Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 98

  • by
Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85Lãm Phương Hoa – Chương 86Lãm Phương Hoa – Chương 87Lãm Phương Hoa – Chương 88Lãm Phương Hoa – Chương 89Lãm Phương Hoa – Chương 90Lãm Phương Hoa – Chương 91Lãm Phương Hoa – Chương 92Lãm Phương Hoa – Chương 93Lãm Phương Hoa – Chương 94Lãm Phương Hoa – Chương 95Lãm Phương Hoa – Chương 96Lãm Phương Hoa – Chương 97Lãm Phương Hoa – Chương 98Lãm Phương Hoa – Chương 99Lãm Phương Hoa – Chương 100Lãm Phương Hoa – Chương 101Lãm Phương Hoa – Chương 102

CHƯƠNG 98 – CẢ ÔNG TRỜI CŨNG GIÚP HẮN

Editor: Vẫn chưa có thời gian beta a, mọi người đọc tạm.

Trên triền núi bên ngoài thành hoang. 

Sau khi Phùng Gia Ấu thúc ngựa rời đi, lòng Tùy Anh không ngừng giằng xé. Từ đầu nàng đã cảm thấy bỏ Tạ Lãm lại một mình là không nghĩa khí. Giờ Phùng Gia Ấu cũng quay lại, nàng càng không tìm được lý do để chạy trốn. Nhưng nàng lại lo mình sẽ gây thêm phiền phức.

Nàng hỏi Lạc Thanh Lưu:

“Chúng ta thực sự sẽ gây phiền thêm sao?”

Lạc Thanh Lưu lặng thinh không nói.

“Sao huynh không nói gì?” Tùy Anh nhận ra từ lúc rời khỏi thành, hắn chưa nói một lời, “Khi Tiểu Gia nói muốn quay lại, huynh cũng không lên tiếng. Rốt cuộc huynh đang nghĩ gì vậy?”

Hai người cưỡi chung một con ngựa. Khi Tùy Anh quay đầu lại hỏi, trán nàng lướt qua đôi môi nhợt nhạt của hắn. Nhưng trong không khí trầm mặc lúc này, chẳng ai để ý đến điều đó.

Bị ánh mắt nàng bức bách, Lạc Thanh Lưu cuối cùng phải lên tiếng:

“Thêm một người là thêm một phần sức lực, sao lại là rối loạn được… Tạ Thiên hộ quen tự mình gánh trách nhiệm lên vai, làm người chặn hậu, còn Tạ phu nhân thì muốn chúng ta an tâm trốn đi, nên mới nói vậy thôi.”

“Quả nhiên…” Tùy Anh thúc giục, “Vậy còn chờ gì nữa, quay lại đi.”

Lạc Thanh Lưu: 

“… Nhưng, dù không gây thêm phiền phức, Tạ Thiên hộ đã lực bất tòng tâm, cô với ta chỉ có thể tự cầu phúc thôi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, “Cô có hiểu không? Quay lại con đó rất có thể là con đường chết.”

“Vậy huynh chạy đi, ta quay lại. Ta không thể bỏ mặc Tiểu Gia chạy trốn được.” 

Tùy Anh vừa nói vừa muốn leo xuống ngựa. Nhưng Lạc Thanh Lưu đang nắm chặt dây cương, nàng bị vây giữa hai cánh tay hắn, mà hắn không hề có ý buông tay.

Tùy Anh giải thích:

“Ta sẽ không xem thường huynh đâu. Chuyện sống chết quan trọng, ta hiểu mà.”

“Cô hiểu sao? Hiểu cái gì?” Tình cảnh bức bách, Lạc Thanh Lưu rốt cuộc không kìm được uất nghẹn trong lòng, “Tạ Thiên hộ vừa cứu mạng ta ngày hôm qua, cô nghĩ ta là kẻ vong ân bội nghĩa sao? Ta do dự, chỉ vì sợ mình không đủ sức bảo vệ cô, vậy mà cô lại nghĩ ta tham sống sợ chết?”

Như lời Tạ Lãm đã nói, hắn lúc này quả thực thiếu dũng khí, nhưng lòng tự trọng thì chưa bao giờ mất.

Hơn nữa, vừa rồi tận mắt chứng kiến khí phách ‘một người chặn vạn quân’ của Tạ Lãm, dòng máu đã nguội lạnh vì thất vọng với cuộc đời trong người hắn bỗng như được đốt cháy sôi trào trở lại. 

