Lãm Phương Hoa – Chương 35
Phùng Gia Ấu không trả lời, bất ngờ vươn tay nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên. Tạ Lãm nín thở. Ngón cái của nàng trượt lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của hắn.
Phùng Gia Ấu không trả lời, bất ngờ vươn tay nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên. Tạ Lãm nín thở. Ngón cái của nàng trượt lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của hắn.
Nàng là người nặng tâm tư, ưa suy nghĩ nhiều. Lúc đó hắn đi vội vàng quá, lẽ ra hắn nên lau khô nước mắt cho nàng, an ủi nàng vài câu rồi hẵn đi. Hắn cũng không nên chỉ hôn lên trán nàng, phải hôn thẳng lên môi mới đúng.
Không, nàng thậm chí nghi ngờ rằng Tạ Lãm có lẽ sẽ không bao giờ quay lại kinh thành. Phùng Gia Ấu đứng dậy, nàng không thể chỉ ngồi đây chờ kết quả, nàng phải làm gì đó.
Hắn cầm đao và rời đi. Phùng Gia Ấu chạy theo hắn ra sân, muốn gọi lại nhưng không dám. Khi bóng dáng hắn khuất dần, nàng đứng cô đơn dưới giàn nho, bỗng chốc cảm thấy trống trải và cô độc.
Ta khuyên Tiết ngự sử một câu, lập tức thu hồi thái độ ái muội của ngài với ta trước mặt Tề Chiêm Văn đi. Đừng tưởng rằng Phùng Gia Ấu ta hiện giờ không chỗ dựa sẽ để mặc cho các người bày bố.
Nhưng nàng giận quá không chịu nổi, lại quay lại giật chăn của hắn ném xuống đất: “Chàng cho rằng tại khích lệ chàng đi liều mạng vì ta, ta mới muốn gần gũi với chàng sao?”
Tạ Lãm nói: “Ta phải mau chóng kiếm một chức đại quan để đảm đương, dùng phương thức của người kinh thành để bảo vệ nàng, làm chỗ dựa cho nàng.”
Chẳng bao lâu sau, hắn lại bị tiếng động khẽ làm tỉnh giấc. Mở hé mắt, hắn nhìn thấy Phùng Gia Ấu đang ngồi xổm bên cạnh giường, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mu bàn tay hắn.
“Trước đây ta chỉ có một mình.” Tạ Lãm cảm thấy câu hỏi của nàng thật kỳ lạ, “Bây giờ chúng ta đã có hai người, nếu cả ngày nàng rầu rĩ không vui, sao ta có thể sống an nhàn được?”
Tạ Lãm bước nhanh đến túm chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn nàng, nén cơn giận: “Ta không hiểu, rốt cuộc ta đã làm gì đắc tội với nàng mà ngay cả mạng mình nàng cũng không thèm quan tâm?”
You cannot copy content of this page