Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38
Một cảm giác phấn khích khó kìm nén trào dâng, như thể cả cơ thể anh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bỏng rát. Hong Hee-joo biết nói. Không, nói chính xác hơn…
Một cảm giác phấn khích khó kìm nén trào dâng, như thể cả cơ thể anh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa bỏng rát. Hong Hee-joo biết nói. Không, nói chính xác hơn…
Người đàn ông từng điềm tĩnh ngay cả khi đối diện với thi thể bị xé nát bởi bom đạn, giờ đây lại run rẩy khi nhìn thấy Hee-joo, cơ thể cô đầy vết thương và máu.
Hee-joo lắc mạnh đầu, cố gắng xốc lại tinh thần. Nhưng cử động quá nhanh khiến cơn buồn nôn ập đến, cô vội siết chặt tay, cố gắng kìm lại.
“Có phải phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của chúng ta đã ám ảnh tôi không nhỉ? Gần đây, đầu óc tôi toàn nghĩ xem Hong Hee-joo đang muốn nói gì.” Baek Sa-eon nói.
“Em nghĩ tôi ngủ bên ngoài à?”
Khóe môi anh hơi nhếch lên.
“Tôi vẫn về nhà, ngoan ngoãn ngủ trên giường cả đêm.”
Đêm qua, Baek Sa-eon vẫn nằm quay lưng về phía cô, như thể ép sát vào mép giường để ngủ vậy. Nhưng nhịp thở không đều, đầy căng thẳng của anh cho thấy anh chẳng hề ngủ yên.
Sau những cuộc gọi, anh nói nhiều hơn, can thiệp vào chuyện của cô nhiều hơn, thậm chí còn cố nắm giữ cô bằng những hành động cụ thể. Dù cuộc gọi có xoay quanh chuyện gì, cuối cùng nó cũng quay về cô.
Hình ảnh đôi tay Hee-joo chuyển động linh hoạt trong không trung, không hiểu sao, cảnh tượng ấy lại khiến anh cảm thấy nghẹt thở đến vậy.
Baek Sa-eon quan sát tất cả những điều đó một cách kỹ lưỡng, nhìn thấy trong khung hình nhỏ bé của cô một sức mạnh mà trước giờ anh chưa từng chú ý đến.
Cả đêm hôm đó, Baek Sa-eon ngồi yên như thế. Đến sáng hôm sau, anh buộc phải chấp nhận một sự thật không thể chối cãi.
Hong Hee-joo có thể nói.
You cannot copy content of this page