Nhưng hắn biết, nếu hắn cũng chọn quay lại, Tùy Anh chắc chắn sẽ không chịu rời đi nữa.

Ngay cả Tạ Lãm cũng không tự tin bảo vệ được Phùng Gia Ấu, vậy hắn lấy gì để bảo đảm mình sẽ bảo vệ được Tùy Anh?

Tùy Anh bất giác sững người, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc, xen lẫn nghi hoặc nhìn hắn.

Nếu là ngày thường, nói ra những lời như vậy, Lạc Thanh Lưu có lẽ đã muốn tự vả vào miệng mình. Nhưng trong cảnh thập tử nhất sinh, hắn còn bận tâm được gì nữa?

— 

Lúc này tại cổng thành hoang. 

Đôi mắt Phùng Gia Ấu đang bận rộn tìm kiếm vết thương trên người Tạ Lãm. Từ vai trái xuống đến trước ngực, vết cắt sâu thấy tận xương là đáng sợ nhất, nhưng Phùng Gia Ấu biết đó vẫn chỉ là ngoại thương.

Dựa trên những gì Tạ Lãm từng giảng giải cho nàng, nàng đoán hắn tám phần đã bị nội thương nghiêm trọng.

Một cao thủ kiếm đạo như Hàn Trầm, chỉ với một nhát kiếm đã chém đứt thanh đao gia truyền của Tạ Lãm, chém sâu vào xương bả vai hắn, sẽ đủ để làm gãy xương sườn và tổn thương nội tạng.

Phùng Gia Ấu thường ngày bị kim châm vào tay đã không chịu nổi, không thể tưởng tượng Tạ Lãm giờ đây đau đớn đến mức nào.

Nàng lại nhìn về phía Hàn Trầm đang bất tỉnh trên mặt đất. Hai cổ tay buông thõng của hắn máu me đầm đìa ghê rợn. Dù có cứu được, nếu không tàn phế, thì về sau e rằng cũng không thể cầm kiếm được nữa.

Nhưng nàng hiểu Tạ Lãm đã làm hết sức mình. Nếu không, hắn cũng chẳng thể nào bị thương đến mức thê thảm thế này.

Trên đường quay lại, Phùng Gia Ấu đã phần nào đoán được tình cảnh này. Nàng biết Tạ Lãm sẽ không vì bảo toàn tính mạng mà chặt đầu Hàn Trầm. Cũng biết hắn còn tính đến việc Hàn Trầm là chìa khóa giải quyết cục diện hiện tại. Nếu Hàn Trầm chết, nguyện vọng hòa bình của nàng cũng sẽ tan thành mây khói.

Nước mắt Phùng Gia Ấu không kìm được mà tuôn rơi, từng giọt lớn nhỏ xuống liên tục.

Khi hắn trách nàng chưa từng nói thích hay yêu hắn, nàng đã nghĩ rằng nói thích thì được, nhưng nói yêu hắn thì dường như vẫn còn thiếu chút gì đó. Giờ đây nàng tự hỏi lòng, nếu hắn không đáng để nàng yêu, thì trên đời này còn ai xứng đáng?

Ý nghĩ này lấp đầy đầu óc nàng, khiến nàng quên cả hoàn cảnh trước mắt, vội vàng nhảy xuống ngựa, lao về phía hắn.

Con đường đá dài vài trượng, vậy mà như xa cách cả vạn năm.

Thậm chí nàng muốn trách hắn, đứng ngây ngốc ở đó làm gì?

Không thể bước vài bước đến đón nàng sao?

Đám cận vệ Nam Cương bị khí thế kỳ dị ban nãy của Tạ Lãm làm cho khiếp sợ, thấy hắn ngây người thì liền nghĩ đây là cơ hội tốt.

Dù lòng còn sợ hãi, không dám gây động tĩnh lớn, sợ ‘đánh thức’ hắn, nhưng hai tên thân thủ nhanh nhẹn cầm loan đao đã lặng lẽ lao lên, một trái một phải tấn công Tạ Lãm!

Phùng Gia Ấu ở phía đối diện nên nhìn rõ mọi chuyện, nhưng thân pháp hai người này quá nhanh, nàng chỉ kịp “A!” một tiếng để nhắc nhở.

Mà dường như Tạ Lãm chẳng cần ai nhắc nhở. Trong tích tắc trước khi nàng lên tiếng, ánh mắt hắn vốn đang mất đi tiêu điểm đột nhiên sắc bén trở lại.

