Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 61

CHƯƠNG 61 – AI NẤY ĐỀU KHÔNG DỄ DÀNG

Phùng Gia Ấu lập lại: “Tên trộm xác chuyên ra tay vào đêm mưa?”

Bộ khoái gật đầu: “Tên trộm này mỗi lần ra tay đều là vào đêm mưa, đặc biệt là những đêm mưa lớn, chuyên di chuyển dọc vùng giáp ranh giữa Giang Hoài và Sơn Đông, chỉ nhắm vào nghĩa trang. Tối nay, huyện Ô Trạch của chúng ta có mưa lớn, huyện thái gia cho rằng kẻ trộm tất sẽ mò tới, nên phái chúng ta túc trực bắt hắn.”

Phùng Gia Ấu từng duyệt qua không ít vụ án kỳ quái, cũng phải ngạc nhiên với câu chuyện này.

Nàng vốn muốn hỏi kỹ hơn, bộ khoái đã từ trong tay áo rút ra lệnh bài, rõ là lệnh bài của bộ đầu huyện Ô Trạch: “Hai vị nếu sợ thì mau rời khỏi đây. Bằng không, xin mời ra hậu viện đợi, đừng làm chậm trễ việc phá án!”

Thấy lệnh bài cùng giọng nói chắc chắn, Phùng Gia Ấu vội kéo Tạ Lãm lui về phía hậu viện.

Hậu viện vốn là nhà bếp cũ của khách điếm, lạnh lẽo, không có ánh đèn hay bếp lửa, trông thật âm u.

Cả hai không vào bên trong mà đứng đợi dưới mái hiên.

Tạ Lãm tháo hộp binh khí đeo trên lưng, tiện tay đặt xuống đất: “Ngồi nghỉ chút không?”

Phùng Gia Ấu đã ngồi trong xe lâu rồi, muốn đứng cho giãn gân cốt nên lắc đầu.

“Bộ khoái này khả nghi thật.” Nàng trầm ngâm. “Bắt giữ tặc gian, sao lại phải giải thích tường tận cho hai kẻ qua đường như ta và chàng? Hơn nữa, hai kẻ lạ mặt đêm hôm lái xe ngựa đến nghĩa trang tránh mưa, chẳng lẽ không làm hắn nghi ngờ chúng ta là bọn trộm xác sao?”

Tạ Lãm suy tư: “Nàng nghi ngờ bọn họ nhắm vào chúng ta? Tên bộ khoái từ chối cho chúng ta vào là để diễn trò?”

Phùng Gia Ấu chưa chắc chắn: “Chúng ta ghé vào đây chỉ là quyết định bất ngờ, khả năng họ mai phục sẵn ở nghĩa trang không lớn.”

“Chỉ cần đông người thì chúng có thể mai phục ở bất cứ đâu dọc đường chúng ta đi qua, nhất là ở vùng ngoại ô ít chỗ trú chân này.” Tạ Lãm chỉ về hướng thành: “Với thế lực của chúng, nếu quyết tâm ngăn chúng ta, có lẽ ngoài cổng thành lúc này đã bày ra đủ loại rào chắn khiến chúng ta không vào thành được.”

“Ý chàng là, dù chúng ta rời nghĩa trang, đến khu trang viên hay miếu hoang nào đó, cũng chẳng thoát mai phục?”

“Đại khái là vậy.” Tạ Lãm thấy nàng nhíu mày, bèn véo nhẹ mũi nàng, cười trấn an, “Chớ lo. Ta chỉ sợ chúng không ra tay, không phân rõ được bạn thù, không biết đánh ai thôi.”

Dám động thủ, hắn liền giết sạch là xong.

Phùng Gia Ấu nhìn vẻ thong dong trong mắt hắn, tâm trạng căng thẳng cũng được tự tin và lạc quan của hắn lây nhiễm mà thả lỏng, bật cười: “Vậy thì cứ chờ xem.”

