Skip to content

Giả tình lộ ý – Chương 01

CHƯƠNG 01 – Mở đầu

Cuộc gọi đến bất ngờ. 

“Chung tiểu thư, hôm nay Chu tổng về Bắc Thành, máy bay hạ cánh lúc năm giờ chiều.”

Là giọng trợ lý Lý, trợ lý riêng của anh. Lúc nào cũng điềm đạm, lễ độ, nói năng chừng mực, đến mức… khiến người ta chẳng dám lơ là.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Còn chưa kịp cúp máy, Chung Ý đã cúi người thu dọn, bút – giấy – màu gom hết vào túi. Cô kiếm đại một cái cớ rồi chạy khỏi phòng vẽ, bước chân hấp tấp, như có lửa đốt sau lưng.

Bây giờ mới hơn một giờ chiều. 

Năm giờ anh hạ cánh. Từ sân bay về đến nhà mất khoảng bốn mươi phút. Cộng lại là gần sáu giờ.

Vừa khéo giờ cơm tối.

Cô chỉ có đúng bốn tiếng để chuẩn bị!

Phải qua tiệm spa, phải gọi dịch vụ dọn nhà.

Trong nhà còn một đống việc – mua sắm, quét dọn, thay ga giường, giặt đồ, chuẩn bị bữa tối. Trái cây, sữa, cà phê, rượu – tất cả đều phải sẵn.

Còn nữa… hoa. Phải gọi tiệm mang hoa đến ngay.

Không kịp, thật sự không kịp.

Cô vừa thở vừa chen vào chiếc taxi: “Bác tài, làm ơn chạy nhanh giúp cháu!”

— 

Hai tiếng sau. 

Chung Ý từ spa bước ra, cảm giác cả người trơn láng như con lươn trơn nhẫy, hay một quả trứng luộc vừa bóc vỏ – trắng nõn, nhẵn thín, mịn màng không chê vào đâu được.

Tươi tắn rạng ngời quay về nhà.

“Cô Chung, cô về rồi.” – Dì Phương từ bếp ló đầu ra. – “Phòng của cậu Chu tôi dọn xong rồi. Quản gia bên kia cũng gửi nhiều đồ qua, tôi để cả ở quầy nước.”

“Cô muốn ăn gì tối nay? Tôi mua được mấy món ngon lắm.”

Dì Phương là người giúp việc cố định, làm theo giờ hành chính. Ngày thường nhà cũng chẳng có gì, Chung Ý ít ăn cơm nhà, có ăn thì toàn làm cho qua bữa. .

Hôm nay rầm rộ thế này, tất nhiên là vì Chu Duật Bạch.

Chung Ý thuộc nằm lòng khẩu vị của anh: “Sườn chua ngọt, tôm nõn xào bí ngòi, cần tây xào bách hợp, thêm nồi canh cá nữa ạ.”

Rồi cô về phòng, ngồi trước gương trang điểm.

Liệu trình spa hạng sang vừa rồ thần kỳ thật – tóc đen mượt như mây, da trắng nõn như sương, chạm vào mềm như cánh hoa. Cô gái trong gương, đẹp đến chói mắt.

Chỉ cần điểm nhẹ là đủ.

Kẻ mày, thoa môi.

Phấn son phải nhạt, mỏng như sương, tưởng như không có mà vẫn ngập ngừng lay động.

Bước cuối cùng: thay váy.

Cô vào phòng thay đồ, lục tìm thật lâu mới chọn được chiếc đầm thêu tỉ mỉ.

Đúng lúc ấy, điện thoại réo vang – là Ôn Sa Sa. Chung Ý đang mướt mồ hôi – khoá kéo kẹt cứng không kéo nổi!

“Chung Ý, bà chơi tôi hả? Hẹn ba rưỡi uống trà, giờ mấy giờ rồi, bà ở đâu?”

“Xin lỗi xin lỗi!” – Chung Ý nghiến răng kéo khoá – “Tôi quên mất!”

