TỶ THÍ MỚI
Khúc Duyệt chưa bao giờ hối hận khi các sư huynh của Bộ Phận Thực Thi đến bắt hắn.
Nguyên nhân khởi đầu mọi chuyện là từ một đám rắn ngoại lai dị chủng chuyên hút tinh khí con người. Chúng đặc biệt săn giết các tu đạo giả, chỉ trong vòng nửa năm, con số tử vong đã lên đến bốn chữ số. Đây là vụ án lớn nhất trong vòng một trăm năm qua ở tu đạo giới Hoa Hạ.
Bộ Đặc Biệt theo dõi đám rắn và lần ra được một tên tà tu trong tu giới cổ đại cấp cao bậc mười. Nghi ngờ hắn tu luyện tà công, dùng Ngũ Độc Dị Thú để thu thập tinh khí, thả bọn chúng vào những thế giới khác hút tinh khí mang về cho hắn tu luyện. Hắn quanh năm luyện độc tại núi Cửu Hoang, trên núi chỗ nào cũng có độc vật, đừng nói đến điều tra, đến cách hắn một trăm trượng cũng đã rất khó.
Sau vài năm theo dõi mới biết được đôi điều về hắn. Mỗi sáu tháng hắn ra ngoài một lần, ngụy trang thành người thường đến thành gần nhất mua hàng hóa. Người theo dõi nhạy bén phát hiện được hắn có hai đặc điểm. Một, vô cùng thích nghe nhạc, mỗi lần đi ngang qua trà lâu hay kỹ quán, nghe tiếng đàn bên trong vọng ra bước chân đều chậm lại. Hai, giết người không chớp mắt nhưng lại nhiều thương cảm với động vật nhỏ nhu nhược.
Vì thế những người điều tra đến Học Viện Dị Nhân tìm một nữ nhạc nhỏ tuổi.
Khi đó Khúc Duyệt còn đang học tại học viện, vừa qua mười lăm, xinh đẹp động lòng người, các giáo sư của học viện nhất trí đề cử nàng. Ban đầu Khúc Duyệt có hơi sợ, nhưng lúc nàng đang do dự thì một con dị xà chui vào học viện của nàng hại người. Thêm vào đó, việc Khúc Tống kiên quyết không đồng ý đã khơi dậy tâm lý phản nghịch trong nàng. Thế là Khúc Duyệt ra đi không chút do dự.
Không biết phải làm người mềm yếu nhu nhược thế nào, Khúc Duyệt đành giả người mù, được các sư huynh trong cục phối hợp, nàng thành công đến bên cạnh hắn, trải qua hai năm.
Tính cách của cái người Cửu Hoang này, một lời khó nói hết.
Bị tống vào Nhà Ngục Dị Nhân rồi mà vẫn cố chấp dùng cái tên Cái Thế kia, tình cũ khó quên sao?
E là không phải.
Tuy áy náy vì đã lừa gạt tình cảm của hắn nhưng Khúc Duyệt cảm thấy hắn đối với nàng không hẳn là yêu đương.
Tên gia hỏa này ác khỏi nói rồi, hắn thích những thứ nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại, suốt ngày i i a a ríu rít làm nũng bên cạnh hắn. Hắn đối xử với nàng như mèo con cún con nhặt được ven đường, cưng chiều trong lòng bàn tay. Nhưng khi vật nhỏ đáng yêu ấy lớn hơn một tí, hắn phát hiện chẳng còn đáng yêu nữa sẽ không do dự mang đi làm vật thử độc.
Hắn cố chấp giữ lấy cái tên Cái Thế kia chẳng qua vì cưỡng ép chính mình nhớ kỹ thù hận mà thôi, những kẻ khinh nhục hắn đều phải chết.
Khúc Tống chấp nhận mạo hiểm bị vướng họa tâm ma, mang hắn nhốt vào tầng mười tám vì anh biết nếu hắn thoát ra được, kết cục của Khúc Duyệt sẽ rất thảm.
— —
Khúc Duyệt về nhà lấy thêm đan dược, bùa chú và pháp khí cho vào một chiếc vòng trữ vật khác, sau đó quay trở lại phòng gương của Thiên La Tháp, nhắm mắt cảm nhận tỳ bà của mình. Qua một ô cửa nhỏ, nàng quay lại phòng mình ở phù không đảo.
Vừa trở lại cả người không cách nào đứng vững, suýt nữa té ngã, thần thức xoay vòng, sắc mặt trắng bệch. Đi vào không cảm giác nhưng khi quay về lại hao tổn quá lớn, gấp Nhất Tuyến Khiên cả chục lần, gần như đào rỗng đan điền của nàng.
Khúc Duyệt cảm thấy cổ họng tanh ngọt, suýt nữa phun ra máu, nàng liền nuốt mấy viên Đại Bổ Khí đan, vịn giường ngồi xuống, khoanh chân ngồi thiền. Hay rồi, ban đầu còn tưởng có Cửa Tùy Thân này, lúc nhãn rỗi nàng có thể về nhà mình ở địa cầu ngủ một giấc kia đấy. Cha không muốn nói với nàng là đúng, nàng hiện giờ không có khả năng chịu đựng nổi.
Điều tức cả một buổi trưa mới thoáng ổn định, Khúc Duyệt lại phải chạy sang giúp Quân Chấp chữa thương.
Nàng lấy lại tinh thần. Trước mặt diễn viên đại tài Quân Chấp ấy, nàng phải hết sức chú ý và tỉnh táo, không thể để lộ một chút yếu thế hay hoảng sợ nào.
Quân Chấp đã ngồi trên tảng đá bên thác nước, thấy Khúc Duyệt đi tới y nhìn thêm vài lần rồi nói: “Khúc tiên sinh, khí sắc của cô trông rất tệ.”
Khúc Duyệt đi đến tảng đá lớn nơi nàng thường ngồi, khoanh chân ôm đàn, gật đầu cười chào: “Vẫn tốt.”
Quân Chấp đề nghị: “Hay hôm nay nghỉ một bữa.”
“Trị liệu không được đứt đoạn giữa chừng, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Khúc Duyệt nói thật, “Huống chi khí sắc của vãn bối đâu có kém hơn ngài?”
Quân Chấp cười cười không nói nữa, vòng tay nhắm mắt lại.
Khúc Duyệt bắt đầu đàn khúc chữa thương.
Nàng đã rất thuần thục việc đả thông kinh mạch cho Quân Chấp. Nhưng sau khi hoàn thành xong một vòng tiểu chu thiên*, nàng cảm thấy chân khí trong cơ thể Quân Chấp kháng cự lại.
Tiểu chu thiên: đây là thuật ngữ trong môn khí công, là nội khí lưu chuyển qua các cơ quan nội tạng bắt đầu từ phổi đến tỳ, tim, thận… rồi về lại phổi.
Sợ bị phản phệ nàng vội vàng thu lại pháp lực: “Tiền bối, ngài làm sao vậy?”
Quân Chấp mở mắt: “Không phải do ta, là tiên sinh không tĩnh tâm, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm.”
Khúc Duyệt hơi hoảng, tiết tấu của nàng đúng thật hơi hỗn loạn, nhưng chỉ một chút xíu thôi, sao y phát hiện được?
Quân Chấp lại hỏi: “Tiên sinh có tâm sự sao? Cứ nói ra, nếu được ta sẽ giúp.”
Khúc Duyệt nghĩ thầm: tâm sự sao, có nhiều lắm, ngươi nói cho ta biết vì sao ném trứng vào Thái Bình Dương, ta liền tốt ngay.
Nhân cơ hội này trò chuyện với y một chút vậy, thân thiết cởi mở hơn một chút hòng giảm bớt tâm phòng bị của y, nàng nói: “Vãn bối vì việc tuyển người thứ năm mà phiền muộn.”
Quân Chấp hơi nhíu mày: “Tuyển người thứ năm à, không phải trưởng lão viện đã đề cử Yến Hành Tri rồi ư?”
“Vãn bối nghĩ Yến Hành Tri chưa phải người thích hợp nhất, hắn có xung đột với Hạ Cô Nhận, đội năm người không cần có đến hai thanh kiếm sắc.”
“Vậy tiên sinh cần gì?”
“Còn thiếu một quân sư.” Khúc Duyệt một tay ôm đàn, một tay chỉ chỉ đầu.
“Tiên sinh nhìn trúng ai rồi?” Quân Chấp thấy nàng lộ vẻ tiếc nuối thì đoán nàng đã chọn được ai đó.
Khúc Duyệt khó xử nói: “Vãn bối nhìn trúng một con hạc.”
Quân Chấp sửng sốt, buồn cười nói: “Tiên sinh muốn nói con hạc đã lừa Bạch Vũ?”
“Ngài cũng biết?”
“Trong Thí Luyện Cửu Quốc, ngoại trừ nội dung thuần phục quái thú, không có hạng mục nào cho phép sử dụng thú có khế ước.” Quân Chấp nhắc nhở.
“Nhưng nhiều năm qua, Yêu tộc đều có tham gia thi đấu, là một đội thi hắn hoi.” Khúc Duyệt đưa đẩy thăm dò, “Vãn bối đã nghiên cứu cẩn thận qui tắc thi đấu, trong đó không hề nói thú không được dự thi, chỉ nói người dự thi không được mang theo thú có khế ước.”
Khúc Duyệt nói xong một lúc vẫn không thấy Quân Chấp có biểu hiện gì, như thể không tiếp màn diễn của nàng.
“Ý tiên sinh là cho một con hạc làm đại diện học viện đi thi? Để vương thượng của Phúc Sương ta, cũng là cháu yêu của ta ngang hàng và chung một đội với một con hạc? Một con hạc đảm nhiệm vị trí quân sư dẫn dắt đội ngũ?”
Khúc Duyệt cắn răng nói: “Đúng vậy.”
Nói ra quả thật có hơi xấu hổ, không khác gì toàn Học Viện Phúc Sương không có lấy một người có đầu óc, không bằng một con hạc.
Quân Chấp thực sự đau lòng, giơ tay đỡ ngực: “Phúc Sương không người xứng đáng, khiến tiên sinh chê cười rồi.”
Khúc Duyệt không nhìn ra y đang diễn hay nghiêm túc, an ủi một câu: “Không phải đâu, tiền bối lúc còn trẻ chắc chắn mạnh hơn con hạc đó.”
“Đa tạ đã khen.” Quân Chấp nở một nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc, “Nhưng việc này e là khó thực hiện được, ngay cả ta còn khó tiếp thu huống chi trưởng lão viện.”
“Vì vậy vãn bối mới phiền muộn.” Khúc Duyệt thở ngắn than dài, “Cũng tại vãn bối định lực không đủ, thậm chí không thể tập trung chữa thương cho ngài.”
Lời nói rõ ràng mang ý bức ép, Quân Chấp cũng vô cùng khẳng khái, y đứng lên, lấy áo ngoài mặc vào, chỉ vào thiên thượng thành nói: “Vì thân thể của cô*, đi thôi, để tiên sinh đưa ra đề nghị với trưởng lão viện.”
Cô ở đây là tiếng tự xưng của Quân Chấp – Nhiếp Chính Vương, không phải gọi Khúc Duyệt.
Khúc Duyệt nghe hắn thay đổi cách tự xưng, xem ra chuẩn bị đi lấy quyền áp người, vội đứng dậy theo: “Tiền bối có chắc thuyết phục được bọn họ không?”
Quân Chấp cười lắc đầu: “Không nắm chắc, bọn họ tôn trọng ta là Quân thị nhất tộc, nhưng tuổi ta còn nhỏ, chung qui vẫn là vãn bối của họ.” Hơi trầm ngâm rồi nói tiếp: “Nhưng ta chỉ đưa ra đề nghị, cho con hạc kia một cơ hội, để nó tỷ thí với Yến Hành Tri, bọn họ sẽ không thể phản đối ta.”
Vốn dĩ Khúc Duyệt cũng muốn hắn đề xuất một trận đấu, muốn được chọn tham gia Thí Luyện Cửu Quốc thì phải thông qua thi tuyển, vậy mới hợp lý, tuy nhiên…
“Nên đấu cái gì đây?”
Cùng chủng loại thì đơn giản rồi, nhưng một người một hạc, phải so sánh mặt nào mới công bằng?
So bay ư? Không công bằng cho Yến Hành Tri. So kiếm sao? Không công bằng cho con hạc.
Thật hao tâm tổn trí.
“Tiên sinh đừng lo lắng suy nghĩ quá.” Quân Chấp dẫn theo Khúc Duyệt cùng nhau đi đến thiên thượng thành, vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền hỏi: “À, không phải tiên hạc kia đã chạy trốn rồi sao?”
“Không, vãn bối đã bắt được nó…”
— truyện được chia sẻ tại vymiu.com và wattpad @vymiu1910 —
Trong ký túc xá của đệ tử học viện, sau khi trở về từ chỗ của Đậu trưởng lão, Yến Hành Tri lập tức mở cấm môn. Hắn lấy ra một lá bùa, tung lên không và dùng chỉ pháp điểm vào.
Một góc lá bùa bắt đầu cháy, cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Làm sao vậy?”
“Quốc sư.” Yến Hành Tri cúi đầu, “Sự tình có biến.”
“Sao?” Nguyên Hóa Nhất cảm thấy hứng thú.
“Nhiếp Chính Vương dẫn theo Khúc tiên sinh đến thiên thượng thành đề nghị để cho một con hạc làm người thứ năm. Thật sự không thể nào tưởng tượng được. Ta nghĩ, có khi nào Nhiếp Chính Vương đã hoài nghi ta?”
“Hạc à?” Nguyên Hóa Nhất tưởng mình nghe không rõ.
“Đó là một con hạc rất thông minh…” Yến Hành Tri giải thích.
Nguyên Hóa Nhất nghe xong khẽ cười nói: “Không liên quan đến ngươi, nàng ta thật sự muốn chọn con hạc đó.”
Yến Hành Tri nghe hắn nói vậy thì nhíu mày: “Có Nhiếp Chính Vương chống lưng, rất có thể ta sẽ phải đấu một trận với nó.”
“Không sao, nếu ngươi không nắm chắc phần thắng, hãy bóp nát hồn phù ta đưa cho ngươi, ta sẽ bám vào xác ngươi, thay ngươi tỷ thí.”
Yến Hành Tri nhẹ nhàng thở ra: “Vâng.”
— —
Giang Thiện Duy thấy trời đã tối, nhớ lời Khúc Duyệt dặn, cậu đào bạch nguyệt thảo lên. Chỉ mới thúc lớn được hai ngày, bạch nguyệt thảo chỉ mới nhú chồi non, rễ chuyển từ kích thước bằng hạt mè sang lớn bằng hạt đậu. Cậu gom được một chén lớn rễ bạch nguyệt thảo, đi đến chỗ cột tiên hạc, nắm cổ banh miệng đổ vào toàn bộ.
Thật ra Giang Thiện Duy đâu phải người thô lỗ, cậu cũng rất yêu động vật, nhưng hiện giờ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, cậu vô cùng chán ghét tiên hạc.
Cho ăn xong, cậu đứng bên cạnh quan sát chuyển biến, chợt nghe Hạ Cô Nhận bên ngoài nói: “Tiên sinh có ở đây không?”
Giang Thiện Duy đáp: “Sư tỷ ra ngoài chưa về, Hạ công tử có việc tìm tỷ ấy à, vào đi.”
Nghe được hai chữ “vào đi”, Hạ Cô Nhận mới vác kiếm Thần Hi đi vào, lướt đi như gió, sắc mặt đen thui. Hắn chưa kịp hé miệng nói câu nào, Vân Kiếm Bình cũng nổi giận đùng đùng chạy từ ngoài vào: “Cái quỷ gì vậy, những lời đồn bên ngoài đó rốt cuộc có thật không?”
Trục Đông Lưu chạy đuổi theo sau, trán rịn chút mồ hôi: “Vân sư muội bình tĩnh.”
Giang Thiện Duy thấy cả đám người như đang lâm trận đối đại địch, hết hồn không rõ đã xảy ra chuyện lớn gì: “Làm sao vậy?”
“Có phải con hạc này không?” Vân Kiếm Bình gay gắt cau mày nhìn chằm chằm vào Bì Bì vừa ăn xong bạch nguyệt thảo, đắc ý đứng bên cạnh vườn thuốc nỗ lực hấp thu.
Ba người Vân Kiếm Bình, Hạ Cô Nhận và Trục Đông Lưu nhìn thấy học sinh của học viện cứ gặp họ lại che miệng cười trộm, ngạc nhiên tóm một người để hỏi mới biết được sự tình. Thì ra Khúc Duyệt chạy đến thiên thượng thành khẩu chiến với các trưởng lão, hi vọng họ thu nhận một con hạc làm đệ tử học viện và cho nó một suất tham gia Thí Luyện Cửu Quốc, trở thành một thành viên trong đội của nàng.
Làm người thứ năm đã là quá rồi, còn gì mà quân sư của bọn họ!
Quân sư cũng đồng nghĩa với người dẫn dắt, nghĩa là trong lúc thi đấu, nếu bọn họ bất đồng ý kiến, phải lấy ý của quân sư làm chuẩn. Vốn dĩ để Yến Hành Tri gia nhập, ba người họ đã lo lắng rồi, không biết nên nghe theo người có kinh nghiệm Yến sư huynh hay vâng lời Quân sư huynh thân phận tối cao.
Bây giờ thì sao, vâng lời một con hạc hả?
Đột nhiên bị săm soi, Bì Bì chột dạ.
Soạt! Hạ Cô Nhận rút kiếm: “Cho ta coi thử rốt cuộc ngươi khác người bao nhiêu?”
Mũi kiếm vẽ thành một vòng cung, nhưng chưa xuất nội lực, hướng Bì Bì đánh tới.
Bì Bì không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đối mặt với thế công của Hạ Cô Nhận, nó suy tính, sẽ không ai trong viện ngăn cản, nó cũng không cản được. Dù sao đã nuốt xong rễ bạch nguyệt thảo, nó quyết định đào tẩu. Cúi đầu mổ đứt dây cột trên chân, dang cánh chuẩn bị bay lên.
Gì?
Cánh phấp phới mà cứ cảm thấy thân hình nặng trịch.
“Hạ sư huynh!” Vân Kiếm Bình hét lớn nhắc nhở, “Nó muốn biến thân!”
Hạ Cô Nhận ngẩn ra, thấy Bì Bì đang nở ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường thành một con hạc hai trăm cân mập mạp, đây là công pháp kỳ quái gì vậy?
— —
Có thể bạn sẽ thích: