CHƯƠNG 45 – LÀM PHỤ TÁ CHO TA, CHẮC CHẮN KHÔNG CHỊU THIỆT
Tại sao lại là ông ấy?
Trong đầu Phùng Gia Ấu lướt qua vô số ý nghĩ, đoán xem vì lý do gì mà Từ Tông Hiến lại bắt cóc nàng.
Phải biết rằng, người này đã ở trong cung suốt hơn hai mươi năm, từ một tên thái giám quét dọn thấp hèn, từng bước từng bước leo lên, một đường bò lết dẫm lên núi thây biển máu mới có hôm nay.
Năm năm trước, vào đêm trước khi tiên đế băng hà, ông ta đã trở thành bỉnh bút chỉ đứng sau đại thái giám chưởng ấn.
Mà vào đêm tiên đế băng hà, chính ông ta đã truyền lại di chiếu. Đồng thời liên kết với đại đô đốc nắm giữ binh quyền là Tề Phong, bảo vệ tiểu hoàng tử chỉ mới mười một tháng tuổi lên ngôi, đẩy rớt nhị hoàng tử – người được thủ phụ Nội Các ưu ái.
Việc này có ẩn tình hay không thì khó nói. Vì tiên đế vốn là kẻ ngu ngốc vô đạo, suốt ngày đa nghi và coi con mình là kẻ thù, nên chưa từng lập thái tử. Nhưng vài năm trước khi băng hà, tiên đế rất sủng ái Lương quý phi – mẹ đẻ của tiểu hoàng tử, và giờ đây chính là Lương thái hậu.
Theo tiểu hoàng tử lên ngôi, Từ Tông Hiến cuối cùng cũng leo lên đỉnh của hoạn quan, trở thành chưởng ấn Ti Lễ Giám.
Ở Đại Ngụy, Ti Lễ Giám ban đầu được hoàng đế sử dụng để kiềm chế Nội Các. Nếu Nội Các muốn làm việc gì, đề xuất chính sách gì, nhưng chưởng ấn không chịu đóng dấu, thì việc đó sẽ không thể tiến hành.
Huống chi, hiện giờ hoàng đế còn nhỏ, Từ Tông Hiến gần như nắm quyền thay vua, quyền lực đáng sợ vô cùng.
Đối diện với câu hỏi của ông ta, Phùng Gia Ấu im lặng thật lâu, đến khi giật mình phản ứng lại, nàng cũng quên mất mình đang mặc nam trang, vội vàng hành lễ của nữ tử: “Bái kiến đốc công!”
Gọi đốc công là bởi vì trước đây, khi Đông Xưởng chưa bị bãi bỏ, đây chính là cách gọi thái giám đứng đầu. Hiện nay, dù Đông Xưởng bị Nội Các chèn ép không thể khôi phục, nhưng thế lực dưới trướng Từ Tông Hiến chẳng khác gì Đông Xưởng ngày xưa.
Vì không có tên gọi cụ thể, thế lực hoạn quan này được gọi chung là “Thập Nhị Giám,” và Từ Tông Hiến chính là đại đốc công của Thập Nhị Giám.
Phùng Gia Ấu cẩn thận hỏi: “Không biết đốc công ngài…”
Chưa đợi nàng hỏi hết, Từ Tông Hiến đã nói: “Nghe nói Tạ phu nhân là phụ tá của Thôi thiếu khanh, trí kế hơn người. Cô thử đoán xem, tối nay ta mời cô đến là vì chuyện gì?”
“Chẳng lẽ vì đế sư Lý đại nhân bị ám sát tối nay?” Phùng Gia Ấu chỉ có thể nghĩ đến việc này.
Hiện giờ vụ án đã vào tay Huyền Ảnh Ti, và Tạ Lãm đang đứng mũi chịu sào.
Hướng điều tra của hắn có thể sẽ ảnh hưởng đến việc đảng thái hậu hay phái đại thần phụ chính sẽ giành ưu thế sau này.
“Chuyện này đốc công có thể yên tâm.” Phùng Gia Ấu vẫn đứng cúi đầu, “Ngài cũng biết Huyền Ảnh Ti không bao giờ thiên vị bất cứ bên nào. Thẩm chỉ huy sứ xưa nay kiêu ngạo, không ai có thể ép ông ấy…”
Từ Tông Hiến bắt nàng đến đây, có lẽ muốn dùng nàng để khống chế Tạ Lãm?
Nàng vội bổ sung thêm: “Thiếp thân không có bản lĩnh lớn đến mức ảnh hưởng được quyết định của phu quân.”
Lời vừa dứt, Từ Tông Hiến thay đổi tư thế ngồi, vẫn ung dung thoải mái, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Tạ phu nhân không làm được, hay là không muốn làm?”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, quả nhiên là thế. Nếu hôm nay nàng không đồng ý, ông ta định lấy mạng nàng để uy hiếp Tạ Lãm sao?
Nếu như Tạ Lãm là kẻ đầy dã tâm, không quan tâm đến tính mạng của nàng, chẳng phải hắn sẽ đắc tội với Huyền Ảnh Ti, tự chuốc lấy tai họa sao?
Lẽ nào Nội Các hạ bệ đế sư mà ông ta chọn, nâng đỡ Lý Tự Tu lên, khiến ông ta tức giận nóng đầu?
Phùng Gia Ấu cảm thấy điều đó không hợp lý, nên nàng không trả lời.
Trên bàn cạnh Từ Tông Hiến có một chiếc hộp gỗ đã khóa, ông ta liếc nhìn nó rồi nói: “Không nói chuyện phu quân cô, chúng ta bàn về tổ phụ (ông nội) của cô, Phùng các lão nhé. Phải nói ta rất khâm phục ông ấy, làm quan bao nhiêu năm không kết bè kéo cánh, dựa vào bản lĩnh xử án mà vào Nội Các, đúng là nhân sĩ thanh liêm chân chính.”
Phùng Gia Ấu không ngờ ông ta lại nhắc đến gia gia, hơn nữa lời khen từ miệng ông ta nói ra, nghe có vài phần châm biếm.
Từ Tông Hiến thở dài: “Đáng tiếc thay, ai bảo ông ấy lúc đó lại cản đường người khác.”
Phùng Gia Ấu thoáng chau mày, rồi bất chợt ngẩng đầu.
Lời này của ông ta có ý gì? Nói rằng cái chết của gia gia có khuất tất ư?
Năm đó sức khỏe gia gia vốn đã yếu, lại vì ngựa kéo xe kinh hoảng mà bị ngã nặng, từ đó bệnh triền miên không dậy nổi.
Phùng Gia Ấu phòng ngừa ông ta đang gài bẫy: ““Không phải vậy, gia gia tôi không lập tức mất mạng. Điều tra sau đó cho thấy xe ngựa không có vấn đề gì, nguyên nhân kinh hoảng cũng không sai, thực sự chỉ là một tai nạn.”
“Ta có thể rất chắc chắn nói cho cô biết, đó không phải là tai nạn.” Từ Tông Hiến khẽ nhếch khóe môi, “Bằng chứng ở ngay đây, muốn xem không?”
*
Tại Huyền Ảnh Ti, Tạ Lãm đã thay xong quan phục trang nghiêm, đi ra ngoài, đến con phố nơi Lý Tự Tu gặp thích khách.
Không tiện quấy nhiễu Lý Tự Tu thêm nữa, Bùi Nghiên Chiêu bèn gọi hộ vệ Khương Bình đến, tại hiện trường thuật lại tình hình lúc bấy giờ một cách tường tận.
Bùi Nghiên Chiêu dựa vào lời miêu tả của Khương Bình, nhập vai thích khách, diễn luyện nhiều lần, gần như đã ước lượng được khả năng của thích khách, thậm chí còn suy đoán ra vài thói quen của kẻ này.
Tạ Lãm đứng dưới mái hiên của một cửa hàng để tránh mưa, nghe thấy Bùi Nghiên Chiêu bảo thủ hạ ghi chép vào hồ sơ, không nhịn được mà nói: “Bùi trấn phủ nói không đúng, thích khách lợi hại hơn nhiều so với suy đoán của ngươi.”
