THƯ TỪ HÔN
Nhìn tính cách này của mẹ, Khúc Duyệt rốt cuộc xác nhận Khúc Tống đích thực là con trai nhà họ Khúc.
Nàng cũng hoàn toàn từ bỏ ảo tưởng về “nhân phẩm” của cha. Gì mà hữu phỉ quân tử, trời trong trăng sáng, đều là thấy nàng còn nhỏ mà lừa chơi. Mệt nàng trước đây vẫn luôn lo lắng, các nam nhân như châu ngọc của Khúc gia khiến tiêu chuẩn nàng thành quá cao, sau này không dễ tìm được đối tượng.
Nhìn thái độ của mẹ nhớ đến đại tẩu.
Tính tình đại tẩu ngang tàng, độc mồm độc miệng, mắng đại ca vô cùng khó nghe. Trừ việc này ra, mẹ chồng và nàng dâu đều có thái độ đối với trượng phu y hệt nhau, cực kỳ ghét bỏ!
“Mẹ và đại tẩu hẳn có rất nhiều chuyện để nói với nhau.” Khúc Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm. Nghe cha và đại ca bị mắng đến như thế lòng nàng chẳng thể hào hứng nổi, cũng không cách nào gia nhập trận địa mắng mỏ này.
Hàn Lộ nhớ lại: “Lúc ta sinh tam ca của con có gặp nàng ấy một lần.”
Ngẫm lại, Khúc Duyệt không rõ cha mẹ nàng ở bên nhau khi nào, nhưng dựa theo tuổi của Đại Ca, có lẽ cũng trên một ngàn năm trăm năm, song tổng số ngày vợ chồng ở chung tính ra vẫn chưa đủ trăm năm.
Cho dù mẹ ghét bỏ cha đến thế nào, đây chẳng phải chân ái là gì?
Hàn Lộ nhẹ nhàng thở dài: “Ta cũng không thích gặp chị dâu của con lắm.”
Khúc Duyệt: “Vì sao?”
Hàn Lộ: “Ta luôn cảm thấy có lỗi với nó.”
Khúc Duyệt nhất thời khó hiểu, suy nghĩ cẩn thận một hồi, nàng không nói nên lời, đây là ghét bỏ luôn con trai của mình sao?
Không nói nữa, không nói thêm gì nữa.
Khúc Duyệt ngậm miệng, không khí liền lạnh xuống.
Hàn Lộ chân chính là người không hay tán gẫu, tính tình bà lãnh đạm, rất ít nói, thậm chí khi trò chuyện với con trai nhiều năm không gặp, bà cũng không như bây giờ hỏi gì đáp nấy. Khúc Duyệt là con gái, đương nhiên không thể đối đãi giống con trai, bà mới chịu khó kiên nhẫn và dịu dàng.
Nhớ năm đó mang thai nàng, cảm nhận được là con gái, ngay cả Khúc Xuân Thu cũng khẩn trương như lần đầu làm cha.
Đinh —!
Nơi xa truyền đến tiếng chuông nặng nề, vang vọng khắp Thần Điện trang nghiêm.
Hàn Lộ đứng lên: “A Duyệt, Đại Tư Tế gọi ta. Lát nữa vào tẩm điện của bà ấy, con đừng mở miệng, tránh để bà ấy phát hiện.”
Đại Tư Tế? Khúc Duyệt lập tức đồng ý: “Con biết rồi.”
— —
Khúc Duyệt theo Hàn Lộ đi đến bên ngoài tẩm điện của Đại Tư Tế. Tuyết đọng khắp nơi nên không nhìn rõ, nhưng có vẻ tòa điện này thập phần cổ kính, được chống đỡ bởi hàng trăm cây cột ngọc cao mười trượng.
Từ xa nhìn lại, vài thiên nữ canh giữ bên ngoài điện trông như những con kiến nhỏ bé.
“Cô cô!” Các thiên nữ khoanh tay trước ngực, đồng thời khom mình hành lễ.
Hàn Lộ hơi gật đầu, đi vào trong điện.
Theo cách nhìn của Khúc Duyệt, trang trí bên trong chỉ có thể dùng hai từ “kỳ quái” để hình dung, với rất nhiều sợi tơ dài ngắn khác nhau, trên có đính nhiều đá và vỏ sò.
Cri cri —!
Khúc Duyệt nghe tiếng một loài chim nào đó hót lên rất rõ ràng trong toà điện trống trải.
Dường như cảm nhận được sự tò mò của cno gái, bà ngước mắt nhìn lên xà nhà. Vì thế Khúc Duyệt nhìn thấy một con chim đỏ đang đậu trên đó, lớn bằng một con công trưởng thành, lẽ nào là phượng hoàng?
Đây chắc chắn không phải ảo giác, là phượng hoàng thật sự.
Ôi chao, con phượng hoàng này sao trông giống hệt bóng kiếm của Vi Tam Tuyệt? Lúc hắn xuất kiếm, từ kiếm khí bay ra hình ảnh phượng hoàng y hệt con chim này.
Chắc phượng hoàng đỏ đều trông như vậy nhỉ?
Dù sao đây là lần đầu tiên Khúc Duyệt nhìn thấy phượng hoàng sống.
Lại nhìn tiếp cung điện hình bát giác, Đại Tư Tế khoanh chân ngồi trên đài ngọc bích nhô lên ở giữa điện. Dung mạo của bà vẫn trẻ trung, da trắng như bạch ngọc, mặt đẹp như hoa, nhưng tóc đã bạc trắng, khí tức quanh thân suy bại, hiện rõ dấu hiệu thiên nhân ngũ suy.
Dưới đài, đứng đối diện Đại Tư Tế là một nam tử khí vũ hiên ngang, mày dài chạm thái dương, mặc trường bào màu nâu, thắt lưng thêu hoa văn hình rồng, dáng vẻ cực kỳ đĩnh bạt. Trong thế giới thiên nhân, vừa thấy liền biết là người Thiên Võ.
So với Tông Quyền, người này nhiều hơn hai phần ổn trọng, ba phần nho nhã.
Tông Quyền cho Khúc Duyệt ấn tượng của một vị dũng tướng từng trải sa trường, mà người này giống một vị vương giả đã ở lâu trên địa vị cao.
Hẳn là vị “Hình tộc trưởng” vừa rồi kia, tộc trưởng của tộc Thiên Võ.
Hình tộc trưởng đưa lưng về phía Hàn Lộ, nhưng Khúc Duyệt thấy được rõ ràng diện mạo của hắn bởi vì khi Hàn Lộ tiến vào, hắn liền quay đầu.
Nhớ lại khi nãy hắn cố tình tiến đến gần, Khúc Duyệt thầm suy tư.
“Cô cô.” Hàn Lộ đến gần hướng Đại Tư Tế thỉnh an, “Không biết cô cô tìm con đến có chuyện gì giao phó?”
Đại Tư Tế không nói gì, ánh mắt chuyển sang Hình Du.
Hình Du chợt hiểu ý, nói: “Tư Tế đại nhân, kẻ hèn cáo lui trước.”
Đại Tư Tế gật gật đầu: “Nếu Ngạn nhi có tin tức, ngươi báo ngay với ta.”
Hình Du dạ một tiếng rồi rời khỏi điện.
Khi đi ngang qua Hàn Lộ, bước chân cố ý ngừng một chút, không có bất kỳ giao tiếp hay lời nói nào liền đi tiếp.
Đại Tư Tế nói với Hàn Lộ: “Vừa rồi Hình tộc trưởng đến báo cáo, vài quý tộc của Thiên Võ gần đây đua đòi sưu tập xương của dị thú Sơn Hải. Sau khi điều tra phát hiện được, mười năm trở lại đây, thỉnh thoảng một lỗ đen lại xuất trên kết giới của thế giới Sơn Hải, những quý tộc đó liền rủ nhau đi vào săn thú. Lần này có mấy người đi vào nhưng chưa thấy ra trong khi lỗ đen đã biến mất… Hình tộc trưởng xin lệnh cùng đi với Tuyết tộc trưởng điều tra nguyên nhân, con cũng đi cùng đi.”
Hàn Lộ khom người: “Cô cô, con đi cũng không thể giúp được gì.”
Đại Tư Tế vẫy tay bảo nàng đến gần hơn: “Con không hiểu ý của ta sao?”
Hàn Lộ tiến lên vài bước, dựa gần đài ngọc, không lên tiếng.
Đại Tư Tế nói tiếp: “Thiên thọ của ta sắp tẫn, giữa con và Ngưng Sương, ta vẫn luôn muốn truyền vị cho con. Bởi vậy mấy năm nay thường xuyên phái con ra ngoài làm việc, chính vì muốn tạo uy phong cho con.”
Hàn Lộ trầm mặc một lát: “Cô cô nghiêng về phía con là vì cảm thấy con có năng lực hơn Ngưng Sương, hay vì khi con kế vị sẽ được Hình tộc trưởng ủng hộ, có lợi cho ổn định?”
