điều tra, một nửa số tàu bị cướp đều là tài sản của Giang gia, nửa còn lại trước khi cướp ta đã mua lại với giá cao. Tổng binh đại nhân, công tử ăn chơi Giang gia ta rảnh rỗi đi tìm thú vui, cướp đồ của chính mình, không phạm pháp đấy chứ?”
Thang Bỉnh Khiêm há hốc miệng, không thể nói gì.
Tần Thạc chưa từng thấy thủ đoạn như vậy, càng thêm kinh ngạc: “Giang công tử hao tốn bao nhiêu tâm sức và tiền bạc, chỉ để nắm lấy điểm yếu của chúng ta ư?”
Giang Phó nhún vai: “Chẳng phải đã nói rồi sao, ta rảnh rỗi mà.”
Phùng Gia Ấu trầm mặc, suy đoán nguyên do Phùng Hiếu An để Giang Phó mưu tính ở Hoài An: “Biểu ca, tám năm trước, con thuyền mà gia gia muội điều tra có liên quan đến Thủy Vận Ti sao?”
Tổng nha của Thủy Vận Ti đặt tại Hoài An, đây là điểm đặc biệt nhất của vùng này.
“Cái này phải hỏi Tổng binh đại nhân rồi.” Giang Phó chắp tay hướng về phía Thang Bỉnh Khiêm, “Chủ nhân đứng sau chiếc thuyền chở gỗ hoa lê vàng năm đó, chính là đệ đệ ruột của Tổng binh đại nhân!”
Thang Bỉnh Khiêm tỏ vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lộ ra vài phần hoảng hốt: “Gỗ hoa lê vàng gì?”
“Đại nhân không cần nói với ta.” Giang Phó vung tay ném sổ cho Tạ Lãm, “Đi mà nói với Huyền Ảnh Ti.”
Tạ Lãm giơ tay đón lấy, biết sẽ có người muốn cướp nhưng hắn không thèm cất vào mà cứ tùy ý cầm. Hắn liếc nhìn Phùng Hiếu An, hóa ra việc nhị thúc ban đầu để lại thư rồi rời đi, nói đã tìm ra manh mối của kẻ thù và sẽ về Trung Nguyên báo thù, lại là sự thật.
Phùng Gia Ấu nhìn chằm chằm Thang Bỉnh Khiêm, lửa giận mãnh liệt bùng lên trong lòng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm. Nàng không biết võ công, nếu có khả năng như Tạ Lãm, có lẽ cũng sẽ không màng đến hậu quả mà xông lên giết người.
Chỉ cần Thang Bỉnh Khiêm kiên quyết không thừa nhận, chuyện xe ngựa của gia gia bị mất kiểm soát cũng không thể điều tra, dù sao đã qua tám năm rồi. Hơn nữa, gia gia chỉ bị ngã, khiến cơ thể vốn đã suy yếu càng trở nên tệ hơn, không thể coi là nguyên nhân trực tiếp khiến ông qua đời.
Vì vậy, không có cách nào để kết tội Thang Bỉnh Khiêm.
Thang Bỉnh Khiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chìa tay về phía Tạ Lãm: “Đưa quyển sổ đây, ta sẽ thả các ngươi đi.” Rồi quay sang Giang Phó, “Ngươi thiết lập bẫy hối lộ quan viên, thật nghĩ mình có thể rũ sạch sao?”
Giang Phó cười nhẹ: “Ta nói các người tống tiền ta, các người nói ta gài bẫy các người. Không bằng thử xem, trong triều, nhiều người muốn đưa một kẻ vô danh tiểu tốt như ta vào ngục hơn, hay nhiều người muốn thay thế vị trí của các người hơn?”
Thang Bỉnh Khiêm giận tái mặt, chỉ vào hắn nửa ngày mà không nói được lời nào: “Ngươi chỉ là một thương nhân thấp hèn, không có công danh mà dám láo xược như vậy! Chỉ cần ta còn ở vị trí này một ngày, ta có quyền trị tội ngươi! Bắt hắn lại cho ta!”
Giang Phó vội nép sát vào Tạ Lãm: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ mau chóng trở về lập kế hoạch, xem lần này sẽ đẩy ai ra làm kẻ chịu tội!”
“Ta xem ai trong các ngươi có thể còn sống rời khỏi Hoài An!” Thang Bỉnh Khiêm tức giận đoạt lấy vũ khí của hộ vệ.
Tần Thạc vội vàng ngăn lại: “Ngàn vạn lần không được!”
Nếu giao sổ sách ra thì nhiều lắm chỉ bị triều đình buộc tội, nhưng trong kinh thành vẫn có người giúp đỡ. Còn nếu động thủ trắng trợn như thế này, khiến mọi chuyện lớn lên, thật sự không biết sẽ ra sao. Dù sao bọn họ hiện tại cũng không đủ sức chống lại Tạ Lãm và đám hộ vệ bên cạnh Lý Tự Tu.
Phùng Hiếu An, người nãy giờ chỉ đứng nhìn, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.
Phùng Gia Ấu quay người đuổi theo, Tạ Lãm chỉ khẽ liếc mắt nhìn.
…
Bên ngoài mưa phùn nhẹ nhàng rơi, Phùng Hiếu An không đi xa, chỉ đứng dưới mái hiên phía đông đợi người.
Phùng Gia Ấu thấy ông không có ý định rời đi, bước chân dần chậm lại, đi đến trước mặt ông.
Phùng Hiếu An mở lời trước: ” Tiểu Gia, ai nói cho con biết về vụ thương thuyền vận chuyển gỗ hoa lê vàng tám năm trước? Rõ ràng trước đây con không hề biết.”
Phùng Gia Ấu chẳng chịu thua, đáp ngược lại: “Làm sao ông biết trước đây ta không biết?”
Phùng Hiếu An nói: “Nếu con biết, đã chẳng an nhàn ở Phùng phủ mà chuyên tâm thảo luật mới suốt ngày như thế. Nói cho ta biết, ai đã nói?”
Phùng Gia Ấu kiên quyết không nói, nghiêm giọng chất vấn: “Ông đã biết từ lâu, nên mới phái biểu ca đến Hoài An tính toán. Vậy có nghĩa, ông ngoại và cữu cữu cũng sớm biết ông không mất tích, chỉ có ta và mẫu thân bị che mắt thôi sao?”
“Không phải từ quá sớm. Sau khi ta bắt đầu theo dõi Thủy Vận Ti, khoảng bốn năm trước mới đến Dương Châu gặp ông ngoại con.”
Phùng Hiếu An giơ tay, tháo chiếc băng bịt mắt xuống, muốn nhìn kỹ nàng.
“Bốn năm trước…” Phùng Gia Ấu nghĩ đến những món quà sinh nhật ông ngoại đã gửi tặng.
Trước đây, ông ngoại chỉ tặng nàng cửa hàng và khế đất ở kinh thành. Những năm gần đây, ngoài những thứ đó còn có vòng ngọc phỉ thúy, thiên lý mã và nhiều thứ linh tinh khác …
Đặc biệt là con thiên lý mã kia. Nàng đã kinh ngạc, không hiểu vì sao ông ngoại từ Giang Nam lại gửi đến kinh thành một con hãn huyết bảo mã từ Tây Vực? Lẽ nào tất cả đều do Phùng Hiếu An nhờ tay ông ngoại gửi đến?
Phùng Gia Ấu không muốn hỏi thêm, cũng không muốn biết, chỉ hờ hững bàn đến chính sự: “Có phải chúng ta đã làm rối loạn kế hoạch của ông rồi không? Hiện tại chắc chưa phải lúc ra tay với Thang Bỉnh Khiêm, còn chưa đủ để cho ông ta một đòn chí mạng.”
“Không sao.” Phùng Hiếu An khẽ liếc mắt về đại sảnh, nơi Tần Thạc đang đứng, “Ít nhất ta cũng biết được ai là đồng đảng của ông ta ở kinh thành…”
“Vậy thì tốt.” Phùng Gia Ấu không đợi ông nói hết, muốn quay về tìm Tạ Lãm.
Phùng Hiếu An hỏi: “Con vẫn còn trách ta lừa con chuyện thiên mệnh, sắp đặt hôn nhân của con sao?”
Phùng Gia Ấu im lặng.
Phùng Hiếu An từ sự im lặng của nàng mà đoán được nhiều điều, mỉm cười: “Ta đã nói với con mà, Tiểu Sơn do chính ta trông nom từ nhỏ, trên đời này nếu có ai xứng với con gái ta thì nhất định là nó.”
“Vậy ta phải cảm tạ ông sao? Cần quỳ xuống dập đầu vài cái mới đủ?” Phùng Gia Ấu bây giờ không còn tức giận như lần trước, nhưng cũng tuyệt đối không cho ông một chút sắc mặt tốt, “Ta vừa ý chàng, thì có thể chứng minh rằng ông không sai sao? Không những không sai, những gì ông nợ ta, chàng bù đắp thay ông, từ nay ông không cần thẹn với lương tâm nữa sao?”
Phùng Hiếu An không thu lại nụ cười, giọng điềm đạm: “Lần trước con đến thành Hắc Thủy, Diêu Tam Nương từng bảo con đến y quán tìm bà ấy, con đã không đến.”
Lúc đó, Phùng Gia Ấu đang giận Tạ Lãm nên rời thành Hắc Thủy, quên mất lời nhắn của Diêu Tam Nương. Trên đường trở về kinh thành mới nhớ ra, Tạ Lãm còn phái người quay lại hỏi, Diêu Tam Nương bảo không có việc gì.
“Giả như con đến, bà ấy sẽ đưa cho con một giỏ đầy các món trang sức, tất cả đều do ta tích góp được khi buôn bán với Tây Vực. Diêu Tam Nương sẽ cho con biết đó chính là của hồi môn ta đã chuẩn bị cho con. Còn có một chồng diều giấy từ nhỏ đến lớn, mỗi năm sinh nhật con, ta đều tự tay làm một cái.”
