Skip to content

Thần Khúc – Chương 202

HẬU TRUYỆN (BỐN)

Cho nên dự định quay về Thiên Nhân Cảnh ngay sau khi đưa sính lễ của Tông Quyền không thể thực hiện được. Rời khỏi Diệp gia, hắn ra khỏi thành, đi bộ men theo tường thành tìm Tuyết Lí Hồng.

Hắn kể lại mọi chuyện với nàng, cố ý dùng giọng điệu cực kỳ bình đạm để nhấn mạnh việc “đánh bại logic của Cửu Hoang” chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng hàng mày vốn sắc sảo của hắn vẫn cứ nhướng lên, để lộ hết tâm tình của hắn. 

Tông Quyền kể rất tỉ mỉ, Tuyết Lí Hồng nghe xong, hồi lâu vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào – bởi vì nàng không hiểu.

Sau khi hiểu được chút ít, phản ứng của nàng chính là đồ đệ mình ngày càng tiến bộ nhỉ, thế mà biết dùng thủ đoạn lừa Tông Quyền đến táng gia bại sản. Nàng khấp khởi mừng thầm, nhưng ngẫm lại, Cửu Hoang sao có thể cơ trí vậy chứ.

Cho nên sự thật của câu chuyện có khả năng là “nửa bộ não” đụng phải “não toàn cơ bắp”, hai tên nói quàng nói xiên, nói xiên nói quàng, rốt cuộc dẫn tới kết quả quái gở này.

“Thế nào?” Tông Quyền chờ nàng mở miệng hồi lâu vẫn không thấy, bèn hỏi thẳng.

“Ngươi thật là…” Hai chữ ngu ngốc không thốt ra được, chẳng phải Tuyết Lí Hồng không dám mắng mà vì lời ra khỏi miệng nàng đã hóa thành chuỗi cười khó dứt, “Ngươi thật đúng là…”

Tông Quyền không hiểu nàng đang cười cái gì, dựa vào hiểu biết của hắn về nàng, hắn đánh bại đồ đệ của nàng cứu vãn chút thể diện, chắc chắn sẽ không nhận được khen ngợi gì mà còn bị nàng châm chọc thêm.

Nhưng thay vì châm chọc, nàng lại cười rộ lên, Tông Quyền cảm thấy bất an: “Ngươi cười cái gì?”

Tuyết Lí Hồng hỏi hắn: “Nói coi, lát nữa ngươi tính về Thiên Nhân Cảnh kiểu gì?”

Tông Quyền không hiểu ý này: “Về kiểu gì là sao?”

Nói xong hắn đột nhiên nhớ ra, trừ cung thần bản mệnh nuôi dưỡng bên trong ý thức hải, toàn bộ đồ dùng hàng ngày của hắn đều nằm trong vòng tay, bao gồm cả cánh thiên nhân. Không có cánh thiên nhân, hắn chả có cách nào quay về Thiên Nhân Cảnh! 

Tông Quyền: … “Đáng lẽ ta nên lấy cánh thiên nhân ra trước…”

Vất vả lắm mới hòa được một ván, lại hóa thành sai lầm bị Tuyết Lí Hồng bắt được. Sau này trước khi làm gì nhất thiết phải suy nghĩ cặn kẽ rồi mới làm, chớ nhất thời hấp tấp.

“Chỉ… ha ha ha, chỉ thế thôi sao?” Tuyết Lí Hồng nhìn dáng vẻ hối hận của hắn, chỉ duy nhất hối hận vì không lấy cánh thiên nhân ra trước, càng cười ha hả.

Nàng cười đến thật sự mém bật ngã khỏi tường thành.

“Còn gì nữa à?” Trừ điểm này, Tông Quyền không nghĩ ra chỗ nào không ổn.

Tuyết Lí Hồng lại cứ cười mãi.

Hắn bị nàng cười đến bực. Nàng cười đến nỗi mặt mày biến dạng, hai mắt híp lại đến chỉ còn một đường chỉ, khóe miệng cơ hồ nhếch đến mang tai, miệng há to đến mức lộ hết cả răng trắng. Nụ cười này có thể nói là vô cùng mất hình tượng. Ngay cả nữ nhân Thiên Võ hư hỏng bất kham nhất, Tông Quyền cũng chưa từng thấy ai cười thành thế này.

