Skip to content

Thần Khúc – Chương 137

HÁT ĐỔI VẬT

Thôi xong.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Điêu Hoàng hoảng hốt, cuống quít bỏ tay ra khỏi miệng Huyễn Ba.

Tay đưa lên nhanh, rụt lại càng nhanh nhưng đủ làm trôi hết ý thơ dạt dào trong lòng Huyễn Ba, hắn bất mãn quay đầu trừng mắt với Điêu Hoàng.

Tuyệt Đại Phong Hoa phe phẩy quạt chậm rãi đi đến nơi, mọi người mới dời mắt nhìn y lần nữa.

So với Ẩm Triều Tịch, không ai nhận ra Tuyệt Đại Phong Hoa thành danh sớm hơn, bởi hắn đã ở Thiên La Tháp hơn một nghìn năm rồi. Trong số những người có mặt, một số chưa đến nghìn tuổi.

Tuyệt Đại Phong Hoa yên vị bên cạnh Ẩm Triều Tịch xong liền ôm quyền hướng về phía Diệp Thừa Tích đang đứng trên mái nhà ở phía xa, “Lão phụ thân, xin nhận lễ của con trai!”

Diệp Thừa Tích sửng sốt: “Các hạ đang đùa gì vậy?”

Tuyệt Đại Phong Hoa: “Ta và tiểu huynh đệ Cái Thế là bạn tù, đã kết nghĩa huynh đệ. Ông là cha hắn đương nhiên cũng là cha ta!”

Nghe hắn nói vậy, Diệp Thừa Tích nhớ ra Cửu Hoang quả thực từng nói hắn có một người anh em kết nghĩa mang nửa dòng máu yêu hoa, có hương thơm tự nhiên khiến người ta vui vẻ. Lấy tính cách của con trai, Diệp Thừa Tích rất tò mò về người hắn kết nghĩa anh em.

Có thêm mối quan hệ này, ánh mắt Diệp Thừa Tích nhìn Tuyệt Đại Phong Hoa thân thiết hơn một chút.

Không riêng gì ông, theo điệu quạt tay không ngừng của Tuyệt Đại Phong Hoa, ánh mắt của hầu hết mọi người ở đây nhìn hắn đều rất ôn hòa. Chiến ý do Câu Lê khơi lên cũng bất tri bất giác lắng xuống.

Ẩm Triều Tịch nhìn chiếc quạt lông trắng trong tay Tuyệt Đại Phong Hoa, do pháp khí phất trần của hắn biến thành, giúp kích phát mùi hương lạ lùng trên thân thể y, đồng thời khuếch tán mùi hương ấy ra ngoài. Trước đó y đã ngâm mình trong bồn nước thuốc thật lâu, mùi hương đã bị áp chế, trên đường bồi hắn đi cứu đồ đệ, chém giết mấy chục con hải quái, toàn bộ mùi thuốc đã phai hết. 

Ẩm Triều Tịch ghi tạc trong lòng sự tương trợ này.

“Mùi hương này thật kỳ quái!” Tông chủ Săn Ma Tông vì đau lòng săn ma võng của mình bị rách mà tràn đầy lửa giận nên không bị mùi hương ảnh hưởng, khi nhìn thần sắc mọi người xung quanh, ông ta phát hiện dị thường.

Nhan Phong cũng không bị ảnh hưởng, nói: “Xem ra vị này là Nhị hoàng tử của Hoa Quốc Thất Tinh Đảo, Tuyệt Đại Phong Hoa tiền bối? Nghe nói mùi hương kỳ lạ của ngài từng khiến hai tộc đương lúc giao chiến mà khẳng khái buông binh khí, bắt tay giảng hòa. Thập phần khó lường.”

Tông chủ Săn Ma Tông: “Lập tức nín thở!”

Nhưng chẳng thay đổi được gì sau khi nín thở, chiến ý cần được tích lũy bằng đầu pháp, những gì tích tụ trước đó đã tiêu tán vô tung vô ảnh.

Bọn họ tới chi viện, không thù không oán với Câu Lê, chiến ý tiêu tán càng nhanh.

A, thế giới mỹ diệu quá!

Sao vừa rồi bọn họ lại bạo lực thế chứ?

— —

Núi Bạc Câu, Điểm Tinh Nhai

Sau lời đề cử mạnh mẽ của Khúc Duyệt, Ôn Tử Ngọ cuối cùng cũng gật đầu, không chọn nàng nữa, đổi thành Cửu Hoang và Huyễn Ba thay mặt ông tham dự hội luận đạo.

Thời gian chỉ còn bảy ngày, trước khi gọi Huyễn Ba đến, Khúc Duyệt phải liên lạc với Khúc Tống.

Trước khi phong bế khí hải, nàng đã thông báo với Khúc Tống. Hiện giờ anh đang ở gần Nhan gia theo dõi tình hình, để ý trạng thái của Câu Lê. Thân là minh chủ liên minh ngoại giới, anh không thể trực tiếp tham dự vào.

Lúc này Khúc Duyệt không thể sử dụng Nhất Tuyến Khiên, nên tháo nó ra đưa cho Cửu Hoang, chỉ hắn cách dùng.

Cửu Hoang trải một tấm chăn nhung trên mặt đất, hai người ngồi vai kề vai dưới một gốc cây bên vách núi.

Dựa theo hướng dẫn của Khúc Duyệt, Cửu Hoang đeo Nhất Tuyến Khiên trên cổ tay, trước khi mở ra, hắn lo lắng hỏi: “Lục Nương, vì sao nàng đề cử ta tham gia luận đạo?”

Hắn tu tà không tu tâm, chẳng bao giờ nhìn đến sách liên quan đến Đạo học. Lẽ nào Lục Nương cảm thấy hắn quá ngu ngốc, nên cho hắn cơ hội học tập tại hội luận đạo?

Trải qua thực tế mấy ngày gần đây, hắn phát hiện muốn làm cái thế anh hùng được thiên hạ kính trọng không hề khó, chỉ cần ủng hộ chính nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu là được. Nhưng ngược lại, làm cái thế anh hùng của Lục Nương thật quá khó khăn.

Khúc Duyệt chớp chớp mắt: “Đương nhiên vì chàng lợi hại ta mới đề cử chàng đi.”

Cửu Hoang khó hiểu: “Ta lợi hại?”

Khúc Duyệt cười, vươn ngón trỏ tay phải ra chọc nhẹ vào đầu hắn: “Chàng tin ta đi, cho dù đối phương có thông thái hay mưu mô cỡ nào, sẽ có lúc không cẩn thận mà rơi vào cái động đen trong đầu chàng.”

Rồi bị nước miếng của Huyễn Ba nhấn chìm.

Cửu Hoang không biết động đen nàng thường nhắc nghĩa là gì, luôn cảm thấy đó không phải một từ hay ho: “Ta sẽ cố gắng.”

Tâm tình của Ôn Tử Ngọ liên quan đến ma trùng trong tâm mạch Lục Nương, hắn nhất định phải nỗ lực.

“Mở Nhất Tuyến Khiên đi.” Khúc Duyệt thúc giục, nắm tay hắn.

Tuy đã dạy Cửu Hoang cách dùng, nhưng hạt châu con này ràng buộc với nàng, tương tự như lấy máu nhận chủ vậy, nàng cần phải tiếp xúc thân thể với hắn, hạt châu mới cảm ứng được khí tức của nàng.

Cửu Hoang cụp mi, liếc nhìn tay nàng, dư quang thấy Khúc Duyệt đang ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, niệm chú như không có việc gì.

Tiếp đó, hình ảnh Khúc Tống xuất hiện trong mắt hắn.

Hạt châu mẹ không tiện mang theo nhưng để biết tin tức Khúc Duyệt bất cứ lúc nào, Khúc Tống bỏ nó trong một chiếc túi đeo trên thắt lưng.

“A…” chưa kịp nói đến chữ Duyệt, giọng Khúc Tống chuyển sang lạnh lùng, “Sao lại là ngươi, tiểu muội của ta đâu?”

“Là ta thì thế nào, kẻ thua cuộc nhà ngươi?” Cửu Hoang hận Khúc Tống nhất.

Biết Khúc Duyệt nhất định phải ở bên cạnh, bởi vì cần có tiếp xúc thân thể mới mở được Nhất Tuyến Khiên, giọng Khúc Tống càng lạnh hơn: “Đưa muội muội ta nói chuyện.”

Khúc Duyệt không nghe được Khúc Tống, nhưng nàng biết anh có thể nghe được mình: “Nhị ca, thế cục Nhan gia thế nào?”

Khúc Tống: “Sau khi Ẩm Triều Tịch đi vào, thấy Câu Lê vẫn chịu đựng được vây công bèn đi đến hòn đảo ở Tây Hải, xách xác hai con Thiên Ma thú kia đến…”

Anh kể lại hết chuyện xảy ra tại Nhan gia, “Lục Thiên đã chết, hiện giờ Câu Lê chỉ có thể chỉ ra và xác nhận sự hiện diện của Lục Thiên, không có chứng cứ nào chứng minh Nhan Phong cấu kết với Lục Thiên…”

Khúc Tống nói, Cửu Hoang thuật lại cho Khúc Duyệt.

Nhan Phong là pháp sư chính đạo, trên người không có ma tức, hành động luôn cực kỳ cẩn trọng. Chỉ dựa vào việc Điêu Hoàng thấy y đến hòn đảo ở Tây Hải kia, thậm chí còn không trực tiếp thấy y tiến vào sơn động giấu Quả Hợp Đạo kia, chẳng thể nào định tội y được.

Khúc Tống nói: “Phỏng chừng không thể giải quyết được việc này.”

“Có thể đưa Câu Lê đi ra bình an là được.” Khúc Duyệt hỏi, “Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền có xuất hiện không?”

Khúc Tống: “Không có.”

Xem ra hai người họ muốn chờ mọi người tan đi mới đơn độc tìm Nhan Phong tính sổ, Khúc Duyệt trầm ngâm: “Nhị Ca, chuyện này chúng ta không cần nhúng tay.”

Khúc Tống: “Vì sao?”

Khúc Duyệt: “Giao cho thiên nhân đi.”

“Ừm.” Khúc Tống đổi đề tài: “Muội đã gặp vị ẩn sĩ Nhất Niệm Phật Tôn giới thiệu chưa?”

“Gặp rồi.” Cửu Hoang thuật lại xong, Khúc Duyệt đáp, “Ông ấy tên Ôn Tử Ngọ, là vị họa sư…”

Nói xong hồi lâu, Khúc Duyệt nhìn Cửu Hoang: “Ca ca ta nói gì vậy?”

Cửu Hoang lắc đầu: “Không nói gì cả.”

Sau đó, Cửu Hoang truyền âm cho Khúc Duyệt: “Nhị Ca nàng nói, ngàn vạn lần không được để lộ nàng họ Khúc.”

Xem ra Nhị Ca biết nguyên nhân, Khúc Duyệt nhíu mày thật sâu, nhưng lúc này không tiện nói nhiều, nên thôi không hỏi nữa, chỉ nói trọng điểm: “Nhị Ca, huynh truyền âm cho Huyễn Ba giúp muội, bảo hắn mau chạy đến chùa Tiểu Vô Tướng, Ôn tiền bối đã phái đồ đệ đến đó đón hắn đi tham gia hội luận đạo.”

Lại dặn thêm, “Khi nào việc ở Nhan gia kết thúc, huynh nói Ẩm tiền bối cũng đưa Câu Lê đến chỗ Ôn tiền bối đi. Có lẽ khi Ôn tiền bối giải quyết vấn đề của muội, có thể thuận tay chữa khỏi chứng cuồng dã của hắn…”

Khúc Tống: “Được.”

Khúc Duyệt: “Luôn mang Nhất Tuyến Khiên nhé, có việc muội liên lạc với huynh ngay.”

Khúc Tống dặn dò: “Không có gì quan trọng thì khỏi đi, miễn cho có người nhân cơ hội chiếm tiện nghi của muội.”

Cửu Hoang đang chuẩn bị thuật lại, sửng sốt: “Ngươi nói ai?”

Khúc Tống phớt lờ hắn, anh chuẩn bị ngắt Nhất Tuyến Khiên thì nghe Cửu Hoang nói: “Lục… Lục Nương, nhị ca nàng nói đừng vội ngắt, chờ một chút đã.”

1
Ôi, có người nhân cơ hội chiếm tiện nghi thật🤣🤣x

Note:

— —

Nhan gia.

Ẩm Triều Tịch lần nữa nhìn về phía Nhan Phong: “Nhan gia chủ, đã có Điêu Hoàng làm chứng, việc của đồ đệ ta nói thế nào đây?”

Nhan Phong nhìn Huyễn Ba: “Vì sao Điêu Hoàng lại theo dõi ta?”

Huyễn Ba vẫn cứ nhìn Tuyệt Đại Phong Hoa, chẳng hề chớp mắt, vốn tự phụ về dung mạo, đứng trước người này hắn có phần gượng gạo. Nhưng chẳng sao, đứng cạnh y niềm hạnh phúc của hắn được nhân lên gấp bội, không ghen tỵ chút nào.

Câu hỏi này của Nhan Phong khiến ánh mắt mọi người đổ dồn vào người “Điêu Hoàng”, thấy hắn hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tuyệt Đại Phong Hoa, sắc mặt ai nấy dần trở nên cổ quái.

Trừ Diệp Thừa Tích và Nhan Phong, tu vi những người khác kém Điêu Hoàng không ít. Vì y là yêu, tuổi lại lớn hơn bọn họ rất nhiều, bình thường không tiếp xúc nhiều, thêm vào đó Điêu Hoàng trong truyền thuyết và ấn tượng của mọi người luôn gắn liền với những từ: uy nghiêm, quy củ, một tay che trời, duy ngã độc tôn… Gần đây điểu tộc ở ba châu lan truyền tin tức Điêu Hoàng viết một bộ sách, là những hiểu biết của y sau khi hợp đạo. Rất nhiều người trong số họ đã lén nhìn một chút, xem xong chỉ cảm thấy có người đang ác ý bôi nhọ thanh danh Điêu Hoàng, song hiện giờ thấy thế nào cũng giống như sự thật.

Điêu Hoàng đau đầu nhưng chẳng thể làm gì, một khắc y buông tay ra khỏi miệng Huyễn Ba đã đoán trước được cảnh tượng này.

Nhan Phong nhíu mày: “Điêu Hoàng?”

Huyễn Ba lấy lại tinh thần: “Hả?”

Nhan Phong: “Ta hỏi ngươi vì sao theo dõi ta? Nhân tộc ta và điểu tộc ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi lén lút theo dõi ta là có ý gì?”

Điêu Hoàng càng đau đầu hơn, y không muốn đứng ra làm chứng chính vì sợ Nhan Phong lôi ra vấn đề hòa bình giữa hai tộc.

Huyễn Ba nói: “Muốn theo thì theo thôi.”

Nhan Phong: “Thập Cửu Châu nhiều người như vậy, vì sao chỉ lén lút theo một mình ta?”

Huyễn Ba có chút không kiên nhẫn: “Bởi vì ngươi đẹp nên theo.”

Mọi người: …

Nhan Phong lại hỏi: “Vậy Điêu Hoàng có từng tận mắt nhìn thấy ta đi vào sơn động cất giấu Quả Hợp Đạo?”

Huyễn Ba ăn ngay nói thật: “Sơ bị ngươi phát hiện nên không nhìn tận mắt.”

Nhưng mọi người lại nhìn về phía Nhan Phong: “Sau khi tin tức về Quả Hợp Đạo được tung ra, Nhan gia chủ chạy đến Tây Hải làm gì?”

Nhan Phong học theo Huyễn Ba: “Muốn đi thì đi, cần phải giải thích với ai sao?”

Ẩm Triều Tịch cũng hiểu lúc này không thể hỏi ra được gì, hắn chỉ muốn đưa Câu Lê đi khỏi: “Việc này chúng ta nói sau, ta mang đồ đệ về chữa thương trước, nếu sau này chứng thực Nhan gia chủ không liên can, ta tất tự mình đến cửa tạ tội.”

Ánh mắt Nhanh Phong lạnh lùng: “Phá hủy Nhan gia ta thành tình trạng này, nói đi liền đi sao?”

Huyễn Ba nói: “Hủy đi xây lại là được, cần bao nhiêu ngươi đến Thái Dương Bảo mà lấy, muốn bao nhiêu cho ngươi bấy nhiêu.”

Điêu Hoàng: …

Nhan Phong mím môi, nhìn về phía những người khác: “Vậy cứ tùy ý để tên Thiên Ma mất lý trí này rời đi ư?”

Mọi người khó xử nhìn về phía Diệp Thừa Tích.

Diệp Thừa Tích nói: “Ta tin tưởng Ẩm tiền bối nếu đã mang người đi, tất sẽ trông giữ nghiêm ngặt.”

Sớm đã mất hết chiến ý, ai nấy gật gù đồng ý.

“Vậy, cáo từ!” Ẩm Triều Tịch chắp tay cảm tạ, thu hồi mảnh vụ Thiên Hố Kiếm, vác Câu Lê lên vai, “Tuyệt Đại huynh, đi thôi!”

Tuyệt Đại Phong Hoa ôm quyền với Diệp Thừa Tích: “Lão phụ thân, nhi tử đi trước nhé!”

Diệp Thừa Tích ngượng ngùng không thôi, muốn chỉnh y nhưng lại cảm thấy chẳng ích gì. Có thể kết bái với con trai ông, e là đầu óc cũng không tốt lắm.

“Tuyệt Đại tiền bối đợi ta…” Huyễn Ba thấy y xoay người, nhấc chân chạy theo, ánh mắt lấp lánh, truyền âm nói, “Ngài có thể tặng ta một đôi giày không?”

Tuyệt Đại Phong Hoa biết nội tình, biết hắn là tịch yêu thích sưu tập giày của mỹ nam tử để biến hình nên mỉm cười truyền âm đáp: “Muốn giày của lão tử à? Có thể, nhưng hải yêu thường lấy vật đổi vật, ngươi muốn đổi bằng gì?”

Huyễn Ba mừng rỡ như điên: “Ta hát một bài cho ngài.”

Tuyệt Đại Phong Hoa hào sảng đồng ý: “Được, nhưng phải hát thật lớn, cho cả Nhan gia cùng nghe thấy.”

“Không thành vấn đề!”

Huyễn Ba nói xong lập tức cất giọng, kéo dài biến nói thành hát, vì được tặng giày nên phải khen tặng y, tung hô y.

Tuyệt Đại Phong Hoa
Ngài là thần tiên a
Là bông hoa thơm nhất trong lòng ta
Nhìn dung nhan điên đảo chúng sinh này
Ta nguyện phủ phục dưới chân ngài
Trộm đi giày ngài
Hóa thành chân ngài

Nếu nói lúc hành động che lại miệng “Điêu Hoàng” của “Húc Quang” lúc trước khiến mọi người cảm thấy hơi kỳ lạ, sau khi “Điêu Hoàng” cất giọng, nhiều người không kìm được mà run rẩy khóe môi.

Sau khi Điêu Hoàng phản tổ, trở nên hoàn toàn buông thả sao?

Đã trở về nguyên bản?

Ngay cả xu hướng giới tính cũng thay đổi?

Có lẽ lão nhân gia đã phải che giấu rất kỹ con người thật trước đây.

Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy nhạo báng.

Tuy nhiên, nội tâm Điêu Hoàng lúc này không hề dao động, khóe miệng thậm chí lộ vẻ châm chọc, những người này đang nghĩ cái gì vậy?

Huyễn Ba là hải yêu tâm tư thuần tịnh nhất y từng gặp, bài hát này rõ ràng chỉ tràn ngập ca ngợi và đam mê với cái đẹp mà thôi, thế nhưng lại bị xuyên tạc đến mức này.

Đại lão Thập Cửu Châu gì chứ, chỉ là lũ người tục tằng xấu xa.

Xấu xa! Tục tằng!

Điêu Hoàng vỗ tay thét to: “Hát hay! Ngô hoàng hát thật hay!”

— —

Editor muốn nói: Chương sau lại có màn thi đấu kịch tính hấp dẫn nha.


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
An
An
10 months ago

Có tiếng phải có miếng chớ 😂

Éc
Éc
8 months ago

Giải cứu Điêu Hoàng 😭

Canhchuacakhoto
Canhchuacakhoto
8 months ago

Ôn Tử Ngọ – ngựa tím họ Ôn ư :))))

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x