HẬU TRUYỆN (BA)
Trong cái rủi có cái may, chân thân của Húc Quang bên cạnh Điêu Hoàng cũng là một con điêu, cho nên người nghe chỉ nghĩ tiếng “Tiểu Điêu Nhi” này của Huyễn Ba là gọi Húc Quang.
“Tiểu Điêu Nhi!” Thấy Điêu Hoàng không có phản ứng, Huyễn Ba huơ huơ cánh tay thu hút sự chú ý của y.
“Ngươi mau vẫy tay đi!” Điêu Hoàng gấp gáp truyền âm cho Húc Quang.
Húc Quang sửng sốt rồi vội vàng vẫy vẫy tay.
“Đi!” Dưới ánh mắt của đông đảo người ngoài thành, Điêu Hoàng vốn nhất quyết phải đi vào bằng đường không, bay ra khỏi xe, lôi kéo Húc Quang cùng đáp xuống khoảng đất trống trước cổng thành. Bằng không với tính tình của Huyễn Ba, nếu biết được ý đồ của y, chắc chắn sẽ chạy đến “giáo dục” y một phen, không thể tưởng tượng được sẽ mất mặt cỡ nào.
Nhưng Điêu Hoàng cũng không có khả năng phớt lờ Huyễn Ba.
Y luôn sống ở Thái Dương Bảo, tuy kiêu căng nhưng là người có ân tất báo. Trước kia Khúc Duyệt và Huyễn Ba có thể nói là có ân cứu mạng với y, cũng không phải y giúp nàng một chút kia là có thể dễ dàng bù đắp.
“Ba gia vậy mà cũng đến đây, lẽ nào Khúc tiểu cô nương cũng đã tới?” Điêu Hoàng đi về phía Huyễn Ba, truyền âm để nói chuyện.
Huyễn Ba không trả lời y, chắp tay sau lưng đánh giá y từ trên xuống dưới, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Tiểu Điêu Nhi, sao ngươi lại ăn mặc lỗi thời giống hệt lão già thế này? Có phải ngươi không chịu xem hướng dẫn ăn mặc hồi trước ta đã viết cho ngươi đúng không?”
Mặt Điêu Hoàng tái xanh, ho nhẹ một tiếng: “Xét theo tuổi tác ta quả thật là một lão già.”
Huyễn Ba càng bất mãn: “Tuổi nhiều ít, bề ngoài thế nào không quan trọng, quan trọng là tâm thái!” Trong lúc nói chuyện, hắn đắc ý sờ sờ khuyên tai của mình, nhướng mày nói, “Xem Ba gia của ngươi này, đã chín trăm tuổi hạc rồi nhưng thường xuyên có người hỏi ta năm nay có phải chỉ mới chín tuổi không.”
Đây là khen sao?
Lòng Điêu Hoàng không thốt nổi nên lời, truyền âm giảng hòa: “Cảnh giới của ta đương nhiên không thể so với ngươi.”
Ở chung một thời gian, y biết rõ tranh cãi với Huyễn Ba chỉ như đâm đầu vào biển lớn. Thừa dịp đám người Diệp Thừa Tích chưa đến nơi, y quyết định nhanh chóng rời đi.
Có Huyễn Ba ở đây, trận khoe khoang này của y đồng nghĩa tự rước lấy nhục.
Y nghĩ nghĩ rồi móc một chiếc hộp ngọc từ vòng trữ vật ra đưa: “Ba gia, ngươi cũng biết ta không hay tiếp xúc với nhân tộc, nhưng vì ân tình của Khúc tiểu cô nương mới đến đây một chuyến cho Diệp Thừa Tích chút mặt mũi. Gặp ngươi ở đây vậy thì nhờ ngươi chuyển phần quà này thay ta vậy, ta đi trước.”
“Vừa tới đã đi rồi a!” Huyễn Ba cất chiếc hộp đi, ánh mắt đầy nuối tiếc nhưng cũng không nói gì thêm để giữ y lại.
Điêu Hoàng quay trở lại xe tiên, bảo Húc Quang điều khiển đội chim ưng đổi hướng.
Đàn ưng đen nghìn nghịt quay lại theo hướng vừa tới, Húc Quang hầu bên cạnh xe tiên, ngập ngừng hỏi: “Đi nhanh như vậy có ảnh hưởng đến uy thế của Ngô hoàng không ạ?”
“Không đi còn thảm hơn.” Trước đó Điêu Hoàng ngồi thẳng nghiêm nghị, bây giờ hai tay hợp lại luồn vào tay áo, chốc lát sau y nhíu mày chợt nói, “Xem ra ta vẫn chưa thể đạt được đại tự tại.”
Húc Quang không hiểu: “Dạ?”
Điêu Hoàng không biết nên diễn tả thế nào. Kỳ thật y có thể hợp đạo thành công một phần nhờ sự ảnh hưởng của Huyễn Ba.
Địa vị chí cao vô thượng trong điểu tộc khiến Điêu Hoàng trở nên “cứng nhắc” và cứ sống như thế mấy nghìn năm. Sau khi bị Huyễn Ba giả trang và phá hỏng hơn phân nửa hình tượng, y vậy mà lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít, thậm chí cả bước chân đi cũng khác trước.
Nghĩ như vậy Điêu Hoàng lại cảm thấy việc mình “chán ghét” Huyễn Ba tựa hồ không thích hợp.
“Dừng!” Y hô lên.
“Sao thế ạ?” Húc Quang vội hỏi nguyên nhân.
Điêu Hoàng quyết định quay lại. Y bây giờ đã là đại yêu quái cảnh giới Hợp Đạo, há lại sợ hãi một lần mất mặt?
— —
Thần thức đảo qua, Diệp Thừa Tích và nhóm chủ quản Quy Hải Tông đã đi đến cổng thành.
Bọn họ vốn đang bàn bạc nên giải quyết chuyện Điêu Hoàng này ra sao, thế nhưng lại thấy y điều khiển đội ưng bay đi, bối rối chẳng hiểu ra sao.
Huyễn Ba đưa hộp lễ vật cho Diệp Thừa Tích: “Đây là lễ vật hắn tặng ngươi mừng Kiến Phong xây xong.”
Diệp Thừa Tích luống cuống nhận lễ vật: “Điêu Hoàng có để lại lời gì không?”
Huyễn Ba suy nghĩ: “Không để lại lời nào nhưng hắn viết một bài thơ tặng ngươi.”
Mọi người tụ tập quanh Tử Tinh Thành đều đổ dồn ánh mắt sáng rỡ về phía Huyễn Ba. Nếu trước kia nói Điêu Hoàng làm thơ thì chắc chẳng ai tin. Nhưng tuyển tập thơ Điêu Hoàng xuất bản gần đây đã được lưu hành rất rộng rãi.
Huyễn Ba lập tức mở miệng đọc:
Trơ trụi một ngọn núi, sụp rồi
Phải làm gì đây nhỉ, nói xem
Trong túi ta không tiền, im miệng
Ngươi phô trương thô thiển, xây đi
Xây xong rồi mời khách, đến nhé
Lại tới tên phá rối, đánh hắn
…
Ôi mẹ ơi!
Điêu Hoàng suýt nữa nhảy xuống xe tiên lao tới bịt miệng Huyễn Ba. Nhưng khoảng cách hơi xa y chạy tới không kịp.
“Đi mau!” Điêu Hoàng chỉ về hướng Thái Dương Bảo thúc giục, hai mắt biến đen, “Mau lên!”
“Không quay lại Tử Tinh Thành nữa ạ?” Húc Quang không hiểu ra sao.
“Không quay lại nữa.” Điêu Hoàng chấp nhận bản thân chưa đạt được cảnh giới, không quay lại, tuyệt đối không quay lại.
Bái biệt!
…
Đám người Diệp Thừa Tích nghe xong bài thơ “thần kỳ” này, gắng gượng lắm mới lấy lại được tâm thái ổn định.
