Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 77

  • by
Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85

CHƯƠNG 77 – DỄ DÀNG THA THỨ NHƯ VẬY SAO

Tạ Lãm thấy nét mặt chê bai của nàng lại hiểu theo hướng khác:  

“Nàng chê ủng đao của ta không sạch à?” 

Trước đây khi ra ngoài, hắn từng dùng ủng đao nướng thịt rừng cho nàng. Khi ấy nàng không hề chê bai, thậm chí còn ăn rất vui vẻ. 

Phùng Gia Ấu đương nhiên biết dao của hắn rất sạch. Dù gọi là ủng đao, nhưng thực chất là buộc ở bắp chân, luôn có vỏ che kín. 

Có thời gian rỗi hắn lại lôi ra lau chùi, chăm chút kỹ càng, có khi còn sạch hơn cả mặt hắn. 

“Vậy sao nàng không chịu ăn?” Tạ Lãm hạ thấp giọng hỏi, “Trước khi đi nàng chẳng phải bảo San Hô là muốn ăn lê nướng sao?” 

“Lê nướng là món điểm tâm ngọt, đâu phải cứ lấy dao xiên qua rồi nướng trên lửa như thế.” Phùng Gia Ấu thì thầm đáp lại. 

Huống chi, trước mặt người ngoài mà cầm dao xiên lên ăn, nàng thật sự không làm được chuyện tùy tiện như vậy. 

Hai người đang rì rầm trò chuyện, Phùng Gia Ấu bỗng cảm nhận được ánh mắt Lý Tự Tu bên kia lướt qua. 

Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng lo y sẽ ngất xỉu vì nóng mất. Đường đường là đế sư, giữa thời tiết tuyết rơi lại bị say nóng, chuyện này truyền ra chẳng phải khiến thiên hạ cười đến rụng răng sao? 

Mà Từ Tông Hiến có vẻ cũng chẳng ngồi yên nổi nữa rồi. 

Phùng Gia Ấu chống tay lên bàn, định đứng dậy. 

Tạ Lãm thấy nàng muốn đi, vội đưa tay ngăn, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng liếc tới, hắn lập tức rụt tay về. 

Chính sự đã bàn xong, giờ hắn không dám chọc giận nàng. 

Phùng Gia Ấu đứng lên, cúi người thi lễ:  

“Ta sẽ chuyển lại lời của đốc công cho gia phụ. Nhưng ngài cũng biết, lúc ta còn nhỏ, gia phụ đã rời kinh, cha con có phần xa cách. Ta thực sự không đoán được ý nghĩ của gia phụ, không dám hứa hẹn với ngài.” 

Từ Tông Hiến gật đầu:  

“Tạ phu nhân chỉ cần chuyển lời là được.” 

Phùng Gia Ấu đáp:  

“Nếu vậy, nếu đốc công không còn điều gì dặn dò, phu thê chúng ta xin cáo từ trước.” 

Từ Tông Hiến vốn định nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy tình trạng của Lý Tự Tu, bản thân ông cũng bức bối vì nóng, bèn gật đầu:  

“Ta đợi tin tốt từ phu nhân.” 

Lý Tự Tu nhận được ánh mắt ra hiệu của phụ thân, lập tức đứng lên, chắp tay tiễn khách:  

“Tại hạ thân thể bất tiện, xin thứ lỗi không thể tiễn xa.” 

Phùng Gia Ấu đáp lễ, quay sang ra hiệu cho Tạ Lãm đứng dậy. 

Tạ Lãm không còn cách nào khác, đành đứng lên. Hắn thầm ngạc nhiên trước Lý Tự Tu. Không ngờ một tên thư sinh yếu ớt lại có thể nhẫn nại đến vậy. 

Hắn cất ủng đao, ôm tập hồ sơ trên bàn, rồi hành lễ:  

“Cáo từ.” 

Cửa phòng vừa mở, luồng gió mát ùa vào khiến Phùng Gia Ấu thấy dễ chịu hơn. 

Thị nữ giúp nàng khoác áo choàng, rồi dẫn họ rời khỏi thuyền. 

Xuống đến bờ, vừa bước lên xe ngựa, Phùng Gia Ấu chưa ngồi yên đã trách: 

“May mà Từ Tông Hiến có việc cần, nếu không chàng gây rối với con trai ông ấy như vậy, chàng xem ông ấy xử lý chàng thế nào!” 

“Ta mà sợ ông ta sao?” Nếu không phải vì có mặt Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm đã trực tiếp ra tay lột áo trước mặt Từ Tông Hiến, xem ai cản được, “Ngày thường ta nhịn không nói, nhưng hôm nay là sinh nhật của nàng. Cái bộ dạng ‘thà chết không khuất phục’ đó của Lý Tự Tu, ta chắc chắn hắn đã mắng ta tơi tả.” 

Phùng Gia Ấu nghiêm mặt:  

“Anh ta không cho chàng xem chẳng phải càng tốt sao? Chính mắt thấy người ta mắng mình, chàng mới vui?” 

Câu nói này không sai, nhưng nếu được xem tận mắt, Tạ Lãm cũng không giận, chỉ coi đó là sự giận dữ bất lực của kẻ bại trận mà thôi. 

Hắn càng nghĩ càng bực, trong đầu tự tưởng tượng hết những lời mắng chửi có thể có. Đến nỗi, hắn cảm thấy đâu cần Lý Tự Tu mở miệng, hắn đã tự mắng mình một trận rồi. 

Thực sự là bực đến cực độ, Tạ Lãm quăng áo choàng vào góc xe, định khoanh tay ngồi xuống, nhưng Phùng Gia Ấu đá nhẹ hắn một cái:  

“Chàng ngồi đây, chẳng lẽ để ta đi đánh xe?” 

Hắn ngẩn người, chợt nhớ ra Lạc Thanh Lưu đưa họ đến đây nhưng không ra cùng, giờ không ai đánh xe. 

Tạ Lãm đành cúi người rời khỏi khoang xe. 

Vừa ngồi lên ghế đánh xe, đã nghe tiếng Lạc Thanh Lưu gọi từ boong thuyền: “Chờ ta với!” 

Hắn nhảy từ boong xuống, đáp ngay bên cạnh ngựa:  

“Sao không đợi ta?” 

Tạ Lãm cười lạnh:  

“Ta còn tưởng đắc tội với Lý Tự Tu, đốc công nhà ngươi sẽ bắt ta đi bộ về.” 

“Chậc, huynh đúng là lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Đốc công nhà ta rất thương Lý đại nhân, nhưng không nhỏ mọn như huynh nghĩ đâu.” 

Lạc Thanh Lưu đẩy Tạ Lãm vào khoang xe, ngồi lên vị trí đánh xe:  

“Ta cố ý quên đấy.” 

Phùng Gia Ấu nhướng mày:  

“Huynh thật là có lòng.” 

Lạc Thanh Lưu cười:  

“Ta sợ đại ca đêm nay mất ngủ thôi.” 

Phùng Gia Ấu cũng bật cười:  

“Huynh lo thừa rồi. Chàng trước giờ chẳng bao giờ phiền lòng đến mất ngủ cả.” 

Tạ Lãm ngồi xuống cạnh nàng:  

“Hai người đang nói gì vậy?” 

Lạc Thanh Lưu đáp:  

“Không phải huynh muốn biết trên vạt áo Lý đại nhân viết gì sao? Huynh vừa đi, ngài ấy đã cởi áo choàng. Ta nán lại chút, không phải nhìn được rồi à?” 

“Không ngờ ngươi cũng nghĩa khí đấy.” Mắt Tạ Lãm sáng rỡ. Hắn mở cửa xe, nửa người thò ra, đặt tay lên vai Lạc Thanh Lưu, chờ nghe. 

Lạc Thanh Lưu cười hì hì, vốn định đòi chút lợi lộc, nhưng lại thôi, đáp:  

“Chỉ hai câu thôi. ‘Thường tiện nhân gian trác ngọc lang, thiên ưng khất dữ điểm tô nương’.” 

Đây là hai câu đầu của bài ‘Định phong ba’ của Tô Thức – Tô Đông Pha

Dịch nghĩa: Nhân gian vốn ngưỡng mộ chàng trai như ngọc, trời còn yêu thích gửi tặng thêm người đẹp dịu dàng. 

“Hử?” Tạ Lãm khựng lại, quay nhìn Phùng Gia Ấu. Tuy không hiểu lắm nhưng hắn cũng biết ‘trác ngọc lang’ và ‘tô nương’ không giống lời mắng nhiếc chút nào.  

Phùng Gia Ấu cũng ngạc nhiên:  

“Đây là thơ của Tô Thức thời Bắc Tống. Ông có bạn thân là Vương Củng, bị biếm đến đất hoang, nhưng vẫn có một hồng nhan tri kỷ là Ngụy Nương không rời nửa bước. Hai câu này là tán dương tình nghĩa của họ…” 

Lạc Thanh Lưu cảm thán:  

“Lý đại nhân không những không mắng huynh, mà còn ghen tị với huynh ấy chứ. Nói huynh như Vương Củng, anh tuấn tài hoa, trời lại ưu ái ban cho thê tử xinh đẹp, trọng nghĩa trọng tình.” 

“Thảo nào lại phải giấu kỹ.” Phùng Gia Ấu bật cười. Nếu là lời mắng, với tính cách của Lý Tự Tu, chắc chắn sẽ không dám làm mà không dám nhận.  

Ngược lại, vì đây là lòng ngưỡng mộ và ghen tỵ, nhất thời chưa kịp chuẩn bị nên càng ngại không muốn để lộ trước mặt đối phương. 

“Đã vậy chàng còn ép người ta như thế, người ta càng không muốn để chàng thấy.” 

Tạ Lãm nghe vậy, chẳng chút tự giác:  

“Vậy là ta quá đáng hả? Hay là quay lại xin lỗi hắn một tiếng?” 

Lạc Thanh Lưu quay đầu, trông kinh hãi:  

“Ngàn vạn lần đừng, hại chết ta mất!” 

“Xem ngươi nhát thế nào kìa.” Tạ Lãm cười khẩy, nhưng hắn biết Lạc Thanh Lưu sợ thật. Khi nãy trong sảnh, bộ dạng khép nép cúi đầu như kẻ nô tài kia chẳng phải giả vờ, “Ngươi sợ hắn đến thế là vì cớ gì?” 

“Đương nhiên là sợ chết rồi.” Lạc Thanh Lưu đáp, “Huynh chẳng nghe nói ‘gần vua như gần cọp’ hay sao? Ta đâu có võ nghệ cao cường như huynh, cũng không có thân thế thần bí, muốn đi ngang về dọc thế nào thì đi. Đốc công mà muốn lấy mạng ta, thì dù trốn chân trời góc biển cũng không thoát nổi.” 

Lạc Thanh Lưu giờ còn một nỗi lo khác: ở Tế Nam, hắn điều tra manh mối của ‘bóng rồng trên sông Tế’ nhưng lại sai lầm trong phán đoán kẻ tình nghi. 

Thế nhưng, đốc công lại giao cho hắn tra xét tung tích của Hành Vương. Việc này hệ trọng, liên quan đến khả năng Lý Tự Tu có thể thuận lợi vào Nội Các hay không. 

“Ngài ấy giao cho ta là vì phu thê hai người cũng sẽ tham gia, mà ta lại quen biết hai người, sẽ dễ bề phối hợp làm việc. Nhưng có người không nghĩ thế. Hắn sẽ cho rằng đây là tín hiệu đốc công đang trọng dụng ta, lại càng muốn ngáng chân ta.” 

Tạ Lãm nhíu mày hỏi: “Ai?” 

Lạc Thanh Lưu phẩy tay:  

“Thôi, chẳng cần nhắc làm gì. Tóm lại, được đốc công coi trọng vừa là phúc, vừa là họa. Không leo lên cao thì chỉ có con đường chết.” 

Lời này hắn cố ý nói cho Phùng Gia Ấu nghe. Khi trước nàng nhắc đến chuyện Hội Đồng Minh, hắn thành thật báo cáo và đốc công đoán ra Phùng Hiếu An có liên quan đến hội này. Hắn sợ nàng tức giận. 

Phùng Gia Ấu đáp nhẹ nhàng:  

“Không sao đâu. Phụ thân ta biết rõ Thập Nhị Giám đang chú ý đến Diệp Thích Chu nhưng vẫn để ông ấy vào kinh. Chứng tỏ mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.” 

Lạc Thanh Lưu nghe xong, thở phào:  

“Vậy thì tốt.” 

