Skip to content

Thần Khúc – Chương 203

HẬU TRUYỆN (NĂM)

Tuy nhiên, lo lắng cũng vô dụng, Tuyết Lí Hồng đã mở cánh thiên nhân.

Đường đường là cánh của thiếu chủ tộc Thiên Công, tốc độ đương nhiên nhanh nhất toàn bộ Thiên Nhân Cảnh. Đôi cánh Tông Quyền đang sử dụng chỉ là cánh dự phòng, tốc độ chẳng thể so được.

Cuối cùng Tông Quyền từ bỏ truy đuổi, bởi vết thương của hắn đã lành hẳn, đuổi nữa cũng vô dụng. Hắn bất đắc dĩ thu cánh lại, hạ xuống giữa một thung lũng hẹp.

Sau khi phát hiện hắn đã dừng lại, Tuyết Lí Hồng suy đoán nguy hiểm hẳn đã được giải trừ bèn thở phào nhẹ nhõm. Thật là một phen hú hồn.

Nàng đập cánh, lượn vài vòng trong không trung, xác định không còn nguy hiểm mới đáp xuống bên cạnh Tông Quyền.

Nàng mệt không nhẹ, ngồi xuống một tảng đá ven suối, co chân rồi chống hai tay lên đầu gối, hỏi: “Ngươi gặp yêu thú gì vậy? Chẳng lẽ quái vật trung tâm Sơn Hải chạy ra kiếm ăn?”

Tông Quyền kinh ngạc: “Quái vật gì?”

Tuyết Lí Hồng nhìn vẻ mặt hắn, cảnh giác nói: “Quái vật đuổi theo ngươi đó! Là con gì vậy? Cũng đang đi săn người sao? Không thể nào chứ!”

Chỉ xét về võ lực, trong phạm vi “con người” thì Tông Quyền không có đối thủ.

Rốt cuộc Tông Quyền cũng hiểu vì sao nàng bỏ chạy, đôi môi mỏng run run, nhất thời cạn lời: “Tuyết Lí Hồng, ngươi cũng nhanh nhạy thật!”

“Đương nhiên rồi, ta không nhanh nhạy sao có thể không bị ngươi bắt được suốt ba trăm năm chứ?” Luận về chạy trốn, Tuyết Lí Hồng rất thành thạo, “Nhưng cũng phải đa tạ ngươi, bản lĩnh chạy trốn của ta hơn phân nửa đều do ngươi bức ra cả.”

“Cho nên nếu thực sự có nguy hiểm, ngươi sẽ bỏ lại người đi cùng để chạy trốn sao?” Tông Quyền quay đầu nhìn nàng, trong mắt trào ra vẻ khinh thường.

“Nếu yếu hơn ta, ta nhất định ở lại. Nhưng người đi cùng ta là ngươi, ngay cả ngươi cũng đánh không lại, ta đương nhiên phải chạy rồi, ở lại để chết hết à?” Tuyết Lí Hồng rất thực tế, “Ta chỉ là tiểu Thiên Công tay trói gà không chặt, một ngón tay của ngươi ta cũng đánh không lại, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ ta quay lại cứu ngươi?”

Nói cũng phải, nếu gặp nguy hiểm, Tông Quyền chắc chắn cũng bảo nàng không cần quay đầu lại. Nhưng nàng cứ thế nhanh chóng bỏ rơi hắn, khiến hắn cảm thấy khó tiếp thu.

Tuyết Lí Hồng tiếp tục hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói, rốt cuộc là sao?”

Tông Quyền đi tới bên cạnh tảng đá nàng ngồi, đưa tay ra trước mặt nàng: “Ta muốn cho ngươi xem cái này.”

Tuyết Lí Hồng ngờ vực nhìn cánh tay hắn, chỉ thấy trên khuỷu tay áo có một vết rách do móng vuốt sắc bén cào trúng. Hắn mặc áo màu xanh đậm, khoảnh vải ở chỗ vết rách sẫm màu hơn, chính là vết máu. Vết thương đã hoàn toàn liền lại như cũ, thậm chí không có cả sẹo, chỉ còn lại một đường màu hồng nhạt. Mà vệt hồng này cũng sẽ biến mất trong chưa đầy một canh giờ nữa.

Hóa ra đuổi theo nàng cả buổi chính là muốn khoe khả năng tự phục hồi của hắn sao? Hừ, hại nàng bị một phen hú vía, còn hao tổn rất nhiều linh lực bôn ba chạy trốn nữa chứ!

Tuyết Lí Hồng thật muốn chửi bới rồi đập cho hắn mấy phát! 

Nhưng hiện giờ đang ở thế giới Sơn Hải, nàng phải nhờ vả hắn, còn muốn chia chút cháo với hắn, không thể nào mắng được.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tuyết Lí Hồng tự nhận mình co được dãn được, bèn khen ngợi: “Chậc chậc, Thiên Võ đệ nhất cao thủ của chúng ta khác biệt thật nha. Nhìn khả năng hồi phục này, chó cũng không bằng ngươi. Chà, chỗ này của ngươi nào phải da người, rõ ràng là tấm sắt. Thứ đang chảy trong huyết quản cũng nào phải máu, là dung nham đúng không?”

Ỏ? Đây là khen à? Sao nghe cứ như đang làm tổn thương người khác thế?

