Lãm Phương Hoa – Chương 114 – Hoàn
Tạ Lãm mừng không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại có một nỗi bực bội không nói nên lời. Hắn phát hiện con trai mình càng lớn càng giống người mà hắn ghét nhất kinh thành — Lý Tự Tu.
Tạ Lãm mừng không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại có một nỗi bực bội không nói nên lời. Hắn phát hiện con trai mình càng lớn càng giống người mà hắn ghét nhất kinh thành — Lý Tự Tu.
Mỗi khi hắn nói nhiều thì thường hóa linh tinh, nhưng khi lời lẽ ngắn gọn thì lại có sức mạnh không thể nghi ngờ. Một câu này khiến cõi lòng đang hoang mang của Phùng Gia Ấu lập tức an định lại.
Chợt ngẫm lại câu hỏi ban nãy, hắn mới giật mình nhận ra, nàng hỏi ‘bước tiếp theo’, là nói đến chuyện… động phòng? Còn định làm ngay trên sa mạc mênh mông?
Từ Tông Hiến luôn lặng lẽ cô độc, dù thành tích không tệ nhưng cũng không quá nổi trội, mà xử sự lại chẳng lấy gì làm đúng mực. Nhìn ngoài thì ôn hòa nhã nhặn, nhưng bên trong lại bướng bỉnh, không chịu ràng buộc, chẳng giữ quy củ.
Y có thể không oán giận nàng, nhưng không thể chấp nhận chuyện bản thân nảy sinh tình cảm với con gái kẻ thù. Khi nhận ra dấu hiệu đó, y liền tìm Thẩm Khâu xin ông nghĩ cách đưa mình rời khỏi Phùng phủ.
Mấy lần gặp nhau, lần nào cũng vậy, ánh mắt đầu tiên khi trông thấy nàng, hắn cứ như tên trộm bị bắt quả tang, theo bản năng muốn lảng tránh đi. Cần cố gắng một hồi, hắn mới dám đối diện ánh mắt nàng, từ từ tiến đến gần.
Không phải ta tự khen mình, chớ với định lực của người đã vẽ mười mấy quyển xuân cung đồ, đến cả hoạn quan cũng phải quỳ gọi ta là đại ca.
Cô không thể từ bỏ phủ Trấn Quốc công, còn ta, cũng không thể từ bỏ những gì đã gây dựng bao năm ở Thập Nhị Giám. Thân phận của chúng ta định sẵn rằng chúng ta không thể nào có kết cục tốt đẹp.
Trước đây Tùy Anh đã mơ hồ có cảm giác, mãi đến khoảnh khắc này mới thật sự ngộ ra, Lạc Thanh Lưu… thích nàng? Lòng nàng bỗng chốc rối bời, suýt nữa giơ tay kéo hắn lại hỏi cho ra lẽ.
“Phó Mân, huynh đã không còn gì nuối tiếc, ta cũng vậy… Cuối cùng cũng biết được toàn bộ câu chuyện, nguồn cơn của những khổ đau giày vò suốt nửa đời trước…”
You cannot copy content of this page