Nói xong, nàng hắt xì một cái, hiên nhà có gió lạnh, nàng ôm lấy cánh tay, nép sát vào người Tạ Lãm.

“Lạnh lắm sao?” Tạ Lãm nào giờ kém nhạy cảm với cái lạnh, thấy mũi nàng đỏ hồng, định cởi áo ngoài ra cho nàng khoác.

Khổ nỗi, hắn chỉ mặc một lớp áo, nếu cởi ra thì thành cởi trần, quyển sổ chứng cứ không còn chỗ giấu. Lúc này, hắn mới thấu lợi ích của trang phục công tử phú quý, có thêm hai ba lớp áo thì tốt rồi.

“Hay chúng ta quay lại xe lấy áo khoác nhé?”

“Được.”

Tạ Lãm nhấc hộp binh khí đeo lên lưng, ôm Phùng Gia Ấu đi ra xe ngựa.

Hai người trở lại đại sảnh, nến trong sảnh đã tắt từ lúc nào, chẳng thấy viên bộ khoái đâu.

Vừa ra tới cổng nghĩa trang, nhìn qua chuồng ngựa bên trái, cả hai không khỏi sững người. Xe vẫn còn, nhưng ngựa kéo xe không thấy bóng dáng!

Tạ Lãm tiến tới, vén rèm xe lên, bên trong vẫn ngăn nắp như cũ, hành lý không bị lục lọi, có lẽ “bộ khoái” kia đã trộm ngựa đi mất.

“Có vẻ không phải kẻ nào đó muốn mai phục chúng ta, mà chỉ là một tên trộm vặt.” Tạ Lãm giận đến tức ngực, vừa mới khoe khoang trước mặt Phùng Gia Ấu, giờ lại bị vả mặt.

Đúng là đại đạo dễ đối phó, tiểu tặc mới khó phòng!

“Hay hắn chính là tên trộm xác đêm mưa?” Phùng Gia Ấu chợt quay lại nhìn về phía nghĩa trang, “Những người trong quan tài kia là bộ khoái huyện Ô Trạch bị hắn bắt?”

Tạ Lãm đen mặt trở vào đại sảnh, bước tới cạnh quan tài, một chưởng đẩy bật nắp quan.

Phùng Gia Ấu theo sau nhìn vào. Quả nhiên, bên trong là một người mặc y phục bộ khoái, tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, chặt đến mức không phát nổi ra tiếng.

Tạ Lãm tháo giẻ trong miệng bộ khoái ra, đối phương lập tức tuôn ra: “Đừng tin hắn! Chúng tôi mới là bộ khoái huyện Ô Trạch! Hắn chính là kẻ chúng tôi truy bắt! Hắn lợi hại lắm, cả bọn chúng tôi bị hắn tóm rồi nhét vào quan tài. Hắn vừa chuẩn bị tẩu thoát thì nghe thấy hai người gõ cửa!”

Phùng Gia Ấu: “…” Quả là “đến sớm không bằng đến đúng lúc”.

Tạ Lãm rút ủng đao, cắt đứt dây trói trên tay bộ khoái, nhân tiện trút giận vì mất ngựa: “Các người đúng là vô dụng! Đông thế mà bắt không nổi một tên trộm vặt. May hắn không giết người, nếu không mấy cái quan tài này thành nơi an nghỉ thật sự của mấy người rồi.”

Bộ khoái ngượng ngùng, không dám phản bác, vội vàng nhảy khỏi quan tài, đi giải cứu đồng đội trong các quan tài khác.

Lát sau, nắp các quan tài đều mở, có đến mười mấy bộ khoái và một bộ đầu được cứu ra.

Viên bộ đầu đã mất lệnh bài, mặt xám xịt nói: “Tin báo nói tên trộm xác này chỉ ra tay khi mưa to bắt đầu. Bây giờ chưa mưa, sao hắn đã tới đây rồi?”

Bọn bộ khoái nhìn nhau, đứng thành hàng chịu mắng.

Đúng lúc ấy, sấm sét nổ đùng vang dội, chấn động cả mặt đất.

Phùng Gia Ấu sợ sấm sét nhất, song chưa kịp run rẩy, đã được Tạ Lãm ôm vào lòng, nhẹ hôn lên mái đầu nàng trấn an.

Chẳng bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ngựa hí.

Tiếng nhỏ nhưng Tạ Lãm nghe được, lập tức bế ngang Phùng Gia Ấu lên, chạy vội ra ngoài nghĩa trang.

“Mau! Đuổi theo!” Bộ đầu dẫn nhóm bộ khoái lao ra ngoài.

Tới khoảnh đất trống ngoài nghĩa trang, từ xa thấy tên trộm bị con ngựa kinh sợ kéo lôi trở lại. Phỏng chừng con ngựa hoảng loạn vì tiếng sấm, không chịu nghe điều khiển.

Tên trộm ra sức giật cương, cố gắng khống chế ngựa tiếp tục chạy trốn.

“Chạy đâu! Mau trả lệnh bài đây!” Bộ đầu cùng mấy bộ khoái cầm đao xông tới.

Khoảng cách quá xa, đợi bộ đầu chạy tới, tên trộm đã chạy mất. Tạ Lãm định dùng khinh công đoạt lại ngựa, nhưng bị Phùng Gia Ấu kéo lại: “Phu quân, trong xe có cung mà, khoảng cách này đủ rồi chứ?”

Cây cung ấy làm bằng huyền thiết, vừa dài vừa nặng, trước khi rời khỏi Hoài An đã cố ý nhờ ám vệ của Huyền Ảnh Ti gấp rút chuyển từ kho binh khí đến.

Tạ Lãm giỏi nhất dùng đao, kế đó là cung nặng.

Đáng tiếc hộp binh khí không đựng vừa nên phải dựng trong xe ngựa.

Tạ Lãm định nói không cần, nhưng Phùng Gia Ấu đã nghiêm mặt: “Bắn chết hắn đi!”

“Giết hắn?” Tạ Lãm kinh ngạc, trộm xác và trộm ngựa không đến mức phải xử tử, người này cũng chưa giết hại bộ khoái, thậm chí không làm họ bị thương, vì sao lại giết?

Nhưng Phùng Gia Ấu đã nói giết, hắn không chần chừ, sải bước tới cạnh xe ngựa, cúi người rút cung ra.

Miêu đao trong tay ném cho Phùng Gia Ấu, Tạ Lãm giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào tên trộm đang cưỡi ngựa phía xa.

“Không được!” Mấy tên bộ khoái còn ở cửa nghĩa trang thấy Tạ Lãm giương cung định giết người, lập tức rút đao, hét lớn: “Hắn không đáng tội chết!”

Phùng Gia Ấu núp sau lưng Tạ Lãm: “Bắn đi!”

Hiểu ý nàng, Tạ Lãm lập tức buông tay, mũi tên dài rít lên bay vụt về phía trước!

“Cẩn thận tên bắn lén!” Mấy bộ khoái hô lớn cảnh báo tên trộm còn đang giằng co với ngựa!

Tiếng hét trong không gian trống trải vùng ngoại ô càng đặc biệt vang dội. Tên trộm nhận ra nguy hiểm liền gập người né tránh, nhưng mới cúi đến nửa chừng thì mũi tên đã xuyên qua ngực hắn!

Đám bộ khoái bàng hoàng nhìn hắn trúng tên rơi xuống đất. Hơn phân nửa sửng sốt kinh ngạc, người bắn đoán được thế né của gã sao?

Số không sửng sốt thì đồng loạt vung đao nhắm vào hai người Tạ Lãm. Bộ đầu đi ngược trở lại, giận dữ: “Tại sao lại giết người? Bắt chúng lại!”

Phùng Gia Ấu bước ra từ phía sau Tạ Lãm, nếu không phải một tay cầm đao, tay kia cầm dù, chắc nàng đã vỗ tay tán thưởng bọn họ: “Đồng bọn chết thảm mà các người vẫn còn diễn tiếp được sao?”

Viên bộ đầu vung đao: “Đồng bọn gì chứ?!”

Tạ Lãm lườm gã: “Thấy ta muốn giết chết hắn, các ngươi quýnh lên, mồ hôi toát hết cả ra.”

Lúc ấy hắn mới nhận ra cả bọn này đều cùng một phe, chỉ là hợp sức đóng kịch mà thôi.

Bộ đầu phân bua: “Hắn không đến mức phải chết, ngươi giết hắn rồi, chúng ta biết ăn nói sao?”

Phùng Gia Ấu nheo mắt: “Theo luật Đại Ngụy, bất kể hắn phạm tội gì, chỉ cần chống đối khi bị bắt, trói các ngươi lại và mưu toan bỏ trốn, thì có thể lập tức giết chết. Các ngươi là bộ khoái của huyện nha mà không ai biết điều này sao?”

Sắc mặt đám bộ khoái càng thêm khó coi.

Phùng Gia Ấu lại nhìn vào sảnh đường của nghĩa trang: “Còn nữa, các ngươi bị bịt miệng, trói tay chân, nhưng hoàn toàn có thể đập đầu vào quan tài gây tiếng động báo cho chúng ta. Vậy mà cả đám mười mấy người đều im re nằm trong quan tài, cam chịu một cách khó hiểu?”

Tạ Lãm vốn có thể nghĩ đến điểm này, nhưng chuyện ngựa bị tên trộm cuỗm mất khiến hắn tức tối không thôi.

Không đợi họ biện bạch, Phùng Gia Ấu nói tiếp: “Dĩ nhiên có thể giải thích là các ngươi sợ liên lụy đến chúng ta, lo chúng ta bị tên trộm hại. Ta cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, cho đến khi…”

Sấm chớp nổ vang, Tạ Lãm ôm lấy nàng, còn hôn nàng trấn an.

Phùng Gia Ấu đang cải trang thành tiểu đồng. Hai nam nhân ôm ấp nhau như vậy, mà đám bộ khoái kia vẫn tảng lờ như không.

Hoặc là chúng biết nàng là nữ nhân, và hai người là vợ chồng.

Hoặc cả đám bộ khoái đều là đoạn tụ.

“Sát thủ của Hội Đồng Minh? Hay vị phò mã ở kinh thành phái các ngươi đến cướp sổ sách?”

Tạ Lãm vứt cây cung xuống đất, phát ra tiếng “thịch” nặng nề: “Diễn nhập tâm đến vậy, chẳng qua chỉ để ta tin các ngươi là bộ khoái, yên tâm để phu nhân ở lại, còn ta thì đi bắt tên trộm kia để giành lại ngựa. Các ngươi nhân cơ hội bắt phu nhân, ép ta giao sổ sách?”

Lúc này, gã bộ đầu cười lạnh: “Biết Tạ thiên hộ võ nghệ cao cường, chúng ta đâu dám trực diện giao đấu, đành phải tốn chút công sức.”

Gã phất tay, cả bọn lập tức tản ra bao vây hai người bọn họ.

“Thật là, so với đám sát thủ ở Hoài An, các ngươi còn kém xa.” Tạ Lãm nhận thanh miêu đao Phùng Gia Ấu đưa qua, rút đao khỏi vỏ, mũi đao chậm rãi kéo rít qua vỏ, phát ra tiếng kèn kẹt chói tai.

“Đừng nhìn.” Hắn nói với Phùng Gia Ấu.

Mưa lớn đè nén từ lâu cuối cùng cũng trút xuống.

Phùng Gia Ấu bung dù, hạ thấp vành, ngoan ngoãn che chắn tầm mắt theo lời Tạ Lãm, khẽ nói: “Phu quân à, phải thông cảm thôi. Để chọn được trong đám sát thủ ra những kẻ biết diễn kịch, phò mã gia cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x