Nhưng mà so với hình ảnh nàng ngồi một mình trên tường thành, bóng dáng cô đơn và lạnh nhạt, nét tươi cười này ngược lại càng vui tai thích mắt.  

Bực bội của Tông Quyền bay biến, hắn thậm chí còn hơi cong khóe môi.

Đuôi mắt Tuyết Lí Hồng liếc thấy hắn cũng cười, sống lưng đột nhiên lạnh buốt, nàng thôi cười: “Ngươi cười cái gì?”

Đáng lẽ nên cảm thấy đã bị Cửu Hoang lừa, muốn quay lại tìm Cửu Hoang làm cho ra lẽ chứ. Ta đã nói vậy mà ngươi vẫn còn ngồi đây là sao?

Tông Quyền không phải người thích che giấu, nàng hỏi hắn liền đáp: “À, nhìn ngươi cười vui vẻ ta cũng thấy vui vui.”

Tuyết Lí Hồng hơi giật mình, liếc hắn: “Thành kẻ rỗng túi rồi còn cười được.”

“Có làm sao, chỉ là vật ngoài thân nhỏ nhặt thôi.” Trừ cánh thiên nhân khiến hắn không thể về nhà, Tông Quyền không để ý những bảo vật khác, hắn quan tâm thắng thua hơn, “Không phải ngươi có cánh thiên nhân dự phòng à? Cho ta mượn dùng một chút.”

“Không có.” Đôi cánh dự phòng kia vẫn còn trong tay Khúc Duyệt.

Tông Quyền nhíu mày: “Vậy ngươi làm giúp ta một cái, về lại tộc rồi ta trả thù lao cho ngươi.”

Tuyết Lí Hồng nói: “Làm một đôi cánh mất mấy chục ngày lận.”

Tông Quyền nói: “Không hề gì, ta không vội, có thể chờ. Ngươi cũng biết rồi, ta rất nhẫn nại, có thể ngồi ở Băng Ngọc Trì chờ ngươi hai trăm năm kia mà.”

Cái hay không nói đi nói cái dở, máu nóng của Tuyết Lí Hồng tức khắc bốc lên: “Vậy ngươi cứ từ từ chờ đi nhé!”

“Được.” Thân hình Tông Quyền chợt lóe, xuất hiện trên đầu tường tành, cách Tuyết Lí Hồng khoảng nửa tượng, vén áo lên cùng ngồi xuống.

“Đồ ngốc!” Tuyết Lí Hồng mắng thầm trong bụng.

Nàng vốn tính đi tìm Cửu Hoang lấy lại vòng trữ vật trả cho Tông Quyền, bây giờ thì cứ chờ thôi.

— —

Tâm trạng Cửu Hoang lúc này cũng không mấy dễ chịu. Được nguyên cái vòng trữ vật, hắn nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng có điều, chiếc vòng này không phải hắn thắng được mà là … thua được, nhỉ?

Không phải Cửu Hoang không chấp nhận nổi chuyện thua cuộc, bởi vì trong trường hợp không liên quan đến Khúc Duyệt, hắn không để thắng thua vào mắt. Vấn đề là hắn cảm thấy dùng đồ thua được làm sính lễ hình như không  may mắn lắm.

Hắn đang ngồi nghĩ ngợi trong phòng, chợt cảm nhận được gì đó, đồng tử co rụt, lập tức đứng dậy đi đến bên cử sổ, đẩy ra.

Dưới ánh trăng, Khúc Duyệt đang ngưng thần nín thở, rón ra rón rén bước đến gần cửa sổ, bị tiếng cửa sổ mở thình lình làm giật mình.

Khi nàng tới Diệp phủ, quản gia không cần thông báo.

“Lục Nương, sao nàng đột nhiên tới vậy?” Tâm tình buồn bực của Cửu Hoang hóa hư không, nhìn nhìn phía sau lưng nàng, có một mình nàng thôi.

Khúc Duyệt chu môi, không thú vị gì hết.

