Lãm Phương Hoa – Chương 45
Người đội nón túm trượt, chưa kịp định thần thì đã bị Tạ Lãm tung một cước vào xương sườn: “Là ngươi đúng không? Đồ khốn kiếp ngươi đã bắt cóc phu nhân ta!”
Người đội nón túm trượt, chưa kịp định thần thì đã bị Tạ Lãm tung một cước vào xương sườn: “Là ngươi đúng không? Đồ khốn kiếp ngươi đã bắt cóc phu nhân ta!”
Lý Thanh Vãn nắm tay y, nói: “Con vẫn chưa dứt tâm sao? Phùng tiểu thư đã gả đi rồi…” “Cuộc hôn nhân đó nàng bị ép buộc,”
Lý Tự Tu quay đầu ngắm nàng đang giận dữ nhìn mình. Mãi đến lúc này y mới được nhìn thấy hình bóng của người trong lòng bao lâu nay. Y mỉm cười
Trong trạng thái chán chường tột độ, y nương theo dòng người lang thang đến võ trường. Ở đó, y thấy một tiểu cô nương xinh đẹp ngồi xổm dưới gốc cây khóc nức nở.
Nhưng Tạ Lãm lúc này không nghe hiểu được nàng đang nói gì. Cơn giận tích tụ hai ngày qua, khi nghe hai chữ “tình lang” liền bay đi mất, còn nhanh hơn cả cuồng phong thổi cát bụi.
Phùng Gia Ấu chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua phía sau, Tạ Lãm đã vòng qua trước mặt nàng, không nói tiếng nào, cúi người xuống, tay trái vòng qua ôm lấy chân nàng.
Lòng ta hiểu rõ, đời này nếu bỏ lỡ chàng, ta sẽ không bao giờ gặp được người thứ hai như vậy. Ta giữ chặt chàng còn không kịp, làm sao có thể rời bỏ chàng?
Đặc biệt là sau khi biết nàng bị Bùi Nghiên Chiêu bắt nạt, hắn càng thương nàng không sao diễn tả được. Vì vậy, hắn không đành lòng thấy nàng thương tâm khổ sở, luôn quan sát biểu cảm của nàng, ngóng trông nàng vui vẻ.
Ngài chưa từng nghĩ sao? Tình thương và sự kính trọng chàng dành cho ngài không liên quan gì đến huyết thống. Ngài là ngọn núi cao nhất trong lòng chàng, là tín ngưỡng và mục tiêu từ thuở nhỏ của chàng.
Nàng thầm thắc mắc, làm thế nào một nam nhân có thể dung hòa hai khí chất trái ngược nhau – vừa hoang dã, phóng túng, lại vừa đơn giản và thuần khiết – một cách hoàn hảo đến vậy?
You cannot copy content of this page