Tạ Lãm không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng bước một bước, tay phải cầm ngược thanh đoản đao đâm mạnh ra phía sau, xuyên thẳng vào ngực kẻ đầu tiên.

Lưỡi đao cong của tên thứ hai gần chạm đến cổ Tạ Lãm, liền bị tay trái của hắn bắt chặt lấy cổ tay. Hắn vắn mạnh cổ tay của gã, xoay người, để kẻ này trợn mắt kinh hoàng, nhìn tường tận lưỡi đao trong tay mình cắt đứt cổ họng chính mình.

Máu tươi bắn lên một bên mặt Tạ Lãm, hắn thả tay, để cả hai xác chết đổ gục xuống đất cùng lúc.

Sau đó cúi người, rút đoản đao ra khỏi ngực thi thể.

Trước khi đứng thẳng dậy, hắn ngước đôi mắt đỏ rực nhìn đám người đối diện, như đang lựa chọn  xem lưỡi đao lạnh lẽo này sẽ đâm vào lồng ngực ấm áp nào tiếp theo.

Đám người đối diện hoảng sợ lùi lại nửa bước.

Phùng Gia Ấu bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mặt mày tái mét, nhưng vẫn chạy tới phía sau Tạ Lãm. Lau khô nước mắt, run run gọi: 

“Phu quân.”

Tạ Lãm biết nàng bị dọa sợ, nhưng không thể quay người ôm lấy nàng.

Chỉ vì vừa rồi hắn đã dùng sức quá lớn, khiến vết thương trên vai càng tuôn máu nhiều hơn. Hắn không muốn nàng nhìn thấy rồi lo lắng.

Hắn lại sốt ruột muốn nói với nàng rằng, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, có thể giải đáp mọi nghi ngờ của nàng.

Nhưng hắn thực sự đau đến mức không thể nói năng bình thường được.

Hắn cắn răng chịu đựng một chút, mới lên tiếng trấn an: 

“Đừng sợ.”

Nói xong, hắn lại xé một mảnh vải từ tà áo, băng tạm vết thương trên vai. Trước khi Phùng Gia Ấu quay lại, hắn thậm chí còn không nhớ đến việc xử lý vết thương, vì thấy làm thế cũng chẳng ích gì.

Sau đó, Tạ Lãm hướng về phía đám cận vệ hoàng thất đối diện, cười mỉa: 

“Không phải bảo các ngươi cùng xông lên sao? Cần gì phải từng người một đi chịu chết!”

Lúc này, hắn thật sự chẳng khác nào hình dung trong tâm trí —hung hãn như sói dữ. Không còn nụ cười quái dị ghê rợn, chỉ còn lại sát khí và sự bình tĩnh. 

Đám người đối diện vốn dĩ không dám manh động, một phần vì sợ hãi, phần khác vì chẳng cần vội vàng. Dù sao hai kẻ chạy trốn khỏi thành cũng không đuổi kịp nữa. Chỉ cần kéo dài thời gian, đợi Tạ Lãm mất máu rồi kiệt sức… Hoặc chờ đến khi quân lính tại biên giới Nam Cương tới nơi, sẽ bắt được hắn dễ như trở bàn tay, chẳng cần phải liều mạng.

Nhưng giờ đây bọn họ nhận ra tình thế không hề như tính toán. Nếu cứ cầm chân hắn, bọn họ chỉ càng chết nhiều hơn.

Hơn nữa, còn một lý do quan trọng khác: trong đám người không có ai đứng ra chỉ huy.

Hai thủ lĩnh của họ, Qua Nghị và phó thủ lĩnh Qua Hồng, vẫn đang đứng sau Giám quốc, chưa hề động thủ. Hai người này là những cận vệ có võ công cao cường nhất, đặc biệt là đại thủ lĩnh.

“Xông lên!” Không rõ ai hét lên một tiếng.

Vì tự cứu mình chứ không phải để lập công, tất cả đồng loạt lao về phía Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu.

Tạ Lãm dùng tay trái nắm chặt tay phải của Phùng Gia Ấu, chỉ ứng chiến với một thanh đao ngắn: 

“Nhắm mắt lại.”

Phùng Gia Ấu đã sớm nhắm chặt mắt: 

“Sao chàng không dùng kiếm của Hàn Trầm?”

Miêu đao đã gãy, họ lại không ngờ bị rơi vào trận chiến khốc liệt thế này nên không mang theo hộp vũ khí. Chỉ dựa vào con dao găm nhỏ bé này, e rằng sẽ chật vật, khó khăn vô cùng. 

Hơn nữa, những thanh loan đao của đám cận vệ đều được thiết kế đặc biệt theo tay của họ, chắc chắn rất khó sử dụng.

“Thanh kiếm đó cùng lắm chỉ đỡ được một đòn nữa, rồi sẽ gãy.”

Nếu dùng được, Tạ Lãm đã sớm lấy ra.

Dù là bảo kiếm gì đi nữa, đã chém gãy miêu đao của hắn thì làm sao còn nguyên vẹn được?

Phùng Gia Ấu không nói thêm gì nữa, sợ làm hắn phân tâm, chỉ siết chặt tay hắn hơn, để hắn dẫn nàng đổi vị trí liên tục. Bên tai nàng, không ngừng vang lên những tiếng “Keng! Keng!”.

Ông Nhược Di vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dán chặt lên cổng thành. Bà ta nói với đại và phó thủ lĩnh phía sau: 

“Hai người các ngươi quả thật không hổ danh là những người được tiên vương đích thân tuyển chọn. Sự trung thành này, ta rất ngưỡng mộ.”

Hai người cúi đầu không nói.

Ông Nhược Di nhàn nhạt lên tiếng: 

“Ta hạ cổ độc lên vương thượng, bởi vì hiểu con trai mình hơn ai hết. Từ lâu ta đã thấy nó mềm lòng, dễ bị người khác dụ dỗ. Ta sợ nếu gửi nó sang Đại Ngụy học nghệ, chưa học được gì đã bị người ta lừa dối, quên mất cội nguồn giống như đại ca của ta năm xưa. Vì vậy, ta mới giữ lại một đường lui. 

Thực tế đã chứng minh ta đúng. Đầu tiên là bị đàn bà Đại Ngụy lừa, đi buôn lậu muối. Giờ còn muốn dâng cả đất Nam Cương đi.”

Đại thủ lĩnh Qua Nghị không nhịn được nói: 

“Giám quốc đại nhân, ngài ấy dù sao cũng là vương thượng của chúng ta, lại là con trai ruột của ngài…”

Ông Nhược Di nhắm mắt lại, thật lâu mới mở ra: 

“Ta cũng bất đắc dĩ thôi. Ta bị bắt ngay trước mắt các ngươi, ngay cả con trai ruột cũng chẳng tin cậy được, còn kết huynh đệ với kẻ địch. Ta không tự cứu mình thì làm sao đây?”

Hai người cúi đầu thấp hơn, đây là thất trách của họ, vốn là tội chết.

Ông Nhược Di nhìn về phía Hàn Trầm: 

“Ta biết Tạ Lãm sẽ không để nó chết. Nếu nó chết, toàn bộ tính toán của chúng đều đổ vỡ. Nhưng nếu các ngươi không ra tay, tiếp tục kéo dài như thế, e rằng vương thượng của các ngươi thật sự sẽ vì mất máu mà chết. 

Ta chỉ định dùng nó để thoát thân, phản sát Tạ Lãm cùng đồng bọn, sau đó sẽ đưa nó về hoàng cung chữa trị.”

Bà ta quả thực đã tính như vậy, chỉ là sau đó sẽ giam lỏng Hàn Trầm, không bao giờ trao quyền cho hắn nữa.

“Không tin à? Các ngươi không phải đã nói, nó dù sao cũng là con trai của ta ư?”

Đại thủ lĩnh không có phản ứng. Phó thủ lĩnh Qua Hồng nghiêng đầu nhìn gã, giục gã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Vương thượng đã như vậy, tiếp tục trung thành với vương thượng thì có ích gì? Mà Giám quốc đại nhân tài năng xuất chúng, bà ta mới là người thích hợp làm quân vương nhất.

Thế nhưng đại thủ lĩnh vẫn không hành động. 

Qua Hồng không chần chừ nữa, nhảy lên mái nhà đổ nát bên cạnh, lao nhanh về phía cổng thành. Mục tiêu của gã không phải Tạ Lãm, mà là Hàn Trầm đang nằm dưới đất.

Những lời vừa rồi của Giám quốc đại nhân chính là cho đám cận vệ một lối thoát, cũng là nhắc nhở họ tầm quan trọng của Hàn Trầm đối với Tạ Lãm. Chỉ cần bắt được vương thượng, nhất định sẽ khống chế được Tạ Lãm.

Lúc này, Tạ Lãm đang bị đám cận vệ vây công. Hắn nắm tay Phùng Gia Ấu, không ngừng di chuyển trên con đường chính rộng rãi, tay vung dao găm chém giết.

Không chỉ hắn mà cả Phùng Gia Ấu cũng bị máu bắn đầy người.

Con dao găm nhỏ bé này quả thực khiến hắn gặp khó khăn, nhưng hắn vẫn còn chút sức, nhận ra có một cao thủ hạng nhất đang đến gần.

Từ đường đi nước bước, hắn đoán được đối phương muốn bắt Hàn Trầm.

“Bắt chính vương thượng của mình để uy hiếp kẻ địch! Nhớ phải ghi lại trong sử sách của các người nhé, tuyệt đối là chuyện có một không hai!” 

Tạ Lãm cười nhạo một tiếng, ôm lấy Phùng Gia Ấu, chuẩn bị đưa nàng cùng lao tới bên Hàn Trầm.

“Để ta lo cho!” Là giọng Lạc Thanh Lưu.

Âm thanh vừa dứt, hắn từ trên cổng thành lao xuống.

Khi Qua Hồng vươn tay định bắt Hàn Trầm, hắn đã xuất hiện bên kia, hai ngón tay kẹp lưỡi dao mỏng sắc, lia một đường hiểm hóc!

Qua Hồng nhanh chóng thu tay lại, lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã bị rạch một vệt sâu đến tận thịt.

Hắn nhìn Lạc Thanh Lưu, ánh mắt sáng ngời: 

“Tiểu huynh đệ, thân thủ nhanh nhẹn lắm!”

Lạc Thanh Lưu cười lạnh: 

“Ngươi cũng rút lui đủ nhanh đấy.”

Chỉ qua một chiêu giao đấu, cả hai hiểu rõ thực lực đối phương, chẳng ai dám hành động khinh suất.

Phó thống lĩnh vừa đến, hơn nữa đối phương xuất hiện thêm một cao thủ, hơn mười tên cận vệ còn sống vội vàng lùi lại, đứng sau lưng phó thống lĩnh.

Tùy Anh cầm kiếm, chạy từ ngoài cổng thành vào, nhìn thấy quần áo của Phùng Gia Ấu dính đầy máu liền sốt ruột hỏi: 

“Ngươi không sao chứ?”

Khi nghe thấy giọng Lạc Thanh Lưu, Phùng Gia Ấu đã mở mắt, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi đến giật mình. Sau đó lập tức quay sang xem xét Tạ Lãm.

May quá, không có thêm vết thương nào mới.

Nhưng sắc mặt hắn tái đến đáng sợ, trán đẫm mồ hôi, hòa lẫn với máu, thêm cả nước mưa lấm tấm chảy xuống, đọng lại trên hàng mi dài của hắn.

Sợ tầm nhìn của hắn bị cản trở, Phùng Gia Ấu vội đưa tay áo lên lau giúp. Đến khi nhìn thấy Tùy Anh, nàng càng hoảng hơn, mở miệng:

“Ngươi…”

Muốn hỏi “Ngươi quay lại làm gì?”, nhưng rồi nhớ ra Tạ Lãm cũng từng hỏi nàng như vậy.

Tạ Lãm lúc này cảm thấy những nỗ lực trước đó của mình hoàn toàn vô ích, ánh mắt sắc bén hướng về phía Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu đang bảo vệ Hàn Trầm, nhanh chóng lên tiếng trước khi Tạ Lãm kịp nói:

“Đại ca, cho ta cơ hội lập công đi.”

Hắn khẽ nhướng mày về phía Tùy Anh, nhưng ánh mắt vẫn không rời Tạ Lãm. Như muốn nói: Tùy Anh nhất định phải quay lại, nếu hắn bỏ chạy, sau này làm sao còn mặt mũi đứng trước Tùy Anh?

Lời trách mắng sắp thoát khỏi miệng Tạ Lãm đành phải nuốt lại. Hắn biết Lạc Thanh Lưu chỉ đang viện cớ, nhưng không vạch trần:

“Được, vậy đừng kéo dài.”

Vết thương của hắn không chịu nổi thêm trì hoãn, càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm nếu quân đội Nam Cương kéo đến.

Lạc Thanh Lưu hiểu ý.