Tính tình Tuyết Lí Hồng từ nhỏ đã chẳng tốt lành, với thân phận của nàng lại càng không cần nhìn sắc mặt người khác, cho nên chẳng mấy khi nàng khen ngợi ai. Nàng không chắc mình khen vậy có đúng không, vì thế len lén quan sát biểu cảm của Tông Quyền.

Ngoài mặt Tông Quyền không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng chán quá đỗi.

Năng lực phục hồi của hắn thực rất mạnh, đây là ưu thế của huyết mạch Thiên Võ. Con cháu Tông gia lại càng là đỉnh của đỉnh. Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã được huấn luyện theo kiểu vật lộn với yêu thú mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào, liên tục tự làm mình bị thương. Dưới kích thích kiểu này, năng lực phục hồi cũng được rèn luyện ngày càng mạnh hơn.

Tông Quyền vẫn luôn tự hào với khả năng này của mình, không ngờ bây giờ nó lại trở thành một mối phiền não.

Nếu một người quá mạnh, đến mức không giống người bình thường, đôi khi chẳng phải là chuyện tốt, sẽ mất đi rất nhiều niềm vui được làm người.

Tông Quyền hơi nản lòng, sửa sửa cổ tay áo, đi đến bờ suối ngồi xuống rửa sạch vết máu. Bình thường hắn thay áo là xong, có điều quần áo để thay đã để hết trong vòng trữ vật, giờ chỉ đành tạm rửa vết bẩn mà thôi.

“Không phải ta muốn khoe khoang năng lực phục hồi, cái này có gì để khoe chứ? Ta nhàm chán như vậy sao?” Tông Quyền nhịn không được buông một câu.

“Hả?” Vậy hắn muốn làm gì?

Tuyết Lí Hồng ở phía sau cẩn thận ngẫm nghĩ nhưng không hiểu được ý hắn.

Nàng chăm chú quan sát hắn ngồi xổm bên dòng suối, tay chân vụng về rửa vết máu trên áo, dần dần dường như ngộ ra… Mặc dù Tông Quyền không mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn xuất thân cao quý, lại là tấm gương cho cả tộc Thiên Võ, từ nhỏ được dạy dỗ chu đáo, mỗi khi xuất hiện trước mặt mọi người luôn luôn chú ý thể diện, hiếm khi rơi vào cảnh nhếch nhác chật vật như thế này.

Tuyết Lí Hồng đã hiểu.

Nàng huýt sáo, hộp dụng cụ Thiên Công bay ra khỏi vòng trữ vật, kế đó búng tay đánh tách, kéo cùng kim chỉ vọt ra khỏi hộp.

“Tông Quyền, lại đây, lại đây nào, ngươi chọn một màu đi.”

Tông Quyền còn ngồi giặt tay áo quay đầu lại, chỉ thấy hơn hai mươi loại vải đủ màu sắc đang bay vòng vòng trước mặt Tuyết Lí Hồng. Những cuộn vải này không khác với những cuộn vải bán trong các tiệm ở Phàm Nhân Giới, nhưng chất liệu vải đều là bảo vật hạng nhất, khi nhìn bằng thần thức sẽ thấy linh khí tỏa ra dày đặc.

Tông Quyền kinh ngạc: “Ngươi muốn may áo cho ta?”

 Tuyết Lí Hồng nhìn biểu cảm tựa hồ vô cùng kinh ngạc của hắn, lẽ nào nàng lại nghĩ sai rồi?

Tuy nhiên nàng phát hiện trong mắt hắn có nhiều hơn vài phần vui mừng, thuận miệng nói: “Ta đi theo ngươi hưởng sái bảo vật, đây xem như thù lao cho ngươi, chọn một màu đi.”

Nghe thấy hai chữ “thù lao”, niềm vui vừa lóe của Tông Quyền lập tức tắt ngúm: “Ngươi cứ xem mà làm, ta không có yêu cầu gì với những vật ngoài thân.”

Tuyết Lí Hồng không khách sáo với hắn, chọn màu “cái ban” mà nàng ưa thích nhất: “Kiểu dáng sẽ làm theo đồ ngươi đang mặc nhé.”

“Được.”

“Đứng lên!”

Tông Quyền giũ nước trên tay, đứng lên.

“Quay mặt nhìn ta.”

Tông Quyền xoay người.

“Giơ hai tay lên coi!” Tuyết Lí Hồng mất kiên nhẫn, nâng cao giọng, “Ngươi chưa bao giờ may áo à? Sao phải đợi ta nhắc từng chút thế hả?”

Tông Quyền khẽ nhíu mày, mím môi không phản bác, ngoan ngoãn nâng hai cánh tay lên.

Quần áo của qúy tộc Thiên Võ chủ yếu đều do quý tộc Thiên Công đích thân chế tác. Khi bọn họ đến làm quần áo cho Tông Quyền, thái độ có bao nhiêu là ân cần, nào đòi hỏi hắn phải phối hợp gì. Tuy nhiên, không một quý tộc Thiên Võ nào có thể mời được Tuyết gia hiển hách ra tay. Bởi vì Tuyết gia chỉ làm quần áo cho duy nhất Thần Điện.

Tông Quyền hỏi: “Lúc ngươi may quần áo cho Thần Điện thái độ cũng tệ thế này sao?”

Tuyết Lí Hồng trả miếng: “Ngươi là Thần Điện à?”

Tông Quyền lại hỏi: “Vậy ngươi may quần áo cho đồ đệ thì thái độ thế nào?”

