Skip to content

Thần Khúc – Chương 136

HỘI LUẬN ĐẠO

“Cái Thế huynh! Cái Thế huynh!” Tân Lộ muốn đuổi theo nhưng vừa vượt qua bia đá liền bị kết giới chặn lại, nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Cửu Hoang dần biến mất trong sương mù.

Mà Khúc Duyệt được Cửu Hoang bế ngang, quay đầu, tựa cằm lên vai hắn, từ xa nhìn về Tân Lộ, khóe miệng cong lên thành một nét… gian trá.

Tân Lộ cuối cùng hiểu ra nàng vẫn luôn tạo cơ hội cho hắn châm chọc, là cố ý đưa hắn vào tròng!

“Ngươi…” Tân Lộ bực bội nghiến răng, hắn vừa nổi giận, những gì Thiên Nộ mới tích góp được không ngừng giảm xuống.

Hắn lập tức hít sâu, điều chỉnh tâm thái, muốn lớn tiếng hô lên với Khúc Duyệt: Ngươi có nhược điểm trên tay ta đó có biết không hả, ngươi nào phải họ Nhạc, ngươi họ Khúc! Nhưng hắn ráng nhịn xuống, không vì hảo tâm, mà vì sợ tiếp tục đắc tội với Khúc Duyệt, sau này thực sự có khả năng chết trong tay nàng.

— —

“Nhạc cô nương, có cần ta quan tâm một chút không?” Đạo đồng đang ám chỉ sự an toàn của Tân Lộ.

“Tiền bối không cần nhọc lòng vì hắn.” Khúc Duyệt quay đầu, nhìn bóng dáng đạo đồng đang dẫn đường phía trước, tuy là hình hài trẻ nhỏ nhưng tu vi ít nhất cấp tám, gọi bằng tiền bối không sai, nàng nói tiếp,  “Hắn không chết được đâu.”

Cửu Hoang gật gật đầu: “Ngoài đó tuy có ba mươi người nhưng chỉ hai là kiếm tu, Tân Lộ thân kinh bách chiến, chạy trốn không khó.”

Khúc Duyệt: “Huống chi không phải ai cũng sẽ ra tay với hắn.”

Bản thân Tân Lộ hẳn cũng có tự tin thoát được, bằng không chắc chắn đã vạch trần họ Khúc của nàng, che dấu không nói, đương nhiên vì giữ gìn để ngày sau còn gặp lại.

Dù bực hắn, Khúc Duyệt cũng chẳng muốn bày mưu lấy mạng hắn, chỉ muốn cho hắn một bài học “không tìm đường chết sẽ không chết” mà thôi.

Đạo đồng không nói tiếp, dẫn bọn họ qua cầu, bước lên Điểm Tinh Nhai.

Sương mù tan đi, một vùng đào nguyên tiên cảnh đập vào mắt, mây lành bao quanh, núi treo thác nước, hoa thơm cỏ lạ.

Cửu Hoang: “Hừ.”

Khúc Duyệt hỏi: “Sao vậy?”

Đặt Khúc Duyệt xuống đất xong, Cửu Hoang chỉ lên trời: “Trên đó như một bức họa rộng vài chục trượng, vẽ ngọn tuyết sơn Bạc Câu này, từng gốc cây ngọn cỏ đều rõ ràng, có thể nhìn thấy Tân Lộ đánh bứt ra khỏi vòng vây, đang chạy thoát thân…”

Khúc Duyệt ngẩng đầu, nhưng không nhìn thấy gì vì pháp lực bị phong ấn: “Có chúng ta không?”

Cửu Hoang lắc đầu: “Điểm Tinh Nhai không có trong tranh, bị mây che phủ mất.”

Khúc Duyệt đã hiểu: “Thảo nào ngọn núi này không hài hòa với xung quanh, do Ôn tiền bối vẽ ra cả.”

Một khi bước vào phạm vi của ngọn núi tức đã bước vào thế giới trong tranh của Ôn tiền bối. Bức họa trên vách núi vừa rồi Khúc Duyệt và Cửu Hoang bước vào chính là tranh trong tranh.

Xem ra vị Ôn tiền bối này là dùng hoạ nhập Đạo, bản lĩnh như vậy, có thể đã là đại lão cảnh giới Hợp Đạo rồi.

“Sư phụ.” Đạo đồng dừng trước một cây đại thụ cao lớn, hành lễ.

Một ông lão tóc bạc da mồi ngồi dưới gốc cây, chòm râu trắng rất dài, tóc búi trên đỉnh đầu dùng một chiếc bút lông giắt ngang, chòm râu buộc lại bằng nút ngọc, trên mũi đeo đồ vật nom giống mắt kính, tròng kính làm bằng ngọc.

“Ôn tiền bối!” Khúc Duyệt thấy diện mạo ông được chăm chút cẩn thận, nàng cung kính hành lễ, không dám lơ là.

Ôn Tử Ngọ nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhất Niệm cho ngươi phật châu, xem ra tuổi ngươi không lớn nhưng lai lịch bất phàm, phiền toái không nhỏ.”

Đạo đồng dẫn đường xong liền rời đi ngay, nhưng Khúc Duyệt thấy có hai nam tu đang đứng gần nơi này, nàng khẽ nhướng mày, hơi do dự.

Ôn Tử Ngọ nói: “Bọn họ là đệ tử đích truyền của ta, cứ nói, đừng ngại.”

Lúc này Khúc Duyệt mới nói: “Một con Thiên Ma trùng đã chui vào tâm mạch vãn bối…”

Ôn Tử Ngọ nghe nàng kể lại đầu đuôi, dùng thần thức kiểm tra thân thể nàng: “Ngươi là hậu duệ thiên nhân?”

Khúc Duyệt: “Người nhà không muốn để lộ chuyện gia tộc có huyết mạch thiên nhân nên phong bế thiên nhân khiếu của vãn bối.”

Ôn Tử Ngọ gật đầu, không hỏi tiếp.

Cửu Hoang hỏi: “Ông có cách lấy ma trùng ra được không?”

“Không có cách, chưa bao giờ gặp loại ma trùng này, càng chưa bao giờ thấy ma trùng chui vào tâm mạch mà người vẫn không ma hóa.” Ôn Tử Ngọ không đợi họ thất vọng, nói tiếp, “Nhưng trong mọi việc, trước có khó khăn, sau sẽ có giải pháp.”

Lời này làm Khúc Duyệt ngẩn ra. Bởi vì cha nàng từng nói giống hệt vậy.

Nhưng đây cũng là việc bình thường, cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, trong Tam Thiên Thế Giới đều cùng phạm trù.

Có đoạn thời gian bị gọi chung là nho tu, sau nhiều tranh cãi thảo luận vẫn không có cách phân chia rạch ròi. Hơn nữa các tu đạo giả càng tu càng phức tạp, liên tục có người khai sáng khơi dòng, pháp kiếm, thiền kiếm, nho kiếm, thiền đạo…

Chỉ có ngươi không nghĩ ra chứ không có gì không nhào nặn được. Vì vậy, hiện tại cơ bản chỉ còn lại hai cách phân loại, chính đạo và ma đạo.

Việc liên quan đến Khúc Duyệt, não Cửu Hoang vận hành cực nhanh: “Ý của ông là ông có thể nghĩ cách?”

Ôn Tử Ngọ đẩy đẩy “mắt kính” trên mũi, không nhìn ra tuổi xương của hắn, hỏi: “Tiểu tử, ngươi bao lớn?”

Cửu Hoang khoa tay từ đầu đến chân: “Lớn như này.”

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Ôn Tử Ngọ, Khúc Duyệt vội nói: “Tiền bối hỏi tuổi của chàng đấy, Ôn tiền bối lớn hơn chàng rất nhiều, chàng nên gọi là “ngài”.” Lại quay qua nói với Ôn Tử Ngọ, “Hắn năm trăm tuổi.”

Cửu Hoang không hiểu “ông” và “ngài” khác nhau bao nhiêu, nhưng nghe lời nàng luôn tốt, bèn hỏi lại: “Ngài có thể nghĩ ra cách?”

Ôn Tử Ngọ nhìn Khúc Duyệt: “Nếu Nhất Niệm bảo ngươi tới, ngươi lại giải được họa đề của ta, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách. Nhưng nói trước, không chắc ta có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, đặc biệt gần đây tâm tình ta không tốt.”

Nghe ông ta nói “tâm tình không tốt”, hai người đồ đệ đứng phía sau xấu hổ cúi đầu.

Khúc Duyệt cảm giác ánh mắt Ôn Tử Ngọ nhìn mình rất kỳ quái, do dự hỏi: “Không biết vì sao tâm tình tiền bối không tốt ạ?”

Ôn Tử Ngọ tựa hồ đang chờ nàng nói câu này, rút bút lông trên đầu xuống: “Sự tình là thế này, mỗi trăm năm ta phải tham gia một hội luận đạo, nhưng trước nay ta chưa bao giờ thắng.” Lại nói, “Chớ nên hiểu lầm, không phải ta giảng đạo lý không bằng bọn họ, chỉ vì ta có bệnh cũ, đông người liền căng thẳng nói lắp, vì thế mấy lão khốn ấy lần nào cũng mời rất nhiều người đến xem đấu.”

Khúc Duyệt cảm thấy khó tin: “Vì sao tiền bối lại mắc chứng này?”

“Bệnh cũ này, nói là tâm ma thì đúng hơn, do một sư đệ của ta gây ra…” Ôn Tử Ngọ vuốt râu, “Không nhắc đến tên phản đồ này. Tóm lại lần này ta không đi, định phái một đồ đệ của ta đi thay. Mấy lão khốn kia đã nói không khi dễ tiểu bối, đồng ý cho ta cử ra ba tiểu bối, đại diện cho một mình ta.”

Khúc Duyệt nhìn về hai người đang cúi đầu đứng sau ông ta.

Ôn Tử Ngọ nói: “Nhưng ta chỉ có hai đồ đệ.” Vừa nói vừa nhìn Khúc Duyệt.

Khúc Duyệt không dám chắc, chỉ chỉ chính mình: “Ý của ngài là muốn vãn bối đi cho đủ số?”

Ôn Tử Ngọ gật đầu.

Khúc Duyệt ngượng ngừng: “Vãn bối mới cấp năm.”

Có thể luận đạo cùng Ôn Tử Ngọ, bị ông ta gọi “lão khốn”, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là nhân vật kiểu gì.

Khúc Duyệt nhanh trí, cũng coi như có hiểu biết rộng, nhưng nàng không giỏi luận đạo.

Ôn Tử Ngọ nói: “Ta biết chút thuật tinh tượng, họa đề trên vách núi kia chính là dành cho người có duyên. Bảy năm không ai giải được, ngay đúng bảy ngày trước hội luận đạo, ngươi đến phá giải, ngươi tất là người có duyên. Huống chi luận đạo không so tu vi, tên sư đệ hại ta rơi vào tâm ma kia, năm ba mươi tuổi đã có thể dùng tài ăn nói của hắn khiến tông chủ của một tông tức giận đến nôn ra máu ngay trong hội luận đạo.”

Khúc Duyệt lộ vẻ mặt khó xử.

Ôn Tử Ngọ lại nói: “Ngươi thay ta đi luận đạo, ta nghĩ cách chữa thương cho ngươi, vô cùng công bằng, không phải sao?”

Khúc Duyệt hỏi: “Nếu thua thì sao?”

Ôn Tử Ngọ: “Không sao.”

Khúc Duyệt nhìn hai người đồ đệ ở phía sau, chẳng ai có dáng vẻ tự tin, nàng cân nhắc nói: “Vãn bối thật sự không giỏi luận đạo, nhưng nếu ngài nói vãn bối là người có duyên, vãn bối tạm thời đi cho đủ số. Tuy nhiên, nếu ngài thật muốn thắng lớn, vãn bối xin đề cử với ngài hai người.”

Ôn Tử Ngọ: “Sao?”

Khúc Duyệt chỉ Cửu Hoang: “Nếu tà tu cũng có thể tham gia luận đạo, hắn cực kỳ thích hợp.”

Ôn Tử Ngọ nhíu mi, rõ ràng do dự, nhìn thế nào cũng thấy đầu óc Cửu Hoang không sáng sủa lắm.

Khúc Duyệt: “Người thứ hai là một vị bằng hữu tịch yêu của vãn bối, Huyễn Ba.”

Ôn Tử Ngọ gật đầu: “Tịch yêu uyên bác, có thể.”

“Không liên quan gì đến uyên bác…” Khúc Duyệt nhỏ giọng nói, “Nếu ngài tin tưởng vãn bối, hai người bọn họ có thể thắng hay không vãn bối không biết, nhưng tuyệt đối có thể báo thù cho ngài.”

— —

Tây Hải, Nhan gia.

Tình hình ngày càng tồi tệ, dù một đoàn cao thủ đã tới, cũng không dễ đối phó với Câu Lê. Đặc biệt khi hắn trong trạng thái ma hóa, sức mạnh bùng nổ kinh người.

Mấy chục đại lão Thập Cửu Châu, lên trời xuống đất, dùng đủ mọi thủ đoạn, trước sau vẫn không chế phục được Câu Lê.

Mãi đến khi Diệp Thừa Tích đến mới có thể xoay chuyển tình thế.

Lúc Câu Lê sắp chống đỡ hết nổi, tông chủ Săn Ma Tông ném ra săn ma võng. Một loạt âm thanh “ù ù” ập tới, các mảnh vụn Thiên Hố băm săn ma võng thành từng mảnh nhỏ!

Ẩm Triều Tịch giáng từ trên trời xuống, chắn trước người Câu Lê. Tu vi hiện giờ chỉ sàng sàng cấp sáu nhưng uy lực những mảnh vụn Thiên Hố hiển lộ thực lực nguyên bản của hắn.

Tông chủ Săn Ma Tông đau xót pháp bảo của mình, tức giận: “Ngươi là người phương nào?”

Diệp Thừa Tích nhận ra, rất kinh ngạc: “Ẩm Kiếm Tiên?”

Ẩm Triều Tịch thành danh đã lâu, một vài kiếm tu ở đây cũng nhận ra hắn là nhân vật tiền bối, sôi nổi hành lễ với hắn.

“Cút ngay!” Câu Lê đã giết đến đỏ mắt, lâm vào trạng thái điên cuồng, mơ hồ cảm thấy người trước mắt quen thuộc nhưng không biết nổi là ai, móng vuốt sắc bén chụp xuống lưng Ẩm Triều Tịch.

Vù vù —!

Ẩm Triều Tịch đứng bất động, mảnh vụn Thiên Hố vây quanh Câu Lê, hắn liều chết giãy dụa, thấy thân thể hắn bị mảnh vụn đâm bị thương, Ẩm Triều Tịch hét lớn: “A Lê! An tĩnh lại!”

Câu Lê như bị sét đánh, hai tay ôm đầu.

Nhưng hắn vậy mà từ từ bình tĩnh, cuối cùng khôi phục hình người rồi ngất đi.

Mảnh vụn Thiên Hố vẫn bao quanh hắn bảo vệ. Ẩm Triều Tịch bấy giờ nói với Diệp Thừa Tích nói: “Hắn từng là đồ đệ của ta, ta phải mang hắn đi.”

Không đợi từ chối, Ẩm Triều Tịch nhìn về phía Nhan Phong, cởi chiếc túi vải đeo quanh eo ra, dốc ra hai khối thi thể Thiên Ma thú: “Sở dĩ đồ đệ ta tới Nhan gia là bởi Nhan Phong giấu Quả Hợp Đạo Ác trên một hòn đảo ở Tây Hải, canh chừng Quả Ác chính là Thiên Ma thú biến dị này, mà đồ đệ ta cũng từng là người bị hại…”

Hắn giải thích đầu đuôi mọi việc.

Nếu người khác nói lời này, tất cả mọi người sẽ không tin, nhưng là Ẩm Triều Tịch…

Diệp Thừa Tích nhíu mày, nhìn về phía Nhan Phong: “Ngươi giấu Quả Hợp Đạo?”

Nhan Phong cười nói: “Chẳng lẽ Ẩm tiền bối theo dõi ta?”

Ẩm Triều Tịch lắc đầu: “Chưa từng.”

Nhan Phong: “Vậy ngài làm sao…”

“Là ta theo dõi ngươi!” Lời vừa dứt, “Điêu Hoàng” không biết từ đâu xuất hiện, đi đến bên cạnh Ẩm Triều Tịch, phía sau là cận vệ bên người y, Húc Quang.

