ĐẠI TÁC PHẨM
So với sự chán nản của Huyễn Ba, ngữ điệu Khúc Xuân Thu rất nhẹ nhàng: “Tiểu tử này cũng có ý tứ đấy.”
Không rõ là tán thưởng hay còn hàm nghĩa khác.
“Không!” Huyễn Ba không phục, “Không có tình tiết Rau Hẹ biến thân thành đại ma vương, đối lập chính tà với Mặt Trăng Nhỏ, tương ái tương sát, làm sao thể hiện được cảm giác của tình yêu?”
Cửu Hoang nhất định phải biến thân thành đại ma vương!
Huyễn Ba càng nghĩ càng cảm thấy tâm huyết của bản thân bị dẫm đạp, buồn bực nói: “Cha Mặt Trăng Nhỏ này, ông lại thôi miên lần nữa đi, lần này không cho hắn cơ hội lựa chọn.”
Khúc Xuân Thu: “Ồ?”
Huyễn Ba: “Kỳ thật Rau Hẹ là kẻ tàn nhẫn, tâm tàn nhẫn, tay tàn nhẫn, miệng càng ác hơn. Nhưng hắn thật sự quá sợ Mặt Trăng Nhỏ thành ra giống như hòa thượng tuân thủ giới luật, hay con người sợ hãi thần thánh vậy, không dám vi phạm. Nhưng khi đã phá giới một lần, mọi tín ngưỡng sẽ sụp đổ, chẳng còn gì đáng kể nữa. Giống như Câu Lê, bị Lục Thiên cưỡng bách ma hóa xong liền chuyển tu ma đạo, bất chấp tất cả.”
“Cha Mặt Trăng Nhỏ, giờ ông thôi miên thế này đi. Quay lại câu chuyện ban đầu của ông, Mặt Trăng Nhỏ sau khi ma hóa thì hôn mê bất tỉnh. Lúc này Ôn Tử Ngọ tìm được biện pháp cứu nàng, đó chính là để Rau Hẹ hút Thiên Ma trùng đi, một mạng đổi một mạng, Rau Hẹ nhất định đồng ý không cần nghĩ ngợi.”
“Tiếp đó Rau Hẹ sẽ ma hóa, giống Câu Lê, hắn không khống chế được mình, hắn không muốn Mặt Trăng Nhỏ nhìn thấy nên khẳng định sẽ giấu diếm. Lúc này, Mặt Trăng Nhỏ được cứu, lại mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện cũ, kể cả Rau Hẹ. Trong lúc nàng lo sợ nghi hoặc bất an thì có một nam nhân vẫn luôn ở bên làm bạn, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm chăm sóc nàng… Người này là, à, lấy cái tên thiếu chủ Thiên Võ mà Mặt Trăng Nhỏ từng nhắc đến ấy, hình như tên là Hình Ngạn…”
Giọng Khúc Xuân Thu lộ vẻ ghét bỏ: “Thật là cẩu huyết.”
Tác phẩm lớn 《Đại Ma Vương cùng Mặt Trăng Nhỏ》do Huyễn Ba dốc hết tâm huyết há có thể bị tùy tiện bôi nhọ, hắn lập luận: “Cẩu huyết thì sao? Chuyện tình yêu thường xuất hiện mấy đoạn đặc sắc như vậy, những đoạn như vậy chính là thử thách của tình yêu.”
Tay trái Đại Ma Vương
Tay phải Mặt Trăng Nhỏ
Ta vì nàng vượt mọi chông gai
Nàng lại quên ta mất
A
Muốn biết tình cảm thật hay chăng
Bát máu chó này một ngụm đổ vào
…
Trong ảo mộng.
Khúc Duyệt đã hôn mê bất tỉnh, sau khi Ôn Tử Ngọ nói ra giải pháp, Cửu Hoang chẳng cần tự hỏi lập tức đồng ý ngay. Được Ôn Tử Ngọ hướng dẫn, Cửu Hoang hút ma trùng trong tâm mạch Khúc Duyệt vào thân thể mình. Trong nháy mắt hắn cảm thấy toàn thân như bị vô số ma trùng gặm cắn, chịu đựng thống khổ mãnh liệt, hắn ngồi sụp xuống bên giường Khúc Duyệt, hỏi: “Vậy Lục Nương sẽ khỏe lên sao?”
Ôn Tử Ngọ gật đầu: “Sẽ!”
Cửu Hoang nhẹ nhàng thở ra: “Tốt.”
Hắn ngồi ở cạnh giường thật lâu, lấy một khối gỗ ra, lần đầu tiên trong đời điêu khắc chính mình. Khắc xong, hắn đặt bên cạnh Khúc Duyệt rồi đi mất.
Hắn trở lại núi Cửu Hoang, đào một huyệt mộ, làm cho mình một cái quan tài, đem những hạt châu hoa sính lễ mà hắn tích góp được cùng tất cả tượng của Khúc Duyệt bỏ vào quan tài.
Cuối cùng hắn nằm vào.
Trước khi hoàn toàn bị ma hóa, hắn đóng nắp quan tài tự sát.
…
Huyễn Ba: ???
Hắn quả thực muốn bay ra khỏi khuyên tai, đập cho bản thể Cửu Hoang đang đứng nhắm mắt bất động kia một trận!
“Cha Mặt Trăng Nhỏ, lần này ông đặt điều kiện khi ma hóa phải ăn thịt người hay tim người mới có thể sống sót sao?”
Khúc Xuân Thu: “Không có, ta chỉ truyền cho hắn ý tưởng ma hóa sẽ biến thành Câu Lê thứ hai, lúc ở trạng thái Thiên Ma sẽ mất đi khống chế, nhưng hắn vẫn có thể tu luyện như cũ, giống như ngươi nói vậy, tu thành một Đại Ma Vương.”
Huyễn Ba lại càng không hiểu: “Vậy sao hắn lại phải tự sát chứ?”
Khúc Xuân Thu không trả lời.
Lại nghe tiếng Khúc Duyệt vang lên trong không gian tối đen, không nén được bực bội: “Cha, cha đang làm gì vậy?”
Huyễn Ba sắp đặt là trước thôi miên Cửu Hoang, sau khi Cửu Hoang dẫn dắt câu chuyện phát triển sẽ tiếp tục thôi miên Khúc Duyệt.
Nhưng Cửu Hoang hoàn toàn không “diễn” theo cốt truyện của Huyễn Ba, dẫn tới Khúc Duyệt vẫn chưa bị thôi miên, nàng giãy giụa từ từ tỉnh lại, thoát ra khỏi trạng thái mê man. Vừa tỉnh liền thấy chiếc gương đồng tựa như một màn hình nhỏ phát sáng trước mặt. Vài ký ức mơ hồ vụn vặt ùa vào đầu, Khúc Duyệt dần hiểu ra, nàng vừa rơi vào ảo mộng cùng Cửu Hoang.
“Cha, đây là thuật thôi miên của cha sao?” Khúc Duyệt chợt nảy sinh cảm giác phẫn nộ vì bị nhìn trộm, xen lẫn chút cảm giác xấu hổ khó hiểu.
Khúc Xuân Thu vội nói: “Mục đích ban đầu của vi phụ không phải thôi miên các con. Ta lường trước xuất quan sẽ có nguy hiểm, nên thôi miên toàn bộ vùng biển quanh đây, dùng một đòn nhử để phòng trước tránh họa. Quả nhiên, Phong Hòe đã bám vào người Câu Lê, bất ngờ tấn công…”
Ông giải thích những chuyện đã diễn ra, nghe xong Khúc Duyệt hãi hùng, tiêu tan tức giận, hỏi: “Vậy tiền bối Câu Lê…”
Khúc Xuân Thu: “Không sao, Ẩm Triều Tịch đuổi theo, nghe Ôn sư huynh nói Ẩm Triều Tịch đã hợp kiếm, không cần lo lắng cho hắn.”
Lúc này Khúc Duyệt mới yên tâm, tiếp tục chất vấn: “Sau đó cha rảnh rỗi buồn chán nên làm khó Rau Hẹ có phải không? Cha, không phải con gái muốn trách cha, nhưng cha quá đáng quá đi, cha là trưởng bối mà…”
Khúc Xuân Thu giải thích: “Vi phụ không có, là bằng hữu hải yêu của con bị kích phát ham muốn sáng tác của bản thân. Hắn cứ quấn lấy vi phụ, vi phụ thật sự rất phiền.”
Huyễn Ba sửng sốt thật lâu, mới nhận ra Khúc Xuân Thu đang đổ lỗi cho mình: “Ai nha nha, cha Mặt Trăng Nhỏ, ông cũng quá…”
Khúc Xuân Thu ngắt lời hắn, ủy khuất nói: “A Duyệt, con cảm thấy vi phụ có thể viết ra loại cốt truyện như thế này không?”
Nói rồi kể lại hết hai đoạn cốt truyện Khúc Duyệt chưa kịp nhìn, lặp lại không sót một chữ nào.
Sau khi nghe xong, Khúc Duyệt đen mặt tháo khuyên tai xuống, hai mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Huyễn Ba đối diện đang dựa vào mép bình hoa.
Cẩu huyết như thế vừa nghe đã biết là phong cách của Huyễn Ba.
Nàng nghiến răng nói: “《Đại Ma Vương cùng Mặt Trăng Nhỏ》sao?”
Nãy giờ xem kịch rất vui, lúc này đối mặt với chất vấn của Khúc Duyệt, Huyễn Ba đột nhiên hơi hoảng, muốn giải thích này vốn là chủ ý của Khúc Xuân Thu, hắn chỉ là thấy tình tiết quá cũ kỹ nên mới ra tay tương trợ.
Vừa định lên tiếng, đã nghe Khúc Xuân Thu lo lắng sốt ruột nói: “A Duyệt, tiểu tà tu này vẫn chưa tỉnh lại.”
Ánh mắt Khúc Duyệt lập tức dời khỏi gương mặt mơ hồ ướt át của Huyễn Ba đến chiếc gương đồng lơ lửng trong hư không: “Cha thôi miên chàng rồi, lại không thể đánh thức chàng được ư?”
Khúc Duyệt không tin.
“Thật đấy!” Khúc Xuân Thu nói, “Dường như hắn rất dễ chìm vào ảo mộng, có chấp niệm cực mạnh, không muốn tỉnh lại. Có thể đối với hắn, câu chuyện tiểu hải yêu đặt ra quá đẹp đẽ tuyệt diệu.”
Nghe thấy lời Khúc Xuân Thu vừa nói, Huyễn Ba quên mất tự bào chữa cho mình, đắc ý nói: “Bản lĩnh biên chuyện của Ba gia lợi hại lắm nhé, độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần…”
“Độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần”: nghĩa là sách đọc nát vạn quyển, bút viết như có thần. Đây là hai câu thơ nổi tiếng của Đỗ Phủ – nhà thơ nổi tiếng đời Đường, ý nói đọc càng nhiều sách, tri thức càng uyên bác, viết được những điều hay, tự nhiên, không cứng nhắc gượng ép…
“Rau Hẹ tự sát thì đẹp đẽ tuyệt diệu chỗ nào?” Khúc Duyệt có quỷ mới tin bọn họ, tay nàng vẫn còn nắm tay Cửu Hoang, ra sức lay hắn, nhưng quả thật hắn chẳng phản ứng, “Có thể nào tự sát trong mơ ảnh hưởng đến hắn không? Hay là hai người còn âm mưu gì khác?”
Nàng nói câu này với ngữ điệu âm trầm đáng sợ, thái độ như “Cửu Hoang vốn đã đủ ngốc rồi, bị các người lăn lộn như vậy, trở thành càng ngốc, ta sẽ không tha cho các người.”
Huyễn Ba không nói gì, giọng Khúc Xuân Thu lại có chút bi thương: “A Duyệt, nếu tiểu tà tu này có gì không ổn, con thật sự muốn tìm vi phụ báo thù ư?”
Khúc Duyệt nói: “Tìm ngài báo thù làm chi, con đánh không lại ngài, tâm nhãn cũng không nhiều bằng ngài, chỉ có thể tìm con gái ngài báo thù, cha nợ con gái trả, thiên kinh địa nghĩa.”
Ý tứ thập phần rõ ràng: đừng hòng mưu tính chuyện gì, mau mau thả Cửu Hoang ra, bằng không ngài đối xử tệ với chàng bao nhiêu, sau này con liền đối tốt với chàng bấy nhiêu.
Khúc Xuân Thu: “Là thật sự không tỉnh đấy, không phải ta không cho hắn tỉnh lại.”
Lần này Khúc Xuân Thu thật sự bị oan, ông bây giờ thậm chí hoài nghi, tiểu tử này có phải giả heo ăn thịt hổ hay không, hiểu hết nhưng làm như hồ đồ. Đã ý thức được mình đang trong ảo mộng, cố ý không ra, muốn mượn cơ hội này ly gián tình cảm cha con ông. Nếu đúng thế, tiểu tử này không chỉ không phải thiểu năng, ngược lại thông minh tuyệt đỉnh.
Khúc Xuân Thu vốn luôn thích người thông minh đột nhiên cảm thấy, nếu tránh không thoát việc hắn trở thành con rể mình, thế thì tiểu tử này thiểu năng vẫn tốt hơn, càng đỡ lo.
Khúc Duyệt hít sâu một hơi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Đã nói đến mức này mà cha vẫn kiên trì như cũ, Cửu Hoang phỏng chừng thật không ra được.
Khúc Xuân Thu: “Không khó, con đi vào đánh thức hắn là được.”
…
Khúc Duyệt được đưa đến ảo mộng của Cửu Hoang, đi vào bên trong mộ huyệt nọ.
Nàng đi đến cạnh quan tài, tay đặt lên nắp quan, khi chuẩn bị đẩy ra trong lòng chợt cảm thấy chua xót.
Vì bị thôi miên nên trí não nàng vẫn vô cùng mơ hồ, thậm chí không nhớ được khi nàng cầu Cửu Hoang giết mình, hắn đã lựa chọn cách nào để kết thúc sinh mệnh của nàng. Nhưng nàng vẫn còn ấn tượng phút cuối cùng Cửu Hoang nằm vào quan tài với nàng, thì thầm bên tai nàng một câu: “Lục Nương, nàng không cần ngăn cản ta, ta không phải muốn chết, ta chỉ bồi nàng thôi…”
Khúc Duyệt rũ mắt nhìn quan tài thật lâu, sau đó không mở nắp mà dùng tay gõ gõ vào quan tài: “Rau hẹ, chàng mau tỉnh lại đi.”
Chỉ chốc lát sau, trong quan tài truyền ra tiếng nói: “Lục Nương, không phải ta đã chết rồi ư?”
Khúc Duyệt: “Không có, chàng bị cha ta thôi miên, tâm mạch không có ma trùng, sẽ không ma hóa, mau đứng lên đi.”
Nắp quan tài chậm rãi bị đẩy ra từ bên trong, vẻ mặt khó hiểu, hắn ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu quan sát Khúc Duyệt: “Bị thôi miên?”
Khúc Duyệt cúi đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, thủ đoạn thôi miên của cha ta vô cùng lợi hại, rất giống thật, những cảnh này xuất ra từ ý thức hải của chúng ta, rất khó phân biệt thật giả.”
“Tiếc quá!”
“Tiếc sao?”
Cửu Hoang ỉu xìu: “Ma trùng trong tâm mạch nàng vẫn còn.”
Cổ họng Khúc Duyệt khô khốc, lòng hơi xôn xao, thấy hắn không đứng dậy được, nàng khụy gối ngồi xuống, tay khoanh lại đặt trên mép quan tài, chăm chú nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn: “Rau Hẹ, ta không hiểu lắm.”
Cửu Hoang hỏi: “Cái gì?”
Khúc Duyệt: “Chàng hút đi ma trùng trên người ta, nhiều lắm là biến thành trạng thái như Câu Lê tiền bối, cũng không hoàn toàn biến thành quái vật, vì sao chẳng nghĩ giải pháp gì đã lập tức chọn cách tự sát?”
Cửu Hoang giải thích: “Lúc Câu Lê biến đổi hình thái, ngộ sát nhiều người. Nhưng ta không thể giết người, nếu ta lạm sát kẻ vô tội, rốt cuộc không thể trở thành anh hùng cái thế mà Lục Nương thích, cho nên ta cần giết chính mình trước.”
Khúc Duyệt trầm mặc thật lâu: “Trước kia vì tiếp cận chàng, ta đã nói dối rất nhiều, chuyện này cũng là lời nói dối thôi. Thật ra, ta vốn chẳng thích anh hùng cái thế gì cả.”
Cửu Hoang sửng sốt: “Vậy nàng thích gì?”
Môi Khúc Duyệt dần dần nở rộ nụ cười: “Ta thích…”
“Đương nhiên thích cha của nó.” Đột nhiên giọng điệu bực bội của Khúc Xuân Thu vang lên cắt ngang, “Đã đến Điểm Tinh Nhai, tỉnh rồi thì ra ngoài đi.”
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm:
=))))))) thấy bình rượu mơ 28 năm giao lưu tình củm với con rể hờ nên lão Khúc cay chứ