Tuyết Lí Hồng: “Độ đệ ta? Nếu hắn cũng không có mắt nhìn như ngươi, ta chẳng nói nhiều như thế này làm gì, trực tiếp dùng chân đá hắn, đá vài lần liền nhớ rất lâu.”

Tông Quyền so sánh, cảm thấy nàng vẫn còn khách sáo với hắn quá.

“Xoay người.”

Tông Quyền đứng im.

Tuyết Lí Hồng muốn lấy kéo chọc chết hắn cho rồi: “Tông Quyền, tuy nói là ta trả thù lao cho ngươi, nhưng ngươi cũng vừa phải thôi nha.”

Tông Quyền quan sát nàng: “Có phải rất tức giận không?”

Tuyết Lí Hồng nghiến răng ken két.

Tông Quyền: Vậy mau tới đá ta đi!

Tuyết Lí Hồng hít sâu một hơi: Đừng nóng, đừng nóng! Tông Quyền hắn cố ý đây mà. Thái độ nàng mà tệ hơn nữa là hắn có lý do để ném nàng đi, không cho nàng tiếp tục đi theo nhặt bảo vật. Hắn không xoay người, nàng dùng thần thức đo đạc cũng được thôi.

Tuyết Lí Hồng bình tĩnh lại.

Tông Quyền: …. Chán nản.

Tuyết Lí Hồng đứng cách hắn hai trượng, hết sức chăm chú dùng hai mắt đo đạc dáng người hắn. Ánh mắt di chuyển từng tấc một như một cái máy rà quét khắp thân hình đĩnh bạt cường tráng của hắn.

Tông Quyền bị ánh mắt của nàng quét đến lông tơ khắp người dựng đứng, rõ ràng biết nàng chỉ đo kích cỡ nhưng vẫn cực kỳ ngại ngùng. Đặc biệt là khi ánh mắt của Tuyết Lí Hồng dời từ thắt lưng xuống dưới rồi dừng lại hồi lâu. 

Tông Quyền nhịn không được muốn chất vấn nhưng đôi mắt nàng hoàn toàn vô sắc vô dục, chỉ có sự chuyên chú.

Nàng chỉ xem hắn như bức tượng mà thôi.

Cho nên, không phải gió lay, cũng không phải cờ lay mà là tim hắn lung lay?

Chú thích: nguyên văn là “không phải gió động, không phải cờ động, mà là tâm hắn động”. Câu này lấy từ câu nói kinh điển của Lục Tổ Huệ Năng (638-713), vị tổ thứ sáu của Phật giáo phái Thiền tông ở Trung Hoa, là một trong hai người có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng của phái Thiền tông tại Trung Hoa.

Một hôm, Tổ Huệ Năng đến chùa Pháp tánh, thấy hai vị tăng mặt mày đỏ tía tranh luận về gió động cờ động. Vị thứ nhất cho rằng nếu không có gió thì cờ làm sao động? Cho nên nói là gió động. Vị thứ hai cho rằng không có cờ động làm sao biết là gió động? Cho nên kết luận cờ động. Mỗi vị chấp một bên không ai chịu thua ai. Lục Tổ Huệ Năng nghe xong, nói : “Không phải gió động cũng không phải cờ động mà chính là tâm hai vị động!”

Câu nói này có rất nhiều cách lý giải và chiêm nghiệm khác nhau, và cá nhân tui thì hiểu là thế này: tất cả những vọng niệm của con người đối với những thứ ngoài tâm của bản thân đều xuất phát từ tâm, cũng như nói: “Rượu không làm người say mà do người tự say, sắc không làm cho người mê đắm mà do người tự mê đắm”. Và trong trường hợp của Tông Quyền thì chính là, hắn buồn bực không phải vì Tuyết Lí Hồng thô lỗ, hay vì bất cứ điều gì khác, mà vì hắn đã động tâm với nàng rồi.

Người Thiên Võ có thể chất dễ ma hóa, Thiên Võ càng mạnh càng dễ ma hóa. Cho nên từ nhỏ, ngoài luyện công, thiền định tu tâm cũng là một bài học bắt buộc của hắn.

Việc hắn có thể ngồi trên Băng Ngọc Trì suốt hai trăm năm đủ để thấy hắn nhẫn nại bao nhiêu.

Nhưng gần đây sự nhẫn nại của hắn tựa hồ càng ngày càng tệ. Trước đây, các tộc khác thường giễu cợt rằng định lực của người Thiên Võ thuần huyết tựa như giấy. Hắn nghe thấy thường khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ lại thực sự bị thuyết phục.

Hơn nữa, mãi cho đến lúc này Tông Quyền mới dần ý thức được nguyên nhân sâu xa chính là Tuyết Lí Hồng.

Khi biết nàng và Diệp Thừa Tích từng có một đoạn quá khứ, trong lòng hắn tự dưng hơi buồn.

Lúc Cửu Hoang nhắc đến “sư công ruột”, hắn lại hơi bực bội.

Phải chăng hắn đã…

Thích Tuyết Lí Hồng rồi?

Sao có thể?

Tuy giằng co với Tuyết Lí Hồng mấy trăm năm, quen thuộc nàng hơn bất kỳ người nào trên đời này, nhưng khi đó Tuyết Lí Hồng là nam nhân mà?

Vậy tình cảm của hắn đến từ lúc nào?

Bắt đầu từ lúc biết nàng là nữ nhân? Hay là bắt đầu sau khi trải qua đoạn ảo cảnh kia?

Vì ngủ với nàng trong ảo cảnh đó nên nảy sinh tâm tư?

