Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58
Một đứa trẻ, chỉ cao đến hông anh. Đôi mắt tròn xoe như mắt thỏ, hai gò má hồng hào tựa như vừa được tô bằng bút sáp màu. Là người… hay là búp bê?
Một đứa trẻ, chỉ cao đến hông anh. Đôi mắt tròn xoe như mắt thỏ, hai gò má hồng hào tựa như vừa được tô bằng bút sáp màu. Là người… hay là búp bê?
“Nếu muốn giống con trai tôi, thì phải ăn như nó!” Nhìn những người đáng ghê tởm trong gia đình này, anh cảm thấy mọi thứ liên quan đến việc mở miệng đều thật kinh tởm.
Anh không có tên, được sinh ra bên bờ nước, nơi người cha ngư dân đang sống với căn lều tồi tàn giữa vùng đánh cá. Nơi đó lúc nào cũng nồng nặc mùi cá.
«BÊ BỐI NGOẠI TÌNH CHẤN ĐỘNG CỦA PHÁT NGÔN VIÊN NHÀ XANH!»
«BẢN GHI ÂM THÔ TỤC CỦA BAEK SA-EON GÂY PHẪN NỘ!»
«PHÁT NGÔN VIÊN BAEK: “TÔI MUỐN XX” – MỘT CÚ SỐC LỚN!»
Cô dường như đã hiểu được bản chất thực sự của những cơn ác mộng anh vẫn gặp từ thuở nhỏ. Trong suốt những năm qua, anh luôn mơ thấy khuôn mặt của chính mình—nhưng từ góc nhìn của Baek Sa-eon đã chết.
“Tên tuổi, địa vị, danh dự mà tôi đã mất… Đã đến lúc lấy lại tất cả.” Giọng hắn bắt đầu run rẩy. “Baek Sa-eon, cái tên đó vốn dĩ là của tôi! Khốn kiếp, đó là tên của tôi!”
Cảm giác bàn tay nhăn nheo áp lên da khiến chị rùng mình. Khuôn mặt ông ta méo mó với nụ cười ma quái, khóe môi nhếch lên kỳ dị.
“Buổi họp báo hôm nay sẽ có sự tham gia của phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của Nhà Xanh.”
Giọng phát ngôn viên vang lên rõ ràng. Ánh mắt của các phóng viên và khán giả lập tức đổ dồn vào Hee-joo.
Hee-joo cảm thấy cơ thể mình sắp bị xé toạc, nhưng mỗi lần như vậy, đôi môi anh lại nhẹ nhàng đáp xuống gương mặt cô xoa dịu, sau đó dịu dàng gạt đi những gợi tóc dính bết trên mặt cô.
Cô do dự một giây, rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Cô từng nghĩ rằng thiếu niên ấy đã khoác lên mình lớp vỏ lạnh băng và hoàn toàn biến mất. Cô đưa tay áp lên đôi mắt đỏ ngầu của anh.
You cannot copy content of this page