Cô thở dốc, dồn sức kéo khóa váy sau lưng: “Tôi có chuyện gấp… thật sự quên… tôi… tôi…”

“Sao vậy? Giọng nghe như sắp khóc tới nơi vậy?”

Chung Ý nghẹn đến mức nước mắt chực trào: “Tôi không khóc!”

Tôi tăng cân rồi trời ơi trời ơi!!!!

Chiếc váy này là cô mua hai năm trước, ngay trước mặt Chu Duật Bạch, ở Paris.

Đồ của nhà thiết kế, may thủ công cầu kỳ, dáng ôm sát – mỗi đường cong như được đo ni làm riêng cho cô. 

Lúc thử, ánh mắt Chu Duật Bạch dừng trên người cô, hiếm hoi lạc thần trong thoáng chốc. 

Từ đó, mỗi lần mặc ra, đều khiến người đối diện phải sững người một nhịp. 

Cuối cùng cũng kéo được tới đỉnh khóa. .

May mà vẫn mặc vừa – chỉ là phần ngực và hông ôm sát đến nghẹt thở.

Cô hít một hơi. Mấy tháng không đi làm, không ăn kiêng, không cân ký – giờ mới nhận ra mình tròn lên bao nhiêu.

Ôn Sa Sa vẫn lải nhải: “Rốt cuộc là sao? Tôi gọi mấy cuộc không bắt máy. Trà chiều thì…”

Chung Ý cắt ngang: “Chu Duật Bạch sắp về.”

“Ui trời~~~” Ôn Sa Sa đổi tông liền, kéo dài giọng: “Thôi không quấy rầy nữa. Bà bận thì tôi tự đi uống trà. Byeee~”

Cúp máy cái rụp.

Chiếc váy căng tới mức khó chịu.

Chung Ý nghĩ đi nghĩ lại – thôi đổi váy khác.

Cô chọn một chiếc váy len hai dây, trông chẳng có gì nổi bật.

Dây vai mảnh như tơ, chân váy chạm đất, đuôi váy uốn cong, ôm sát từng đường nét cơ thể.

Vai trần, cánh tay, xương quai xanh, rãnh ngực phơi ra lấp lóa dưới ánh đèn.

Mà phần được váy bao bọc – eo nhỏ, mông cong, chân dài, ngực đầy – vừa kín vừa gợi.

Cô đeo đôi khuyên tai lấp lánh, vấn tóc cao lơi lả.

Đứng trước gương, nhìn ngắm chính mình.

Trong sáng mà lại khiến người ta nghĩ đến điều chẳng trong sáng cho lắm. 

Cô ung dung bước ra khỏi phòng.

Kim đồng hồ vẫn rỉ rả chạy.

Còn một tiếng nữa.

Chung Ý thong thả ôm bó hoa, cẩn thận cắm từng đóa vẫn còn vương sương vào bình. Hương thơm lan nhẹ trong không khí, như có như không, điểm xuyết cho căn phòng một tầng dịu dàng.

Cô mở dàn âm thanh, chọn một bản nhạc nhẹ ru, giọng nữ ngân nga như gió thoảng.

Tay chỉnh gối kê, tay vuốt lại mặt bàn, tạo nên một không gian nhà vừa đủ ấm áp, vừa không thiếu phần tinh tế.

Từ bếp, mùi thức ăn đã bắt đầu len lỏi ra ngoài, chầm chậm khuấy động lòng người.

“Cô Chung, hôm nay cô đẹp quá trời đẹp.”

Đến dì Phương cũng nhận ra, hôm nay Chung Ý hết dạ sắp xếp chu toàn cả căn nhà.

Lâu rồi, anh ấy mới về.

Chung Ý mỉm cười, hàng mi dài chớp nhẹ, lúm đồng tiền lấp ló trên gò má căng mịn – đẹp như một giấc mơ chưa tan.

Cô vừa nói chuyện phiếm với dì Phương, vừa chọn dao nĩa, bày biện bàn ăn, đem phần rau thừa ra điểm tô khay thức ăn, khéo đến mức tưởng như vô tình.

Chuông cửa vang lên.

Chung Ý liếc mắt nhìn quanh một lượt, xác nhận mọi thứ đã đúng chỗ, rồi đặt sẵn đôi dép nam ra thảm, nụ cười sẵn sàng nơi khóe môi.

“Lịch họp phải chốt trong hôm nay, tôi cần gặp ông Hoàng bên Hằng Phong trước, địa điểm tốt nhất là bên bờ sông.”

“Tôi đã liên lạc với phía ông Hoàng rồi ạ, bên đó…”

Ngay cửa nhà cô, hai người đàn ông đầy chất tinh anh vẫn đang bàn chuyện công việc.

Trợ lý Lý mang kính, áo vest thẳng thớm, tay xách laptop, tay kẹp xấp tài liệu, cúi đầu gật gù.

Còn người bên cạnh… ăn mặc có phần tùy ý hơn, áo vest hàng đặt may vắt nơi khuỷu tay, sơ mi mở hờ hai nút, hở ra một khoảng da ngực, thấp thoáng vẻ lạnh lùng tiết chế. Vai rộng, chân dài, dáng đứng cao ráo, khuôn mặt thanh tú trầm tĩnh, nhưng ẩn sau lại là nét cao ngạo khó lẫn.

Khoảnh khắc đó, Chung Ý bỗng thấy… có lẽ cô cũng không quá mong gặp lại anh.

Đứng ở cửa, cô tự nhủ mấy tháng không gặp mình nên cười rạng rỡ hơn một chút – nụ cười cong mắt khoe răng – nhưng lại thấy rạng rỡ quá mức, thế là ngượng ngùng mím môi.

Đã chuẩn bị cả buổi tìm lời chào hỏi, vậy mà bị cắt ngang thế này, tự dưng không biết nên mở lời từ đâu.

Cô đành chuyển sang gật đầu chào người khác: “Trợ lý Lý, lâu rồi không gặp.”

Trợ lý Lý đẩy kính, lịch sự đáp lại: “Chào cô Chung.”

Chu Duật Bạch liếc nhìn cô, giọng nhàn nhạt: “Anh về nghỉ trước đi, chuyện còn lại để mai tính.”

“Vâng, Chu tổng cũng nghỉ sớm nhé, có gì cứ gọi cho tôi.”

Trợ lý Lý rút lui êm thấm, nhẹ nhàng khép cửa sau lưng.

Chu Duật Bạch bước thẳng vào nhà.

Âm nhạc trong phòng như làn gió mỏng.

Tông màu ấm áp, cách bài trí dễ chịu.

Không khí lẩn khuất hương thơm – giữa tinh dầu, cà phê, và đồ ăn.

Chung Ý đi sau anh, bước chân nhẹ nhàng, đón lấy chiếc áo vest trong tay anh: “Đưa em nhé.”

Chiếc áo mềm mại nằm gọn trong lòng. 

Giọng cô cũng mềm như thế: “Anh có mệt không? Cơm tối sắp xong rồi. Em còn pha cà phê nữa, muốn uống chút gì cho tỉnh người khôngi?”

Anh không quay lại nhìn, tay đút túi quần, bước thẳng về phía phòng ngủ, chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng.

Chung Ý không hiểu ý “ừ” đó lắm.

Là mệt hay không mệt? Uống hay không uống? Muốn ăn hay chưa muốn?

Trong lòng hơi chột dạ, không biết là do xa cách đã lâu, hay là… vẫn luôn thế.

Căn hộ rộng rãi, ở hai người vẫn thừa, huống chi ngày thường chỉ có mình cô.

Hai phòng ngủ khép kín: một phòng của anh, nối liền phòng làm việc; một phòng dành cho cô, với tủ quần áo đủ lớn để treo cả bốn mùa.

Anh đến, cô ngủ cùng anh. Anh không đến, cô vẫn cho người dọn dẹp căn phòng ấy như thường, hôm nay còn vừa thay ga giường, quần áo mặc nhà được giặt thơm ủi phẳng, tủ lạnh mini đầu giường đã xếp sẵn mấy chai rượu còn nguyên nhãn ngày. 

Chung Ý treo áo vest lên giá.

Ngoái đầu lại thấy Chu Duật Bạch đang nghiêng người tháo khuy tay áo bên bồn rửa tay. 

Ánh đèn trên trần đổ xuống, vẽ thành một mảng tối bên gò má anh, làm gương mặt thấp thoáng chút mỏi mệt.

Cô bước tới, tự nhiên giúp anh cởi khuy tay áo, cúi đầu tháo luôn đồng hồ nơi cổ tay.

Khoảng cách vừa kéo gần, hương thơm trên người cô cũng len lén tìm đến chóp mũi anh.

Không phải nước hoa.

Mà là những thứ chỉ phụ nữ mới có – dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng, mùi quần áo sạch, cả hương hoa hay nến thơm trong nhà – từng lớp, từng lớp phủ lên làn da, cuối cùng hóa thành hương riêng của mình cô.

Chiếc đồng hồ đắt giá, Chung Ý tháo cũng rất cẩn thận, đầu ngón tay mát dịu, khẽ khàng lướt  chạm lên cổ tay anh. 

Không biết là vô tình hay hữu ý.

Anh nhìn cô – mái tóc buông lơi che một bên má, chỉ lộ cánh mũi thanh và đôi môi ửng đỏ mềm mại.

Hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt cô chăm chú dõi theo từng động tác.

Anh hỏi: “Dạo này bận gì không?”

“Không có gì bận cả.”

Thật ra anh biết rõ cả – cách vài ba hôm cô lại gửi tin nhắn kèm ảnh cho anh: ăn món gì, đi đâu, vẽ tranh, xem triển lãm… đủ cả.

Không quan tâm anh có đọc hay không, trả lời hay không, cô vẫn gửi.

Không biết là để giữ sự hiện diện, hay chỉ để anh đỡ chán.

“Dạo này sống ổn chứ?”

Chung Ý trả lời thật lòng: “Ổn lắm.”

Bạn bè đông, hay rủ đi chơi, tiền tiêu không phải nghĩ, không áp lực công việc – đúng là ổn thật.

Đến mức không để ý mình đã mập ra lúc nào.

Câu nói vừa xong, chiếc đồng hồ nặng trĩu rơi vào tay cô – cảm giác đột ngột khiến cô giật mình.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt ấy vẫn như xưa – dịu dàng, tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, vừa sáng vừa xa.

Cô đổi giọng, thoáng oán trách: “Mọi thứ đều ổn… chỉ là, anh lâu quá không về.”

“Lâu là bao lâu?”

“Ba tháng hai mươi mốt ngày.” Môi cô hơi chu lên, tay vòng qua vai anh, vuốt nhẹ áo sơ mi, mày hơi nhíu như giận dỗi, “Lúc anh đi vẫn còn là mùa đông, quay đi quay lại đã sắp hè mất rồi.”

Anh hỏi nhỏ, giọng vẫn trầm tĩnh: “Nhớ tôi à?”

“Ngày nhớ, đêm cũng nhớ.” Cô tựa vào ngực anh, thì thầm uất ức, “Em còn tưởng… anh không quay lại nữa.”

“Dạo này bận quá.”

Câu này nói ra ai nghe cũng biết là viện cớ.

Chung Ý nép vào lòng anh, má tựa lên vai, hàng mi dày chớp chớp, đôi mắt ngước nhìn anh dè dặt — sáng trong và ướt mềm, như hồ nước nhỏ đang giữ một nhúm sao rơi.

Anh nghiêng đầu, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, cúi xuống đặt một nụ hôn.

Nụ hôn ấy khá hững hờ, như thể chỉ là làm cho có lệ.

Hai người vừa chạm nhẹ đã như buông, như gần mà không chạm hẳn. 

Môi anh nhẹ lướt trên môi cô, hơi thở quấn lấy nhau. Mùi hương mát lạnh và nhịp nhiệt cơ thể đàn ông như từng sợi tơ ngấm dần vào người cô, xiết lại thành một chiếc lưới mềm mê dụ. 

Chung Ý thích cảm giác ấy.

Những lúc thế này, não Chung Ý như bị thiếu oxy, hơi thở trở nên mềm mỏng và đứt quãng. Cô rướn lên, hai tay vòng qua cổ anh, ngón tay len vào mái tóc dày.

Chỉ muốn gần thêm chút nữa.

Chỉ mong lâu thêm một chút.

Môi mềm dán chặt môi anh, lưỡi mềm nhẹ chạm vào – như đang nài nỉ, như đang níu giữ.

Ba tháng hơn rồi, lâu quá…

Rồi đột nhiên, không biết là giây nào, thứ gì đó như được châm lên.

Ánh mắt anh hẹp lại, hơi thở đột ngột dồn dập, khí thế áp bách. Môi anh đè xuống, hôn không nương, thô bạo và gấp gáp mở ra đôi môi cô, thẳng thừng xâm chiếm. 

Chung Ý bắt đầu thở dốc, cơ thể không chống đỡ nổi mà dần mềm nhũn. Ý thức cuối cùng trước khi tan rã là mừng vì khi nãy không bôi chút highlight nào lên xương quai xanh.

Váy dài quá.

Bị xé từ trên xuống, một đường toạc hẳn ra.

Cô cúi nhìn — làn da lộ ra nơi vết rách lấm tấm ánh hồng kiều diễm.

Cô lấy tay che lại: “Không được… còn có dì Phương trong bếp.”

Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng khàn: “Không nghe thấy.”

Tầm cao này — vừa vặn.

Cô vẫn không nhịn được mà vươn người hôn anh.

Anh khẽ cắn môi cô, hỏi: “Nhớ tôi đến thế cơ sao?”

Chút vị ngọt trước bữa ăn — chỉ để nếm thử cho đỡ thèm.

Nửa tiếng sau, cô mướt mồ hôi, tựa vào tay anh mà thở.

Chiếc váy xem như xong.

Anh bế cô đặt lên giường: “Nghỉ một lát đi.”

Rồi đi vào phòng tắm.

Lúc rẽ bước, như chợt nhớ ra điều gì, anh lấy từ đâu đó một món, thả lên cổ tay cô.

Ánh mắt cô sáng bừng lên.

Cười toe, nâng cổ tay lên ngắm — một chiếc vòng tay đính kim cương.

Đá sáng, cắt đẹp, ánh lửa lấp lánh, nhìn là biết đắt.

“Cho em đấy à?” Cô vui mừng ngồi bật dậy, mắt cong như trăng rằm, “Đẹp quá.”

“Đi cùng người ta đến buổi đấu giá. Tiện tay lấy.” Giọng anh vẫn còn khàn, ngón tay dài đang cởi khuy áo sơ mi, từng nếp nhăn trên áo như ngầm tiết lộ một cuộc phóng túng ngắn ngủi, cơ bắp dưới lớp vải hiện lên rắn chắc, mượt mà, “Em thích thì cứ giữ.”

Cô vẫn dán mắt vào chiếc vòng, cười tươi rói: “Tất nhiên là thích rồi. Cảm ơn anh yêu.”

Giọng ngọt đến tan ra, giống y như cô tiếp khách ở spa ban ngày.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên. Cô lặng lẽ về phòng mình thay đồ.

Dì Phương đã về từ lâu — món ăn nấu xong, đang được giữ ấm trong bếp.

Cô mỏi nhừ cả lưng, cổ tay đeo chiếc vòng kim cương đắt tiền mà chẳng lo va vào nồi xoong, vẫn lách cách rửa tay, dọn dẹp, chuẩn bị như thường.

Bày bữa tối lên bàn, châm nến, mở rượu vang.

Qua một hồi lăn lộn, bụng cũng cồn cào thật rồi.

Lúc anh từ phòng tắm bước ra, bộ vest may đo đã thay bằng đồ ở nhà — áo dài tay màu nhạt, quần xám mềm rũ, tóc đen cắt ngắn còn vương ướt, ôm gọn lấy trán, mang theo hơi nước mát lành.

Ánh mắt hôm nay có phần dịu hơn mọi khi, như thể ai đó tạm cất đi chiếc mặt nạ lạnh lùng, để lộ một vẻ thư thái, nho nhã, không sắc cạnh mà cũng chẳng dễ lờ đi.

Hai người ngồi bên bàn ăn, nói những chuyện không đầu không cuối.

Vị món ăn, năm của rượu, bể bơi của chung cư đang sửa, phim mới ra mắt, một chuyện nhỏ của người quen nào đó.

Cô không hỏi anh vừa từ đâu về, sẽ ở lại bao lâu, hay ba tháng hai mươi mốt ngày kia đã đi đâu, bận điều gì.

Ăn xong, cô vào bếp rửa bát.

Qua lớp kính mờ của cánh cửa trượt, có thể thấy hết mọi động tác của cô. Anh đứng tựa vào quầy bar, ngước mắt nhìn vài lần, rồi nhận cuộc gọi, sau cùng cầm điện thoại vào thư phòng.

Nếu bữa ăn tối là món khai vị, thì những gì sau đó mới là bữa chính thực sự.

Dù giờ đã không còn sớm.

Cô cầm theo bộ đồ ngủ bước vào phòng anh.

Anh đang đứng bên bàn làm việc, tay cầm xấp giấy, ánh mắt như đang nghĩ ngợi. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Đèn trong phòng sáng, nhưng đôi mắt anh còn sáng hơn. Ánh nhìn không giấu giếm, cứ thế dán thẳng vào cô.

Chỉ cần liếc qua tập giấy anh cầm trong tay, cô đã đoán được, cười thẹn thùng: 

“Anh lấy cái đó ra coi làm gì?”

Anh nhướn mày: “Toàn em vẽ?”

“Thì em có đăng ký lớp vẽ phác thảo mà. Thầy dặn về nhà phải luyện tay thường xuyên.” Cô rút lại tập ký họa trong tay anh, giọng nhỏ lại, lẩm bẩm, “Phòng làm việc có ánh sáng đẹp, nên em có ngồi vẽ chơi mấy lần… Đừng xem nữa, xấu hoắc à.”

Cuốn sổ bị cô vẽ loạn lên — phối cảnh, tĩnh vật, mấy thứ lặt vặt.

Có vài trang là chân dung anh — mắt, mũi, đường nét gương mặt, dáng người… chỉ vài nét phác đơn sơ, nửa chừng đã bỏ dở. Tính cô không kiên nhẫn, vẽ được nửa là bỏ ngang.

Tốt nhất là đừng để anh nhận ra.

Nếu không — biết nói sao? Nhớ nhung tới độ vẽ người ta mà nét nào nhạt nhòa qua loa?

Cô kiễng chân, nhét vội tập vẽ vào khe sách.

“Vẽ người không ra người, vẽ ma không ra ma,” Anh cau mày nhẹ, giọng chẳng khách sáo, “Để sau có thời gian, tôi tìm người dạy em đàng hoàng.”

“Em đâu dám làm phiền. Anh bận trăm công nghìn việc, còn phải lo cho đồ ngốc như em, lỡ cáu lên thì sao?”

Cô nói xong rồi bước vào phòng tắm. Lúc bước ra tóc còn ướt đẫm, người mang theo hương cam chanh dịu nhẹ, đứng trước gương sấy tóc, dáng vẻ thảnh thơi.

Chiếc váy ngủ bằng lụa theo từng cử động mà lay động, nhẹ như một lớp sương.

Anh tắt đèn bàn trong thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

Cả hai đều đã thay đồ ngủ.

Tấm chăn được vén lên, mọi chuyện sau đó — chỉ còn là tự nhiên, không cần ngôn từ.

Anh phủ người xuống. Bàn tay anh đẹp — khớp xương rõ ràng, thon dài, từng động tác đều giống như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật.

Mắt anh cũng đẹp — sâu, ấm, ánh nhìn dịu dàng mà cuốn chặt, như vực nước không đáy, như xoáy nước đang chực kéo người ta vào không lối ra.

Chung Y khẽ rụt người lại.

Anh mở miệng: “Có da có thịt hơn rồi.”

Cô lập tức tỉnh táo, người cứng đờ: “Ý anh là em mập hả?”

“Có gã nào lại thích ôm một bộ xương đâu?” Giọng anh mềm, môi lưỡi lười biếng, “Cứ thế này, tôi thấy vừa.”

Cô rã rời như bị rút sạch sức, đến đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Trong đầu thì muốn vào tắm lại, mà thân thể chỉ nghĩ đến chuyện nằm im đánh một giấc sâu.

Anh mở tủ lạnh, rút ra một chai nước, vặn nắp rồi đưa đến bên môi cô.

Cô hé môi, chạm nhẹ vào miệng chai ướt mát, nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu chẳng thể mở ra nổi.

Anh uống một ngụm, rồi cúi đầu truyền sang cho cô.

Đầu cô gối lên lòng bàn tay anh, rất tự nhiên mà để lưỡi mình tìm lấy lưỡi anh, dây dưa.

So với làm tình, Chung Ý vẫn thích hôn môi hơn.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong phòng của mình.

Nắng đã tràn kín rèm, muộn lắm rồi.

Bên cạnh trống không, gối lõm nhẹ, chăn vẫn còn âm ấm.

Cô giơ tay vuốt phẳng mép gối thêu hoa, dịch người sang bên đó, đổi sang gối khác ngủ tiếp.

Có người bước vào — sơ mi, quần âu, khuy tay áo nạm đá sáng lấp lánh, dáng dấp một người đàn ông chuẩn bị bước vào cuộc họp quan trọng.

“Tôi bay chuyến mười một giờ.” Anh liếc đồng hồ, rồi nhìn cô, “Đi đây.”

“Ừ.” Cô trở mình, nhắm mắt tiếp.

Cô không hỏi anh đi đâu. Cũng chẳng hỏi bao giờ quay lại.

Có thể là tuần sau.

Có thể là ba tháng hai mươi mốt ngày nữa.

Cũng có thể là không bao giờ nữa.

Là trợ lý cao cấp của Chu tổng, có nhiều thứ mà trợ lý Lý luôn phải hiểu lòng đoán ý.

Chẳng hạn công việc văn phòng. Chẳng hạn tâm trạng của sếp.

Nhưng cũng có những chuyện mà anh ta thà không nghĩ tới.

Chẳng hạn: vì sao từ Mỹ sang châu Âu, Chu tổng lại cứ phải ghé quá cảnh ở trong nước, bắt cả ê-kíp theo anh vòng vèo nửa vòng Trái Đất?

Chẳng hạn: vì sao không gọi cô Chung đến gần sân bay, mà nhất định phải chạy đến tận Bắc Thành?

Chẳng hạn: vì sao anh hay nhìn chăm chăm vào điện thoại như đang nghĩ ngợi gì đó, nhưng chưa từng tự nhắn lại, mọi việc đều giao cho anh ta — một trợ lý — thay mặt xử lý?

Giả tình lộ ý ??


https://vymiu.com/

Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest


0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x