Tông Quyền chợt cảm thấy bản thân cực kỳ vô lại.

Không, còn hơn cả vô lại.

Vì sắc mà sinh ý, vì dâm mà động tâm, chẳng khác gì Thiên Ma, quả thực ghê tởm! 

“Tuyết Lí Hồng, không cần làm áo cho ta, ta không cần thù lao của ngươi.” Tông Quyền phất tay áo, đẩy thần thức của Tuyết Lí Hồng đang dừng trên người mình bật ngược trở về, giọng điệu nghiêm túc, “Đi thôi, tốc chiến tốc thắng.”

Mau chóng săn xong, hắn lập tức về nhà bế quan.

Ngày nào những sắc ý và dâm tâm này chưa ngừng thì ngày đó chưa xuất quan.

“Sắc ý” nghĩa là tơ tưởng sắc đẹp, “dâm tâm” nghĩa là ham muốn thể xác.

Ý thức của Tuyết Lí Hồng đau nhức khi thần thức bị đẩy bật về, hơi ngã ra sau một chút, nàng che lại giữa mày ậm ừ.

Nét mặt vừa mới nghiêm nghị lên, Tông Quyền lập tức buông lỏng, môi mấp máy nhưng lại nuốt xuống lời muốn nói.

Tuyết Lí Hồng định mắng hắn, nhưng chợt nàng cũng phát hiện gần đây Tông Quyền quả thật vui giận bất thường, không giống như trước đây. Lẽ nào chuyện trước kia hắn bị Phệ Vận Thú ảnh hưởng và sau đó bị nàng hạ độc thật sự ảnh hưởng đến tinh thần của hắn?

Tuyết Lí Hồng cất hết công cụ vào: “Vậy đi thôi.”

Tông Quyền suy nghĩ lại nói: “Chỗ ta đi rất nguy hiểm, ngươi ở lại đây đợi ta, khi nào ta quay lại sẽ cho ngươi lấy bất cứ thứ gì ngươi thích.”

Tuyết Lí Hồng càng cảm thấy hắn kỳ quái, cẩn thận hỏi: “Tông Quyền, thân thể ngươi không sao chứ?”

“Ta thì có thể có vấn đề gì?” Tông Quyền đã tung ra cánh thiên nhân, một đôi cánh đen thật lớn mọc ra sau lưng, hắn bay lên giữa trời.

Hắn ép mình thu hồi tâm tư, không nhìn Tuyết Lí Hồng nữa. Thế nên hắn đã chẳng thể nhìn thấy sự quan tâm trong mắt nàng, chính là phần dịu dàng mà trước đó hắn tìm kiếm!

Tuyết Lí Hồng cũng giương cánh bay lên trời, tốc độ hai đôi cánh khác nhau nhưng hình dạng lại rất giống: “Ta cảm thấy một mình ở lại đây không an toàn, đi cũng ngươi vẫn tốt hơn.”

Tình trạng này của hắn khiến nàng không yên tâm.

Tông Quyền nghĩ bụng nàng nói cũng có lý, so với để nàng ở lại, giữ nàng ở bên cạnh vẫn an toàn hơn.

“Vậy đi thôi.”

— —

Tuyết Lí Hồng đi theo sau Tông Quyền, một đường bay thẳng đến trung tâm Sơn Hải Giới.

Quả nhiên Tông Quyền hiểu biết Sơn Hải Giới như lòng bàn tay, hoàn hảo tránh được chướng ngại vật trên đường đi, yêu thú săn được dọc đường toàn là thú quý hiếm. Hơn nữa, hắn đi săn rất có nguyên tắc, không giết thú con và thú mẹ đang nuôi con.

“Thảo nào vũ khí bản mệnh của ngươi là trường cung, thì ra là để tiện lợi cho ngươi đi săn trong Sơn Hải Giới này.”

Tuyết Lí Hồng bám đít hắn nhặt bảo bối vô cùng vui vẻ. Đối với Thiên Công mà nói, không gì hấp dẫn bằng vật liệu cao cấp. Đoán chừng trong vòng tay Tông Quyền đưa Cửu Hoang có cơ man bảo bối, khó trách ngay cả Khúc Duyệt cũng chẳng muốn trả lại.

Nhưng Tuyết Lí Hồng có một nghi ngờ: “Vì sao ngươi chỉ lấy não của bọn chúng thôi vậy?”

Ngoại trừ bộ não, hắn không lấy gì hết, toàn bộ để lại cho nàng. Trong khi những yêu thú săn được toàn thân trên dưới đều là bảo vật, chỉ duy nhất bộ não là không dùng được.

Nàng như tỉnh khỏi cơn mê: “À, nghe nói ăn gì bổ nấy, ngươi muốn bổ não?”

Tông Quyền đang bóp bể đầu một yêu thú, liếc nhìn nàng: “Mục tiêu của ta không phải bọn chúng, thế này được bao tiền? Uổng phí đường đường là thiếu chủ Thiên Công mà ánh mắt thiển cận như vậy. Ta muốn săn một con mãng long. Mãng long thích ăn não mấy loại yêu thú này nhất, ta muốn dẫn dụ một con mãng long tới.”

“Mãng… mãng long?” Tuyết Lí Hồng cả kinh.

Mãng long đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng hung thú ở Sơn Hải Giới. Theo ghi chép, khi tộc thiên nhân chế tạo viên “mắt thần” trên không trung Thần Đô kia, Thần Điện đã tập hợp ba trăm cao thủ Thiên Võ tham gia bao vây trấn áp mới quật ngã được một con mãng long.

Tuyết Lí Hồng hỏi: “Ngươi đã từng săn rồi à?”

“Chưa.” Tông Quyền lắc đầu, “Gặp hai mươi loại thú xếp hạng đầu ta đều né tránh.”

Tuyết Lí Hồng kinh ngạc: “Vậy bây giờ ngươi giết thế nào?”

Tông Quyền nhíu mày: “Ta chưa từng giết làm sao biết được?”

Tuyết Lí Hồng cạn lời: “Vậy mà ngươi còn đi?”

Tông Quyền: “Thử rồi chẳng phải sẽ biết sao?”

Tuyết Lí Hồng không rõ hắn là kẻ tài cao gan lớn, hay là vì phú quý mặc kệ nguy hiểm, hoặc là hắn bị tâm ma quấn thân, điên rồi?

Nàng không còn lời gì để nói.

Tông Quyền thấy nàng đã nhặt được nhiều, bèn giương cánh bay lên đi đến chỗ tiếp theo.

Tuyết Lí Hồng đuổi theo khuyên nhủ: “Tông Quyền, ta nói này, ngươi không cần phải vất vả vậy đâu, quay về ta bảo đồ đệ ta đem trả lại vòng tay cho ngươi là được rồi…”

Tông Quyền không đáp. Hắn cũng biết làm thế rất mạo hiểm, nhưng tâm hắn quá loạn, cần phải đi giết rồng cho bình tĩnh hơn. Hắn cũng tự tin rằng trong hoàn cảnh không địch lại, hắn vẫn đủ khả năng đưa Tuyết Lí Hồng chạy trốn. Hơn nữa, mấy lần bị lật thuyền ở nhân gian kia, phần lớn đều do lòng người hiểm ác.

Gom đủ lượng não xong, Tông Quyền đi đến bên ngoài một khu rừng.

Thế giới Sơn Hải lúc này đang là ban ngày, nhưng khu rừng lại tối đen, sương mù giăng dày, thần thức chỉ có thể nhìn rõ trong vòng mười trượng.

Cây cối trong rừng rất kỳ lạ, rễ mọc cao lên trong bùn, không có lá cây, cành nhánh cong queo đan thành hình dạng cổ quái. Trông giống như móng vuốt của sinh vật quái dị nào đó nhô ra từ bùn lầy.

Phóng nhĩ thức ra, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tuyết Lí Hồng hỏi: “Trong khu vực này có mãng long sao?”

Tông Quyền gật đầu: “Trên bản đồ viết nơi này có một con. Cẩn thận một chút, trước khi nó xuất hiện ngươi đừng cách xa ta quá, phải ở trong phạm vi sức mạnh của ta.”

Tuyết Lí Hồng nhích tới gần hắn hơn, lại hỏi: “Ngươi chọn giết con này là vì nó yếu à?”

Nàng đến gần khiến Tông Quyền không cách gì tập trung được, hắn thoáng điều chỉnh khoảng cách giữa hai người: “Không phải, theo ghi chép, con mãng long này đã ăn rất nhiều người trong tộc chúng ta nên ta muốn giết nó trước.”

Tuyết Lí Hồng đã hiểu, gật nhẹ đầu tán đồng. Sau khi chấp nhận rằng mình không thể thuyết phục Tông Quyền quay về, tâm trạng lo lắng của nàng đã chuyển thành hơi hưng phấn.

“Ta bắt đầu đây.” Tông Quyền lật túi vải trong tay, toàn bộ não của yêu thú thu gom được đều rơi xuống bùn, nửa phần bên dưới bị đè xuống nhưng lại không chìm vào trong bùn. 

Hai người yên lặng chờ đợi.

Hơn một canh giờ sau, cây khô trong rừng nhấp nhô như sóng cuộn.

Tuyết Lí Hồng căng thẳng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm những đợt sóng ấy.

Bỗng chốc, Tông Quyền rút ra cung thần, lật tay kéo dây.

“Phanh!”, một cổ lực cực mạnh lao ra từ dây cung, tỏa sáng rực rỡ và cắm sâu vào đống bùn u ám đánh “Phập!”

Lúc này mãng long kia vẫn trầm mình trong bùn uốn lượn về phía trước, chưa kịp bơi tới chỗ đống mồi. Tuyết Lí Hồng tưởng rằng hắn sẽ đợi đến khi mãng long đến đớp mồi rồi mới ra tay. Dù sao, những đợt sóng nhấp nhô kia cực kỳ tản mát, không đi theo đường thẳng nên rất khó xác định vị trí chính xác của con rồng. Nếu bắn trượt sẽ biến thành rút dây động rừng, khiến nó tức giận dẫn đến càng khó tru sát nó về sau.

Tuy nhiên, khi con rồng phóng ra khỏi bùn, nhận ra đầu nó đang chảy thì Tuyết Lí Hồng nhịn không được hít sâu một hơi.

Tông Quyền dựa vào những đường nhấp nhô trên bùn lầy để xác định vị trí của mãng long, thậm chí còn ước tính được hình dáng và kích thước của nó và sau đó bắn một mũi tên trúng ngay đầu.

