Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68
Đôi mắt vô định của Baek Sa-eon dừng lại trên khuôn mặt cô, như kẻ đang lạc trong một cơn mộng mị. Siết chặt vòng tay, Hee-joo gồng mình đạp nước, hướng về phía ánh sáng lờ mờ phía trên.
Đôi mắt vô định của Baek Sa-eon dừng lại trên khuôn mặt cô, như kẻ đang lạc trong một cơn mộng mị. Siết chặt vòng tay, Hee-joo gồng mình đạp nước, hướng về phía ánh sáng lờ mờ phía trên.
“Tái hôn? Anh chưa bao giờ cho phép em tái hôn.”
“Em gặp thằng nào khác hả?”
“Hong Hee-joo mà cũng dám có suy nghĩ vớ vẩn như thế sao?”
Nhưng chính khẩu súng đeo chéo từ vai xuống thắt lưng và chiếc bộ đàm gắn bên hông mới khiến hình ảnh anh trở nên xa lạ đến đáng sợ. Là anh ấy. Baek Sa-eon.
“Nếu tình cảm chị dành cho em không chỉ là áy náy… vậy thì, xin hãy để em đi.”
“…Em đang tự tìm đến chỗ chết đó.”
“Không, em đi để nói chuyện với anh ấy.”
Mỗi đêm, vào cùng một thời điểm, cùng một số 675 gọi đến, rồi cúp máy. Không thiếu một lần nào. Lần nào cũng vậy, Hee-joo đều giật mình tỉnh giấc, nhưng cô không chặn số.
Thêm mười ngày nữa. Cô bắt đầu tìm cách để thôi nghĩ về anh. Nhưng thất bại. Cô đã thử làm mọi điều anh từng khuyên, nhưng chẳng có gì khiến lòng nhẹ nhõm hơn.
Người đàn ông ấy biến mất như thể tan vào không khí. Mọi thứ như một giấc mộng. Hương nhang nồng nặc xộc vào mũi, vòng hoa tang không ngừng được đưa tới.
Người được nhắc đến trong đoạn ghi âm không phải là tình nhân của tôi. Tôi chưa từng phản bội trách nhiệm và niềm tin trong hôn nhân. Vợ tôi chính là ‘406’ được nhắc đến trong đoạn băng.
Tên ‘Baek Sa-eon’ này. Thân phận này. Tất cả đã thuộc về anh. Nhưng nếu bây giờ bị tước đoạt thì sao? Còn Hong Hee-joo thì thế nào?
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt anh bỗng khựng lại. Dưới tán hoa anh đào nở rộ, một cô gái đứng lặng lẽ. Mái tóc dài buông xuống lưng, chiếc váy trắng ôm lấy dáng người mảnh mai.
You cannot copy content of this page