Nàng đứng thẳng lưng khôi phục dáng đi bình thường, đến đứng sát cửa sổ, khủy tay chống trên bệ cửa, bàn tay đặt dưới cằm, nhướng mày nói: “Ta định cho chàng niềm vui bất ngờ, nhưng bị chàng phát hiện mất rồi.”

“Ta bất ngờ lắm, rất vui.” Chỉ cần được nhìn thấy nàng, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu đều là niềm vui bất ngờ. Cửu Hoang cũng dán sát lên cửa sổ, môi cách trán nàng không xa, dè dặt hỏi: “Cha và các ca ca của nàng đâu?”

“Một mình ta tới thôi.” Khúc Duyệt ở nhà cảm thấy hơi bất an nên chạy đến đây trước. Quả nhiên lần này đến không phí công, toàn bộ Tử Tinh Thành chỉ có thể dùng hai từ “khoa trương” để hình dung.

Nhưng những cái đó không quan trọng, nàng chỉ vào Cửu Hoang: “Chàng đang mặc cái gì vậy hả?”

Áo lụa sa tầng tầng lớp lớp màu vàng nhạt, giống hệt bộ khi trước Khúc Đường đưa cho hắn. Lúc nàng vào Diệp phủ, quản gia đã làm như vô tình nhắc tới chuyện này, bảo rằng các thiếu gia họ Diệp oán than không dứt.

“Nếu Đại Ca ta nhìn thấy có khi sẽ giận đến hộc máu đấy!” Khúc Duyệt kéo kéo áo hắn, ý bảo hắn thay ra gấp.

Cửu Hoang không hiểu: “Không phải Đại Ca thích ta mặc thế này sao?”

Ngón tay Khúc Duyệt khều khều tua ngọc bội trên đai lưng hắn: “Khi đó chàng là một thành viên trong đội của nhà ta, huynh ấy đương nhiên muốn chàng mặc theo phong cách của chúng ta. Nhưng giờ chàng cho tất cả công tử Diệp gia mặc thế này sẽ trở thành đụng hàng, chàng hiểu chưa?”

Cửu Hoang cau mày: “Đụng hàng?”

Khúc Duyệt chớp chớp mắt: “Giống đấu võ đài vậy á, mặc quần áo giống nhau, ai xấu hơn là nhận ra ngay.”

Cửu Hoang nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì không sao, chắc chắn Diệp gia bọn ta là người xấu hơn rồi, Đại Ca nàng càng vui vẻ.”

Nghe hắn bảo các công tử Diệp gia đều xấu khiến Khúc Duyệt không biết nên khóc hay cười, nếu nàng chưa từng gặp qua có lẽ sẽ tin lời hắn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, luận về tướng mạo, Khúc gia bọn họ quả thực nhỉnh hơn một chút, chí ít, giữa kiếm tu và nhạc tu, nhạc tu luôn ổn hơn về thần thái và khí chất.

“Chàng đó.” Khúc Duyệt cong ngón tay búng lên trán hắn một cái, “Nói chuyện nhiều lúc làm người ta nghẹn chết, nhiều lúc lại biết nịnh lắm.”

“Ta không nịnh.” Cửu Hoang đánh bạo bắt lấy bàn tay đang rút lại của nàng, kéo đến đặt lên ngực mình sưởi ấm.

Khúc Duyệt không tránh, đã nhận lời cầu hôn của người ta rồi, còn làm ra vẻ gì nữa. Nếu không có bức tường ngăn ở giữa, nàng đã nhào vào ngực hắn luôn rồi.

“Ồ!” Trong tư thế này, Khúc Duyệt nhìn thấy trên cổ tay hắn có nhiều thêm một cái vòng trữ vật, chiếc vòng này màu bạc chạm hình rồng đen, “Cái vòng này hình như giống vòng tay của Tông Quyền tiền bối.”

“Là của ông ấy.” Lòng bàn tay Cửu Hoang đổ đầy mồ hôi. Hắn luôn cảm thấy Lục Nương giống một cái lò sưởi lớn, chỉ cần tới gần nàng, cả người liền nóng hầm hập, càng miễn bàn khi chạm vào da thịt nàng, quả thực muốn bỏng chết.