“Như vậy đó.” Huyễn Ba quan sát biểu cảm của mọi người, ai nấy đều như rơi vào trầm tư, thơ ca của hắn quả nhiên rất có chiều sâu, rất có giá trị nghiên cứu a.
Cảm thấy mỹ mãn, hắn sải bước vào thành.
“Điêu Hoàng tới lại đi ngay, lưu lại vài câu vè kia là có ý gì?”
“Này có thể gọi là bài vè sao? Lấy đó làm lễ mừng, chẳng khác nào hạ nhục chúng ta?”
“Nghe là biết ngươi chưa nghiên cứu tập thơ của Điêu Hoang rồi. Thơ của y toàn theo phong cách thế cả, không phải cố ý xóc xỉa gì chúng ta đâu.”
Mấy người Quy Hải Tông thảo luận vài câu, có người nhìn về phía Diệp Thừa Tích: “Lão Diệp, ông thấy nội dung bài thơ thế nào?”
Diệp Thừa Tích: …
Các chủ quản Quy Hải Tông xoay người đi về thành.
“Ngươi hỏi lão Diệp làm gì? Có lúc ta còn tự hỏi không biết hắn có nhận biết được hết mặt chữ trong gia phả Diệp gia không nữa kìa.”
“Khó lắm!”
…
Diệp Thừa Tích hơi xấu hổ.
— —
Ngồi một bên trên tường thành xem náo nhiệt, Tuyết Lí Hồng mỉm cười.
Diệp Thừa Tích thuộc loại có thể lập tức học được kiếm chiêu chỉ sau một lần nhìn, nhưng bảo ông đọc thuộc một bài thơ, dù có học một ngàn lần thì chỉ sau một ngày là quên biến.
“Huyết mạch Thiên Võ của Diệp gia này cũng khá thuần khiết đấy.” Tông Quyền không cảm thấy có gì buồn cười, thậm chí còn khen một câu.
Tuyết Lí Hồng chỉ về hướng Diệp Thừa Tích rời đi rồi lại chỉ trán Tông Quyền: “Đừng có đánh đồng với bản thân ngươi, Diệp Thừa Tích vẫn giỏi hơn ngươi nhiều á. Tuy hắn chẳng có mấy hứng thú với thi thư, học thuyết, văn hóa, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn mang ra ôn luyện lại một lần đấy.”
Tông Quyền rũ mắt: “Có ích lợi gì?”
“Hắn là gia chủ Diệp gia, giao thiệp qua lại là chuyện bắt buộc, giống như ngươi nguyện trung thành với Thần Điện vậy, hắn cũng có chuyện mà bản thân nguyện trung thành. Ngươi chỉ cần dùng vũ lực để trung thành với Thần Điện, nhưng hắn lại muốn học tập thật nhiều.”
Tuyết Lí Hồng cảm thấy bản thân bị làm sao mới nói nhiều với Tông Quyền mấy lời này, hắn nghe mà có hiểu gì đâu, nàng chỉ đang phí lời.
Quả nhiên Tông Quyền không nói tiếp, hắn xác thực không hiểu mấy chuyện nhân gian khúc khuỷu này.
“Phong ba” của Điêu Hoàng qua đi, Tông Quyền lần nữa chuẩn bị đi vào thành, vừa nhấc chân lại chợt nhận ra chút sự tình. Dường như Tuyết Lí Hồng biết về Diệp Thừa Tích rất rõ?
Thần thức Tông Quyền liền xuyên qua kết giới bảo vệ thành, dừng trên người Diệp Thừa Tích.
Ngay lập tức Diệp Thừa Tích đang đi trong thành cũng cảm nhận được một ánh mắt, theo bản năng quét thần thức đến chỗ Tuyết Lí Hồng đang ngồi trên tường thành.
Tuyết Lí Hồng mau chóng đội mũ áo choàng lên, thân hình biến mất trong nháy mắt.
Diệp Thừa Tích không nhìn thấy gì, chỉ mơ hồ cảm thấy tại vị trí Tuyết Lí Hồng ngồi nhoáng lên bóng dáng hơi quen thuộc. Ông cứ thế nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó một hồi mới quay đi.
“Ngươi nhìn lung tung cái gì đấy hả?” Diệp Thừa Tích thu lại thần thức rồi, Tuyết Lí Hồng mới xốc áo choàng ẩn thân ra, khôi phục lại hình dáng thực, trừng mắt với Tông Quyền.
“Ta nhìn gì ngươi cũng muốn quản à?” Tông Quyền đáp lời nàng theo thói quen, phất tay áo xoay người bỏ đi.
— —
Cửu Hoang đang trang trí cho bình hoa thì nghe quản gia báo có người đến tìm.
Theo lời quản gia mô tả, Cửu Hoang biết ngay là Tông Quyền đến đưa sính lễ, cất công cụ vào rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Diệp Thừa Tích cũng vừa về tới.
Diệp Thừa Tích nhìn thấy gương mặt luôn vô cảm của Cửu Hoang không dưng lại hơi nhếch khóe môi, rất đỗi tò mò: “Sao hả, nàng tới?”
Nàng ở đây đương nhiên chỉ Khúc Duyệt.
Cửu Hoang vội vàng đi lướt qua ông: “Không phải, là một cha khác của con tới.”
Diệp Thừa Tích: ???
Là Khúc Xuân Thu sao?
Nhạc phụ cũng là cha, không gì không ổn.
Diệp Thừa Tích định xoay người đi theo nhưng lại dừng. Nhìn theo bóng dáng Cửu Hoang, ông lắc đầu rồi quay trở về viện của mình. Không thể là Khúc Xuân Thu, bởi vì hễ nhắc đến vị nhạc phụ tương lai này, vẻ mặt con ông giống hệt như ăn mấy cân hoàng liên, mặt mày nhăn nhúm thành một chữ “sầu”, nào được hớn hở như bây giờ.
Đây rõ ràng là có người tới đưa tiền cho hắn.
— —
“Đây!” Trong đại sảnh tiếp khách, Tông Quyền đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên bàn.
Cửu Hoang cầm lấy nhẫn, thần thức đi vào nhìn, bên trong là một cuộn trông như lông đuôi ngựa và một vật thể hình dạng như dây gân.
Tông Quyền nói: “Không phải ngươi muốn đồ vật làm sính lễ sao? Người Khúc gia nhìn thấy nhất định thích, là đồ tốt để nuôi dưỡng nhạc bảo, có tiền cũng khó cầu.”
Cửu Hoang gật gù tin tưởng, bởi sau thời gian ở Thiên Công tộc hắn đã được thấy bao nhiêu bảo vật, lại chưa từng gặp hai dạng vật liệu thế này bao giờ, không nhận ra là gì, có lẽ là linh bảo thiên địa quý hiếm.
Nhưng số lượng quá ít, không đủ khí phái. Đối với Cửu Hoang, sính lễ tốt nhất phải vừa nhiều vừa sáng chói.
“Cảm ơn.” Cửu Hoang không bày tỏ suy nghĩ, chỉ làm theo lời dặn của Khúc Duyệt, tỏ vẻ cảm tạ người tặng lễ. Hắn vốn đã từ bỏ phần sính lễ của Tông Quyền rồi, hiện giờ xem như niềm vui bất ngờ.
Tông Quyền đưa xong quay người đi ra ngoài, chợt nhìn thấy một khoảng sân lớn trồng hoa nhìn vô cùng quen mắt.
Bên ngoài kho bảo vật của Tuyết Lí Hồng hình như cũng trồng loại hoa này.
Hắn ngẩn ra một chút rồi lại liên tưởng đến hành vi kỳ lạ của Tuyết Lí Hồng lúc trước.
Dường như hắn đã hiểu ra điều gì.
Cửu Hoang thấy Tông Quyền ra khỏi sảnh tiếp khách, bước vào sân, dừng chân, đi vài bước rồi lại dừng. Do dự một hồi Tông Quyền xoay người đi vòng trở lại đại sảnh.
Cửu Hoang nhìn trận thế này của Tông Quyền, nghĩ thầm có lẽ y hối hận rồi, bèn vội vàng ném nhẫn trữ vật vào trong vòng tay, còn giấu cánh tay đeo vòng ra sau lưng.
Tông Quyền ngập ngừng hỏi: “Sư phụ và phụ thân ngươi…” Nói được một nửa lại không hiểu mình hỏi chuyện này làm gì, có liên quan gì đến mình đâu.
Huống chi Cửu Hoang rất nghe lời Tuyết Lí Hồng, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết chuyện của nàng.
Đang tự cười bản thân mình thì nghe Cửu Hoang nói: “Sư phụ và cha ta xem như có duyên không phận, đã bỏ lỡ…”
Cửu Hoang thuận miệng giải thích một câu, cũng đủ để Tông Quyền hiểu ra hai người đó từng có một đoạn quá khứ.
Tông Quyền vô cớ thấy bực bội, nhìn Cửu Hoang hỏi: “Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?”
Cửu Hoang khó hiểu: “Không phải ông hỏi ta à?”
Tông Quyền: … “Thế ai hỏi ngươi cũng nói hết sao?” Chả trách tiểu tử này thiếu nửa bộ óc, ngay cả sư phụ cũng bán đứng, lát nữa phải nói với Tuyết Lí Hồng một tiếng dạy dỗ hắn lại, tránh sau này lại gây thêm phiền phức cho nàng.
Cửu Hoang hỏi lại một câu: “Vậy ai bảo ông đưa sính lễ ông cũng đưa à?”
Tông Quyền không hiểu sao hắn lại nhắc đến sính lễ: “Đương nhiên không, trừ ngươi, người tiếp theo chỉ có thể là con trai ruột của ta.”
Cửu Hoang học theo: “Cho nên không phải ai hỏi ta cũng nói, trừ ông, người tiếp theo chỉ có thể là sư công ruột của ta.”
Rất có lý, Tông Quyền hiểu được ý tứ của Cửu Hoang, tiếp nhận lời giải thích này.
Nhưng mấy chữ “người tiếp theo là sư công ruột” khiến tim Tông Quyền càng lúc càng khó chịu, buông một câu: “Sư công mà còn ruột với không ruột.”
Cửu Hoang đáp: “Đương nhiên, giống như sính lễ này, chắc chắn ông cho con trai ruột của mình nhiều hơn cho ta. Sư công ruột của ta chắc chắn cũng cho ta nhiều hơn ông.”
“Tiểu tử, ta biết lúc trước ngươi giành chiến thắng trong hội luận đạo, nhưng trên đời này, không phải lúc nào cũng có thể dùng hai chữ “chắc chắn” được đâu.” Tông Quyền cười lạnh, lại triệu hồi một cái nhẫn trữ vật ra khỏi vòng tay, không, trực tiếp tháo vòng tay trữ vật xuống ném cho Cửu Hoang.
“Sính lễ ta cho con trai ruột cũng không táng gia bại sản như này. Cho nên suy luận của ngươi sai rồi, sư công ruột kia của ngươi chưa chắc cho ngươi nhiều bằng ta.”
Cửu Hoang cầm vòng trữ vật, thần thức đảo qua, hơi hơi xúc động. Hắn thực sự được lĩnh giáo, Tông Quyền đúng là có chỗ lợi hại, khiến hắn không cách gì phản bác được.
Tông Quyền cũng cảm thấy bản thân rất lợi hại, cư nhiên có thể đánh bại Cửu Hoang khét tiếng với “logic quái” và “tiêu chuẩn dị” này.
Phải nói ngay cho Tuyết Lí Hồng biết để cứu lấy phần thể diện đã mất mới được!
— —
Share truyện lên:
Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé
Có thể bạn sẽ thích:
Tông Quyền ơi… lại bị hố rồi…
Giải cứu Tông Quyền…