“Khác nhau sao? Đại Tư Tế hơi híp mắt, “Đây đều là nguyên nhân khiến con thành người thích hợp.”
“Nhưng con không muốn đi.” Hàn Lộ nói gọn gàng dứt khoát.
Đại Tư Tế: “Lý do?”
Hàn Lộ cúi đầu: “Người Thiên Võ nên thần phục thần, trung thành với thần chứ không phải Thiên Nữ.”
Đại Tư Tế cũng trầm mặc một hồi: “Vậy thôi.”
“Đa tạ cô cô.”
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Hàn Lộ xoay người cáo lui, nhưng nghe Đại Tư Tế ho khan vài tiếng, bà quay lại: “Cô cô, nếu biết thân thể không tốt, xin đừng làm việc quá sức.”
Nghe được lời này, Đại Tư Tế đang nghiêm túc thần sắc dịu đi một chút: “Ta không ngại. Con và Ngưng Sương đã trưởng thành, bộ xương già này của ta sống lâu thêm mấy ngày hay ít đi mấy ngày cũng đâu khác gì nhau. Đi ra ngoài đi.”
Hàn Lộ chỉ đành rời đi.
Khi Hàn Lộ ra khỏi cửa điện, Khúc Duyệt hỏi: “Mẹ, thế giới Sơn Hải mà Đại Tư Tế nhắc đến có phải là thế giới như trong Sơn Hải Kinh miêu tả không?”
Hàn Lộ nói: “Gần như thế.”
Vào buổi đầu thời thượng cổ, khi Thiên Ma chưa xuất hiện, kẻ thù lớn nhất của nhân loại ngoài thiên tai, chính là dị thú. Khi đó số lượng dị thú vượt xa con người rất nhiều, trước khi thiên nhân rời khỏi Tam Thiên Thế Giới, Thiên Công đã sáng lập một không gian, kiến tạo nên thế giới Sơn Hải, sau đó Thiên Võ xua đuổi đa số dị thú vào trong.
“Thiên nhân thời thượng cổ thật lợi hại.” Khúc Duyệt cảm khái không thôi, “Thảo nào thiên nhân bây giờ lại mang cảm giác ưu việt như vậy.”
Nhưng trên thực tế, dù rực rỡ đến đâu, đó đều là vinh quang do tổ tiên tạo ra. Thiên nhân ngày nay sa đọa rất nhiều, năng lực cũng không ngừng thoái hóa. Thiên Công chỉ biết kế thừa, Thiên Võ thiếu đi khí khái, Thiên Linh mãi lo kéo dài thọ nguyên, Thiên Nữ sầu muộn vì tư tình.
“Cảm giác ưu việt này do bồi dưỡng mà nên, và không thể không bồi dưỡng.” Hàn Lộ hiểu được ý của Khúc Duyệt, “Không giáo huấn cho chúng ta loại tư tưởng này, chúng ta dựa vào gì để bảo hộ Tam Thiên Thế Giới an ổn? Cha con trước nay luôn giễu cợt chúng ta chùn chân bó gối, sống mãi trong thời đại thần quyền như đám người nguyên thủy. Nhưng nếu ngày nào đó thiên nhân không còn sợ hãi thần quyền nữa, thiên nhân chắc chắn sẽ diệt vong, Tam Thiên Thế Giới cũng sẽ nhận lấy thảm họa chưa từng có, con có hiểu không?”
Khúc Duyệt không nói gì, nàng dường như hiểu, lại giống như không hiểu.
“Hàn Lộ!” Hình Du đứng trên tuyết trước mặt hai người.
Hàn Lộ dừng chân: “Hình tộc trưởng đang đợi ta à?”
Hình Du chắp tay sau lưng nhìn về phía bà, vẫn giữ vẻ xa cách nhàn nhạt: “Đại Tư Tế hẳn đã nói với cô…”
“Ta từ chối rồi.” Hàn Lộ ngắt lời ông ta, “Hình tộc trưởng thuận buồm xuôi gió.”
Hình Du khẽ nhíu mày: “Cô hẳn biết đây là một cơ hội, ta đang giúp cô. Cô còn nhớ năm đó…”
Hàn Lộ quay đầu đi mất, không để ông ta nói thêm một lời vô nghĩa nào.
Khúc Duyệt càng nhìn càng cảm thấy lạ, nàng cảnh giác thay cha mình: “Mẹ, nghe nói Thiên Nữ từ nhỏ đã được ghép đôi với một Thiên Võ, trước khi mẹ vào Thần Điện, người được ghép đôi với mẹ là Tông Quyền tiền bối phải không?”
Hàn Lộ hơi giật mình: “Tông Quyền? Ai nói với con?”
Khúc Duyệt nói: “Nhị Ca nói với con, nhưng huynh ấy cũng chỉ phỏng đoán. Nghe nói Tông tiền bối là Thiên Võ đệ nhất. Nhị Ca nói đối tượng ghép đôi với mẹ là người vô cùng lợi hại trong tộc Thiên Võ nên suy đoán là hắn.”
“Tông Quyền quả thật rất giỏi. Trong tộc Thiên Võ, họ Hình luôn làm tộc trưởng, họ Tông là một trong bốn quý tộc, cũng là dòng mạnh nhất. Nam nhân Tông gia được thừa kế toàn bộ huyết mạch kiêu dũng thiện chiến của tổ tiên, nhưng cũng nhận hết khuyết điểm của tổ tiên.”
“Khuyết điểm?” Khúc Duyệt suy nghĩ, “Là đầu óc không sáng suốt lắm phải không ạ?”
Hàn Lộ: “Ừ.”
Khúc Duyệt hỏi: “Vậy năm đó, đối tượng ghép đôi với mẹ là vị Hình tộc trưởng này?”
Hàn Lộ đáp: “Phải.”
Khúc Duyệt thầm nghĩ vậy nhất định là chân ái rồi: “Cho nên mẹ từ bỏ vị trí phu nhân tộc trưởng để lựa chọn cha con!”
“Cho dù không có cha con, ta vốn cũng đã muốn tranh đoạt trở thành Hộ Pháp Thần Điện, nhưng vì ông ấy mà ta không có đường lui thôi.”
— —
Hình Du nhìn bóng lưng Hàn Lộ, bất giác siết chặt nắm tay. Thật là một nữ nhân không biết tốt xấu!
Là đối tượng ghép đôi với hắn từ nhỏ, Hình Du ban đầu rất ghét Hàn Lộ. Hắn cảm thấy xuất thân của Hàn Lộ không đủ xứng đôi với mình.
Mẹ của Hình Du chỉ là tiểu thiếp của lão tộc trưởng, còn xuất thân từ tộc Thiên Linh chứ không phải Thiên Nữ. Cho nên mới chọn đối tượng ghép đôi cho hắn là Hàn Lộ có gia tộc xuống dốc nhiều năm, còn bịa chuyện hai người có duyên số.
Hình Du đấu tranh cho bản thân, bằng bản lĩnh thắng được mấy huynh đệ, cuối cùng trở thành người kế vị tộc trưởng, sau đó địa vị thăng tiến nhanh chóng.
Chỉ không có cách nào thay đổi đối tượng ghép đôi.
Hắn bịa ra đủ loại lý do để trì hoãn hôn kỳ, bởi hắn cảm thấy sự tồn tại của Hàn Lộ nhắc nhở hắn dù hắn cố gắng thế nào cũng không thay đổi được xuất thân. Hắn thậm chí từng phái người ám sát Hàn Lộ nhân lúc nàng hạ giới, đáng tiếc không thành công.
Nhưng khi hắn đang lo lắng làm thế nào để thay thế vị phu nhân tương lai này, Hàn Lộ lại có ý kiến với hắn. Nàng đến tộc Thiên Võ tìm hắn thương lượng, hy vọng hắn giải tán hết thiếp thất của mình.
Hình Du tức khắc cự tuyệt.
Thương lượng không có kết quả, Hàn Lộ lập tức nói sẽ đi tranh vị trí Hộ Pháp Thần Điện, hắn ở đấy mà chờ đợi một quý tộc Thiên Nữ khác sinh ra.
Nghe xong Hình Du cảm thấy vô cùng nực cười, cảm thấy Hàn Lộ thật không biết tự lượng sức mình, ấu trĩ đến buồn cười.
Chức vị Hộ Pháp Thần Điện dành cho tất cả Thiên Nữ chưa lập gia đình bất kể xuất thân, thế nên người muốn tranh đoạt nhiều vô số kể. Lúc ấy Ngưng Sương đã được chọn vào nhiều năm, chỉ còn dư lại một ví trí. Nhìn từ phương diện nào Hàn Lộ đều không có chút ưu thế.
Nhưng kết quả lại vượt qua dự đoán của Hình Du, Hàn Lộ thật làm được.
Nàng đích thân đến đưa thư từ hôn, giải trừ hôn ước với hắn, tiến vào Thần Điện, trở thành tân “cô cô”.
Bắt đầu từ ngày đó, Hình Du mới để mắt đến nàng, bởi vì hắn phát hiện tính cách Hàn Lộ và hắn cực kỳ giống nhau, đều là người không chịu thua. Khi cơ hội tiếp xúc ngày càng nhiều hơn, mỗi khi nhìn thấy nàng, Hình Du lại sinh ra ra loại cảm giác “đây vốn là phu nhân của ta” quái dị.
Cứ như vậy dần dà hắn tự nhiên vì nàng mà suy tính.
— —
“Nếu ta thật được ghép đôi với Tông Quyền, năm đó ta đã hoan thiên hỉ địa gả cho hắn, nào đến lượt cha con? Khi đó, đích trưởng tử của Tông thị nhất tộc không phải người ta có tư cách ghép đôi…
Mà Hình Du này, ban đầu ta cũng tương đối thưởng thức hắn, nhưng sau một thời gian quan sát, ta phát hiện hắn là người lòng dạ hẹp hòi, tranh cường háo thắng, tính cách lại càng âm tình bất định, càng tệ hơn cha con.”
Nghe đoạn đầu Khúc Duyệt còn an tâm, đến đoạn sau nàng không thốt nên lời. Nghe thế nào cũng chẳng thấy đấy là lời khen, trong mớ nam nhân rác rưởi thì cố chọn ra cái nào ít rác rưởi hơn mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, Hàn Lộ đã quay về nơi ở của mình, khoanh chân ngồi lên đài thiền, bà nói: “A Duyệt, ta đưa con quay về, ý thức không thể rời khỏi thân thể lâu được.”
Khúc Duyệt dù lo lắng cho tình hình của cha, song vẫn không muốn rời xa mẹ: “Mẹ…”
Nàng kéo dài giọng, ra chiều ỷ lại và nũng nịu.
Hàn Lộ thoáng siêu lòng, nhưng bà mím môi nói: “Sau này gặp lại, con nghe lời đi.”
Sau này là bao lâu, Khúc Duyệt thầm nghĩ nếu cha hợp đạo thành công, sau này có thể thường đến thăm mẹ nhưng nàng muốn gặp mặt bà lại rất khó khăn.
Nàng nói nhỏ: “Đừng để đến lúc con làm mẹ rồi mới gặp lại được.”
Vừa nghe câu này, trong mắt Hàn Lộ lộ vẻ lo lắng: “Con mới bao lớn mà đã tính đến thành hôn rồi?”
“Không…”
“Có người trong lòng rồi sao?”
Khúc Duyệt không trả lời được.
Hàn Lộ một câu trúng ngay điểm chính: “Là đồ đệ mà Tuyết Lí Hồng nuôi kia sao? Cửu Hoang đúng không? Tuyết Lí Hồng là đứa trẻ ngoan, dưỡng ra đồ đệ sẽ không kém. Nhưng nghe con nói, đầu óc của Cửu Hoang không tốt lắm mà.”
Khúc Duyệt muốn giải thích rằng nàng cũng không rõ cảm giác của mình đối với hắn là gì, nhưng miệng lại thốt lên: “Đầu óc không tốt thì sẽ không sinh ý nghĩ bậy bạ, chỉ biết toàn tâm toàn ý đối tốt với con, đây cũng coi như là ưu điểm rồi.”
Thêm nữa, đầu hắn không tốt thì có nàng là được rồi. Khúc Duyệt chưa bao giờ lo lắng chuyện này.
Hàn Lộ nghĩ rồi nói: “Nói như vậy không sai, nhưng con không thể chỉ suy xét cho mình.”
Khúc Duyệt không hiểu: “Con còn phải suy xét gì nữa ạ?”
Hàn Lộ: “Đương nhiên là con cái sau này. Theo ta thấy, người có đặc điểm càng không tốt, khả năng truyền cho đời sau càng lớn.” Thoáng dừng lại, “Mẹ là người từng trải nên biết nó khủng khiếp thế nào.”
Khúc Duyệt: …
Rốt cuộc cha nàng bị ghét bỏ đến cỡ nào?
Có cần khoa trương đến vậy không?
Tuy nhiên Hàn Lộ chỉ nhắc nhở mà không ngăn cản nàng, sau khi giải thích cho nàng vài chuyện liền thi pháp đưa nàng quay trở về.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Một ngày ngắn ngủi du ngoạn Thiên Nhân Cảnh kết thúc, vừa vặn ba ba cũng độ xong lôi kiếp.
Share lên:
Có thể bạn quan tâm: