Skip to content

Thần Khúc – Chương 151

KẾT PHÁP TRẬN

Sau khi ý thức quay lại thân thể, âm thanh sóng biển ầm ào dần dần lọt vào tai.

Như Hàn Lộ nói, cấm thuật Ngưng Sương dùng thật sự tổn thương nàng, Khúc Duyệt đau đầu vô cùng, hai mắt như muốn nổ. Thầm nghĩ may mắn mẹ đã giúp nàng dưỡng một lúc mới đưa trở về, bằng không không biết phải chịu đựng đến thế nào.

Lát sau, hai mắt Khúc Duyệt phục hồi tiêu cự, nhìn thấy ngay một gương mặt tuấn tiếu phóng đại kề sát, kế đó là đôi mắt tràn đầy lo lắng của Cửu Hoang.

“Lục Nương, rốt cuộc nàng tỉnh rồi.” Lo lắng trong lòng Cửu Hoang dần lắng xuống.

“Cô bị làm sao vậy, đột nhiên lăn ra bất tỉnh chẳng có dấu hiệu gì. Ta thấy hơi thở cô vẫn ổn định, không có dấu hiệu bị nội thương.” Là giọng nói tràn đầy nghi hoặc của Tuyệt Đại Phong Hoa, y dùng mật ngữ truyền vào ý thức hải của nàng.

Khúc Duyệt xoa xoa huyệt thái dương, từ trong ngực Cửu Hoang ngồi lại ngay ngắn, nhận ra mình vẫn còn bên trong Kim Quang Lưu Ly Tráo, quả cầu được pháp lực cố định trên biển. Tuyệt Đại Phong Hoa đã ra khỏi quả cầu, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Khúc Duyệt ngẩng đầu lên, mây đen vẫn còn tụ đầy trời, sấm sét ẩn hiện giữa những đám mây nhưng hiển nhiên đã bình an vượt qua lôi kiếp. Mặt biển cũng sóng êm gió lặng, trong lòng nàng vô cùng vui sướng.

“Ta không sao.” Khúc Duyệt nói.

Chuyện đi đến Thiên Nhân Cảnh nhất định không thể để lộ. Khúc Duyệt ra hiệu cho Cửu Hoang chuẩn bị để nàng thu lại Lưu Ly Tráo. Tiếp đó lấy ra thảm bay, ngồi lên trên.

“Tiền bối, ta ngất xỉu bao lâu?” Khúc Duyệt dò hỏi Tuyệt Đại Phong Hoa. Từ khi lôi kiếp bắt đầu, trời luôn đen kịt, không thể nhìn ra canh giờ.

“Khoảng chừng năm canh giờ.” Bên cạnh Lưu Ly Tráo, Tuyệt Đại Phong Hoa ngồi trên bông hoa bay của hắn, hai chân thoải mái buông thõng xuống, thân thể ngã ra phía sau được hai khuỷu tay chống đỡ.

Khúc Duyệt lại hỏi: “Lôi kiếp tan khi nào?”

Cửu Hoang đáp: “Mới vừa tan không lâu.”

Khúc Duyệt hơi gật đầu, lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy Hình Ngạn vẫn còn ở giữa không trung.

Được mẹ cho biết, nàng đã biết người này là con trai của Hình Du, thiếu chủ Thiên Võ tộc. Lần này phụng mệnh Đại Tư Tế hạ giới tìm kiếm Tông Quyền.

Nghe mẹ nói, phẩm cách Hình Ngạn tốt hơn Hình Du rất nhiều, xem như một thế hệ đầy hứa hẹn, khuyết điểm lớn nhất là lỗ tai tương đối mềm, do dự không quyết đoán. Nghe có vẻ không phải loại người sẽ cưỡng hôn. Nhưng dù thế nào chăng nữa, cha nàng bình an vượt qua kiếp nạn này, công của hắn không nhỏ.

Khúc Duyệt đứng lên trên thảm bay, chân như mềm nhũn, nàng loạng choạng, Cửu Hoang phía sau lập tức đỡ lấy eo nàng.

Tựa như đụng phải lửa nóng, khi nàng ổn định, Cửu Hoang tức khắc thu tay.

Khúc Duyệt chắp tay hướng lên trên: “Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.”

Hình Ngạn vừa rồi đang lúng túng không biết nên đi hay không, đúng lúc đó Khúc Duyệt tỉnh lại. Hắn từ giữa không trung hạ xuống thấp, cho đến khi ngang tầm mắt với Khúc Duyệt, nói: “Đi ngang qua thôi, vốn không biết là ai vượt kiếp, ta chỉ muốn cứu cô nương ra ngoài. Sau đó được vị tiểu huynh đệ tà tu này cho biết là lệnh tôn, liền muốn góp một chút sức lực.”

Khúc Duyệt chưa mở miệng, nghe thấy Cửu Hoang nói từ phía sau: “Một chút sức lực? Ngươi rất tự…”

Khúc Duyệt quay đầu cho hắn một ánh nhìn nghiêm khắc, Cửu Hoang lập tức im miệng.

Khúc Duyệt: “Xin lỗi ngài.”

Hình Ngạn không để ý, nhẹ mỉm cười.

Khúc Duyệt lại nói: “Ân của tiền bối, sau này nếu có cơ hội sẽ nhất định báo đáp.”

“Tiếng “báo đáp” này của Nhạc cô nương hình như không thật lòng.” Tông Tâm bay đến phía trên, dừng lại nhìn xuống bọn họ, “Không hỏi chúng ta là ai, nhân sĩ phương nào, chữ “báo đáp” này không phải nói cho có thì là gì?”

“Đừng hồ ngôn loạn ngữ.” Hình Ngạn ngăn nàng lại, dưới ánh mắt hằn học của Cửu Hoang, vội vàng tạ lỗi, “Xá muội hiếm khi ra ngoài, ở nhà thường bướng bỉnh, xin cô nương bao dung.”

Khúc Duyệt nhoẻn miệng cười: “Vãn bối không hỏi bởi vì vãn bối đã biết.”

Tông Tâm sửng sốt.

Khúc Duyệt nhìn về phía Hình Ngạn: “Dung mạo của tiền bối tương tự với một vị tiền bối khác mà vãn bối quen. Vị tiền bối ấy từng nói đùa với ta, cháu trai giống cữu cữu, tiền bối ấy có một người cháu tên Hình Ngạn, cực kỳ giống mình.”

Hai mắt Tông Tâm sáng lên: “Biểu ca, huynh xem muội nói đúng chưa, Mệnh Sấm Tiễn quả nhiên chỉ về phía nàng.”

Hình Ngạn vội hỏi: “Cô nương biết tung tích cữu cữu của ta sao, ta đúng là đang đi tìm ông ấy.”

Khúc Duyệt nhẹ gật đầu: “Biết, vãn bối vừa cáo biệt Tông tiền bối không lâu.”

Hình Ngạn chắp tay: “Mong cô nương chỉ bảo cho.”

Khúc Duyệt suy đoán Tông Quyền bây giờ có lẽ đã đi vào ma chủng, mà ma chủng ở Nhan gia. Mẹ đã dặn, trước không cần nói tình hình thực tế cho Hình Ngạn, chỉ đại một phương hướng dẫn hắn đi nơi khác. Mẹ còn cố ý bảo nàng chỉ hắn đến nơi lệ khí thật nặng, yêu ma tụ tập đông đảo, tiện thể cho huynh muội bọn họ đi mở núi làm đường tích chút công đức. Mẹ nàng là Hộ Pháp Thần Điện, thường xuyên phân công Thiên Võ làm loại nhiệm vụ này.

Vì thế Khúc Duyệt nói: “Tông tiền bối đã đi đảo Thiên Sát Tinh ở Túc Nguyệt Giới…”

“Là nơi nào?” Hình Ngạn chưa từng nghe qua.

Khúc Duyệt hướng dẫn đường đi.

Hình Ngạn ghi tạc trong lòng: “Đa tạ.”

Biểu huynh biểu muội từ biệt rời đi.

Hình Ngạn vốn không tính đi nhanh như vậy, tốt xấu gì hắn đã vất vả giúp chắn thiên kiếp nên rất muốn chờ phụ thân Khúc Duyệt xuất quan để nhìn mặt. Nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy Khúc Xuân Thu xuất quan, hắn đành phải đi.

Ầm ầm hai tiếng sấm.

Khúc Duyệt cũng chờ sốt ruột: “Vì sao cha ta vẫn chưa xuất quan?”

Thông thường sau khi lôi kiếp kết thúc cần lập tức xuất quan. Bởi lôi kiếp đồng nghĩa với nơi bế quan đã bị lộ, Thiên Đạo đã tìm được người. Sau một trận sấm chớp mưa bão, nghỉ ngơi và tích tụ năng lượng chốc lát, đợt công kích thứ hai sẽ bắt đầu. Cho nên cần lập tức đào tẩu, nếu không kinh mạch tắc nghẽn, khí huyết không thông sẽ khó khăn khi mệnh kiếp đến.

Tuyệt Đại Phong Hoa ngẩng đầu nhìn trời, suy đoán nói: “Có lẽ lão gia nhà cô chỉ mới vượt qua nửa tâm kiếp, lôi kiếp đã giáng xuống, cho nên tâm kiếp chưa qua, ông ấy vẫn còn mắc kẹt trong ảo mộng.”

Khúc Duyệt lắc đầu: “Sao có thể, lúc trước cha ta nói với ta rõ ràng, bảo rằng ông ấy tỉnh.”

Tuyệt Đại Phong Hoa nói: “Chỉ là một tia ý thức mà thôi, ý thức còn lại đều đang ngủ say, chính ông ấy cũng không nhận ra. Giống như khi nằm mơ vậy, chúng ta thường không nhận ra mình đang nằm mơ.”

Khúc Duyệt vẫn mờ mịt.

“Lão gia nhà cô kỳ thật vẫn đang phải vượt qua tâm kiếp, tâm ma kiếp.” Tuyệt Đại Phong Hoa chỉ chỉ vị trí trái tim mình, “Nghe lão mẫu thân nhà ta nói, hợp đạo là lúc, toàn bộ những yêu hận tình thù lúc sinh thời đều sẽ ùa về trong tâm trí. Có những nỗi đau tưởng chừng đã quên, những chướng ngại đã gian nan vượt qua đều sẽ tái hiện lại cùng lúc, khiến cô lâm vào vũng lầy thống khổ không thể giải thoát… Lão mẫu thân nhà ta phải mất tám mươi năm mới thoát ra được đấy.”

Khúc Duyệt nhíu mày thật sâu.

Tuyệt Đại Phong Hoa lắc đầu: “Trình tự rối loạn, lôi kiếp đã qua, lão gia nhà cô cần phải xuất quan, nhưng ông ấy lại không tỉnh…”

“Vì sao khó như vậy?” Cửu Hoang không thể hiểu được, bình thường hắn chỉ cần chặt cây rồi khắc gỗ là đã tiến giai rồi.

“Cho nên đại lão hợp đạo mới hiếm như lông phượng sừng lân đó.” Tuyệt Đại Phong Hoa cười nói, “Cả giới Thất Tinh Đảo của ta chỉ có một mình lão mẫu thân ta là cảnh giới Hợp Đạo thôi.”

Khúc Duyệt rầu rĩ: “Vậy làm sao bây giờ?”

Không thể đứng mãi chỗ này giúp ông ấy chắn lôi kiếp tám mươi năm được, không ai chắn nổi cả.

Đột nhiên, Khúc Duyệt nghe thấy giọng nói càng yếu ớt hơn trước của cha nàng.

—- “A Duyệt, đi tìm Ôn Tử Ngọ.”

— —

Trên Điểm Tinh Nhai.

Ôn Tử Ngọ kiểm tra thân thể cho Câu Lê, đẩy đẩy mắt kính trên mũi: “Không có gì trở ngại, hắn có huyết mạch Thiên Võ, có thể tự lành, nghỉ ngơi là được.”

Ẩm Triều Tịch chắp tay: “Đa tạ Ôn tiền bối.”

Ôn Tử Ngọ lại nói: “Chuyện hắn ma hóa không cách gì thay đổi được, ta chỉ có thể nghĩ cách khiến cho lúc hắn hóa ma hình sẽ không bị mất khống chế. Nhưng cũng không chắc lắm đâu.”

Ẩm Triều Tịch cảm thán: “Thế đã vô cùng cảm kích.”

Ôn Tử Ngọ đang định nói chuyện, bức hoạ dưới tàng cây ngoài phòng truyền ra tiếng Khúc Duyệt: “Ôn tiền bối!”

Ôn Tử Ngọ hơi nhíu mày, bức họa nằm trong tay đồ đệ Đinh Mậu của ông, vẫn luôn giúp ông “phát sóng trực tiếp” hội luận đạo. Khúc Duyệt rõ ràng đã đi lâu rồi, vì sao lại quay về?

Ôn Tử Ngọ vuốt râu, ra khỏi phòng đi đến dưới tàng cây. Quả nhiên nhìn thấy Khúc Duyệt trong bức họa, còn có Cửu Hoang đứng phía sau.

“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Tử Ngọ thấy vẻ mặt nàng đầy nôn nóng liền hỏi.

“Gia phụ đang vượt qua thiên kiếp của Hợp Đạo tại biển Mạn Đà thì xảy ra biến cố…” Khúc Duyệt kể lại tình hình, “Gia phụ muốn thỉnh ngài ra tay tương trợ, kết một Thiên… Thiên Ất Nhập Hồn Trận, đưa vãn bối vào trong ảo mộng Hợp Đạo của gia phụ, giúp ông ấy chặt đứt nó.”

Ôn Tử Ngọ ngẩn người: “Làm sao phụ thân ngươi biết ta hiểu cách kết trận này?”

Khúc Duyệt thẳng thắn: “Tiền bối, thật xin lỗi, lúc trước Nhất Niệm Phật Tôn dặn dò vãn bối gạt ngài, vãn bối không phải họ Nhạc…”

Ôn Tử Ngọ hiểu ngay: “Ngươi họ Khúc!”

Khúc Duyệt cắn răng nói: “Dạ đúng.”

Khúc Duyệt ở bên này không nhìn thấy Ôn Tử Ngọ được, chỉ có thể truyền âm qua một mặt kính bát quái. Ôn Tử Ngọ im lặng rất lâu khiến lòng nàng thấp thỏm.

Nhưng có lẽ cha nàng đoán được Ôn Tử Ngọ sẽ đồng ý giúp đỡ.

Quả nhiên, đài Chu Tước bên trong phòng luận đạo sáng lên.

Tống Viễn Linh, Bạch Tụng và Phương Nhất trên ba đài khác đã dừng cuộc thảo luận của họ khi Khúc Duyệt và Cửu Hoang quay trở lại. Ánh mắt người nào người nấy đầy phòng bị. Lúc này nhìn thấy Ôn Tử Ngọ thông qua Truyền Tống Trận xuất hiện tại nơi này, ba người càng thêm cảnh giác, lẽ nào cười sau lưng chưa đã ghiền, muốn công khai chế nhạo bọn họ à?

Ôn Tử Ngọ nhảy xuống đài Chu Tước, Khúc Duyệt lập tức tiến lên đón: “Tiền bối…”

Ôn Tử Ngọ xua tay ý bảo nàng không cần nhiều lời, bước ra ngoài. Đột nhiên ông dừng lại, quay trở về, chỉ vào ba người Tống Viễn Linh: “Đi, giúp một chút.”

Ba người kia nhìn nhau: “Giúp cái gì?”

Ôn Tử Ngọ bắt quyết, chỉ để bốn người bọn họ nghe thấy nhau: “Giúp Khúc Đại vượt kiếp…”

Nghe ông ấy nói xong, vẻ mặt ba người vô cùng xuất sắc.

Đặc biệt là Phương Nhất, ông ta bực bội nói: “Năm đó chọc giận khiến sư phụ ta hộc máu, ta không đi giết hắn cũng là nhờ tổ tiên hắn thắp hương cảm tạ đấy.”

Ôn Tử Ngọ lãnh đạm nói: “Mấy môn phái chúng ta từ thời thượng cổ đã là đồng khí liên chi. Hôm nay các người không giúp sư đệ ta, Kỳ Môn ta liền đoạn giao với các người, sau này các người gặp phiền phức nữa thì đừng đến tìm ta.”

Vẻ mặt ba người lại biến đổi, tuy bọn họ đều là đại lão Hợp Đạo, song không thể muốn làm gì thì làm. Càng tu luyện đến đỉnh cao, càng hiểu rõ trên đời không có đỉnh cao, lại càng hiểu tầm quan trọng của việc “biết gốc biết ngọn” và “cùng nhau giữ vững”.

Ôn Tử Ngọ bổ sung: “Sau này các ngươi đi Thiên Trì ngâm suối nước nóng, chơi mạt chược ba thiếu một cũng đừng gọi ta.”

Vẻ mặt ba người càng biến đổi lớn.

Này không thể được!

Chỉ cảnh giới Hợp Đạo mới vào được Thiên Trì, tuyệt đối không thể thiếu ông ấy được!

Ba người nhìn nhau, thầm nghĩ không thể mang mãi mấy thù hận “thóc mục vừng thối” đó. Huống chi nếu Khúc Đại hợp đạo thành công, bọn họ chơi mạt chược cũng có thêm người thay thế.

Đi thôi!

Nhưng mà…

Tống Viễn Linh hắng giọng nói, chỉ vào Cửu Hoang phía sau Khúc Duyệt: “Ngươi xin lỗi bổn tọa, bổn tọa liền đi giúp.”

Cửu Hoang đột nhiên bị điểm danh, hơi sửng sốt, há mồm định xin lỗi. Có thể giúp Lục Nương, hắn tự đâm mình một đao cũng chẳng hề gì.

“Không cần xin lỗi.” Khúc Duyệt truyền âm ngăn hắn lại, vì như vậy sẽ đắc tội Ôn Tử Ngọ, thêm nữa phải cúi đầu cầu tương trợ, cha nàng nhất định cũng không muốn.

Khúc Duyệt suy nghĩ một lát, nói cho Cửu Hoang một câu.

Nghe xong, Cửu Hoang nói với ba người: “Xin lỗi cũng được, xem như ta và Huyễn Ba thua, hội luận đạo lần sau, hai chúng ta tới nữa, chúng ta lại tiếp tục so.”

Khóe miệng ba vị đại lão giật giật, không nói một lời, theo Ôn Tử Ngọ đi mất.

Hội luận đạo vốn phải diễn ra liên tục nửa tháng cứ thế tạm dừng.

— —

Năm ngàn dặm ngoài Điểm Tinh Nhai.

Từng đoàn khí đen từ trên trời giáng xuống, sau khi rơi xuống đất hóa thành hắc y nhân. Cuối cùng, một đoàn sương trắng rơi xuống, hóa thành Nhan Phong.

Trong tay Nhan Phong cầm theo ma linh hình ngọn đèn: “Tổ phụ, ngọn tuyết sơn này là bức họa phong cảnh của Ôn Tử Ngọ, chúng ta có thể không xông vào được.”

Phong Hòe nói: “Ta sẽ thi pháp triệu Câu Lê ra.”

Để giết Khúc Xuân Thu, ông ta cần một khối thân thể đầy dinh dưỡng.

Năm đó Câu Lê nghĩ rằng mình chạy thoát được nhờ vào bản lĩnh của chính mình, thật ra không phải vậy.

Phong Hòe lợi dụng khi Lục Thiên ma hóa lượng lớn hậu duệ thiên nhân, lão chọn ra một ít hạt giống tốt rồi cố ý thả cho chạy đi, để bọn họ trưởng thành. Tựa như bây giờ, có thể dùng họ như cơ thể tạm thời, sau khi dùng xong lại hấp thu như chất dinh dưỡng, một công đôi việc.

— —

Trên biển Mạn Đà.

Ôn Tử Ngọ nổi trên mặt biển, rút bút lông cắm trên búi tóc xuống.

Ngòi bút nhẹ ấn xuống, khi nhấc lên, mặt biển nổi lên những đợt sóng lớn. Theo ngòi bút xoay tròn một vòng, sóng lớn như bị đóng băng, hình thành một bức tường nước hình vòng cung.

Khúc Duyệt biết Ôn Tử Ngọ đang kết trận, nàng nhìn không chớp mắt. Lần này  khi quay trở lại, cha không nói chuyện với nàng nữa, không biết tình trạng của ông thế nào.

Ôn Tử Ngọ bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên bức tường nước, trong mắt Khúc Duyệt không khác gì vẽ bùa.

Vẽ xong, khép tay áo lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, bức tường nước bừng lên ánh sáng cực đại.

Ôn Tử Ngọ đẩy đẩy mắt kính: “Được rồi, ngươi có thể đi vào.”

Khúc Duyệt không biết điều khiển làm sao: “Vãn bối phải chặt đứt ảo mộng như thế nào?”

Ôn Tử Ngọ đạm nhiên nói: “Vào trong rồi phụ thân ngươi sẽ nói với ngươi.”

Khúc Duyệt kinh ngạc: “Ngài cũng thu cha ta vào trong trận ư?”

“Thu? Hắn là thỏ khôn có ba hang, ngay cả hắn bế quan nơi nào ta cũng không cảm nhận được.” Ôn Tử Ngọ lắc đầu, “Ta chỉ kết trận thôi, tự hắn đưa ảo mộng Hợp Đạo chiếu vào trong trận, chỉ là phản chiếu vào mà thôi, không phải thật…”

Hoàn toàn chẳng hiểu gì, dù sao đi vào được là ổn rồi, Khúc Duyệt cũng không muốn hỏi nhiều.

Trước khi đưa nàng vào, Ôn Tử Ngọ dừng một chút, bút lông chỉ vào Cửu Hoang: “Ngươi cũng vào luôn đi.”

Cửu Hoang sửng sốt: “Ta cũng đi?”

Khúc Duyệt hỏi: “Hắn có thể vào ạ?”

Ôn Tử Ngọ nói: “Đi cùng với ngươi đương nhiên có thể.”

Khúc Duyệt khó hiểu: “Mang theo hắn làm gì ạ?”

Ôn Tử Ngọ không trả lời: “Đi là được rồi.”

“Vâng.” Khúc Duyệt đồng ý.

Quay đầu lại thấy Cửu Hoang co quắp bất an, Khúc Duyệt thật sợ lát nữa hắn lại nói mấy câu kỳ quái. Khi hắn khẩn trương, trong đầu không phải động đen thì là trống rỗng, bất luận là cái nào, cha nàng đều sẽ không thích.

Khúc Duyệt nhịn không được nhắc nhở: “Sau khi chàng gặp cha ta rồi, nhất định phải chú ý lời nói đấy.”

Lúc trước hắn gọi cha nàng là “đồ vật”, chẳng biết cha có nghe thấy hay không.

Cửu Hoang vốn chỉ có năm phần khẩn trương, Khúc Duyệt cố ý nhắc nhở xong, tăng lên thành mười phần: “Ta phải nói gì? Cha nàng thích nghe gì? Lục Nương, nàng mau dạy ta đi.”

Sao có cảm giác càng nói hắn càng căng thẳng hơn thế này, Khúc Duyệt xoa xoa huyệt thái dương: “Chàng nói là…”

Cửu Hoang hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm hai cánh môi đỏ mọng đang đóng mở của nàng: “Nói cái gì?”

Khúc Duyệt đau đầu, xua xua tay: “Đừng nói linh tinh, gọi một tiếng bá phụ là được.”

“Ta hiểu rồi.” Cửu Hoang ghi nhớ trong lòng, liên tục niệm: bá phụ, bá phụ, bá phụ, bá phụ….

Ngòi bút trong tay Ôn Tử Ngọ đảo qua linh đài của hai người: “Đi!”

Hai người hóa thành hai giọt mực, được ông quét lên bức tường nước đang bừng sáng chói mắt.

— —

Khi Khúc Duyệt tỉnh lại, nàng đang ở trong một không gian tối tăm.

“Rau Hẹ?”

“Ta đây.”

Nàng vừa giơ tay ra, Cửu Hoang đã nắm lấy tay nàng, khiến nàng yên tâm.

Đôi mắt dần dần thích ứng, sau khi hai người có thể mơ hồ nhìn thấy nhau, Khúc Duyệt gọi: “Cha?”

Gọi một lát, giọng Khúc Xuân Thu không biết từ nơi nào bay ra: “A Duyệt!”

Khúc Duyệt mỉm cười: “Cha, cha đang ở đâu?”

Một thoáng im lặng, Khúc Xuân Thu hỏi: “Không biết các hạ là ai?”

Đương nhiên hỏi Cửu Hoang.

Cửu Hoang cảm giác được trong bóng đêm có đôi mắt đen thẫm nặng nề nhìn mình chằm chằm. Khúc Xuân Thu để hắn đi vào, không thể không biết hắn là ai, vì sao còn muốn hỏi?

Cửu Hoang căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, đầu trống rỗng.

Hắn không thể không căng thẳng. Đây chính là cha của Lục Nương, không phải đại ca, không nhận được cái gật đầu của Khúc Xuân Thu, sính lễ của hắn có chất thành núi cũng vô dụng. Lúc trước hắn luôn cho rằng Khúc Xuân Thu không có khả năng xuất quan nên chỉ nghĩ lấy lòng Khúc Đường, bây giờ…

Cửu Hoang theo bản năng muốn trả lời mình là “Cái Thế Anh Hùng”, đột nhiên nhớ đến lời dặn của Khúc Duyệt, buột miệng thốt ra: “Gọi một tiếng bá phụ là được.”

Khúc Xuân Thu: ?? “Ngươi muốn ta gọi ngươi…”

Không đúng rồi! Không đợi Khúc Xuân Thu nói xong, Cửu Hoang uốn lưỡi, cuống quít gỡ gạc: “Đừng nói linh tinh.”

Khúc Xuân Thu thật sự ngậm miệng.

“Không phải, con không có ý này…” Cửu Hoang càng khẩn trương, lưỡi càng líu lại, như say rượu không khống chế được mình, vội đưa mắt về hướng Khúc Duyệt cầu cứu.

Nhưng lại mơ hồ thấy Khúc Duyệt cúi đầu, năm ngón tay mở rộng che lại cả khuôn mặt, căn bản không có ý nói giúp hắn.

Thôi xong!

— —

Editor có lời muốn nói: Hai bộ của bà Tiểu Kiều mà tui đọc, bộ nào cũng có quan hệ cha vợ và con rể vô cùng vi diệu. Hoang hoang khởi đầu hơi bất lợi nhưng rất nhanh sẽ phát huy “thế mạnh” của mình nha 😉


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
4 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Trâm Phạm
Trâm Phạm
1 year ago

Miu quên Thần Khúc rùi à :(((

Trâm Phạm
Trâm Phạm
1 year ago

ui mình ko biết tốn nhiều thời gian vậy đâu á. Chắc chắn là share rồi ạ 😀

You cannot copy content of this page

4
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x