Đang định ra tay, từ ngoài cổng thành lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Không chỉ họ mà cả đám cận vệ Nam Cương cũng cảnh giác quay lại nhìn.

Chẳng mấy chốc, một người mặc áo thư sinh hiện ra trong tầm mắt mọi người. Hắn cưỡi ngựa, mắt trợn to kinh hãi trước khung cảnh đẫm máu trước mặt, hoàn toàn bất ngờ trước tình hình tồi tệ đến vậy. 

Tùy Anh còn kinh ngạc hơn: 

“Sao huynh tìm được tới đây?” 

Phùng Gia Ấu gần như sắp ngất đi. Dĩ nhiên nàng biết Thẩm Thời Hành tìm đến bằng cách nào, chắc chắn là nhờ dấu hiệu Bùi Nghiên Chiêu để lại. Bùi Nghiên đã sáng tạo ra hệ thống ký hiệu đó và dạy cô, đương nhiên cũng sẽ dạy cho Thẩm Thời Hành.

Phùng Gia Ấu hỏi ngay:

“Huynh không gặp đại ca mình trên đường đến đây sao?”

Thẩm Thời Hành run rẩy hỏi lại:

“Đại ca ta quay về rồi?”

Chỉ mong Bùi Nghiên Chiêu không quay lại theo đường cũ, nàng lo lắng y ngất xỉu dọc đường.

Lần này đến lượt Tùy Anh đuổi người:

“Đi! Nơi này nguy hiểm, mau chạy đi!”

Thẩm Thời Hành làm sao không nhận ra nguy hiểm. Hắn không biết võ công, đại ca lại không có mặt, hắn chẳng khác gì gánh nặng:

“Vậy ta đi đây!”

“Đợi đã.” Phùng Gia Ấu nhận ra sau lưng hắn có một vật hình hộp chữ nhật được bọc bằng vải, trông giống như…

Thẩm Thời Hành thấy nàng nhìn về phía sau mình mới chợt nhớ ra, với tay tháo xuống: 

 “Ta thấy lúc rời quân doanh Tạ Thiên hộ không mang theo hộp vũ khí, nên mang đến giúp.”

Hắn muốn đi theo hóng hớt, đương nhiên phải tìm lý do hợp lý. Đến tay không chắc chắn sẽ bị Phùng Gia Ấu và đại ca mắng cho.

“Cuối cùng cũng làm được chuyện ra hồn!” Tùy Anh đã thấy đao của Tạ Lãm gãy, vội đón lấy hộp vũ khí nặng nề đó, ném về phía trước.

Tạ Lãm đỡ được hộp vũ khí, một tiếng “phịch” vang lên khi hắn đặt nó dựng đứng xuống đất.

Một tay hắn ôm eo Phùng Gia Ấu, tay còn lại lau máu ở khóe miệng, rồi thản nhiên dựa vào hộp vũ khí.

Phùng Gia Ấu biết trông hắn có vẻ tự tại, nhưng thực chất hắn đã sắp đứng không vững, cần một điểm tựa. Nàng áp sát hắn hơn, hy vọng hắn có thể mượn chút sức lực từ cơ thể mình.

Nhưng Tạ Lãm không cần, bởi nàng đã trao cho hắn đủ sức mạnh. 

Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, rơi trên người giám quốc Nam Cương phía xa, nở nụ cười đầy thách thức:

“Làm sao đây, xem ra ông trời cũng giúp ta.”

Thẩm Thời Hành phát hiện hình như mình đã lập công lớn, ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, nhỏ giọng nói sau lưng Tạ Lãm:

“Rõ ràng là ta giúp huynh mà.”

Phía xa, Ông Nhược Di nhìn đại thống lĩnh phía sau mình:

“Còn không ra tay?”


https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/

Share truyện lên:

Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85Lãm Phương Hoa – Chương 86Lãm Phương Hoa – Chương 87Lãm Phương Hoa – Chương 88Lãm Phương Hoa – Chương 89Lãm Phương Hoa – Chương 90Lãm Phương Hoa – Chương 91Lãm Phương Hoa – Chương 92Lãm Phương Hoa – Chương 93Lãm Phương Hoa – Chương 94Lãm Phương Hoa – Chương 95Lãm Phương Hoa – Chương 96Lãm Phương Hoa – Chương 97Lãm Phương Hoa – Chương 98Lãm Phương Hoa – Chương 99Lãm Phương Hoa – Chương 100Lãm Phương Hoa – Chương 101Lãm Phương Hoa – Chương 102

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x