Bùi Nghiên Chiêu chỉ nhàn nhạt ngó hắn, nhưng chúng Huyền Ảnh Ti lại nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Bọn họ đã quen theo Bùi Nghiên Chiêu, đối với Tạ Lãm – một kẻ từ nơi khác đến – vốn dĩ chẳng có bao nhiêu hảo cảm, càng không ưa việc hắn dám công khai phản bác đại nhân của mình.
Tạ Lãm chẳng buồn bận tâm đến suy nghĩ của bọn họ. Đợi khi người hắn dẫn theo từ Mười Tám Trại rèn luyện thêm một phen ở ám vệ doanh, xong xuôi quay trở lại, chắc chắn sẽ hơn những kẻ này không chỉ một bậc.
Bùi Nghiên Chiêu lại hỏi: “Ta nói chỗ nào không đúng?”
“Lúc ấy mưa như trút, giờ chỉ là mưa nhỏ, lực cản khác biệt, sao có thể đánh đồng?” Tạ Lãm ngẩng đầu nhìn trời mưa, hồi tưởng lại tốc độ mưa khi hắn đi ngang qua nơi này lúc ấy.
Suy nghĩ chốc lát, hắn nhanh chóng lao ra, đoạt lấy đoản đao từ tay Bùi Nghiên Chiêu – loại thích khách đã sử dụng.
Phi thân lên nơi thích khách từng ẩn nấp, rồi lại bay vọt xuống, tấn công người trong xe ngựa đang giả trang làm Lý Tự Tu.
Khương Bình vội vàng lên ngăn cản giống khi ấy. Chỉ thấy đoản đao trong tay Tạ Lãm lượn một vòng, sống dao lướt qua cánh tay người giả trang Lý Tự Tu, rồi Tạ Lãm nhanh nhẹn rút lui.
Khương Bình kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu: “Đúng rồi! Tốc độ và thân pháp của Tạ thiên hộ quả thật giống thích khách không sai biệt chút nào!”
Người Huyền Ảnh Ti đều sững sờ. Vừa rồi Bùi trấn phủ thử đi thử lại nhiều lần mà không thành, thế mà hắn chỉ một lần đã hoàn thành hoàn mỹ, chẳng sai chút nào?
Tạ Lãm dựa theo hướng thích khách đào tẩu, liên tiếp nhảy qua các mái nhà, thẳng đến nơi thích khách biến mất mới quay về.
Hắn đáp xuống trên đường, đoản đao trong tay xoay một vòng lại một vòng, hàng mày khẽ nhíu, như đang âm thầm tính toán điều gì đó.
Sau đó, hắn quay lại nói với quan ký lục đang cầm bút: “Thích khách tay nhỏ, ngón út thon dài, bảy phần là nữ. Khinh công của ả cao hơn đao pháp. Lý đại nhân bất ngờ muốn đến Vọng Tiên Lâu, đêm mưa đi con đường này cũng là tình cờ, thích khách không có thời gian dò xét trước, nhưng mỗi bước chạy trốn đều chọn nơi tốt nhất trong khu vực, chứng tỏ ả rất quen thuộc với địa hình phố phường quanh đây.”
Tạ Lãm đưa mắt nhìn quanh các cửa tiệm hai bên đường: “Thích khách hẳn thường xuyên cư ngụ tại khu vực này, đã sống nhiều năm rồi.”
Quan ký lục nghe đến đờ người ra, cầm bút một hồi lâu mà không động đậy.
“Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?” Tạ Lãm thấy chúng Huyền Ảnh Ti cứ ngơ ngẩn mãi, nếu là người của hắn, đã không cần hắn nhiều lời, ai nấy đều tự biết việc mà làm, “Đã biết hình dáng của ả, sao còn không đi lục soát từng nhà?”
Vừa mới về kinh ngày đầu tiên đã gặp phiền toái như thế này, Tạ Lãm quyết tâm phải lôi bằng được thích khách ra đánh một trận.
Người Huyền Ảnh Ti dường như bị khí thế của hắn chấn nhiếp, quên mất rằng ở đây Bùi Nghiên Chiêu mới là thượng cấp, cả đám đồng loạt chắp tay hành lễ: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Khoan đã!” Tạ Lãm cẩn thận quan sát xung quanh.
Thích khách đã sống tại khu vực này, không chừng lúc này đang trà trộn trong đám đông mà quan sát?
“Một đội phong tỏa khu vực, rà soát từng nữ tử có mặt ở đây. Một đội khác phong tỏa cửa thành, trở về nha môn điều động thêm nhân lực, cứ năm mươi bước trên tường thành bố trí một người canh gác cẩn mật, dùng lệnh tiễn truyền tin tức kịp thời, ta muốn xem ả có thể bay đi đâu được.”
“Tuân lệnh!” Cả đám nhận lệnh, phối hợp nhịp nhàng mà hành động.
Chỉ còn lại Bùi Nghiên Chiêu đứng đó, sắc mặt khó coi.
Tạ Lãm thật lòng an ủi: “Cũng không hẳn là lỗi của ngươi, chủ yếu là lúc Lý đại nhân gặp nạn, ta tình cờ đi ngang qua, nên nắm rõ tốc độ của cơn mưa lúc ấy.”
Sắc mặt Bùi Nghiên Chiêu càng trở nên tồi tệ, ngay cả khi y biết rõ cũng không thể tính toán chính xác như vậy.
Tạ Lãm không tiện nói thêm gì nữa, hắn thường xuyên giao đấu nơi hoang mạc, nên tác động của tự nhiên đến tốc độ đã nắm rõ như bản năng.
“Diệu!”
Đường phố phía trước bỗng vang lên một tiếng khen ngợi.
Tiếng cười phát ra từ bên trong một chiếc xe ngựa. Người trong xe đã mở rèm quan sát một lúc lâu, cất tiếng khen “diệu” xong liền buông rèm xuống, rồi ra lệnh: “Đi thôi.”
Bùi Nghiên Chiêu vừa liếc mắt đã nhận ra chiếc xe ngựa của ai, lập tức cúi đầu chắp tay hành lễ cung kính tiễn biệt.
Thấy Tạ Lãm vẫn đứng yên, y thấp giọng nhắc nhở: “Là Tề đại đô đốc, còn không mau hành lễ.”
Ánh mắt Tạ Lãm thoáng sầm lại, ngập ngừng một chút mới miễn cưỡng chắp tay hành lễ.
Chuyện về phụ mẫu thân sinh, không biết vì sao, từ Tây Bắc trở về kinh thành, Tạ Lãm vẫn cảm thấy rất lạ lẫm. Thậm chí hắn còn nghĩ, nhị thúc và phụ thân sợ hắn không màng tất cả chạy đến tìm Tề Phong báo thù, rõ ràng là lo xa vô cớ.
Nhưng lúc này, khi Tề Phong đột nhiên ở gần trong gang tấc, Tạ Lãm lại cảm thấy một cơn chua xót khó tả dâng lên trong lòng.
Đợi xe ngựa của Tề Phong đi xa, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tĩnh tâm lại.
Khi đám đông đã tản đi, Bùi Nghiên Chiêu hạ giọng hỏi: “Ta quên chưa hỏi, trước đó ngươi nói có việc tư, hóa ra là đi Tây Bắc. Ngươi đến đó làm gì?”
“Thăm sư huynh của ta.” Tạ Lãm đang bực mình, cũng hạ giọng đáp bừa, “Sư huynh của ta, ngươi biết rồi, chính là thiếu trại chủ của Mười Tám Trại, Tạ Tiểu Sơn.”
Bùi Nghiên Chiêu nghe hắn nói xằng bậy: “Các ngươi là sư huynh đệ?”
Tạ Lãm tiếp tục nói bừa: “Sư phụ trước tiên dạy hắn ở Tây Bắc, rồi lại đến Thục dạy ta, đương nhiên là sư huynh đệ.”
Bùi Nghiên Chiêu cười lạnh: “Người tiếp nhận chiêu an thật sự là Tạ Tiểu Sơn? Ta thấy hắn văn chất nho nhã, hoàn toàn không giống với tên Tạ Tiểu Sơn – hãn phỉ có tiếng càn rỡ.”
Nói ai càn rỡ hả? Tạ Lãm khoanh tay trước ngực, cũng cười lạnh: “Bùi trấn phủ chưa từng nghe câu “người không thể nhìn bề ngoài” sao? Chẳng hạn như có những người, bề ngoài khí độ đường hoàng, lại không ai ngờ được trước đây từng là phu quân nuôi từ bé.”
Một câu nói khiến Bùi Nghiên Chiêu đỏ mặt tía tai.
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, đã lập tức nhìn chằm chằm lên mái nhà phía bên kia: “Ai?”
Hắn chuẩn bị ra tay thì bị Tạ Lãm ngăn lại: “Là người của ta.”
Chỉ thấy Tiểu Ba như con khỉ từ trên mái nhà phóng xuống, không lại gần hai người, mà vội vàng giơ tay ra hiệu gọi Tạ Lãm.
Tạ Lãm cảm thấy có chuyện chẳng lành. Hắn luôn lo lắng cho Phùng Gia Ấu, từ khi ra khỏi Đại Lý Tự đã bảo Tiểu Ba âm thầm theo dõi nàng, giờ xem ra đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hắn nhanh chóng bước tới, cúi người xuống, Tiểu Ba ghé sát tai hắn lo lắng nói: “Thiếu phu nhân trên đường về nhà đã bị một nhóm người bắt cóc. Bọn chúng võ công rất lợi hại, người đánh xe đội nón tre có vẻ còn cao cường hơn Vân Phi. Thuộc hạ không dám lộ diện, chỉ đành lén theo dõi suốt dọc đường…”
Tạ Lãm không cưỡi ngựa tới, liền cướp lấy ngựa của Bùi Nghiên Chiêu phi nhanh: “Dẫn đường!”
*
Trong phòng, Phùng Gia Ấu vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc hộp gỗ dưới tay Từ Tông Hiến.
Nàng mím chặt môi, trong lòng rối bời, chỉ vì không thể xác định lời ông ta nói có phải sự thật hay không.
Nàng rất muốn nhìn thấy chứng cứ trong hộp, nhưng biết rõ Từ Tông Hiến sẽ không dễ dàng cho nàng xem: “Điều kiện của đốc công là gì?”
“Nếu cô nhìn thấy chứng cứ này, sẽ biết mục tiêu của ta và cô thực ra giống nhau.” Từ Tông Hiến vẫn giữ nụ cười trên môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chiếc hộp gỗ, như muốn dụ dỗ, “Hãy về dưới trướng ta, làm phụ tá cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Âm thanh gõ nhịp từ móng tay lên hộp gỗ càng khiến Phùng Gia Ấu thêm bất an: “Tôi không nghĩ mình đáng để đốc công phải tốn công sức chiêu dụ như vậy.”
“Đừng đánh giá thấp bản thân. Ít nhất, cô chắc chắn có khả năng giúp ta đuổi Lý Tự Tu về Kim Lăng.”
Phùng Gia Ấu cúi đầu không nói gì, Từ Tông Hiến lặng lẽ quan sát nàng.
Tài sắc vẹn toàn, khó trách!
Trong lúc im lặng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người đội nón tre rộng vành mà nàng từng gặp trước đó xông vào, gấp gáp nói: “Đốc công, Tạ thiên hộ đã xông vào, người của chúng ta không ngăn được hắn!”
Từ Tông Hiến thoáng sững sờ: “Hắn dẫn theo bao nhiêu người?”
“Chỉ một mình hắn!”
“Một mình sao?”
Người đội nón gật đầu, biết rằng điều này thật khó tin, cũng hiểu rằng bọn họ đã bị theo dõi, khiến đốc công bị lộ biệt viện bí mật này. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi: “Thuộc hạ xin hộ tống ngài nhanh chóng rời khỏi đây!”
Chẳng kịp nữa, Tạ Lãm đã đuổi theo tới nơi. Hắn tựa như sát thần, vừa bước tới cửa, khí thế cuồn cuộn bao trùm cả phòng, sát khí nồng nặc.
Người đội nón kinh hãi, vội vàng đưa tay tóm lấy cổ Phùng Gia Ấu để uy hiếp.
Nhưng Phùng Gia Ấu đã bị Tạ Lãm túm chặt tay kéo về phía sau, vòng tay chắc chắn bảo vệ trước ngực.
Người đội nón túm trượt, chưa kịp định thần thì đã bị Tạ Lãm tung một cước vào xương sườn: “Là ngươi đúng không? Đồ khốn kiếp ngươi đã bắt cóc phu nhân ta!”
Âm thanh xương gãy vang lên rõ ràng, cơn đau dữ dội khiến người đội nón quỳ sụp xuống đất.
Suốt đường đi Tạ Lãm bị dọa đến chân mềm nhũn, bằng không cú đá này đã lấy mạng y rồi.
“Các ngươi thật to gan, giữa kinh thành mà dám bắt cóc người, còn coi vương pháp ra gì nữa không?” Tạ Lãm thấy Phùng Gia Ấu bình an vô sự, nỗi sợ hãi trong lòng biến mất, chỉ còn lại căm giận.
Nhìn nàng lúc này an toàn, hắn nghĩ đến dọc đường bị bắt đến đây nàng hoảng sợ bao nhiêu.
Càng nghĩ càng giận, “Bốp!” một tiếng, tay còn lại không ôm Phùng Gia Ấu rút từ chiếc nón của người kia một thanh tre sắc nhọn. Hai ngón tay kẹp thanh tre, dùng nội lực phóng nó như ám khí, nhắm thẳng vào cổ họng Từ Tông Hiến!
Từ Tông Hiến vẫn ngồi yên không động đậy, nét mặt cũng không hề thay đổi. Thanh tre bị một ám vệ phóng ám khí khác đánh bật ra.
“Khá đấy.” Tạ Lãm nhìn về phía ám vệ đang ẩn nấp, lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông này không tầm thường, xung quanh ông ta có những cao thủ đỉnh cao bảo vệ.
Nhưng Tạ Lãm chưa thực sự dùng hết sức, vừa định ra tay tiếp thì bị Phùng Gia Ấu giữ chặt: “Phu quân, đừng!”
Vừa rồi nàng hoàn toàn không kịp nhận thức chuyện gì xảy ra, Tạ Lãm ra tay quá nhanh, giờ thấy thanh tre rơi xuống đất, nàng mới bất giác toát mồ hôi lạnh.
Hắn ra tay như vậy sẽ dễ dàng bại lộ bản lĩnh của mình.
Hơn nữa, với thân phận của Từ Tông Hiến, cuối cùng họ cũng sẽ chẳng được lợi gì.
Tạ Lãm bị nàng giữ chặt, cố nén giận, không ra tay tiếp nữa.
Từ Tông Hiến chăm chú nhìn Tạ Lãm một lúc, rồi vén áo đứng dậy rời đi, thẳng hướng hậu viện: “Những gì ta vừa nói, Tạ phu nhân có thể suy nghĩ thêm.”
Ám vệ nhắc nhở: “Đốc công, ngài quên mang theo hộp rồi…”
“Vốn dĩ là để tặng cô ta.” Từ Tông Hiến vừa đi vừa nói, “Cho cô ta chút việc để làm, đỡ phải ngày ngày nhìn chằm chằm vào Tự Chi. Cứ điều tra nó mãi, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra mối liên hệ giữa ta và nó.”
Ông ta ngoảnh lại nhìn vào trong sảnh một lần nữa, “Chỉ là, vị Tạ thiên hộ này quả thực không tầm thường.”
Ám vệ thán phục: “Là cao thủ đỉnh cao, một đường đánh vào đây mà còn chưa dùng hết sức.”
Từ Tông Hiến hỏi: “Nếu hắn dùng toàn lực, ngươi có đỡ nổi không?”
Ám vệ suy nghĩ cẩn thận: “Nếu là ám khí, thuộc hạ miễn cưỡng có thể thử, nhưng nếu đấu chính diện, e rằng phải có vài huynh đệ cùng liên thủ mới có cơ hội cầm chân hắn. Tuy nhiên, điểm yếu của người này lại rất rõ ràng…”
Từ Tông Hiến đã hiểu ý ám vệ muốn nói đến điểm yếu nào.
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