Tạ Lãm vỗ vai hắn, cười an ủi:  

“Ngươi cũng chẳng cần lo lắng làm gì. Vụ Hành Vương này, ngươi đi theo bọn ta chẳng qua chỉ làm chân sai vặt, chạy việc vặt, đánh xe. Ai mà gây khó dễ cho ngươi được?” 

Lạc Thanh Lưu nghẹn lời, trừng mắt nhìn:  

“Thế thì thật cảm ơn đại ca! Ngoài trời gió lớn, mau đóng cửa lại, coi chừng đại tẩu bị lạnh.” 

Nghe vậy, Tạ Lãm ngồi ngay ngắn lại, kéo cửa xe đóng kín, cản phần lớn gió tuyết bên ngoài. 

Thế mà vẫn cảm thấy có luồng khí lạnh lùa vào. Quay đầu nhìn, hóa ra là Phùng Gia Ấu đang hé một nửa khung cửa sổ. 

Nàng nghiêng đầu tựa vào vách xe, mắt hướng ra ngoài. Những hạt tuyết li ti theo gió bay vào trong xe, đậu trên hàng mi cong dài, trong nháy mắt tan thành giọt nước nhỏ. 

Nét đẹp phảng phất u buồn ấy khiến Tạ Lãm bất giác nín thở, vừa muốn nhìn thêm chút, vừa không kìm được phải hỏi:  

“Nàng đang nghĩ đến Hành Vương sao?” 

Phùng Gia Ấu vẫn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài: “Ừ.” 

Tạ Lãm không tin. Chẳng lẽ hắn còn không hiểu nàng? Khi nghĩ chính sự, ánh mắt nàng không có vẻ thẫn thờ như vậy. Rõ ràng là tức cảnh sinh tình, cảnh sắc bên ngoài gợi lên chuyện cũ nào đó. 

Mà trong những chuyện cũ của nàng, tám phần có liên quan đến kẻ họ Bùi kia, trước sau gì cũng nhớ ra thôi.  

Tạ Lãm đưa tay đóng cửa sổ, chặn cả gió tuyết lẫn ánh trăng lại:  

“Ta thấy người học nhiều như nàng, gặp cảnh gió trăng hoa tuyết là lại đầy cảm xúc. Còn ta, trông thấy tuyết trắng mênh mông, chỉ nghĩ đến việc rút đao chém người. Máu tươi văng tung tóe trên tuyết, đẹp mắt vô cùng.” 

Phùng Gia Ấu: “…” 

Nãy giờ, nàng nhìn trận tuyết đầu mùa ở kinh thành, tâm tư có phần xa vắng, còn chưa nghĩ ra là gì, đã lập tức bị hắn kéo về thực tại. 

Tạ Lãm hí hửng:  

“Nàng chưa từng thấy nhỉ? Đợi khi nào rảnh, ta dẫn nàng đến Đất Bắc dạo một vòng, chém một toán kỵ binh Bắc Nhung cho nàng xem. Không gạt nàng đâu, máu tươi nở hoa trên tuyết trắng, đẹp hơn cả tuyết đọng trên cành mai đỏ luôn đấy.” 

Đảm bảo nàng sẽ khắc sâu ấn tượng, sau này mỗi lần thấy tuyết, nàng sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên. 

“Chàng chuyên phá hỏng phong cảnh thôi.” 

Phùng Gia Ấu nghe xong, u sầu trong lòng lập tức tan biến. 

—  

Bên trong thuyền hoa, Từ Tông Hiến ngồi sau bàn thấp, ánh mắt ý vị khi nhìn hàng chữ trên vạt áo của Lý Tự Tu:  

“Con đã có suy nghĩ như vậy, nghĩa là con thừa nhận bọn họ trời sinh một đôi, cũng đã quyết ý buông bỏ. Nhưng hành động vừa rồi của con lại khiến ta cảm thấy con vẫn còn khúc mắc.” 

Lý Tự Tu lặng thinh, thầm nghĩ: Buông bỏ đâu phải chuyện ngày một ngày hai, cũng không phải như bụi bặm trên bàn, muốn phủi là phủi sạch được ngay. 

Từ lâu Từ Tông Hiến đã nhận ra, con trai mình rất cố chấp trong tình cảm. 

Lần này gặp khổ vì Phùng Gia Ấu, e rằng lần sau cũng vẫn sẽ chịu khổ như thế. 

“Phụ thân.” Lý Tự Tu không muốn tiếp tục bàn luận chuyện riêng của mình, cũng rất bất mãn chuyện ông không báo trước sự có mặt của vợ chồng Tạ Lãm, khiến y khó xử.  

“Con đến gặp người là để tạ lỗi.” 

Y chắp tay cúi người:  

“Là hài nhi bất hiếu, không chịu tin tưởng người, hiểu lầm người suốt bao năm.” 

Từ Tông Hiến vừa thấy an ủi, thì y lại nói:  

“Nhưng người cũng nên tự xét lại. Năm đó con chỉ là nhất thời mê muội, nhưng những năm gần đây đã bình tĩnh lại, vì sao người vẫn mãi cố chấp không tỉnh ngộ?” 

Từ Tông Hiến chau mày. 

Lý Tự Tu ngẩng đầu, nhìn thẳng ông mà nói:  

“Những việc làm mấy năm nay của người, có nhiều điều con vẫn không thể đồng tình. Con hiểu trong mắt người, con quá nhu nhược, cũng hiểu cái khó của người khi ngồi ở vị trí này. Nhưng chỉ mong trong hoàn cảnh chẳng đặng đừng, người có thể chọn cách thức ôn hòa hơn.” 

Từ Tông Hiến nghe y nói vậy lại không giận mà điềm nhiên đáp:  

“Ta biết con không thích một số thủ đoạn của ta. Thế nên, chẳng phải đã chọn liên minh với Phùng Hiếu An sao? Với tính cách của phu thê Tạ thiên hộ, hẳn con sẽ thích cách làm việc của bọn họ chứ?” 

Lý Tự Tu không trả lời, chỉ nói:  

“Nhưng con nghĩ Phùng Hiếu An sẽ không dễ dàng đồng ý. Ông ấy khó lòng đứng nhìn phụ tử chúng ta, một người giữ chức chưởng ấn, một người vào Nội Các, chẳng khác nào thao túng triều chính.” 

Từ Tông Hiến điềm đạm bảo:  

“Chỉ cần Phùng Hiếu An hiểu con là người thế nào, sẽ không có mối lo ấy. Nếu hắn thực sự bất an, ta sẽ cho hắn biết rằng, khi con đã đứng vững trong Nội Các, ta sẽ lui khỏi vị trí này.” 

Lý Tự Tu trầm ngâm: “Người…” 

Y muốn hỏi làm sao để Phùng Hiếu An tin được, một vị chưởng ấn Ti Lễ Giám, thay mặt hoàng đế hành sự, chia quyền với thủ phụ, bao năm đứng trên đỉnh quyền lực, lại tự nguyện thoái lui. 

Từ Tông Hiến mỉm cười nhạt:  

“Thực ra, nếu không phải vì con có ý tiến vào Nội Các, ta đã muốn lui từ lâu. Sau khi gác lại mọi chuyện, sẽ cùng mẫu thân con quy ẩn nơi sơn thủy điền viên. Đó là ước nguyện bấy lâu nay của ta.” 

Lý Tự Tu lặng thinh hồi lâu, đột nhiên hỏi:  

“Đừng nói tới con, người nghĩ mẫu thân bây giờ có tin lời này của người không?” 

“Công tử!” Khương Trắc không nhịn được, phải nhắc khẽ y chớ nên thất lễ. 

Lý Tự Tu cúi đầu:  

“Hài nhi lỡ lời.” 

Nụ cười trên môi Từ Tông Hiến đã biến mất, ông lặng yên hồi lâu rồi bảo:  

“Thôi con về đi. Tối nay con ở đây đã đủ lâu rồi.” 

—  

Về đến Phùng phủ, Phùng Gia Ấu căn dặn Tạ Lãm:  

“Chàng đi gặp Phùng Hiếu An, giao mấy hồ sơ này cho ông ấy, rồi nói lại điều kiện của Từ Tông Hiến.” 

Tạ Lãm ngần ngại:  

“Mấy chuyện rối rắm trên triều này, nàng cũng biết ta chỉ lo nhìn chằm chằm Lý Tự Tu, nghe vào tai như mây mù. Ta sợ ta nói nhị thúc không hiểu.” 

Phùng Gia Ấu thản nhiên đáp:  

“Không hiểu thì bảo ông ấy đến hỏi ta. Ta cũng chẳng muốn tự mình đi tìm ông ấy.” 

“Được rồi.” Tạ Lãm cầm lấy hồ sơ, xoay người đi về phía thư lâu. 

Hắn đứng giữa hai cha con nhà này cũng thấy khó xử lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không khuyên Phùng Gia Ấu tiếp nhận Phùng Hiếu An. 

—  

Phùng Gia Ấu trở về phòng, nghĩ rằng chút nữa Phùng Hiếu An có thể qua đây, nên nàng không thay y phục, chỉ theo thói quen ngồi sau án thư. 

San Hô mang đến một bát nước lê đường được đựng trong chén sứ tinh xảo, cùng một đĩa điểm tâm nàng thích ăn. 

Tiếp theo, đưa tới một danh sách lễ vật:  

“Tiểu thư, đây đều là những món quà hôm nay nhận được.” 

Phùng Gia Ấu mở nắp chén, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Nàng khuấy nhẹ thìa, liếc nhìn danh sách:  

“Cũng không ít nhỉ.” 

Những năm trước, người tặng quà sinh nhật cho nàng chỉ có Giang gia ở Dương Châu, Tùy Anh, cùng Thẩm Thời Hành. Quan viên Đại Lý Tự từng nhận ân huệ của nàng, nếu nhớ ra thì cũng gửi chút lễ vật. 

Không cần đến mức phải lập cả danh sách. 

Năm nay lại khác, phụ thân nàng, thám hoa lang mất tích hơn mười năm, bất ngờ trở về chấn động cả triều đình, chức Đại Lý Tự khanh đã trong tầm tay. 

Còn nàng, nay đã có gia thất. Phu quân vốn chỉ là một chức quan thất phẩm nho nhỏ ở Đại Lý Tự, giờ lại thành thiên hộ trong Huyền Ảnh Ti, công trạng vang danh, thêm vào nhạc phụ quyền thế vững chắc, tiền đồ không thể đo lường. 

Quan viên quyền quý trong kinh thành, nhà nào có con gái cũng đều mượn danh nghĩa ấy mà gửi tặng lễ vật. 

Không chỉ vậy, từ ngày nàng hồi kinh, hơn mười “bằng hữu” lâu năm không liên lạc, đều gửi thiếp mời nàng đi uống trà, xem hát. 

San Hô cảm thán:  

“Ai không biết còn tưởng tiểu thư đã rời kinh hơn mười năm, nay mới trở về.” 

Phùng Gia Ấu khẽ thở dài:  

“Nhìn đám người này, càng thấu hiểu tình nghĩa của A Anh.” 

Tùy Anh chưa bao giờ vì gia cảnh nàng sa sút mà xa lánh, trái lại còn tận tâm giúp đỡ, luôn đứng ra che chở. 

“Ồ.” Phùng Gia Ấu nhìn thấy tên Trình Lệnh Thư trong danh sách, không khỏi mỉm cười. Đối thủ nhiều năm giờ thành chị dâu, lại chẳng dám công khai, quả là thú vị.  

Nhưng khi tiếp tục xem, nụ cười của nàng dần tắt.  

‘Tạ A Ông’ là ai? Lại tặng một thanh miêu đao? 

“A Ông” mang ý nghĩa như phụ thân, chẳng lẽ là cha chồng nàng, Tạ Triều Ninh? 

Không đúng, cha chồng đã đem thanh miêu đao gia truyền giao cho Tạ Lãm rồi, sao lại tặng thêm một thanh nữa? 

Nàng đầy nghi hoặc, chỉ vào dòng chữ trên danh sách:  

“San Hô, mang lễ vật này tới cho ta xem.” 

San Hô ghé mắt nhìn qua rồi thưa: “Dạ.”  

Chốc sau, San Hô mang đến một hộp binh khí, chất liệu hộp là gỗ hoàng dương quý hiếm, bóng loáng.  

Nắp hộp mở ra, là một thanh miêu đao. Vỏ đao mới tinh, nhưng trên chuôi đao lại có vết mòn nhẹ. 

Phùng Gia Ấu đứng dậy, rời khỏi án thư, cẩn thận rút đao ra khỏi vỏ. Ở lâu với Tạ Lãm, nàng cũng đã hiểu thêm chút ít về đao kiếm. 

Không rõ thanh đao này có tốt hơn thanh miêu đao của Tạ Lãm hay không, nhưng chắc chắn không thua kém là bao.  

Nàng hỏi: “Người mang lễ vật tới là ai, hình dáng thế nào?” 

Khi đi lấy đao, San Hô đã hỏi qua quản gia:  

“Trông giống một vị võ quan, bởi vậy dù người ấy không báo rõ phủ đệ, quản gia cũng không dám từ chối.” 

“Tiểu thư!” Một tỳ nữ khác chạy vội đến trước cửa, “Quản gia nhận được tin, phu nhân đang trên đường từ am trở về, đã đến gần cổng. Vốn định báo cho gia chủ, nhưng cô gia trước khi vào thư lâu đã đuổi hết người hầu đứng bên ngoài, lại cấm bất kỳ ai tiến vào.” 

Phùng Gia Ấu cau mày, vội vàng đặt thanh miêu đao vào hộp, nhanh chân ra ngoài. 

San Hô lấy áo choàng, chạy nhanh đến khoác lên người nàng. 

Khi Phùng Gia Ấu đến cửa chính, dưới ánh đèn lồng, nàng nhìn thấy tuyết trắng đã rơi dày đặc. 

Không lâu sau, một cỗ xe ngựa giản dị xuất hiện. 

Khi xe dừng trước cổng Phùng phủ, bậc thang hạ xuống, cửa xe mở ra, Phùng Giai Ấu vội vàng bước lên, vừa kịp lúc ngăn cản Giang Hội Từ xuống xe: “Nương.” 

Giang Hội Từ mới đứng dậy, đã bị nàng chặn lại, liền trách:  

“Con làm gì thế?” 

Phùng Gia Ấu ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt khó coi:  

“Con mới muốn hỏi nương định làm gì đây, sao lại tự mình trở về?” 

Giang Hội Từ lạnh nhạt đáp:  

“Phùng phủ chẳng lẽ không phải nhà ta? Ta muốn về, lại cần phải xin phép con sao?” 

“Nương hiểu ý con mà.” Phùng Gia Ấu nghiêm giọng, “Phùng… Phụ thân gần đây bận việc, không tiện ra ngoài. Vài ngày nữa hẳn sẽ đến đón nương. Giờ nương không chờ được, lại tự mình về…” 

Chẳng lẽ dễ dàng tha thứ như vậy sao? 

Tự hạ thấp bản thân đến mức này, làm sao người ta trân trọng nương được? 

Những lời này Phùng Gia Ấu chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám nói ra. 

Dù trong lòng có oán trách mẫu thân, nàng vẫn luôn kính trọng bà. Từ nhỏ, tuy mẫu thân ít ở bên, nhưng tiền bạc luôn chu cấp đầy đủ. Sáng gửi thư đến am nói cần vạn lượng bạc, thì tối đã có hòm bạc xuất hiện trong viện, mà bà chưa từng hỏi lý do. 

Giang Hội Từ chỉnh lại áo choàng, điềm nhiên nói:  

“Nương biết trong lòng con khinh thường nương, nghĩ rằng nương chẳng có bản lĩnh, cả đời chỉ biết xoay quanh cha con. Nhưng biết làm sao, ông ấy từng là mục tiêu lớn nhất, cũng là duy nhất trong đời nương.” 

Phùng Giai Ấu ăn nói khéo léo, nhưng mỗi khi đối diện với mẫu thân lại thường chẳng biết nói gì. 

Giang Hội Từ nhìn nàng, nhẹ giọng tiếp:  

“Từ nhỏ, cha mẹ của nương hòa thuận, huynh trưởng yêu chiều nương như trân bảo, trong nhà lại có núi vàng biển bạc dùng chẳng bao giờ hết. Ngoài một mối nhân duyên tốt đẹp, một phu quân mà nương vốn chẳng dám với tới, con nói xem, ta còn cầu mong điều gì? Cải cách pháp chế giống như con ư? Nương không có tài cán đó. Buôn bán sao? Không có gì thử thách. Từ lần đầu tiên chạm tay vào bàn tính, ngoài ba năm giao dịch với cha con, ta chưa từng thất bại bất cứ vụ làm ăn nào.” 

Bà lại muốn đứng dậy. 

Phùng Gia Ấu cố chấp cản lại:  

“Nếu quả thật như thế, nương càng không nên chủ động quay về, ít nhất cũng phải chờ ông ấy tới đón.” 

Giang Hội Từ đáp:  

“Tránh ra, ta quay về để hòa ly với ông ấy, hà tất phải câu nệ lắm điều.” 

Phượng Gia Ấu sững người, không thốt nên lời. 


https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/

Share truyện lên:

Lãm Phương Hoa – Chương 1Lãm Phương Hoa – Chương 2Lãm Phương Hoa – Chương 3Lãm Phương Hoa – Chương 4Lãm Phương Hoa – Chương 5Lãm Phương Hoa – Chương 6Lãm Phương Hoa – Chương 7Lãm Phương Hoa – Chương 8Lãm Phương Hoa – Chương 9Lãm Phương Hoa – Chương 10Lãm Phương Hoa – Chương 11Lãm Phương Hoa – Chương 12Lãm Phương Hoa – Chương 13Lãm Phương Hoa – Chương 14Lãm Phương Hoa – Chương 15Lãm Phương Hoa – Chương 16Lãm Phương Hoa – Chương 17Lãm Phương Hoa – Chương 18Lãm Phương Hoa – Chương 19Lãm Phương Hoa – Chương 20Lãm Phương Hoa – Chương 21Lãm Phương Hoa – Chương 22Lãm Phương Hoa – Chương 23Lãm Phương Hoa – Chương 24Lãm Phương Hoa – Chương 25Lãm Phương Hoa – Chương 26Lãm Phương Hoa – Chương 27Lãm Phương Hoa – Chương 28Lãm Phương Hoa – Chương 29Lãm Phương Hoa – Chương 30Lãm Phương Hoa – Chương 31Lãm Phương Hoa – Chương 32Lãm Phương Hoa – Chương 33Lãm Phương Hoa – Chương 34Lãm Phương Hoa – Chương 35Lãm Phương Hoa – Chương 36Lãm Phương Hoa – Chương 37Lãm Phương Hoa – Chương 38Lãm Phương Hoa – Chương 39Lãm Phương Hoa – Chương 40Lãm Phương Hoa – Chương 41Lãm Phương Hoa – Chương 42Lãm Phương Hoa – Chương 43Lãm Phương Hoa – Chương 44Lãm Phương Hoa – Chương 45Lãm Phương Hoa – Chương 46Lãm Phương Hoa – Chương 47Lãm Phương Hoa – Chương 48Lãm Phương Hoa – Chương 49Lãm Phương Hoa – Chương 50Lãm Phương Hoa – Chương 51Lãm Phương Hoa – Chương 52Lãm Phương Hoa – Chương 53Lãm Phương Hoa – Chương 54Lãm Phương Hoa – Chương 55Lãm Phương Hoa – Chương 56Lãm Phương Hoa – Chương 57Lãm Phương Hoa – Chương 58Lãm Phương Hoa – Chương 59Lãm Phương Hoa – Chương 60Lãm Phương Hoa – Chương 61Lãm Phương Hoa – Chương 62Lãm Phương Hoa – Chương 63Lãm Phương Hoa – Chương 64Lãm Phương Hoa – Chương 65Lãm Phương Hoa – Chương 66Lãm Phương Hoa – Chương 67Lãm Phương Hoa – Chương 68Lãm Phương Hoa – Chương 69Lãm Phương Hoa – Chương 70Lãm Phương Hoa – Chương 71Lãm Phương Hoa – Chương 72Lãm Phương Hoa – Chương 73Lãm Phương Hoa – Chương 74Lãm Phương Hoa – Chương 75Lãm Phương Hoa – Chương 76Lãm Phương Hoa – Chương 77Lãm Phương Hoa – Chương 78Lãm Phương Hoa – Chương 79Lãm Phương Hoa – Chương 80Lãm Phương Hoa – Chương 81Lãm Phương Hoa – Chương 82Lãm Phương Hoa – Chương 83Lãm Phương Hoa – Chương 84Lãm Phương Hoa – Chương 85

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x