Khúc Duyệt thắc mắc: “Sao chàng lại mang vòng tay của ông ấy?”

Cửu Hoang đột nhiên rút tay về giấu sau người.

Khúc Duyệt nhíu mày, ánh mắt thăm dò: “Sao thế? Không phải ông ấy không đưa sính lễ nên chàng làm chuyện xấu gì đấy chứ?”

Cửu Hoang vội nói: “Không có, cái vòng này là ông ấy thắng cho ta!”

Khúc Duyệt: ???

Cửu Hoang nói tiếp: “Là ta thua ông ấy.”

Khúc Duyệt: ???

Cửu Hoang rối rắm, nghe Khúc Duyệt nói “Chàng kể từ từ xem nào”, hắn mới kể lại mọi chuyện từ đầu.

So với Tuyết Lí Hồng, khả năng lý giải của Khúc Duyệt tốt hơn, nghe hắn kể một lần liền hiểu ngay, môi nàng hơi mím rồi sau đó bật cười lớn: “Tông Quyền tiền bối thật đúng là… Hai người thật đúng là…”

Cửu Hoang hơi xấu hổ: “Ông ấy đúng kỳ quái, ban đầu né tránh ta, một phần sính lễ thôi cũng luyến tiếc. Giờ đột nhiên đem hết gia sản đưa cho ta chỉ để chứng minh là ta sai. Thật tàn nhẫn với bản thân quá.”

“Ông ấy không tàn nhẫn với bản thân đâu, mà là đang phân cao thấp với vị “sư công ruột” mà chàng nói đấy.” Khúc Duyệt xoa cằm.

“Đi nào.” Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Cửu Hoang cùng nàng ra ngoài.

Cửu Hoang trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, đi theo phía sau nàng.

“Chàng nói sư phụ chàng ngồi ở thành đông?”

“Tông Quyền nói.”

“Vậy chúng ta đi tìm Tông Quyền.”

“Chắc ông ấy đã đi mất rồi.”

“Sẽ không đâu, ông ấy không có cánh thiên nhân, đi chỗ nào được?”

— —

Trên tường thành.

“Sao ngươi còn chưa bắt đầu?” Tông Quyền đang đợi Tuyết Lí Hồng chế tạo cánh thiên nhân cho mình, lại thấy nàng khoanh tay, lúc lắc chân, ngẩng đầu ngắm sao.

“Thái độ nhờ vả người ta của ngươi đây hả?” Tuyết Lí Hồng nghiêng đầu liếc hắn.

Tông Quyền đang định đáp thì thần thức nhìn thấy hai người Khúc Duyệt đi tới.

“Tiền bối!” Khúc Duyệt chào hỏi từ xa.

Có Tông Quyền bên cạnh, Tuyết Lí Hồng không tỏa thần thức ra bảo hộ chung quanh mình, cả người đều trong trạng thái thả lỏng. Thế nên khi Khúc Duyệt chào, nàng mới thu hồi ánh mắt ngắm sao, theo tiếng nhìn qua.

Đã biết nguyên nhân Tuyết Lí Hồng không vào thành nên Khúc Duyệt không hỏi, chỉ cười tủm tỉm tiến lên, đứng phía dưới tường thành ngẩng đầu nói: “Hai vị thực có nhã hứng.”

Tông Quyền nhẹ mỉm cười với nàng.

Tuyết Lí Hồng thấy chiếc vòng trên cổ tay Cửu Hoang bèn hỏi: “Tới trả vòng tay à?”

Tông Quyền lập tức xua tay: “Nước đổ khó hốt, đồ cho rồi không có lý nào thu hồi.”

Nào ngờ Khúc Duyệt lại nói: “Không có ý định trả lại ạ.”

Nàng lấy từ vòng tay của chính mình ra một quả cầu nhỏ, chính là cánh dự phòng của Tuyết Lí Hồng, ném cho Tuyết Lí Hồng: “Vãn bối tới trả đồ cho ngài.”

