MỆNH SẤM TIỄN
Mệnh sấm tiễn: mũi tên tiên tri định mệnh
Khúc Đại và Giang Nhị?
Lúc này tiếng nói chuyện trong các khoang đồng loạt nổi lên, âm thanh hỗn độn, Khúc Duyệt không nghe rõ được, nhưng nàng nhạy bén bắt được hai cái tên này, vừa nghe đã cảm thấy quen thuộc.
Là cha và ông nội của Giang Thiện Duy, Giang Đàn sao?
“Sư tổ, Kỳ Môn thuộc chính đạo, sao đệ tử lại độc địa dữ dằn được ạ?”
“Lão tổ Kỳ Môn lựa chọn họ vốn để kế thừa nhạc đạo và y đạo, nhưng hai người họ lại dồn hết tâm tư nghiên cứu thôi miên khúc và vu độc. Giang Nhị có tâm địa ác độc, một lời không hợp liền dùng dược tra tấn người đến chết. Khúc Đại càng ghê gớm, hắn là u ác tính của thời đại chúng ta…”
Mặt Khúc Duyệt tối sầm.
“Ôn tiền bối đường đường như thế, ngươi nghĩ vì sao đến nỗi mắc tật nói lắp? Lần đó, Ôn tiền bối đại diện Kỳ Môn đến mừng thọ lão tổ của môn phái có giao hảo tốt với họ, trước đông đảo khách khứa dâng lên một bức hoạ tự tay ông ấy vẽ, kết quả đó lại là một bức xuân cung đồ. Ôn tiền bối năm đó ngọc thụ lâm phong, người như trích tiên có tiếng trong Vô Tướng Giới, có thể hiểu ông ấy bị cười nhạo đến mức nào…”
“Sau lại có lời giải thích rằng bức hoạ bị tà tu đánh tráo, nhưng sao có thể chứ, lẽ nào trước khi dâng lên Ôn tiền bối không kiểm tra? Chắc chắn đã bị Khúc Đại thôi miên. Nghe nói giữa hai huynh đệ bọn họ có xích mích, Khúc Đại đã chờ cơ hội này rất lâu. Đương nhiên sau việc này, Khúc Đại bị trục xuất khỏi Kỳ Môn, Giang Nhị cũng đi cùng, hai người mai danh ẩn tích từ đó.”
Nói ra dáng ra hình, Khúc Duyệt nửa tin nửa ngờ.
Sư đệ mà Ôn Tử Ngọ từng nhắc đến thật sự là cha nàng?
Khúc Duyệt chờ Khúc Xuân Thu lên tiếng lần nữa nhưng chẳng nhận được phản hồi nào.
Đoán rằng lúc cha nàng bế quan đã tách ra một tia thần thức đặt ở bên ngoài để tự bảo vệ. Ý thức này hẳn luôn trong trạng thái ngủ say, vì cảm nhận được khí tức của nàng mới tỉnh lại.
Suy yếu là một chuyện, bên trong thuyền lâu tu đạo giả tu vi cao quá nhiều, nếu cha nàng truyền thần thức vào, e rằng sẽ bị bắt được, không an toàn.
Khúc Duyệt chắp tay với Phương Nhất: “Vãn bối cho rằng tuy đây là mánh khóe nho nhỏ không lên được mặt bàn nhưng vẫn chứa một chút đạo lý “lá che trước mắt”, ngài cảm thấy thế nào?”
Bất kể có đạo lý hay không, Phương Nhất đã bị dắt mũi dẫn vào, tuổi của đối phương lại còn không bằng số lẻ của ông ta, tranh cãi chỉ tổ rơi xuống thế hạ phong.
Ông ta hoàn hồn, siết chặt nắm đắm, cũng chắp tay hướng Khúc Duyệt mỉm cười nói: “Phương mỗ nhận thua.”
“Vậy chúng vãn bối xin cáo từ.”
Phần việc của đài Chu Tước đã hoàn tất, còn lại là bàn luận giữa ba đại lão Đạo học bọn họ với nhau. Khúc Duyệt vốn nên tiếp tục ngồi đây lắng nghe nhưng hiện tại nàng chẳng muốn ngồi yên thêm một khắc nào.
Không ai ngăn cản, chỉ mong bọn họ nhanh chóng rời đi.
Cửu Hoang ôm nàng xuống đài Chu Tước, cùng Huyễn Ba rời khỏi thuyền lâu. Hai đồ đệ của Ôn Tử Ngọ, huynh đệ họ Đinh không thể đi, vẫn phải tiếp tục “truyền hình trực tiếp” cho sự phụ bọn họ.
— —
“Lão đệ, Nhạc cô nương!”
Khi bọn họ ra khỏi thuyền lâu, Tuyệt Đại Phong Hoa đang dựa vào mạn thuyền vẫy tay với họ.
Hai mắt Cửu Hoang nhìn y chằm chằm đánh giá một hồi lâu. Tuy Huyễn Ba mang diện mạo của y nhưng cảm giác hai người mang lại khác nhau như trời với đất.
“Tuyệt Đại tiền bối!” Khúc Duyệt cười tươi đáp lại, chợt nghe thuyền lâu phía sau “kẹt” một tiếng, có người đẩy cửa sổ ra.
Tu đạo giả muốn nhìn trộm chỉ cần thả thần thức ra là được. Đẩy cửa sổ là bởi biết Khúc Duyệt bị phong ấn khí hải, muốn trực tiếp nói chuyện với nàng.
Nghe vị trí của cửa sổ, đúng là khoang của đôi biểu huynh muội kia.
“Nhạc cô nương!” Người gọi là vị “Biểu muội” nọ.
Khúc Duyệt quay đầu, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp sáng sủa đang khoanh tay dựa vào cửa sổ.
Khúc Duyệt mỉm cười: “Cô nương có việc gì?”
Cô nương nọ cười nói: “Ta nghe người ta gọi cô là Lục Nương, tên cô là Nhạc Lục Nương à?”
Nếu là bình thường, Khúc Duyệt trả lời cũng không sao, nhưng nàng biết cô nương này chỉ đang hỏi dùm “Biểu ca”, nàng cười nói: “Phải thì sao, không phải thì sao, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.”
Nàng không muốn gây chuyện, xoay người đi về phía Tuyệt Đại Phong Hoa.
Cô nương kia không mở miệng nữa, có thể đã bị “Biểu ca” dùng mật ngữ bảo ngưng lại.
“Mặt Trăng Nhỏ!” Huyễn Ba đưa khuyên tai cho nàng, ý bảo nàng mang lên, khuyên tai trước đó vẫn luôn ở trong tay Điêu Hoàng, “Ta không ở trong nước lâu lắm rồi, muốn đi vào ngâm mình hai ba ngày.”
“Được.” Khúc Duyệt đeo khuyên tai lên.
Khi Huyễn Ba hóa thành tia nước bay vào trong khuyên tai, Tuyệt Đại Phong Hoa đã lấy ra pháp khí bay, là một đóa hoa đào hồng phấn nõn nà.
Hoa đào dừng trên boong tàu, y hỏi: “Đi Điểm Tinh Nhai của Ôn Tử Ngọ? Ta chưa từng đến đó, các ngươi biết đường không?”
“Biết.” Khúc Duyệt gật đầu.
Cửu Hoang mím chặt môi, nhất thời không thể động chân. Hắn đường đường một nam nhân, cái thế anh hùng nữa đấy, phải cưỡi trên đóa hoa hồng hồng này sao cứ cảm thấy quái quái thế nào.
Cửu Hoang nhịn không được hỏi: “Lão ca, ngươi còn pháp khí bay nào khác không?”
Tuyệt Đại Phong Hoa: “Có chứ, nhiều lắm!”
Lại lấy ra một đóa sơn trà hồng phấn, một đóa mẫu đơn hồng phấn, rồi hoa hải đường, hoa hạm đạm…
“Thích cái nào, lão đệ? Thoải mái chọn đi!”
Nhìn mớ hoa màu hồng trước mặt, Cửu Hoang không nói nên lời. Hắn cho rằng dựa vào hành động và lời nói của Tuyệt Đại Phong Hoa, phải là bề ngoài ẻo lả, nội tâm cứng rắng mới đúng.
Khúc Duyệt mỉm cười, đóa hoa nhìn như thật nhưng không thể là thật, cho nên nàng không lo lắng việc dị ứng với phấn hoa, thoải mái bước lên hoa đào bay.
Cửu Hoang cũng đành thẫn thờ ngồi lên.
Tuyệt Đại Phong Hoa thu hồi mấy bông hoa khác, rồi điều khiển hoa đào bay lên.
Lúc pháp khí điều chỉnh vị trí, Khúc Duyệt vô tình nhìn thấy ở ô cửa sổ đang mở của thuyền lâu, bên cạnh vị cô nương khi nãy nhiều thêm một nam tử. Khi nàng nhìn rõ dung mạo của vị “Biểu ca” này, sống lưng từ từ căng thẳng.
Tướng mạo người này thế nhưng có bảy tám phần tương tự Tông Quyền!
Chỉ là Tông Quyền mày và mắt hơi xếch, nhìn lạnh lùng cương nghị. Mà phong thái người này nhu hòa hơn rất nhiều, một thân bạch y, tóc đen phủ lưng, trang phục cực kỳ tao nhã, cả người toát lên vẻ khiêm cung.
Khúc Duyệt đột nhiên cảm thấy nếu hắn bộc lộ phần hung ác, sẽ rất phù hợp với bức họa Giang Thiện Duy đã vẽ kia. Xét cho cùng, Giang Thiện Duy không phải họa sĩ giỏi, chỉ tùy tiện phác họa một bức hình dựa vào ký ức từ giấc mơ.
Mi mắt Khúc Duyệt giật vài cái, tự hỏi phải chăng nàng đã nhận nhầm người bức hôn tương lai?
Trong thuyền lâu, Hình Ngạn kinh ngạc khi thấy nàng nhìn hắn một lúc lâu vẫn không dời mắt, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, khẽ gật đầu ý chào.
Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, gật đầu đáp lại rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Nhìn bông hoa đào bay rời khỏi thuyền, Hình Ngạn đóng cửa sổ, chỉ trích biểu muội bên cạnh: “A Tâm, muội thật lỗ mãng.”
Tông Tâm trợn mắt: “Lỗ mãng gì chứ? Không phải huynh thích nàng ta sao? Nàng ấy đi rồi, huynh đi đâu tìm đây?”
“Có duyên ắt sẽ gặp lại.” Hình Ngạn nhẹ nhàng nói, “Huống chi, lần này ta đến Phàm Nhân Giới là có việc quan trọng.”
Hắn phụng mệnh Đại Tư Tế đến tìm cữu cữu Tông Quyền đã bặt vô âm tín ba trăm năm vì đi đuổi bắt thiếu chủ Thiên Công tộc Tuyết Lí Hồng.
Ba tháng trước, Đại Tư Tế tính được cữu cữu hắn gặp đại kiếp nạn sinh tử. Đó vốn là một quẻ ‘khả phá’, không cần để ý, sẽ tự hóa giải. Nhưng mấy ngày trước, hung tướng đột nhiên hiển hiện báo trước kiếp nạn sẽ xảy ra trong nửa tháng tới.
Tuyết Lí Hồng cũng tương tự, chỉ nhỉnh hơn cữu cữu hắn một chút, quẻ tượng biểu thị “cửu tử nhất sinh”.
Hình Ngạn không tới để nghe luận đạo, hắn đuổi theo Mệnh Sấm Tiễn do Đại Tư Tế trao cho mà tới đây. Lần theo mũi tên này có thể đón đầu mệnh số tìm được cữu cữu, đưa y về Thiên Nhân Cảnh.
Tông Tâm cho rằng Đại Tư Tế chỉ đang lo lắng vô căn cứ: “Hỏi một chút để biết, sau khi làm xong mọi chuyện, huynh tìm nàng ấy cũng không muộn mà.”
Hình Ngạn bất đắc dĩ thở dài: “Vừa ý là một chuyện, nhưng ta đã có vị hôn thê…”
Ngày thành hôn cũng không còn xa nữa.
Tông Tâm xua tay: “Chuyện này có vấn đề gì đâu, thân phận huynh tôn quý cỡ nào chứ. Cưới Thiên Nữ thì vẫn cứ cưới, phàm nữ tầm thường dù sao cũng chẳng đưa về được, cho nàng ta một danh phận thiếp thất ở Phàm Nhân Cảnh là được rồi, thỉnh thoảng đến ở cùng nàng một chút chẳng phải được rồi ư. Đối với nàng ta mà nói đây đã là vận may thật lớn.”
Hình Ngạn không nói gì, xoa xoa ngón tay như thể đang suy nghĩ tính khả thi.
Tông Tâm thì thầm: “Ta nghe nói trong tộc chúng ta, ngoài chính thất Thiên Nữ, không ít người làm vậy ở Phàm Nhân Cảnh đấy. Từ khi người Hợp Đạo ở Phàm Nhân Cảnh ngày một nhiều lên, liên tục tiến vào chỗ của chúng ta, kết giới của chúng ta ngày càng không ổn định, thường xuyên có quý tộc lén lút chuồn đi chơi. Chỉ cần không lưu lại dòng giống thì Đại Tư Tế không phát hiện được, Tuyết thiếu chủ kia là do quá phô trương, thân phận đặc biệt còn đi tận mấy trăm năm…”
Hình Ngạn gắt gao ngắt lời nàng: “Muội còn nhỏ, đừng nói năng lung tung!”
Tông Tâm le lưỡi.
“Trở về ngồi đi.” Hình Ngạn đang định từ cửa sổ quay lại chỗ ngồi, mũi tên trong tay áo chợt vụt bay ra ngoài.
Đôi mắt hắn nheo lại tập trung nhìn, Mệnh Sấm Tiễn tựa như kim đồng hồ xoay xoay trước mặt hắn.
Sau cùng, nó chỉ về một phương, chính là hướng Khúc Duyệt vừa rời đi.
Vút—!
Mệnh Sấm Tiễn phá cửa sổ bay ra!
“Đuổi theo!”
— —
Sau khi pháp khí bay rời khỏi thuyền lâu, Khúc Duyệt lấy cớ thân thể không khỏe bảo Tuyệt Đại Phong Hoa bay chậm trên biển, cốt ý chờ cha nói chuyện với nàng.
“Rau Hẹ, mở Khí Hải của ta ra đi.”
Cửu Hoang do dự: “Vì sao? Giải phong ấn rồi, đi lại vất vả không tốt cho thân thể nàng…”
Khúc Duyệt nói: “Không sao đâu.”
Hiện giờ không có gì quan trọng bằng cha nàng.
—- “A Duyệt, vì sao phải giải phong khí hải?”
Giải phong được một lúc lâu mới nghe giọng nói suy yếu của cha nàng vang lên.
Khúc Duyệt hỏi: “Cha, cha bế quan gần Mạn Đà Hải sao?”
—- “Ừm, vi phụ vẫn luôn ở trong hỗn mang, một khoảng thời gian trước đột nhiên bừng tỉnh, mới biết Lưu Ly Tráo trong ý thức hải của con xảy ra chuyện… Con gái, con xảy ra chuyện gì? Vì sao lại thay Ôn Tử Ngọ đến hội luận đạo?”
Khúc Duyệt ngăn không được hỏi trước: “Cha trả lời con một chuyện trước đã, vì sao cha chọn đến nơi này bế quan?”
—- “Vi phụ chưa từng kể với con, sở dĩ vi phụ dấn thân vào con đường tu đạo này là bởi năm mười mấy tuổi, ta được một vị thái thượng trưởng lão của Kỳ Môn Vô Tướng Giới nhìn trúng, đưa ta ra khỏi địa cầu, đi vào thế giới này bái nhập Kỳ Môn. Ai, nơi này có thể xem như quê hương thứ hai của vi phụ, vậy nên ta chọn nơi này để bế quan.”
Khúc Duyệt nhịn không được lại hỏi: “Trước đây cha tên là Khúc Đại?”
—- “Chỉ là biệt hiệu mà thôi.”
Khúc Duyệt hỏi tiếp: “Vậy Giang Nhị có phải là ông nội của Giang Thiện Duy, lão tổ Dược Thần Cốc không?”
—- “Không sai, Giang Đàn là sư đệ của ta. Lúc còn ở địa cầu chúng ta chưa biết nhau, sau khi nhập Kỳ Môn, vì đến từ cùng một thế giới nên mới thân thiết hơn.”
Khúc Duyệt không hiểu: “Chẳng phải Giang bá phụ lớn tuổi hơn cha rất nhiều sao?”
—- “Nha đầu ngốc, hai người chúng ta kết bái đâu dựa theo tuổi tác.”
Khúc Duyệt hỏi: “Thế sao, vậy dựa theo cái gì?”
—- “Đương nhiên dựa vào năng lực, bản lĩnh của Giang bá phụ con không bằng ta.”
Khúc Duyệt do dự mãi: “Là bãn lĩnh hại người à?”
Khúc Xuân Thu im lặng một chút.
—- “Con nghe được tin đồn nhảm nhí gì sao?”
Khúc Duyệt không nói.
—- “Còn nhớ câu vi phụ thường nói không, càng là người xuất sắc càng dễ bị thế nhân chửi bới, ai, thanh giả tự thanh, vi phụ không thẹn với lòng.”
Khúc Duyệt ráng nín nhịn, nhưng thầm nhủ: Kịch bản hay thật, cha cứ biên nữa đi!
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm: