CHƯƠNG 36 – GIẾT NGƯỜI PHÓNG HỎA
Đối diện với chất vấn của Tạ Lãm, Tạ Triều Ninh không hề bị lay động, vẫn giữ nụ cười lạnh.
Ông bày ra thái độ kiểu “Ta là cha của mày, mày không có tư cách chỉ trích ta”: “Tạ Tiểu Sơn, ta hỏi mày lần cuối, có vào ngục hay không?”
“Tuỳ các người, con không quan tâm nữa, con muốn về kinh thành.” Tạ Lãm bỗng cảm thấy chán nản, “Còn nữa, đừng nói con lo lắng cho người ngoài. Nhị thúc cũng coi như nửa cha của con, bây giờ còn là nhạc phụ của con.”
“Cái gì?” Tạ Triều Ninh cao giọng.
“Con đã cưới con gái của nhị thúc ở kinh thành. Mặc dù dùng thân phận giả, nhưng con rất nghiêm túc, vậy nên cha tốt nhất hãy suy nghĩ cẩn thận, con đi đây.”
Tạ Lãm tháo miêu đao gia truyền đeo trên lưng, ném xuống trước mặt ông: “Con cũng chẳng hơi đâu đi lo cho cha. Con chỉ sợ mấy người gây chuyện ầm ĩ, bất kỳ bên nào xảy ra chuyện, vợ chồng con đều không gánh nổi.”
Tạ Triều Ninh nhìn hắn ném đao, cử chỉ như tức giận, nhưng trong lòng ông biết Tạ Lãm đang đưa đao cho ông phòng thân.
Dù sao đó cũng từng là vũ khí thuận tay nhất của Tạ Triều Ninh.
Sắc mặt lạnh lùng của Tạ Triều Ninh dịu đi nhiều.
Tạ Lãm thật sự có ý định quay về kinh thành.
Hắn cũng không lo nữa, vì một khi cha hắn đã có chuẩn bị, việc giết ông khó như lên trời.
Nghe được những lời hắn nói ban nãy, hắn tin ông sẽ có chừng mực.
“Mày không được đi, ta đã nói rồi, cút vào ngục cho ta.” Tạ Triều Ninh lại trở nên nghiêm nghị, “Trước khi giải quyết xong chuyện này, mày không được đi đâu cả. Nếu không Tạ Lâm Khê và nhị thúc của mày chắc chắn sẽ chết dưới tay ta.”
Tạ Lãm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông.
Tạ Triều Ninh khoanh tay, quay lưng bước đi: “Mày biết rõ cha mày xưa nay nói một là một, hai là hai.”
Tạ Lãm siết chặt nắm đấm.
Thấy hắn có dấu hiệu muốn động thủ, thủ lĩnh hộ thành Vân Phi bước lên, quỳ một gối, đưa tay trái ngang ngực: “Thiếu chủ, đại trại chủ đang rất giận, ngài đừng chọc giận ông ấy thêm nữa…”
Tạ Lãm cười lạnh: “Từ khi ta vượt qua ông ấy, ngày nào ông ấy không giận ta? Lúc nào cũng tỏ ra độc đoán, ỷ là cha nên luôn phải áp chế ta.”
Vân Phi và những người khác cúi đầu, nửa quỳ, không dám nói gì.
Cuối cùng, Tạ Lãm cũng không nói thêm gì nữa, quay về phía ngục mà đi. Đó là ngục thất mà Tạ Triều Ninh đã đặc biệt chế tạo ra để giam hắn.
Hắn đã thử nhiều lần, xác định rằng mình không thể thoát ra khỏi đó.
*
Tại khách điếm quan ngoại.
Đêm qua mưa bão, sấm chớp đùng đùng, đến sáng mới dứt.
Kể từ khi rời kinh thành, mấy đêm nay ở khách điếm, Tùy Anh luôn ở cùng phòng với Phùng Gia Ấu.
Phùng Gia Ấu thích ngủ nướng, trong khi Tùy Anh lại dậy rất sớm. Những ngày gần đây khi thức dậy, nàng nhận ra Phùng Gia Ấu luôn nằm quay lưng về phía mình, dựa vào tường ngủ, giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Khi bưng bữa sáng trở lại phòng, Tùy Anh thấy Phùng Gia Ấu vươn vai ngồi dậy, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi và phu quân của ngươi, hai người có phải đang có vấn đề gì không?”
“Gì cơ?” Phùng Gia Ấu vừa xuống giường mặc quần áo, vừa suy nghĩ về lý do Tùy Anh hỏi vậy.
“Trước đây chúng ta chơi mệt, ngủ trưa trên cùng một giường, ngươi luôn thích dựa vào ta mà ngủ, nhưng bây giờ lại tránh xa.” Tùy Anh cắn đũa, quan sát Phùng Gia Ấu, “Tối qua sấm chớp ầm ầm. Nếu là trước kia, ngươi đã sớm tỉnh dậy ôm ta rồi, nhưng bây giờ chỉ kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.”
Lá gan lớn hơn, cũng trở nên độc lập hơn, điều này không phải là dấu hiệu tốt.
“Vậy sao?” Phùng Gia Ấu thực sự không ý thức được. Nàng nằm cùng giường với Tạ Lãm lâu rồi, hóa ra lại hình thành thói quen như vậy.
Nàng thành thật nói: “Hồi trước phu quân ta phải luyện tập để thi vào Huyền Ảnh Ti, không thể phân tâm, nên bọn ta đặt một cái gối ở giữa giường.”
“Vậy trước khi hắn tập trung cho thi cử, ngươi đã thử hắn chưa?” Tùy Anh không muốn hỏi quá lộ liễu, “Hắn không có vấn đề gì chứ?”
“Có thể có vấn đề gì được chứ, ngươi đừng đoán mò.” Phùng Gia Ấu trước đây cũng không phải chưa từng nói với Tùy Anh về những chủ đề này, nhưng đó là khi nói về chuyện phu thê người khác. Bây giờ nói chuyện của mình, nàng cảm thấy hơi ngượng.
Tùy Anh thật sự không đoán mò. Nam nhân bình thường nào có thể nhịn được khi người nằm bên cạnh là Phùng Gia Ấu cơ chứ. Trong mắt Tùy Anh, Phùng Gia Ấu thuộc loại nữ nhân trong nữ nhân, cực phẩm trong cực phẩm. Bất cứ nam nhân nào quỳ gối dưới váy nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy mà có thể chịu đựng nằm chung giường mấy tháng nhưng không đụng vào nàng, chắc chắn là có bệnh.
“Ngươi đừng ngại. Trước đây ngươi nói gả cho hắn là vì ngưỡng mộ tài năng của hắn ta, khi đó ta không tin, nhưng bây giờ thì ta tin rồi. Nhưng nếu hắn thực sự có bệnh, dù có tiền đồ ra sao thì ngươi cũng phải suy nghĩ thật kỹ nha. Không thể cả đời sống cảnh góa bụa trong khi trượng phu vẫn sống sờ sờ.”
Tùy Anh cắn một miếng bánh bao thịt, khô cứng như đang nhai sáp, không nhịn được mà cau mày, rồi nói: “Nếu hắn yếu đuối thì cũng thôi, ngươi còn có thể tìm vài chàng hầu. Nhưng nếu hắn đột phá được mà thi đậu làm quan thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, tiền đồ sau này thật sự không chừng. Đến lúc đó ngươi sẽ không còn được tự do nữa.”
Phùng Gia Ấu không nói nên lời: “Ngươi có thể đừng suốt ngày nói chuyện chàng hầu được không?”
Tùy Anh cũng đã đến tuổi lấy chồng, với xuất thân của nàng, lẽ ra người đến cầu hôn phải xếp hàng dài trước cửa. Nhưng thực tế lại rất ít người đến hỏi cưới, gia gia nàng đã sắp xếp cho vài mối hôn sự nhưng đều bị hủy bỏ.
Chỉ vì, Tùy Anh thích sưu tầm các loại mỹ nam.
Trong phủ Trấn Quốc Công, phần lớn gia nhân đều là những chàng trai tuấn tú.
Trước đây, nàng thậm chí còn đánh nhau với anh trai của Trình Lệnh Thư trong rạp hát vì tranh giành một kép hát tuấn tiếu. Đánh đến mức anh trai Trình Lệnh Thư phải nằm nhà nửa tháng.
Trấn Quốc Công đã cố gắng can thiệp vài lần nhưng không thể, cuối cùng cũng bỏ mặc. Nghĩ nàng mồ côi từ sớm, ông lại bận rộn nơi biên cương không thể ở bên cạnh, nên rất chiều chuộng nàng.
Phùng Gia Ấu là người hiểu rõ nhất, Tùy Anh thực ra không hề bừa bãi, đến nay vẫn còn là xử nữ.
Nàng ấy đơn giản chỉ thấy những mỹ nam đó đẹp mắt, ngắm nhìn họ khiến nàng thoải mái, vui vẻ.
Hơn nữa nàng hành xử rất quang minh chính đại, phần lớn những người đó đều là nàng cứu thoát khỏi tay mấy quý công tử kinh thành.
Chẳng hạn như kép hát mà anh trai Trình Lệnh Thư muốn bá chiếm là người đáng thương.
Nhưng người ngoài không hiểu, cứ bàn tán xôn xao, quý nữ trong kinh tránh né Tùy Anh như tránh tà. Bạn bè thân thiết từ thưở nhỏ cũng dần xa lánh, chỉ còn lại Phùng Gia Ấu vẫn chưa bao giờ bỏ rơi nàng.
Khuyên bảo không được, Phùng Gia Ấu thỉnh thoảng nghĩ, có lẽ cũng chẳng cần khuyên gì cả.
Ngoài chuyện khó thành thân, sở thích này của nàng ấy cũng chẳng có gì sai.
Tuy nhiên, sau này, Phùng Gia Ấu sẽ phải ít đến phủ Trấn Quốc Công hơn. Trước đây khi Tạ Lãm bận rộn thi cử, Tùy Anh mời nàng đến nhà chơi, bọn họ chỉ ngồi ở vườn sau ăn ít bánh ngọt thôi, mà khi về nhà, Phùng Gia Ấu cứ cảm thấy chột dạ.
Có lẽ Tạ Lãm không biết chút sở thích này của Tùy Anh, nên cứ để hai người ra ngoài mà chẳng hỏi câu nào.
“Ngươi không cần lo cho ta đâu, ta làm gì đều phân rõ mọi chuyện mà.” Phùng Gia Ấu ngồi xuống ăn sáng cùng nàng, cố thử vài lần nhưng không nuốt nổi miếng bánh bao nguội cứng, chỉ húp vài ngụm cháo trắng. “Nhanh ăn xong rồi xuất phát.”
Khi dọn dẹp xong, Phùng Gia Ấu mở cửa bước ra, phát hiện một căn phòng khác cùng dãy hành lang cũng vừa mở cửa.
Hôm qua, kỵ binh Đất Bắc lên lầu báo cáo, chính là đi vào phòng này.
Phùng Gia Ấu biết người này chắc chắn là thủ lĩnh của đoàn người.
Không ngờ đó lại là một nữ tử, khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, gương mặt sắc nét, làn da đẹp theo kiểu khỏe mạnh. Nàng ta đeo một chiếc hộp gỗ mun đen hình chữ nhật, trông như hộp đựng binh khí, không biết bên trong chứa binh khí gì.
Nữ tử cũng nhìn thấy Phùng Gia Ấu, khẽ gật đầu chào. Không đợi nàng kịp phản ứng, nàng ta đã đi xuống lầu.
Những người trong đại sảnh đồng loạt đứng dậy. Khi nữ tử đi ra cửa quán trọ, họ mới lần lượt theo ra ngoài.
Sau đó, Phùng Gia Ấu nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, đoàn người cưỡi ngựa rời đi, không biết đi về hướng nào.
Lại có tiếng cửa phòng “cọt kẹt”, Tùng Yên lặng lẽ bước ra, đứng trên lầu nhìn về phía cửa: “Đi rồi ạ?”
“Là người Bắc Nhung sao?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Tùng Yên xoa xoa ngực: “Ngày hôm qua tiểu nhân không dám nói, sợ thiếu phu nhân lo lắng sẽ để lộ sơ hở. Nữ tử đó là muội muội của đệ nhất mãnh tướng Bắc Nhung, A Nhĩ Na. Hai huynh muội họ đều là đối thủ một mất một còn với thiếu chủ nhà ta.”
Phùng Gia Ấu ngạc nhiên: “Nguy hiểm đến vậy sao?”
Tùng Yên vội vàng gật đầu: “Nàng ta rất giỏi sử dụng ám chiêu. Dưới tay nàng ta có một đám sát thủ tử sĩ và kỳ nhân dị sĩ. Nàng ta suýt bị thiếu chủ bắt được hai lần nhưng đều trốn thoát.”
Nói xong lại thở dài: “Nếu thiếu chủ ở đây thì chắc chắn lần này có thể bắt được nàng ta.”
Bây giờ bọn họ không bị bắt đã là may mắn lắm rồi. Phùng Gia Ấu cảm thấy cần phải nhanh chóng rời đi: “Gọi Thẩm công tử đi, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Thẩm Thời Hành thấy ngựa là sợ hãi, trèo lên hai lần cũng không thành.
“Ngươi nghiêm túc hay chỉ giả vờ?” Tùy Anh đi qua, nắm lấy bả vai hắn, ném hắn lên lưng ngựa. Rồi vỗ vào mông ngựa, con ngựa hân hoan chạy đi.
“Tiểu Gia, cứu ta!”
Nghe Thẩm Thời Hành kêu la ầm ĩ, Phùng Gia Ấu thật sự không hiểu nổi: “A Anh, bình thường không phải ngươi rất thương hương tiếc ngọc sao? Ngươi xem hắn yếu ớt vậy, dáng vẻ cũng đẹp hơn kép hát ở Lê Lâu, sao ngươi cứ bắt nạt hắn?”
Tùy Anh lên ngựa: “Người ta thật sự đáng thương, còn hắn là tự tìm đường chết, có giống nhau đâu?”
“Nể mặt ta, nhẫn nhịn một chút đi mà.” Phùng Gia Ấu ngoài miệng chê bai Thẩm Thời Hành, nhưng trong lòng thật coi hắn là bạn tốt, không chịu nổi khi thấy hắn bị bắt nạt, “Ngươi cứ tiếp tục thế này, ta sẽ giận đó.”
Tùy Anh nhếch môi: “Được rồi, ta biết rồi.”
Nàng quất roi đuổi theo, linh hoạt kéo dây cương con ngựa của Thẩm Thời Hành.
Từ xa, Phùng Gia Ấu không biết Thẩm Thời Hành đã nói gì với Tùy Anh, chỉ thấy nàng mạnh tay quất một roi vào mông ngựa, con ngựa càng chạy nhanh hơn.
Phùng Gia Ấu không quản được nữa, thở dài, bước lên ngựa.
…
Khi khởi hành lần nữa, con đường phía trước ngày càng khó đi.
May mắn là Tùng Yên quen thuộc với tình hình đường xá, biết cách ứng phó.
Lại qua vài ngày, khi càng gần đến Uy Viễn Đạo, Tùng Yên càng như cá gặp nước. Khi đụng phải rắc rối, chỉ cần hành lễ kiểu “Mười Tám Trại” với đối phương, nói vài câu mà Phùng Gia Ấu nghe không hiểu, cơ bản có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Khi đến Uy Viễn Đạo, sự mệt mỏi trước đó đã giảm đi đáng kể.
Nơi đây vốn là khu vực đa dân tộc, cộng thêm việc đường thương mại với Tây Vực mở lại, nên người đi trên đường mặc đủ loại trang phục, trông rất mới mẻ.
Tùy Anh và Thẩm Thời Hành ham vui đều đổi sang trang phục Tây Vực. Chỉ có Phùng Gia Ấu vẫn mặc áo váy trơn đơn giản, mang khăn trùm đầu che cả khuôn mặt.
Không phải nàng ngại lộ mặt gây phiền toái, mà vì gió cát nơi đây thật đáng sợ. Nàng cảm thấy mình như quả cam từ từ khô héo trên đường đi, làn da không còn mềm ẩm như khi mới xuất phát. Song cũng có thể vì quá mệt mỏi.
Khi đến phủ tướng quân, nghe nói Trình Lệnh Thư và Tạ Lâm Khê đã ra ngoài hôm qua, hôm nay vẫn chưa về.
Hộ vệ của Trình Lệnh Thư biết mặt Tùy Anh và Thẩm Thời Hành, một người là tiểu thư phủ Quốc Công, một người là con trai chỉ huy sứ Huyền Ảnh Ti, đương nhiên không dám lơ là, sắp xếp chu đáo.
Phùng Gia Ấu đặc biệt tìm hiểu, biết được gần đây Mười Tám Trại không có bất kỳ động tĩnh nào. Sau khi tin tức thiếu trại chủ nhận chiêu an truyền ra, họ càng im lìm hơn.
Mà Tạ Lâm Khê ở Uy Viễn Đạo cũng không có bất kỳ hành động nào nhắm vào Mười Tám Trại.
Tây Bắc thời khắc này thật yên bình.
Thật may Tạ Triều Ninh không chết, Phùng Gia Ấu vừa an tâm lại vừa cảm thấy khó hiểu.
Tạ Lâm Khê là con trai Lục ngự sử, gần như chắc chắn.
Tạ Triều Ninh có liên quan đến cái chết của cả nhà Lục ngự sử, không thể sai.
Nhờ sự giúp đỡ của Phùng Hiếu An, Tạ Lâm Khê lên kế hoạch tiếp cận Tạ Lãm, thậm chí không tiếc hi sinh cả tay phải và con đường làm quan, hơn phân nửa vì chờ cơ hội báo thù.
Nhưng y chưa ra tay, chỉ hài lòng với việc mượn danh Tạ Lãm chỉnh đốn Tây Bắc, chung quy muốn làm gì? Thậm chí còn tính toán cưới Trình Lệnh Thư, ổn định ở nơi này?
…
Nghỉ ngơi thoải mái dễ chịu một đêm trong phủ tướng quân, tinh thần Phùng Gia Ấu gần như hồi phục hoàn toàn.
Sáng sớm hôm sau, bỏ lại Tùy Anh và Thẩm Thời Hành, nàng để lại phong thư rồi âm thầm lẻn đi cùng Tùng Yên hướng về Mười Tám Trại thành Hắc Thủy.
Tùng Yên trước tiên dặn dò nàng: “Đường đi lần này, về cơ bản sẽ không có nguy hiểm từ con người.”
Không có kẻ cướp nào dại dột gây rối trên lãnh thổ của Mười Tám Trại.
“Nhưng nơi hiểm trở lại không ít. Tiểu nhân cũng không chắc có thể giúp ngài tránh được tất cả, ngài cần phải chuẩn bị tâm lý.”
“Ta nhớ rồi.” Phùng Gia Ấu đã nghe hắn nhắc đi nhắc lại suốt dọc đường về cách đối phó với các tình huống hiểm nguy, nàng đã sớm khắc sâu trong trí nhớ.
Rời khỏi Uy Viễn Đạo, bước vào vùng hoang mạc bao la, lần đầu tiên Phùng Gia Ấu thực sự hiểu được câu nói “đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.”
Trong ấn tượng của nàng, hoang mạc là một vùng hoang vu rộng lớn, nhưng thực tế không phải vậy. Giữa biển cát mênh mông này, có những ốc đảo đầy cây cối, những con sông trong vắt uốn lượn. Tùng Yên dẫn nàng đi đường tắt, đều là những con đường có thể cưỡi ngựa không vất vả.
“Có vẻ như cũng không đáng sợ lắm nhỉ?” Phùng Gia Ấu nhớ lại đêm tân hôn khi Tạ Lãm dọa nàng, nói rằng nếu nàng đến, chắc chắn sẽ không chịu nổi mà chết.
“Thiếu phu nhân, tất cả đều là thành quả của hai mươi năm nỗ lựa từ Mười Tám Trại chúng ta.” Tùng Yên hồi tưởng, “Trước kia nơi đây hoang tàn lắm, mã tặc chiếm cứ khắp nơi, xương cốt người chết đầy rẫy. Đầu tiên là đại trại chủ, sau đó đến thiếu chủ, họ dọn dẹp hết lần này đến lần khác.”
Tùng Yên cứ kể mãi kể mãi, Phùng Gia Ấu cứ nghe mãi.
Họ khởi hành từ canh tư, đến tận chạng vạng ngày hôm sau mới đến nơi.
Từ xa, Phùng Gia Ấu đã trông thấy thành Hắc Thủy nằm trên một ốc đảo xanh mướt.
Tùng Yên vẫy tay với tòa tháp hình bát úp: “Là ta đây, Tiểu Ba!”
Thiếu niên canh gác trên tháp vui mừng reo lên: “Là Tùng Yên! Mau mở cổng thành!”
“Không thể mở được, bên cạnh Tùng Yên còn có nữ tử lạ mặt.” Một lính gác khác ngăn lại, “Đại trại chủ đã dặn, phải tăng cường cảnh giác mấy ngày nay.”
“Đúng rồi!” Tiểu Ba trở lại tư thế cảnh giác.
Khi Phùng Gia Ấu đến gần, những mũi tên trên tường thành đã nhắm thẳng vào nàng.
Tùng Yên dừng lại ngoài ủng thành: “Mau mở cửa, cô ấy là thiếu phu nhân của chúng ta!”
Tiểu Ba thò đầu ra thăm dò Phùng Gia Ấu, thấy nàng mặc trang phục người Trung Nguyên, mặt mày còn bịt kín, cậu tỏ vẻ bán tín bán nghi.
“Thiếu chủ đâu rồi?” Tùng Yên biết không thể giải thích rõ ràng, “Ngươi đi hỏi thiếu chủ đi.”
Tiểu Ba nói: “Thiếu chủ lại bị đại trại chủ nhốt rồi.”
Phùng Gia Ấu nghe thế liền cau mày.
Tùng Yên hoàn toàn không thấy kinh ngạc chút nào: “Vậy ngươi mau đi bẩm báo với đại trại chủ.”
Phùng Gia Ấu lặng lẽ ngồi trên lưng ngựa, kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài cổng thành.
Khoảng một khắc sau, cổng thành nặng nề từ từ mở ra, một thiếu niên thanh tú bước ra.
“Đây là Vân Phi, cánh tay đắc lực của lão gia,” Tùng Yên thì thầm.
Vân Phi tiến đến trước ngựa của Phùng Gia Ấu và cúi chào: “Thiếu phu nhân, xin mời theo thuộc hạ vào thành.”
Trên tường thành, mọi người đang hóng chuyện đều tròn mắt ngạc nhiên. Không thể nào! Thiếu chủ của họ thật sự đã thành thân rồi sao? Lại còn cưới nữ nhân Trung Nguyên yếu ớt gió thổi liền bay?
Giữa những ánh mắt dò xét, Phùng Gia Ấu cưỡi ngựa theo sau Vân Phi tiến vào thành, hỏi: “Chúng ta sẽ đến gặp đại trại chủ sao?”
“Đại trại chủ nói, trước hết mời ngài đến gặp thiếu chủ. Còn nói thêm…” Vân Phi ngập ngừng.
Phùng Gia Ấu hỏi: “Nói gì nữa?”
Vân Phi đáp: “Đại trại chủ còn nói, nếu ngài có bản lĩnh thuyết phục thiếu chủ ra khỏi nhà lao, ông ấy mới công nhận ngài là con dâu.”
Phùng Gia Ấu không hiểu: “Chẳng phải chính ông ấy đã nhốt phu quân của ta sao?”
Vân Phi cũng bối rối: “Nhưng theo đại trại chủ thấy, dường như thiếu chủ đang giận dỗi với ông ấy.”
Vân Phi dẫn Phùng Gia Ấu đi theo bậc thang xuống lòng đất bên dưới phủ thành chủ.
Nhà giam Tạ Lãm là một căn mật thất, khác biệt hoàn toàn với kiến trúc đất nện đặc trưng của thành Hắc Thủy. Nó được xây bằng kim loại thiên thạch, giống như một chiếc lồng nhốt thú dữ.
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngục Tối Huyền Ảnh Ti có lẽ cũng phải cảm thán vì thua kém.
Thấy Phùng Gia Ấu nhíu mày, Vân Phi vội giải thích: “Đại trại chủ cũng không còn cách nào khác, nhà giam thông thường không thể nhốt nổi thiếu chủ. Nếu không phải bị thiếu chủ phá tung cửa, thì cũng bị đá sập cả tường.”
“Vậy sao nhất định phải nhốt chàng lại?” Phùng Gia Ấu thuận miệng hỏi.
Nàng đã nghe Tùng Yên kể rất nhiều chuyện. Từ năm mười ba, mười bốn tuổi, võ công của Tạ Lãm đã vượt qua Tạ Triều Ninh, cũng là thời điểm tính cách hắn ngông cuồng nổi loạn nhất. Nếu không kìm giữ, hắn sẽ ra ngoài hô mưa gọi gió, khiến Tạ Triều Ninh phải đau đầu không ít.
Vân Phi thở dài, vẻ mặt đầy khó xử, rồi nói thêm: “Nhưng lần này thuộc hạ thật sự không thấy thiếu chủ có lỗi gì. Hơn nữa, trong mấy ngày bị nhốt này, thiếu chủ hoàn toàn khác với trước kia.”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Khác thế nào?”
Vân Phi lo lắng nói: “Thiếu chủ trông có vẻ suy sụp, như thể đã chịu đả kích nghiêm trọng. Thuộc hạ chưa từng thấy ngài ấy như vậy bao giờ.”
Phùng Gia Ấu khẽ gật đầu: “Mở cửa đi.”
Chẳng biết vì sao Vân Phi cảm thấy dáng vẻ “đã nắm rõ mọi chuyện” này của nàng lại rất giống nhị gia.
Hắn vươn tay vặn cơ quan trên tường, cánh cổng nặng nề từ từ nâng lên.
Vân Phi làm động tác mời.
Phùng Gia Ấu cúi người chui vào, sau khi đứng thẳng dậy, nàng phát hiện diện tích căn phòng giam khá rộng.
Tạ Lãm ngồi ở góc xa, dựa vào tường, đầu cúi nhẹ, mắt nhắm lại, chân trái co lên theo thói quen.
Dáng vẻ hiện tại của hắn không khác mấy với phong thái huyền bí của người miền dị thổ, đã hiện ra trong đầu nàng vào cái đêm nàng phát hiện hắn giả mạo danh tính.
Mái tóc đen dài xõa xuống, trên trán đeo một chiếc vòng làm từ răng sói, mặc trường bào ôm sát người đặc trưng của trại dân sông Hắc Thủy.
Phùng Gia Ấu đứng ở cửa, im lặng bất động quan sát hắn một lúc lâu.
Nàng thầm thắc mắc, làm thế nào một nam nhân có thể dung hòa hai khí chất trái ngược nhau – vừa hoang dã, phóng túng, lại vừa đơn giản và thuần khiết – một cách hoàn hảo đến vậy?
Nàng không khỏi nhớ lại lời hắn nói đêm hôm đó. Hắn nói sẽ trung thành với một mình nàng, rằng đao của hắn, tim của hắn và mạng sống của hắn, đều sẽ thử giao phó cho nàng.
Khi đó, nàng chỉ cảm thấy những lời này không nên thốt ra từ miệng người đọc sách. Bây giờ nàng chợt thấy hối hận, sao lúc đó không chịu kiên nhẫn nghe hắn nói thêm vậy chứ?
“Cút!”
Tạ Lãm bất ngờ thốt lên lạnh lùng làm Phùng Gia Ấu giật mình.
Nàng đứng bất động, không nói một lời.
Tạ Lãm nhận ra khác lạ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ánh mắt hai người giao nhau một lúc, rồi hắn lại cúi đầu, lần nữa khép mắt, giữ nguyên vẻ xa cách “người sống chớ gần”.
Sự lạnh nhạt này, Phùng Gia Ấu không quen thuộc chút nào, bước chân nàng chần chừ không dám tiến tới.
Nàng đã hình dung trong đầu cảnh hắn nhìn thấy nàng, ban đầu kinh ngạc vui mừng, sau đó quở trách nàng tùy hứng làm loạn.
Không hề nghĩ tới hắn sẽ lãnh đạm như thế.
Trong lúc nàng còn bối rối, Tạ Lãm bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng lần nữa. Lần này, Phùng Gia Ấu nhận thấy đôi mắt hơi mờ đục của hắn toát ra chút nghi hoặc hoang mang.
“Phu quân?” Nàng thử gọi hắn.
Giọng nàng như làn gió mát, thổi tỉnh ý thức của Tạ Lãm.
Hắn đứng bật dậy, giống hệt như nàng đã tưởng tượng, tràn đầy kinh ngạc vui mừng khó tả: “Sao nàng lại đến đây?” Ngay sau đó, khuôn mặt đã tối sầm lại, “Chẳng phải bảo nàng đàng hoàng đợi ở nhà rồi sao? Nàng đến đây làm gì? Ai đưa nàng tới đây? Là Tùng Yên à?”
Hắn bước nhanh về phía cửa, mắt lóe tia hung hãn, dường như muốn lôi Tùng Yên ra tẩn cho một trận.
Khi đi ngang qua Phùng Gia Ấu, nàng nhanh tay giữ lấy hắn: “Ta đã đến rồi, chàng nổi giận có ích gì?”
Tạ Lãm định gạt tay nàng ra, nhưng chưa thử đã từ bỏ, chỉ mặt lạnh đáp: “Sao ngay cả nàng cũng khiến ta không bớt lo thế này?”
“Ta có bao giờ làm chàng bớt lo đâu?” Phùng Gia Ấu cầm tay hắn đong đưa qua lại, cười nói, “Ta chẳng phải là rắc rối lớn nhất của chàng sao?”
Nàng chỉ lắc lư vài cái, hỏa khí của Tạ Lãm đã bay biến, hắn bất lực thở dài: “Nàng chưa thấy ma quỷ nên không biết trời quan ngoại đen tối bao nhiêu.”
Phùng Gia Ấu buông tay hắn, quay lưng nói: “Ta mò mẫm tới đây không phải để nghe chàng trách mắng.”
“Ta đâu dám trách nàng.” Tạ Lãm vội vàng vòng ra trước mặt nàng, dỗ dành, “Ta chỉ lo lắng, lỡ đâu trên đường nàng gặp chuyện gì, ta biết phải làm sao?”
“Ta đâu có đi một mình, còn có Tùy Anh và Thẩm Thời Hành đi cùng.” Phùng Gia Ấu kể lại ngắn gọn, không nhắc đến chuyện gặp A Nhĩ Na, lại hỏi: “Sao cha chàng lại nhốt chàng vào đây?”
“Cha ta điên rồi.” Tạ Lãm không muốn nhắc đến chuyện đó, quay lại góc tường.
Phùng Gia Ấu bước theo hắn: “Chàng đã hỏi ông ấy chưa?”
“Ông ấy nói mình không trực tiếp giết cả nhà Lục ngự sử, nhưng thừa nhận có sai. Thế nhưng không chịu nói sai cái gì.”
Tạ Lãm ngồi xuống, “Ông ấy không chịu nói sự thật, ta sao có thể thay ông ấy hóa giải thù hận với Tạ Lâm Khê? Ông ấy còn tức giận, mắng ta là bênh vực người ngoài khiến ông ấy thất vọng. Ta bèn nói mình không quan tâm nữa, thế là ông ấy áp chế rồi nhốt ta vào đây.”
Phùng Gia Ấu suy nghĩ một lúc, rồi ngồi quỳ trước mặt hắn: “Phu quân à, nghe như thể phụ thân chỉ đang giận dỗi với chàng thôi, chứ không thật sự muốn nhắm vào Tạ Lâm Khê.”
“Ông ấy làm sai, giận dỗi gì với ta chứ?” Tạ Lãm châm biếm, “Ông ấy chê thái độ ta không tốt, là muốn ta đi dỗ ông ấy sao? Lẽ nào cả nhà Lục ngự sử đã chết hết rồi thì thôi cho qua? Lẽ nào mặc kệ là Tạ Lâm Khê hay nhị thúc, ai dám trả thù, ta thay ông ấy giết sạch?”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Vậy nếu ta làm sai thì sao?”
“Nàng làm việc luôn có lý do. Nếu thật sự sai, ta sẽ gánh thay nàng. Nếu cần đền mạng, ta sẽ đền thay.”
Tạ Lãm nói, rồi lại co chân, tay vắt hờ lên đầu gối, “Ta hiểu ý nàng, nhưng cha ta không giống thế. Ta ngoài miệng không phục ông ấy, nhưng trong lòng ta, ông ấy là ngọn núi cao nhất thế gian này.”
Tạ Lãm ngước nhìn trần nhà.
Hắn nhớ lại lúc mình còn chưa đứng vững, đã cầm thanh đao gỗ không lưỡi, theo cha học từng chiêu từng thức. Giờ đây dù võ công đã vượt qua ông, nhưng hắn tự biết mình còn kém xa ở những mặt khác.
Hồi nhỏ, vào những năm sông Hắc Thủy thường xuyên bị quân Bắc Nhung tấn công, dù hỗn loạn đến đâu, chỉ cần cha hắn xuất hiện, mọi người đều như thấy thần thánh, cố gắng đứng sau lưng ông.
Ông vừa sắc bén như lưỡi đao, vừa vững chắc như chiếc khiên.
Một nhân vật anh hùng như phụ thân hắn, mà ở Đại Ngụy chỉ có thể đến nơi xa xôi như Đô Ti Điền Nam làm giáo úy nhỏ nhoi. Tạ Lãm biết triều đình khi đó đã mục ruỗng thế nào.
Tất nhiên, bây giờ cũng chẳng khá hơn.
Phùng Gia Ấu phần nào đã hiểu. Thì ra Tạ Triều Ninh là niềm tin và mục tiêu của Tạ Lãm, nên không chấp nhận nổi việc đạo đức ông có tỳ vết.
Đáng tiếc, con người ai cũng phạm sai lầm.
Phùng Gia Ấu rất muốn thương lượng với hắn, thử hạ thấp tiêu chuẩn của mình một chút, ngồi lại nói chuyện tử tế với Tạ Triều Ninh, đừng cứ hùng hổ thế này.
So với Phùng Hiếu An, Tạ Triều Ninh quả thực là người cha tốt hiếm có.
Nhưng Phùng Gia Ấu không nói ra, vì Tạ Lãm luôn đặt yêu cầu rất cao với bản thân. Hắn lại là người có phần cứng nhắc, khuyên hắn hạ thấp tiêu chuẩn có thể sẽ làm lung lay sự kiên định của hắn.
Chuỗi biến cố liên tiếp này, từ Phùng Hiếu An đến Tạ Lâm Khê, rồi đến phụ thân hắn, đối với hắn mà nói là đả kích nghiêm trọng.
Mấy ngày nay, Tạ Lãm cũng đang chìm trong hoang mang, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Ấu Nương, nàng nói xem ta có phải đã sai không?”
Phùng Gia Ấu không trả lời, bất ngờ vươn tay nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu lên.
Tạ Lãm nín thở.
Ngón cái của nàng trượt lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của hắn.
Tâm thần Tạ Lãm nhộn nhạo, như con rắn bị nắm đúng bảy tấc không thể động đậy.
Hắn nghĩ rằng nàng sẽ hôn lên, nhưng nàng lại hỏi: “Vết thương trên miệng chàng từ đâu ra?”
“Hử?” Tạ Lãm còn chưa kịp phản ứng.
“Ta hỏi vết thương trên môi dưới của chàng.” Phùng Gia Ấu dùng sức giữ cằm hắn. Vết thương đã gần lành, nhưng vẫn thấy rõ là do bị răng cắn mạnh mà ra.
Tạ Lãm lúc này mới phản ứng lại, bất chợt đỏ bừng mặt, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ đến chết của hắn, Phùng Gia Ấu càng khẳng định đó là nữ nhân hung bạo nào đó làm.
Vừa nãy còn xót xa cho hắn, giờ nàng chỉ muốn cho hắn mấy bạt tay để trút giận.
“Thảo nào chàng không muốn ta đến đây, có phải sợ ta cản trở chàng không? Ta quên mất, nơi này không giống kinh thành, ở đất của chàng, có khối nữ nhân tự nguyện nhào vào ngực chàng.”
Phùng Gia Ấu lạnh lùng buông cằm hắn ra, đẩy mạnh vai hắn một cái, khiến hắn loạng choạng.
Nàng đứng dậy định bỏ đi.
“Đó là ta tự cắn mình.” Tạ Lãm vội vàng đứng dậy kéo tay nàng, nhức đầu ghê, có vợ giỏi phá án đôi khi không phải chuyện tốt, “Nàng đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ được không? Làm gì có nữ nhân nào? Cái tính tình đến chó cũng ghét này cũng ta, chỉ có mình nàng xem ta như báu vật thôi.”
“Vậy sao chàng lại tự cắn mình mạnh như thế?” Phùng Gia Ấu chỉ vào hắn, nheo mắt lại, “Đừng nói với ta là vì cãi nhau với cha chàng mà tức đến mức cắn nhé.”
“Vì…” Yết hầu Tạ Lãm chuyển động, khó mở lời.
Phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng hắn lúc đó như tên quỷ háo sắc đói khát, cứ liên tục mơ tưởng thân thể nàng? Nếu nói ra, nàng sẽ nhìn hắn thế nào?
Ngay cả bản thân hắn nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ.
“Buông ra!” Phùng Gia Ấu đập vào cánh tay đang giữ cổ tay nàng, sắc giọng, “Chàng không giải thích được thì để ta nói cho. Liên tiếp gặp đả kích hết lần này đến lần khác, chàng phát hiện trước giờ mình thật khờ, đi giữ gìn cái gọi là trung thành nực cười. Rồi đúng lúc có nữ nhân nhào vào lòng, chàng liền nhất thời hồ đồ, phải không?”
“Nàng đừng bôi nhọ ta, ta là kẻ yếu đuối như thế sao?” Tạ Lãm cảm thấy bị sỉ nhục, “Ta lấy lòng thành đổi lòng thành, họ giày xéo ta là họ sai, ta có lỗi gì đâu, tại sao ta phải hồ đồ?”
Bị Phùng Gia Ấu kích động lên, Tạ Lãm chợt phát hiện, những băn khoăn của mình chỉ là cảm xúc nhất thời.
Phùng Gia Ấu nói: “Ta thấy chàng là…”
Tạ Lãm không muốn nghe nàng tiếp tục đoán bừa nữa, dùng cánh tay còn lại ôm chặt lấy eo thon nhỏ của nàng, kéo nàng lại gần, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Phùng Gia Ấu bị buộc phải kiễng chân, ngẩng đầu lên chấp nhận nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân, họ có cử chỉ thân mật như vậy, còn do hắn chủ động.
Nhưng lòng Phùng Gia Ấu không có chút xúc động nào, cảm giác còn không sâu sắc bằng nụ hôn trên trán hắn dành cho nàng trước khi rời đi.
Bởi vì hắn hoàn toàn đang cắn, chẳng có chút kỹ thuật nào.
Phùng Gia Ấu đi suốt đến Mười Tám Trại nơi này, đôi môi đã bị gió cát làm khô ráp, giờ lại bị hắn cắn mạnh, nàng đau đến nhăn mặt.
Trong đầu nàng bất giác nảy ra một nghi ngờ khác. Không chừng không phải có nữ nhân lao vào lòng hắn, mà là hắn thô bạo cưỡng hôn người ta giống thế này, nên mới bị người ta cắn lại.
Nghĩ đến đây nàng không nhịn nổi nữa, lấy hai tay giữ mặt hắn, cố định lại, chớp lấy cơ hội cắn mạnh vào môi trên của hắn.
Dù sức nàng không đủ mạnh để cắn chảy máu, nhưng trong quá trình đó, nàng vô tình cắn vào đầu lưỡi của hắn, khiến hắn đau đến giật mình, buông nàng ra.
“Còn muốn lừa ta sao?” Phùng Gia Ấu lấy tay áo quệt môi mình, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, “Tạ Lãm, ta nói cho chàng biết, hôm nay dù quân Bắc Nhung có tấn công đến tận cổng thành, chàng cũng phải giải thích rõ ràng cho ta trước khi ra ngoài. Có lúc ta chính là như vậy, không phân biệt nặng nhẹ, không nói lý lẽ.”
Tạ Lãm ôm miệng, đau đến mức gân xanh trên trán giật mạnh, nhìn nàng hết lần này đến lần khác, rồi bất ngờ bật cười: “Chỉ một vết thương nhỏ trên môi, đối với nàng lại nghiêm trọng đến thế sao?”
Không phải chỉ vì một vết thương nhỏ, mà chính thái độ lúng túng, lấp liếm của hắn khiến nàng cảm thấy có vấn đề.
Phùng Gia Ấu bèn lôi luật lệ ra: “Tất nhiên rồi, chàng là trượng phu của ta, ta không quản được những chuyện khác của chàng. Nhưng cơ thể của chàng là tài sản của ta, điều này ảnh hưởng đến quyền lợi của ta, ta có quyền được biết.”
Nụ cười của Tạ Lãm dần dần tắt hẳn: “Chỉ vậy thôi sao?”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Lý do đó chưa đủ sao?”
Tạ Lãm khẽ cụp đôi hàng mi dài xuống, rồi lại ngước lên nhìn nàng chăm chú: “Chẳng lẽ không có chút nào là vì nàng thích ta, quan tâm đến ta, nên mới giận sao?”
Câu hỏi của Tạ Lãm khiến Phùng Gia Ấu sững người.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trái tim dần dần chìm xuống.
Hắn say mê võ học, theo đuổi tự do phóng khoáng, chưa bao giờ trải qua những cảm xúc chao đảo bất định như lúc này.
Khi ở bên nàng thì không nhận ra, trên đường gấp gáp quay về vì lo lắng cho phụ thân cũng không nhận ra.
Mấy ngày rảnh rỗi vừa qua, trong lòng hắn luôn cảm thấy trống trải, dường như chỉ khi nghĩ đến Phùng Gia Ấu thì căn phòng giam quen thuộc này mới không còn quá lạnh lẽo.
Thế nên khi thật sự nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên của hắn là chắc mình đang bị ảo giác.
Tạ Lãm không biết có phải vì mấy tháng chung giường chung gối, hắn đã quen với việc luôn có cô gái xinh đẹp vừa dịu dàng lại cực kỳ quyến rũ hiện diện bên cạnh, nay bỗng nhiên chia xa khiến hắn nảy sinh khó chịu hay không.
Hắn có chút hoang mang.
Nhưng đồng thời cũng thấy rất rõ ràng, Phùng Gia Ấu vẫn tỉnh táo điềm tĩnh như trước.
Nàng từ kinh thành tới đây chỉ vì lo lắng cho tình hình nơi này, lo hắn sẽ không quay lại kinh thành. Từ lúc bước chân vào căn ngục này gặp hắn, nàng chẳng toát ra bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung, mà nhiều hơn là lòng trung thành của một thê tử.
Lòng trung thành:
nhắc lại một chút nha, trung thành là cách dùng từ riêng của Tạ Lãm, bao gồm sự chung thủy, và cả chân thành và tận tâm.
Từ nhỏ Tạ Lãm lớn lên giữa đám nam nhân, tiếp xúc rất ít với nữ nhân, nên ngây ngô mờ mịt với chuyện tình yêu. Nhưng hắn biết Phùng Gia Ấu hiểu được, nàng từng thích Bùi Nghiên Chiêu nhiều năm như vậy mà. Nếu nàng thích hắn, không có lý gì không nhận ra? Vừa bước vào ngục, nàng sẽ lao thẳng đến ôm chặt hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Tạ Lãm cảm thấy ngực mình càng thêm khó chịu.
Bởi vì hắn bắt đầu ý thức được một sự thật phũ phàng. Trái tim từng bị Bùi Nghiên Chiêu giẫm đạp kia của Phùng Gia Ấu e rằng sau này khó mà sưởi ấm lại được.
Trước kia hắn không hề sợ hãi, tin rằng chỉ cần mình sẵn lòng cho đi, ngay cả tảng đá cũng có thể sưởi ấm được. Nhưng giờ đây, hắn bắt đầu có chút không chắc chắn, thì ra cho hết chân tình của mình, không hẳn sẽ đổi lại được chân tình của đối phương.
Hắn không muốn tiếp tục móc tim mình ra để người khác coi thường nữa.
Hi vọng rằng, sự bất thường lần này của hắn là vì vấn đề thói quen mà thôi. Hoặc cũng có thể là, vì bị quá nhiều người bên cạnh lừa dối, chỉ còn một mình Phùng Gia Ấu có thể chia sẻ sự ấm áp với hắn, nên mới nảy sinh ra cảm giác ấm áp kỳ lạ này.
Chắc chắn là như vậy.
“Sự thật là ta tự cắn, lý do không muốn nói. Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều, không tin nàng cứ hỏi cha ta. Ở đây mà ta dám làm càn, ông ấy sẽ đánh ta nửa sống nửa chết trước tiên.”
Tạ Lãm không chờ nàng trả lời, nắm tay nàng kéo ra ngoài cửa. Hắn không thể nói cho Phùng Gia Ấu biết mình đang rối bời hỗn loạn, điều đó chỉ càng khiến hắn trông chẳng ra làm sao.
Hắn nói: “Đi nào, ta sẽ đi tìm cha nhận lỗi, để ông ấy cho ta ra ngoài. Rồi đưa nàng đi rửa mặt nghỉ ngơi, nhìn nàng hệt như một con mèo nhỏ lem luốc vậy.”
Phùng Gia Ấu bị hắn kéo ra ngoài.
Vân Phi thoáng do dự, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ đi theo sau họ.
Tạ Lãm bước nhanh, Phùng Gia Ấu luôn bị kéo theo.
Nàng nhìn bóng dáng hắn, vẫn mải miết suy nghĩ về câu hỏi của hắn, hoặc đúng hơn là lý do hắn lại hỏi câu hỏi đó.
Có phải vì nàng lặn lội ngàn dặm đến đây nên lòng hắn sinh ra bối rối?
Phùng Gia Ấu biết rằng lúc này nàng nên nói gì đó trấn an hắn, nhưng nàng thực sự không muốn nói dối để dỗ dành hắn.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi xoay bàn tay đang bị hắn nắm, đan những ngón tay vào tay hắn, mười ngón tay siết chặt nhau.
Nàng cảm nhận được cánh tay hắn hơi cứng lại, sau đó nắm chặt tay nàng hơn.
“Thật ra, chàng không cần mất niềm tin vào nhân tâm.” Phùng Gia Ấu đổi cách khuyên giải, “Bởi vì không phải lỗi của chàng khi bị Tạ Lâm Khê lừa gạt, anh ta cũng không định thực sự lừa chàng đâu.”
“Lừa gạt còn có thể tính là “không định thực sự lừa” sao?” Tạ Lãm không muốn nghe đến tên y.
“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Hôm đó trong ngục, sở dĩ ta bị Tạ Lâm Khê lừa là vì, lúc ta nói ta sẽ giết chàng, anh ta đã để lộ sự thù địch.” Phùng Gia Ấu trầm tư, “Ta cho rằng anh ta thật sự xem trọng tình huynh đệ kết bái với chàng.”
Tạ Lãm chỉ nghe thấy: “Nàng nói nàng sẽ giết ta?”
Phùng Gia Ấu vội giải thích: “Ta chỉ lừa anh ta thôi.”
Tạ Lãm muốn hỏi, khi nàng sợ liên lụy đến cửu tộc nhà mình, có phải nàng từng có ý đó không, nhưng cuối cùng lời dừng lại bên miệng: “Dù sao đi nữa, chuyện anh ta lừa ta vẫn là sự thật.”
Tìm quanh một vòng không thấy Tạ Triều Ninh, Tạ Lãm kéo một người lại: “Đại trại chủ đâu?”
“Hồi thiếu chủ, đại trại chủ ra khỏi thành rồi.” Người đó chỉ về phía cổng thành, “Có khách quý đến, đại trại chủ đích thân ra ngoài nghênh đón.”
Phùng Gia Ấu lập tức nghĩ tới: “Lúc ta đến Uy Viễn Đạo, Tạ Lâm Khê và Trình Lệnh Thư đã rời đi được một ngày. Tùng Yên dẫn ta đi đường tắt, chắc giờ này họ mới đến nơi.”
Tạ Lãm khẽ cau mày, đứng yên không nhúc nhích.
Phùng Gia Ấu hỏi: “Chàng thật sự không quan tâm nữa sao?”
Tạ Lãm bực bội: “Ta không muốn gặp Tạ Lâm Khê.”
“Đi nào.” Phùng Gia Ấu biết trong lòng hắn muốn ra ngoài, bèn kéo hắn đi.
…
Trời đã tối.
Ngoài cổng thành.
Trình Lệnh Thư đứng cùng Tạ Lâm Khê, cả hai nhìn về phía cổng thành.
Chỉ thấy cổng thành mở rộng, lính gác trên thành lâu đã được dẹp bỏ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tạ Triều Ninh.
Đợi hồi lâu, ngược lại thấy Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu từ cửa thành bước ra.
Tạ Lâm Khê bừng tỉnh, rồi khẽ cười: “Ta đang tự hỏi làm sao Tạ Triều Ninh biết được thân phận của ta. Thúc thúc nói đúng, quả nhiên không thể giấu được cô.”
Khi nói chữ “cô,” ánh mắt y nhìn về phía Phùng Gia Ấu.
“Thúc thúc của Tạ công tử là ai?” Phùng Gia Ấu hỏi, “Phụ thân ta, Phùng Hiếu An chăng?”
Tạ Lâm Khê không trả lời, chỉ quay sang nhìn Tạ Lãm bên cạnh nàng: “Nghĩa đệ.”
Tạ Lãm thật không hiểu làm sao y có thể thốt ra tiếng “nghĩa đệ” ấy: “Tạ Lâm Khê, ngươi biết rõ cha ta bày Hồng Môn Yến, ngươi còn dám đưa một mình Trình Lệnh Thư tới?”
Tạ Lâm Khê dang tay: “Có gì mà không dám? Nghĩa đệ xem, phụ thân đệ thậm chí còn không dám ra gặp ta.”
Tạ Lãm cũng không thấy bóng dáng cha mình, không biết ông đang toan tính điều gì, bèn truy hỏi Tạ Lâm Khê: “Ta hỏi ngươi, chuyện ngươi mười hai mười ba tuổi xông vào thôn bị ôn dịch rồi bị nhiễm bệnh, có phải cũng là bịa chuyện không? Là để ta nhìn ngươi bằng con mắt khác?”
Tạ Lâm Khê đưa tay chạm vào mặt mình, không nói lời nào.
Nhưng Trình Lệnh Thư đứng bên cạnh không nhịn được mà nói: “Tạ công tử, nếu chỉ vì để công tử nhìn bằng con mắt khác, vậy cái giá chàng phải trả thật quá lớn.”
Phùng Gia Ấu nhân ánh trăng cũng nhìn về phía mặt Tạ Lâm Khê, chợt nhớ đến chuyện Bùi Nghiên Chiêu khi trước phái người đến Thục điều tra Tạ Lãm.
Nghe nói, từ lão sư của Tạ Lâm Khê ở học viện, họ xin về được một bức chân dung của y lúc còn thiếu niên. Thẩm Thời Hành đã kể với nàng, diện mạo trong bức chân dung đó không khác gì diện mạo của Tạ Lãm hiện tại. Nhưng Bùi Nghiên Chiêu vẫn không từ bỏ, an bài Thẩm Thời Hành vào Đại Lý Tự để tiếp tục điều tra Tạ Lãm.
Lúc đó, Phùng Gia Ấu chưa biết Tạ Lãm đang giả danh nên không để tâm.
Bây giờ nghĩ lại, Phùng Gia Ấu bỗng khiếp hoảng.
Trước mười hai mười ba tuổi, Tạ Lâm Khê vẫn thường xuyên xuất hiện trước mọi người. Năm mười hai mười ba tuổi bị hủy dung vì ôn dịch, gương mặt của y đã bị thay đổi.
Trước khi bị hủy dung, y chắc hẳn rất giống Tạ Lãm.
Sau khi bị hủy dung, vào năm mười bốn tuổi, Phùng Hiếu An đã sắp xếp để hai người họ gặp mặt.
Phùng Hiếu An không chỉ cố tình làm hai người trùng tên, mà một người có tên tự là “Tiểu Sơn,” một người có tự là “Lâm Khê.” Sơn cốc lâm khê! Lẽ nào bọn họ vốn là huynh đệ ruột?
Tạ Lâm Khê dường như đoán được suy đoán của Phùng Gia Ấu, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.
Phùng Gia Ấu cũng nhìn lại y, từ biểu cảm của y, nàng biết mình đã đoán đúng.
Thảo nào!
Thảo nào nàng vẫn luôn thắc mắc mãi.
Dù là Tạ Lâm Khê hay Phùng Hiếu An, bọn họ đối địch với Tạ Triều Ninh, nhưng lại chân thành với Tạ Lãm.
Đặc biệt là Phùng Hiếu An, ông đã dồn hết tâm trí để đưa Tạ Lãm thoát khỏi Mười Tám Trại, dùng thân phận của Tạ Lâm Khê mà đi làm quan, lập nghiệp ở kinh thành.
Còn dặn dò nàng hãy cho Tạ Lãm một gia đình.
Thì ra là thế.
Tạ Triều Ninh vì chột dạ, không dám cho Tạ Lãm biết ông đã phạm sai lầm gì, bởi vì sai lầm đó có liên quan đến hắn.
Việc ông tức giận với Tạ Lãm rồi nói mình thấy thất vọng, giờ đây trở nên dễ hiểu hơn.
Phùng Gia Ấu đang suy nghĩ, phía sau vang lên tiếng nói dịu dàng của nữ tử: “Tiểu Sơn, về khuôn mặt của Tạ Lâm Khê, ta có thể làm chứng cho nó. Năm đó chính ta đã chữa trị cho nó, nó thực sự mắc bệnh dịch. Đừng nói là hủy dung, ngay cả mạng cũng suýt mất.”
Phùng Gia Ấu quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử vừa nói bước ra từ cổng thành.
Lúc này mặt trời đã khuất núi, nhưng bà vẫn cầm một chiếc dù, mặc trang phục của dân bản địa, đầu đội khăn lụa sa màu xanh biếc, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Qua lớp sa mỏng có thể thấy được gương mặt xinh đẹp, nhìn chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Tuy nhiên, Phùng Gia Ấu biết bà ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi, bởi vì trên eo bà đeo một túi vải mà người châm cứu thường dùng – bà là một đại phu.
Hẳn là Diêu cô cô, sư phụ của Tùng Yên, mà Tạ Lãm thường nhắc đến.
Cũng chính là nữ lang trung mà Thẩm Thời Hành từng đề cập, người đã bị kết án lưu đày đến thành Hắc Thủy vì dùng Xích Lưu Kim giết vô số gian thương ở Nam Cương năm đó.
“Cô cô.” Tạ Lâm Khê cúi đầu cung kính hành lễ.
Diêu Tam Nương mỉm cười với y, tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ của y, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Sau đó bà nhìn về phía Phùng Gia Ấu, ánh mắt đầy phức tạp mà Phùng Gia Ấu không hiểu được.
Phùng Gia Ấu ngoan ngoãn cúi đầu chào: “Diêu cô cô.”
Diêu Tam Nương mỉm cười đáp lại, rồi quay sang Tạ Lãm vẫn đang thờ ơ: “Sao thế? Cưới vợ rồi thì quên cô cô. Đi khỏi nhà nửa năm trời, gặp cô cô cũng không chào lấy một tiếng?”
“Hóa ra cô cô cũng hùa theo nhị thúc lừa con.” Ánh mắt Tạ Lãm lạnh lùng, “Con mới nhớ ra, cô cô và nhị thúc là người quen cũ ở Trung Nguyên, Xích Lưu Kim trong tay cô cô cũng là do ông ấy đưa.”
“Ta bị oan.” Diêu Tam Nương giơ dù lên bước vào giữa Tạ Lãm và Tạ Lâm Khê, “Năm đó, nhị thúc của con kéo ta đến Thục để cứu người. Tình thế cấp bách, ta vốn cũng chẳng biết cứu ai. Đến khi gặp được Tạ Lâm Khê ở Thục, nó chỉ còn thoi thóp một hơi thở, khuôn mặt đã thối rữa không còn chỗ nào nguyên vẹn…”
Nói xong, bà lại bước đến bên cạnh Phùng Gia Ấu: “Khi nào có thời gian, con đến y quán trong thành tìm ta, ta có chuyện muốn nói với con.”
Ánh mắt Phùng Gia Ấu thoáng chút ngưng lại, biết rằng chuyện đó liên quan đến Phùng Hiếu An, nàng gật đầu đồng ý.
Diêu Tam Nương liền cầm dù quay về thành, dáng vẻ như không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Bà vừa đi, ngoài cổng thành chỉ còn lại bốn người họ.
Trình Lệnh Thư và Phùng Gia Ấu rất hiểu ý, lùi lại nửa bước, đứng sau lưng nnam nhân của mình.
Cả hai nhìn nhau, Phùng Gia Ấu biết Trình Lệnh Thư đã hiểu rõ mọi chuyện. Trình Lệnh Thư cũng biết Phùng Gia Ấu đã đoán ra. Trong lòng cả hai đầy phức tạp.
Họ là đối thủ một mất một còn mười mấy năm nay ở kinh thành. Lần trước bỗng ngồi lại cùng uống trà nói chuyện phiếm đã là điều kỳ lạ. Giờ đây lại bất ngờ trở thành chị em bạn dâu.
Tâm trạng Phùng Gia Ấu đương nhiên càng phức tạp hơn, vì nàng biết mình không rõ nội tình bằng Trình Lệnh Thư.
Tạ Triều Ninh cố tình nhốt Tạ Lãm lại, giờ lại mở toang cổng thành, để huynh đệ họ gặp nhau, hẳn ông có ý muốn để Tạ Lãm biết sự thật.
Nàng bắt đầu lo lắng về phản ứng của Tạ Lãm sau khi biết được.
Một lúc lâu không ai nói gì, Tạ Lãm phá tan bầu không khí im lặng: “Cuối cùng ngươi cũng không hoàn toàn nói dối ta. Tạ Lâm Khê, không nhắc đến những chuyện này nữa, về người nhà ngươi… cả nhà Lục ngự sử, ngươi và nhị thúc có chứng cứ gì chứng minh cha ta đã ra tay?”
“Chứng cứ?” Tạ Lâm Khê chỉ mỉm cười nhìn Tạ Lãm.
Phùng Gia Ấu biết rằng y muốn nói Tạ Lãm là chính chứng cứ.
Nhưng Tạ Lãm hoàn toàn không hay biết gì, nếu Tạ Lâm Khê cứ mập mờ như vậy, chỉ khiến Tạ Lãm càng thêm bực bội.
Phùng Gia Ấu chen vào: “Tạ công tử, cả nhà Lục ngự sử đã không may thiệt mạng trong dịch quán, vậy làm sao huynh và lão bộc của mình thoát được?”
Tạ Lâm Khê biết rằng nàng đang giúp mình mở đầu câu chuyện.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng y cũng lên tiếng: “Bởi vì khi ta vừa chào đời, ta được tổ mẫu bế đến chùa nuôi, không đi theo cha mẹ đến nhậm chức ở Kinh Bắc, nên mới thoát được kiếp nạn.”
“Vừa sinh ra đã bị đưa đến chùa?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Mẫu thân Phùng Gia Ấu tịnh tu trong am, từ nhỏ nàng thường đến đó, cũng từng gặp một thiên kim nhà giàu lớn lên trong am. Nghe nói vì nàng ta ốm yếu nhiều bệnh, sợ không nuôi nổi nên được gửi vào am chăm sóc, đợi đến bảy tuổi mới được đưa về nhà.
Chuyện này dường như cũng khá phổ biến.
“Đúng như muội nghĩ.” Tạ Lâm Khê gật đầu, “Ta sinh non, vừa ra đời đã suýt không qua khỏi, phụ mẫu bèn đưa ta vào chùa, nuôi dưới chân Phật. Trụ trì trong chùa nói rằng, muốn nuôi sống ta thì phải tuyệt đối không được nhắc với bên ngoài, trong ba năm không được gặp mặt. Vì thế, có lẽ ngay cả cữu cữu ta ở Liêu Đông cũng nghĩ rằng ta đã chết non.”
Phùng Gia Ấu quen thẩm vấn phạm nhân, liền hỏi tiếp: “Thế còn đệ đệ huynh thì sao, là sinh đôi à? Hay là nhỏ hơn một hai tuổi?”
Phùng Gia Ấu thiên về việc Tạ Lãm nhỏ hơn y một hai tuổi, bởi khác biệt giữa hai người không lớn, rất khó mà nhận ra.
Trước khi Tạ Lâm Khê bị hủy dung, y và Tạ Lãm có khuôn mặt khá giống nhau, nhưng có lẽ không giống đến mức như sinh đôi khó phân biệt.
Nếu không, vụ hủy dung này có phần quá triệt để.
Hơn nữa, hình dáng hai người khác biệt khá lớn. Từ khung xương mà nói, Tạ Lâm Khê như dương liễu, Tạ Lãm như tùng bách. Về chiều cao, Tạ Lãm cao hơn y hơn nửa cái đầu. Hai người họ dường như một người giống Lục ngự sử xuất thân dòng dõi thư hương, còn người kia giống Lục phu nhân xuất thân tướng môn Tề thị.
Thông thường, song sinh ít khi có sự khác biệt lớn như vậy.
Vì vậy, khi trên mặt không còn điểm giống nhau nữa, họ hoàn toàn khác biệt.
Thế nên, dù Phùng Gia Ấu biết họ có cùng tên, nhũ danh và tên tự hợp lại mang ý nghĩa sâu xa, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.
“Sao nàng biết hắn còn có đệ đệ?” Tạ Lãm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, “Sao ta chưa từng nghe nàng nhắc đến?”
“Chàng cứ nghe huynh ấy nói trước đi.” Phùng Gia Ấu đẩy hắn lên phía trước, nhưng không đẩy nổi.
“Sao nàng kỳ lạ vậy?” Tạ Lãm tiếp tục quan sát nàng.
Hiện giờ hắn chưa hiểu rõ mọi biến hóa cảm xúc của nàng như lòng bàn tay, nhưng ít nhất có thể đoán hơn phân nửa.
Nghĩ đến đây, Tạ Lãm bất tri bất giác nhận ra, trước đây hắn nào có bận tâm người khác nghĩ gì. Hắn thậm chí còn lười nghĩ về chuyện của chính mình. Vừa phiền vừa mệt.
Nhưng từ khi gặp Phùng Gia Ấu đến giờ, có ngày nào hắn không để ý đến biểu cảm của nàng? Mấy tháng trôi qua, trừ việc không đoán được trong đầu nàng đang nghĩ ngợi gì, phàm là hắn có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng biến hóa, liền hiểu được cảm xúc của nàng.
Hắn cho rằng yêu thương và bảo vệ thê tử mình là lẽ đương nhiên, thân là nam nhân, là trượng phu đều phải vậy.
Nhưng có phải hắn đã làm hơi quá rồi không?
Chẳng trách khi hắn rời nàng vài ngày, đầu óc thường nghĩ ngợi lung tung, hóa ra là vì ngày thường hắn nghĩ quá nhiều. Thậm chí còn có ý nghĩ không muốn mình trông chẳng ra làm sao.
Thực ra từ lâu đã rất chẳng ra làm sao rồi.
Thói xấu này phải sửa ngay.
Việc cần làm thì làm, nhưng tuyệt đối không được làm quá, nếu không chẳng phải giống như một con chó canh cửa cứ nhìn sắc mặt chủ nhân sao.
Tôn nghiêm ở đâu?
Hắn lần nữa quay đầu nhìn Tạ Lâm Khê: “Ngươi đừng vòng vo, nói thẳng chứng cứ cho ta biết. Ta tin chắc chắn trong đó có hiểu lầm, cả nhà Lục ngự sử không thể nào do cha ta giết.”
Tạ Lâm Khê phớt lờ câu hỏi của hắn, trả lời Phùng Gia Ấu: “Đệ đệ ta nhỏ hơn ta một tuổi rưỡi. Nó không giống ta, dù cũng sinh non, nhưng sức khỏe lại rất tốt. Khi theo phụ mẫu đến Kinh Bắc nhậm chức, nó mới chỉ vài tháng tuổi. Đêm đó ở dịch quán, cả nhà ta, bao gồm cả gia bộc và hộ vệ, hơn mười người đã bị bọn cướp tấn công. Sau khi giết người, chúng còn phóng hỏa thiêu dịch quán để hủy thi diệt chứng.”
Nghe đến đây, Phùng Gia Ấu lập tức cảm thấy nghi ngờ. Lúc đó Nam Cương đang loạn lạc, trên đất Đại Ngụy khắp nơi đều có lưu dân và bọn cướp. Bọn cướp giết người cướp của không cần phải phiền phức đến mức hủy thi diệt chứng, trừ khi hung thủ muốn che giấu điều gì.
“Thứ đám cướp muốn che giấu chính là đệ đệ ta.” Tạ Lâm Khê lạnh lùng nói, “Bọn chúng muốn những quan viên đến thu gom thi thể sẽ làm chứng rằng ấu đệ của ta đã bị thiêu thành tro. Nhưng đệ đệ ta có đeo vật này trên cổ chân.”
Tạ Lâm Khê lấy ra từ túi vải bên hông một tượng Phật nhỏ được chạm khắc từ ngọc thạch. “Ta và đệ đệ mỗi người có một miếng, đây là của ta. Loại đá này rất đặc biệt, lửa không nung chảy, thậm chí hiếm khi bị nứt vỡ.”
Phùng Gia Ấu liếc nhìn Tạ Lãm, thấy hắn không có bất kỳ phản ứng nào với miếng ngọc.
Nhưng Tạ Lãm càng nghe càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tạ Lâm Khê đến đây để nói về mối thù với phụ thân hắn, sao lại cứ mãi kể chuyện về đệ đệ mất tích của mình với Phùng Gia Ấu?
Tựa như đệ đệ mất tích này có mối liên hệ rất lớn với phụ thân hắn vậy.
Chẳng lẽ phụ thân hắn đã bắt cóc đứa bé đó, nên Tạ Lâm Khê mới khẳng định chính ông đã diệt toàn gia của y?
Sai lầm mà phụ thân hắn không dám thừa nhận chính là đã bắt cóc đứa con trai nhỏ của Lục ngự sử sao?
Nếu điều đó là thật, thì đứa trẻ đó hiện giờ đang ở đâu?
Chẳng lẽ là người nào đó trong trại, đã bị nhị thúc điều tra ra?
Hắn hoài nghi nhìn Tạ Lâm Khê.
Tạ Lâm Khê né tránh ánh mắt hắn, chỉ nhìn Phùng Gia Ấu: “Lúc đó, vụ án do Hình Bộ tiếp nhận. Người đi suốt đêm đến điều tra chính là thị lang của Hình Bộ, phụ thân muội.”
Phùng Gia Ấu im lặng.
Tạ Lâm Khê tiếp tục kể: “Phụ thân muội và phụ thân ta cùng khóa, một người đỗ trạng nguyên, một người đỗ thám hoa, cũng coi như tán thưởng lẫn nhau. Có lẽ phụ thân muội đã từng có ý định lôi kéo phụ thân ta gia nhập Hội Đồng Minh. Ông ấy điều tra và biết chuyện ta được nuôi trong chùa.”
Phùng Gia Ấu biết Phùng Hiếu An chắc chắn đã từ bỏ việc lôi kéo. Vì Lục ngự sử là người quá chính trực, làm việc cẩn thận, không khoan nhượng. Ông ấy thuộc loại người mà nếu biết về Hội Đồng Minh, sẽ ngay lập tức đi tố giác. Đừng nói là đồng khóa, dù có là cha ruột, ông ấy cũng sẽ không ngần ngại.
Những gì xảy ra sau đó không cần Tạ Lâm Khê nói, Phùng Gia Ấu cũng có thể đoán ra bảy tám phần.
Trước khi Phùng Hiếu An đến Kinh Bắc điều tra vụ án, ông đã nhận ra vụ “hủy thi diệt chứng” không bình thường.
Vì vậy, trước tiên ông đến ngôi chùa để dò hỏi vị lão bộc của Tạ Lâm Khê một vài chi tiết. Khi Phùng Hiếu An đến dịch quán, ông bắt đầu lùng sục khắp nơi tìm kiếm miếng ngọc Phật đó, nhưng không tìm thấy. Ông suy đoán đứa trẻ đã bị ai đó đưa đi.
“Nhưng tại sao không tiết lộ chuyện này?” Phùng Gia Ấu hỏi.
Nàng không hiểu tại sao Phùng Hiếu An lại giấu kín sự việc, thậm chí cả sự tồn tại của Tạ Lâm Khê cũng bị che giấu. Tại sao không giao Tạ Lâm Khê cho cữu cữu y, Tề Phong?
“Có phải cha ta nghi ngờ người ra tay chính là Tề Phong, đại đô đốc hiện giờ?”
“Ừ, cữu cữu ta trước kia không thân thiết với phụ mẫu ta. Nhưng sau khi họ gặp nạn, ông ta từ Đô Ti Liêu Đông đến quá nhanh, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng và chỉ chờ cơ hội để được triều đình chú ý.”
Tạ Lâm Khê nắm chặt tay, trong mắt dấy lên sát khí. “Vì vậy, phụ thân muội không dám tiết lộ sự tồn tại của ta và đã giấu ta đi.”
Phùng Gia Ấu xoa xoa ngón tay, cúi đầu suy ngẫm.
Sau đó, Tề Phong thật sự đã được triều đình chú ý và giao phó trọng trách, trở thành chủ tướng phụ trách chống lại Nam Cương. Phùng Hiếu An chắc chắn càng thêm nghi ngờ ông ta, và đến nay vẫn còn nghi ngờ.
“Nhưng nếu phụ thân ta nghi ngờ Tề Phong ra tay, tại sao lại chuyển mục tiêu sang…” Phùng Gia Ấu suýt buộc miệng nói thẳng tên của nhạc phụ mình ra, “Sao lại chuyển mục tiêu sang đại trại chủ?”
Nàng vừa dứt lời, Tạ Lãm đột ngột quay đầu nhìn lên tường thành.
Phùng Gia Ấu cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trên tường thành cao vút và vững chắc không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông.
Người này trông chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, ngũ quan sâu sắc, khí chất cứng cỏi. Thanh miêu đao được dựng đứng, mũi đao chạm đất, một tay ông để sau lưng, tay kia nhẹ nhàng đặt trên đỉnh chuôi đao. Thoạt nhìn, trông ông bình thản, nhưng sự sắc bén tỏa ra từ ánh mắt khiến người ta tin rằng một mình ông có thể đối đầu với ngàn quân.
Tóm lại, chỉ cần đứng đó, không ai dám nghi ngờ ông chính là đại trại chủ của Mười Tám Trại, người đủ khả năng tự lập làm vương.
Phùng Gia Ấu từng nghĩ rằng sự mạnh mẽ và tự tin của Tạ Lãm có lẽ di truyền từ tướng môn Tề thị. Giờ đây mới nhận ra hắn giống Tạ Triều Ninh hơn nhiều.
Tạ Lãm ngày hôm nay, không liên quan lắm đến việc ai sinh ra hắn, hoàn toàn do một tay Tạ Triều Ninh đào tạo nên.
Ánh mắt Tạ Triều Ninh quét qua từng người trong số họ, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Lãm.
Ông nói: “Bởi vì Phùng Hiếu An đã điều tra ra, kẻ giết người và kẻ phóng hỏa không phải cùng một nhóm. Kẻ giết người là một đám binh lính cải trang thành cướp, còn kẻ phóng hỏa, chính là ta.”
—
Share truyện lên:
Follow Vy
Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