CHƯƠNG 69 – MỘT CON CHÓ
—- “Trong tất cả ba lần kiếm ẩn, dài nhất cũng chỉ mất mười tám năm thôi!”
Khúc Tống: “Hẳn là kiếm trong xương đã bị phong ấn, đã ba trăm năm rồi.”
—- “Phải, phải, phải!”
Khi Khúc Đường nói liên tiếp ba từ “phải”, giọng điệu của anh hoàn toàn khác với khi tranh cãi với Khúc Tống trước đó, lạnh lùng đến mức như vừa ra khỏi miệng liền ngưng kết thành dùi băng, hướng về tim địch nhân mà xuyên thủng.
Khúc Duyệt không nhịn được rùng mình. Trong ấn tượng của nàng, Đại Ca từ trước đến nay vừa tình cảm lại vừa tiêu sái, chưa bao giờ thấy anh so đo với ai, chứ đứng nói đến tức giận.
Khúc Tống cười thâm trầm: “Có ý tứ.”
Ngay sau đó, Nhất Tuyến Khiên bị ngắt đột ngột, không đầu không đuôi, chẳng để lại cho Khúc Duyệt bất kỳ ý kiến nào.
Tuy nhiên nàng cũng không thèm để ý, sau khi lên bờ, thành thành thật thật đi theo bên cạnh Nguyên Hóa Nhất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn hắn. Sau khi xác định được đây là anh trai mình, mắt nàng dường như có gắn thêm bộ lọc, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Nguyên Hóa Nhất nhận thấy ánh mắt của Khúc Duyệt nhưng vờ như không biết. Hắn nghi ngờ nàng có ý đồ nhưng dù quan sát thế nào cũng không đoán ra manh mối. Hắn cảm nhận được rõ ràng nàng thân thiết với hắn hơn, một loại thân mật không phải giả vờ.
Vì thế, tâm trạng nặng nề của Nguyên Hóa Nhất vì bài <Hải Nguyệt Giang Triều> dần dần lắng xuống, thay vào đó là vài phần tự đắc vì mị lực bất phàm của mình. Việc chiêu mộ cô nương này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên không thể nóng vội, lạt mềm buộc chặt mới là chiến lược tốt.
Trong lúc suy nghĩ, phong thái hắn càng trở nên ưu nhã, đang định bắt chuyện với Khúc Duyệt thì nghe thấy tiếng linh khí nổ mạnh vang đến từ cách đó vài con đường. Ngay sau tiếng nổ, từng trận khói bốc cao lên trời, xen kẽ với những làn ánh sáng linh khí màu sắc rực rỡ.
Quan tuần thành vội vàng chạy đến nơi phát sinh sự việc, tai Khúc Duyệt hứng chịu âm thanh huyên náo của rất nhiều áo giáp cọ xát vào nhau.
“Xem ra vãn bối đã tìm đúng người khi nhờ ngài dẫn đường. Thiên Phố không thái bình như lời đồn.” Khúc Duyệt trêu chọc một câu.
Ban đầu Khúc Duyệt tưởng Huyễn Ba gây chuyện, nàng hơi lo lắng nhưng khi thấy linh khí bay lên có thuộc tính không thuộc hệ thủy thì an tâm.
“Đã khiến tiên sinh chê cười, bình thường không như thế, chắc là do sao chổi bay tới Thiên Phong ta đem theo vận đen.” Thật mất mặt, Nguyên Hóa Nhất cười cười, đem tội đẩy đi.
“Ý tiền bối nói Nhiếp Chính Vương Phúc Sương?” Khúc Duyệt hỏi thẳng.
“Xem ra tiên sinh cũng cảm nhận được uy lực của sao chổi nhỉ?” Nguyên Hóa Nhất như tìm được tri âm, “Nơi nào có hắn xuất hiện đều không có chuyện tốt xảy ra.”
Khi hai người đi đến nơi xảy ra chuyện, liền chứng thực lời nói của Nguyên Hóa Nhất, người xảy ra chuyện đúng là Quân Chấp.
Khi Khúc Duyệt tìm Đát Thi mượn khăn che mặt có nói muốn đi dạo Thiên Phố, Đát Thi cũng nảy sinh tâm tư, cầu xin Quân Chấp đưa nàng đến Thiên Phố đi dạo. Sau đó đột nhiên mười mấy con dơi quái lạ lao ra từ chỗ tối nhầm vào cổ Quân Chấp mà cắn.
Khúc Duyệt nghe được một vài lời thì thầm.
“Vị này chính là Nhiếp Chính Vương Phúc Sương đây ư?”
“Chắc chắn, nghe nói vừa đến hôm nay, Thiên Phong quốc sư ngay lập tức bắt đầu dạy bảo hắn rồi.”
“Nói hươu nói vượn, quốc sư nhà ta thật là có thù oán với hắn, nhưng sao có thể trắng trợn táo bạo như thế, ngay trên địa bàn của mình mà ám sát hắn sao? Ngươi nghĩ quốc sư chúng ta là tên ngốc chắc?”
“Ngươi thì biết cái gì, đây chính là chỗ cao minh của quốc sư, vì đa số mọi người sẽ nghĩ giống ngươi, ngài ấy không phải kẻ ngốc làm gì động thủ ngay địa bàn của mình.”
“A, lời này có lý…”
Nghe mấy lời bàn tán này, Nguyên Hóa Nhất lạnh lùng cười nhạt.
Khúc Duyệt nhăn mày. Nhìn phản ứng khi nãy của Nguyên Hóa Nhất, căn bản không biết nơi này xảy ra chuyện gì, người hành thích Quân Chấp không phải hắn.
Nhưng bị một chậu nước bẩn hắt lên đầu như vậy, Nguyên Hóa Nhất hiển nhiên cho rằng chính Quân Chấp tự sắp đặt để bôi đen hắn.
Mâu thuẫn giữa Quân Chấp và Nguyên Hóa Nhất đã có từ lâu, nhưng dường như có ai đó đang ngấm ngầm khiến nó sâu sắc hơn.
Sau khi quan tuần thành đến, nhiều tấm lưới được kéo ra và rất nhanh đã bắt được những con dơi quái dị kia. Sau đó quan tuần thành giải tán đám đông vây xem rồi xin lỗi Quân Chấp, lúc này đang mang dáng vẻ không bận tâm.
“Ngụy quân tử.” Nguyên Hóa Nhất vuốt vuốt hộ giáp, gọi một tiếng, “Quân sư huynh!”
Quân Chấp nhìn sang hướng này, ngạc nhiên khi thấy Khúc Duyệt đang đứng bên cạnh Nguyên Hóa Nhất.
Đát Thi đứng im không động đậy, chỉ có Quân Chấp bước lên trước: “Nguyên sư đệ.”
Khóe miệng Nguyên Hóa Nhất nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: “Ta đã đưa cho ngươi bao nhiêu chiến thiếp rồi nhỉ? Khi nào mới đồng ý chiến với ta một trận đây?”
Quân Chấp lắc đầu: “Sư phụ lúc lâm chung đã để lại di ngôn, hi vọng sau này Nam Nho kiếm phái của chúng ta không tranh đấu với Bắc Nho kiếm phái của đệ nữa.”
“Nam Nho kiếm phái các người đã thắng rồi, nếu không so thì sẽ vĩnh viễn không thua.” Nguyên Hóa Nhất trào phúng nói, “Nhưng rốt cuộc đó có phải là chiến thắng bằng thực lực hay không thì… trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết.”
“Nguyên sư đệ, ta vẫn nói câu nói kia, trận chiến giữa hai vị tiên sư không có gì không ổn cả. Năm đó ta chỉ đi ngang qua, không hề làm gì.” Quân Chấp chắp tay, “Ta đi trước.”
Đây không phải lần đầu tiên Quân Chấp tranh cãi chuyện này với Nguyên Hóa Nhất, nhưng chàng không thể giải thích lý do, đành bỏ đi, quay lại chỗ Đát Thi đang đứng. Xảy ra chuyện thế này, hai người không thể dạo Thiên Phố tiếp được nữa liền trở về vương cung.
“Tiền bối, chúng ta cũng về thôi.” Khúc Duyệt nói.
“Có phải Khúc tiên sinh cũng cho rằng những con dơi kia là do bổn tọa thả ra hại hắn?” Nguyên Hóa Nhất đột nhiên hỏi, nhưng không đợi Khúc Duyệt trả lời, hắn khẽ gật đầu: “Vậy bổn tọa không tiễn, tiên sinh đi đi.”
Nói xong, hắn để lại Khúc Duyệt ở đó, bỏ đi một mình.
Hộ vệ Bắc Mạch vẫn luôn canh chừng ở xa xa, lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối, truyền âm dò hỏi: “Đại nhân, có cần thuộc hạ điều tra không?”
“Tra cái gì?” Nguyên Hóa Nhất cười khẩy, “Tên ngụy quân tử Quân Chấp ấy vì muốn giữ thanh danh Nam Nho kiếm phái mà không dám nhận chiến thư của bổn tọa, lén lút làm những chuyện có có không không khiến người khác nghĩ lầm rằng bổn tọa sợ hắn nên âm thầm giở thủ đoạn hại hắn. Hừ, tiểu nhân vô sỉ như thế không đáng dùng kiếm!”
Trong lòng Bắc Mạch cũng tức giận, đại nhân nhà hắn tuy đôi lúc cũng làm việc vô cùng không biết xấu hổ, nhưng trong kiếm đạo vẫn quang minh lỗi lạc, sở dĩ khiêu chiến với Quân Chấp là vì muốn thắng hắn đường đường chính chính bằng kiếm pháp, làm sư môn nở mày nở mặt.
Khúc Duyệt nhìn theo bóng dáng Nguyên Hóa Nhất cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa mới thu hồi ánh mắt. Nàng cũng không đi theo Quân Chấp và Đát Thi vì còn phải đợi Huyễn Ba. Tuy nhiên, đi lòng vòng Thiên Phố vài lần vẫn không thấy được người. Biết hắn đuổi theo Bướm Mỹ Nhân nên nàng đi khắp nơi tìm chỗ bán sinh vật này, song cũng không tìm được.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad@vymiu1910 —
Nguyên Hóa Nhất quay về phủ quốc sư, vừa định đẩy cửa vào phòng chợt nhận ra cấm môn bảo vệ đã bị ai đó động vào.
Hắn nhăn mày, giơ tay: “Lui cả đi.”
“Vâng!” Hộ vệ trong sân lần lượt lui ra.
Nguyên Hóa Nhất đẩy cửa bước vào, nhìn Đường Tố Vân ngồi bên cửa sổ, mày nhíu chặt: “Ngươi tới đây làm gì? Nếu bị nhìn thấy lại đồn đãi lung tung.”
Đường Tố Vân đứng dậy, thướt tha lả lướt đứng bên cửa sổ: “Thiên Phong bây giờ trên dưới đều là người của chúng ta, còn sợ tin đồn gì chứ?”
“Ngoại trừ là Thái Hậu Thiên Phong, ngươi còn là đích nữ của Đường gia.” Nguyên Hóa Nhất đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, khuỷu ta ưu nhã chống lên bàn, bàn tay mệt mỏi đỡ đầu, “Vân nhi, ngươi không còn nhỏ nữa, nên hiểu biết một chút.”
“Ta không hiểu biết chỗ nào? Nếu ta không hiểu biết thì khi xưa đã không nghe lời phụ thân mà gả cho tiên vương.” Đường Tố Vân bước tới, dè dặt ngồi bên cạnh Nguyên Hóa Nhất, ủy khuất nói, “Nguyên ca, huynh biết rồi, từ nhỏ Vân nhi đã đặt huynh trong lòng.”
“Mặc kệ trong lòng ngươi là ai, trước khi ngươi xuất giá, ta là nghĩa huynh đã khuyên ngươi nên suy xét kỹ càng, ngươi đã nói đây là trách nhiệm của đích nữ Đường gia mà ngươi phải gánh vác.” Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trán, Nguyên Hóa Nhất nói nhẹ, “Đã lựa chọn thì phải làm cho tốt, dụng tâm mưu cầu lợi ích cho Đường gia và Thiên Phong.”
Đường Tố Vân cúi đầu nghe dạy bảo: “Vân nhi đã biết.” Lại hỏi tiếp, “Nghe nói đêm nay huynh đi dạo Thiêp Phố cùng vị Khúc tiên sinh của Phúc Sương kia?”
Nguyên Hóa Nhất phiền não “ừ” một tiếng: “Nàng ta là nhân tài, dựa vào lời nói khí chất của nàng, ta nghĩ thế lực sau lưng không tầm thường nên muốn chiêu dụ nàng.”
Đường Tố Vân nhìn kỹ thần thái của hắn, không thấy gì bất ổn nên nhẹ nhàng nói: “Vậy Vân nhi về đây.”
“Ừ, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
“Vân nhi đã hiểu.”
Đường Tố Vân vừa đi, Nguyên Hóa Nhất uống một tách trà, chưa hết đã nghe tiếng mắng mỏ hùng hổ bên ngoài. Là Đường Doanh.
“Nhị gia à, ngài không thể…”
Nguyên Hóa Nhất vô cảm nói: “Cho hắn vào.”
Đường Doanh đá tung cửa bước vào, chỉ tay vào Nguyên Hóa Nhất mắng: “Nguyên Hóa Nhất, ngươi thật quá đáng, dám động thủ với ta trên đường!”
Nguyên Hóa Nhất không tỏ vẻ khó chịu, rót một tách trà: “Ngồi đi.”
Đường Doanh tóm lấy chung trà quăng xuống đất: “Một con chó như ngươi dám cắn chủ nhân trước mặt mọi người mà không cho chủ nhân một lời giải thích sao hả?”
“Ngồi!” Tách trà đã bị quăng vỡ, Nguyên Hóa Nhất lại rót cho hắn một tách khác.
Nguyên Hóa Nhất không tức giận hành vi tự làm nhục mình cả ngày hôm nay của Đường Doanh, không liên quan gì đến việc hắn là thiếu chủ Đường gia.
Trước đây, Đường Doanh không phải người bừa bãi như thế, từ nhỏ đã rất khiêm tốn lễ phép, rất thân thiết với Nguyên Hóa Nhất, thường bám theo hắn học hỏi kiếm thuật. Nhưng từ khi đại ca Đường Doanh bị ma nhân ám sát, hắn như bị kích thích, tính tình dần trở nên khó hiểu. Nguyên Hóa Nhất thầm cảm thấy dường như những việc nhục nhã hắn làm là nhằm vào Đường gia, nên chỉ xem hắn như một đứa trẻ khó chìu vì vậy mà không giận.
“Sao ngươi đê tiện như vậy chứ?” Đường Doanh nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Nguyên Hóa Nhất cười chế nhạo, “Ngươi chỉ là một con chó, có hiểu không hả?”
Tại sao mắng hoài không tỉnh lại vậy? Đường gia chúng ta đối xử với huynh như một con chó đó, Nguyên đại ca.
— —
Đêm ở Thiên Phố náo nhiệt như ban ngày.
Khúc Duyệt đợi suốt một đêm, mọi ngóc ngách xó xỉnh đều quay lại tìm một lần nhưng vẫn thấy không dấu vết của Huyễn Ba, nàng rất sốt ruột. Nhưng nhớ Huyễn Ba đã nói lúc gần đi, hắn cả nghìn tuổi, không phải đứa trẻ ba tuổi, bảo nàng không cần lo lắng. Lại nghĩ đến chuyện hắn bày mưu với Quân Chấp, không phải hắn không có não, chỉ là lười vận dụng mà thôi. Nàng dần đặt trái tim đang vọt tới cổ họng của mình lại chỗ cũ, quay lại vương phủ.
Nhưng không nhàn rỗi một khắc nào, Khúc Duyệt đi thẳng tới chỗ Quân Chấp.
Quân Chấp mời nàng vào, vừa đặt cấm môn xong liền nghe tiếng nói vang lên: “Quân tiền bối, Nguyên Hóa Nhất chính là anh trai mất tích đã ba trăm năm nay của ta.”
Quân Chấp dường như không thể hiểu, sửng sốt: “Tiên sinh xác định hắn không phải người của thế giới ma chủng?”
Khúc Duyệt chắc chắn gật đầu. Trước đây nàng không nói chuyện mình đang tìm kiếm Tam Ca vì Quân Chấp vẫn còn là đối tượng tình nghi, sợ bại lộ thân phận của Tam Ca.
Nhưng bây giờ, rõ ràng, Đường gia có điều gì đó không ổn.
Nàng kể cho Quân Chấp nghe về thuật kiếm ẩn, sau đó nói: “Theo lời tiền bối nói, không ai có thể tùy ý ra vào ma chủng, vậy ba trăm năm trước làm sao Tam Ca của ta đi vào được? Hiện tại, vãn bối hoài nghi, Đường gia lão tổ có thể tự do ra vào thế giới ma chủng, chính lão mang Tam Ca của ta đi vào, phá hủy thẻ bài của cha ta lưu trên người huynh ấy, lấy đi Nhất Tuyến Khiên, phong ấn kiếm trong xương, thậm chí còn đặt vào ký ức thời thơ ấu giả.”
Quân Chấp trầm ngâm: “Ta đoán, lúc Đường Tịnh bế quan hợp đạo, đã nhảy được ra ngoài thế giới và phát hiện ra bí mật của ma chủng.”
Khúc Duyệt hỏi: “Tiền bối, ngài biết lão tổ Đường gia bế quan nơi nào không?”
Quân Chấp hơi giật mình: “Sao tiên sinh lại hỏi việc này?”
Khúc Duyệt không che giấu: “Vãn bối muốn đi tìm lão để đối chất.”
Quân Chấp lộ ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi, dường như đang hỏi: Nàng nghiêm túc?
“Lão đặt tên cho Tam Ca là Nguyên Hóa Nhất, hẳn là đã nhìn thấy thẻ bài và biết đến Khúc gia của ta. Như vậy, tám phần lão đã biết thân phận của ta, lão yên tâm để vãn bối đi gặp Tam Ca như thế chứng minh hai điểm.”
“Sao?”
Khúc Duyệt giải thích: “Thứ nhất, lão giữ lại để dùng cho mục đích khác, tạm thời sẽ không xuống tay với ta. Ta đi tìm lão, chắc chắn lão sẽ không giết ta, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng, thêm nữa ta cũng có cách để giữ mạng. Thứ hai, lão không hề sợ hãi, vững như Thái Sơn. Lão ở trong tối, ta ở ngoài sáng, lão chiếm thế chủ động, ta bị động, ngoài chờ đợi ra không có cách nào khác. Vì thế ta cần hóa bị động thành chủ động, mặc kệ lão mưu đồ gì, trước tiên chạy đến tấn công khiến lão không kịp trở tay, phá rối kế hoạch của lão.”
Quân Chấp lại trầm ngâm: “Tiên sinh nói có lý, nhưng quá mức mạo hiểm, Đường lão tổ không phải Vi Tam Tuyệt, nên cẩn thận suy nghĩ và bàn bạc.” Dừng một chút, “Kinh nghiệm tra án của tiên sinh phong phú, co dãn thoải mái, nhưng sự việc này liên quan đến người thân của tiên sinh, e rằng…”
Lời nói chưa xong đã bị Khúc Duyệt cắt ngang: “Tiền bối, dù việc công hay tư, thời gian dài hay ngắn, vãn bối trước nay đều chú trọng nắm bắt cơ hội, tuyệt không đem sinh mệnh của mình ra liều lĩnh.”
Quân Chấp tin tưởng khả năng phán đoán tình hình của nàng nên không khuyên nữa: “Đi liền bây giờ?”
Khúc Duyệt gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ.”
Quân Chấp nhẹ gật đầu: “Ta đưa cô đi.”
Khúc Duyệt cự tuyệt, “Chỉ cần ngài nói cho vãn bối biết địa điểm là được, đây là việc nhà của vãn bối, không muốn liên lụy đến ngài.”
Quân Chấp cười nói: “Nếu tiên sinh đoán trúng, lão có thể đã tùy ý khoét trên người ta một lỗ mà đưa người vào, ta còn sợ bị tiên sinh liên lụy sao?”
Khúc Duyệt: “Nhưng…”
Quân Chấp lại cười: “Nơi Đường lão tổ bế quan không dễ tìm đâu, dù ta vẽ bản đồ cho tiên sinh, cô cũng chưa chắc tìm được.”
Nghĩ cũng đúng, Khúc Duyệt chắp tay: “Vậy đa tạ.”
Quân Chấp cùng nàng ra cửa, tìm cớ rời khỏi vương cung, vứt bỏ vài ánh mắt nhìn trộm, lẻn ra khỏi vương đô.
Cưỡi tuyết giao đi về phía tây, Quân Chấp nhìn dáng vẻ an tĩnh của Khúc Duyệt không nhịn được nói: “Nếu không biết lai lịch của tiên sinh, thật không dám tin tiên sinh còn chưa đến ba mươi tuổi.”
Khúc Duyệt lấy tỳ bà ra, ôm trong vòng tay ấm áp: “Đúng thật là vì ít tuổi, có câu nói rằng nghé con mới sinh không sợ cọp.”
Quân Chấp nhắc nhở: “Đường lão tổ không phải cọp.”
Khúc Duyệt gảy đàn: “Vãn bối cũng không phải nghé con.”
— —
Editor muốn nói: có ai nhớ Hoang Hoang không, chương sau Hoang Hoang ra sân lại nha.