Đương nhiên, Húc Quang là do Điêu Hoàng thật hóa thành, “Điêu Hoàng” chính là Huyễn Ba.

Điêu Hoàng đứng phía sau “chính mình”, trên mặt đầy vẻ “sống chẳng còn gì luyến tiếc”. Khi nãy Nhan Phong vừa hỏi, Huyễn Ba lập tức biến thành dáng vẻ của y lao tới làm chứng, y không kịp ngăn cản. Chỉ đành biến thành Húc Quang chạy theo trông chừng, may mắn Húc Quang cùng tộc điêu, với tu vi hiện tại của y, hóa thành Húc Quang không bị lộ.

Y truyền âm chất vấn Huyễn Ba: “Ta đã nói trước chỉ giúp ngươi dò đường, không…”

Huyễn Ba ngắt lời: “Đó là Mặt Trăng Nhỏ đồng ý với ngươi, ta không đồng ý.”

“Ngươi…” Điêu Hoàng đau đầu, thật vô pháp nói lý với Huyễn Ba, “Chỉ làm chứng thôi đó, đừng gây rối thêm!”

Huyễn Ba đang định đáp ứng, lại nghe thấy phía sau vang lên tràng cười sảng khoái: “Ha ha ha ha ha ha ha, đại gia có việc thì ngồi xuống thương lượng, đánh đánh giết giết lắm vào sẽ tổn thương hòa khí!”

Chỉ thấy một người búi tóc đạo sĩ, mặc đạo bào đi từng bước một, bước lên.

Đám tiểu bối Nhan gia trốn trong góc ngẩn ngơ, người này rõ ràng mặc quần áo bình thường, bước chân tùy ý, lại không biết vì sao, tựa như ngàn cánh hoa tung bay chung quanh, những cánh hoa đó tôn lên da thịt trắng mịn, mặt như phù dung của y, cả người như bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.

Tay y cầm một chiếc quạt lông trắng, nhẹ nhàng phe phẩy, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt.

Hai mắt Huyễn Ba lập tức dại ra, a a a, thần tiên từ đâu tới, muốn đọc thơ quá đi!

Tổ tông ơi, xin đừng! Điêu Hoàng ba hồn bị dọa mất hai, nhưng vẫn nhanh trí đưa tay che miệng Huyễn Ba lại.

Vốn dĩ ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tuyệt Đại Phong Hoa, nhưng hiện tại đều bị Điêu Hoàng và hộ vệ bên người y hấp dẫn, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

— —

Editor muốn nói:

Tui nghĩ vị sư đệ khiến Ôn tiền bối gặo tâm ma có khả năng mang họ Khúc. Mong chờ Khúc ba ba xuất hiện!


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Éc
Éc
8 months ago

Ui ko biết đến lúc hết truyện Huyễn Ba có theo Khúc Duyệt về Hoa Hạ ko, chứ ko có Huyễn Ba buồn chết mất 🥺

Lily
Lily
6 months ago

Ta thích những nhân vật có màu sắc riêng và cá tính, nhưng ở riêng khoản này cái “cá tính” của nữ chính hơi chướng mắt rồi đấy.

Con người có thất tình lục dục là bình thường, người không vì mình trời tru đất diệt. Nhưng mà ở chuyện lần này lại chỉ cho mỗi nữ chính và gia đình của cô ta là kẻ kèo trên. Nhà họ làm gì cũng là hơn người, là hợp lý là do họ thông minh gian trá, ngươi bị họ chơi chính là do ngươi không đủ bản lĩnh. Họ giễu cợt, lừa gạt, cướp bóc, tính kế người khác thì do họ giỏi giang, đến khi bản thân bị người khác lợi dụng thì tỏ vẻ trăn trở, tỏ vẻ “ngươi mà cũng dám”.

Bộ ai ngược họ, ai kiếm lợi trên tay họ, ai làm họ không như ý làm họ khó chịu thì đều được tác giả thiết kế cho một kiểu “chết”. Quả nhiên là nữ chính con cưng Thiên Đạo, tiêu chuẩn kép cũng là đương nhiên.

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x