Phùng Hiếu An thở dài: “Bà ấy còn nói với con rằng thật ra ta đã hối hận từ lâu. Những năm bị kẹt lại ở thành Hắc Thủy, ở bên cạnh Tiểu Sơn và chăm sóc nó trưởng thành, ta dạy nó đọc sách viết chữ, còn nó lại dạy cho ta biết thế nào là trách nhiệm… Càng hiểu rõ gánh nặng của hai chữ ‘trách nhiệm’, ta càng nhận ra mình đã lầm lạc đến mức nào trong vai trò một người con, một người chồng, một người cha… Lầm lạc đến nỗi ta hoàn toàn không biết phải làm sao để bù đắp…”
Phùng Gia Ấu tự nhủ, không phải là không biết bù đắp, mà là lỗ hổng quá lớn, vá lại cũng mệt mỏi. Nàng không rõ lắm về tình nghĩa phu thê, nhưng về tình cha con, ông chắc chắn không có tự tin.
Phùng Gia Ấu lạnh nhạt hỏi: “Vậy nên ông chọn tiếp tục trốn tránh, ngay cả xin lỗi cũng để Diêu Tam Nương làm thay?”
Phùng Hiếu An tựa lưng vào cột hành lang, vẻ mặt bị tổn thương: “Nhưng con đã không đến, con đoán được bà ấy tìm con là có liên quan đến ta, nhưng vẫn quên mất. Điều đó chứng tỏ vị trí của ta trong lòng con nhẹ đến đáng thương, sự trốn tránh của ta lại càng nực cười. Ta nhận ra, giữa chúng ta không phải là mớ hỗn độn, mà chỉ là một tờ giấy trắng…”
Phùng Gia Ấu hừ lạnh: “Dù là mượn miệng người khác hay đích thân ông nói xin lỗi, ta đều không chấp nhận. Ông cũng không cần nghĩ đến việc hàn gắn quan hệ cha con gì với ta, ngoài huyết thống ra, giữa chúng ta không có bất kỳ mối liên hệ nào. Ta từ trước không cần ông, về sau càng không cần ông.”
Nàng quay người không chút lưu luyến.
Phùng Hiếu An gọi nàng lại: “Ta biết con không muốn gặp ta, nên điều ta sắp làm đây, cần sự đồng ý của con.”
Nghe giọng ông nghiêm trọng, Phùng Gia Ấu bất giác quay lại: “Chuyện gì?”
Phùng Hiếu An đột nhiên nói: “Đại Lý Tự chỉ có thiếu khanh, chức chính khanh đã để trống nhiều năm, không phe nào đoạt được, con có biết vì sao không?”
Phùng Gia Ấu sững người: “Mấy người Thẩm Khâu đang giữ lại cho ông?”
Rất có khả năng.
Phùng Hiếu An mất tích chứ không chết. Trước khi mất tích, ông đã là thị lang Hình Bộ tam phẩm, mà chức chính khanh của Đại Lý Tự cũng chỉ là tam phẩm. Trở ngại duy nhất là ông không thể đột ngột xuất hiện, tốt nhất là lập được công lớn rồi trở về.
Trước khi đi Tây Bắc, ông đã để lại một công văn ở Binh Bộ. Nếu Tạ Triều Ninh chịu chấp nhận chiêu an, về kinh phong hầu, Phùng Hiếu An cùng về với ông ấy, xem như đã lập được công lao. Hiện giờ muốn thuyết phục Tạ Triều Ninh chấp nhận chiêu an không phải quá khó, vì tất cả những gì ông ấy làm đều vì con trai.
Chỉ cần thu phục được Tạ Lãm là ổn.
Nhưng muốn khiến Tạ Lãm chấp nhận chiêu an thực sự khó như lên trời, cha con Phùng Gia Ấu liên thủ e rằng vẫn khó mà làm được.
Dĩ nhiên, Phùng Hiếu An cũng có thể có kế hoạch lập công khác.
Phùng Hiếu An thừa nhận: “Trước đây ta không đồng ý, nói với mấy người Thẩm Khâu rằng ta không còn sống được bao lâu, khuyên họ nên từ bỏ.”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Ông đổi ý rồi?”
“Đúng vậy.” Phùng Hiếu An hơi rũ mắt, “Khi gia gia con còn sống, ta chưa bao giờ làm được điều gì khiến ông vừa lòng. Ta nghĩ, đây là cách duy nhất để bù đắp, đứng vào vị trí của ông mà hoàn thành những việc ông còn dang dở…”
Ông ngẩng lên nhìn Phùng Gia Ấu, ánh mắt pha lẫn mong đợi và thăm dò: “Nếu vậy, ta sẽ quay về Phùng gia, con đồng ý không?”
—
Bấm nút tròn màu xanh lá cây ở góc dưới bên phải màn hình để nhảy nhanh xuống phần bình luận nha.
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕
Có thể bạn sẽ thích: