Skip to content

Thần Khúc – Chương 25

THẦN DIỄN XUẤT

Quân Chấp vì thiên kiếp Thiên Ma Hỏa mà bôn ba sao?

Đát Thi chỉ nói ra một câu, còn sợ Khúc Duyệt nghe không rõ nhưng trong đầu Khúc Duyệt đã ngay lập tức nảy ra suy đoán, có thể nào quả trứng này  vì nằm trong một ngọn núi lửa ma nào đó, sắp sửa bị nướng chín cho nên mới có chuyện cách mấy trăm năm Thiên Ma Hỏa lại rơi xuống.

Quân Chấp tìm được cách nhảy ra bên ngoài rồi đem quả trứng thế giới này ném vào biển cho hạ nhiệt?

Khúc Duyệt ngửa đầu nhìn trời, theo đà phỏng đoán này thì sắp tới trời sẽ đổ mưa to sao?

Mà không đúng, quả trứng hiện giờ được Nhị Ca nàng cất vào hộp gỗ sét đánh ngàn năm trấn áp tà ma. 

Vậy là có khả năng trời sẽ giáng tia chớp nhỉ?

Khúc Duyệt bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, thấy Đát Thi không đề cập đến chuyện này nữa, nàng hỏi: “Không phải có hiệp nghị hòa bình giữa chín nước sao, Thiên Phong quốc sư làm vậy chẳng phải đã vi phạm ư?”

Chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi chứ nhờ Huyễn Ba nàng đã sớm biết giữa Quân Chấp và Thiên Phong quốc sư Nguyên Hóa Nhất có hận thù. Hai người họ tuổi tác tương tự, tu vi gần giống, chỉ khác nhau xuất thân Nam Nho kiếm phái và Bắc Nho kiếm phái.

Nghe tên đã biết, hai môn phái kiếm tu từng chung một tông môn, vì lý tưởng khác biệt mà tách riêng. Đã là lý tưởng không hợp thì đương nhiên hai vị sư phụ cũng bất hòa, giao ước cứ mười năm lại có một cuộc chiến. Trong mấy trăm năm họ chẳng phân biệt thắng thua nhưng cuối cùng sư phụ của Nguyên Hóa Nhất bị đánh bại rồi tự sát mà chết. Sư phụ của Quân Chấp sau khi chiến thắng cảm thấy trên đời chẳng còn gì hứng thú, qua mấy năm cũng chết.

Nguyên Hóa Nhất đâm ra hận Quân Chấp, thề muốn chiến thắng Quân Chấp vì sư phụ và sư môn rửa nhục. Nhưng Quân Chấp trước sau không nhận chiến thư của hắn, Nguyên Hóa Nhất trong cơn tức giận đã đầu quân cho đối thủ một mất một còn của Phúc Sương – Thiên Phong quốc, bằng bản lĩnh âm hiểm của mình ngồi lên được vị trí quốc sư, toàn tâm toàn ý nhắm vào Phúc Sương quốc.

Đương nhiên đây chỉ là một trong những giai thoại.

Có một cách kể khác là, Nguyên Hóa Nhất là người dã tâm, hắn muốn mượn chuyện hận thù với Quân Chấp để che mắt, vịn vào đó dùng vũ lực mạnh nhất xử lý Phúc Sương, từ đó thống nhất chín nước.

Còn có lời đồn rằng, Nguyên Hóa Nhất là kẻ si tình, hắn làm hết thảy mọi chuyện đều vì thái hậu của Thiên Phong quốc.

Huyễn Ba kể ra rất nhiều khả năng, nhưng không có kết luận, hắn đối với chuyện tranh quyền đoạt thế chẳng có nửa phần hứng thú nên lười kiểm chứng.

Tuy nhiên, giữa những thật thật giả giả, có hai điểm chắc chắn. Một, Nguyên Hóa Nhất và Quân Chấp có đại thù sư môn. Hai, Nguyên Hóa Nhất có ý muốn diệt Phúc Sương.

“Vị quốc sư đại nhân kia chưa bao giờ tuân theo phép tắc.” Nhắc tới hắn ngữ khí của Đát Thi như đóng băng, “Công khai đưa chiến thư, châm chọc Nhiếp Chính Vương không dám tiếp, còn thường xuyên ngầm bố trí ám hại. Chúng ta thậm chí hoài nghi hắn có lẽ cấu kết với Thiên Ma tộc, muốn phá hủy các đại trận bảo vệ thành của Phúc Sương chúng ta.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến trước thác nước nhỏ.

Lúc dừng lại, Khúc Duyệt nhìn qua hướng Quân Chấp, y vẫn mặc trung y như cũ, xếp bằng ngồi thiền, khí sắc vẫn rất kém.

“Khúc tiên sinh.” Y mở mắt, tươi cười đúng phép lịch sự.

Khúc Duyệt thấy vậy thi lễ: “Có phải khi đuổi bắt yển sư kia, vết thương cũ của ngài bị ảnh hưởng?”

Quân Chấp khẽ gật đầu: “Yển sư dường như biết thần hồn của ta bị tổn hại nên đã liên tục tấn công vào đó.”

Khúc Duyệt hiểu được, vươn tay, đàn tỳ bà hiện ra trên bàn tay: “Vãn bối kiểm tra một chút, xin ngài đừng chống cự.”

Trước khi Quân Chấp đồng ý, Khúc Duyệt đã gảy đàn, âm thanh ào ạt tuôn ra như sóng đổ xô về phía thần hồn của Quân Chấp. Y đan hai tay vào nhau, không hề phản kháng.

Khúc Duyệt nhân lúc kiểm tra thương thế mà quan sát y. Tuổi xương* thật là hơn hai trăm tuổi, tu vi cũng đúng cấp bảy, thần hồn xác thật từng bị tổn thương nặng, không có dấu vết đoạt xá*, hết thảy đều bình thường.

Tuổi xương: là dữ liệu dùng để mô tả mức độ phát triển của hệ xương ở con người. Trong suốt thời kỳ sinh trưởng, từ trẻ sơ sinh đến trưởng thành, hình dạng và kích thước của xương sẽ thay đổi. Trên thực tế, tuổi xương của người sống có thể được phát hiện bằng tia X.

Đoạt xá là hành động một thần hồn cưỡng ép chiếm lấy thân thể của thần hồn khác.

Vậy sao có thể xé rách hư không được, có thể nào nhờ vào pháp bảo?

Nhìn thấy Khúc Duyệt cau mày sau khi thu hồi tiếng đàn, Đát Thi lo lắng hỏi: “Khúc cô nương, cô có khúc phổ phù hợp ko?”

“Có.” Khúc Duyệt gật đầu, không có cũng phải có.

Đát Thi nhẹ nhàng thở ra.

Quân Chấp không có biểu hiện gì: “Đát Thi, ngươi về trước đi.”

“Vâng!” Trước khi đi, Đát Thi đưa cho Khúc Duyệt một ánh mắt cầu xin.

Khúc Duyệt nhìn dáng vẻ cẩn trọng cung kính của Đát Thi chợt cảm thấy hai người họ không giống quan hệ tình nhân.

Quân Chấp hỏi: “Khúc tiên sinh, trên đảo của cô đã có ba người, khi nào thì tiếp nhận Quân Thư nhà ta?”

“Quân Thư công tử thật không muốn xuất chiến.” Khúc Duyệt ôm tỳ bà đến gần một chút, dừng lại trước mặt y, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y, “Quân Thư công tử hiểu rất rõ, nếu hắn đại diện cho Phúc Sương chiến đấu, chắc chắn sẽ phải dùng đến kiếm.”

“Nhưng lúc trước cô đã đồng ý với ta rồi.” Quân Chấp buông tay đang đặt ở đan điền ra, đột nhiên khuỵu gối, hơi nghiêng người về phía trước cúi đầu nhìn nàng, “Nếu dễ làm, ta đã không phải đau đầu đến giờ.”

Vì tư thể thay đổi, mái tóc dài của y buông xuống trước ngực, quét qua gương mặt của Khúc Duyệt đang ở ngang tầm phiến đá mà y ngồi.

Nàng tránh sang một bên: “Vãn bối đã nói với Cư viện trưởng nhờ ngài ấy giúp đỡ khuyên một chút.”

“Vô dụng.” Quân Chấp lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Chuyện này không gấp, tiền bối vẫn nên lo cho thương thế của mình trước đã.” Khúc Duyệt nhìn quanh, cố gắng tìm một chỗ để ngồi xuống, tinh thần của nàng cũng đâu tốt, đứng thật hao phí tinh lực mà.

Quân Chấp nhìn ra ý muốn của nàng: “Cứ ngồi đây đi.”

Y chỉ vào phiến đá mình đang ngồi, có thể chứa được ba người.

Khúc Duyệt chọn vị trí thích hợp ở cách y hai trượng: “Lúc trị liệu bằng tiếng đàn, đại phu không nên ngồi quá gần người bệnh.”

Quân Chấp hơi ấp úng, hiển nhiên lần đầu tiên nghe nói chuyện này: “Vì… sao?”

Khúc Duyệt nào có biết đâu, nàng chỉ bịa lung tung thôi, dù sao cũng không muốn ở gần y. Nàng biết càng đến gần thì càng dễ làm thân nhưng nàng có tâm bệnh, không muốn thân thiết với “đối tượng tình nghi”, cần phải duy trì khoảng cách.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, Khúc Duyệt mới mười lăm tuổi, kém gan dạ sáng suốt và thuận lợi như bây giờ. Để tiếp cận “đối tượng”, cũng để chứng minh với Nhị Ca nàng có thể làm được việc, nàng đã dùng đủ mọi thủ đoạn, giả làm ca cơ mù lòa, lợi dụng sự yếu đuối và sắc đẹp của mình để đối phó. Rất hữu dụng, đơn giản hơn nhiều so với việc đến học viện chứng đạo như hiện tại. Nhưng chỉ một lần đó mà thôi, không bao giờ sử dụng lại lần nào nữa.

“Đối tượng” ấy hiện giờ bị giam ở tầng mười tám dưới lòng đất trong phòng giam trọng hình, mười mấy năm qua nàng chưa bao giờ dám bước vào Nhà Ngục Dị Nhân vì luôn cảm thấy mình nợ hắn rất nhiều.

“Tiền bối, xin ngài tập trung tinh thần.” Khúc Duyệt chuẩn bị tấu một chương chữa thương trong <Mười ba khúc Xuân Thu>, “Chúng ta thử một lần trước.”

“Được.” Quân Chấp lại lần nữa chắp hai tay, nhắm mắt lại.

Sóng âm trong tay chậm rãi chảy ra, Khúc Duyệt thúc giục sóng âm tiến vào đại huyệt quanh thân y, củng cố hồn phách, đả thông kinh mạch. Tuy nhiên lại gặp phải chướng ngại vật, dường như trong thân thể y có một bàn tay không ngừng xáo trộn các sóng âm của nàng.

Khúc Duyệt bắt buộc dừng lại: “Tiền bối, tinh thần ngài quá hỗn độn, ngài nên thư giãn cho bản thân bình tĩnh lại.”

Quân Chấp không mở mắt nói: “Xin lỗi, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi chờ y vận hành chân khí hết một vòng, Khúc Duyệt tiếp tục đàn tấu, nhưng khi các sóng âm đi vào cơ thể lại giằng co với chân khí trong người y, giống như đang chơi đánh bóng bàn. Tu vi của nàng không bằng y, đương nhiên không đánh lại, suýt nữa là gặp phản phệ, rất may kịp thu trở về.

Khúc Duyệt nghiêm túc nói: “Nếu ngài không bình tĩnh được, vãn bối không trị được.”

Quân Chấp mở mắt, trong đôi mắt đen có chút bất lực: “Nếu ta có thể tĩnh tại, đã không phiền cô tới chữa trị.”

Khúc Duyệt: “Theo ngu kiến của vãn bối, tâm bệnh của ngài còn trầm trọng hơn, tốt hơn nên giải quyết tâm bệnh trước.”

Quân Chấp cười khổ: “Tâm bệnh quá nhiều, không biết bắt đầu từ đâu.”

Khúc Duyệt đặt tỳ bà nằm ngang trên đùi: “Vậy bắt đầu trị từ tâm bệnh đơn giản nhất.”

Quân Chấp giật mình: “Đơn giản nhất sao?”

“Về Quân Thư công tử.”

“Cái đó không đơn giản.”

Khúc Duyệt không tranh luận với y: “Xin ngài phái người gọi Quân Thư công tử tới đây.”

Quân Chấp hơi suy tư, sau đó đưa tay bắt quyết, giữa không trung xuất hiện một con hạc giấy, lắc lư bay đi.

Chỉ chốc lát sau Quân Thư vội vàng tới: “Nhị thúc, người tìm chất nhi có việc?”

Nhìn thấy Khúc Duyệt ôm tỳ bà ngồi đây, hắn sửng sốt rồi nho nhã lễ độ chắp tay thỉnh an: “Tiên sinh!”

Quân Chấp nhìn hắn, ánh mắt thêm vài phần trìu mến: “Ta đang nói với tiên sinh, nhờ nàng nhận ngươi làm đại diện cho Phúc Sương chúng ta tham dự Thí Luyện.”

Lại nữa? Quân Thư nhíu mày thật sâu, tối hôm qua mới vừa từ chối Cư Bất Khuất: “Nhị thúc…”

Hắn đang định nói thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Khúc Duyệt: “Thật ra, với phẩm hạnh của ngươi, ta không hề muốn nhận, nhưng là Nhiếp Chính Vương tìm mọi cách khổ cầu, ta mới miễn cưỡng đáp ứng.”

Lời này làm Quân Thư mờ mịt: “Tiên sinh, phẩm hạnh của ta làm sao?”

Khúc Duyệt cười nhạo nói: “Thân là vua của một nước, ngươi không chí tiến thủ, đem gánh nặng ném cho Nhiếp Chính Vương, ngươi cảm thấy phẩm hạnh của ngươi như thế nào?”

Quân Thư phát hiện tâm tình của Khúc Duyệt không tốt, nên nói chuyện thật cẩn thận: “Nhị thúc có năng lực hơn ta, có thể làm nhiều việc hơn…”

“Nhưng Nhiếp Chính Vương thời trẻ bị thương, kinh mạch nghịch chuyển, thần hồn bị sứt mẻ, vốn có thể sống thêm năm mươi năm, nhưng vì vất vả quá mức, giờ chỉ còn một năm sinh mệnh.” Khúc Duyệt chân thành bịa chuyện, ánh mắt nhìn về phía hắn vô cùng nghiêm khắc: “Ngài ấy muốn nhìn thấy ngươi làm nên danh tiếng ở Thí Luyện Cửu Quốc để rồi ra đi an ổn, ngươi lại còn không chí tiến thủ?”

Quân Thư hoàn toàn chết lặng.

Quân Chấp mấp máy môi: “Khúc tiên sinh…”

Khúc Duyệt quay sang khiển trách y: “Nhiếp Chính Vương cũng hồ đồ, vì sao không nói cho hắn biết chân tướng? Ngài không muốn làm hắn thấy áp lực nhưng lại không nghĩ cho bản thân mình. Nếu hắn là bùn nhão không trét được tường, tả có Thiên Ma xâm phạm biên giới, hữu có Thiên Phong như hổ rình mồi, Phúc Sương phải đi con đường nào đây?”

“Nhị thúc? Tiên sinh nói có thật không?” Quân Thư từ trạng thái chết lặng giật mình tỉnh lại, đột nhiên xoay người đối mặt với Quân Chấp.

Quân Chấp cứng đờ ngồi trên tảng đá, nhìn Quân Thư đứng sau lưng Khúc Duyệt, rồi nhìn Khúc Duyệt đối diện y đang không ngừng nháy mắt, ra hiệu y tận lực theo kịp tiết tấu của nàng, đừng làm hỏng bầu không khí.

Quân Chấp chỉ có thể điều khiển chân khí toàn thân khiến nó trở nên hỗn loạn dị thường, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.

“Nhị thúc!” Quân Thư hoảng loạn nhảy lên phiến đá, đỡ lấy Quân Chấp, “Chẳng lẽ thật sao?”

Quân Chấp hơi cúi đầu, lộ ra vẻ thê lương đau khổ, thở dài thật sâu.

Kỹ thuật diễn chân chính không cần lời nói nào hỗ trợ, từ khóe mắt đến đuôi mày đều thấm đẫm cảm xúc, xen lẫn với một tiếng “ai” nhẹ nhàng.

Đôi mắt Quân Thư lập tức đỏ hoe.

Khúc Duyệt đột nhiên hiểu ra, mình đã gặp được đối thủ chân chính.

— —


Share lên:

Có thể bạn sẽ thích:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
2 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Mít
Mít
8 months ago

Kẻ tám lạng người 800gr =))

Canhchuacakhoto
Canhchuacakhoto
8 months ago

Bàn về độ dày của mặt, vô sỉ lắm chiêu thì 2 a e nữ9 giống nhau nha

You cannot copy content of this page

2
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x