Lãm Phương Hoa – Chương 102
Cho đến khi nhìn thấy một góc tường của Đô Ti Điền Nam, hắn mới thôi chống chọi, đôi mắt ấy khép lại hoàn toàn. Phùng Gia Ấu không ngờ hắn ngã thẳng từ lưng ngựa xuống.
Cho đến khi nhìn thấy một góc tường của Đô Ti Điền Nam, hắn mới thôi chống chọi, đôi mắt ấy khép lại hoàn toàn. Phùng Gia Ấu không ngờ hắn ngã thẳng từ lưng ngựa xuống.
Hắn muốn cúi xuống nói với Phùng Gia Ấu rằng mình không nhịn nổi nữa rồi, cảm giác nghẹn ở ngực còn khó chịu và đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào trên người.
“Chàng đừng nói nữa, giữ sức mà dưỡng thương.” Sau khi rời khỏi thành hoang, sức lực của nàng cũng dần dần thoát đi, giọng nói bắt đầu hơi run. Nhưng giờ hắn đang dựa vào nàng, nàng phải cố gắng mạnh mẽ.
Nhưng khi cúi xuống nhìn Phùng Gia Ấu, mọi sự kiêu ngạo đều tan biến, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng hơn hẳn: “Đi theo ta nguy hiểm lắm… nhưng vẫn cứ ở bên ta nhé!”
Cao thủ kiếm đạo như Hàn Trầm, chỉ với một nhát kiếm đã chém đứt thanh đao gia truyền của Tạ Lãm, chém sâu vào xương bả vai hắn, sẽ đủ để làm gãy xương sườn và tổn thương nội tạng.
Khi đó, cần cha hắn và vài vị sư phụ liên thủ mới miễn cưỡng kiềm chế được. Thiết Lao trong thành Hắc Thủy được đúc từ thiên thạch cũng là để giam giữ hắn mỗi khi “phát bệnh”.
Nhưng Tạ Lãm vẫn không chắc chắn vị trí của mình trong lòng nàng, luôn cảm thấy nàng chỉ sợ mất hắn, chứ không vì yêu hắn.
Nhìn nàng không bệnh không buồn, sống cuộc đời tự do và thoải mái, hắn mới cảm thấy mình không uổng phí. Chẳng rõ vì sao hắn lại có suy nghĩ kỳ lạ này, mà theo thời gian, suy nghĩ ấy càng thêm mãnh liệt.
Tùy Kính Đường nói với Tùy Anh: “Ông chê con vô dụng, xem ra ông đã sai rồi. Kết giao được người như Tiểu Gia, ai dám nói con không có bản lĩnh?”
Tùy Anh đáp: “Nhưng Phó Mân đã nắm được điểm yếu của ông ấy…”
Phùng Gia Ấu điềm tĩnh nói:
“Ta cũng có đòn sát thủ trong tay.”
You cannot copy content of this page