Tuyết Lí Hồng bắt lấy, nhướng mày truyền âm: “Nha đầu, thật không trả lại vòng tay cho Tông Quyền?”

Khúc Duyệt cũng truyền âm: “Không trả có được không ạ?”

Tuyết Lí Hồng: “Bắt nạt người ngốc không tốt lắm đâu, nếu đổi lại là thằng ranh con bên cạnh ngươi…”

Khúc Duyệt ngắt lời: “Chuyện đó không có khả năng. Đã có vãn bối quản chàng, chàng không dám tùy tiện vì thắng thua mà giao hết gia sản ra đâu ạ. Cùng là đầu óc không tốt, nhưng có người quản và không có người quản khác biệt rất lớn.”

Tuyết Lí Hồng cảm thấy lời nàng có ẩn ý.

“Tạm biệt.” Khúc Duyệt kéo Cửu Hoang đi về.

Cửu Hoang liền đi theo, chỉ quay đầu hỏi: “Sư phụ, người thật sự không vào thành?”

Tuyết Lí Hồng: “Biến!”

Cửu Hoang không hỏi nữa.

Khúc Duyệt nói: “Sư phụ luôn đối xử với chàng hung dữ vậy sao?”

Cửu Hoang: “Ừ.”

Khúc Duyệt: “Có lúc nào dịu dàng với chàng không?”

Cửu Hoang nghĩ nghĩ: “Có, lúc ta bị thương, sư phụ ngoài miệng hung dữ nhưng ánh mắt rất dịu dàng.”

Khúc Duyệt gật gù: “Ồ, thật khó tưởng tượng lúc sư phụ chàng dịu dàng sẽ trông thế nào.”

Hai người không dùng truyền âm để nói chuyện, Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền phía sau đều nghe hết.

Tuyết Lí Hồng trợn trắng mắt, nghĩ bụng chỉ lúc bị thương ta mới dịu dàng với ngươi thôi hả? Nuôi ngươi lớn hao phí của ta biết bao nhiêu tâm huyết biết không? Đồ tiểu tử vô lương tâm, lấy vợ rồi là quên mẹ.

Nàng muốn xen mồm mắng Cửu Hoang một câu, lại thấy Cửu Hoang và Khúc Duyệt nắm tay nhau, quay lưng về phía nàng dần dần đi xa. Trong ánh sáng đèn của vạn nhà, hình ảnh đó phảng phất như một bức họa khắc vào trong mắt nàng, khiến nàng bỗng cảm thấy việc nàng có mặt khi đồ đệ đính hôn hay không cũng chẳng là vấn đề gì lớn. Nhìn thoáng qua nàng đã có thể mường tượng được những năm tháng viên mãn êm đềm sau này. 

Trong lúc nàng nhìn hai người Cửu Hoang, Tông Quyền quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng. Nghe Khúc Duyệt nói, hắn tự dưng cũng muốn biết nữ nhân suốt ngày nguyền rủa, ức hiếp hắn lúc dịu dàng sẽ như thế nào. Hắn càng nhịn không được nhớ tới đoạn ảo cảnh đó…

Tông Quyền đứng lên: “Đưa cánh cho ta.”

Tuyết Lí Hồng bị động tác của hắn làm gián đoạn suy nghĩ, thu hồi tầm mắt, ném đôi cánh Khúc Duyệt vừa trả lại cho hắn: “Sau khi về…”

Tông Quyền ngắt lời: “Ta dùng một chút rồi trả lại cho ngươi, ta muốn đi một chuyến đến trung tâm Sơn Hải Giới.”

“Đi săn à?” Tuyết Lí Hồng biết hắn muốn làm gì.

Bên trong thế giới Sơn Hải đều là quái thú hung dữ từ thời thượng cổ, đặc biệt, trung tâm của thế giới tụ tập các yêu thú cấp cao cực kỳ lớn mạnh và đáng sợ. Chỉ cần săn giết được một hai và sống sót trở ra liền lập tức giàu có.

Mà săn giết đối với Tông Quyền không phải chuyện khó. Người có bản lĩnh, cho dù chỉ còn hai bàn tay trắng cũng có thể dễ dàng đứng dậy trở lại.

“Đưa ta đi chung đi.”

Thật là cơ hội tốt, Tuyết Lí Hồng cũng đứng dậy theo. Hắn săn giết xong nàng nhặt chút da lông làm phong phú thêm kho bảo vật nhỏ của mình.

Tông Quyền luôn làm việc một mình, phản xạ tự nhiên muốn cự tuyệt, không muốn mang theo trói buộc.

Do dự một hồi lại gật đầu: “Ngươi đừng đi lung tung đấy.”

“Được.”

— —

Hai người đi vào Sơn Hải Giới.

Tông Quyền không vừa mắt yêu thú ở vòng ngoài nên họ đi theo đường vào khu vực trung tâm.

“Chúng ta nên quay về tộc lấy bản đồ trước.” Tuyết Lí Hồng đề nghị.

“Không cần, từ lúc mười mấy tuổi ta đã luyện công ở đây.” Tông Quyền đã thuộc nằm lòng nơi nào có yêu thú gì.

Nếu đổi thành người Thiên Võ khác, Tuyết Lí Hồng đã trợn mắt phẫn nộ.  Mấy chục Thiên Võ lập đội đi cùng, chỉ dạo quanh vòng ngoài thôi mà lúc đi ra đều bị thương hết cả. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối tin tưởng khi nghe Tông Quyền nói vậy.

“Ngươi chờ ở đây đi, ta đi dẹp đường.” Tông Quyền chỉ vị trí.

“Ừ.” Nơi nguy hiểm, Tuyết Lí Hồng không dám làm loạn, cực kỳ nghe lời, bảo gì làm đó.

Tông Quyền lướt qua một dãy núi, lời nói của Khúc Duyệt cứ quanh quẩn trong đầu khiến tim hắn ngứa ngáy khó nhịn. Hay là, mình thử bị thương một lần xem sao?

Nhưng bị thương với hắn mà nói, là một chuyện cực khó khăn. Giống như bây giờ, một quái thú giương nanh múa vuốt nhào tới, hắn cố hết sức ghìm lực đấm ra một quyền, nhưng quái thú kia vẫn bị đánh tan xác.

Hắn cởi bỏ tấm chắn bảo vệ, vọt vào giữa đàn thú.

Đám thú bỏ chạy tứ tán, trốn rất nhanh, kêu quàng quạc tựa như đang báo với đồng bạn: “Tên điên Thiên Võ khủng bố kia lại tới nữa, mọi người, mau chạy giữ mạng đê!”

Rốt cuộc, hắn “được” một con quái điểu vô tình quệt trúng cánh tay trong lúc chạy trốn, vết thương chảy máu đầm đìa.

Hắn chạy nhanh trở về: “Tuyết Lí Hồng!”

Từ xa Tuyết Lí Hồng nhìn thấy hắn mồ hôi đầy đầu, vội vã chạy về phía nàng thì bị dọa đến chân như nhũn ra. Có thể bức Tông Quyền thành bộ dạng này, không biết là quái thú kinh khủng đến độ nào!

Tuyết Lí Hồng lập tức nhấc chân chạy trối chết.

Tông Quyền càng đuổi nàng càng chạy nhanh. Hắn gấp gáp muốn chết, không cho nàng xem kịp thì vết thương này của hắn sẽ tự liền lại mất!

— —

Editor muốn nói: quá trình cưa đổ sư phụ của sư công cực quá à và đường vẫn còn dài lắm mọi người. Biết sao được, đầu óc sư công như vậy đành lấy cần cù bù thông minh hoi.


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay nhé

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
5 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
9 months ago

Sư công cố lên nha

M&V
M&V
9 months ago

A, mãi tới bây giờ mới nhận ra là sư công đuổi bắt sư phụ 300 năm nhưng ngồi canh sư phụ ở Băng Ngọc Trì chỉ 200 thôi. Vậy là 100 năm đầu tiên người chạy, người đuổi theo.

Christy
Christy
7 months ago

Cười tét rún với bà Hồng 🤣

Éc
Éc
5 months ago

Hồi mới xuất hiện Tông Quyền ngầu biết bao 😭

You cannot copy content of this page

5
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x