Chỉ cảm thán trong chớp mắt, Tuyết Lí Hồng chợt cảm thấy bản thân thật buồn cười. Thiên Võ có khả năng này là điều hiển nhiên, ngay cả Cửu Hoang cũng làm được huống chi Tông Quyền, nàng không dưng đi kinh ngạc làm quái gì. Suy cho cùng, cũng tại gần đây Tông Quyền thường xuyên để lộ quá nhiều sở đoản, cho nên nàng mới gần như quên mất thực lực đánh nhau của hắn.

“Bay xa một chút!” Tông Quyền giơ tay đẩy Tuyết Lí Hồng rời khỏi vị trí bên cạnh hắn.

Ngay sau đó, con mãng long phun một hơi, hóa ra một đám mũi dùi đen ngòm, dày đặc lao bổ về phía họ.

Tuyết Lí Hồng trốn đến vị trí an toàn có thể theo dõi trận chiến.

Nàng chỉ từng nhìn thấy mãng long trong sách, trừ việc không có tứ chi, nó trông giống hệt rồng. Nghe nói tổ tiên là Hỗn Độn, toàn thân nó bao phủ bởi vật chất hắc ám, ngay cả rồng chân chính cùng tuổi cũng chưa chắc đấu lại được.

Hỗn Độn

Tuyết Lí Hồng lo lắng theo dõi trận chiến. Mặc dù mãng long đã bị Tông Quyền bắn trúng một mũi tên, sức chiến đấu giảm bớt, nhưng so với thân hình đồ sộ của nó, Tông Quyền nhỏ bé vẫn khiến nàng toát mồ hôi.

Hồi tưởng lại, lần gần nhất nàng lo lắng cho Tông Quyền là khi hắn chiến đấu với Phệ Vận Thú. Đó cũng là một bước ngoặt, bởi trước đó Tông Quyền đối với nàng chỉ là tiện nhân Thiên Võ mặt mày khả ố. Khi ấy, chứng kiến dáng vẻ hắn kiên quyết tử chiến, không màng đến nguy cơ nhập ma phải tự sát, sự chán ghét của nàng đã tan biến.

Bởi nàng luôn ngưỡng mộ nam nhân quyết đoán và tài giỏi.

Song, con người không ai hoàn hảo cả, tên này ngốc quá trời ngốc.

Nhưng chung quy đối với người có thực lực cường hãn mà nói, ngốc nghếch chỉ là điểm yếu chứ không phải điểm xấu. Ở chung với người ngốc, nàng lại có tư cách lên tiếng. Mệt tim nhưng không mệt đầu, bởi bọn họ không có tâm địa gian xảo, cũng không quanh co lòng vòng. Ví như suy nghĩ của Cửu Hoang, nhìn như vòng vo đấy nhưng sau khi kéo thẳng sẽ thấy rằng tất cả đều hướng đến nữ nhân mà hắn yêu.

Hơn nữa, ở chung với kẻ ngốc, nàng luôn có thể cười nhạo bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, tiếng cười của nàng đều phát ra nhờ mấy tên ngốc này. 

Tuyết Lí Hồng vốn đang lo lắng theo dõi trận chiến, đột nhiên nở nụ cười.

Cười cái gì? Có gì buồn cười?

Thứ có thể khiến nàng cười luôn từng khiến nàng lo lắng khổ sở. Giống như Diệp Thừa Tích, giống như Cửu Hoang, bọn họ đều trở thành mối vướng bận của nàng.

Gần đây nàng cảm thấy Tông Quyền rất thú vị, đây không phải dấu hiệu tốt.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Tuyết Lí Hồng khẽ nhíu mày, thầm cảnh báo với bản thân rằng sau khi nhặt xong chút lợi ích này thì nàng và Tông Quyền đường ai nấy đi, cách hắn thật xa.

Tông Quyền và mãng long đánh nhau kịch liệt suốt một đêm. Trừ mũi tên lúc đầu, hắn không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào khác, hoàn toàn dựa vào sức lực thuần túy để vật lộn cận chiến với con quái. Cứ liên tục như thế cho đến khi hắn rót chân khí vào miệng nó, sau đó đấm vào bụng, khiến nó cuối cùng nổ tung thanh vô vàn tia sáng vàng lấp lánh.

Tuyết Lí Hồng không kịp cản, bay ào tới nhìn những mảnh vụn xác mãng long rơi xuống bùn mà đau lòng đến muốn hộc máu! Toàn thân nó đều là trân bảo nhưng bây giờ vảy nứt gân đứt, sừng vỡ thịt toác, nát nhừ chẳng khác gì mợ nó nhân sủi cảo, không còn thứ gì dùng được.

Phí hết của trời mà, ngón tay Tuyết Lí Hồng run run: “Ngươi thật sự tới đây đi săn sao?”

Tông Quyền xấu hổ: “Đánh đến đỏ mắt rồi, ta chỉ nghĩ được làm sao để giết chết nó.”

Huống chi mục đích “đồ long” của hắn thực sự là để trút giận và bình tĩnh lại.

Hiện giờ hắn xác thực cảm thấy rất thoải mái, mệt mỏi quá độ rồi quả nhiên không còn sức lực để suy nghĩ gì nữa. Hơn nữa, nếu không phải vì phát tiết, trút bỏ cảm giác bức bối đè nặng trong lồng ngực, có lẽ hắn không thể đánh bại được mãng long này, không tính là lãng phí.

Tuy nhiên lời này khẳng định không thể nói với Tuyết Lí Hồng, nhìn dáng vẻ đau lòng của nàng, Tông Quyền nói: “Không sao, ta đi đánh một con nữa.”

Tuyết Lí Hồng: “Ngươi còn sức à?”

Tông Quyền lắc đầu: “Ta đưa ngươi ra ngoài trước, điều tức một chút rồi đi vào đánh một con nữa đền cho người.”

Tuyết Lí Hồng nghe thấy hắn nói không đúng: “Là chính ngươi muốn đến săn rồng, ta chỉ đi theo nhặt của hời thôi. Mãng long này không phải của ta, ngươi đền cho ta làm gì?”

Thấy Tông Quyền cau mày trầm mặc, nàng nói tiếp: “Đi thôi, ra ngoài trước đã. Giờ ngươi kiệt sức rồi, đừng để gặp thêm con hung thú cấp cao nào nữa.”

Dù sao Tuyết Lí Hồng cũng đã kiếm chác được không ít từ những hung thú săn được trước đó, chuyến đi này nàng cũng chẳng lỗ.

Tông Quyền mới là người chân chính bị thiệt, trắng tay đi vào lại trắng tay đi ra.

Tuyết Lí Hồng thấy hắn không có vết thương nào nhưng quần áo bị hư hại, nghĩ một chút, nàng lấy từ vòng tay ra một bộ áo mà nàng đã hoàn thành trong lúc xem chiến: “Ngươi cũng đừng thấy thua thiệt, coi như ngươi đi theo vào đây làm trợ thủ cho ta đi, nè, thù lao của ngươi.” 

Tông Quyền vốn định nói không cần nhưng nhìn bộ quần áo mới may xong, lời cự tuyệt lại không hiểu sao không thốt ra nổi.

Hắn nhận lấy: “Cảm ơn.”

Tuyết Lí Hồng ý thức xoay người bay đi, Tông Quyền ở lại thay đổi quần áo. Mặc xong, ngón tay hắn vuốt ve dọc theo đường may, tay nghề như vậy người Thiên Công bình thường quả thực không thể so.

Chỉ là không biết vì sao khi mặc vào, hắn nhộn nhạo hết cả người. Nếu như chưa nhận ra mình sinh tâm ma, hắn chắc chắn đã cho rằng Tuyết Lí Hồng cố ý động tay chân gì trong đây.

Tông Quyền vuốt thẳng tay áo, ánh mắt nhìn về bóng dáng nàng. Đây quả là cảm giác huyền diệu, nàng vẫn vậy chưa từng thay đổi, nhưng khi tâm trạng của hắn thay đổi, nàng lại trở nên hoàn toàn khác trong mắt hắn. 

Tuyết Lí Hồng đang bay đột nhiên dừng. Một chiếc lục lạc màu vàng kim đột nhiên bay ra khỏi vòng trữ vật của nàng, lục lạc không gió tự rung, đinh đinh đang đang.

“Sao vậy?” Tông Quyền từ phía sau đuổi tới, nhìn chiếc lục lạc lơ lửng trước mặt nàng, đây hình như là pháp bảo truyền âm của tộc Thiên Công.

“Xung quanh có người của tộc Thiên Công bọn ta, họ cảm ứng được ta nên dùng pháp bảo phát tín hiệu cầu cứu cho ta.”

“Trong khu vực này sao?” Tông Quyền phóng thần thức ra, nghi hoặc hỏi, “Thiên Công các người có thể vào đây?”

Câu hỏi này nghe có vẻ rất khinh thường, nhưng Tuyết Lí Hồng không hề tức giận, bởi vì đây là sự thật: “Có khả năng giống ta, bị Thiên Võ các ngươi đưa vào, cho nên người cầu cứu chắc hẳn không chỉ có một.”

Thiên Nhân Cảnh có qui định, không được đi vào thế giới Sơn Hải khi không được phép: “Trước kia kết giới của Sơn Hải Giới bị lỏng, xuất hiện một cánh cửa, quý tộc Thiên Võ thường xuyên lập nhóm cùng nhau vào săn bắn chơi bời, sau đó còn xảy ra vài vụ mất tích, Hình Du và cha ta còn từng đi vào kiểm tra.”

Tông Quyền nhíu mày: “Ta có nghe nói.”

Tuyết Lí Hồng: “Kỳ thực, trong số những quý tộc mất tích còn có Thiên Công và Thiên Linh, nhưng số lượng không nhiều.” 

“Mấy đứa nhóc mất tích đó đang cầu cứu sao?” Thần thức của Tông Quyền phóng ra không quan sát được gì, “Ngươi có thể cảm ứng được không?”

Với thân phận của hai người bọn họ, gặp phải chuyện này thì không thể bỏ mặc.

Tuyết Lí Hồng lắc nhẹ chiếc lục lạc: “Truy!”

Chiếc lục lạc liền rời khỏi tay, bay theo một hướng.

Hai người đuổi theo đến chỗ một ngọn núi nhỏ lơ lửng thì dừng lại.

Ngọn núi nhỏ này vô cùng kỳ lạ, nó lơ lửng cách mặt đất khoảng năm trượng. Bên dưới nó là một cái hố nông. Trong hố có khoảng chục thiếu niên mặt mày xám ngoét đang ngồi quỳ trên chân mình, dáng vẻ như không dám cử động.

“Cứu với!” Bọn họ chấn động khi nhận ra rốt cuộc có người tới.

Khác với dự đoán của Tuyết Lí Hồng, trong đám người trẻ tuổi này không có Thiên Võ nào, chỉ toàn Thiên Công và Thiên Linh.

Tuyết Lí Hồng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Tiền bối là…” Những người này còn rất trẻ, Tuyết Lí Hồng và Tông Quyền mất tích nhiều năm, bọn họ chưa từng gặp.

Tuyết Lí Hồng báo tên, lại chỉ vào người bên cạnh: “Tông Quyền!”

Ánh mắt cả đám vừa hoảng sợ lại vừa mừng rỡ: “Tông đại nhân, Tuyết thiếu chủ, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị mắc kẹt ở đây hơn nửa năm!”

Cả đám lao nhao tranh nhau nói, Tuyết Lí Hồng không nghe ra bọn họ đang nói gì. Nàng chỉ lấy làm lạ về tư thế ngồi quỳ bất động của họ, không khỏi ngước mắt nhìn lên ngọn núi lơ lửng bên trên.

Tông Quyền cũng không nghe, đã bắt đầu đánh giá ngọn núi lơ lửng kia từ sớm: “Là vật sống!”

Tuyết Lí Hồng giật mình, nàng cũng là lớn lên với danh sách các yêu thú trong Sơn Hải Giới, lập tức nghĩ tới: “Không thể nào, đây là… Vô Tướng?”

Vẻ mặt của Tông Quyền cũng căng thẳng: “Chính là Vô Tướng.”

Đứng đầu bảng xếp hạng hung thú trong thế giới Sơn Hải chính là Vô Tướng. Hung thú này có lúc là mây, khi là núi, đôi khi lại là biển. Nó là vật chết, cũng là vật sống, rất khó nắm bắt.

Đám thiếu niên bên dưới ngọn núi khóc lóc kể lể: “Chúng ta không dám cử động, chỉ di chuyển chút thôi liền bị đá rơi xuống đè chết. Mỗi khi một người chết, ngọn núi sẽ hạ thấp xuống một chút.

Tuyết Lí Hồng hỏi: “Người Thiên Võ ném các ngươi xuống đã chạy rồi sao?”

Bọn họ đều ngậm miệng.

Tông Quyền nói: “Thiên Võ đều đã chết.”

Tuyết Lí Hồng: ?

Tông Quyền không cần nghĩ: “Ngươi nhìn tư thế của bọn họ xem, đều là quỳ.”

Tuyết Lí Hồng hiểu ngay, Thiên Võ ngang ngược điên cuồng đấy nhưng đều là người cứng rắn, trừ Thần Điện và cha mẹ, muốn họ quỳ trước mặt kẻ khác chẳng khác nào muốn mạng của họ.

Tông Quyền: “Nhu nhược!”

Những người trong hố xấu hổ cúi đầu.

Tuyết Lí Hồng nói: “Tụi nó chỉ là mấy đứa nhỏ…”

Tông Quyền nói: “Ta không nói chúng, ta nói những kẻ Thiên Võ đã đưa chúng vào đây, một bọn nhu nhược!”

Tuyết Lí Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó hiểu được ý hắn. Thiên Võ là trung thần bảo vệ Thần Điện, là thanh đao sắc bén của tộc thiên nhân, cũng là tấm khiên kiên cố nhất của cả tộc. Tuy đấu không lại Vô Tướng đồng nghĩa đao đã gãy, nhưng vào lúc cần bảo vệ người trong tộc, họ tất phải trở thành khiên chắn cho dù buộc phải quỳ.

Tuyết Lí Hồng muốn nói bây giờ rất hiếm người Thiên Võ có được nhận thức này.

Lời chưa ra khỏi miệng đã thấy Tông Quyền rút cung thần ra khỏi linh đài, sau đó nhanh như tia chớp, bay vào bên trong hố.

Ngọn núi Vô Tướng lơ lửng bên trên chưa phản ứng, hắn đã cắm một đầu cung xuống đáy hố, tay bắt quyết, đầu còn lại chống lên đáy ngọn núi.

Đá tảng từ trên núi rơi xuống như mưa, cung thần bộc phát ra kim quang hất bay đi hết, đồng thời những thiên nhân bị mắc kẹt đang quỳ dưới đáy hố cũng bị ném đi. 

Cả đám người bị hất văng ra ngoài, ngã sóng xoài xuống đất, hộc máu vì nội thương, tuy nhiên tất cả đều đã được cứu!

“Tuyết Lí Hồng, ngươi đưa chúng ra ngoài đi, quay về báo với Hộ Pháp Thần Điện để bà ấy tìm người đến cứu ta.”

Trong hố chỉ còn lại một mình Tông Quyền, cung thần bản mệnh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn bị sức nặng của ngọn núi chấn cong, bản thân hắn cũng bị ép thành nửa quỳ dần lún sâu vào trong hố.

Tuyết Lí Hồng thấy hắn trừ sắc mặt hơi tái, biểu cảm vẫn rất bình thường, tựa như đây chỉ là một việc nhỏ nhặt bình thường. 

Thật sự là chuyện nhỏ, thậm chí trong lòng Tông Quyền cũng không tính đây là một “chuyện”. Hắn chỉ thấy tiếc bộ quần áo trên người, vừa mặc chưa được bao lâu đã toạc một lỗ lớn.

Nhịn không được, hắn nói trước khi Tuyết Lí Hồng xoay người: “Sau này ngươi vá lại giúp ta nhé, xem như thù lao ta cứu người trong tộc ngươi được không? Tuy rằng đây vốn là chuyện ta nên làm.”

— —


Share truyện lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
5 months ago

Tông Quyền đáng yêu quá :<

You cannot copy content of this page

1
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x