Skip to content

Thần Khúc – Chương 122

LÃO PHONG KIẾN

Diệp Thừa Tích ngây người một lát, bỗng dưng cười ra tiếng: “Tiểu tử ngươi thật biết bắt lấy trọng điểm.”

Lúc chưa quen thuộc với Cửu Hoang, ông không hiểu được suy nghĩ của hắn nhưng sau khi bị chọc giận vài lần, hiện giờ ông gần như đã có thể tiếp nhận hoàn toàn. Trong mấy ngàn điều gia huấn lung tung rối loạn, hắn chọn ngay điều hữu dụng với mình nhất. Không ngốc nghếch chút nào.

Diệp Thừa Tích nói: “Được rồi con trai, đến đại hội thưởng kiếm, ta sẽ thương lượng với Khúc gia chuyện hôn sự của con và Khúc Duyệt.”

Cửu Hoang nhíu mày: “Ta cưới Lục Nương, đâu phải ngài cưới, ngài thương lượng cái gì, giúp ta chuẩn bị sính lễ là được.”

Diệp Thừa Tích không chấp nhất: “Được, đến đại hội thưởng kiếm, ta ra sính lễ, con đi thương lượng với mấy ca ca của nàng.”

Cửu Hoang: “Giờ nói còn quá sớm.”

Cửu Hoang cất gia huấn vào, cầm công cụ tiếp tục làm dây xích núi.

Hoa khắc đã có, sính lễ sẽ có, nhưng cánh thiên nhân hứa với Khúc Duyệt vẫn chưa làm ra. Quan trọng nhất chính là độc trên người vẫn chưa trừ được. Mà thôi, sau này có thể nói với sư phụ, sư phụ sẽ giúp hắn nghĩ cách.

— —

Khúc Duyệt nhờ Điêu Hoàng tiếp tục giám sát Nhan Phong rồi quay về Hoa Hạ, cầm theo lệnh của Khúc Tống đến bộ phận kỹ thuật lấy pháp khí.

Huyễn Ba lần đầu tiên nhìn thấy phong cách kiến trúc của Hoa Hạ, phản ứng giống hệt như lần đầu tiên trải nghiệm cánh thiên nhân, vừa cảm thấy mới mẻ vừa kinh ngạc.

Khúc Duyệt cân nhắc chọn lựa pháp khí tại bộ phận kỹ thuật một lúc lâu, pháp khí loại nàng cần đều khá lớn, đặt trong vòng trữ vật chiếm rất nhiều không gian. Về cơ bản chúng là pháp khí tiêu tốn pháp lực, không dễ sử dụng.

Sau khi chọn xong, Khúc Duyệt trò chuyện với các sư huynh bộ phận kỹ thuật trong chốc lát rồi xuống Thiên La Tháp, từ đó đi vào tỳ bà, theo cửa thủy tiến đến Băng Ngọc Trì.

Giống như lần trước, nàng bước vào khu vực được thủy tảo bảo vệ. Lấy ra quả cầu sắt của Tuyết Lí Hồng, tháo cánh hoa màu đỏ, sau khi nó biến thành vòng cổ, Khúc Duyệt đeo lên, thanh thanh giọng thử nói vài câu, quả nhiên giống hệt Tuyết Lí Hồng.

Khúc Duyệt dùng pháp lực truyền âm đi: “Tông Quyền!”

Trong giọng nói bao hàm pháp nguyên cũng thuộc về Tuyết Lí Hồng. Nếu y dám để nàng đến đây, nghĩa là đã chắc chắn trên kia dù là người Thiên Võ mạnh nhất Thiên Nhân Cảnh cũng không cách gì phân biệt được thật giả.

Chỉ chốc lát sau, giọng của Tông Quyền truyền xuống: “Ừm.”

Khúc Duyệt hoài nghi sở dĩ Tuyết Lí Hồng cách hai ba ngày phải nguyền rủa Tông Quyền một lần, có lẽ vì sợ hắn cho rằng y im lặng nghĩa là đã chết cóng, sẽ quyết liệt nhảy xuống ao đem y mang đi.

Thấy người trầm mặc khá lâu, Tông Quyền nói: “Hết lời rồi sao? Đem tám mươi đời tổ tông của ta ra mắng hết rồi nên không còn lời gì để mắng nữa à?”

“Không, ta chỉ đang nghĩ đổi sang cái gì mới mẻ chút.” Khúc Duyệt truyền âm gấp cho Huyễn Ba, “Tiền bối nghĩ được chưa?”

“Ta không oán không thù với hắn, không có cảm xúc, mắng không được.” Huyễn Ba nhún vai, dựa vào khuyên tai. Đợi mãi mới thấy Khúc Duyệt cầu hắn làm một bài thơ, không ngờ nàng lại muốn hắn làm thơ mắng người.

Khúc Duyệt làm cử chỉ cầu xin.

Kỳ thật không phải nàng không nghĩ ra gì để mắng chửi Tông Quyền, chỉ là theo giấc mộng của Giang Thiện Duy, Tông Quyền sẽ bức hôn nàng, nàng không muốn giữa mình và hắn có bất cứ dính líu nào, tận lực tránh mọi hình thức tiếp xúc.

Huyễn Ba chống cằm: “Ta nói đại vài câu vậy, tâm trạng không đúng, có lẽ mắng không xi nhê gì đâu nha.”

Rồi hắn đọc:

Tông Quyền ngươi vuốt tóc
Trên đỉnh đầu xanh mướt
Tông Quyền ngươi hơi há mồm
Trong óc đều là nước
Ngươi thích đi hướng nam
Vận may đều nằm ở hướng bắc
Ôm vợ đẹp trong lòng
Đáng tiếc ngươi có bệnh liệt dương

Thế này mà gọi là không xi nhê gì ư???

Còn tệ hơn cả khi bị hắn mắng lúc chọc giận hắn.

Huyễn Ba hỏi: “Vậy được không?”

Được quá luôn ấy chứ, bài mắng này Khúc Duyệt chẳng thể nào nghĩ ra nổi.

Huyễn Ba lại nhún vai: “Ta đã nói rồi mà, không có cảm xúc thật không làm được thơ hay, ngươi vẫn nên tự mình suy nghĩ đi.”

“Tuyết Lí Hồng!” Giọng Tông Quyền truyền tới, “Hôm nay ngươi hơi kỳ lạ đấy.”

“Ngươi mới kỳ lạ, cả nhà ngươi kỳ lạ!” Khúc Duyệt cao giọng, bắt chước ngữ khí bực dọc của Tuyết Lí Hồng.

“Ừm.” Giọng Tông Quyền bình thường lại, đại để đã cảm thấy Tuyết Lí Hồng bình thường.

Khúc Duyệt lẳng lặng chờ đợi mười lăm phút, thấy hắn không nói chuyện nữa, cảm thấy có lẽ thế đã đủ rồi, không nhất thiết cứ phải nguyền rủa hắn cho bằng được. Tuy nhiên nàng vẫn nhẫn nại đợi thêm nửa canh giờ nữa.

Đột nhiên Tông Quyền mở miệng: “Tuyết Lí Hồng, có phải ngươi định làm gì với ta không?”

Khúc Duyệt chột dạ, hay là hắn cảm nhận được chỗ nào bất thường rồi?

Nàng cười lớn: “Ha, ngươi nói như thể ta chuẩn bị hiếp đáp ngươi vậy.” 

Tông Quyền: “Hai ngày nay ta không thể nào nhập định nổi, tâm thần không yên, tựa hồ có nguy hiểm sắp ập đến với ta.”

Lần cuối cùng xuất hiện chuyện này là hơn hai nghìn năm trước, hắn suýt nữa bỏ mạng.

Ngữ khí của Tông Quyền trở nên nghiêm khắc: “Tốt nhất ngươi thành thật một tí, dù gì ta và ngươi cũng có chút giao tình, ta không muốn tổn thương ngươi, không muốn mang thi thể của ngươi về Thiên Nhân Cảnh đâu.”

Khúc Duyệt nghĩ nên trả lời thế nào, cuối cùng quyết định chỉ cười lạnh một tiếng.

Cuộc đối thoại cứ thế kết thúc, nàng lại chờ thêm một canh giờ, hắn không nói thêm gì nữa, nàng mới rời đi, trở lại thế giới ma chủng.

— —

Lúc nàng đẩy cửa ra ngoài trời đã chạng vạng tối, phát hiện cả Giang Thiện Duy và Bì Bì đều không có ở đây.

Căn phòng trước kia của Ẩm Triều Tịch hiện giờ giao lại cho đồ đệ hắn, ma quân Câu Lê. Khúc Duyệt mời Câu Lê đến đây trông chừng Chi Kỳ, nhưng xem tình hình trước mắt, Chi Kỳ đã không còn nguy hiểm nữa.

Khúc Duyệt đến gõ cửa của Câu Lê: “Tiền bối!”

Câu Lê không cài cấm môn: “Mời vào.”

Khúc Duyệt đẩy cửa đi vào, vốn tưởng rằng hắn đang đả tọa, nào ngờ thấy hắn ngồi bên cửa sổ uống rượu. Nàng tiến lên hành lễ: “Tiền bối, vãn bối xin phép quấy rầy ngài…”

Câu Lê gọn gàng dứt khoát: “Muốn ta làm gì?”

Khúc Duyệt nói: “Vãn bối muốn đi trộm Quả Hợp Đạo, muốn mời ngài đi theo…”

Quả Hợp Đạo Ác kia gây tổn thương rất lớn đến người chính đạo, Khúc Duyệt nghĩ tới nghĩ lui, Câu Lê là trợ thủ thích hợp nhất.

Sau khi nàng nói xong, Câu Lê lập tức đồng ý: “Có thể.”

Khúc Duyệt đã sớm biết tính tình Câu Lê cực sảng khoái, song nàng vẫn hơi lo lắng. Bởi vì không cách gì mang tỳ bà đi ra ngoài, muốn dẫn theo Câu Lê, nàng phải đưa hắn về tầng mười tám Thiên La Tháp trước, sau đó mới dẫn hắn xuyên pháp trận đi Thập Cửu Châu.

Nhưng nếu không mang tỳ bà theo nghĩa là không có cách khống chế Câu Lê.

Nàng nhớ Tháp Linh từng nói Câu Lê có hai hình thái: “Tiền bối, ngài có thể biển đổi hình thái sao?”

Câu Lê: “Phải.”

Khúc Duyệt thận trọng: “Sau khi biến đổi hình thái, sẽ khó tự khống chế?”

Câu Lê gật đầu: “Phải.”

Khúc Duyệt nhíu mày, vậy thật quản không được.

Câu Lê nhìn ra băn khoăn của nàng: “Ta đã ở trong tháp rất lâu rồi, hẳn là không sao, cho dù nhịn không được mà biến đổi, một hai lần đầu cũng có thể khống chế được, không cần lo lắng.”

Trước kia, mỗi lần nghe các đại lão dùng câu khẳng định, Khúc Duyệt chẳng bao giờ do dự, nhưng mấy ngày gần đây nàng vô cùng sợ bị hố.

Nhưng quan sát tính cách của Câu Lê, hắn thuộc loại đáng tin cậy.

Đúng vậy, hiện giờ các đại lão trong đầu Khúc Duyệt chỉ phân làm hai loại, đáng tin cậy và không đáng tin cậy.

Nàng gật đầu: “Được, vậy lát nữa vãn bối thu ngài vào lại Thiên La Tháp…”

Sau khi trao đổi thõa đáng với Câu Lê, Khúc Duyệt đi vào trong viện. Chưa thể rời đi được, còn phải chờ Chi Kỳ trở về.

Chờ mãi đến khi mặt trời khuất hẳn mới thấy Giang Thiện Duy về, trên tay nắm dây thừng, đầu dây còn lại tròng trên cổ Bì Bì.

“Sư tỷ!” Giang Thiện Duy nhìn thấy Khúc Duyệt ngồi trong sân thì reo lên vui vẻ, chân bước nhanh về phía trước.

Khúc Duyệt cười hỏi: “Mọi người đi đâu vậy?”

“Đi diễn võ trường xem thi đấu.” Giang Thiện Duy nói, “Quan sát học tập.”

Bì Bì hứ một tiếng: “Ngươi nào có đi xem thi đấu, đi xem náo nhiệt thì có. Nơi nào đông đúc liền chen vào nơi đó, cổ còn dài hơn cả ta.”

Giang Thiện Duy khinh bỉ nói: “Ngươi biết cái gì, càng nhiều người vây xem nghĩa là càng có việc hay.”

Bì Bì trợn mắt: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện lôi đài đông người vây xem đều là lôi đài có nữ tu hả? Càng xinh đẹp người vây xem càng nhiều có biết không hả? Hai đứa nữ yêu thi đấu thuật quyến rũ, ngươi cũng đi quan sát học tập là sao?”

Giang Thiện Duy hơi giật mình, giống như thật có chuyện như vậy.

Chi Kỳ lạnh lùng mở miệng: “Ta sớm muộn gì cũng rút lưỡi của ngươi.”

Bì Bì vốn còn muốn châm chọc Giang Thiện Duy vội vàng câm miệng.

Khúc Duyệt cười cười, Giang Thiện Duy chịu chủ động học hỏi đã là rất tốt rồi: “Chi Kỳ, ngươi ra đây một chút đi.”

Vừa nói, nàng vừa lấy từ vòng trữ vật ra một hộp ngọc dài, bên trong có một đóa bồ công anh.

Một làn sương đen bay ra từ ngực Giang Thiện Duy rồi ngưng tụ thành hình người, Chi Kỳ hỏi: “Làm cái gì?”

Khúc Duyệt đưa hộp qua: “Ngươi bình tĩnh, truyền vào nhánh bồ công anh này một tia khí tức của ngươi đi.”

Chi Kỳ nhíu mày, cẩn thận quan sát nhánh bồ công anh, lập lại câu hỏi: “Làm cái gì?”

Khúc Duyệt không giải thích nhiều: “Muốn tìm được bản thể của ngươi chỉ có thể dựa vào nó.”

Chi Kỳ đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi… ngươi xác định được vị trí?”

Khúc Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày tới ta sẽ bắt đầu hành động.”

Chi Kỳ không hề chần chừ, đặt tay lên nhánh bồ công anh, chậm rãi rót vào một tia khí tức.

“Được rồi.” Khi nhánh cây hơi đổi màu, Khúc Duyệt lên tiếng ngăn cản, đóng nắp lại, “Chờ tin tốt của ta đi.”

— —

Không chậm trễ một khắc nào, Khúc Duyệt đưa Câu Lê về lại Thiên La Tháp, sau đó thả hắn ra, cùng đi vào Thập Cửu Châu, đến Châu Tây Hải.

Cầm bản đồ có đánh dấu vị trí hòn đảo, Huyễn Ba từ khuyên tai nhảy vào trong biển làm nhiệm vụ canh gác. Khúc Duyệt và Câu Lê che giấu khí tức đi bộ lên đảo.

Quả thực, giống hệt như lời Điêu Hoàng, đây là hòn đảo trọc.

Đứng ở giữa đảo, Khúc Duyệt lấy ra nhánh bồ công anh, niệm khẩu quyết xong nàng vận nội lực thổi một hơi, làm hạt giống bồ công anh bị phiêu tán bay khắp nơi trong không trung. Chúng lơ lửng đầy trời, từ từ tỏa ra khắp cả hòn đảo nhỏ.

“Đây không phải cây thật à?” Câu Lê chưa từng nhìn thấy.

“Là pháp bảo, tên là “Trốn Không Thoát Khỏi Lòng Bàn Tay Ta”.” Còn là pháp bảo cao cấp chỉ dùng một lần, nàng cũng đau lòng lắm, “Sau khi hấp thu khí tức của Chi Kỳ, trong phạm vi vạn dặm có thể tìm được khí tức tương tự.”

Nàng lại lấy ra một bảo vật hình gương, giữa gương có cắm một lá cờ: “Lá cờ này đại diện cho vị trí của chúng ta.”

Chung quanh lá cờ có vô số điểm xanh nhỏ, mỗi điểm xanh nhỏ biểu thị cho một hạt giống bồ công anh.

Sau nửa canh giờ, những điểm xanh trên một khu vực nọ chuyển sang màu đỏ.

Khúc Duyệt phán đoán phương hướng, chỉ qua đó: “Tìm được rồi.”

Câu Lê cảm thấy hứng thú: “Thú vị thật.”

Khúc Duyệt: “Đi thôi, tiền bối.”

Hai người đi đến khu vực màu đỏ. Đó là một ngọn núi thấp nằm giữa một dãy núi, không hề thu hút.

Những hạt bồ công anh màu đỏ tập trung tại một khe hở bằng ngón tay trên vách núi, cố gắng đến tuyệt vọng muốn chui vào bên trong nhưng bị một rào cản vô hình ngăn lại.

Câu Lê phẩy tay áo, phủi đi những hạt giống đó: “Là kết giới cấp cao, muốn phá bỏ không?”

Nhưng phá bỏ kết giới rất nguy hiểm, người lập kết giới sẽ biết được.

Khúc Duyệt lắc đầu: “Không cần.”

Nàng lần nữa lấy trong vòng trữ vật ra một mũi Tiêu Linh Tiễn đã được cường hóa, nhanh chóng đục một lỗ hổng trên kết giới ngay vị trí khe nứt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng nhét một con ong vào.

Công dụng của Tiêu Linh Tiễn: Nó có thể tác động đến từ trường ngũ hành, làm biến mất toàn bộ năng lượng có trong một tấc vuông chỉ trong thời gian một tức.

Câu Lê nhíu mày: “Đây cũng là pháp bảo?”

Khúc Duyệt: “Không, đây là ong thật, nhưng trong mắt nó có gắn pháp bảo, có thể truyền hình ảnh về.”

Nàng vuốt lòng bàn tay một cái rồi xòe ra, trước mặt hai người hiện ra hình ảnh, là ảnh chiếu đường đi của con ong ở bên trong.

Khi con ong bay vào sâu trong lòng hang, trên hình ảnh hiện ra một cái hồ, giữa hồ có đặt một chiếc hộp mở, một quả nằm bên trong.

Khúc Duyệt nhìn sang Câu Lê: “Tiền bối, đây là Quả Hợp Đạo Ác đúng không?”

Câu Lê gật đầu: “Đúng vậy.”

— —

Giang Thiện Duy choàng tỉnh từ trong mộng, ngồi bật dậy, mắt mở to đầy khủng hoảng.

Giọng Chi Kỳ lập tức vang lên: “Huynh lại mơ thấy tương lai?”

Tim Giang Thiện Duy đập kịch liệt, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, run rẩy nói: “Sư tỷ… Ta mơ thấy tay trái của sư tỷ bị quái vật đớp mất, cánh tay bị đứt lộ ra xương trắng hếu, thật đáng sợ…”

Chi Kỳ trầm mặc, xem ra việc trộm bản thể của hắn không dễ như trong tưởng tượng.

Giang Thiện Duy khát nước, bước xuống giường đi đến trước bàn rót nước, vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Chi Kỳ hỏi: “Huynh làm gì?”

Giang Thiện Duy nâng chén trà, mờ mịt nói: “Uống nước đó.”

Chi Kỳ cạn lời: “Sư tỷ huynh sắp xảy ra chuyện mà huynh còn ở đó uống nước?”

“Ta có thể làm gì được, sư tỷ bây giờ không ở đây, ta đâu có cách gì báo với tỷ ấy.” Sư tỷ đã nói với cậu, thế giới này bị phong bế, cậu không thể ra ngoài.

Thêm nữa cảnh trong mơ có thể biến đổi, không nhất định sẽ như vậy. Giang Thiện Duy tin tưởng năng lực tùy cơ ứng biến của sư tỷ nên cũng không quá lo lắng.

Chi Kỳ: “Ta đưa huynh đi, ta giúp huynh cứu nàng ta.”

Chỉ là mất đi nửa tu vi của hắn thôi, vì đưa vận mệnh ca ca trở lại quỹ đạo bình thường, chút tổn thất này cũng không tính là gì.

Giang Thiện Duy bất ngờ trước thái độ của Chi Kỳ: “Không phải đệ ghét sư tỷ lắm sao? Sao đột nhiên lại quan tâm tỷ ấy hơn cả ta?”

“Ta làm gì quan tâm nàng ta!” Chi Kỳ bực dọc giải thích, “Giấc mơ thay đổi tân lang lần trước rõ ràng là Thiên Đạo cảnh cáo huynh rằng vận mệnh của huynh đã đi chệch khỏi quỹ đạo, cần phải tìm cách khắc phục. Giấc mơ đêm nay là Thiên Đạo cho huynh, con cưng của ngài, một cơ hội sửa chữa.”

“Cơ hội?” Giang Thiện Duy nuốt trà xuống cổ họng, hỏi.

“Thiên Đạo muốn huynh đi cứu sư tỷ, hiểu không?” Chi Kỳ nhẫn nại giải thích tiếp, “Anh hùng cứu mỹ nhân, hiểu chưa?”

Giang Thiện Duy lớn lên ở Hoa Hạ, chịu không ít ảnh hưởng đương nhiên hiểu ra ngay, lắc đầu: “Vậy ta càng không nên đi. Nếu Thiên Đạo cho ta cơ hội, vậy không chừng tai nạn của sư tỷ là do ta mang tới. Chỉ cần ta không ra khỏi cửa, có khả năng sư tỷ sẽ không gặp nạn.”

Chi Kỳ: …

Hắn hết cách: “Sao huynh không muốn tiến lên gì hết vậy?”

Giang Thiện Duy cũng không còn cách nào: “Ta đâu muốn cưới sư tỷ, vì sao phải tiến lên?”

Cậu và sư tỷ không có tình, vì sao phải thành đôi?

Hơn nữa hậu quả của việc này là huynh đệ tương tàn, đứt tay đứt chân, việc gì phải thảm như vậy, cẩu huyết như vậy chứ?

Quả thực không thể hiểu được.

Giang Thiện Duy không thèm để ý, quay trở lại giường nằm xuống.

Vừa mới nhắm mắt, thình lình nghe “ầm” một tiếng, nóc nhà bị một lực cực lớn xuyên thủng, là một tia chớp bổ xuống!

Giang Thiện Duy suýt nữa bị đánh trúng, lật đật che chắn chạy ra khỏi phòng.

Đứng trong sân, nhìn căn phòng bị sụp mà trợn mắt há hốc mồm: “Sao lại thế này?”

Không có mưa, lấy đâu ra sấm sét?

Lại đánh trúng ngay nóc phòng của cậu?

Chi Kỳ đe dọa: “Thấy chưa, huynh lần nữa cãi lời Thiên Đạo, Thiên Đạo tức giận!”

Hắn nghĩ nói vậy có thể dọa được Giang Thiện Duy nhát gan đồng ý cùng ra ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nào ngờ, Giang Thiện Duy lại bị chọc giận, không cần biết Thiên Đạo ở nơi nào, ngẩng đầu la hét: “Người là lão già phong kiến sao hả? Đã là thời đại nào rồi còn muốn ép duyên người ta?”

— —

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Đạo: “Tâm tình ổn định không?”

Lão Diệp: “Ổn định.”

Trên đời này không ai có thể tùy tùy tiện tiện làm cha.


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x